CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong chuyện này không thể thiếu Hồ Tĩnh ở sau lưng bày mưu tính kế.

Văn kiện ở trong tay Hồ Tĩnh thay đổi hết tập này đến tập khác, từng trang giấy lật qua lật lại vang lên tiếng loạt soạt. Trầm Hoan thoáng giật giật sống lưng cứng đờ. Cô quay đầu nhìn Hồ Tĩnh, lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, mấp máy môi định nói, nửa giờ đi qua, Hồ Tĩnh vẫn im lặng, không tỏ ý muốn nói chuyện với cô.

Cô lặng lẽ dịch chuyển chân, tìm một tư thế thoải mái, chuẩn bị cho thời gian dài chờ đợi.

Khóe mắt quét đến động tĩnh nhỏ phía sô pha, Hồ Tĩnh nhìn xuống đồng hồ đeo tay, thì ra đã qua nửa giờ, cô thuận tay khép lại văn kiện đã xem được một nửa.

Kỳ thật không phải muốn để Trầm Hoan chờ lâu như vậy, gần đây thật sự Hồ Tĩnh rất vội, thêm nữa là cô cũng muốn khảo sát Trầm Hoan có bao nhiêu kiên nhẫn chờ đợi.

Hiện tại xem ra, biểu hiện của Trầm Hoan tạm thời làm Hồ Tĩnh vừa lòng.

Hồ Tĩnh thả lỏng cần cổ, "bộp" một tiếng, ném văn kiện trên tay sang một bên bàn.

Tiếng vang bất thình lình vang lên trong không khí yên lặng dọa Trầm Hoan nhảy dựng, cô quay đầu nhìn lại, Hồ Tĩnh đi về phía bên này, tiếng giày cao gót gõ "cộp cộp" lên sàn nhà.

"....Chị Tĩnh"

Nghe được Trầm Hoan xưng hô như vậy với cô, Hồ Tĩnh khẽ nhếch mày, nhưng cũng không nói gì, ngồi xuống phía đối diện Trầm Hoan, tư thái nhàn nhã.

Từ đó có thể thấy ai đang nắm ưu thế, ai đang ở thế hạ phong, vừa nhìn liền hiểu.

Trầm Hoan nhất thời cảm thấy không khí lại lạnh thêm vài phần, không khỏi rụt rụt bả vai.

Hồ Tĩnh đánh giá Trầm Hoan một chút, nhìn cô có vẻ là người tính tình an tĩnh, nhưng ở cái vòng này, người tốt kẻ xấu nào mà Hồ Tĩnh chưa từng thấy qua, sau khi lột mặt nạ, ai biết là cái bộ dạng gì. Đánh giá trong chốc lát, Hồ Tĩnh thu hồi tầm mắt.

"Trước kia có học qua âm nhạc sao?"

".....Không có" Trầm Hoan ngẩng đầu, thấy ánh mắt Hồ Tĩnh cũng không đặt ở trên người mình, thân thể mới hơi hơi buông lỏng, lại nói thêm một câu, "Nhưng em có tự học qua"

"Tự học qua? Tôi nghe cách cô hát nhưng thật ra có vài phần giống như đã được người giảng dạy qua. Cô có quen Dương Học Thành lão tiên sinh không?" Hồ Tĩnh cười một cái, nhìn Trầm Hoan ánh mắt nhiều hơn vài phần hứng thú cùng dò xét.

Trong lòng của Trầm Hoan "lộp bộp" rơi xuống, chuyện tệ nhất quả nhiên vẫn xuất hiện. Kiếp trước, cô được Dương Học Thành lão tiên sinh dạy qua, còn cố ý học tập cùng học sinh của ông một đoạn thời gian.

Từ lúc trọng sinh tới nay, khi cô hát đã cố ý khắc chế che dấu, nhưng dù sao cũng là bản lĩnh mười mấy năm kiếp trước, cho dù che dấu có tốt đến đâu, cũng sẽ có vài phần tương tự, phàm là gặp gỡ chuyên gia, tất nhiên là nghe ra được.

Trầm Hoan trấn tĩnh một hồi, lại ngẩng đầu trong mắt tràn đầy nghi hoặc, "Dương Học Thành lão tiên sinh? Ông ấy là ai? Chưa từng nghe nói qua"

Trầm Hoan nhìn cô trong chốc lát, hơi hơi mỉm cười, "Cô không biết ông ấy?"

Trầm Hoan hoang mang lắc lắc đầu.

"Nghe qua bài hát Nhân Gian chưa? Ông ấy là nhạc sĩ của bài hát đó." Hồ Tĩnh đề điểm một câu.

"A..." Trầm Hoan làm bộ như bừng tỉnh đại ngộ, "Thì ra là bài hát này, em trước kia rất thích bài hát này, cũng cố gắng bắt chước cho giống giọng điệu. Nhưng lại không để ý là ai phổ nhạc"

Thực sự, một bài hát được lưu truyền rộng rãi, người thường sẽ đều chỉ nhớ rõ ca sĩ hát, ai sẽ lãng phí thời gian đi hỏi nhạc sĩ là ai đâu? Huống chi, Dương Học Thành lão tiên sinh từ trước đến nay là người đạm bạc, có tiếng sống ẩn trong giới, Trầm Hoan là người mới không biết ông ấy cũng xem như bình thường.

Nghĩ như vậy, Hồ Tĩnh đại khái kết luận Trầm Hoan có thể học bậy bạ cách hát ở đâu đấy rồi vô tình giống với Dương Học Thành lão tiên sinh.

Như thế xem như là duyên phận khó có được.

"Mấy ngày trước Phó Tư Dịch tìm tôi, nói tôi giúp cô. Nhưng mấy năm nay, trọng tâm của tôi đều đặt trên mảng điện ảnh, đối với người mới không có hứng thú, chỉ sợ không thể thu cô."

Hồ Tĩnh nói xong, trên mặt cũng không có ý xin lỗi, chỉ trầm tĩnh mà nhìn Trầm Hoan.

Trầm Hoan lúc này mới ý thức được, thực ra chuyện này còn chưa quyết định, sau phút mê man ngắn ngủi, cô nghĩ nghĩ, nhanh chóng hiểu ra ý của Hồ Tĩnh, liền đứng lên, khom người, ngữ khí chân thành, "Xin lỗi, làm chị thất vọng rồi"

"Tôi có thể hiểu câu này của cô là...?" Thân Hồ Tĩnh hơi nghiêng về phía trước, hứng thú nhìn Trầm Hoan cúi đầu xin lỗi mình.

"Chị cũng nói, mấy năm nay chị đều bận về mảng điện ảnh truyền thông, không có tính đến chuyện thu nhận người mới. Thầy Phó ở thời điểm tìm chị, thực ra có thể cự tuyệt yêu cầu ngay thời điểm ấy, nhưng chị vẫn nguyện ý gặp em trong thời điểm bận rộn này, hơn nữa còn nguyện ý ngồi xuống tìm hiểu em, cho em cơ hội. Chính là trách em năng lực không đủ, không đáng nhận được sự coi trọng của chị."

Nói xong, cô vẫn cúi đầu, thái độ thành khẩn dị thường.

Hồ Tĩnh khó có được lộ ra tươi cười từ khi gặp mặt, thật nhạt, cơ hồ chỉ chợt lóe rồi tắt.

"Cô gái này, thật ra cũng có vài phần thông minh"

Nghe được lời nói tán thưởng như vậy, Trầm Hoan có phần vui sướng nhưng vẫn là hơi chua xót, vài phần thông minh này ở trước mặt Hồ Tĩnh vẫn không đủ nhìn.

"Cô đi về trước đi, bên này tôi còn có việc" Hồ Tĩnh đứng lên, hạ lệnh đuổi khách.

"Em..." Trầm Hoan vẫn muốn tranh thủ một chút, nhưng nhìn đến Hồ Tĩnh đang không kiên nhẫn mà mày nhăn lại, liền nhanh ngậm miệng, yên lặng đi ra ngoài.

Cô không thấy được, Hồ Tĩnh ở phía sau nhìn khi cô ra ngoài, trong mắt đều lóe sáng.

Sau khi từ trong văn phòng đi ra, Trầm Hoan cảm giác bản thân bị lột một tầng da, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Bao nhiêu mất mát mạnh mẽ kéo tới, tuy rằng không bị cự tuyệt rõ ràng, nhưng cô cảm giác bản thân không có khả năng được thu nhận.

Tâm tình Trầm Hoan ngay lập tức đi xuống, trên đường về đều cúi đầu, đắm chìm trong tâm sự của chính mình. Không ngờ có người xuất hiện ở phía trước, Trầm Hoan chỉ còn thiếu chút nữa thì sẽ đụng phải.

"Đi đường đều không cần dùng mắt sao?"

Trầm Hoan mê man ngẩng đầu, thấy biểu tình hơi khó chịu của Phó Tư Dịch, đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay.

"....Thầy Phó......" Cô trầm trầm kêu một tiếng.

Phó Tư Dịch nhìn về phía hành lang phía sau cô, lại xem vẻ mặt của cô lúc này, nháy mắt hiểu rõ, "Em đi gặp Hồ Tĩnh rồi à?"

Nghe vậy, Trầm Hoan mấp máy môi, cúi đầu, tầm mắt dừng ở trên giày Phó Từ Dịch, " Thầy Phó..." Sau khi cô kêu một tiếng, lại tạm dừng, sau đó cẩn thận mở miệng, "Hình như tôi phá hỏng mọi thứ rồi, chị Tĩnh..."

Đến cuối cùng, cô không nói lên lời, cô im lặng, cố gắng kìm lại sự ủy khuất cùng buồn bực trong lòng.

"Em làm sao vậy?"

Chợt nghe cách nói chuyện của Phó Tư Dịch bình thản như xem cô là một hậu bối mà hỏi han, vành mắt Trầm Hoan đỏ lên, để ngừa mất khống chế cảm xúc, cô liền gắt gao mím môi, không nói thêm tiếng nào.

Thấy Trầm Hoan không đáp, chỉ yên lặng đứng đó, Phó Tư Dịch ngẩn ra, sau một lúc lâu do dự, anh vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vai Trầm Hoan, ngay lập tức, anh cảm giác được thân mình Trầm Hoan nhẹ nhàng run lên.

"Hồ Tĩnh mắng em à?" Phó Tư Dịch cau mày.

Trầm Hoan liên tục lắc đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro