Đêm trước ngày cưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 70

Đêm nay bằng mọi giá, Fany phải ngủ, cô không thể làm cô dâu với hai đôi mắt thâm quầng được. Cô nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, mở mắt ra lại nhắm lại.

"Bây giờ thì ngủ đi, ngủ đi nào Tiffany..." – Cô tự nói với bản thân mình rồi chìm vào giấc ngủ từ bao giờ.

"Umma, sao umma lại nằm đó, sao không dậy hả umma? Hức....hức.... umma! Sao không ôm con nữa, lạnh lắm umma, umma!" – Một con nhóc 5 tuổi khóc rống lên thảm thiết và tiếng khóc chìm vào không gian hiu quạnh.

"Tif... fanny.... con gái." – Người phụ nữ nằm dưới nền thều thào.

"Umma, con gái của umma nè. Umma dậy chơi với con đi." – Con nhóc bấu víu vào người mẹ, hương hoa từ người mẹ và hơi ấm từ người như sưởi ấm lòng nó nhưng nó thấy lạnh lắm, cái cảm giác mà những người thân yêu nhất sắp bỏ rơi nó mà đi...

Mẹ nó cười, nụ cười hiền hậu mà dưới thứ ánh sáng mờ ảo, nó có thể thấy được, cảm nhận được mẹ đang cười với nó. Mẹ cười nhưng đó là nụ cười cuối cùng, mắt người phụ nữa nhắm lại và từ từ chìm vào giấc ngủ ngàn thu. Nụ cười vụt tắt trên đôi môi ấy. Không cười nữa, mãi mãi không thể cười với nó nữa.

"Umma ơi... hức.... hức...." – Nó ôm lấy mẹ mình nhưng máy bay đột ngột nghiêng sang bên làm nó bị xô dạt vào một góc tường và ở đây, nó gặp ba mình, ba nó giờ chỉ là một thi thể lạnh ngắt. Khuôn mặt nghiêm nghị ấy, nó sợ lắm nhưng lúc này, nó càng sợ hơn khi đôi mắt ấy không nhìn nó, không dõi theo bước nó nữa rồi.

"Appa... appa đừng dọa con, con biết lỗi rồi mà, con sẽ ngoan, không quậy phá nữa. Appa tỉnh dậy đi, appa cầm roi đánh con đi, đừng nằm vậy mà appa... hức... appa." – Nó ôm trọn khuôn mặt của ba vào vòng tay nhỏ bé của mình rồi bò lồm cồm vào đống hành lý rơi vung vãi sau khi bị bọn người lạ lục soát.

"Đây rồi!" – Nó cầm cây roi và bò lại gần ba mình rồi cố nhét cây roi vào bàn tay lạnh của ba – "Appa cầm đi, con xin appa đấy.... cầm đi appa, appa vung roi đánh con đi... sao appa không đánh? Con nằm xuống rồi nè." – Nó luống cuống cầm tay ba và tự đánh vào người mình, vừa đánh, nó vừa khóc, nước mắt rơi ôm trọn lấy khuôn mặt nhỏ - "Appa, con không trêu cậu bạn lớp trưởng nữa, con không trèo lên cây chơi cùng đám bạn nữa, appa đánh con đi, con không làm appa buồn nữa, không tránh những trận đòn của appa sau lưng mẹ và ông nữa, appa tỉnh dậy đi appa... hức..."

Nó lắc đầu rồi nấc lên đau khổ. Rồi chợt nhớ ra điều gì đó, nó loạng quạng đứng dậy, gọi lớn:

"Ông ơi, ông đâu rồi?"

Ông của nó, ông của nó đâu rồi? Nó nhìn quanh. Tối thật, nó tiến lại gần ô cửa sổ để lấy chút ánh sáng rồi giật mình khi nhìn thấy ông thân yêu đang ngồi tựa vào tường, đối diện với cửa số. Ông bất động, ông cũng giống như ba mẹ nó, ông không trả lời nó nữa rồi.

"Ông..." – Nó hy vọng sẽ được nghe thấy giọng nói ấm áp ấy, ông sẽ nhìn nó mà cười, rồi nó sẽ ngã vào lòng ông, sống trong vòng tay che chở và bảo vệ của ông nhưng... nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng, là ảo tưởng mà thôi!

"Ông mở mắt nhìn cháu đi ông, ông cũng bỏ cháu đi rồi sao? Ông không thương cháu nữa sao ông? Appa không đánh cháu nhưng cháu vẫn cần ông, cần ông bên cháu ông ạ... hức..." – Nó sà vào lòng ông, ôm lấy ông nhưng ông không thể ôm nó nữa rồi.

Nằm trong tay ông, nó nhìn trời đêm qua ô cửa nhỏ. Ngôi sao bên cạnh mặt trăng sáng lấp lánh.

"Umma cháu nói đúng rồi ông nhỉ? Ngôi sao Tiffany vẫn chỉ có một mình, cháu cô đơn..."

Máy bay lướt nhẹ qua những đám mây bồng bềnh. Trên đó chở một cô nhóc 5 tuổi không ngừng khóc và ba người thân của cô nhóc... không bao giờ có thể khóc nữa rồi!

Số trời đã mặc định từ đó, cô sợ độ cao và ghét bóng đêm. Độ cao và bóng đêm, chính hai thứ đã cướp đi của cô tất cả...

Người ta bảo rằng ba người họ hít phải quá nhiều khí độc mà chết. Tại sao cô không có ở đó để lên trên kia cùng ba mẹ và ông? Giờ thì cô hiểu tại sao mẹ cô lại bắt cô phải vào phòng lái xem chú phi công điều khiển máy bay. Giờ thì cô hiểu tại sao suốt cả hành trình, chú phi công luôn nhìn cô cười chua chát trong khi cô thì toe toét với những ý nghĩ ngộ nghĩnh. Cô chỉ không hiểu tại sao mọi người biết trước như vậy mà vẫn muốn lao đầu vào. Cô chỉ không hiểu tại sao đám người lạ sang từ một chiếc máy bay khác ngang nhiên mở cửa làm bao nhiêu thứ đồ bay ra ngoài.

Lúc đó cô cũng suýt đi theo tiếng gọi của gió nhưng... nhưng mẹ cô đã cố ôm cô lại, ôm thật chặt. Cô nằm trong vòng tay mẹ, lắng nghe tiếng thở khò khè của mẹ rồi chứng kiến những người kia lục tung đồ đạc nhà cô và bỏ đi. Cánh cửa đóng lại, tất cả chìm vào màu đen. Và mẹ cô buông cô ra, và mẹ cô cười, và mẹ cô bỏ cô, và mẹ cô... đi... đi mãi mãi...

Cô bật khóc, khóc thương cho số phận của cô, khóc thương cho số phận của ngôi sao...

Fany ngồi bật dậy, mồ hôi chảy ròng, cô nhìn quanh với ánh mắt đầy hoảng sợ.

"Sao tối thế này?" – Cô run lên và mò mẫm cái công tắc đèn.

3h sáng rồi, cô phải ngủ. Cô phải ngủ.

"Umma, appa, ông, Tiffany bé bỏng mai sẽ mặc áo cưới. Mọi người vẫn sống vui vẻ, phải không ạ?" – Cô thì thầm rồi ngủ đi trong ánh sáng đèn. Cô ghét bóng tối, ghét cảm giác chìm mình trong màn đêm tối tăm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro