Người đó không phải mẹ em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 32

"When you've down and troubled

And you need a helping hand

And nothing, no, nothing's going right

Close your eyes and think of me"

Điện thoại Baekhyun ráo riết nhưng cậu không màng đến việc bắt máy bởi cậu biết người đang gọi là ai.....

Chiếc điện thoại réo đến lần thứ....mười, cậu mới nhấc máy lên và nói bằng giọng uể oải:

"Appa, có gì không?

"Baekhyun, chiều này gia đình ta sẽ đến nhà Chanyeol . Ta biết là con còn giận ta nhưng coi như ta xin con. Lâu lắm rồi gia đình ta không có dịp đi chơi cùng nhau."

Ông ta biết là cậu còn giận ông ta ư? Cậu mỉm cười chua chát, và dòng suy nghĩ đó khiến cậu không để ý lắm đến lời người đàn ông kia nói.

"Appa thừa biết con có mối thù với Chanyeol , sao cứ bắt con......" – cậu khựng lại rồi hỏi dồn dập – "Papa vừa nói gì? Nhà Chanyeol  Sao?"

"Đúng vậy!" - Người đàn ông khẳng định.

"Vậy chiều nay con sẽ ghé qua nhà!"

"Cảm ơn con" - Giọng người đàn ông vui mừng.

Baekhyun  không hiểu tại sao mình lại nói vậy. Tại sao cậu lại háo hức khi đến nhà Chanyeol  đến vậy? Chanyeol  và cậu chẳng phải có mối thù không đội trời chung hay sao???? Vậy thì vì lý do gì mà cậu lại thích đến nơi đó? Có lẽ càng ngày cậu càng không thể kiểm soát nổi hành động của mình nữa rồi....

Quá khứ.....

"Không, không được đưa con gái tôi đi, trả con gái cho tôi!" – Người phụ nữ gào thét, nước mắt nhạt nhòa theo cô con gái 3 tuổi trong tay người đàn ông.

"Nó không thể sống với một bà điên được, tôi sẽ đưa nó sang Mỹ." – Người đàn ông dùng chân đá vào ngực người phụ nữ - "Ah, thằng khốn, uổng công tao nuôi mày mà giờ mày hùa theo bà mẹ điên của mày à?" – Người đàn ông nọ tát vào mặt thằng nhóc 4 tuổi đang cố dành lấy cô em gái trong tay gã kia.

"Sao ba đánh mẹ? Con không cho ba đem em con đi đâu, không cho..." – Thằng nhóc hét lên.

"Buông ra, tao cho mày ở lại với bã, còn muốn gì nữa?" – Gã daatj phăng tay thằng nhóc ra khỏi cô em gái bé bỏng đang khóc nấc lên.

"Trả con cho tôi, con tôi...."

"Jaxtina .... Oa....oa.... Mẹ ơi, ba đem em đi rồi...."

"Baekhyun , con nghe mẹ nói" – Người phụ nữ cuống cuồng bò dậy, vuốt mặt đứa con, giọng hối hấp – "sau này lớn, con phải đem em con về, không có nó, mẹ chết mất. Con thương mẹ, đem em con về đây đi...." – Nói rồi, bà ngất lịm trong cơn mê sảng.

Jaxtina  được đưa sang Mỹ sống với ba và mẹ kế khi vừa mới 3 tuổi, còn chưa dứt khỏi hơi ấm của người mẹ, còn chưa biết thế nào là tình thương của mẹ.

10 năm sau, cú điện thoại đầu tiên từ ngày dứt bỏ vợ con, ông Byun nói bằng một giọng giả tạo:

"Baekhyun  à? Ta là ba con đây!"

"Ba tôi chết lâu rồi!" – Thằng nhóc nói với giọng lạnh lùng, hắt hủi.

"Ta biết là con còn giận ta, 3 ngày nữa vợ chồng ta và Jaxtina  sẽ về Hàn Quốc"

"Trả em gái cho tôi" – Thằng nhóc vẫn không thể quên được mối nợ xưa.

"Ta sẽ về và ta mong con tha thứ" - Nói rồi, ông Byun tắt máy.

Thực ra, ông không có con trai, chỉ có thằng nhóc là người có thể nối nghiệp. Ông không muốn sự nghiệp bao nhiêu năm tan tành mây khói, bởi vậy ông buộc phải giả vờ như người hối lỗi thật sự, muốn Baekhyun  phải nghe theo ông, làm việc cho ông và đưa tập đoàn Baek Jax ngày càng thăng hoa hơn.

Tại bệnh viện ngày hôm ấy....

Một thằng nhóc 14 tuổi ôm chầm lấy thi thể của một người phụ nữ, khóc nấc lên trong bệnh viện.

"Mẹ ơi, tỉnh dậy đi! Sao lại bỏ con cơ chứ? Con muốn mẹ tỉnh dậy nhìn con, mẹ bảo muốn đợi em gái con về mà, nó sắp về rồi nhưng sao mẹ lại thế này cơ chứ?.... Oa.... Oa.... mẹ ơi!!!!"

"Thiếu gia, cậu không thể ở lại đây thêm được nữa đâu, ông chủ sắp về rồi!" – Bác quản gia chạy đến, kéo cậu ra khỏi thân thể lạnh toát. (dù là cắt đứt liên lạc nhưng hằng tháng vẫn có một số tiền được chuyển về và căn nhà cũ thuộc quyền sở hữu của người phụ nữ, tức mẹ của Baekhyun)

"Oa....oa...mẹ ơi, tỉnh dậy đi, đợi Jaxtina  về mẹ ơi, mẹ bảo muốn gặp mặt con bé mà mẹ.... sao mẹ không nói gì, hay mẹ giận Baekhyun  không nghe lời, con xin lỗi mẹ ơi, Baekhyun  sẽ nghe lời mẹ mà, mẹ dậy nhìn Baekhyun  đi mẹ...." - Thằng nhóc cảm thấy mình sao nhỏ bé quá, không thể níu mẹ lại trước bàn tay to lớn của tử thần.

Tiếng khóc nhỏ dần, nhỏ dần và chìm vào màn đêm im lặng....

Sáng hôm sau, thằng nhóc tỉnh dậy trong căn nhà rất đỗi quen thuộc và với thói quen thường ngày, thằng nhóc cất tiếng gọi:

"Mẹ ơi!"

Không một tiếng trả lời, trong lòng thằng nhóc quặn đau, liệu có phải....mẹ đi thật rồi?

"Mẹ ơi....mẹ...." – Vừa gọi, thằng nhóc vừa bước xuống cầu thang. Đập vào mắt cậu lúc này là người đàn ông mà đêm nào cậu cũng mơ thấy, một người phụ nữ lạ hoắc và một cô bé dễ thương đang cười.

"Baekhyun , ta..." – Ông Byun nhìn cậu âu yếm.

"Ông lấy tư cách gì để gọi tên tôi? Mấy người có quyền gì mà dám vào nhà tôi, cút, cút hết cho tôi." – Thằng nhóc hét lên đầy căm phẫn.

Người đàn bà mỉm cười khinh bỉ rồi kéo cô bé bên cạnh ra ngoài. Theo phản xạ tự nhiên và bản năng của một người anh trai, thằng nhóc chạy đến kéo tay cô bé kia lại, hỏi nhỏ:

"Em tên gì?"

"Jaxtina !" – Cô bé nhún vai rồi cười một cái rõ tươi.

Bất giác, thằng nhóc ôm chầm lấy cô bé, nước mắt trào ra nức nở:

"Em về rồi Jaxtina , là em đây sao? Em có biết là mẹ và anh mong em lắm không?"

Cô bé vẫn đứng yên, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra quanh mình nhưng một điều gì đó nhói lên trong lòng, cô vỗ vai thằng nhóc, an ủi:

"Con trai sao lại khóc cơ chứ? Anh còn khóc là Jaxtina  không ở lại chơi với anh nữa đâu! Hì!"

"Không khóc nữa Jaxtina , từ nay anh sẽ không để ai mang em đi nữa, không để ai mang Jaxtina  của anh đi nữa!" – Thằng nhóc ôm con nhóc như không muốn buông.

"Anh, em muốn đi chơi!" – Cô bé dở giọng ngọt xớt.

"Ừ, đi chơi!" – Thằng nhóc quệt vội nước mắt, nhìn lên trời và khẽ mỉm cười, dường như mẹ cậu cũng đã nhìn thấy và dường như...bà đang cười, nụ cười hạnh phúc giống như cậu lúc này vậy!

**********

"Mấy năm qua, em sống tốt chứ?" – Thằng nhóc hỏi.

"Tốt ạ!" – Cô bé cười.

"Ba và mụ dì kia không hành hạ em chứ?" – Thằng nhóc tò mò.

"Mụ dì ư?" – Cô bé ngạc nhiên.

"Ừ, người đàn bà lúc nãy ý!" – Thằng nhóc tỏ vẻ tức giận khi nhắc đến người đó.

"Người đó là mẹ em!" – Cô bé hét lên.

"Đó không phải là mẹ em, mẹ em và cũng là mẹ anh đã bị người đàn bà kia hành hạ cho đến chết!" – Thằng nhóc nổi giận.

"ĐÓ LÀ MẸ CỦA JAXTINA ! ANH BIẾT GÌ MÀ NÓI MẸ JAXTINA  NHƯ VẬY! MẸ EM LÀ NGƯỜI TỐT! Híc!" – Cô bé khóc tức tưởi.

"Jaxtina , cho anh hai xin lỗi, anh không cố ý, nín đi, đừng khóc nữa." – Thằng nhóc ôm cô bé vào lòng, cảm thấy hận đôi vợ chồng già kia vì đã làm cho tình cảm em gái cậu trở nên mù quáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro