Chương 391 - 395

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 391: Người một nhà (2)

Edit: Phi Phi

Beta: Yu

Ngón tay nhóc lại chỉ chỉ vali còn trống rỗng của Bạch Dạ Kình, “Tiểu Bạch, ba cư nhiên muốn Đại Bảo giúp ba sắp xếp, so với đứa con nít chỉ mới bốn tuổi như con thật sự rất kém nha ~”

Trong giọng nói lộ vẻ khinh thị.

“……” Hạ Thiên Tinh quay người lại liếc Bạch Dạ Kình. Kết quả, sắc mặt anh đen thui, môi giật giật, muốn nói gì phản bác lại con trai nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ nói một câu "Thằng nhóc thúi", rồi sau đó buông sách, đứng dậy.

Hạ Thiên Tinh ngây ra.

“Bạch phu nhân, nhìn anh bị khinh bỉ em rất vui vẻ?” Bạch Dạ Kình ôm Đại Bạch vẫn đang dính bên người cô ra chỗ khác, để cho nhóc đến bên vali nhỏ của mình, rồi sau đó tự chiếm vị trí có lợi nhất.

Tiểu Bạch thật đáng ghét!

Cứ luôn giành Đại Bảo với nhóc!

Hạ Đại Bạch ai oán không thôi, mông nhỏ xê dịch, lại dịch chuyển đến một bên khác ngồi xuống cạnh Hạ Thiên Tinh.

Một lớn một nhỏ đều dán dính vào cô, tâm tình cô đặc biệt vui vẻ. Trong chớp mắt chỉ cảm thấy, cuộc đời cứ như vậy là viên mãn nhất.

Có con, người mình yêu bên cạnh, không cần lo áo cơm.

Cuộc đời nếu này có thể cứ im lặng, bình thường lặng lẽ trôi qua như vậy, đời này, cô không còn cầu mong nào khác nữa.

Bạch Dạ Kình rút quần áo từ trong tay cô. Hạ Thiên Tinh ngoài ý muốn nhìn anh, “Anh thật sự muốn tự mình thu xếp?”

“Chuyện này đàn ông đương nhiên phải làm! Người ta là bệnh nhân còn tự thu xếp được, Tiểu Bạch có tay có chân, có thể nâng có thể hạ, đương nhiên cũng muốn tự mình thu xếp!” Không đợi Bạch Dạ Kình mở miệng, Hạ Đại Bạch đã đón đầu nói trước.

Nhóc vừa nói, vừa gấp quần áo của mình. Đắc ý dào dạt nhướng mày với người nào đó, một bộ dáng đang nói "nhìn xem, con gấp đồ đẹp bao nhiêu".

Hạ Thiên Tinh cười khổ. Đại Bạch cũng không phải đang gấp quần áo, mà là đang cuốn quần áo.

Hơn nữa……

Cô khẳng định Bạch Dạ Kình so với nhóc cũng không khá hơn được chút nào.

Bình thường anh bận rộn như vậy, trong nhà mọi chuyện lớn nhỏ đều có người hầu chăm lo. Từ nhỏ đến lớn chỉ sợ ngay cả chăn cũng chưa từng gấp.

Hạ Thiên Tinh thấy, sáng sớm ngày mai cô phải thức dậy sớm hơn, không chỉ giúp con trai thu xếp lại một lần nữa mà còn phải giúp anh gấp lại quần áo một chút.

Đang lúc nghĩ như vậy, chỉ thấy Bạch Dạ Kình đã gần như thu xếp xong. Ngón tay dài giống như là có ma lực, nắm vài góc quần áo, tùy tiện giũ vài cái là quần áo đã được gấp chỉnh chu. Bàn tay vuốt lại một chút thì thẳng tắp, ngay cả một chút nếp nhăn cũng không có.

Đừng nói là Hạ Đại Bạch, ngay cả Hạ Thiên Tinh vừa nhìn thấy cũng kinh ngạc há miệng.

“Anh…… thì ra còn có thể làm việc nhà?” Hạ Thiên Tinh rất khó tin. Xem ra người đàn ông này còn rất nhiều thứ cô không biết! Rốt cuộc anh còn vụng trộm giấu bao nhiêu tay nghề nữa đây?

“Ở trong bộ đội, gấp quần áo là cơ bản nhất.” Người nào đó thản nhiên mở miệng, tự nhiên xách đống quần áo đã được gấp chỉnh chu trước sau như một đứng lên. 

Hạ Thiên Tinh cảm thấy bản thân vừa nãy hoàn toàn quá lo lắng.

Ở trong bộ đội, anh rất tuân thủ kỷ luật anh. Quần áo gấp gọn gàng không tính, toàn bộ vali cũng thu xếp ngay ngắn có thứ tự. Năm cái sạc, năm cái điện thoại, đồ mặc ở nhà để dưới cùng, tiếp đến là áo sơmi và âu phục, mỗi một thứ đều được thu xếp gọn gàng. Kỹ thuật này của anh ngay cả cô so ra còn rất kém. Hạ Thiên Tinh phục sát đất, hận không thể đem vali của mình trực tiếp giao cho anh thu xếp.

Một bên, Hạ Đại Bạch cả người đang nhìn đến ngây ngốc.

Vốn dĩ còn dương dương đắc ý với "kiệt tác" của mình, vốn tưởng rằng Tiểu Bạch nhất định tay chân vụng về cái gì cũng không làm được, thậm chí nhóc đã nghĩ sẽ chuẩn bị cười nhạo Tiểu Bạch một phen.

Nhưng kết quả……

Nhóc mở đôi mắt đen bóng nhìn nhìn vali của Tiểu Bạch, lại nhìn nhìn của mình, cuối cùng xám xịt đổ toàn bộ quần áo ra, nhìn vali của Tiểu Bạch học cách sắp xếp lại.

Tự mình lấy quần áo ra học bộ dáng của anh gấp lại một lần nữa. Đôi mắt nhỏ thường thường liếc về phía anh, vừa ngắm ngắm đồ của mình.

Hạ Thiên Tinh ở một bên xem kịch vui, nhìn cái này, lại nhìn cái kia, chỉ cảm thấy buồn cười thật sự. Cuối cùng, cô nổi cơn lười, đẩy vali của mình vào giữa hai người, “Hai người đều giỏi như thế, vậy giúp em thu xếp luôn nha, em đi tắm.”

Dứt lời, cô đứng dậy muốn đi về hướng phòng tắm.

Bạch Dạ Kình quả nhiên giúp cô thu xếp, kết quả, một bộ áo tắm khiến cho anh quăng ra ngoài vali.

Là bikini.

Sắc mặt Bạch Dạ Kình hơi đen. Anh mắc dây áo lên ngón tay, quơ quơ, “Lần này em định mặc cái này đi biển?”

Hạ Đại Bạch buồn rầu ngẩng đầu lên khỏi vali, nhìn thấy bộ áo tắm lập tức nịnh nọt Hạ Thiên Tinh, “Đại Bảo, mẹ mặc cái này nhất định sẽ là người xinh đẹp nhất bãi biển nha!”

“Cám ơn con, rất có mắt nhìn nha ~”

“Bộ bikini này chính là bộ lần trước em và Dư Trạch Nam "yêu đương'"mua ở nước ngoài sao?” Bạch Dạ Kình lạnh giọng hỏi, chỉ cảm thấy bộ bikini kia nhìn thế nào cũng không vừa mắt.

“……” Hạ Thiên Tinh 囧. Anh cư nhiên còn nhớ rõ chuyện lần trước!

Động tác lấy áo ngủ của cô dừng lại, quay đầu hờn dỗi trừng anh, “Biết rõ em và anh ta căn bản không yêu đương, anh còn nói lung tung. Bộ quần áo này là trước đi mua cùng Vị Ương. Nhiều năm như vậy vẫn chưa có cơ hội mặc, cảm thấy rất tiếc.”

“Đổi bộ khác.”

Bạch Dạ Kình ném bộ bikini ra.

“Vì sao?”

“Không vì sao cả.”

“……”

Hạ Thiên Tinh không nói gì. Bạch Dạ Kình đi đến phòng của cô, vào phòng thay quần áo tự mình chọn hai bộ áo tắm. Hạ Thiên Tinh vừa nhìn thấy thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt.

Anh lại chọn hai bộ khó nhìn nhất, cũng là áo tắm bảo thủ nhất. Hơn nữa, đều là kiểu dáng rất nhiều năm trước~

Bây giờ ai lại mặc như vậy đi bãi biển, chắc chắn sẽ bị người ta chê cười là quê mùa cho coi!

“Tổng thống tiên sinh, bây giờ em thật sự rất hoài nghi con mắt thẩm mĩ của ngài đấy.”

Ngay cả mắt Bạch Dạ Kình cũng chưa nâng, nhét bộ áo tắm vào vali, chỉ nói: “Con mắt thẩm mỹ của anh luôn luôn đón đầu trào lưu.”

“……”

Thật sự là quá tự kỷ mà. Bất quá, tổng thống tiên sinh tự kỷ, đúng là có việc không chống đỡ.

Lần trước khi cô mua cái caravat kia, không phải đã thịnh hành khắp cả nước sao? Hơn nữa, còn luôn luôn đứng đầu, trên tạp chí luôn lấy anh làm chong chóng đo chiều gió.

Cho nên……

Đối mặt với người đàn ông đi đầu trong cái mới như vậy, đứng ở bên cạnh anh làm sao có thể mặc áo tắm quê mùa thế chứ?

Cho nên, lúc buổi tối thừa dịp anh đi vào phòng tắm, cô lại vụng trộm nhét áo tắm khác vào trong vali.

………………

Bởi vì đây là chuyến đi riêng cho nên tiêu chuẩn cũng hạ thấp một chút. Không giống lúc anh ngồi máy bay riêng xuất ngoại, mà là ngồi máy bay thông thường.

Chẳng qua, chuyến bay này là khoang hạng nhất, đã được Lãnh Phi bao toàn bộ.

Cho nên, giờ phút này, trong khoang hạng nhất rộng rãi cũng chỉ có người một nhà bọn họ mà thôi.

Chương 392: Người một nhà (3)

Edit: Joy

Beta: Yu

Trong khoang hạng nhất máy bay, lúc các tiếp viên biết được người mình đang phục vụ là tổng thống tiên sinh thì hưng phấn không thôi. Tất cả mọi người đều tò mò tới khoang hạng nhất nhìn phong thái của tổng thống tiên sinh và đệ nhất phu nhân tương lai.

Nhưng mà, cuối cùng đều bị các đặc vụ ngăn lại.

Hạ Thiên Tinh phát hiện, Bạch Dạ Kình chính là một điểm sáng, tự động hấp dẫn ánh mắt của những người phụ nữ khác.

Từ lúc bọn họ đăng kí lên máy bay, ánh mắt của các tiếp viên hàng không vẫn luôn dừng trên người anh. Lúc anh lơ đãng liếc qua, bọn họ đều mặt đỏ tai hồng dời mắt đi, nhưng chờ đến khi anh quay đi chỗ khác thì lại tiếp tục nhìn anh, thỏa mãn con mắt.

Cô lấy thân phận bạn gái đi cùng anh, nhưng lại bị triệt để xem nhẹ.

Hạ Thiên Tinh không thể không cảm thán, một người đàn ông ưu tú đúng là chỉ mang lại gánh nặng thôi! Lúc nào cũng từng giây từng phút đề phòng bị ong mật đến trêu ghẹo, vô cùng vất vả.

Cô chọn vị trí gần cửa sổ, bảo Hạ Đại Bạch ngồi xuống.

Nhóc con này vẫn luôn thích ngủ, hôm nay lại thức dậy sớm, cho nên vừa ngồi xuống, máy bay còn chưa cất cánh đã ngáp một cái, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hạ Thiên Tinh thắt dây an toàn cho, điều chỉnh lại ghế dựa cho nhóc nằm xuống. Bạch Dạ Kình thuận tay cầm một cái mền đắp lên cho con trai.

Cô ngồi giữa anh và Hạ Đại Bạch.

“Em cũng ngủ một lát, vừa nãy thức dậy sớm.” Hạ Thiên Tinh buồn ngủ, ngáp một cái, giọng nói mỏng nhẹ.

Bạch Dạ Kình gật đầu, cầm một cái mền khác đắp lên cho cô. Cô ôm vào trong ngực, nhìn anh, “Anh không ngủ một lát sao?”

"Xem báo một lát.”

Hạ Thiên Tinh gật đầu, không nói gì nữa, nhắm mắt lại ngủ.

Lát sau, máy bay cất cánh, vững vàng bay lên trời xanh. Tiếp viên hàng không chầm chậm tiến vào.

“Tổng thống tiên sinh, đây là rượu đỏ, mời ngài dùng!”

“Cám ơn.” Người nào đó vẫn nhìn vào tờ báo, đầu cũng không nâng.

“Ở đây cũng có rất nhiều điểm tâm, ngài muốn món nào ạ?” Giọng của tiếp viên hàng không trong veo động lòng người. Hạ Thiên Tinh nghe thấy, trong lòng bắt đầu ngứa ngáy.

“Có món điểm tâm ngọt không?”

“Có, có. Tôi có thể lập tức mang tới cho ngài.”

“Ừ” Người nào đó gật đầu, tiếp viên hàng không kích động đi chuẩn bị món điểm tâm ngọt. Rất nhanh, món điểm tâm ngọt được đưa tới, tiếp viên hàng không lại yểu điệu thướt tha đưa đến trước mặt anh, anh thản nhiên nói: “Tạm để ở đó đi, chờ phu nhân tỉnh lại, mang ra cho cô ấy.”

“……”

Tiếp viên hàng không lặng đi một hồi, rồi sau đó, ánh mắt hâm mộ nhìn người phụ nữ ngủ say bên cạnh anh. Đúng là người phụ nữ hạnh phúc! Hiện tại truyền thông đều nói tổng thống tiên sinh là một người đàn ông hoàn hảo, bây giờ gặp rồi, đúng là không hề có nửa điểm thổi phồng!

Hạ Thiên Tinh nằm ở kia, không mở mắt, môi hơi dương nhẹ, nhịn không được mà cười.

Quả nhiên, câu nói kia của anh rất có hiệu quả. Từ sau khi nói lời này, ong mật không vây tới thường xuyên giống vừa rồi nữa. Nhưng ánh mắt mê luyến với tổng thống tiên sinh một chút cũng không giảm.

“Bạch tiên sinh.” Cô miễn cưỡng ôm mền, ngáp một cái, gọi anh.

Ánh mắt anh rời khỏi tờ báo, quay sang nhìn cô.

Cô đặt cằm lên vai anh, giọng nói hơi lười biếng, “Nếu không, về sau đi ra ngoài thế này, anh đều mang khẩu trang đi. Có được không?”

Bạch Dạ Kình nhíu mày, “Ghen?”

“……” Hạ Thiên Tinh chớp chớp mắt, lông mi cọ vào cằm anh, đặc biệt ngứa. Bộ dáng này của cô khiến ánh mắt anh tối dần, nhìn chằm chằm cô.

Cô hơi bĩu môi, mở miệng: “Cuồng tự kỷ, em mới không có ăn……”

Từ "giấm chua" còn chưa rời khỏi miệng, môi của người đàn ông đột nhiên ập đến.

Tuy rằng số lần hôn môi cũng không còn ít nữa, nhưng hơi thở của anh vẫn khiến cô động tâm như vậy. Môi anh nóng hổi, hôn cô nồng nhiệt……

Lông mi run rẩy, hô hấp như ngừng lại, nụ hôn của anh càng ngày càng sâu.

Cô nghe thấy trái tim trong lồng ngực mình đang đập "thình thịch, thình thịch", cô chậm rãi nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng kéo cổ tay áo sơmi anh, không tự giác mở miệng, thậm chí đáp lại nụ hôn của anh.

Chốc lát sau……

Hô hấp của của anh càng khó khăn, rời khỏi đôi môi đỏ mọng của cô, ánh mắt loé lên vẻ say mê lưu luyến, nhưng lại mở miệng, “Cũng tạm thôi.”

囧.

Còn giễu cợt cô.

Cô hờn dỗi đập vào vai anh, năm ngón tay Bạch Dạ Kình giữ lấy mặt cô, nâng cằm cô lên, hôn cô lần nữa. Hôn đến hô hấp của hai người đã hoàn toàn rối loạn, môi anh mới rời khỏi môi cô.

Hôn xong, cánh môi mềm mại của cô đã có chút sưng đỏ. Nhưng bộ dáng này lại khiến tâm tư anh bắt đầu nhộn nhạo.

Hơn nữa, hai mắt Hạ Thiên Tinh tràn đầy hơi nước mông lung, khiến cô càng trở nên mê người, làm người ta tâm loạn ý mê. Hơn nữa, đối với cô, Bạch Dạ Kình luôn không có sức chống cự. Có vài người, quen rồi chính là không thể rời xa, coi đối phương là duy nhất, đối với các nữ nhân khác không dậy nổi hứng thú, chỉ có thể tìm được trên người người ấy.

Ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, anh khàn khàn mở miệng: “Buổi sáng hôm nay chưa kịp làm gì em……”

Mặt Hạ Thiên Tinh đỏ rần. Cơ hồ là theo bản năng, há mồm, ảo não cắn đầu ngón tay anh.

“Bạch tiên sinh, anh không thể có suy nghĩ đứng đắn chút sao?”

“Biết cái gọi là đi nghỉ phép không?”

“Gì chứ?”

“Đổi một chỗ khác, cùng người phụ nữ của mình làm chuyện yêu đương.”

“……” Hạ Thiên Tinh cảm thấy mình bị lừa vào trong hố sâu. Nhất là Đại Bạch. Nếu biết ba mình vốn ôm loại tâm tư này mới dẫn nhóc đi chơi, chỉ sợ sẽ vô cùng ghét bỏ anh.

“Bạch tiên sinh, anh vốn là tổng thống tiên sinh dân chúng kính yêu như vậy. Trong đầu toàn là tâm tư không đứng đắn như thế, để bọn họ biết, hẳn sẽ rất thương tâm.”

Bạch Dạ Kình lơ đễnh, “Nếu anh ngay cả một người phụ nước cũng không muốn, bọn họ sẽ càng thương tâm.”

Cho nên, ngụ ý, anh háo sắc như vậy, không có vấn đề gì?

“……”

Hạ Thiên Tinh căn bản nói không lại anh. Bất quá, nghiêm túc ngẫm nghĩ, nếu ngày nào đó anh nói mình là gay, những tâm hồn thiếu nữ yêu quý anh, chỉ sợ sẽ khóc lóc mà sụp đổ.

Hai người nhẹ giọng trò chuyện, ngẫu nhiên liếc mắt đưa tình, khiến cả chuyến đi đều phủ một lớp đường ngọt ngào.

“Hiện tại truyền thông đều có vẻ quan tâm tới tin chúng ta khi nào thì kết hôn. Em có ý kiến gì không?” Bạch Dạ Kình đưa tờ báo cho cô xem. Cô vừa mở ra, toàn bộ trang báo đầu tiên đều phân tích tới hôn lễ của bọn họ trong tương lai, thậm chí ngay cả danh sách khách mời cũng đã liệt kê ra.

Hạ Thiên Tinh buồn cười, “Như vậy xem ra, tòa soạn báo này đã giúp chúng ta chuẩn bị cho hôn lễ không ít việc.”

“Mọi người đều tò mò về hôn lễ, tránh không được sẽ làm vậy. Đến lúc đó, sự tình sẽ phức tạp, người tham dự hôn lễ cũng sẽ tương đối nhiều, em phải chuẩn bị tâm lý.”

Vừa ngẫm nghĩ, Hạ Thiên Tinh đã cảm thấy bội phần áp lực.

Chương 393: Cưng chìu cô bằng cả trái tim (1)

Edit: Phi Phi

Beta: Yu

Trước kia cũng có tổng thống trẻ tuổi kết hôn, đó đã là chuyện của hơn 10 năm trước, lúc ấy cô còn là một đứa bé. Lúc đó xem phát sóng trực tiếp ở trên tivi cảm thấy toàn bộ hội trường được chuẩn bị cực kỳ xinh đẹp, khiến cho cô và các bạn học đều rất hâm mộ.

Khi đó chính cô chưa từng nghĩ tới hình ảnh xinh đẹp như vậy có một ngày lại có thể xảy ra trên người mình. Nhưng bây giờ Hạ Thiên Tinh càng cảm thấy áp lực, nó như một ngọn núi đè lên người cô vậy.

“Chuyện hôn lễ đều nghe theo sắp xếp của anh. Em biết, hôn lễ này khẳng định giống như tiệc sinh nhật của anh.”

“Giống cái gì?”

“Cho dù là hôn lễ cũng chắc chắn không phải là của riêng hai chúng ta. Không những phải gặp chính khách còn phải gặp người khác, còn có cảm xúc của truyền thông và dân chúng khắp nơi đều phải chú ý đến……” Ngẫm lại đã cảm thấy mệt chết đi được.

“Xem ra, em đã hiểu khá rõ ràng.”

“Cho nên…… Chuyện hôn lễ nếu như có thể kéo dài thì cứ kéo dài, gần đây phát sinh nhiều chuyện em còn chưa lấy lại được tinh thần.” Hạ Thiên Tinh nói rất thật lòng. Lần trước xuất hiện ở họp báo, cú điện thoại kia của Lan Diệp vẫn còn làm cho lòng cô sợ hãi.

“Chuyện hôn lễ không quá nóng nảy. Bất quá, việc đến cục dân chính ký tên thì không thể bỏ qua được.” Bạch Dạ Kình liếc nhìn cô một cái, “Lần trước chậm trễ, vốn nên sớm phải làm cho xong.”

Giọng điệu của anh không phải là thương lượng, mà là thông báo.

Con ngươi xinh đẹp của Hạ Thiên Tinh nhìn về phía anh chớp chớp, trêu ghẹo hỏi: “Bạch tiên sinh thoạt nhìn rất vội nha.”

“Không vội.” Người nào đó lạnh nhạt tự nhiên mà nói, mở một cái chăn khác đắp lên trên người mình. Chậm rãi dựa vào ghế, thản nhiên nhắm mắt lại, “Anh là đang suy nghĩ thay cho em.”

“Làm sao lại thay em suy nghĩ?”

“Không phải nói muốn cố gắng không bị anh vứt bỏ hay sao? Ký xong giấy kết hôn rồi muốn vứt bỏ cũng không được.”

“……”

“Bất quá, Bạch phu nhân……” Bạch Dạ Kình mở mắt ra, một tay gối lên sau đầu, nằm ở kia thanh thản nhìn cô, “Có một số việc có thể tự thể nghiệm. Cố gắng cũng không phải chỉ ngoài miệng nói là được.”

“Vậy Bạch tiên sinh nhìn xem, bây giờ có phương diện nào của em còn chưa vừa ý ngài đây?” Hạ Thiên Tinh dựa vào đầu anh, “Xin Bạch tiên sinh hãy chỉ giáo.”

Bạch Dạ Kình hơi hơi nghiêng mặt nhìn cô. Hai người cách nhau thật sự rất gần, mặc dù là nhìn anh gần như vậy, mỗi một đường nét của anh cũng tinh xảo đến không thể soi mói.

Tim cô lại bắt đầu đập nhanh hơn, bấn loạn.

Chỉ nghe thấy anh mở miệng: “Có biết muốn bắt được một người đàn ông thì trước tiên phải bắt lấy cái gì không?”

“Dạ dày. Nhưng dạ dày của anh kén chọn quá.”

“Người khác nói bậy bạ em cũng tin?”

“Không phải dạ dày?”

Bạch Dạ Kình không trả lời mà chỉ hí mắt. Giây tiếp theo bắt lấy tay cô trực tiếp kéo vào trong chăn mỏng.

Tay cô chạm vào một nơi nóng như lửa đã tràn ngập tính xâm lược. Hạ Thiên Tinh kịp phản ứng, mặt đỏ hồng, cơ hồ giống như là bị điện giật liền giật tay trở lại. Cô giống như tên trộm lén nhìn xung quanh, xác nhận tiếp viên hàng không không có đi vào, Đại Bạch cũng không tỉnh lại mới miễn cưỡng thở ra.

Quay đầu nhìn người đàn ông hư hỏng kja, anh vẫn như cũ bình thản ung dung, từ từ nhắm hai mắt, bộ dạng như đã ngủ rồi.

Hạ Thiên Tinh chọc chọc vào anh, “Đàn ông hư mà ra vẻ đạo mạo!”

Cánh tay dài của anh vươn qua, cả người cô trực tiếp bị bế qua. Hạ Thiên Tinh bị giật mình. Cũng may không gian khá lớn có thể chứa được hai người, ngoại trừ có chút chật chội, cũng không quá khó khăn.

Chỉ là……

Nếu để cho tiếp viên hàng không nhìn thấy……

“Đừng nhúc nhích.” Anh mở miệng, âm thanh có chút hỗn loạn, nhè nhẹ gợi cảm từng đợt từng đợt vang lên bên tai cô, “Anh đây là ra vẻ đạo mạo của người xấu, em còn cử động nữa là anh nuốt em ở chỗ này luôn đấy!”

“……”

Hạ Thiên Tinh hết chỗ nói rồi. Động tác giãy dụa dừng lại, ngoài miệng lại hừ ra tiếng, “Em mới không tin anh dám làm vậy!”

Anh mở mắt, con ngươi có chút buồn ngủ càng hiện lên gợi cảm mê người, “Em đây là đang lạt mềm buộc chặt?”

“……”

Cô lập tức nhắm mắt lại, không dám nói thêm câu nào nữa.

Thật không có cách nào câu thông được con người này!!

Nhìn bộ dáng không biết làm sao của cô  Bạch Dạ Kình có chút vừa lòng. Cánh tay dài tham lam vươn qua ôm cô vào lòng, để cằm lên đầu cô, nhẹ nhàng ngửi mùi hương của cô, thế này mới một lần nữa nhắm mắt lại.

Trong lòng, thực an tâm.

Ngẫu nhiên, máy bay gặp xóc nảy, cô lại mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Gần đây trên quốc tế liên tục phát nhiều tin tức không thể hiểu được làm cho lòng người ta vô cùng hoang mang.

Cho nên tay cô ôm cổ của anh không tự giác siết chặt một chút. Mặt của cô càng dựa sâu vào cổ anh. 

Bạch Dạ Kình tỉnh lại, bàn tay trấn an nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, nhưng trong chốc lát cô lại một lần nữa ngủ thiếp đi. Anh cẩn thận ngồi thẳng nửa người, liếc mắt nhìn con trai bên cạnh, xác nhận nhóc không tỉnh lại mới một lần nữa nằm trở về ôm người phụ nữ của mình đi vào giấc ngủ.

………………………………

Trên đường.

Khi Hạ Thiên Tinh…tỉnh lại, hai người bọn họ còn ngủ, vẫn chưa tỉnh lại. 

Nhìn người đàn ông bên cạnh, lại quay đầu nhìn con trai đang ngủ chỏng vó chỉ cảm thấy lòng tràn đầy yên tĩnh, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên đẹp như vậy.

Cô lặng lẽ di chuyển sang vị trí của mình ở bên cạnh anh, rồi sau đó tùy ý chỉnh lại tóc, nghiêng người đắp chăn mỏng cho Đại Bạch.

Cô vừa động, Đại Bạch liền nhúc nhích thân mình tỉnh lại. Nhóc buồn ngủ xoa hai mắt của mình, cái miệng nhỏ nhắn còn rầm rì.

“Đánh thức con hả?” Cô cúi đầu ép thấp giọng, cưng chìu hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của nhóc.

“Đại Bảo, con muốn đi tiểu.” Vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, giọng của nhóc mềm mại, giống đứa bé sơ sinh vậy. Hạ Thiên Tinh nghe được, toàn bộ tim can đều bị tan chảy.

“Mẹ dẫn con đi, mang giày vào trước.” Cô khom người lấy giày nhỏ của nhóc, ngồi xổm xuống mang vào cho nhóc.

Sinh lý tuy rằng tỉnh táo, nhưng nhóc vẫn còn buồn ngủ muốn chết. Lúc mang giày người vẫn còn lười biếng nằm ở kia, đầu nhỏ lắc lắc, không hề muốn di chuyển.

Hạ Thiên Tinh chỉ cảm thấy bộ dáng gì của nhóc cũng đáng yêu muốn chết, đương nhiên cũng không nỡ gọi nhóc tỉnh, trực tiếp ôm nhóc lên từ trên ghế. Hai tay nhỏ bé của nhóc ôm cổ của cô, cái miệng nhỏ nhắn nỉ non: “Đại Bảo, nhanh một chút, con sắp tè ra quần.”

囧.

“Nhịn một chút, không cho phép tiểu lên trên người mẹ.”

Nhóc ngây thơ cười, “Cũng không chắc đâu.”

“Quỷ bướng bỉnh.” Hạ Thiên Tinh vỗ lên mông nhỏ của nhóc một cái. Nhóc lập tức thay đổi sắc mặt, hai tay nhỏ bé che đũng quần, gấp đến độ mặt mũi đều nhăn thành một đống.

Ha ha.

Như vậy, thật là quá buồn cười.

Nhưng Hạ Thiên Tinh không dám quang minh chính đại cười nhạo nhóc, bằng không, nhóc con thật sự sẽ trả thù cô.

Dưới chân không dám chậm trễ, cô ôm nhóc vào toilet, sau đó đứng chờ.

Chương 394: Cưng chìu cô bằng cả trái tim (2)

Edit: Joy

Beta: Yu

“Đại Bảo, mẹ có muốn ra ngoài trước không? Con là nam tử hán, mẹ lại nhìn con đi toilet như vậy, thực xấu hổ nha!” Cậu nhóc cởi quần, lộ ra cái mông nhỏ phấn nộn, đứng bên cạnh bồn cầu, thẹn thùng ôm lấy người dưới

“Vậy con có đi hay không ?” Hạ Thiên Tinh vô cùng bi thương. Trước kia tiểu tử này đi toilet, ngay cả quần cũng bảo cô cởi xuống cho, nhưng cũng không biết từ khi nào nhóc lại đột nhiên trưởng thành, bắt đầu trở nên thẹn thùng.

Loại cảm giác này khiến trong lòng cô cảm thấy vô cùng mất mát.

"Tất nhiên là có.” Hạ Đại Bạch tự nhiên không biết tâm tư Đại Bảo nhà mình thế nào, cho dù biết cũng không thể lý giải, chỉ lên tiếng, ngoan ngoãn bắt đầu giải quyết. 

Hạ Thiên Tinh quay lưng lại, vốn định mở cửa đi ra ngoài chờ, kết quả tay vừa mới chạm vào cánh cửa, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói đè xuống thật thấp của mấy tiếp viên hàng không.

“Lại nói tiếp, tổng thống tiên sinh và Hạ tiểu thư thật sự rất ân ái đó. Tôi vừa mới đi tới phục vụ cho họ, kết quả bọn họ đều đang ngủ. Hai người ôm nhau ngủ, hoàn toàn giống một đôi yêu nhau cuồng nhiệt. Tôi còn tưởng giống như mấy lời trên mạng, hai người bọn họ chỉ là diễn trò.”

“Xem ra, vị Hạ tiểu thư kia có thủ đoạn thôi. Nhiều thiên kim tiểu thư cho tổng thống tiên sinh chọn lựa như vậy, sao tổng thống tiên sinh lại chỉ tìm cô viên chức bình thường như vậy chứ.”

“Lời này không phải vô nghĩa sao? Nếu không có chút thủ đoạn, có thể sinh con của tổng thống tiên sinh sao? Tôi cũng không tin tổng thống tiên sinh nhiều năm như vậy cũng chỉ có một người phụ nữ là cô ta, nếu ai cũng có thủ đoạn như cô ta, hiện tại tổng thống tiên sinh chỉ sợ con cũng có khắp cả thiên hạ rồi.”

“Ha, tôi đoán nhất định là công phu trên giường rất cao. Đàn ông thích phụ nữ, không phải vì cái này sao. Có thể bất cứ giá nào làm được như thế, Hạ tiểu thư này khẳng định không phải người lương thiện, nói không chừng phương diện kia thực sự có chỗ hơn người, đúng không?”

Lời này vừa ra, hai người bọn họ liền cười, không hề kiêng dè.

Hạ Thiên Tinh đứng trong phòng rửa tay, quẫn bách nhưng lại không nói gì. Những lời này cũng không khác những lời bình luận Bạch Dạ Kình kia là mấy. Nếu muốn giữ lấy đàn ông, không phải nên giữ được dạ dày của anh ta, mà là……

“Đại Bảo, mẹ đi ra ngoài trước đi, lát nữa con tự ra.” Hạ Đại Bạch quay đầu cùng cô nói chuyện.

Hạ Thiên Tinh hoàn hồn, không nói gì nữa, mở cửa phòng rửa tay, đi ra ngoài. Bên ngoài nhân viên đột nhiên nhìn thấy cô đi ra, sắc mặt đều thay đổi. Hiển nhiên, ai cũng thật không ngờ, cô thế nhưng sẽ ở trong phòng rửa tay. Toilet này tuy cách âm nhưng cũng không phải không thể nghe thấy……

Cho nên, mấy lời bọn họ vừa tán gẫu, chẳng phải đều bị cô nghe được sao?

Sau một lúc lâu, hai người mới kịp phản ứng, cung kính cúi đầu chào: “Chào Hạ tiểu thư.”

Hạ Thiên Tinh không nói chuyện, miễn cưỡng gật đầu, không đến mức xông lên thanh minh cho bản thân.

Chờ cô đi xong, hai người tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, trong lòng bắt đầu bồn chồn. Theo phản ứng của Hạ Thiên Tinh vừa rồi, cũng không xác định được những lời vừa rồi cô có nghe được không.

Đúng lúc này, cửa phòng rửa tay lại mở ra. Một cậu bé ló đầu ra.

“Hai chị ơi……” Tiểu tử kia ngửa đầu hướng về phía hai người cười như thiên sứ.

Đối với trẻ con, nhất là mấy đứa nhỏ đáng yêu xinh đẹp, các cô gái đều không có khả năng chống cự.

Hai người vừa thấy khuôn mặt tươi cười của nhóc, trái tim như được hòa tan.

“Tiểu thiếu gia, em cần gì sao?”

“Không có. Em cũng chỉ là muốn nói hai chị thật là xinh đẹp.”

“Cái miệng nhỏ nhắn thật ngọt nha.” Nếu nói vừa rồi trái tim như được hòa tan, lúc này, hai người được cậu khen đến cả người đều lâng lâng. Cho nên, tay Hạ Đại Bạch nhân cơ hội ở phía sau hai người giở trò, bọn họ ai cũng không phát hiện ra. Một chớp mắt sau, hai tay nhỏ của nhóc lại rút lại, đút vào trong túi.

“Tạm biệt, hai chị xinh đẹp. Lát nữa nhớ mang kem cho em nhé, em đặc biệt thích kem.”

“Được. Nhất định!”

“Tạm biệt!” Hạ Đại Bạch rời đi, đi được hai bước vẫn không quên quay đầu hướng về phía hai người hôn gió vài cái.

………………………………

Hạ Đại Bạch đắc ý trở về vị trí của mình.

“Tại sao lâu như thế?” Hạ Thiên Tinh hỏi.

“Đi quanh chơi một chút, cho nên chậm trễ thời gian thôi.”

"Chơi? Chơi cái gì?”

Hạ Đại Bạch dương dương tự đắc, bộ dáng thần bí, “Bí mật.”

Bạch Dạ Kình lúc này cũng đã tỉnh, hơi nâng mắt, dò xét nhìn nhóc một cái, tựa hồ như đang quan sát xem nhóc làm chuyện xấu gì. Hạ Đại Bạch một chút cũng không chột dạ, ngồi về vị trí, đắc ý quơ hai chân nhỏ, cầm ipad xem phim hoạt hình.

2 phút sau……

“A! Trời, đây là cái gì? ! Con gián!”

“A! Chỗ này của tôi có con nhện! Má ơi, thật là khủng khiếp!”

Hai tiếng tiếng thét khoa trương chói tai đột nhiên vang lên, tiện đà mấy tiếng "rầm rầm" cũng vang lên, cabin phía trước vô cùng hỗn loạn, tiếng bát đũa rơi loạn xạ.

Hai người phụ nữ bị một con nhện và một con gián hành hạ, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, chật vật vô cùng, sao còn bộ dáng tao nhã phục vụ tổng thống nữa.

Đúng lúc quản lý nghe thấy tiếng đi qua, đem hai người bọn họ giáo huấn một trận, hai người cúi đầu, vô cùng ủy khuất. Quay người lại thấy con nhện và con gián kia cư nhiên chính là hai món đồ chơi của mấy cậu bé.

Cho nên, đây… Rốt cuộc là như thế nào?

Chẳng lẽ là…… Con trai của tổng thống tiên sinh?

Thật đúng là! Thoạt nhìn giống như thiên sứ, nhưng căn bản chính là tiểu ác ma!

………………………………

Bên này, mấy tiếng kêu kia, tất cả mọi người đều nghe được rành mạch. Hạ Đại Bạch ghét bỏ lắc đầu, "chậc chậc" hai tiếng, “Thật đúng là hai người nhát gan mà!”

“Con làm ?” Bạch Dạ Kình nhíu mày.

Hạ Đại Bạch cũng không trả lời anh, vẫy tay gọi phục vụ. Trong đó có một người vừa bị nhóc hù dọa, vội vàng đi tới, trên mặt tuy đã trang điểm lại, nhưng vẫn có chút trắng bệch.

“Tổng thống tiên sinh, Hạ tiểu thư, tiểu thiếu gia. Xin hỏi có gì phân phó ạ?”

“Chị gái, em muốn ăn kem!” Hạ Đại Bạch mỉm cười mở miệng.

Tiếp viên hàng không dò xét vẻ tươi cười trên mặt nhóc, đúng là khiến người ta rùng mình. Đây rốt cuộc là tiểu thiên sứ, hay là tiểu ác ma?

“Vậy em đợi chút, bây giờ chị lập tức đi lấy.”

“Tốt.” Hạ Đại Bạch gật đầu nhỏ, tiếp viên hàng không còn chưa xoay người, cậu lại mở miệng: “Đúng rồi, chị gái ơi, hai món đồ chơi của em, chị có thể trả lại cho em không?”

“……” Sắc mặt đối phương tối dần. Quả nhiên là tiểu ác ma! Đều bởi vì trò đùa dai của nhóc, hai người bọn họ mới bị mắng.

Chương 395: Cưng chìu cô bằng cả trái tim (3)

Edit: Yu

“Chị cũng đừng trách bọn nó. Tụi nó chỉ dọa những ai hay đi nói xấu người khác mà thôi. "Thời điểm Hạ Đại Bạch nói lời này, vẻ mặt vẫn như một tiểu thiên sứ, giống như trò đùa ban nãy không phải của nhóc vậy.

Sắc mặt đối phương trắng bệch. Hàng vạn lần không nghĩ tới, đứa bé này sẽ nói ra lời như vậy. Lập tức liền hiểu được, nhóc muốn trả thù chuyện ban nãy bên ngoài toilet, nên mới làm như thế. 

Nói cách khác……

Những gì bọn họ vừa nói, nhóc cũng nghe được. Nghĩa là, Hạ tiểu thư cũng...

Đối phương cảm thấy hoảng hốt, lập tức cúi đầu về phía Hạ Thiên Tinh, “Hạ tiểu thư, thực xin lỗi! Thực sự xin lỗi! Tôi…… Tôi không phải cố ý !”

“Nghe không giống không phải cố ý chút nào" Hạ Đại Bạch quơ quơ hai chân.

“……”

“Rốt cuộc là sao?” Bạch Dạ Kình cau mày.

“Ba hỏi Đại Bảo đi!” Hạ Đại Bạch hất cằm về phía cô. Ánh mắt anh cũng dời sang. Hạ Thiên Tinh quẫn bách, những lời này, bắt cô thuật lại thế nào đây? 

“Rốt cuộc là thế nào?” Bạch Dạ Kình không có kiên nhẫn, trầm giọng hỏi một câu.

Hạ Thiên Tinh xấu hổ ho một tiếng. Hạ Đại Bạch hừ nhẹ, “Các chị ấy là người xấu. Họ nói Đại Bảo không phải người lương thiện gì. Hơn nữa, còn nói... À, đúng rồi, nói là công phu trên giường gì đó rất cao, cho nên Tiểu Bạch mới thích mẹ." 

Hạ Đại Bạch hoàn toàn không hiểu ý của câu nói kia, cho nên, thanh âm không hề đè thấp. Rồi sau đó, nhóc quay lại nhìn vẻ mặt đỏ bừng của người nào đó, "Đại Bảo, mẹ có công phu sao? Tại sao mẹ không nói cho con biết? Hơn nữa, con cũng chưa thấy công phu này của mẹ bao giờ?"

“……” cả người Hạ Thiên Tinh cứ như bị treo trong gió vậy.

Tiếp viên hàng không nhất thời muốn tìm một cái hố chui xuống.

Bạch Dạ Kình cười lạnh một tiếng, mắt nhìn Hạ Thiên Tinh, rồi sau đó lườm hướng tiếp viên hàng không, “Các cô cũng quá xem trọng cô ấy rồi.”

Công phu trên giường rất tốt? Tại sao anh không biết?

“……” Hạ Thiên Tinh vừa thẹn vừa giận, “Anh nói hươu nói vượn.”

“Oan uổng em?”

“……” Hạ Thiên Tinh không còn lời nào để nói. Dù sao, chuyện công phu trên giường này, không ai có quyền lên tiếng ngoài anh. Hơn nữa, cô là một người khá bảo thủ, làm sao mà tốt được? 

“Nói như vậy để cổ vũ em.” cả người Bạch Dạ Kình dựa vào Hạ Thiên Tinh, nói nhỏ vào tai cô, "Bạch phu nhân, em còn rất nhiều thời gian để phát huy và tiến bộ."

Người này!

Không đứng đắn!

Không lúc nào đứng đắn cả!

Cô nhéo nhẹ đùi anh, trừng mắt, "Nếu em thật sự tiến bộ, chỉ sợ anh chịu không nổi."

Bạch Dạ Kình liếc cô một cái, "Anh chờ đến ngày đó."

“……”

Hai người, anh một câu em một câu, nói đến mức Hạ Thiên Tinh mặt đỏ tai hồng. Tiếp viên hàng không đứng một bên lo sợ, hoàn toàn không biết cả hai đang nói gì. Còn Hạ Đại Bạch trừng mắt nhìn ba mẹ mình

Hai người kia, lúc nào ân ái. Thật sự đáng ghét! 

Nói là đưa nhóc đi chơi, nhưng hiện tại nhóc lại cảm thấy, bản thân mình thật sự rất dư thừa! 

………………………………

Mục đích của bọn họ là thành phố biển ở ngoại quốc. Nơi này dân chúng không cởi mở lắm, mở khu du lịch chỉ vì cuộc sống quá nghèo khổ mà thôi.

Khu du lịch mở cũng gần được hai năm. Tuy hiện tại, đời sống người dân cũng tốt hơn nhờ phát triển dịch vụ này, nhưng cơ sở vật chất vẫn còn nhiều thiếu sót. Ở đây, dân chúng cũng không có quá nhiều thời gian xem tin tức, đặc biệt là tin tức quốc tế.

Bạch Dạ Kình chọn chỗ này, đương nhiên vì có suy tính riêng. Nếu anh đến đây, sẽ tự nhiên hơn. Sẽ rất ít người có thể nhận ra anh.

Một nhà ba người xách theo hành lý xuống máy bay, hơi nóng liền phả vào cả ba.

Hạ Thiên Tinh hít sâu, cảm nhận không khí mới, vô cùng vui vẻ.

Bên ngoài sân bay đã sắp xếp xe. Bạch Dạ Kình đi trước, bắt tay với một người. Đối phương quần áo chỉnh tề, là người địa phương. Cả hai đang nói gì đó, nhưng Hạ Thiên Tinh nghe không hiểu. Cô nắm tay con trai, đứng sang một bên nhìn anh.

Dưới ánh mặt trời, người đàn ông một thân sơmi trắng, quần dài đen, thân hình thẳng tắp, nhẹ nhàng đẩy gọng kính mát. Tuy rằng chỉ ăn mặc đơn giản như vậy, chẳng cần làm gì, đã chiếm hết ánh hào quang của người khác. 

Sân bay quốc tế rất nhiều phụ nữ ngoại quốc đều quay đầu nhìn anh, trong mắt đều sáng lấp lánh.

Cho dù nhìn anh có cảm giác rất quen, nhưng đứng ở một nơi xa lạ thế này, không ai dám khẳng định anh là vị tổng thống trẻ tuổi của S quốc cả.

Lúc này, khi ánh mắt một người phụ nữ chăm chăm nhìn vào Bạch Dạ Kình, Hạ Thiên Tinh liền nắm tay Hạ Đại Bạch đi đến bên anh, khoác tay tuyên bố chủ quyền. Quả nhiên, tất cả mọi người đều tỏ ra thất vọng, không dám mơ ước gì nữa. 

Bạch Dạ Kình cúi đầu, nhìn cô một cái. Sau đó đảo mắt nhìn xung quanh, lập tức hiểu rõ.

“Xem ra, Bạch phu nhân cũng rất say mê anh" vừa nói, cánh tay cũng đồng thời quàng qua hông cô, nhầm công khai chủ quyền.

Người phụ nữ ngốc này, chỉ toàn nhìn những người phụ nữ khác, không hề để ý đến tầm mắt những người đàn ông khác cũng nhìn mình. Ánh mắt của đàn ông, cô không hiểu, anh thì có. Những ánh mắt đó khiến anh vô cùng, vô cùng không thích!

Cô lại hồn nhiên không biết tâm tư của anh, chỉ cảm thấy người đàn ông được chiếm tiện nghi còn khoe khoang! 

Cô oán giận, nhéo nhẹ tay anh, "Bạch tiên sinh, anh nên kiềm chế lại mị lực của bản thân một chút, được chứ? Anh như vậy, em thực sự rất vất vả."

“Sinh ra đã vậy. Nếu không em đi hỏi mẹ anh xem?"

“……” đầu Hạ Thiên Tinh đầy hắc tuyến, nhìn con mình, “Bảo bối, có từng gặp ai tự kỉ như vậy chưa?”

“Có.” Hạ Đại Bạch đeo kính râm, làm như thật gật gật đầu, "Chính là Tiểu Bạch!" 

“……”

Một lớn một nhỏ, kẻ xướng người hoạ, vô cùng náo nhiệt, ấm áp.

……………………

Bên ngoài đã có xe đợi sẵn. Bạch Dạ Kình bỏ hành lí vào bên trong xe, để một lớn một nhỏ lên trước.

Hạ Đại Bạch thật sự rất vui vẻ, ghé đầu vào cửa xe, nhìn thành phố bên ngoài và những khuôn mặt xa lạ. 

Hạ Thiên Tinh ngồi ở ghế phụ, nhìn anh thuần thục lái xe chạy trên quốc lộ, giống như người bản xứ vậy, không hề giống khách du lịch một tí nào. 

“Trước kia anh từng đến đây sao?”

“Ừ. Lúc mới làm tổng thống, hàng năm sẽ giành thời gian đến đây. Người ban nãy em thấy, là người quen của anh. Lúc anh trở về nước sẽ giúp anh trông coi nhà cửa. Nhưng sau khi lên làm tổng thống được một thời gian, quả thật rất bận, cho nên nhiều năm rồi vẫn chưa quay lại."

Ad: Lịch tháng 8 chắc thay đổi một tí nhé mọi người. Có thể up các ngày trong tuần luôn, chứ không hẳn chỉ 4 ngày T2, T6, T7, CN nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro