Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đảo mắt một cái, năm thứ hai trung học đã qua đi, quả thật là thời gian trôi nhanh như tên lửa. 

Kì nghỉ hè năm nay, thời tiết cực kì nóng bức, ánh mặt trời như thể hoà tan mọi vật. 

Đại đa số học sinh đều đang ở nhà thưởng thức đồ uống lạnh, nằm điều hoà, ung dung ngủ trưa. Nhưng Jin thì không thể, anh bị Taehyung bắt đến sân bóng rổ xem đội bóng tập huấn trong kì nghỉ hè. 

Jin thực sự có cảm giác kích động muốn giết người. Thế nhưng, ai bảo anh là trợ lí đội bóng rổ chứ. Thế nên đành phải cố chịu đựng thôi. 

Đang ngồi than thở đọc tiểu thuyết thì lại bị bóng ném trúng đầu, anh đau đến nước mắt lưng tròng.Jin ngẩng đầu, nhìn trước trước mắt là Taehyung vẻ mặt khó chịu, “Tôi bảo cậu đến xem tôi huấn luyện chứ không phải đọc tiểu thuyết”. 

“Nhưng tôi không thích bóng rổ”. Jin nhỏ giọng nói. 

Taehyung nhếch nhếch khóe miệng, “Bảo cậu đến ngắm người chứ không phải bào đến xem bóng”. (😏)

Thế... thế là có ý gì? Jin tràn đầy nghi hoặc. 

Mà Taehyung cũng bất mãn đầy mình. Vừa rồi cậu ở đằng kia cố thể hiện vẻ đẹp trai, nào là dẫn bóng rồi lại ghi điểm, chính là muốn cho anh thấy. Kết quả lúc liếc sang lại phát hiện anh    đang cúi đầu đọc tiểu thuyết, chưa từng nhìn mình lấy một cái. 

Để đề phòng chuyện này tái diễn, Taehyung giật luôn quyển tiểu thuyết trong tay anh. Jin cuống quít giằng lấy, “Đây là của tôi mà...”. 

Nhưng vừa dứt lời, Taehyung chỉ dùng một động tác đã xé nó thành hai nửa, “Tóm lại, mắt chỉ được nhìn tôi thôi, biết chưa?”. 

Jin nhìn tiểu thuyết rách nát trên mặt đất, khóc không ra nước mắt. 

Hết cách, anh đành phải ngồi ngoan ngoãn xem bọn họ luyện tập. 

Đang lúc chống cằm sắp ngủ gật thì có người đẩy anh. Jin giật mình một cái, lập tức tỉnh giấc. Nhìn lại, phát hiện hoá ra là hoa hậu giảng đường Yuri cùng với hai người đi theo. 

Nói đến Yuri này, thực sự đúng là một đại mỹ nữ. Dáng người, ngũ quan kiều diễm, mê hoặc tất cả nam sinh. 

Nhưng lúc này, Jin không có tâm trạng thưởng thức khuôn mặt đẹp của cô ta bởi vì ánh mắt mà Yuri nhìn anh lúc này có vẻ cực kì không tốt lành. Vì vậy, Jin nuốt nước bọt, lo lắng không yên hỏi: “Các cậu có chuyện gì không?”. 

“Jin à, tôi cảnh cáo cậu, đừng có tiếp cận Taehyung nữa!”. Yuri khoanh tay trước ngực, mặt vênh lên 45° bày ra một tư thế uy hiếp tiêu chuẩn. 

“Vì sao? Chẳng lẽ cậu ta mắc bệnh truyền nhiễm gì à?”. Jin sốt ruột hỏi: “Cậu ta có sao không, bệnh nghiêm trọng lắm à?”. 

Gân xanh hai bên thái dương Yuri nổi lên: “Cậu ấy không bị bệnh!”. 

“Thế tức là cậu lo tôi sẽ truyền bệnh cho cậu ta à?”.Jin  khẽ nhíu mày, “Nhưng tôi thực sự không có bệnh truyền nhiễm, không tin cậu có thể xem sổ kiểm tra sức khoẻ của tôi”. 

Yuri suýt thì đứt mạch máu, “Tôi thèm vào mà quan tâm cậu có bị bệnh truyền nhiễm hay không!”. 

“Vậy sao cậu không cho tớ lại gần cậu ta?”. Jin thắc mắc. 

Yuri thực sự không nhịn nổi nữa, hét lớn: “Chẳng lẽ cậu không nhận ra tôi đang uy hiếp cậu sao? Phim truyền hình hay dùng chiêu này còn gì!”. 

Jin ngại ngùng gãi gãi đầu: “Cái đó à, tôi không xem TV”. 

Yuri tức giận đến mức máu nóng bốc cả lên, mãi mới khôi phục lại được vẻ mặt lạnh lùng của đại mỹ nhân, “Tóm lại, Taehyung là của tôi, cái đứa không não không ngoại hình như cậu không được phép đến gần cậu ấy, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”. 

Nghe vậy, Jin không kìm được rùng mình một cái. 

Thật đáng sợ, phim truyền hình bây giờ đúng là dễ làm hư trẻ con quá. 

“Còn không mau đi đi!”. Yuri trừng mắt lườm anh. 

Yếu không địch lại được mạnh, Jin hết sức hèn nhát thu dọn đồ đạc, ỉu xìu bước đi. 

Nhưng vừa mới đi ra khỏi sân bóng rổ thì lại bị Taehyung kéo cổ áo, dễ dàng túm về, “Bọn họ vừa uy hiếp cậu à?”. 

Jin gãi gãi đầu, nói: “Hình như vậy”. 

“Lẽ nào cậu cứ chịu khuất phục như thế?”. Taehyung hỏi. 

“Nếu không thì chẳng lẽ tôi phải đánh nhau với họ à?”. Jin khoát khoát tay, “Tôi còn chưa muốn chết sớm như vậy”. 

“Ai nói phải đánh nhau?”. Taehyung cười nhạt, “Dùng cái miệng cậu là được rồi”. 

“Là sao?”. Jin không hiểu.

Taehyung kề sát vào cô, nói nhỏ vào tai một hồi. 

Đuổi được Jin đi xong, Yuri đắc ý ngồi trên khán đài. 

“Yuri, cậu nghĩ tên kia liệu có chịu nghe lời không?”. Nữ sinh nhuộm tóc vàng ngồi bên trái Yuri hỏi. 

Yuri hừ lạnh một tiếng, “Cậu ta dám không nghe, tớ sẽ khiến cho cậu ta phải khóc lóc xin chuyển trường”. 

“Đúng vậy, kẻ đắc tội với Yuri nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp”. Nữ sinh có một hình xăm đầu lâu trên cánh tay ngồi bên phải Yuri vội nịnh hót. 

Mấy người đó đang nói chuyện bỗng phát hiện ra Jin đã quay lại không biết từ lúc nào, đang đứng phía sau bọn họ. 

“Tôi thấy phải dạy dỗ cậu một trận rồi”. Jin đứng dậy, chuẩn bị ra tay. 

Jin hít sâu một hơi rồi lại một hơi nữa nói ra những lời Taehyung vừa dạy: “Yuri, cái đồ xấu xí này, ngực đã to đến mức sắp chảy xuống dưới nách rồi, mũi thì bẹp như bị thầy thể dục dùng gậy bóng chày đập vào ấy, mắt thì sưng vù như mắt cá vàng, môi thì dày như hai cái dạ dày nướng, chân ngắn đến mức phải mua xe đạp dành cho trẻ em, bụng toàn thịt nhìn cứ như có thai năm tháng, lớn lên nhìn xấu như ma, đứng cùng tôi người ta còn tưởng tôi bị quỷ đến đòi nợ, cậu có tư cách gì mà đến uy hiếp tôi? Nói cho cậu biết, sau này mà còn dám tới gây chuyên với tôi thì tôi tuyệt đối sẽ diệt sạch cả cậu và tổ tiên khủng long của cậu không cần lí do!”
_______________________________________
Tui lười quá mà😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro