Thiên đàng?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 112
Nhấc đôi mi mắt, màu đầu tiên đập vào mắt nó chính là màu trắng và từ đầu tiên hiện lên trong đầu nó là ''mệt mỏi"

Toàn thân nó Ê ẩm, chẳng muốn gượng dậy tẹo nào

-tại sao lại ở đây?- nó đánh mạnh vào đầu tóc rối bù

Những mang kí ức hiện về trong đầu nó. Cầu sông Hàn và cái chết

Nó À lên một tiếng

-Thì ra THIÊN ĐÀNG là vậy. Màu trắng, đẹp tuyệt!

Bỗng một vòng tay ai ôm chặt lấy nó

Nước mắt nó khẽ rơi, không hiểu tại sao lại khóc, chỉ biết là nó muốn khóc.... Trong vòng tay đó, chỉ thế thôi

-tôi xin lỗi!- Chanyeol nói nhỏ

-tôi hiểu-nó cười

-câu hỏi của em, tôi đã tìm được ra câu trả lời của chính tôi rồi- chanyeol thôi ôm nó và nhìn thẳng vao đôi mắt đẫm nước của nó

-câu hỏi sao?-nó nghi hoặc nhớ lại câu hỏi của nó

Nếu cả em và Jaxtina cung rơi xuống sông, tôi sẽ cứu ai?- Chanyeol nhắc lại

-À-nó nhếch mép cười-anh đã trả lời rồi đấy thôi-từ cái lúc anh nhảy xuống sông và cứu cô ấy...- giọng nó nghèn nghẹn-có vẻ như nó sắp khóc và nó không muốn thốt len cau nói đó rằng: "... Và anh đã bỏ rơi tôi"

-Ukm-Chanyeol gật đầu

Đu biết trước cau trả lời nhưng sao lòng nó lại nhói đau thế này. Nó thật là hết thuốc chữa mà

-Anh sẽ cứu Jaxtina-nó ngốc. Phải, nó rất ngốc, nó vẫn muốn khẳng định lại điều đó, khẳng định lại làm gì cơ chứ, chỉ khiến nó thêm đau khi nghe thêm câu trả lời từ cậu mà thôi

-phải, toi sẽ cứu Jaxtina..- Chanyeol nói chắc như đinh đóng cột

Hai tai nó ù đi, anh ác lắm Chanyeol à! Không được rồi, nếu nó còn ở lại đây thêm một phút nào nữa, nó sẽ khóc mất nhưng nó không thể khóc, không được để cậu biết là nó đang đau vì cậu

-nhưng... Sau đó tôi sẽ chết cùng em

Câu nói vừa kết thúc, nó giật mình ngước đôi mắt xoe tròn long lanh nhìn cậu

Cậu, vừa nói điều gì?

Anh... vừa nói gì cơ? Đâu phải là nó không nghe rõ, nó có thể lặp lại từng chữ một trong câu đó nhưng... Sự thật thường rất khó tin mà

-tôi nợ Jaxtina một tấm ân tình vì chính cô ấy đã kéo tôi ra khỏi vỏ bọc lạnh lùng,cho tôi biết thế nào là cuộc sống. Tôi sẽ cứu cô ấy vì tôi mang ơn cô ấy. Rồi sau đó tôi sẽ chết cùng em vì... Tôi yêu em, Tiffany! Chanyeol nhẹ nhang nói rồi ôm nhẹ lấy nó

Nó nhắm tịt mắt lại, nó đang mơ sao?

Thì đâu phải cậu bỏ rơi nó, thì ra đêm hôm qua, người đến cứu Jaxtina, người làm nó đau là cậu, thì ra sau khi mang được Jaxtina thoát khỏi bàn tay của tử thần, cậu đã gieo mình xuống sông cùng nó... Khi mà chính cậu đã quá kiệt sức, không thể mang nó lên bờ, thì ra hôm qua, tay nó bị kéo lại bởi một cái gì đó, hơi ấm truyền sang tay nó msf trong cơn mê man nó còn cảm nhận được là từ tay cậu. Thì ra.. Ông trời đang còn tgương nó và cậu, muốn hai đứa nó cùng sống và thì ra trên đời, có nhiều chuyện chính mình cung không thể ngờ đến. Hạnh phúc là thứ gì đó thật mong manh, nói yêu và đón nhận tình yêu khi mình còn có thể....

Chuyện tới đây chưa hết đâu nha, hôm sau mình cho thêm chap nữa nhé 😋😋😋😋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro