Chương 426 - 430

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 426: Cầu xin Bạch tiên sinh tha thứ (2)

Edit: Joy

Beta: Yu

“Anh làm việc sao?”

Bạch Dạ Kình thản nhiên quét mắt nhìn mấy người kia, thản nhiên “Ừ” một tiếng.

“À, vậy anh làm việc đi.” Hạ Thiên Tinh nói xong liền muốn cúp điện thoại.

“Đợi chút!” Anh thản nhiên nói ra hai chữ. Rồi sau đó, che ống nghe, nói với mấy người đối diện: “2 phút.”

Lại quay đầu phân phó thư ký mang trà vào, lúc này mới đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.

“Sao vậy?” Bạch Dạ Kình hỏi. So với vừa rồi ở trước mặt người khác, lúc này giọng nói của anh rõ ràng đã thả lỏng rất nhiều.

Hạ Thiên Tinh nói: “Đại Bạch vừa gọi điện thoại tới, nó nói muốn tới đây, cho nên, bây giờ em đi đón nó.”

“Ừm. Hết rồi ?”

‘”Không có việc gì nữa.” Cô ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Quản gia nói…… Tối hôm qua là anh chăm sóc em.”

Anh nhíu mày, “Khi nào ông ấy lại nhiều lời như thế ?”

“Anh đừng trách ông ấy, ông ấy cũng vì tốt cho anh mới nói chuyện này với em.” Hạ Thiên Tinh sợ anh lại tức giận muốn đuổi cả quản gia đi”

“Cái gì gọi là tốt cho anh?”

Cô thành thật trả lời: “Ông ấy nói em đừng phụ anh, còn nói……”

“Còn nói cái gì ?”

“…… Còn nói, lần đầu tiên thấy anh đối tốt với người khác như vậy.” Hạ Thiên Tinh dừng một chút, biết rõ còn cố hỏi : “Là thật sao?"

Bạch Dạ Kình căn bản không đáp lời của cô, chỉ nói: “Hôm nay nhiệt độ thấp hơn hai độ, ra ngoài phải mặc dày vào một chút..”

“……” Cô bĩu môi. Cũng đúng, người này kiêu ngạo như thế, mong anh thừa nhận, còn không bằng mong mặt trời mọc từ hướng Tây!

“Nghe quản gia nói, anh không ngủ được bao nhiêu. Giữa trưa ăn cơm xong, nhớ nghỉ ngơi cho tốt.”

“Ừ, biết rồi.”

“Còn có……” Hạ Thiên Tinh châm chước, mới hỏi, “Hôm nay đến cục dân chính……”

“Anh bảo Lãnh Phi hủy rồi.” Anh thản nhiên nói.

“A? À……” Cô đáp nhẹ một tiếng, rồi sau đó, rũ mắt, im lặng. Bạch Dạ Kình hỏi: “Thất vọng rồi?”

Thất vọng?

Đúng là có hơi thất vong.

 hông phải thất vọng anh hủy bỏ, mà là thất vọng bản thân bỏ lỡ mất thân phận làm vợ anh hai lần.

 Có đôi khi lại nghĩ, đây không phải là do duyên phận an bài, mà là giữa cô và anh có duyên mà không có phận.

“Nếu thất vọng, anh có thể bảo Lãnh Phi thay đổi lịch trình.”

“Không phải.” Hạ Thiên Tinh vội nói, lắc đầu, “Em biết, cũng phải hủy bỏ thôi. Em không cảm thấy thất vọng.”

Bạch Dạ Kình không nói gì nữa. Anh sở dĩ hủy bỏ việc này, phần lớn nguyên nhân là bởi vì cô cảm thấy trói buộc và nặng nề. Anh có thể chịu đựng nó, nhưng không có nghĩa là cô có thể.

“Kia…… Em cúp máy nha.” Không nghe thấy giọng của anh, Hạ Thiên Tinh nhẹ nhàng mở miệng.

“Ừ"

Cô chuẩn bị tắt máy, ngay sau đó lại chưa từ bỏ ý định hỏi một câu: “Anh còn giận em sao?”

Anh hừ một tiếng, “Em cảm thấy thế nào?”

“……” Cô bĩu môi, rất tự mình hiểu lấy, “Vậy được rồi.”

Cô không nói thêm câu nào, cúp điện thoại. Muốn anh nguôi giận, thật đúng là không phải chuyện đơn giản như vậy.

Hạ Thiên Tinh cúp điện thoại, nghĩ làm thế nào mới khiến anh nguôi giận.
 ………………………

Ngoài miệng thì nói tức giận, thật ra anh có thể tức giận bao nhiêu chứ?

Bạch Dạ Kình cúp điện thoại, đứng ở cửa sổ, trầm ngâm trong chốc lát, khôi phục sắc mặt, mới một lần nữa ngồi xuống sô pha.

“Tiếp tục vấn đề vừa rồi.” Mở văn kiện ra, khẽ nhấp một hớp trà, lần nữa trở về chủ đề.

Lại là không khí như trước, lạnh nhạt nghiêm túc, không mang một vẻ mặt khác lạ nào.

Đều nghe đồn tổng thống tiên sinh hiện tại đang đối đầu cùng Dư nhị thiếu gia vì một nữ nhân họ Hạ, vốn mọi người cũng đều bán tín bán nghi. Nhưng hiện tại thoạt nhìn xem ra, thật đúng là như vậy.

Đã xảy ra loại sự tình này, tổng thống tiên sinh thế nhưng còn vui vẻ chịu đựng. Thoạt nhìn, trông giống như anh vẫn cố níu kéo không muốn buông bỏ.

…………………………

Hạ Thiên Tinh đến Chung Sơn cũng đã là gần 11 giờ trưa, Phòng bếp đang chuẩn bị cơm trưa.

Lúc đến nhà nhỏ, không nghĩ tới Hạ Đại Bạch cư nhiên lại đang ở đây.

Cô đi vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một tảng đá được đặt trong đại sảnh.

“Sao con lại đến đây?” Hạ Thiên Tinh vừa cởi khăn quàng cổ, vừa hỏi Hạ Đại Bạch.

Hạ Đại Bạch đang ăn kẹo mút, nghe thấy giọng của cô, gương mặt liền trở nên ủ rũ đáng thương.

Vốn nhóc đã rầu rĩ không vui, lúc này nhìn thấy cô, trong lòng như gặp ủy khuất vô cùng lớn. Cái mũi nhỏ hít hít, người cũng theo sô pha trượt xuống, chạy thẳng về phía cô.

“Làm sao vậy?”

Hạ Thiên Tinh hỏi.

Hạ Đại Bạch chỉ lắc đầu, “Tảng đá kia con không cho ông nội nữa.”

Cô hơi sửng sốt.

Biết lão gia tử đối với tảng đá kia có bao nhiêu coi trọng. Hiện tại bị nhóc đòi lại, chỉ sợ đau lòng không biết bao nhiêu.

“Có thể là cãi nhau với ông thằng bé rồi.” Lan Đình phu nhân bưng chén trà nóng đi ra, “Lão gia tử kia càng lớn tuổi, tính tình càng giống một đứa bé. Cùng Đại Bạch náo loạn đến như vậy, thật sự cũng không ngạc nhiên lắm.”

Hạ Thiên Tinh nhìn Hạ Đại Bạch.

Tâm trạng Hạ Đại Bạch thật sự không tốt, bộ dáng tâm sự nặng nề. Tay nhỏ vẫn gắt gao túm lấy tay cô, một chút cũng không thả lỏng.

“Con lên xem ba trước, thân thể ông ấy đã tốt lên chút nào chưa?”

Lan Đình phu nhân gật đầu, “Hôm nay cũng đã có thể xuống giường.”

“Thật không?” Tâm trạng cô bỗng trở nên vui vẻ.

“Con đi nhìn xem. Ba con đang ở trong vườn trồng hoa. Nói là lúc trước Thẩm phu nhân tặng ông ấy một giống hoa rất hiếm có, không thể để hoa chết được.”

“Thân thể mới là quan trọng nhất, sao lại ép buộc bản thân như vậy chứ!” Cô nói xong, đứng dậy đi tới hoa viên.

Đi một đoạn đường khá dài liền thấy Bạch Thanh Nhượng tiên sinh đang chống quải trượng cầm bình tưới nước cho cây.

So với bộ dáng phải nằm trên giường tĩnh dưỡng như hai ngày trước, lúc này thoạt nhìn tinh thần ông đã khá hơn rất nhiều. Chẳng qua, nhìn thân hình đang run rẩy của ông, trong lòng vẫn có chút khó chịu.

Cô cảm thấy sinh mệnh giống như ngọn đèn dầu, chỉ cần đốt nhanh một chút, không biết khi nào bấc đèn hết dầu, ngọn lửa kia sẽ hoàn toàn biến mất.

Cô vạn phần áy náy, sớm biết như thế, cô đã nghĩ một biện pháp khác, không để ông chịu khổ như vậy.

“Đừng nghĩ nhiều, thân thể ba con hiện giờ đang chậm rãi khôi phục, như vậy là rất tốt rồi, tâm tình của ông ấy cũng tốt nữa, mẹ tin tưởng rất nhanh sẽ lại tốt thôi.”

Hạ Thiên Tinh hơi hơi gật đầu, thấy ông yên tĩnh chăm sóc vườn hoa của mình, cô cũng không vội vã tiến lên quấy rầy.

Lan Đình nhìn cô, “Thân thể con không thoải mái sao, sắc mặt trông không tốt lắm.”

“Ngày hôm qua có cảm nhẹ, buổi tối con uống thuốc rồi, cũng đã khá hơn nhiều.”

Chương 427: Cầu xin Bạch tiên sinh tha thứ (3)

Edit: Joy

Beta: Yu

“Mặc nhiều một chút, mấy chuyện bát quái linh tinh ngoài kia con không cần quan tâm.” Lan Đình phu nhân ngẩng đầu, lại hỏi cô, “Không phải nói hôm nay muốn đi cục dân chính sao, thế nào rồi?”

“Hủy bỏ rồi ạ.”

Lan Đình phu nhân gật đầu, khẽ thở dài.

“Dạ Kình làm như vậy, là lựa chọn sáng suốt nhất. Hai người các con không cần quá nóng vội.”

Hai người vừa trò chuyện, vừa đi vào bên trong. Lan Đình phu nhân nói : “Hai ngày nữa, là thọ yến của mẹ. Hiếm khi mẹ trở về nước S lâu như vậy, cho nên, cậu của con tính tổ chức cho mẹ bữa tiệc lớn một chút.”

Hạ Thiên Tinh cũng là lần đầu tiên cùng đón sinh nhật với bà.

Trong lòng cô cảm thấy áy náy, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu thấy buồn.

“Mẹ phải về nước M rồi sao?”

“Bên kia nhiều chuyện, mẹ đã đi lâu như vậy rồi, không thể chậm trễ nữa.”

“Cái kia……” Cô ghé mắt mắt nhìn Bạch Thanh Nhượng tiên sinh trong nhà kính “Ba biết không?”

Lan Đình phu nhân lắc đầu, nhìn về phía Bạch Thanh Nhượng tiên sinh, gió lạnh thổi qua, mắt bà cũng đỏ hồng, cuối cùng nhịn không được, nước mắt chảy ra: ”Chờ thân thể ông ấy khỏe lên một chút thì nói sau. Đúng rồi, hai ngày nữa, con và Đại Bạch đến đây một chuyến đi. Đến lúc đó, truyền thông cũng tới, con ở trước mặt truyền thông làm sáng tỏ một phen. Tình huống như vậy, nếu Dạ Kình thay con làm sáng tỏ, mọi người chỉ cảm thấy cậu ta ngu ngốc thiên vị con, dân chúng sẽ càng phẫn nộ. Chính con nói với truyền thông, tin hay không là chuyện của họ, nhưng tóm lại không đến mức lửa giận ngút trời. Nếu cơ hội này mà không giải thích rõ ràng, chúng ta chỉ có thể chờ sóng yên biển lặng.”

“Con chỉ sợ bây giờ nói ra, càng ảnh hưởng đến anh ấy nhiều hơn.”

“Hướng gió của dư luận đúng là rất khó lường. Bất quá lần này truyền thông đều hướng về chính đảng bên kia. Mẹ đặc biệt muốn cho họ sự công đạo. Sinh nhật hôm đó, Dạ Kình tạm thời không cần lộ diện, miễn cho truyền thông lại làm lớn chuyện lên.”

“Vâng, dạo này hình như anh ấy cũng có việc.”
…………………………

Ăn cơm trưa xong, Hạ Thiên Tinh dẫn Hạ Đại Bạch rời khỏi Chung Sơn.

Cô gỡ khăn quàng cổ xuống, muốn đeo lên cổ cho Đại Bạch. Hạ Đại Bạch ngăn lại, kiễng mũi chân muốn đeo lại cho cô.

Động tác của nhóc có chút ngốc, kiễng mũi chân cũng vô cùng vất vả.

Cô nhìn nhóc, cảm thấy lòng tràn đầy ấm áp.

“Mẹ không lạnh, đeo cho con đi.” Hạ Thiên Tinh lại muốn gỡ xuống.

“Đại Bảo ngốc, con vừa mới xa mẹ một ngày, mẹ lại để bản thân bị cảm, quả nhiên là người phụ nữ không biết tự chăm sóc bản thân!”

Nhóc vừa đeo khăn cho cô vừa than thở.

Trong lòng Hạ Thiên Tinh tràn đầy ấm áp, ngay cả mắt cũng phiếm đỏ.

Cô ngồi xổm người xuống, nhéo má nhóc, cảm thán: “Đúng là ngày hôm qua con không ở cùng mẹ……

Nếu Hạ Đại Bạch biết cô ngày hôm qua bị những người đó khi dễ, chỉ sợ sẽ vô cùng đau lòng.

“Hừ! Ngày hôm qua không ở cùng mẹ, không phải vì mẹ không nói một lời đã bỏ con ở lại đây sao !”

Tiểu tử kia hừ một tiếng, đầu nhỏ giương cao, làm một bộ dáng rất tức giận.

“Con cũng đừng tức giận mà, mẹ bây giờ rất thảm.” Cô ra vẻ đáng thương,

 “Tiểu Bạch của con bây giờ vẫn còn tức giận với mẹ, con cũng tức giận với mẹ nữa, sẽ không còn ai quan tâm tới mẹ, mẹ sẽ rất buồn.”

Hạ Đại Bạch vừa nghe xong, sắc mặt mới dịu đi một chút, cúi đầu nhìn cô, mắt to chớp hai cái, rồi sau đó, chậm rãi mở miệng:

 “ Con biết vì sao Tiểu Bạch lại tức giận với mẹ.”

“……” Hạ Thiên Tinh ngẩn ra.

Tin tức đó, ảnh chụp đó, nhóc cũng thấy sao?

Cô không muốn để con trai nhìn thấy, tuy rằng cô và Dư Trạch Nam không phát sinh cái gì, nhưng những ảnh chụp này…

Cô sợ con trai hiểu lầm. Cô không muốn ở trong mắt nhóc, hình tượng của mình trở nên tệ hại như vậy.

Hít sâu một hơi, cô muốn giải thích với nhóc.

“Đại Bạch, sự việc không…” Cô muốn giải thích, nhưng lại không biết phải giải thích chuyện này với một đứa trẻ 5 tuổi như thế nào.

“Mẹ thật ngốc.” Hạ Đại Bạch đưa tay, tay nhỏ bé đặt trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng ôn nhu, như đang an ủi,

“Đại Bảo, mẹ không cần giải thích, con tin tưởng mẹ.”

Chỉ là một câu nói "tin tưởng" đơn giản, lập tức lại khiến hốc mắt cô đỏ lên, nước mắt rơi xuống.

Ở trước mặt con trai không kiêng nể gì rơi nước mắt như thế, cô cảm thấy mất mặt cực kỳ, cũng sợ dọa đến nhóc. Cúi đầu, tìm khăn tay trong túi, Hạ Đại Bạch đã nhanh chóng lấy khăn ra lau cho cô.

Cô nắm tay nhóc, siết chặt, rồi sau đó lại ôm nhóc vào lòng.

Hai tay nhỏ bé của Hạ Đại Bạch ôm cổ cô thật chặt. Thật lâu sau, Hạ Đại Bạch nhẹ nhàng mở miệng:

“Đại Bảo, Tiểu Bạch tức giận với mẹ, mẹ cũng đừng khổ sở. Ba không tin mẹ thì con tin. Còn ông bà nội……”

Nói đến đây, nhóc dừng một chút.

Có chút mất mát.

Lại có chút khổ sở.

“Ông bà nội không thích mẹ cũng không sao, dù sao, con đều đứng về phía mẹ.

Mẹ đi đâu con đi đó, mẹ nếu không thích nơi này, vậy về sau……”

Nhóc vốn định nói về sau không đến nơi này nữa, nhưng cuối cùng cái miệng nhỏ khẽ giật, cuối cùng chỉ nói

 “Về sau, con sẽ làm khó bọn họ giúp mẹ, được không?”

Ông bà nội đau lòng vì nhóc, nhóc không thể nói không cần ông bà nội được.

Đến lúc này, Hạ Thiên Tinh cuối cùng cũng hiểu được vì sao nhóc lại đem tảng đá ôm đi.  Đại khái là vì chuyện của cô, náo loạn với ông bà nội.

Cô nín khóc mỉm cười.

“Có con ở cạnh mẹ, ai không thích mẹ cũng không sao. Mẹ có con, cũng đã thỏa mãn 100 lần rồi."

Hạ Đại Bạch rõ ràng là không tin, nghi ngờ hỏi “Thật sao?"

“Thật!”

“Con không tin. Nếu Tiểu Bạch không thích mẹ, mẹ nhất định khó chịu muốn chết.”

“…… Ai nói ? Ba con không thích thì không thích thôi, mẹ cũng chẳng sao hết. ” Người nào đó đứng dậy, vừa nắm tay con trai bước đi, vừa mạnh miệng phản bác.

“Hừ~” nhóc như vừa nghe thấy lời nói có giá trị tin tưởng bằng không “Nhìn hai con mắt mẹ xem, vừa thấy chính là hai ngày nay đã khóc rất nhiều! Tiểu Bạch không tin mẹ, để mẹ khổ sở chứ gì?”

Hạ Thiên Tinh sờ sờ hai mắt của mình, “Rõ ràng như vậy sao?”

Hạ Đại Bạch dương dương tự đắc, cho cô một cái biểu tình ”Xem đi, con biết ngay là như vậy mà”.

“Kỳ thật Tiểu Bạch cũng không phải không tin mẹ, bất quá, chuyện này là do lỗi của mẹ trước đây. Cho nên, ba con giận mẹ mà thôi.” Hạ Thiên Tinh nhắc tới chuyện này liền có vẻ buồn rầu, cúi đầu nhìn con trai, không ngại học hỏi kẻ dưới:” Đại Bạch, con có thể giúp mẹ, nói chuyện với ba con, cầu xin tha thứ không?”


Chương 428: Một đêm kia là một sai lầm (1)

Edit: Joy

Beta: Yu

Hạ Đại Bạch nghiêm túc tự hỏi chuyện này, rồi sau đó, “Nếu không, mẹ mua cho Tiểu Bạch hai cây kẹo que thử xem? Nếu dỗ con, hai cái kẹo que là đủ rồi đó!”

Hạ Thiên Tinh thật sự là dở khóc dở cười.

“Nếu Tiểu Bạch dễ dụ giống con thì tốt rồi. Bất quá, nói đến mua đồ……” Cô ôm mặt con trai: “Mấy ngày nữa sinh nhật bà, bây giờ chúng ta đi mua quà cho bà, được không?”

“Mẹ nói là bà Lan sao?”

“Ừm.”

“Đại Bảo, vì sao mẹ lại gọi nhị gia gia và bà ấy là ba mẹ?” Hạ Đại Bạch hỏi ra thắc mắc của mình, “Bà ngoại không phải mới là mẹ của mẹ sao?”

“Ừm, bà ngoại là mẹ của mẹ. Nhưng bà Lan cũng là mẹ của mẹ.” Cô tận lực giải thích với con trai, “Bà ngoại nuôi mẹ lớn, còn bà Lan thì là người sinh ra mẹ.”

Hạ Đại Bạch khẽ chớp mắt, “Kia…… Ông ngoại cũng không phải người sinh ra mẹ. Người sinh ra mẹ là Nhị gia gia?”

“Thông minh.”

“Cho nên, Đại Bảo trước kia cũng giống con, trước đây không có ba ba à?”

“……” Hạ Thiên Tinh nở nụ cười, xoa nắn gương mặt nhóc, “Cái gì cũng giống con hết. Nhưng không phải ây giờ con vẫn còn nhỏ sao, Tiểu Bạch không phải cũng ở cạnh con à?”

“Thế cho nên, con so với mẹ hạnh phúc hơn một chút sao!”

“Ai nói? Hiện tại mẹ có hai người ba, hai người mẹ, nhiều hơn con đó.”

Hạ Đại Bạch không cam lòng nhận thua, “Con có hai ông bà ngoại, còn có cả ông bà nội.”

Giây tiếp theo, lại nghĩ tới cái gì đó, nhóc trố mắt: “Không đúng nha! Đại Bảo, Nhị gia gia là ba của mẹ lại là chú của Tiểu Bạch, vậy hai người thì tính là……”

Nhóc khẽ nghiêng đầu nhỏ, nhéo mi, suy nghĩ một lúc lâu, “Con rốt cuộc kêu Tiểu Bạch là ba ba, hay là kêu Tiểu Bạch là cậu đây? Ôi, con không thể suy nghĩ nổi !”

“……” Hạ Thiên Tinh dở khóc dở cười, “Nếu con thật dám kêu Tiểu Bạch là cậu, cẩn thận Tiểu Bạch trở mặt với con.”

“Nhưng mà, hiện tại Tiểu Bạch chính là cậu con mà.”

Cô đưa tay nhéo cái mũi nhỏ của Hạ Đại Bạch, “Tiểu quỷ ! Yên tâm đi, ông nội con và Nhị gia gia cũng không phải là anh em ruột. Nhị gia gia là được nhà ông nội nuôi dưỡng.”

Hạ Đại Bạch gãi gãi đầu, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng từ bỏ “Thế giới người lớn của các người, thật sự rất phức tạp, muốn cũng không hiểu nổi!”

“Không nghĩ ra thì không suy nghĩ nữa... Theo mẹ đi chọn quà cho bà ngoại đi.”

………………………………

Bên kia

Nước M

Buổi tối.

Trì Vị Ương đã dùng xong cơm chiều, đang dọn bàn. Ngày đó sau khi Phó Dật Trần tới đây một lần, liên tục hai ngày, không có tin tức gì của anh nữa

Cô nghĩ hẳn là anh cũng không muốn quay lại đây nữa.

Trong nhà có một đứa trẻ mong anh, có một người vợ đang chờ anh. Anh vốn không nên ở lại chỗ này.

Đi cũng tốt……

Rõ ràng cô nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại tràn ngập mất mát, dù có lò sưởi sưởi ấm nhưng sự lạnh giá trong lòng mãi không xua tan đi được.

Một lúc lâu sau, bỗng nhiên có tiếng chuông kêu lên, xé toạc màn đêm yên tĩnh.

Là điện thoại của cô.

Cô hoàn hồn, cầm di động lên, trên màn ảnh hiển thị cuộc gọi từ nước S, cũng là một dãy số xa lạ. Cũng không biết có phải Thiên Tinh hay không.

Cô trầm ngâm một lúc mới bắt điện thoại.

“Alo, xin chào.”

Cô mở miệng trước, nhưng chốc lát sau vẫn không có âm thanh nào từ bên kia truyền đến.

Trì Vị Ương khó hiểu, lại hỏi thêm một câu: “Xin chào, xin hỏi ai vậy?”

Bên kia vẫn trầm mặc.

Ở Trì Vị Ương tưởng có người gọi điện trêu đùa, vừa muốn cúp máy lại nghe thấy bên kia trả lời “Trì tiểu thư phải không?”

Tay cô nắm chặt điện thoại, bắt đầu căng thẳng.

Cô đứng bất động, tay chống trên mặt bàn.

Tuy đối phương còn chưa tự giới thiệu, cô đã biết đó là ai rồi.

Hô hấp càng thêm khó khăn, cô bắt đầu cảm thấy xấu hổ, chột dạ. Dù sao, cô cũng là một tiểu tam khiến người ta chán ghét.

Mặt cô da không đến mức ở trước mặt người vợ danh chính ngôn thuận nói mấy lời lẽ hùng hồn gì đó.

“Trì tiểu thư?” Không có nghe được giọng của cô, người bên kia lại hỏi một tiếng.

Cô nhịn lại sự xúc động muốn cúp điện thoại. Ôm điện thoại, hít sâu vài lần, mới điều hòa lại được hô hấp“…… Là tôi.”

Làm sao cô ấy có được số điện thoại của cô?

Lại nói, hình như phụ nữ xưa nay đều là trinh thám.

Phó Dật Trần có thể nghĩ biện pháp tìm được cô, tìm được số điện thoại của cô, như vậy người này cũng nhất định có phương pháp.

“Xin chào, tôi là Tô Tố Vân. Vốn tôi sớm nên gọi điện nói chuyện với cô nhưng lại tìm không thấy tốt cơ hội, cho nên mới kéo dài tới hiện tại, thật sự tôi rất ngại.” Giọng nói của người phụ nữ dịu dàng ôn hòa, mỗi lời nói đều lộ ra sự dịu dàng.

Trì Vị Ương nghe vào tai, đã tưởng tượng ra đó là người phụ nữ thế nào.

Nhất định là hiền thê lương mẫu, giúp chồng dạy con cái đi!

So với cô thì hoàn toàn bất đồng……

Trước đây khi còn nhỏ, cô nghịch ngợm, luôn trèo lên vườn cây hái đào, hái lê. Lúc ấy, Phó Dật Trần luôn phụng phịu tức giận với cô, không cho phép cô trèo lên cây, nói là nguy hiểm.

Đại khái, anh không thích đứa nha đầu lỗ mãng như cô! Giống như bà nội nói vậy, cô gái nhỏ, phải luôn dịu dàng như nước mới khiến người ta thích..

Người ở bên kia điện thoại, không phải chính là hình mẫu "dịu dàng như nước " kia sao?

Nhớ lại, cảm thấy hóa ra đều là số phận. Hốc mắt cô có chút phiếm hồng, trên mặt lại cười, “Cô tìm tôi là có chuyện gì sao?”

“Nghe Dật Trần nói, hai ngày trước, anh ấy tới chỗ cô. Tôi cũng biết…… Cô hiện tại có con với anh ấy, anh ấy đều nói với tôi.”

Trì Vị Ương lại căng thẳng.

Quan hệ vợ chồng của bọn họ tốt như vậy. Anh ngay cả chuyện này cũng không giấu giếm……

Hô hấp của cô càng trở nên nặng nề. Khẽ nhếch môi, muốn nói gì đó, nhưng là, yết hầu như bị nhét bông, một chữ cũng nói không được.

Tô Tố Vân tiếp tục nó : “Dật Trần nói, cô muốn cùng anh ấy ký một thỏa thuận, về sau sinh hoạt phí của đứa trẻ để anh ấy gánh một nửa.”

“Không. Tôi cũng nói…… thỏa thuận ấy là ý của anh ấy.” Ngón tay Trì Vị Ương trở nên trắng bệch, cô cố gắng để giọng nói của mình được bình thường, được thoải mái,

“Tôi kỳ thật cũng không cần anh ấy giúp tôi gánh gánh sinh hoạt phí. Đứa bé là của tôi, vốn không có bất cứ quan hệ nào với anh ấy. Tôi biết cô để ý, cho nên…… Tôi không cần tiền của hai người.”

“Trì tiểu thư, cô hiểu lầm ý của tôi rồi.”

 Tô Tố Vân thế nhưng một chút cũng không lấy thái độ cao ngạo của người thân phận chính quy tìm tiểu tam tính sổ, ngược lại còn là thái độ ôn tồn hòa hảo.


Chương 429 Một đêm kia là một sai lầm (2)

Edit: Phi Phi 

Beta: Yu

“Thật lòng…… Tôi muốn nói là, sau này khi cô sinh đứa bé, mọi sinh hoạt phí tôi và Dật Trần sẽ lo hết.”

“?” Trì Vị Ương cảm thấy nghe không hiểu ý của cô ấy.

Dựa theo tiến triển bình thường của sự việc, không phải bây giờ cô ấy nên mặt đỏ tai hồng cùng mình tranh giành, bức mình phá đứa con của chồng hay sao?

“Tô tiểu thư……”

“Cô cứ gọi tôi là Phó phu nhân đi.” Tô Tố Vân nói: “Có thể cô không biết, tôi và Dật Trần đã kết hôn hơn sáu năm.”

Ánh mắt Trì Vị Ương chậm rãi nâng lên, rơi xuống nơi đen kịt xa xôi ngoài cửa sổ. Cô cố gắng nhiều lần muốn lên tiếng, cổ họng muốn kêu lên "Phó phu nhân" nhưng cô phát hiện căn bản là cô không làm được……

Ba chữ kia tựa như lưỡi kiếm, tàn nhẫn lăng trì cô, đâm nát lòng của cô.

“Nhất định là cô cảm thấy kỳ lạ, tôi là vợ hợp pháp của Dật Trần, cô lại mang thai đứa con của anh ấy mà bây giờ tôi còn có thể ôn tồn nói chuyện với cô thế này.”

Mấy chữ "vợ hợp pháp" lại lần nữa làm lòng cô chấn động.

Cô ta càng hào phóng dịu dàng, càng giống như đang không ngừng trợ giúp khiến cho hành vi trở thành tiểu tam như cô có bao nhiêu xấu xa, bao nhiêu xấu hổ.

“Kỳ thật lúc đầu khi tôi biết chuyện cũng rất thương tâm, cực kỳ bi thương. Tôi đã nghĩ sẽ ầm ĩ, náo loạn với Dật Trần. Nhưng lúc anh ấy xin lỗi tôi, cầu tôi tha thứ, thật sự ngay cả náo loạn tôi cũng không làm được. Anh ấy đã nói với tôi về chuyện cũ của hai người, anh ấy nói hai người là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên. Cho nên…… Đêm đó sau khi uống rượu, nhớ tới chuyện đã qua, cảm xúc khó tránh khỏi có chút không khống chế được mới có thể phạm sai lầm lớn như vậy. Anh ấy cũng đã xin lỗi tôi rồi, hơn nữa cũng cam đoan sẽ không có lần sau.”

Giọng điệu Tô Tố Vân nặng hơn chút “Trì tiểu thư…… tôi cũng hy vọng cô hoàn toàn quên đi chuyện sai lầm kia. Ngày đó là Dật Trần không đúng, tôi thay Dật Trần xin lỗi cô. Tôi cũng mới làm mẹ, Dật Trần vừa lên làm cha, chúng ta cũng biết sinh mệnh là thần thánh, cho nên sau khi thương lượng, hai chúng tôi đều cảm thấy cô không nên phá đứa bé này. Tôi càng hy vọng cô có thế để cho chúng tôi chịu gánh nặng về phí sinh hoạt, bù lại sai lầm đêm đó Dật Trần đã gây ra cho cô. Nhưng cô cứ việc yên tâm, chuyện này về sau tuyệt đối sẽ không lặp lại lần nữa. Tôi tin tưởng lời cam đoan của Dật Trần!”

Thân mình Trì Vị Ương lay động vài cái, cuối cùng, té xuống ghế dựa.

Một đêm kia……

Với anh mà nói, thì ra là mười phần sai……

Đúng vậy, sao lại không phải là sai cho được? Gặp gỡ với người phụ nữ khác ở bên ngoài, tất nhiên là sai lầm! Nghĩ lại đúng là lỗi lớn!

Thân mình cô suy yếu dựa vào ghế, chỉ cảm thấy cả người đều vô lực. Di động trong tay cũng không cầm chắc được. Thật lâu, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh anh ăn nói khép nép cầu xin tha thứ trước mặt người phụ nữ khác.

Nhất định là vừa dịu dàng, lại vừa mang theo cảm giác tội lỗi.

“Trì tiểu thư, cô không sao chứ?” Tựa hồ là nhận thấy được cảm xúc thất thường của cô, Tô Tố Vân ở bên kia tiếp tục mở miệng.

“Tôi…… Không sao” Cô hoàn hồn, lưng thẳng tắp như là chỉ có như vậy mới khiến cho mình giữ lại một tia kiêu ngạo cùng tự tôn. Cô tận lực giữ bình tĩnh, gằn từng tiếng mở miệng: “Phó phu nhân, ý tốt của cô lòng tôi đã biết. Bất quá, đứa bé là của tôi, cùng cô và Phó tiên sinh đều không có quan hệ gì. Làm phiền cô giúp tôi chuyển lời đến Phó tiên sinh, một nửa phí nuôi dưỡng kia tôi và con tôi đều quyết định không tiếp nhận. Sai lầm đêm đó tôi cũng hiểu, cũng cam đoan tuyệt đối sẽ không có lần sau. Còn nữa……”

Cô dừng một chút, thở sâu, đem nước mắt trong mắt đảo quanh, nuốt trở lại vào bụng.

Hương vị chua xót chiếm đầy trái tim.
“Nhờ cô nói với Phó tiên sinh, sau này nếu đến nước M, làm ơn vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt tôi.”

……………………

Không đợi bên kia nói thêm gì nữa, cô dùng sức tắt di động.

Lúc dùng sức, đầu ngón tay cũng đã phát run.

Điện thoại vừa tắt, cảm xúc giống như không thu hồi được nữa, nước mắt như tuyến trân châu bị chặt đứt không ngừng rơi xuống.

Cô không muốn khóc.

Nhưng vừa lau, lại lập tức có nước mắt mới từ trong hốc mắt chảy ra làm ướt khuôn mặt.

Cô ôm hai đầu gối, cuộn mình thành một đoàn ngồi ở trong ghế dựa. Ánh đèn mờ nhạt trong phòng bếp bao phủ thân ảnh cô đơn của cô. 

Đêm càng trở nên yên tĩnh, càng rét lạnh……

Ngay khi nước mắt làm ướt cái gối, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Cô không ngẩng đầu.

“Vị Ương.” Lúc giọng nói quen thuộc của đàn ông ở ngoài cửa vang lên, cả người cô chấn động, sau một lúc lâu còn tưởng mình xuất hiện ảo giác. 

“Em đã ngủ chưa?”

Quả nhiên là anh.

Phó Dật Trần.

Không phải ảo giác, cũng không phải đang nằm mơ.

Anh còn chưa trở về sao?

Cô chậm rãi đứng dậy từ ghế dựa, quay đầu thống khổ nhìn ra cửa. Cách cánh cửa kia là người đàn ông cô yêu nhất, đang đứng ở đằng kia……

Nhưng……

Bọn họ trong lúc này, đã cách xa nhau muôn sông nghìn núi.

“Anh biết em còn chưa ngủ.” Bên trong có ánh sáng, Phó Dật Trần từ bên ngoài đã sớm nhìn ra.

Cô chậm rãi, chậm rãi dịch chuyển bước chân đi tới cửa.

Cô không mở cửa, chỉ là dựa lưng vào ván cửa.

Hàm răng cắn mạnh vào môi. Giống như muốn cho mình nhớ kỹ nỗi đau hiện tại. Cô không thể bị tình yêu chi phối, huống chi…… Loại tình cảm này căn bản không phải là tình yêu, bất quá chỉ là tình đơn phương của cô!

Chỉ vậy mà thôi.

“Anh đi đi, tôi không muốn gặp lại anh.” Cô nhịn xuống nghẹn ngào, lãnh khốc mở miệng.

Ngoài phòng.

Phó Dật Trần kéo lại quần áo trên người, giống như cô ở bên trong, tựa vào trên cửa.

“Vị Ương, anh muốn nói chuyện với em, nói thật rõ ràng …… Chuyện quá khứ, không phải em vẫn muốn biết sao?” Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt thê lương nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu.

Hai ngày này anh ta ở lại cũng đã suy nghĩ rõ ràng rồi……

Cứ thử xem đã!

Coi như mình đi qua, so với đêm đông thế này còn muốn đen tối, rét lạnh hơn; cho dù mỗi khi nhớ lại đều thống khổ như kề cận cái chết nhưng……

Cô vẫn luôn ở trong lòng cổ vũ cho anh! Cô có thể cho anh ấm áp, có thể cho anh ánh sáng, không phải sao?

Cho nên……

Chỉ sợ có thể dọa đến cô, bị cô xem thường, bị cô xa lánh, nhưng không thử thì sao cam tâm?

“Tôi không thích nghe! Tôi cũng không muốn nghe!” Giọng điệu Trì Vị Ương vô tình truyền ra ngoài, “Mặc kệ quá khứ của anh là gì tôi cũng đã không có hứng thú. Đều đã trôi qua, chúng ta cũng không quay về như trước được! Huống chi…… Chuyện của anh bây giờ có liên quan gì đến tôi? Lúc tôi yêu anh cái gì của anh cũng đều rất quan trọng. Bây giờ tôi không hề yêu anh, quá khứ của anh có huy hoàng hay không tôi cũng không để ý!

Ngữ khí của cô càng phát ra càng nặng nề, thanh âm không khỏi tăng lên vài phần. Ẩn ẩn có thể nghe được thay đổi thành khàn khàn.

Ngoài phòng, thân hình cao lớn của Phó Dật Trần hung hăng chấn động.

Chương 430: Một đêm kia là một sai lầm (3)
Edit: Phi Phi 

Beta: Yu

Anh chậm rãi từ ván cửa đứng thẳng dậy, quay đầu đờ đẫn nhìn ánh sáng len lỏi qua ván cửa.

Cách một cánh cửa…… anh cũng muốn nguồn sáng ấm áp kia……

Thoạt nhìn, dường như đã chạm gần tới nhưng tất cả lại bị chính bản thân anh đẩy đi rất xa…… Xa đến nỗi dù có mong chạm đến cũng không thể được……

Có lẽ……

Anh xác định sẽ sống trong âm thầm lạnh lẽo……

Cho tới bây giờ cô vốn không có nghĩa vụ trải qua những năm tháng gian khổ cùng anh, cứu vớt anh một phen.

"Đêm đó, đối với anh mà nói là một sai lầm, với tôi mà nói cũng không phải là như vậy sao? Một đêm kia, cuộc sống an bình của tôi đã bị hủy. Thậm chí, sai lầm này còn có thể đi theo tôi cả đời!”

Trì Vị Ương hít hít mũi, ôm ngực, bức chính mình nói lời vô tình, “Tôi còn nghĩ khả năng bản thân vẫn còn yêu anh, còn đối với anh nhớ mãi không quên. Nhưng lần này anh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi mới biết được…… Thì ra, nhớ mãi không quên trước kia bất quá là không cam lòng mà thôi! Anh xuất hiện ở trước mặt tôi, lấy lòng tôi, ôm tôi, nói nhớ tôi, tôi đã không hề động tâm, ngược lại cảm thấy giải thoát, cảm thấy thoải mái…… Thì ra bất quá là bởi vì từng ‘yêu mà không thể’ nên lòng vặn vẹo. Hiện tại anh ở trước mặt tôi đau khổ, tôi thấy không có cảm xúc gì. Nếu anh lại tiếp tục quấn quýt si mê, đại khái…… tôi bắt đầu cảm thấy phiền.”

“……” Tay Phó Dật Trần đập vào cửa. Ngón tay bị lạnh đến đỏ bừng, siết thật chặt. "…… Đây là lời thật lòng của em sao?”

“Là thật. Cho nên…… Vì giữ lại một chút tốt đẹp cuối cùng của anh trong lòng tôi, tôi có thể cầu xin anh.... Sau này chúng ta hãy thoải mái một chút, bình thường một chút, coi nhau như là bạn bè bình thường có được không?”

Bạn bè……

Hai chữ quá tàn nhẫn ……

So với chữ ‘người xa lạ’ càng tàn khốc hơn……

Nếu như làm người xa lạ, thậm chí anh còn có thể ảo tưởng, đại khái trong lòng của cô còn tồn tại một tia tình cảm; anh còn có thể ảo tưởng mình còn có chút gì đó với cô.

Nhưng chữ 'bạn bè' vừa nhẹ nhàng thốt ra này đã đem một ít ảo tưởng của anh đập nát đến đáng thương......

Anh nở nụ cười.

Cười ra nước mắt.

Trong ban đêm lạnh giá, anh thoạt nhìn thê lương mà vừa buồn bã.

Không thể làm người yêu, lại lui trở về vị trí bạn bè, cho nên, vừa xấu hổ, vừa thống khổ……

“Sau này, gặp lại…… vẫn là làm người xa lạ đi……”

Vốn tưởng rằng anh sẽ không mở miệng lại nghe thấy giọng anh sâu kín vang lên, “Anh không tin tưởng có thể làm bạn bè với em..…”

Hô hấp cô nặng dần.

Móng tay véo vào trong thịt cũng không thấy đau.

Có đau nhiều hơn nữa cũng không bằng giờ phút này, trong lòng vô cùng đau đớn, đau tới khắc cốt ghi tâm.

Chuyện cho tới bây giờ, ngay cả làm bạn…… anh cũng không nguyện ý……

Cũng đúng.

Anh đã là có vợ có con, còn làm bạn với cô chẳng phải là tự tìm phiền não hay sao? Bất quá là vô duyên vô cớ làm cho vợ của anh càng khó chịu thôi!

Là cô quá tham lam……

Lòng tham nghĩ rằng khi họ còn sống vẫn còn có thể gặp lại nhau.
……

Phó Dật Trần rời đi.

Từng bước đi trong tuyết, đi vào trong bóng tối không có một tia sáng.

Anh nghĩ từ nay về sau cuộc sống của mình…… sẽ không có ánh sáng nữa……

Không biết qua bao lâu……

Cánh cửa nặng nề chậm rãi mở ra. Ánh sáng từ bên trong chiếu ra ngoài, ánh vào trên mặt tuyết. Ánh mắt cô cực kỳ bi ai, si ngốc nhìn phương hướng anh rời đi, thật lâu cũng không nhúc nhích……

Dật Trần, tạm biệt……

Không bao giờ gặp nữa……
……………………………

Nước S.

Hạ Thiên Tinh nắm tay Hạ Đại Bạch đi dạo khu thương mại.

Để tránh chuyện phát sinh như lần trước ở Thập An Công quán, lần này cô học theo Bạch Dạ Kình đeo khẩu trang. Nhưng lần này lái xe lại học được thông minh, đi theo hai người nửa bước cũng không rời. Lúc nào cũng cảnh giác xung quanh, đề phòng người khả nghi.

Cuộc sống như vậy Hạ Thiên Tinh cảm thấy có chút vất vả.

Kỳ thật cô trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, có một ngày chính mình cũng cần cẩn thận như thế.

Trước kia khi Dạ Kình ra ngoài cũng phải mang khẩu trang, nghĩ lại cũng thấy phiền phức quá đi!

“Đại Bảo, Đại Bảo, kẹo que!” Hạ Đại Bạch nhìn thấy kẹo, ngừng bước chân.

Chân nhỏ dậm dậm, ngón tay chỉ vào cửa hàng.

Hạ Thiên Tinh đau đầu, “Sao con lại giống như mấy bạn học nữ thế?”

Nghe mẹ nói như vậy, Hạ Đại Bạch cũng không cao hứng, mặt vênh lên, “Con là suy nghĩ cho mẹ. Không phải mẹ muốn dỗ Tiểu Bạch vui vẻ sao? Mua mấy cái kẹo que nhất định có thể dỗ Tiểu Bạch vui vẻ.”

Hạ Thiên Tinh rất không nể tình “Xí” một tiếng, “Bản thân mình muốn ăn thì cứ nói, còn dám nói là cho Tiểu Bạch.”

Nhóc dậm chân, “Vậy rốt cuộc mẹ mua hay không mua?”

“Mua!” Hạ Thiên Tinh gật đầu một cái, nhóc liền nhanh như chớp chạy chậm tới cửa hàng.

Hạ Đại Bạch một hơi rút năm cây kẹo que cầu vồng, lúc Hạ Thiên Tinh trả tiền, thuận tay lấy cây ưng ý nhất trong tay nhóc. Tạo hình là con chó nhỏ. Khá giống Tiểu Bạch trong《 Cậu bé bút chì 》.

Thật đúng là thích hợp với anh.

Cô buồn cười nghĩ.

Nhưng cũng có chút hoài nghi, nếu đưa cây kẹo que này cho anh rồi có thể dỗ anh được sao? Cô cảm thấy rất có thể anh lại càng nổi trận lôi đình.

Mặc kệ thế nào, cô vẫn không quan tâm bỏ vào trong túi.

Lại đi khu thương mại lựa khăn quàng cổ cho Lan Đình phu nhân, mua một áo lông mày xám cho anh.

Cũng không phải là món đồ quá đắt tiền, nhưng nghĩ tới bộ dáng anh mặc áo lông này liền nhịn không được có chút háo sắc. Anh nha, dáng người thật sự là quá tốt, mặc cái gì nhìn vào cũng rất đẹp.

“Hạ Thiên Tinh?”

Lúc trả tiền, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên.

Cô khẽ nhíu mày.

Không quay đầu lại, chỉ nghe thấy một giọng xa lạ hỏi: “Hạ Thiên Tinh? Có phải là Hạ Thiên Tinh gần đây đang rất hot trên mạng không?”

“Cũng không nhất định là cô ta.” Lan Diệp hai tay vòng ngực, hèn mọn nhìn Hạ Thiên Tinh.

Hạ Thiên Tinh đưa tiền cho người bán hàng. Người bán hàng hiển nhiên cũng nhận ra cô, tầm mắt liên tục đánh giá cô.

“Trả tiền!” Cô nhắc nhở một câu, đối phương mới hoàn hồn, “Vâng, Hạ tiểu thư.”

Lan Diệp quét mắt nhìn áo lông trong tay cô, mỉm cười, “Hạ Thiên Tinh, đừng nói là cô muốn cái mua loại này rẻ tiền đưa cho Dạ Kình chứ? Nói thật, dù Dạ Kình có thích cũng không phải là cấp bậc giống như cô.”

Hạ Thiên Tinh cúi mắt nhìn. Trong tay Lan Diệp đều là hàng thiết kế cao cấp. So với đồ cô mua quả thật không cùng cấp bậc.

Cô cười cười, thản nhiên xếp gọn áo lông, lưu loát bỏ vào túi mua sắm, “Không còn cách nào khác, trước kia cấp bậc của anh ấy đúng là rất cao, nhưng mà ai bảo anh ấy cưới tôi làm gì? Chỉ có thể ủy khuất anh ấy, khiến cho anh ấy tự hạ cấp bậc một chút. Anh ấy vui vẻ chịu đựng, chỉ sợ Lan tiểu thư có nói gì cũng vô dụng thôi.”

Bị Hạ Thiên Tinh phản pháo lại như vậy, sắc mặt Lan Diệp cứng đờ.

Nhưng giây tiếp theo lại trào phúng mở miệng: “Vui vẻ chịu đựng? Hạ Thiên Tinh, cô cũng thật sự rất lợi hại. Dạ Kình bị đội nón xanh từ đầu đến chân, hiện tại biết mình ám muội nên mang khẩu trang sao? Chắc là Dạ Kình sắp đuổi cô ra khỏi phủ tổng thống rồi đúng không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro