Nếu là vì danh dự, vì tương lai của gia đình, cậu chấp nhận sống với cô ba tháng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 48

Một đứa trẻ ở nhà tình thương ư? Tại sao ông nội lại ép cậu cưới một người như vậy? Cứ tưởng đây là một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối nhưng không phải. Cậu đã bị lừa. Nếu là vì danh dự, vì tương lai của gia đình, cậu chấp nhận sống với cô ba tháng nhưng đằng này lại không vì bất cứ thứ gì cả.... Tại sao? Tại sao lại bắt cậu chia tay Jaxtina , người cậu yêu để đến với một con nhỏ không quen biết mà không được một chút quyền lợi nào cho gia đình cậu???

Mãi suy nghĩ, cậu đã đứng trước cửa nhà mình. Vẫn vẻ mặt bất cần đời, cậu ngạo nghễ bước vào nhà, giờ này, ông nội và ba mẹ cũng đã về và... cậu muốn nghe lời giải thích.

"Chanyeol , Tiffany sao rồi?" – Ông nội hỏi.

"Cháu muốn biết... tại sao lại là cô ta?" – Chanyeol nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lạnh của ông mà bây giờ cậu đã đủ can đảm để nhìn vào.

"Cô ta? Cháu muốn biết gì?" – Ông nội nhăn mặt.

"Con nhỏ đó được ông rước từ nhà tình thương về. Cho sống đã là làm việc thiện rồi, vì sao cháu lại phải cưới cô ta?" – Chanyeol bộc mạch.

".............."

"Ông có biết vì cuộc hôn nhân này mà cháu đã phải hy sinh rất nhiều không? Cháu không có ý chê gia cảnh cô ta nghèo nhưng ông làm vậy là không công bằng với cháu."

"Ta không công bằng với cháu sao? Ông nội nó là bạn thân của ta. Ta và ông ấy đã lập hôn ước. Nếu ông ấy sinh con ra là con gái, ta sinh con ra là con trai thì hai nhà sẽ làm thông gia hoặc ngược lại. Nhưng rốt cuộc ta và ông ấy đều sinh con trai nên hôn ước này được giáng xuống đời cháu. Ta không muốn là kẻ thất hứa. Khi nghe tin gia đình con bé mất trong một vụ tai nạn, ta đã rất hoảng hốt. Suốt bao nhiêu năm nay, ta đi tìm con bé, mong được bù đắp phần nào và cuối cùng lúc ta tìm thấy con bé cũng chính là lúc gia đình ta phải thực hiện hôn ước đó. Cháu hiểu chứ, Chanyeol?" – Ông nội ôn tồn giải thích.

"Cháu không cần phải hiểu. Ông bắt cháu bỏ rơi người mà cháu thật sự yêu chỉ để thực hiện một lời hứa thời trẻ thôi ư? Ông thật là quá đáng!" – Chanyeol hét lên. Trong lòng cậu trỗi dậy những nỗi lo, những điều buồn bực.

"Đúng, cháu không cần phải hiểu, nhưng kể từ cái lúc con bé có mặt trên cõi đời này, nó chính là cháu dâu của ông. Nếu cháu không muốn, ta cũng không ép, chỉ cần cháu thừa nhận cháu không phải cháu ta, cháu sẽ không cần cưới con bé."

Ông nội nói rồi bước lên phòng. Chanyeol cúi gầm mặt, cậu bỏ ra ngoài ngay sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa của ông.

Sao chứ? Hôn ước từ lúc mới chào đời sao? Vậy sao mọi người còn để cậu ra ngoài, sao không nhốt cậu ở trong nhà mãi mãi, để rồi cậu gặp Jaxtina , yêu cô ấy, mọi người mới nói cậu phải lấy một con nhỏ khác mà là lấy chứ không phải chỉ sống với nó ba tháng. Ông nội lừa cậu ư? Sao ông nỡ. Ông có lời hứa hôn quan trọng nhưng còn cậu? chẳng phải đã có cái bản hợp đồng đó sao? Ba tháng sau, cô sẽ phải rời xa cậu. Ba tháng thôi mà.... Làm sao ông có thể giữ lời hứa còn cậu thì không cơ

"Dear santa
Could you please lend me your ear....".

"Gì?" – Fany nhấc máy.

"..............." – Đầu dây bên kia im phăng phắc.

"Alo, nói nhanh không tôi tắt máy đấy!" – Fany hét lên và nhìn tên người gọi.

"Cô.... hãy nhớ đấy." - Giọng Chanyeol đầy rẫy sự đe dọa.

"Nhớ gì?" – Fany ngạc nhiên và dường như cái cảm giác lành lạnh lại xuất hiện.

"Những gì đã ký kết. Ba tháng và không được nuốt lời." - Vẫn cái giọng đó, kết thúc một chuỗi hăm doạ là tiếng "tút...." kéo dài.

Fany gập máy mà mồ hôi rịn ra cả tay. Anh ta có ý gì? Có bao giờ cô quên đâu cơ chứ? Fany cũng chẳng có cớ gì để ở lại cả. Ừ thì cái lần Chanyeol cứu cô, cô có hơi cảm động chút xíu nhưng chỉ dừng lại ở đó thôi. Chẳng có gì cả. Làm sao cô lại thích một người như Nichkhun? Không... không thích....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro