Valentine

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 63

"Mày dám ăn cắp tiền của một bà già ư?" – Một tên con trai vừa nghiến răng, vừa luôn tay đánh thùm thụp vào người tên trộm đang nằm lăn dưới chân cậu thanh niên kia.

"Anh ơi.... xin anh tha cho em... em trót dại anh ơi..." – Tên trộm nói ngứt quãng và hét lên những tiếng thét kinh hoàng.

Máu từ vết thương chảy loang dài trên đường, áo tên nằm dưới đất thấm đỏ và dính bết vào người, tay cậu thanh niên kia cũng đầy máu, những giọt máu... không phải của cậu.

"Tha cho mày để mày tiếp tục hại người à?" – Người kia vẫn không buông tha, đánh thẳng vào mặt tên đó làm một luồng nước màu đỏ tuôn ra từ miệng.

"Đủ rồi đấy? Muốn giết người để vào tù bóc lịch hả?" – Tên bên cạnh đang đứng yên quan sát thì vội vàng lên tiếng.

"Mặc tớ. Hắn ta đáng vậy." – Vẫn tiếp tục bạo lực mặc tên trộm khóc lóc thảm thiết, kêu gào khảm cổ.

"Luhan! Cậu hãy xem lại mình đi. Cậu có thật sự muốn đánh tên kia chỉ vì hắn ăn cắp tiền cảu bà già này không? Hay... hay cậu cần ai đó để trút giận? Cậu cần ai đó để đánh, vì thấy người khác đau, cậu nghĩ rằng mình sẽ bớt đau hơn?" – Câu nói của Baekhyun đâm trúng tim đen của Luhan, cậu ta ngừng tay và đứng dậy, lững thửng bước đi...

Luhan, tớ phải làm gì? Làm gì để kéo cậu ra khỏi giấc mộng không đáng có này? Baekhyun nhìn theo cậu bạn, lắc đầu rồi quay lại nói với tên nằm dưới đất:

"Biến đi trước khi cậu ta quay lại." – Chỉ là một lời đe dọa thôi bởi cậu biết Luhan sẽ không bao giờ quay lại.

**********

Trên vỉa hè, bóng một thằng con trai lững thững bước đi, những bước chân mệt mỏi, những bước chân vô định vì thằng con trai đó thậm chí còn chẳng biết mình đang ở đâu và mình sẽ đi về đâu...

Những lời nói của BAekhyun lại ong ong trong đầu cậu. Có thực sự là chỉ vì thấy chuyện bất bình mới đánh? Đừng biện minh bởi đã trên một lần, cậu bỏ qua các vụ cướp đường sau lưng mình với ánh mắt vô can. Có thực sự khi thấy nỗi đau của người khác, cậu sẽ bớt đau hơn? Phải, Luhan đau nhưng lại chẳng biết vì sao lại đau, chẳng hiểu vì sao lại bực bội, chẳng hiểu vì sao phải cáu bẳn, chẳng hiểu vì sao thấy cô đơn mặc dầu từ trước đến nay cậu vẫn luôn vậy. Chẳng hiểu thấy trống vắng, chẳng hiểu vì sao thấy thiếu một điều gì đó và chẳng hiểu vì sao... chẳng hiểu vì sao cứ luôn nghĩ về người ấy, một người con gái luôn xuất hiện trong những giấc mơ của cậu, một người con gái mà đến chính khuôn mặt của cô ấy cậu cũng không thế nhớ ra, một người con gái mà cậu có cảm tưởng đã ở bên mình lâu lắm rồi. Rốt cuộc người đó là ai?

"Dù có chuyện gì đi nữa cũng không được buông tay mình ra. Hứa nhé! Yêu bạn, cô bé ngốc của mình. Luhan."

Dòng chữ đó cứ ám ảnh Luhan suốt và buộc cậu phải nhớ đến một ai đó, một ai đó mà cậu đã bỏ rơi... Tần suất cô gái ấy xuất hiện trong tâm trí cậu ngày càng nhiều. Cậu càng cố xua đuổi, nó lại càng cứ bám riết.

"Cậu chủ, mời cậu xuống dùng cơm." – Bác quản gia gõ cửa phòng.

"Tôi xuống bây giờ đây." – Luhan vừa nói vừa bước ra khỏi phòng.

Cậu sống cách ly với gia đình. Từ khi bị mất trí, cậu trở nên xa lánh mọi người xung quanh, mai danh ẩn tích suốt trong giới báo chí nhưng lại rất nổi trong giới dân chơi.

Căn nhà này rộng lắm, rộng đến nỗi cậu cảm thấy mình lọt thỏm và lạc lõng giữa nó. Những món ăn được bày biện trên bàn ăn.... chỉ có mình cậu.

Khẽ thở dài, Luhan kéo đĩa cơm gần nhất lại gần và ăn nó. Nhưng bỗng dưng, mắt cậu sáng lên, đứng bật ra khỏi ghế. Đĩa cơm này... mùi vị này... cậu thấy quen, quen lắm.

"Nhất định sau này mình sẽ lấy cậu, lúc đó ngày nào cũng được ăn cơm do cậu nấu."

"Thật không? Cậu sẽ không chán cơm của mình chứ?"

"Không bao giờ. Mình sẽ lấy cậu và cậu không được nấu cho ai khác ăn ngoài cái người tên là Luhan.

Những đoạn hội thoại chắp vá tạo thành những mảng kí ức không toàn diện trong đầu Luhan. Cậu ôm đầu, cố nhớ ra người con gái ấy thì một giọng nói vang lên, một giọng nói cũng rất quen thuột:

"Cậu có sao không?"

Luhan giật mình quay lại thì nhận ra người đó, người cậu đã nhẫn tâm nói lời chia tay.

"Yuri? Sao cô đến nhà tôi? Chẳng phải.... chúng ta đã nói rõ rồi sao?" – Luhan nhăn mặt.

"Phải, đó là chuyện của chúng ta, chuyện của cả mình và cậu nhưng mình đến nhà cậu là chuyện của mình và... một người, mình đã hứa sẽ giúp cậu hồi phục thì mình phải giữ lời hứa. Còn... sau khi cậu khỏe lại, mình sẽ đi, không bên cạnh cậu nữa." – Yuri vừa nói vừa đặt cốc nước xuống bàn.

Luhan nhìn Yuri với đôi mắt tròn xoe. Cô bạn này thật kỳ lạ. Sao có thể thay đổi nhanh như vậy? Nhưng thôi, mặc kệ, cái trí nhớ đó khi muốn nó sẽ tự quay về.

**********

Hôm nay là ngày 14/2/2012. Ngày 14/2, ngày Valentine, ngày lễ dành cho những đôi tình nhân...

"Hai đứa dẫn nhau đi chơi nhé?" – Ông nội ôn tồn nói khi cả nhà đang xem TV ở phòng khách.

"SAO Ạ?" – Cả hai đồng thanh rồi nhìn nhau và cùng nâng ly trà của mình lên, chuẩn bị uống thì...

"Hôm nay là lễ tình nhân mà." – Ông nói nhỏ nhẹ nhưng đáp lại là tình trạng ho sặc sụa của hai đứa cháu tội nghiệp.

"Hai đứa này, uống có ngụm trà mà cũng để sặc nữa." – Mẹ Chanyeol lắc đầu nhìn hai con người trẻ tuổi mặt đỏ bừng vì ho.

"Ông.... ông cũng biết ngày này à?" – Chanyeol cố bình tĩnh.

"Mày xem thường ông mày đấy à?" – Ông nội mắng yêu.

"Có ai nghĩ ông lại có suy nghĩ của teen như vậy chứ ạ." -chanyeon thì thầm chỉ để cho mình cậu nghe.

"Cháu nói gì đó?" – Ông nội nhìn Chanyeol đầy dò xét khiến cậu hốt hoảng xua tay. Ông chuyển sang nghiêm mặt nói – "Hai đứa đi nhanh, chưa qua 12h thì không được bước chân vào nhà."(chưa thấy ai như vậy luôn)

"Ông ơi, làm gì cho đến 12h hả ông?" – Fany nhắn nhó.

"Cái đó là tùy hai đứa, liên quan gì đến ông?" – Ông nội thản nhiên đáp rồi thản nhiên đưa tiễn hai đứa nó ra cổng.

Cánh cổng đóng sập lại trước mũi hai đứa mà chẳng biết nên làm gì cả.

Fany ngồi ăn vạ trước cổng, mặc cho chanyeol đi qua đi lại dò xét xem có cái lỗ hổng nào để vào không.

"Này, anh định làm gì vậy?" – Fany hỏi khi thấy cậu đã bám trụ vào thành tường.

"Nhìn không thấy sao? Trèo vào nhà chứ làm gì nữa?" – Chanyeol cáu và tiếp tục công việc giống... khỉ leo cây của cậu.

Rồi thì bỗng một cây gậy phăng vào chân khi cậu đã trèo lên được trên đỉnh thành.

"Ah, ai vậy?" – Cậu la toáng lên.

"Cho cháu chừa, không đi mà trèo vào nhà làm gì? Nhớ là về sau 12h đấy." – Ông nội từ trong nhà nói vọng ra. Ông lão tài thật, biết trước cả những chuyện này nữa cơ đấy.

"Haha, đáng đời!" – Fany cười toe toét mặc cho cái mặt tức tối, sát khí đùng đùng của ai đó đang chĩa vào cô.

"Lẹ lên." – Chanyeol quay lưng gọi Fany - người vẫn đang đứng cười như con hâm sau khi đã đi được một đoạn khá xa.

Cô trơ mắt ếch nhìn thì Chanyeol nhăn mặt:

"Cô muốn ở đó làm thức ăn cho muỗi à?"

Cô lắc đầu nguầy nguậy rồi theo chồng lên (Thiên) đường.

Đường phố về đêm lung linh những ánh đèn hoa rực rỡ. Những đôi tình nhân kéo nhau đi dạo trên vỉa hè và ngồi ung dung ngắm mặt hồ trên ghế đá. Tay trong tay, mắt nhìn mắt, trông họ thật là hạnh phúc. Có thể người cạnh họ không phải là một nửa thực sự nhưng vào cái giờ phút thiêng liêng đó, họ tin rằng họ sinh ra là để dành cho nhau...

Fany mỉm cười với những suy nghĩ vẩn vơ rồi hít hà cái không khí trong lành. Làm gì cho qua 12h đây? Cô thì có rất rất nhiều thứ để làm nhưng giờ đây không chỉ mình cô thích là được.

I'll come running, to see you again

Winter, Spring, Summer or Fall,

All you've got to do is call,

And I'll be there, yes I will,

"Anh đây!" – Chanyeol nhấc máy.

"Chanyeol, anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?" - Là Jaxtina.

"Ngày.... à ngày." – Cậu sực nhớ ra cô người yêu thực sự của mình đang cần cậu nhất trong cái ngày lễ mà ai cũng có cặp đôi của riêng mình này.

"Ngày gì?" - Jaxtina giục.

"Chúc em một valentine ấm áp nhé!" –chanyeol thở dài.

"Chỉ thế thôi?"

"Chỉ thế thôi! Và anh yêu em."

"Em cũng vậy. Em có thể biết anh  đang làm gì khi không có em bên cạnh vào ngày này không?" - Jaxtina tò mò.

"Anh..." – Chanyeol nhìn Fany ngần ngại. – "Anh không có gì cả. Chỉ là bận thôi. Em không giận tớ chứ?"

"Không, tất nhiên! Thôi, anh cứ quay lại với việc đang bận của anh đi nhé." – Nói rồi, Jaxtina cúp máy, lòng cô trỗi dậy một mối nghi hoặc. Kể từ lúc quen nhau, lúc nào vào ngày này,Chanyeok cũng dẫn cô đi chơi đủ nơi, vậy mà hôm nay... Vì cái gì chứ?

Chanyeol lại thở dài. Đã có những lúc, cậu nghĩ rằng sẽ bỏ mặc Fany đi chơi một mình và cậu sẽ quay về với Jaxtina. Nhưng... một thứ gì đó đã ngăn cản cậu, một thứ gì đó ở sâu thẳm trong lòng và cậu không thể bỏ mặc Fany.

"Ăn kem đi!" – Fany kéo cậu đi về phía hàng bán kem tự động.

Chanyeol bị kéo nên phải đi theo. Nhìn cô loáy hoáy mãi mà kem vẫn không ra, cậu lấy làm thương cảm, bày cho cô cách làm rồi cả hai cùng nhâm nhi kem chocolate màu nâu óng.

"Này Tiffany, tôi tặng cây cho cô nha!" – Chanyeol nảy ra ý tưởng quái dị khi cả hai ngang qua dãy hàng cây cảnh.

"Huh? Chỉ nghe người ta nói tặng hoa chứ không ai nói tặng cây hết à." – Cô ngu ngơ nhưng vẫn đi theo Chanyeol.

Cậu không nói gì, chỉ cười bí hiểm rồi kéo tay Fany về phía một dãy hàng xa nhất, dãy hàng bán các loại cây sống.... ở nước.

Cô thắc mắc lắm nhưng vẫn muốn chờ xem cậu định giở trò gì?

"Tặng cô!" – Chanyeol nhịn cười rồi vớt một cây ở dưới cái hồ nhân tạo tặng cho Fany. Cô vẫn ngây thơ không hiểu, nhìn cái cây bèo nhỏ bé đang nằm trong tay mình. Phải, Chanyeol
tặng cô một cây bèo nhỏ và ôn tồn giải thích nữa chứ.

"Tên cô là Lam Bình (tên thật của nhân vật trong truyện), Lam là xanh. Bình là bèo. Lam Bình có nghĩa là Bèo xanh đấy ngốc ạ!" – Dường như không nhìn được nữa, cậu bật cười giữa chốn đông người qua lại.

(Vì thấy đoạn Lam Bình vui nên thêm vào thôi. Lam Bình là tên nhân vật của Tiffany trong phiên bản chính)

Cô vẫn đang thuộc dạng chết lâm sàng. Không thể nói nổi điều gì nữa. Lát sau, khóe miệng cử động tạo thành nụ cười nhạt. Cây bèo trên tay cô nhỏ nước xuống giày. Sau nụ cười nhạt đó, mắt cô chuyển sang hình viên đạn à không, phải là đại bác mới đúng:

"ANH MUỐN CHẾT HẢ? ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TÔI!" – Cô chạy rượt theo Chanyeol nãy giờ đã biết thân biết phận mà vọt trước. Trên tay cô, cây bèo nhỏ tội nghiệp bị cách ly khỏi nước vẫn đang mơn man theo từng hơi thở của gió....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro