Luhan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Yuri, bạn sao vậy? Tỉnh lại đi!" – Fany bật khóc, ôm lấy cô bạn.

Mọi người xúm lại, ngạc nhiên nhưng chỉ có một người hiểu lí do vì sao....

"Làm ơn đưa bạn tôi đi bác sĩ đi!" – Fany khẩn cầu mấy chàng trai quanh cô .

"Bây giờ không thể ra ngoài được, học sinh Xoxo đang ở ngoài đó. Nếu...." – Kris  lo lắng.

"Híc híc..." – Fany khóc, nó lo cho Yuri nhiều lắm.

"Đặt cô ấy nằm lên ghế đi, cô ấy không sao đâu, nghỉ một lát lại khỏe ngay ấy mà!" – Kai  khám xét.

"Sao anh biết?" – Fany hỏi.

"Trước đây, tôi từng tham gia lớp sơ cứu rồi, xếp loại A chứ không đùa đâu!" – Kai  tự hào.

Rất nhanh chóng, Yuri được đặt nằm trên ghế, vẻ lo lắng hiện lên trên mặt mỗi người.

"Cô ấy sẽ không sao chứ?" – Chanyeol  hỏi.

"Không sao, chỉ bị shock thôi!" –Kai  ra vẻ hiểu biết.
"Shock ư?" – Fany ngạc nhiên.

"Umk... Theo sơ bộ là vậy!" – Kai  an ủi Fany.

"Mấy người có thể cho tôi xin một thỉnh cầu được không?" – Baekhyun  lên tiếng.

"Nói đi!" – Là Chanyeol .

"....................*((*%^$%#^#^%$&%*&^"

"Không được!" – Fany phản đối.

"Tiffany, tôi xin cô đấy! Tôi đảm bảo sẽ không có gì nguy hiểm cả. Xem như cô hãy cứu lấy một người đang chết đi vì quá khứ đi!" – Baekhyun  nài nỉ làm cô xiêu lòng mà cô cũng không thể hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói của Baekhyun .

Cả bọn nó kéo nhau ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người....

Trở lại với Yuri đang mơ màng trong giấc mộng, bỗng cô cảm nhận được một hơi ấm thân thuộc, một nụ cười xa xăm đâu đó lại hiện về, kí ức của quá khứ lại trở về với hiện tại....

Từ từ nhấc đôi mi nặng trịch, cô nhìn thấy một người đang đứng đối diện cửa sổ. Vừa ngồi dậy đã thấy đầu mình đau như búa bổ.

"Cô tỉnh rồi à? Vậy thì tôi có thể đi rồi!" – Chàng trai chạy đến cạnh cô, cười hiền rồi quay lưng đi.

"Lu...Han " – Yuri gọi lại, giọng tuyệt vọng.

"Sao cô biết tên tôi?" – Chàng trai tên Luhan ngạc nhiên vì trong trường chỉ có mình Baekhyun biết cậu!!!

Còn Yuri, đầu cô quay cuồng. Sao thế này? Dường như có một tiếng sét đánh ngang tai Yul, đau....

"Sao mình lại không biết tên cậu được chứ? Thậm chí....híc..." – Nước mắt cô tuôn rơi – "còn nhiều hơn cả một cái tên....."

Luhan trố mắt nhìn dòng nước mắt nhạt nhào trên mi Yuri, luống cuống:

"Này, sao cô lại khóc, tôi...tôi...làm gì không phải sao?" – Cậu sợ nhất là nước mắt con gái, nó làm cậu yếu lòng.

"Cậu có biết mình nhớ cậu nhiều lắm không, Luhan?" – Yuri cúi mặt, khóc nấc lên.

"Sao lại nhớ tôi???" – Luhan  vẫn một mực muốn vò xé tâm can cô và cậu đã làm được, nhưng lời cậu nói thực sự đã làm Yul đau lòng.

Yuri ngước mặt lên nhìn đứa con trai trước mặt cô, ánh mặt dường như phản chiếu một nỗi buồn vô hạn:

"Cậu....quên mình rồi sao?"

"Vốn dĩ tôi đã gặp bạn bao giờ đâu?" – Luhan  nhún vai.

Nước mắt cô từ đâu ùa ra xối xả. Yuri đã tự hứa với bản thân mình rằng sẽ không khóc trước mặt Luhan, người đã từng bỏ rơi cô nhưng...nhưng khi nhìn thấy cậu ấy, nước mắt cô cứ tuôn rơi, cô không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình....kí ức của ngày xưa cứ gào thét trong tâm can, âm ĩ trong lòng cô.... Sao thế này? Luhan không nhớ cô thật hay là đang muốn lãng tránh cô, một đứa con gái đã từng là "một nửa" của cậu....

Cùng lúc đó, mọi người ùa vào, Tiffany chạy đến ôm Yuri:

"Bạn tỉnh rồi, sao lại khóc?" – Quay sang Luhan – "Cậu đã làm gì bạn tôi?"

"Ơ...tôi..." – Luhan ấp úng.

"Đừng giả nai nữa, trong phòng chỉ có mỗi cậu và bạn ấy? Sao bạn tôi lại phải khóc cơ chứ?" – Mắt Tiffany ánh lên một nỗi giận, giận thay cho bạn mình.

"Quả thật tôi không hiểu bạn ấy nói gì cả. Bạn ấy bảo nhớ tôi rồi bảo tôi quên bạn ấy trong khi...tôi...tôi chưa gặp bạn ấy bao giờ... Tôi...." – Luhan ra sức thanh minh cho mình.

Nghe tới đây, Yuri chạy ngay ra khỏi phòng, để lại đằng sau những ánh mắt khó hiểu nhưng vẫn chỉ có một người hiểu điều đó....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro