Luhan và yuri

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luhan vẫn vậy, nhiệm vụ của cậu vẫn là ngày ngày đưa đón Yuri. Dù là rất chán nhưng vì Baekhyun  nên cậu không còn cách nào khác. Bây giờ, mọi cuộc hẹn hò của cậu đều có sự xuất hiện của cô (Yuri).

"Cô đi theo tôi cả ngày, chứng kiến cảnh tôi và mấy cô gái khác, không chán sao?" – Luhan  hỏi.

"Không!" – Yul cười. – "Chỉ cần cậu không chán mình thì mình không bao giờ chán cậu!"

"Đồ ngốc!" – Luhan  nhếch mép.

"Cậu vẫn không khác xưa mấy. Vẫn bảo mình là đồ ngốc. Híc..." – Yul bật khóc khi nhớ về một ngày xưa....

Luhan  vốn sợ nước mắt con gái nên khi thấy cô khóc, anh chàng hốt hoảng:

"Này, nếu tôi có nói gì làm cô buồn thì cũng đừng có khóc."

"Mình có bảo mình buồn đâu, mình đang vui mà! Vui vì cậu bảo mình ngốc."

Bụng của Yuri bỗng sôi lên sùng sục. Cô gạc nước mắt quay mặt đi chỗ khác ôm cái bụng trống rỗng đang đánh trống. Luhan  bật cười khi thấy bộ dạng đáng thương của cô.

"Ngốc!"

**********

Luhan  dẫn Yuri vào tiệm pizza phía bên kia đường, hai người ngồi xuống, Yuri nhanh tay giật phăng cái menu.

"Chị lấy em 2 suất pizza trứng nhiều tiêu nhiều hành chị nhé!"

"Sao biết tôi thích ăn pizza trứng nhiều tiêu nhiều hành?" – Luhan trố mắt nhìn cô.

"Mình nói rồi, mình còn biết nhiều hơn nữa cơ, chỉ cần những điều đó liên quan đến cậu."

**********

Có lẽ lần đi chơi này hơi đặc biệt vì Luhan  đồng ý sẽ chở cô đi đến những nơi cô thích.

"Sao lại đến khu vui chơi? Tôi tưởng chỉ có con nít mới thích những trò này?" – Luhan  nhìn Yul đang háo hức mua vé.

"Sao vậy? Vui mà! Vào thôi." – Yul kéo Luhan  bước vào nhà banh.

"Bụp" "Bụp" "Bụp" Tiếng mấy quả bóng nổ làm cô cười thích thú. Còn Luhan cố thoát ra khỏi nhà bằng bằng cách vùng vẫy trong đám bóng ngũ sắc.

"Luhan , lại đây!" – Yul vẫy tay.

Câu nói của Yuri như là một cục pin được nạp vào người Luhan, cậu nhanh chóng đứng lên nhưng vẫn loạn choạng. Hôm này nhờ có Yuri mà cậu nhận ra rằng, đi trong bong bóng cũng khó khăn không kém gì đi trên bãi cát ở sa mạc.

"Bụp" Yul nhanh tay ném quả bóng vào đầu Luhan rồi phá lên cười.

"Bụp" "Bụp" Những pha đập bóng ngoại mục giáng xuống đầu cô được thực hiện bởi cậu. Tiếng hai đứa cười giòn tan. Lòng tên con trai mới lớn lại thấy dâng lên một niềm vui. Không hiểu sao mỗi khi bên cạnh Yuri cậu lại thấy đầu óc thanh thản, mọi buồn phiền đều tan mất. Nụ cười giả tạo trên môi cậu đã biến đi đâu mất và được thay thế bằng nụ cười từ chính con tim cậu.

**********

Dang rộng hai tay, thả lỏng toàn thân, nhắm mắt lại, 1... 2... 3...

Yuri và Luhan cùng nhau thả mình trong những quả bóng đủ màu.

"Cô biết tôi nhận ra điều gì không?" – Luhan hỏi

"Điều gì?" – Yuri tò mò.

"Khi đi cùng cô, cô giống như con gái của tôi vậy!" – Luhan cười.

Yul cũng cười, nụ cười chua chát. Cô mong là BẠN GÁI chứ không phải là CON GÁI.

"Đi thôi!" - Luhan ngồi dậy

"Đi đâu?"

"Bí mật." - Luhan cầm tay Yul rồi kéo cô dậy

**********

Còn mấy tiếng nữa mới kết thúc một ngày, Luhan dẫn cô đi vào bar. Thực ra cậu không rủ nhưng tại cô cứ nằng nặc đòi theo nên cậu chiều.

Đến đây rồi, Yul mới hối hận về quyết định của mình. Lúc đòi đi cùng, cô đâu biết Luhan sẽ đến bar cơ chứ?

Một cái ghế được coi là trung tâm, Yul và Luhan ngồi xuống đó. Lát sau, có một vài cô gái chân dài bước đến bàn cô, tách cô ra khỏi cậu.

Yul cầm ly nước cam uống ừng ực để hạ cơn tức. Luhan chẳng đếm xỉa gì đến cô cả, chỉ lo hôn hít mấy cô em xinh tươi trong bar. Điều đó làm cô thấy tủi thân. Sao giờ đây, Luhan khác vậy? Yuri tự hỏi.

"Vô liêm sỉ!" – Cô nói thầm khi thấy mấy đứa con gái đang bu quanh Luhan. Bọn đó làm đủ trò với người cô thích thì thử hỏi cô không tức sao được.

"Hey, Luhan, lâu rồi mới ghé bar nhỉ?" – Một đám con trai bước đến bắt tay cậu rồi nhìn sang Yuri. Cô ớn lạnh với những ánh mắt đá đểu này.

"Bao nhiều tiền một đêm đây?" – Một tên trong đám con trai tiến đến Yul và hỏi.

"Xin lỗi nhưng tôi không phải là hạng con gái rẻ tiền như anh nghĩ." – Yuri phớt lờ.

"Cô em, tự trọng cao quá nhỉ? Đến đây rồi thì vất cái lòng tự kiêu ấy cho chó ăn đi!" – Tên đó ngang nhiên sờ mó khắp người cô.

"Làm gì vậy? Buông ra!" – Yuri đứng bật dậy, giọng sợ hãi.

Nhưng tên kia đâu muốn tha cho cô, hắn kéo cô lại rồi cứ cố hôn lên môi cô. Yul gạt phăng, nhìn Luhan  với ánh mắt cầu cứu nhưng hình như ánh mắt cậu không phải dành cho cô....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro