Chap 2.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Đừng nhỏ mọn như vậy”. Jimin khuyên nhủ: “Người ta đã xin lỗi rồi, lại còn mỗi ngày lẽo đẽo theo cậu làm thay cậu đủ thứ việc, coi như là chuộc tội rồi mà”. 

Taehyung hừ lạnh một tiếng, “Nếu không phải tớ nhận ra thì cậu ta định sẽ vĩnh viễn giấu giếm hành vi phạm tội, nghĩ đến đấy tớ lại muốn nấu cậu ta lên để ăn luôn cho hả dạ”. 

“Vậy cậu định sẽ hành hạ cậu ấy bao lâu?”. Jimin hỏi. 

Không đợi Taehyung trả lời, giọng của Jungkook đã vang lên bên tai bọn họ: “Các cậu hơi quá đáng rồi, sao lại thông đồng bắt nạt Jin, để cậu ấy ôm chồng vở nặng như vậy hả?”. 

Nói xong, Jungkook nhanh nhẹn đi lên giúp đỡ Jin. 

Jimin cũng theo sát phía sau, có điều lại nói: “Kook, để tớ giúp cậu”. 

Nhìn Jin ngoài cửa lớp, đôi mắt sáng như sao của Jimin thoáng loé lên. Hắn thì thào trả lời câu hỏi vừa rồi của Jimin: “Đương nhiên là càng lâu càng tốt”. 

Sau hai tháng ác mộng, Jin mong trăng mong sao, rốt cục cũng mong được đến ngày cổ tay Taehyung khỏi hẳn. 

Sau này không bao giờ phải nghe cậu ta sai khiến nữa! Jin hưng phấn tới cực điểm, còn mang bánh ga-tô tự nướng ở nhà đến chia cho tất cả các bạn trong lớp cùng thưởng thức. 

Anh đang chìm đắm trong niềm vui sướng lấy lại được tự do thì giọng nói lạnh như băng của Taehyung cất lên: “Cậu đang chúc mừng cái gì à?”. 

Jin cười cười nịnh nọt: “Ừ, bọn tôi đang chúc mừng cổ tay cậu khỏi hẳn”. 

Jungkook bổ sung: “Đồng thời cũng chúc mừng cậu ấy sau này không phải chịu sự hành hạ, nghe lời cậu sai khiến nữa”. 

Taehyung nheo mắt, độ cong trên khóe miệng ẩn chứa nguy hiểm: “Tôi có đồng ý như thế à?”. 

Tim Jin treo ngược: “Nhưng tay cậu khỏi rồi, đâu cần tôi làm giúp cậu mọi việc nữa”. 

“Cậu thực sự không cần làm việc giúp tôi, nhưng”, Ánh mắt Taehyung sáng lên một cách gian ác, “Từ hôm nay trở đi, cậu phải giúp việc cho đội bóng rổ”. 

“Là sao?”. Jungkook không hiểu.

Jimin giải thích giúp : “Taehyung quyết định để Jin làm trợ lí đội bóng rổ của bọn tớ”. 

“Nhưng tớ thực sự không có hứng thú với hoạt động ngoài giờ!”. Jin từ chối khéo. 

“Biết gì không?”. Taehyung nhìn anh, chậm rãi nói: “Vì lực va chạm mạnh của cậu mà làm hại tôi không thể tham gia thi đấu, trực tiếp dẫn tới thất bại trước Kiến Trung. Kết quả, bây giờ cứ nhìn thấy bọn họ là thành viên đội bóng rổ bọn tôi lại phải đi đường vòng... Cậu thử nói xem, có đúng là nên dùng hành động thực tế thể hiện chút áy náy với toàn bộ đội bóng rổ không?”. 

Taehyung nói, lại thành công khơi lên cảm giác tội lỗi mạnh mẽ của anh. Anh suy nghĩ một chút, nghĩ rằng làm trợ lí đội bóng rổ chí ít cũng dễ hơn làm chân chạy việc cho Taehyung nên đồng ý. 

Jungkook kéo Jimin sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Taehyng rốt cục lại có âm mưu gì thế?”. 

Jimin khẽ đáp: “Lần này thua trận đấu, tâm trạng mọi người không tốt, thế nên có người chĩa luôn mũi tên vào Jin nói cậu ấy là kẻ đã hại Taehyung không thể tham gia trận đấu. Tớ đoán Taehyung đang muốn cho Jin tự chui đầu vào lưới, để lửa giận của cả đội bóng rổ đốt cháy cậu ấy luôn”. 

Jungkook thở dài: “Chọc phải cậu ấy, Jin thật đúng là không may”. 

Lúc này, người đang chuẩn bị đảm nhiệm vai trò trợ lý cảm thấy mũi ngứa ngứa, bỗng hắt xì một cái. Anh xoa xoa mũi, lẩm bẩm nói: “Kỳ quái, ai đang nói mình ấy nhỉ?”. 

Phán đoán của Jimin hoàn toàn chính xác. Taehyung đúng là muốn để cả đội bóng rổ phối hợp với mình cùng chỉnh Jin. 

Nhưng điều cậu ta không ngờ tới chính là, Jin này không ngờ chưa đến hai, ba ngày đã đối phó được hết với cả đám đội viên phẫn nộ kia. 

Biết đầu sỏ gây chuyện sắp tới, các đội viên đều đã chuẩn bị mấy câu lạnh nhạt cộng thêm mấy trò đùa dai. Nhưng lần đầu gặp Jin, thấy anh sợ hãi cười lấy lòng bọn họ, các đội viên không thể tức giận nổi. Sau đó, anh lại đưa bánh quy đã làm sẵn ở nhà ra chuộc tội. Mấy tên này thấy có ăn là tất cả đều tươi cười như hoa, thân thiện xúm lại xung quanh anh. 

Tiếp đó, mỗi ngày Jin đều làm những món điểm tâm khác nhau tới mời khách, cái đám đứng núi này trông núi nọ kia cứ thế mà bị mua chuộc. Cả ngày xúm quanh anh, khen anh tay nghề tốt, khen anh dễ thương, khen anh là trợ lí tốt nhất của đội bóng rổ từ trước tới nay. Cứ tiếp tục được khen như vậy, Jin sẽ bị tung hê thành con sóc nhỏ bay trên trời mất. 

Taehyung cảm thấy khó chịu với tình huống mà mình không khống chế được nên thường thường tự ra tay chỉnh Jin. 

Ví dụ như buổi trưa hôm nay, mặt trời gay gắt như muốn hoà tan tất cả mọi vật, không khí cũng bức bối như dính giấy lên mũi người ta. Những người đi trên đường, da toàn thân đều như sắp bị đốt cháy hết. 

Ngay trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, Taehyung và Jimin đang chơi bóng rổ trong sân bóng có điều hoà nhiệt độ. Mà Jin lại bị ép chạy đi mua đồ uống cho bọn họ dưới ánh mặt trời gay gắt. 

“Lâu như vậy rồi còn chưa về, liệu có phải bị say nắng rồi không?”. Jimin nhíu mày, “Tae à, lần này cậu quá đáng rồi đấy”. 

“Thế à? Con sóc nhỏ đó người khoẻ như trâu ấy, không sao đâu”. Taehyung nhắm vào khung giỏ, ngón tay khẽ cử động, một đường bóng tuyệt đẹp hoàn thành. 

“Tớ nghĩ Jin không tệ, dễ thương, tính cách cũng tốt, bánh quy cậu ấy làm càng là đệ nhất”. Jimin khuyên nhủ: “Cậu đừng làm khó cậu ấy nữa”. 

“Thế nào, cậu định bỏ qua Jungkook mà quay sang theo đuổi Jin à?”.Taehyung nhàn nhạt liếc xéo bạn tốt. 

Jimin mỉm cười, “Yên tâm, tớ sẽ không từ bỏ Jungkook đâu”. 

“Đúng là không hiểu sao cậu lại thích cái người cuồng kết hôn kia nữa?”. Taehyung nảy người lên, lại là một pha bóng đẹp mắt rơi vào giỏ. 

“Tớ tự biết là được”. Jimin cười cười, nói: “Tớ bảo này Taehyung, cậu cũng nên có bạn gái đi. Hoa hậu giảng đường của chúng ta chẳng phải vẫn rất ưu ái cậu ư, cả ngày đều tặng quà, cứ thử gặp gỡ xem thế nào”. 

“Không có hứng thú”. Taehyung nhàn nhạt đáp. 

“Hoá ra cậu không thích kiểu xinh đẹp, vậy thử kiểu dễ thương hiền lành đi, như Jin chẳng hạn”.  Jimin nháy mắt với Taehyung 

“Con sóc kia á?”. Taehyung bật cười: “Tớ còn chưa đói đến mức đấy đâu”. 

Vừa dứt lời, Jimin vội vàng nháy mắt mấy cái với anh. Taehyung quay lại nhìn, phát hiện Jin đã trở lại sân bóng rổ không biết từ bao giờ. 

“À, đã mua đồ về rồi đây”. Jin cúi đầu đưa túi đồ uống cho Taehyung, giọng nói buồn bã. 

Lúc nãy anh vừa phải lang thang dưới ánh nắng chói chang, đã bị phơi nắng đến choáng váng, lồng ngực cảm thấy khó chịu, cực kì khó chịu. Kết quả trở lại sân bóng rổ còn nghe thấy Taehyung ghét bỏ anh, không chịu qua lại với anh. 

Đương nhiên Jin không phải thất vọng, chỉ là nghe xong những lời này tất nhiên sẽ không thoải mái. Kể ra thì cũng đang phục vụ bọn họ mà, cậu ta không thể nói mấy lời dễ nghe được sao? 

Taehyung lấy một lon đồ uống từ trong túi ra, bật nắp, uống một ngụm, gật đầu, hời hợt nói: “Cũng được đấy, lần sau tiếp tục đi”. 

Còn có lần sau? Jin ngẩng đầu nhìn trời xanh, khóc không ra nước mắt. 

“Jin, mặt cậu sao đỏ bừng lên thế?”.  lo lắng hỏi thăm: “Không phải là bị say nắng rồi chứ?”.  

Jin mệt mỏi liếc mắt dò xét cậu ta. 

Taehyung bỗng nhiên vươn tay ra, bóp chặt mặt anh, nói: “Sao cậu cứ phải chối, mặt đúng là giống bánh bao như đúc mà”. 

Ngón tay Taehyung vừa tiếp xúc với đồ uống nên dính chút nước lạnh, chạm vào mặt Jin trái lại còn làm tăng nhiệt độ trong cơ thể anh, đó là một loại cảm giác khác thường. 

Jin vô ý thức lui về phía sau một bước, hơi quay đầu đi, nói: “Không có gì nữa thì tôi đi trước đây”. 

Nói xong, anh xoay người đi ra ngoài cửa.

Không biết vì sao, Jin cảm giác bước chân của mình bỗng nhiên nhẹ bẫng như giẫm lên mây, cả người dường như cũng không còn chút sức lực. Một trận trời đất quay cuồng níu cô lại, sau đó trước mắt anh tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro