CHƯƠNG 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi lên xe, phản ứng vừa rồi của Phó Tư Dịch hùng hổ dọa người, bây giờ cả người lại hoàn toàn trầm mặc. Trầm Hoan trộm quay đầu nhìn anh, chỉ có thể nhìn thấy cằm anh căng chặt, phảng phất tỏa ra hơi thở lạnh nhạt đáng sợ.

Trẻ nhỏ thật mẫn cảm, vừa rồi cách cửa xe, Phó Gia Trạch ngay lập tức biết được không khí giữa Trầm Hoan và Phó Tư Dịch không bình thường, còn tưởng rằng là do chính mình ăn vụng khoai tây chiên làm cho cậu tức giận, hơn nữa còn vô cớ liên lụy tới dì Trầm Hoan, Phó Gia Trạch cảm thấy lo sợ.

"Cậu, con sai rồi, con không nên không thông báo cho dì là dạ dày con không tốt, không thể ăn khoai tây chiên." Phó Gia Trạch cúi đầu, nhỏ giọng lên tiếng.

Phó Tư Dịch từ kính chiếu hậu liếc thằng bé một cái, khẽ hừ một tiếng, "Cuối cùng thì cũng chịu gọi cậu, cậu còn tưởng con từ chối nhận người cậu này luôn rồi."

Phó Gia Trạch cúi đầu càng sâu.

Lúc người khác giáo dục trẻ nhỏ, cô là người ngoài, không tiện chen miệng, nhưng lại không muốn nhìn Phó Gia Trạch bị Phó Tư Dịch trách mắng. Trong khi còn đang suy nghĩ có nên khuyên can hay không, Trầm Hoan chợt thấy Phó Tư Dịch nhìn cô chằm chằm, thay đổi thất thường, cô vội vàng dời ánh mắt đi, ý muốn khuyên giải an ủi đành nuốt vào trong lòng.

Trầm Hoan bắt đầu hối hận khi đáp ứng cùng anh đi ăn cơm, nhìn là biết, quả thực là đi chịu tội.

Phó Tư Dịch đưa cô tới một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc, chọn rất nhiều đồ ăn, Trầm Hoan vừa rồi bị anh dọa, huống hồ, khi ăn cơm, còn vô tình gặp phải ánh mắt không rõ ý vị của Phó Tư Dịch, cô lại càng không dám ăn. Chỉ dám gắp đồ ăn trước mặt mình, không dám vươn tay xa.

Một bữa ăn cứ thế gian nan trôi qua, thật vất vả tiễn đôi cậu cháu kia đi, Trầm Hoan trở lại ký túc xá cả người đều mệt mỏi.

Vì sao Phó Gia Trạch không phải con anh? Nếu không phải, như vậy con của Phó Tư Dịch gọi là gì đây? Cuối cùng thì, phân đoạn nào xảy ra vấn đề, sao lại có sự khác nhau lớn như vậy?

Trầm Hoan vốn dĩ hai mắt đã sắp díu lại với nhau, nhưng nghĩ đến những việc này, thói quen ngủ trưa của cô trong khoảnh khắc đều biến mất.

Vốn dĩ cho rằng, hôm nay gặp Phó Tư Dịch đã là điều cực độ không thể tưởng tượng được, nhưng buổi chiều gặp lại, Trầm Hoan cảm thấy hình như cô lại sai rồi.

Nguyên nhân vì thầy dạy vũ đạo Amy vừa thấy Phó Tư Dịch, lại bắt đầu huyên thuyên một đống chuyện.

Đang ở một bên chuẩn bị tập ép chân, Trầm Hoan vẻ mặt đau khổ, đối với ánh mắt đen láy đang mỉm cười của Phó Tư Dịch, khóc không ra nước mắt.

Cô nghe được không ít từ ngữ chắc chắn là đang nói về cô, Amy chê bai không một chút che giấu, nào là cứng đờ, đầu gỗ, không có thiên phú. Có lẽ là tiếng Trung còn không đủ để biểu đạt tâm tình của Amy, không nói được mấy câu, chui vào lỗ tai Trầm Hoan chính là một chuỗi tiếng Anh lưu loát, nội dung vẫn là oán trách cô dáng múa cứng đờ.

Sau khi trầm Hoan ép chân được năm phút, Amy thoải mái đi tới, không e dè hỏi cô, "Cô chắc chắn nghe được những điều tôi vừa mới nói đúng không?"

Trầm Hoan vốn dĩ muốn làm bộ như cái gì cũng không nghe được, nhưng anh ta nói lớn tiếng như vậy, cô mà nói không nghe được cũng không ổn. Sau khi do dự một lúc lâu, ở trước mặt Amy nổi lên quyết tâm, "Amy, tôi về sau sẽ càng nỗ lực, sẽ không..."

"Ý tôi không phải như vậy, tôi đã nói qua với Phó Tư Dịch, tình huống của cô chỉ cần hiều một phần bề mặt là được, không cần cô biết rõ." Amy ôm cánh tay, đánh gãy lời nói không có ý nghĩa của cô.

"Được." Trầm Hoan bật dậy, biểu đạt lòng biết ơn. Cô trộm nhìn lại, Phó Tư Dịch đưa lưng về phía cô, một tay đút trong túi, di động dán bên tai, đang gọi điện thoại.

Buổi sáng vẫn là tây trang giày da, bộ dáng còn phong trần mệt mỏi, buổi chiều lại thật nhàn rỗi, mang lên mình trang phục thoải mái, nhìn nhẹ nhàng không ít.

"Bây giờ sẽ kiểm tra kết quả luyện tập ngày hôm qua."

Amy vẫy tay, ý bảo Trầm Hoan đi qua.

Động tác vũ đạo ngày hôm qua học ước chừng có bảy tám động tác, đều đơn giản, cô học rất dễ dàng. Trầm Hoan chạy bộ đến giữa phòng, mắt nhìn gương, hít sâu một hơi, chậm rãi thể hiện động tác.

Ước chừng qua hai ba phút, Trầm Hoan làm một động tác xoay người, bỗng nhiên từ trong gương phản chiếu thấy ánh mắt Phó Tư Dịch dừng trên người cô, không biết đã kết thúc điện thoại từ lúc nào, cũng không biết anh nhìn cô đã bao lâu.

Trầm Hoan kinh ngạc một chút, động tác liền mất cân bằng, thiếu chút nữa đã ngã xuống, may là cô mạnh mẽ bảo trì thân hình.

Phó Tư Dịch ở cách đó không xa thoáng nhìn bộ dáng lung lay sắp đổ của Trầm Hoan, anh lo lắng định chạy tới, thấy cô đã ổn, nửa bước chân đã đưa ra liền thu hồi lại, chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.

Một chuỗi động tác được hoàn thành, ngực phập phồng không ngừng, Trầm Hoan cũng đã mệt mỏi. Amy miễn cưỡng tỏ vẻ vừa lòng, lập tức cho cô nghỉ ngơi hai mươi phút.

Ánh mắt thoáng nhìn thấy Phó Tư Dịch còn ở một bên, Trầm Hoan giật mình, không dám đi tới, liền đứng ở tại chỗ, làm một ít động tác thả lỏng.

Một lát sau, phía sau truyền đến tiếng bước chân vững vàng, cô nâng cánh tay một chút, bỗng nhiên tim đập nhanh vài nhịp.

Phó Tư Dịch bước đến, không nhanh không chậm, mỗi một bước đều như nện vào trong tim cô. Thanh âm ngày càng gần không thể trốn tránh, Trầm Hoan thấp giọng than một tiếng, xoay người qua, làm một tư thế khiêm tốn.

Trong tay Phó Tư Dịch cầm một chai nước khoáng, đưa qua, "Uống nước, giải khát."

"Cảm ơn thầy Phó" Cô cầm chai nước trong tay, không có ý định mở nắp.

Phó Tư Dịch nhìn chăm chú vào ít tóc hỗn loạn dính bên má cô, một lúc sau, lần thứ hai mở miệng, "Mấy ngày qua, tôi đi công tác nơi khác, không để ý được đến em. Ngày hôm nay, vừa hay kết thúc công việc, tôi tới nhìn xem một chút."

Trầm Hoan nghi hoặc, không hiểu được những lời anh nói biểu đạt ý tứ gì, nghe như là giải thích nhưng tại sao anh phải giải thích với cô.

"Thầy Phó, tôi biết anh rất bận. Hôm nay, anh tới, tôi rất vui." Cô bày ra một khuôn mặt tươi cười cảm kích.

Phó Tư Dịch nghiêm túc nhìn mặt cô, tựa như nhìn xem lời nói là thật hay giả.

"Amy nói, em không thích hợp với giáo trình huấn luyện này, qua mấy ngày, sẽ sắp xếp lại cho em một lần nữa."

"Không phải không phù hợp, chỉ là..." Trầm Hoan ngẩng đầu, liền thấy Phó Tư Dịch mày hơi ngưng, tựa như suy tư tìm từ gì thích hợp, một lát sau, liền nghe Phó Tư Dịch tiếp lời, "Chỉ là giống con rối gỗ"

"Đúng vậy, tôi không am hiểu vũ đạo, động tác rất xấu." Nghe anh lại nhắc tới việc này, Trầm Hoan có chút xấu hổ.

Anh nhớ tới dáng múa cứng đờ lại nghiêm túc vừa rồi của cô, ho nhẹ một tiếng, hơi mỉm cười.

Trầm Hoan, "..."

Xin hỏi, lương tâm anh đưa cho chó gặm rồi sao? Có ai an ủi người khác như anh không hả!?

"Chú ý luyện tập sẽ tiến bộ, em đừng nản lòng" Thấy giữa mày cô không che dấu được ảm đạm, Phó Tư Dịch lại nói ra lời khuyên giải an ủi.

"Được, tôi cũng hy vọng vậy." Trầm Hoan vứt đi chút hứng thú còn sót lại, trong lòng không tin lời nói của Phó Tư Dịch, sự thật chứng minh, vô dụng, một chút cũng không có tác dụng.

Đại loại anh cảm thấy lời nói của mình không có chút lực thuyết phục, chỉ nói câu đó liền không nói được nữa.

Nhất thời, hai người đều trầm mặc.

"Gia Trạch hôm nay cảm ơn em" Hồi lâu lại nghe anh đột ngột nói một câu, Trầm Hoan chấn động, ngẩng đầu nhìn anh.

"Gia Trạch là con trai của em gái tôi, bốn năm trước Tiểu Vận khó sinh, thời điểm lựa chọn giữ mẹ hay giữ con, cô ấy chọn giữ con, cho nên,....." Âm thanh Phó Tư Dịch trầm thấp, ánh mắt như mây đen che phủ, nhìn vào có chút đau xót.

Trầm Hoan kinh ngạc mở to mắt, lúc này mới nhớ tới, thời điểm khi cô hỏi mẹ của Phó Gia Trạch, vẻ mặt của thằng bé khó che dấu sự sa sút. Lúc ấy, cô còn tưởng rằng chỉ là tính tình trẻ con náo loạn, không nghĩ tới là như vậy.

"Thằng bé..." Cô ấp úng, không biết nên nói an ủi như thế nào.

"Gia Trạch sinh non, thân thể vẫn luôn không tốt. Từ nhỏ nó đã không có mẹ, tính tình có chút khó chiều. Đôi lúc, tính tình lại rất cứng đầu, ai nói cũng không nghe. Buổi sáng, lúc nó còn đang tức giận, tôi thân là người làm cậu cũng không biết phải làm sao với nó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro