CHƯƠNG 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ khi cửa bị đẩy ra, Hồ Tĩnh đã sớm biết ai vào rồi, cho nên khi Phó Tư Dịch đứng bên cạnh cô, cô không có bất luận phản ứng gì.

Trên má độ nóng càng giảm đi, ánh chiều tà dần dần tiêu tán, Hồ Tĩnh mở mắt ra, trầm mặc một lát, lẳng lặng hỏi, " Là anh ta bảo cậu lại đây tìm tôi?"

"Di động cậu tắt máy, anh ta tìm không thấy cậu, để cho tôi tới tìm cậu."

Hồ Tĩnh mày cũng không động, bình thản, trong mắt không chút gợn sóng

Phó Tư Dịch than nhẹ một tiếng, nhìn chăm chú nữ nhân cường ngạnh trước mắt, chậm rãi mở miệng, " Nghe anh ta nói, ngày mai anh ta phải đi công tác, mẹ anh ta bị bệnh, không thể chăm sóc Tuấn Tuấn, nhờ cậu hôm nay đi đón Tuấn Tuấn đấy."

"Được." Hà Tĩnh nhàn nhạt đáp lại một câu.

"Còn nữa...Anh ta nói, anh ta với người mẫu kia không có quan hệ. Cậu..." Phó Tư Dịch nhìn Hồ Tĩnh vẫn đang bình tĩnh, câu an ủi khuyên giải đến khóe miệng liền ngừng lại.

Nhìn biểu tình Hồ Tĩnh liền hiểu, mặc kệ Triệu Tỉnh Nhiên cùng người mẫu kia có quan hệ hay không, cô ấy đều không thèm để ý.

"Thật sự phải đến mức này?" Phó Tư Dịch nhíu mày lại.

"Khi học đại học, tính tình của cậu cứ ngoan cường như vậy, mấy năm nay tranh đấu trong sự nghiệp, càng thêm cường thế. Nếu là người mềm mỏng, cũng sẽ không đi đến mức này...."

"Tính tình Thẩm Dung thật ra cũng mềm mỏng, cậu không phải cũng cùng cô ấy đi đến mức này sao?" Hồ Tĩnh nhìn thẳng tắp Phó Tư Dịch, phản bác nói.

Phó Tư Dịch cứng người, trong lòng chua xót, "Chuyện tôi và cô ấy, không đơn giản như vậy."

Hồ Tĩnh hạ khóe miệng, nhìn về phía Phó Tư Dịch ánh mắt tràn đầy châm chọc, "Xác thật không đơn giản, bên này còn chưa buông tay, bên kia liền gấp không chờ nổi?"

Phó Tư Dịch thần sắc trầm xuống, không vui quét mắt nhìn Hồ Tĩnh một cái.

Phó Tư Dịch quả nhiên tức giận, Hồ Tĩnh cũng biết mình có chút quá đáng, hạ khóe miệng, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.

"Việc của Trầm Hoan, sẽ không làm phiền cậu bận tâm, tôi đưa cô ấy đến chỗ cậu chỉ hy vọng cô ấy có thể lấy danh nghĩa của cậu mà lăn lộn trong giới, còn việc chuẩn bị lung tung thì tự tôi sẽ làm" Phó Tư dịch hòa hoãn, liền tiếp tục mở miệng.

"Vương tổng thấy cậu làm vậy không phản bác gì sao? Một công ty lại đi bồi dưỡng hai nghệ sĩ mới toanh? Còn phân ra hai tổ bồi dưỡng khác nhau? Cậu đánh đổi cái gì cho việc này?" Hồ Tĩnh vấn luôn muốn hỏi Phó Tư Dịch vấn đề này.

Công ty cũng không dư thừa sức lực và nhân tài để đi huấn luyện hai người mới.

"Cổ phần Hạ Ngu" Thanh âm Phó Tư Dịch nhẹ nhàng như nói ra một điều hiển nhiên.

Hồ Tĩnh đột nhiên mở to hai mắt nhìn anh, không thể tin được mà lẩm bẩm, "Cậu điên rồi"

Phó Tư Dịch mím môi, không nói.

"Phó Tư Dịch rốt cuộc cậu đang nghĩ cái quái gì trong đầu thế? Trầm Hoan có thể nổi TIẾNG hay không còn không xác định được, cậu vậy mà lại dùng hết vốn đổ vào cô ấy, cậu không thấy bản thân đang chơi trò mạo hiểm à? Lỡ như cô ấy không nổi được, cậu mất cả chì lẫn chài, kẻ thiệt chỉ có cậu thôi."

"Cô ấy sẽ nổi tiếng." Phó Tư Dịch thẳng thắn khẳng định.

"Cái gì mà sẽ nổi tiếng, tôi cũng không dám cam đoan, cậu cứ vậy liền khẳng định, cậu dựa vào đâu mà tự tin đến vậy!"

Quả thật, cho dùng Hồ Tĩnh đã giúp quá nhiều người nổi danh, cô cũng không dám trăm phần trăm đảm bảo người mới nào có thể nổi.

Huống chi là Phó Tư Dịch.

"Cô ấy đáng giá như vậy?" Hồ Tĩnh nhìn Phó Tư Dịch, lờ mờ nhận ra gì đó, liền hỏi.

Nhắc tới Trầm Hoan, ánh mắt Phó Tư Dịch giống như hàn băng chợt như gặp xuân thủy, đều hòa tan rồi trở nên mềm mỏng hẳn, "Đúng, cô ấy rất đáng giá."

Kẻ điên, thật là một kẻ điên! Đây suy nghĩ duy nhất mà Hồ Tĩnh nghĩ được vào giấy phút này.

"Cậu sẽ nhận cô ấy đúng không?" Phó Tư Dịch lại hỏi.

Khuôn mặt bình tĩnh của Hồ Tĩnh hoàn toàn vỡ vụn, Hỗ Tĩnh liếc mắt khinh bỉ nhìn đến người đàn ông hãy còn cười ôn hòa, "Vâng ông thần ạ! Cậu đều đem tài sản tánh mạng ra đặt cược, người bạn là tôi còn có thể từ chối cậu hay sao?"

Phó Tư Dịch đột nhiên cười, "Cảm ơn. Nhiều năm như vậy, đều là cậu cùng Tỉnh Nhiên giúp tôi không ít"

Thấy anh lại nhắc tới Triệu Tỉnh Nhiên, Hồ Tĩnh không vui, nhấp môi dưới, lạnh giọng mở miệng, "Trước đừng cảm ơn quá sớm, xảy ra chuyện, tôi cũng mặc kệ."

Phó Tư Dịch cười cười, không nói chuyện.

Anh biết Hồ Tĩnh vẫn luôn luôn là miệng dao găm, tâm đậu hủ, nếu Phó Tư Dịch thật sự xảy ra chuyện gì, dựa vào giao tình mười mất năm, Hồ Tĩnh sẽ không mặc kệ.

Huống hồ, anh cũng sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra ngoài kế hoạch.

Vài ngày sau, Trầm Hoan nhận được thông báo của công ty, đại ý thông báo Hồ Tĩnh đồng ý sẽ trở thành người đại diện của cô, đồng thời còn muốn cô chuẩn bị tốt ba ngày sau tham gia tập huấn.

Người đi cùng cô sẽ là Giang Nhiên.

Hiện giờ, cô thuộc sự quản lý của Phó Tư Dịch, vô tình trong công ty đã hình thành hai cục diện đối chọi.

Bên ngoài, các cô đều là người mới công ty nâng đỡ, ở bên trong, lại là người cạnh tranh. Giang Nhiên đã từng lợi dụng quan hệ đoạt đi cơ hội ghi âm của Trầm Hoan, theo lý mà nói, hai người ở thế như nước với lửa.

Lúc Giang Nhiên chặn cô lại ở hành lang rồi nói xin lỗi cô, Trầm Hoan đã cảm thấy mình quá ngây thơ rồi.

"Chị Trầm Hoan, em đã muốn giải thích với chị từ lâu nhưng vẫn chưa có cơ hội, lần này là do công ty sắp xếp, em cũng bị bất ngờ, vốn dĩ muốn từ chối, nhưng người đại diện của em lại không cho. Chị cũng biết, em chính là người mới, ở trong công ty không có địa vị, căn bản không phải là bởi em muốn tranh đoạt tài nguyên..."

Giang Nhiên kéo tay cô, đôi mắt xinh đẹp hàm chứa sương mù, ủy khuất đến không chịu được.

Trầm Hoan rút tay đang bị Giang Nhiên lôi kéo, lui về phía sau một bước, hơi mỉm cười, "Tôi biết, chúng ta đều là thân bất do kỷ. Đây đều là công ty tự chủ trương, tôi với cô đều là người mới, chỉ có thể nghe theo sắp xếp của cấp trên, tôi không có trách cô."

"Đúng vậy đúng vậy", chỉ chờ có thế, lời của Trầm Hoan vừa dứt thì Giang Nhiên liền vội vàng nhảy vào.

Trầm Hoan cảm thấy vô vị, cô đồng ý rằng có những trường hợp phải lươn lẹo một tí mới sống được, gặp người thì nói tiếng người, nhưng mà ai đời gặp quỷ còn nói tiếng người!? Trầm Hoan vẫn còn nhớ rõ, mấy ngày trước Giang Nhiên vênh váo tự đắc, bây giờ lại đi khóc lóc bảo bản thân bị ép buộc phải làm chuyện này?

Cái gọi là đổi trắng thay đen, có khi, cũng chỉ cần một lời nói thôi.

Sự thay đổi này, tuy là cô sống lại thêm một kiếp, cũng cảm thấy kính nể vài phần.

"Chị Trầm Hoan, chị đi máy bay chuyến nào, có thể em bay cùng chuyến với chị đó." Giang Nhiên nhiệt tình thái quá.

"Tôi còn chưa có xác định thời gian, cho nên, chỉ sợ không thể cũng chuyến bay với cô."

Thật ra Trầm Hoan có một tấm vé máy bay, vừa rồi người phụ trách đưa cho cô. Nếu đoán không sai thì, trong tay Giang Nhiên cũng có một vé, hơn nữa là cùng ngày đi với cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro