Tại sao lại đi cười nói với tên con trai khác trước mặt tôi như vậy!?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chapter 81

Canteen ở khu vực mệnh danh là "cấm địa" vốn yên ắng giờ lại trở nên rộn ràng với tiếng pha trò và cười đùa vui vẻ của bốn à không chính xác là ba chàng trai và hai cô gái. Không biết từ bao giờ, Fany và Yuri luôn gắn liền với hội Xoxo như những người thân vậy.

"Bạn em không xuống à? Tưởng mấy đứa thân nhau lắm." – Kris hỏi.

"Bạn em? Ai vậy nè?" – Yuri giả bộ ngây thơ không biết gì chứ cô thừa biết "bạn em" ở đây là ai.

"Cái tảng băng di động ý." – Kris thành thật khai báo.

Ngay lập tức cả Fany và Yuri đồng thanh "à" một tiếng rồi cùng cười khúc khích làm khiêu khích trí tò mò của những chàng trai khác.

"Yuri, sao cô lại ngồi ở đây?" – Từ đâu lại xuất hiện thêm một gương mặt lạnh lùng đầy tức giận của một chàng trai với vẻ bề ngoài quá đủ để thu hút sự chú ý của phái nữ.

"Luhan? Hôm nào mình chẳng ngồi đây?" – Yuri nhún vai.

"Yuri, ôi, em tài thật, lại có chàng bám đuôi mà chàng đó lại là "Hoàng tử bí ẩn" của Ghost "kiêu hãnh" nữa chứ!!!" – Kris làm vẻ mỉa mai hơn là khen ngợi. Dù gì thì giữa xoxo và ghost ngoài thù hận thì khó có thể tìm thấy một thứ tình cảm nào khác.

Luhan chau mày nhìn Kris, cậu lại sực nhớ đến cuộc điện thoại hôm nọ lúc ở trên xe nên lòng thù hận lại tăng lên gấp bội.

"Đi thôi!" – Cậu kéo Yuri ra phía sau canteen, để lại phía sau bao ánh mắt ngỡ ngàng trừ Fany. Cô chỉ khẽ cười.

"Cô khoan dung thật đấy, để bạn mình bị kéo đi một cách không thương tiếc như thế mà vẫn chịu được sao?" – Chanyeol ghé vào tai Fany thì thầm.

"Anh cũng có khác gì đâu? Như vậy để anh hiểu rõ suy nghĩ của một người nhìn vào một đứa con trai kéo đứa con gái lôi đi xoành xoạch như là một món đồ chơi." – Cô nhún vai, giọng thách thức.

Chanyeol biết Fany đang nói móc mình nhưng cậu biết làm gì được khi chính cậu cũng thừa nhận đó là sự thật.

**********

Tại phía sau canteen...

"Cậu buông tay mình ra, đau quá!" – Yuri lên tiếng khi thấy bàn tay Junho ngày càng xiết mạnh hơn.

"Cô nói đi!" – Luhan thả tay ra và nhìn thẳng vào mắt Yuri.

Cô xoa xoa cái cổ tay còn đỏ ửng rồi nhìn Luhan đầy khó hiểu:

"Nói gì?"

"Cô không có gì để giải thích sao?" – Luhan dần mất kiên nhẫn.

"Giải thích?" – Yuri nghĩ ngợi một hồi rồi thẳng thừng đáp - "Không!"

"Cô không thấy cô quá đáng sao? Tại sao lại đi cười nói với tên con trai khác trước mặt tôi như vậy!?" – Luhan tỏ vẻ không hài lòng.

"Cậu thì sao? Chẳng phải trước đây bạn cũng làm thế với người con gái khác trước mặt mình hay sao? Mình chỉ là cười nói còn bạn..." – Yuri bỏ lửng câu.

"Nhưng đó là khi tôi chưa yêu cô. Còn bây giờ thì tôi... anh yêu em thật rồi!" – Luhan đỏ mặt thú nhận. Yuri dù rất muốn bật cười ngay lúc đó vì cái vẻ mặt cún con ngoan hiền của Junho. Thật không ngờ hoàng tử ghost vốn oai nghiêm, lạnh lùng là vậy mà cũng có những phút giây như thế này.

"Vậy thì sao?" – Yuri hờ hững đáp.

"Yuri... em có biết em đang nói gì không? Chẳng phải em bảo rằng em yêu anh hay sao?" – Luhan nhíu mày.

"Mình bảo mình đã từng yêu cậu. Là ĐÃ TỪNG YÊU đấy!" – Yuri nhấn mạnh ba chữ "đã từng yêu".

"Nghĩa là bây giờ em không còn yêu anh nữa?"

"Không, mình yêu Luhan, chỉ là mình không biết cậu có còn là Luhan mà mình yêu nữa hay không. Hãy làm mình yêu cậu dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai như cách mà mình đã khiến cậu yêu mình dù là tương lại, hiện tại hay quá khứ." – Yuri nháy mắt đầy khó hiểu rồi chạy nhanh vào lớp, để lại Junho đứng ngẩn ngơ một mình. Cậu thấy mình giờ còn ngốc hơn cả Yuri. Lúc nào cũng gọi cô là ngốc nhưng chắc vì yêu cô nên cậu cũng ngốc nốt. Sao lại chẳng thể nào hiểu được ý nghĩa của câu nói đó. Yêu dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai sao?

Ở một góc hành lang nào đó, Yuri đang khẽ mỉm cười. Nhiều lúc cũng muốn đón nhận cái tình yêu mà chính cô cũng hằng mong ước lắm chứ nhưng chỉ vì cái gọi là trò chơi tình yêu và cái gọi là sự trả đũa nên tình yêu cá nhân đành lùi xuống vị trí Á quân vậy. Yuri dang tay ôm lấy bầu không khí trong lành.

"Xem ra Yuri không ngốc như ai đó vẫn nghĩ nhỉ?" – Fany bước đến bên cô bạn, cười sung sướng và một ít giễu cợt.

"Tất nhiên, con người cần phải trưởng thành chứ. Ngốc như trẻ con mãi sao được?"

Rồi cả Fany và Yuri cùng phá ra cười, tiếng cười giòn tan, làm gãy vụn những nhánh cây khô vương vãi trên sân trường nhuộm vàng màu nắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro