Thất hứa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 38

Tiffany vẫn còn lâng lâng vì cái cảm giác... sắp biết đạp xe đạp. Cô chạy vào phòng Chanyeol mà quên cả gõ cửa, cũng may là lúc đó... không có cậu ở trong phòng.

"Cô làm gì ở phòng tôi?" – ChAnyeol đứng sau lưng Fany từ nãy giờ.

"Tôi định vào... chúc anh ngủ ngon đó!" – Fany viện cớ.

"Ặc..... ặc.... ặc.... tôi có nghe nhầm không? Thôi, vậy thì chúc đi." – Chanyeol trêu.

"Đừng có mơ! Anh nhớ chủ nhật này dạy tôi đi xe đạp đấy!" – Fany nói rồi bước về phòng.

**********

Những ngày sau đó diễn ra bình thường. Fany và Chanyeol bớt "hành hạ" cả nhà bởi những vụ kinh thiên động địa hơn. Yuri và Luhan... ừm... có lẽ vẫn chưa thể gọi là tiến triển. Còn Kai? Anh chàng nghỉ học suốt mấy ngày nay, không liên lạc được, chỉ để lại một tin nhắn khó hiểu: "Tớ cần thời gian cho mọi chuyện. Đừng lo cho tớ".

**********

Chủ nhật hôm đó, Fany dậy thật sớm (sắp có sự kiện đặc biệt mà!)

"Chanyeol ơi! Anh dậy chưa vậy?" – Fany gõ cửa.

"Đồ phá đám!" – chanyeol gắt.

"Đừng quên hôm nay anh hứa sẽ dạy tôi..." – Fany nói chưa hết câu đã bị Chanyeol chặn họng.

"Đi xe đạp chứ gì? Ra công viên trước đi, lát tôi ra." – Chanyeol gắt gỏng.

Fany hí hửng dắt xe đạp ra công viên. Tâm trạng cô đang vui cực kì. Chọn một cái ghế đá, Fany ngồi xuống đợi.

**********

Về phần Nichkhun, vừa bước ra khỏi nhà, anh chàng đã phải giật mình thốt lên:

"Jaxtina ? Sao cậu lại ở đây?"

"Mình muốn cùng cậu.... chạy bộ! Hì!" – Từ sau cái vụ việc phát hiện ra mối quan hệ đặc biệt giữa Chanyeol và.... osin, cô đã quyết định bằng mọi giá sẽ dành lại Chanyeol về quyền sở hữu của mình và bất kỳ đứa con gái nào cũng không được bén mạng gần cậu.

"Ơ... mình..." – Trong một phút giây nào đó, cậu đã nghĩ đến Fany, nghĩ về cái khuôn mặt tí tởn của cô khi cậu đồng ý sẽ dạy cô đi xe đạp.

"Sao vậy? Cậu đang bận đồ thể thao, không phải cậu muốn chạy bộ sao?" – Jaxtina thắc mắc.

"Ừ, đi thôi!" – Chanyeol cười cười, trong câu nói và nụ cười này của cậu, hình ảnh Fany đã biến mất hoàn toàn.

**********

Fany chờ mãi, chờ mãi chẳng thấy bóng Chanyeol đâu. Cô ngáp ngắn ngáp dài trên ghế, đôi lúc, Fany lại cảm thấy nhớ.... cái giường ấm áp. Híc!

Đang chán, sẵn tiện viên sỏi trên tay, Fany chộp luôn và phi về phía xa. Mấy giây sau, viên sỏi chạm đầu ai đó kêu cái "cốp"

Với trí thông minh có thừa, Fany co giò định chạy thì ai đó đã níu tay cô lại. Cái níu tay mạnh đến nỗi làm cô sởn gai ốc và.... run rẩy:

"Tha cho tôi đi, tôi xin lỗi, tôi...tôi không cố ý mà! Híc!" – Fany chuẩn bị khóc.

Bàn tay buông cô ra, Fany có ăn gan hùm cũng không dám chạy lần hai. Người run bần bật, cô ngước đôi mắt đang rưng rưng lên nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro