Chương 189: Công ty Trúc Mộng (38)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Fang

Beta: Wendy

Mười phút sau.

Ngân Tô nhìn căn phòng kín người: "Giang tiên sinh, tôi chỉ mời một mình anh thôi mà nhỉ? Tôi chỉ chịu trách nhiệm đảm bảo cho sự an toàn của anh thôi chứ đâu có nói là đảm bảo cả sự an toàn cho những người khác."

Ngân Tô xác định rõ nội dung giao dịch, chỉ có mỗi một xuất đi học thôi, không đủ để cô bảo vệ nhiều người như vậy.

Giang Kỳ: "..."

Giang Kỳ vốn cũng không định để bọn họ nán lại trong căn phòng này: "Bọn họ sẽ qua phòng khác."

Có người chơi đã từng xác thực, có thể đổi phòng tùy thích, không có hạn chế đặc biệt nào, nếu bạn thích nhét mười mấy người vào một phòng thì cũng được.

Bởi vậy Độ Hạ và Khương Dư Tuyết một phòng, Nghiêm Nguyên Thanh cùng Ngư Hàm Tú ở 1319.

Như vậy mọi người đều ở cùng một tầng, có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Thực ra Khương Dư Tuyết càng muốn cùng một phòng với Ngân Tô, nhưng Giang Kỳ không cho phép, không biết là sợ cô ấy đắc tội Ngân Tô hay là sợ giữa chừng xảy ra chuyện, Ngân Tô sẽ bỏ lại không quan tâm Khương Dư Tuyết.

Tất nhiên Giang Kỳ càng tín nhiệm anh em đã vào sinh ra tử cùng với mình, sẽ không để em gái mình ở bên một người không thể kiểm soát như Ngân Tô.

Bố trí phòng xong, Giang Kỳ cũng không bảo bọn họ trở về, mà gọi Ngân Tô mở một cuộc họp nhỏ trước: "Hiện tại số người chơi chỉ còn 24, nhưng số lượng NPC ít nhất còn khoảng 120 người, nhưng chu kỳ tiếp theo chỉ có 16 vị trí."

"Xếp hạng lúc chấm công sắp xếp theo thứ tự chấm công, lúc kiểm nghiệm thì không có xếp hạng, chúng ta không biết cụ thể tình hình nuôi trồng của NPC, nhưng số NPC được đánh giá ưu tú không phải ít."

Nghiêm Nguyên Thanh không nóng không lạnh tiếp lời: "Cũng chính là nói, cách an toàn nhất bảo đảm chúng ta đều nằm trong hạng 16 chính là giết chết tất cả NPC trong vòng hai ngày."

Ngân Tô liếc mắt nhìn Nghiêm Nguyên Thanh, thanh niên này đối với ai cũng lịch sự hòa nhã, cho người ta một cảm giác rất dễ sống chung, kết quả vừa mở miệng liền muốn giết toàn bộ NPC...

Kỹ năng thiên phú của Độ Hạ hẳn là tia sét, đoán chừng Giang Kỳ là kỹ năng thần kỳ làm nổ tung đầu, vậy kỹ năng thiên phú của Nghiêm Nguyên Thanh là gì?

Cho tới nay, Ngân Tô còn chưa từng thấy anh ta dùng...

"Tô tiểu thư, trên mặt tôi có thứ gì sao?" Nghiêm Nguyên Thanh sờ mặt mình, khó hiểu nhìn Ngân Tô.

Ngân Tô mím môi không nói thành tiếng, nuốt lại câu nói không lịch sự cho lắm: "Không có gì."

Nghiêm Nguyên Thanh gật đầu, tiếp tục nói: "NPC không dễ tìm, muốn giết chết toàn bộ bọn họ, có chút khó khăn."

"Ban đêm đi giết đi." Ngân Tô chống cằm, thờ ơ nói: "Bọn họ phải về phòng ngủ chứ? Cho dù chạy mất vài người, nhà ăn, phòng tập thể dục, ngồi đợi hai hôm chẳng lẽ không đợi được mấy con cá lọt lưới? Không được nữa thì canh lúc kiểm nghiệm giết bọn họ thôi."

"..."

Gian phòng lập tức yên tĩnh.

Mấy ánh mắt rơi trên người Ngân Tô, phức tạp và đa dạng, nhưng lại mơ hồ cảm thấy cô nói có lý.

"Tôi cảm thấy có thể thực hiện được." Độ Hạ không giỏi giao tiếp từ góc phòng phát biểu ý kiến của mình.

Nghiêm Nguyên Thanh cũng khẽ gật đầu: "Quả thực có thể."

Giang Kỳ giải quyết dứt khoát: "Cứ quyết định như vậy đi."

Giang Kỳ xác định phương châm hành động xong, phân công tầng lầu mà mỗi người cần dọn dẹp.

Ngân Tô không có hứng thú với chuyện này, với trình độ ưu tú của cô, xếp hạng nhất cũng không thành vấn đề.

Nhưng Giang Kỳ muốn chạy ra ngoài, Ngân Tô cũng chỉ đành đi theo, ai bảo cô có tâm địa Bồ Tát cơ chứ.

...

...

Tuy Ngư Hàm Tú và Khương Dư Tuyết cũng ở trong phòng, nhưng hiển nhiên ý kiến của hai người đều không quan trọng.

Ngư Hàm Tú nhìn mọi người thảo luận bên đó, cảm thấy mình rất vô dụng, lại cảm thấy mình với bọn họ hoàn toàn là người của hai thế giới.

Cô ta có thể sống sót đều là nhờ quen biết Khương Dư Tuyết.

Nếu cô ta giống như những người khác, chắc hẳn bọn họ cũng sẽ không quan tâm sự sống chết của mình, có lẽ sớm đã chết rồi.

Chết trong tay người chơi khác, chết trong tay quái vật...

Ngư Hàm Tú liếc mắt nhìn Khương Dư Tuyết bên cạnh mình, ngập ngừng một lát, khẽ mở miệng: "Dư... Tiểu Vân, tiếp theo có phải sẽ càng nguy hiểm hay không? Nếu... chúng ta cùng gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ ưu tiên cứu cậu nhỉ?"

Khương Dư Tuyết không biết Ngư Hàm Tú hỏi cái này làm gì, nhưng không cần nghĩ ngợi mà trả lời: "Sẽ không, bọn họ sẽ ưu tiên cứu người dễ cứu hơn."

Ngư Hàm Tú sững sờ: "Tại... tại sao?"

Khương Dư Tuyết nhìn mấy người bên đó, giọng điệu nặng nề: "Bọn họ sẽ không hi sinh vô nghĩa."

"Nhưng cậu là em gái của Giang tiên sinh..."

"Cho dù anh ấy là anh tớ, anh ấy cũng sẽ chỉ đưa ra phán đoán chuyên nghiệp, sẽ không từ bỏ người dễ cứu hơn." Không biết Khương Dư Tuyết nghĩ tới cái gì, sắc mặt trở nên rất kém, cuối cùng hít một hơi: "Nếu cậu dễ cứu hơn tớ, bọn họ sẽ cứu cậu trước."

Tay phải Ngư Hàm Tú giữ cánh tay trái gãi mấy cái, nhìn thoáng qua mấy người vẫn đang nói chuyện bên đó, lại nhìn Khương Dư Tuyết, cô ta cúi đầu không nói nữa.

Ở một bên khác, Giang Kỳ sau khi thảo luận xong, bèn bảo những người khác về phòng nghỉ ngơi một lát trước, đợi đến giờ rồi tụ họp.

Đợi những người khác rời đi, Giang Kỳ đóng cửa lại, trầm mặc một lúc mới mở lời: "Tô tiểu thư, tôi thương lượng một chuyện với cô."

"Không mua một tặng một."

"???" Giang Kỳ chưa hiểu câu này: "Cái gì?"

"Tôi chỉ có thể bảo vệ anh không chết, người khác không được." Ngân Tô duỗi một ngón tay, từ bên trái hất qua bên phải một cách tuyệt tình.

"Ừ." Giang Kỳ ngồi lên giường đối diện Ngân Tô, trên gương mặt tuấn tú có thêm mấy phần trang nghiêm: "Tôi không định nói cái này."

"Ồ. Thế là cái gì?"

"Nếu chúng ta có khả năng qua ải, tôi dùng một đạo cụ SS và một đạo cụ cấp S để đổi vị trí qua ải đầu tiên của cô, đạo cụ khác của phần thưởng phó bản cũng có thể cho cô."

"Anh muốn để em gái anh lấy kỹ năng thiên phú?"

Giang Kỳ gật đầu: "Không có kỹ năng thiên phú sau này sẽ rất khó."

Ngân Tô: "Sao anh lại chắc chắn tôi là người đầu tiên lấy được chìa khóa qua ải? Có lẽ các anh giành được trước tôi, anh không cần thiết đổi với tôi."

"Không chắc chắn, nên nếu Tô tiểu thư xác định chìa khóa qua ải là gì, hi vọng cô có thể giao dịch với tôi."

Ngân Tô chống cằm suy tư, đối với cô mà nói, vị trí qua ải đầu tiên trong phó bản tử vong đã không còn tác dụng quá lớn, trừ việc nhận được một đạo cụ đặc biệt, cũng chỉ xếp hạng phía trước lúc lên thông báo toàn cầu mà thôi...

Đạo cụ SS lại rất hiếm có, cô vượt qua hai phó bản tử vong cũng mới nhận được một đạo cụ SS.

"SS... Đạo cụ gì?"

Giang Kỳ trực tiếp lấy một tấm thẻ ra: "Thẻ triệu hồi quái vật, có thể triệu hồi quái vật phó bản cấp S trở lên, có hai hình thức triệu hồi."

"Triệu hồi một lần duy nhất, mỗi phó bản chỉ có thể sử dụng một lần, quái vật ở trạng thái mạnh nhất, thời gian công kích có hiệu lực là 10 phút."

"Triệu hồi ràng buộc, quái vật được triệu hồi sẽ luôn đi theo, nhưng sức chiến đấu yếu hơn. Và sau khi ràng buộc, không được thay đổi, giải trừ, trừ khi quái vật tử vong, đạo cụ cũng sẽ không còn giá trị."

"Hạn chế là chỉ được triệu hồi từ phó bản mình đã trải qua."

Ngân Tô hơi nhướng mày, đây là đồ tốt nha!

Quái vật phó bản cấp S trở lên rất lợi hại... Đợi đã!

"Cấp S chỉ quái vật hay phó bản?" Lỡ như từ phó bản cấp S triệu hồi ra quái vật qua đường thì làm sao!! Với mức độ xui xẻo của cô, điều này hoàn toàn có khả năng xảy ra!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro