Mọi người ác lắm, sao lại bắt con đứng ở ngã ba đường như thế này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chapter 99

Cậu không giỏi như ông nội, không thể đoán được hành động tiếp theo của cô là gì. Cậu cũng không thể nào hiểu hết được nỗi đau khổ của cô khi biết người-rất-rất-tốt-với-mình lại chính là kẻ đã giết chết ông nội và ba mẹ mình.

Đưa tay lên trán, cậu thở dài đầy não nề. Đã một tiếng đồng hồ trôi qua từ lúc cậu đưa cuốn băng đó cho chủ-nhân-đích-thực, giờ có lẽ cô đã biết mọi chuyện và có lẽ cô đang gào thét, khóc òa lên trong đau khổ hoặc là mím môi chịu đựng để kiềm chặt nước mắt vào đáy sâu trái tim... như mười hai năm về trước.

Có lúc cậu thấy hận bản thân mình. Đáng nhẽ ra cậu phải ở cạnh cô lúc này chứ? Đáng lẽ cậu phải ôm cô vào lòng và khẽ lau nước mắt cho cô... nếu có chứ? Vậy mà giờ cậu lại ngồi đây, như một con rùa rụt cổ trong cái vỏ bền chắc của mình. Cậu không đủ can đảm để đối diện với cô, cậu không đủ dũng cảm để nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh lúc nào cũng ánh lên tia cười đó. Và cậu cũng không đủ mặt dày để nói câu xin lỗi với cô thay cho ông.

**********

Đã bao lâu rồi cô không thử cảm giác này? Đã bao lâu rồi cô mới quay về với một thứ cảm xúc bị bỏ rơi? Và đã bao lâu rồi cụm từ "đau đến rỉ máu" không xuất hiện trong những cung bậc cảm xúc của cô? Có lẽ là mười hai năm rồi... Phải, cô có đau, cô từng đau thậm chí là rất nhiều trước những lời nói và hành động của Chanyeol nhưng còn đau đến rỉ máu con tim thì... có bao giờ?

Đau...

Đau lắm...

Rất đau...

Cô ở đây làm gì? Làm vợ một người là cháu của kẻ đã cướp đi của cô tất cả sao? Đôi lúc, cô thấy mình như một con ngốc, đặt đâu ngồi đó và luôn tuân theo cái mà người ta gọi là SỐ MỆNH bởi thậm chí suốt mười hai năm qua, chưa một lần nào cô thắc mắc về cái chết đột ngột của ông và ba mẹ cô. Nên nói cô quá ngây thơ hay là quá ngu ngốc đây?

Ông nội cô luôn là người bình thản nhất mà cô từng gặp. Liệu nếu trong tình thế này, ông sẽ làm gì? Tại sao chẳng ai nói cho cô biết nó nên làm gì cho phải? Ông Chanyeol là người rất rất tốt với cô, lúc nào cũng cưng chiều, dành mọi thứ tốt nhất cho cô. Liệu có phải vì có lỗi nên ông mới muốn bù đắp để trả giá hay là ông thật lòng xem cô là một đứa cháu?

"Umma, sao umma lại nằm đó, sao không dậy hả umma?"

"Hức.... hức.... umma! Sao không ôm con nữa, lạnh lắm! Fany lạnh lắm!"

Cái giọng nói trong trẻo ngày nào của một con nhóc năm tuổi ùa về trong tâm trí cô.

Bất chợt, cô bật khóc, khóc thay cho mười hai năm về trước...

"Bây giờ con cũng lạnh lắm, nhưng chẳng ai ôm con nữa rồi. Phải tự ôm mình thôi umma nhỉ?" – Cô tự nhủ với lòng mình rồi vòng tay ôm lấy thân hình nhỏ bé đang run bần bật.

Ôi những người thân của cô. Phải làm thế nào nếu một ngày bạn biết được rằng họ rời bỏ bạn mà chính bạn là một trong những nguyên nhân khiến họ không thể ở cạnh bạn nữa? Vì bảo vệ cô ư? Trước đây, cô cứ nghĩ những chuyện đó chỉ có trong phim ảnh thôi chứ? Vậy mà giờ cô lại là nhân vật chính cho một trò chơi, một cú vờn trên thương trường. Nên lấy làm vinh hạnh không đây? Nên khóc hay nên cười bây giờ?

Làm ơn có ai đó nói cho mình biết rằng mình đang mơ đi? Làm ơn ai đó nói cho mình biết rằng đây chỉ là một cơn ác mộng đi? Làm ơn đừng bắt mình phải quyết định, đừng bắt mình phải làm một điều gì đó. Mình thật sự quá mệt mỏi rồi, không muốn dằn vặt thân thể trong những nỗi đau quằn quại, trong những tiếng nấc xé lòng, không muốn hành hạ trái tim mình trong sự hận thù nhuốm máu nữa đâu...

Chanyeol, sao anh sinh ra lại là cháu của con người đó cơ chứ?

Cô chợt nghĩ rồi cứ như một bệnh nhân tâm thần, cô quơ một lượt các đồ vật trên bàn "hạ cánh" xuống sàn gỗ. Đơn giản, cô chỉ muốn nghe tiếng đổ vỡ, tiếng đổ vỡ đủ lớn, đủ vang, đủ độ lấn át mọi lời nói của người đó trong đoạn băng vừa xem. Nếu chưa bao giờ được "điên" như bây giờ thì xin hãy để cho cô "điên" đi, thế có lẽ sẽ tốt hơn bởi nếu tỉnh táo, ắt cô sẽ đau...

Choang! Xoảng!

Những âm thanh chói tai vang lên từ căn phòng đối diện phá vỡ mọi liên kết trong suy nghĩ của cậu.

Chanyeol mở cửa và từ từ tiến lại gần cánh cửa gỗ trước mặt, áp tai vào để nghe rõ hơn, lòng chợt nhói lên một nỗi đau vô hạn.

Tiếng cười điên dại vang lên xen lẫn với những tiếng đổ vỡ rồi sau đó là một chuỗi yên lặng ghê rợn kéo dài.

Có tiếng nấc.

Lớn dần.

Và cuối cùng cô cũng khóc.

Tại sao không để tôi ở cạnh em lúc này? Nếu có thể, hãy để tôi chịu thay em nỗi đau đang chiếm ngự lòng em.

"Tội nghiệp! Có lẽ đó là nghiệp chướng." – Mẹ Chanyeol đứng sau lưng cậu từ bao giờ, bà lắc đầu.

Cậu không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe để rồi đoán mò cô đang làm gì trong căn phòng kín đó.

**********

Sáng hôm sau, khi những tia nắng mai đầu tiên chiếu rọi lên khuôn mặt thẫn thờ đang ngồi đối diện cửa sổ. Cô không ngủ hay chính xác là không tài nào ngủ được. Cô cứ ngồi như vậy, đờ đẫn như chẳng thèm quan tâm đến thế giới xung quanh. Cả hương hoa nhài thơm thế, xộc vào mũi nhưng với cô cũng chỉ như không khí bình thường mà thôi.

Cộc... cộc... cộc

Sau tiếng cốc cửa thật khẽ, giọng nói của Chanyeol vang lên, thật ấm:

"Fany, cô ra ngoài này đi. Cả nhà đang đợi cô xuống ăn đó."

Im lặng.

Đáp lại cậu chỉ là sự im lặng tuyệt đối.

Thở dài, Chanyeol rút điện thoại ra và bấm số.

"Tớ nghe."

"Kai à. Hôm nay tớ sẽ không đến trường."

"..."

"Không phải chuyện đó đâu." – Chanyeol lắc đầu rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu nói tiếp – "À mà cậu sang lớp 11A3 cáo nghỉ cho Fany luôn nhé."

"Có chuyện gì xảy ra với Fany sao?"

"Ốm." - Chỉ vỏn vẹn 1 từ.

Chanyeol đáp gọn rồi tắt máy, chẳng để Kai kịp tra hỏi thêm điều gì.

Cậu bất lực nhìn cánh cửa gỗ trước mặt, lại buông tiếng thở dài. Chợt nhận ra dạo này mình toàn phải nói xin lỗi với cô...

Cộc... cộc... cộc

Lại là tiếng gõ cửa thật khẽ nhưng lại đè nặng lên hai con tim.

"Fany. Cả ngày hôm nay cô không ăn gì rồi. Ít nhất cô cũng trả lời tôi một câu để tôi chắc rằng cô không chết ở trong đó luôn chứ."

Chết? Là chết? Mười hai năm trước mình đã từng suýt chết?Mười hai năm trước ông và ba mẹ đã chết thay mình?

Những câu hỏi từ từ lại xuất hiện trong đầu cô. Cô rời mắt khỏi chiếc chuông gió đang vui đùa trong gió và ngước nhìn bức ảnh nhỏ trong tay mình.

Đôi tay cô lại ướt đẫm.

Nước mắt cô khẽ rơi, miết nhẹ mặt ảnh phẳng lì.

Nếu mà lúc đó đi theo mọi người thì bây giờ có phải ép mình trước ngã ba đường vậy không? Hóa ra mọi người bắt con ở lại cũng chỉ bắt con phải đối mặt với tất cả thôi sao? Mọi người ác lắm.... ác lắm! Híc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro