Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người phụ nữ tiến vào, chiếc váy ôm lấy dáng người, giày cao gót 10 phân màu đen. Tóc đen xõa ra tuôn dài, đôi mắt đẹp sáng ngời, toát ra hình dáng của một người phụ nữ trưởng thành.

Trầm Hoan im lặng, người đến là Thẩm Dung, vợ Phó Tư Dịch.

"Tư Dịch, sao anh lại ở chỗ này?" Thẩm Dung bỗng nhiên nhìn thấy Phó Tư Dịch, cũng ngây người.

Phó Tư Dịch nhíu mày, khe khẽ thở dài. "Lời này, tôi cũng muốn hỏi cô."

Ý cười trên mặt Thẩm Dung cứng lại, đứng tại chỗ hơi do dự, chậm rãi đến gần, giày cao gót gõ trên nền đá màu xanh, "cộp cộp" .

"Em tới tìm Trần Băng có chút việc. Anh....." Ánh mắt Thẩm Dung lưu chuyển, bỗng có vài phần cảnh giác mà nhìn đến Hứa Trầm Hoan cúi đầu ở bên cạnh. "Cô ấy là ai?"

"Chuyện của cô, Trần Băng đã nói với tôi rồi, cậu ấy không đồng ý, cô đừng quấy rầy cậu ấy nữa." Phó Tư Dịch không trả lời vấn đề của cô ta.

"Em biết anh ấy không muốn, anh vẫn luôn muốn hỏi anh có thể giúp em hay không..." Thẩm Dung liếc liếc mắt nhìn Trầm Hoan một cái, đột nhiên liền im lặng.

Trầm Hoan đứng lên, tự giác đi ra chỗ khác, cho hai vợ chồng anh có không gian nói chuyện. Phó Tư Dịch liếc mắt nhìn động tác của cô, mím mím môi, rơi vào trầm tư.

Thẩm Dung hơi hơi mỉm cười nhìn Hứa Trầm Hoan, tỏ ý xin lỗi. Chờ Trầm Hoan đi xa, cô ta bắt đầu mở miệng hỏi Phó Tư Dịch, "Đây là lần đầu tiên em thấy anh dẫn người khác tới nơi này của Trần Băng, trước đây, đến cả em anh cũng không đưa đến."

Phó Tư Dịch liếc mắt nhìn Thẩm Dung  "Trong tay Trần Băng có một ca khúc, tôi muốn đưa cô ấy đến đây để Trần Băng xem xét một chút. Còn lý do vì sao tôi lại đưa cô ấy thay vì đưa cô đến đây......." Phó Tư Dịch dừng một chút, nhìn Thẩm Dung, cười lạnh, "Chắc cô hẳn là cũng rõ ràng."

Thẩm Dung sắc mặt cứng đờ, cô ta đương nhiên biết nguyên nhân là gì, nhưng từ miệng Phó Tư Dịch nói ra, khiến cho cô ta thấy cực kỳ khó khăn.

Huống hồ, nghĩ đến mấy hôm trước cô ta lấy lí do đi công tác trốn tránh anh, nhưng Phó Tư Dịch lại cầm đơn ly hôn tới cửa, thiếu chút nữa bức cô ta ở trước mặt đồng nghiệp mang tai mang tiếng, tròng lòng cô ta dâng lên một sự tức giận khó biểu đạt, "Em thì làm sao? Làm phỏng vấn cho anh ấy, giúp anh ấy nâng cao danh khí, không tốt sao? Em thừa nhận, em có tâm tư riêng. Nhưng một công đôi việc, có gì không tốt. Nhiều năm như vậy, anh ấy còn không muốn xuất hiện sao?"

"Thẩm Dung." Phó Tư Dịch quát lớn, chặn lại lời nói của Thẩm Dung, anh lạnh lùng liếc nhìn cô ta, "Loại chuyện này về sau nửa câu cũng đừng nói tới nữa. Cậu ấy bởi vì nhìn mặt mũi của tôi nên mới cho cô cơ hội vài lần. Sau này cô đừng tới làm phiền người ta nữa."

Thẩm Dung hung hăng quay đầu đi, không nói một tiếng.

Còn đang giằng co, Trần Băng rốt cuộc từ trong phòng đi ra, bỗng nhiên nhìn thấy người không mời mà tới - Thẩm Dung, sắc mặt cũng có chút trầm xuống, "Chủ biên Thẩm, thật là nơi nào cũng có cô."

Thẩm Dung lúc này mới hối hận, nguyên bản là cô ta muốn mượn sự áy náy của Phó Tư Dịch, nhờ anh gặp Trần Băng cầu tình, lúc này mới đuổi theo Phó Tư Dịch tới đây, nhưng thái độ của vừa nãy của anh đã quá rõ ràng, căn bản là không có nửa phần cơ hội.

Dứt ra khỏi những suy nghĩ sâu xa, Thẩm Dung miễn cưỡng cười, nói với Trần Băng, "Anh đừng hiểu lầm, hôm nay là tôi tới tìm Tư Dịch, tôi có việc muốn tìm anh ấy."

Phó Tư Dịch liếc nhìn cô ta một cái, không tỏ ý kiến.

Trần Băng hừ lạnh một tiếng, phủi tay quay về phòng.

Trước mặt nhiều người lại không chừa một chút mặt mùi nào cho mình, mặt Thẩm Dung hết trắng lại đỏ.

Phó Tư Dịch lại thở dài, "Cô cũng thấy rồi, thái độ của cậu ấy chính là thế này, cô vẫn nên đi về đi."

Thẩm Dung đứng thẳng bất động không nhúc nhích.

"Vị trí chủ biên còn chưa đủ sao? Cô đến tột cùng có bao nhiêu lòng tham?" Thanh âm Phó Tư Dịch lạnh lùng, anh cười lạnh, "Sao không đi tìm anh trai cô, anh ta rất thương cô mà."

Sắc mặt Thẩm Dung càng khó nhìn, cô ta cũng từng đi tìm. Chẳng qua, việc đầu tư của anh trai cô ta xảy ra chút chuyện, hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, nơi nào có khả năng đi giúp cô ta đây. Nếu không, lần này cô ta cũng sẽ không cùng Phó Tư Dịch dễ dàng ly hôn.

Phó Tư Dịch xoay người muốn đi.

"Có thể cho em đi nhờ không? Xe em hình như bị hỏng rồi." Thẩm Dung cuối cùng là thỏa hiệp.

Phó Tư Dịch bước chân cứng lại, một lát sau, không có biểu tình nói, "Tôi đi xem nơi này của cậu ấy có dầu diezen hay không."

Thẩm Dung cười sâu kín, "Chúng ta ly hôn mới có ba ngày, Phó Tư Dịch anh liền tránh em như vậy sao? " Cô ta nhỏ giọng, sợ Hứa Trầm Hoan ở bên kia nghe được, cực lực đè ép âm thanh cực thấp.

Phó Tư Dịch nghe được, bước chân lại không dừng lại.

Thời điểm Thẩm Dung chờ đợi, quay đầu liền thấy Hứa Trầm Hoan đang chờ bên kia. Không biết vì cái gì, cô ta thấy cô gái nhỏ kia lần đầu tiên liền không vui.

Không, cô ta với Trầm Hoan là lần đầu gặp mặt, không nên có cảm giác như vậy mới phải.

Cô ta biết cô gái kia kêu Hứa Trầm Hoan, là nghệ sĩ đầu tiên Phó Tư Dịch phụ trách ở Hạ Ngu. Vì thế, cô ta còn đặc biệt tìm xem qua tư liệu, kết quả không thu hoạch được gì.

Khi mới vừa tiến vào, cô ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy khoảng cách gần đến khả nghi của hai người, huống chi còn có ý cười không che dấu hiếm khi xuất hiện trên mặt Phó Tư Dịch.

Một khắc kia, trời biết cô ta có bao nhiêu ghen ghét.

Cuộc hôn nhân cô ta trăm cay nghìn đắng có được, vốn dĩ cho rằng có thể lâu dài, nhưng không nghĩ tới, mới hai tháng, Phó Tư Dịch đột nhiên muốn ly hôn, quả thực khó có thể tin.

Việc cô ta tính kế Phó Tư Dịch bị bại lộ, chật vật đến cực điểm.

Lúc trước Phó Tư Dịch chỉ giải thích vài câu như vậy, "Tôi và cô có thể đi tới một bước kết hôn như thế nào, cô cùng người nhà cô hẳn là có thể tự mình hiểu lấy. Thẩm Dung, buổi tối ngày hôm đó, ly sữa bò cô đưa cho tôi bỏ cái gì, cô cho rằng tôi không biết sao?"

Đối với khuôn mặt kinh hãi của cô ta, Phó Tư Dịch không nhanh không chậm nói tiếp, "Chỉ là tôi nghĩ, cô tóm lại là vì tôi nên mới không thể có con, như vậy một chút tâm nguyện của cô tôi cũng nên thỏa mãn. Nhưng cô thành thành thật thật nói cho tôi, lần tai nạn xe cộ đó cô thật sự không thể có con sao? Cha cô, anh trai cô, ở bệnh viện người xướng kẻ họa, giống như đúc, bức cho tôi đồng ý cưới cô. Cô thật sự, một chút gì cũng không biết sao?"

Sự thật trước đây bị vạch trần, mặt Thẩm Dung trắng như giấy.

"Cưới cô là việc tôi ghê tởm nhất. Cuộc hôn nhân này, tôi đã định sẽ ly hôn. Cho dù, bị bại lộ tôi cũng không để bụng. Cô cũng không cần uổng phí tâm cơ."

Cô ta đến nay đều nhớ rõ, biểu tình Phó Tư Dịch đối với cô ta lúc ấy chán ghét đến cỡ nào.

Cô ta đương nhiên không đồng ý, Phó Tư Dịch cũng quyết tuyệt, sau khi xuất viện, liền cùng cô ở riêng, một lần chính là ba năm. Lề mề chưa ly hôn bởi vì phía anh trai cô ta, Phó Tư Dịch vẫn luôn không thể bỏ.

Khoảng thời gian trước, tòa soạn cạnh tranh vị trí chủ biên, không rõ xuất phát từ ý muốn trả thù hay cũng là vì lý do khác, Thẩm Dung đưa ra điều kiện với Phó Tư Dịch, chỉ cần Phó Tư Dịch giúp cô ta lấy được vị trí đó, cô ta sẽ cùng Phó Tư Dịch ly hôn.

Lúc đó cô ta chỉ là muốn đẩy lui ý nghĩ của Phó Tư Dịch. Mọi người đều biết, Phó Tư Dịch đã sớm ẩn lui, hiện giờ nếu giúp cô ta tranh, hàm nghĩa trong đó tự nhiên không cần nói cũng biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro