Ra đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 97

"Tôi còn bao nhiêu ngày nữa?" – Ông Chanyeol nhìn vị bác sĩ già bằng ánh mắt thống thiết.

"Chưa biết chính xác nhưng... ngài vẫn nên chuẩn bị tinh thần." – Vị bác sĩ thở dài rồi rời bước khỏi thư phòng.

"Ta thì có gì để chuẩn bị cơ chứ?" – Ông Chanyeol thì thầm với chính bản thân mình rồi quay lại nhìn khung ảnh trên bàn làm việc, cười nói – "Ta sắp đi rồi, chẳng lẽ bà vẫn không thể tha thứ cho ta sao?"

"Ông ơi ông." – Fany hốt hoảng chạy vào phòng.

"Có chuyện gì sao?" – Ông Chanyeol vội vàng đứng bật dậy.

"Ông theo cháu, nhanh ông." – Cô chạy lại và kéo ông Chanyeol đi ra phòng khách. Tay cầm cái điện thoại và mỉm cười tinh nghịch. – "Ông có điện thoại ạ."

"Aigoo, làm ta tưởng cháy nhà." – Ông Chanyeol cốc đầu cô rồi vui vẻ cầm điện thoại.

"Alo." – Giọng ông trầm ấm.

"...." – Đầu dây bên kia im lặng.

"Ai vậy? Khụ... khụ..." – Ông nhíu mày rồi đặt tay lên cổ, ho nặng nề.

"Ông vẫn khỏe chứ?"

Giọng nói không thể lẫn vào đâu được. Ông nhìn cô đang cười đầy gian xảo rồi lại lắp bắp.

"Bà... bà... Tôi có nhầm không? Là bà gọi cho tôi sao?" – Cô đứng gần nên có thể nhìn thấy rõ những giọt nước mắt long lanh trên khóe mắt đầy những nếp nhăn của ông.

"..."

"Không. Nghe được giọng bà thì tôi có chết cũng mãn nguyện." – Ông Chanyeol thốt lên đầy vui sướng.

Giọng ông nghèn nghẹn.

"Tôi xin lỗi." – Ông quay sang nhìn cô cháu dâu bằng ánh mắt khó hiểu khiến cô không khỏi bàng hoàng. Cô không giỏi giải mã ánh mắt của người khác mà.

"..."

"Tôi biết. Bà sẽ không bao giờ tự động muốn gặp tôi."

"..."

"Không, chính tôi mới là người gây ra tất cả. Cảm ơn bà vì đã chịu nói chuyện với tôi."

Cô nhìn vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc của ông nội, trong lòng gợn lên một niềm vui nho nhỏ. Cô không biết vì sao ông bà không sống chung cùng nhau. Cô không biết vì sao bà lại giận ông, càng không biết vì sao bà lại không muốn gặp ông. Nhưng có một điều cô chắc chắn là mình biết rõ, đó là ông bà chưa bao giờ... hết yêu, chưa bao giờ thôi dõi mắt theo một người.

Có lẽ người ta nói đúng. Người ngoài cuộc luôn là người sáng suốt nhất, mặc dù người ngoài cuộc chưa hẳn là người biết nhiều nhất.

**********

Fany mân mê quyển lịch để bàn và chợt "Á" lên một tiếng. Tay cô chạm nhẹ lên cái gạch bằng mực đỏ trên lịch. Hôm nay là ngày... một ngày đặc biệt.

Nghĩ ngợi một hồi, cô rút điện thoại ra và bấm số.

"..."

"Bà à. Cháu Fany đây ạ." – Cô cười toe.

"..." - Bà ngập ngừng.

"Hì. Bà biết hôm nay là ngày gì chứ ạ?" – Cô chớp mắt.

"..."

"Ây da! Hôm nay là sinh nhật ông. Ông không có thói quen tổ chức tiệc mừng thọ đâu ạ."

"À..."

"À là sao ạ?" – Cô thắc mắc.

"..." - Bà nội khẽ thở dài.

"Nếu bà gọi điện chúc mừng sinh nhật ông thì ông nhất định sẽ vui lắm ạ." – Cô tưởng tượng cả một viễn cảnh trong đầu.

"..."

"Bà ơi." – Cô gọi khẽ khi không thấy tín hiệu trả lời.

"..."

Bà Chanyeol không nói gì rồi gập máy. Cô ú ớ chẳng hiểu gì cả. Có phải người lớn đều nói chuyện khó hiểu vậy không?

Nhưng không nghĩ nhiều, cô nhanh chóng đúng bật dậy, khoác lấy áo ngoài và chạy ra khỏi nhà. Cô muốn có một món quà gì đó cho ông. Ông là người tốt với cô nhất và quan trọng là cô rất quý mến ông.

Mua gì bây giờ? Cô nghĩ thầm và đi vòng quanh tiệm đồ lưu niệm.

Mắt cô liền sáng lên và đầu cô lóe lên một suy nghĩ. Cũng cảm thấy ngại khi "ăn cắp bản quyền" của ai đó nhưng thôi, cô chỉ cần có quà cho ông, thế là đủ.

If you wander off too far,

my love will get you home...

"Này!" – Cô hí hửng trong khi đầu dây bên kia, giọng Chanyeol hối hả. Cứ làm như ai đó tranh phần nói của cậu vậy.

"... nhanh lên!"

Đang lên cao trào thì cái màn hình điện thoại đen khịch, điện thoại của cô rất biết chọn thời điểm để hết pin.

"Hắn ta vừa nói cái gì vậy nhỉ? Kêu mình nhanh lên là sao?" – Cô lắc đầu rồi nguyền rủa cái điện thoại.

Tự dưng cô thấy lo lo. Linh cảm mách bảo cô rằng có một chuyện gì đó đã xảy ra. Một chuyện gì đó... cần thời gian bằng tốc độ ánh sáng.

Cô ôm hộp quà rồi chạy thẳng về nhà.

"Chanyeol!" – Vừa bước vào đến cổng, cô đã gọi toáng lên.

"Tiểu thư, cô về rồi, cô mau đến bệnh viện ngay đi." – Một người giúp việc trong nhà nó hốt hoảng. Bác ấy còn nói thêm điều gì đó nữa nhưng cô đã không còn đủ sức để nghe nữa rồi.

Bệnh viện? Đã có chuyện gì? Không chần chừ, cô lại tiếp tục phóng nhanh đến bệnh viện, lòng nhấp nhổm không yên nhưng môi vẫn không thôi mấp máy cầu nguyện.

**********

Bệnh viện thành phố. Phòng cấp cứu đặc biệt.

Rầm! Cô đẩy cửa mạnh và bước vào bên trong.

"Gì vậy? Sao mọi người lại ở đây? Sao lại khóc? Chuyện gì... chuyện gì đang xảy ra thế này?" – Cô nhìn quanh rồi lại nhìn giường bệnh, một thân thể bất động với tấm vải trắng trải lên người, kín đầu.

Chẳng ai nói gì cả, chỉ nhìn cô với ánh mắt xót thương.

"Chanyeol, anh nói gì đi?" – Cô nài nỉ rồi bước đến bên giường, hộp quà trên tay cô run run.

Tấm khăn trắng kia được vén lên từ từ. Người đó... quen thuộc. Từng đường nét làm sao nó có thể quên đây?

Cộp! Hộp quà đáp đất không mấy êm ái. Những ngôi sao lấp lánh vương vãi.

"Ông ơi..." – Cô chăm chú nhìn gương mặt thánh thản của ông nội.

Chanyeol không nói gì. Người ta thấy cậu khóc, những giọt nước mắt lướt nhẹ trên đôi gò má, đọng lại ở khóe miệng, cho cậu cảm nhận được vị mặn của nước mắt.

Cổ họng nghẹn đắng, cậu không thốt nổi nên lời. Nhìn không khí ảm đạm, sao bỗng dưng muốn đập phá tất cả.

"Hôm nay là sinh nhật ông. Hôm nay cháu đã mua được quà và định tặng ông. Junsu oppa từng bảo một trăm ngôi sao sẽ đổi lại một điều ước. Cháu muốn ông sẽ có điều ước cho riêng mình và cháu biết ông sẽ ước bà sẽ về cạnh ông đúng không ông? Nhưng... có lẽ cháu chậm chân hơn Thần Chết rồi..." – Cô nhoẻn miệng cười trong làn nước mắt đau khổ.

"Fany, con hãy để ông ra đi trong thanh thản. Nhìn mọi người thế này, ông sẽ không vui đâu." – Ba chồng cô vỗ vai.

Cô lại cười. Càng cười lại càng đau. Quệt vội hàng nước mắt, cô cũng không muốn ông nhìn thấy cô khóc. Ông ơi... cháu sẽ gửi lời đến bà giùm ông rằng ông vẫn còn rất yêu bà, yêu nhiều lắm ông nhỉ?

Chỉ còn những tiếng nấc khe khẽ. Chẳng ai dám gào thét, chẳng ai dám khóc lớn mặc dù đó là điều mà ai cũng muốn làm. Như một tín hiệu bí mật, họ hiểu rằng ông Chanyeol thích yên tĩnh, ông không muốn bị làm phiền... trong giấc ngủ say.

Cô nhìn Chanyeol đứng bật động bên giường bệnh. Tay cậu nắm chặt lấy tay ông không buông. Có lẽ trước lúc đi, ông đã nói gì đó với cậu, có lẽ trước lúc đi, ông đã cười với cậu. Cô biết cậu đau khổ nhưng lại không muốn thể hiện mình đang đau. Cô khẽ bước lại, vòng tay ôm lấy cậu rồi từ từ tựa đầu lên tấm lưng đang khẽ run lên. Bây giờ điều cô có thể làm cho cậu chỉ có bấy nhiêu thôi. Cô mong hơi ấm của mình có thể sưởi ấm trái tim đang nhói đau của cậu. Cô thương cậu nhiều lắm, rất nhiều, nhiều đến nổi cô chỉ mong người chịu những đau thương này chính là cô. Nếu có thể, hãy để cô gánh tất cả thay cậu...

Rồi Chanyeol buông dần bàn tay đã trở nên lạnh ngắt của ông ra và bước ra ngoài.

**********

Tôi không tin rằng mình sợ. Là không tin hay là không muốn tin?

Vậy là ông nội đã xa tôi thật rồi. Vẫn biết rằng có hợp rồi cũng sẽ có tan nhưng sao vẫn cảm thấy trống trải. Chẳng muốn, chẳng muốn xíu nào. Tôi đâu phải là kẻ yếu đuối? Tôi có thể "tồn tại" mà không có ông nhưng lại không thể hình dung ra mình sẽ "sống" sao nếu ông không ở cạnh.

Tôi nhớ ông.

Tôi muốn khóc thật lớn và hét lên thật to, thậm chí là kiêu chiến với Tử thần để người trả ông nội về cho tôi. Nhưng tôi biết ông không muốn trông thấy tôi với một hình ảnh như vậy.

Cháu của ông luôn luôn mạnh mẽ mà.

Lắm lúc tôi hối hận. Tôi tự trách bản thân mình, sao lại đi điều tra về chuyện của mười hai năm trước làm gì cơ chứ. Nếu không phải gần đây ông quá lo lắng về chuyện này thì có thể ông sẽ ở cạnh bên tôi lâu hơn. Tại tôi, có chăng cũng là tại tôi cả. Tôi ghét chính bản thân mình đã tước đi của ông nội cái quyền được an hưởng tuổi già.

Rồi ngày mai sẽ ra sao đây? Ngày mai thức dậy, không được thấy ông cười hiền hậu, không được nghe lời khuyên của ông mỗi lúc gặp khó khăn trong cuộc sống, không được ông trêu đùa đến đỏ mặt tía tai. Ngày mai... ngày mai của tôi nhưng ông... đã không còn có ngày mai nữa rồi. Có phải chăng chính tôi đã vô tâm cướp đi ngày mai của ông nội?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro