Chương 192: Công ty Trúc Mộng (41)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Fang
Beta: Wendy

Ngân Tô: "..." Sao đột nhiên lại phát điên?!

"Chạy đi!" Độ Hạ thét một tiếng, tóm Nghiêm Nguyên Thanh chạy lên tầng trên.

Ly Khương cũng kéo Ngân Tô, xông lên nhanh như một mũi tên rời khỏi cung, Ngân Tô bị gió tạt vào mặt, có chút đau...

Cô có thể tự chạy.

Thực vật ở sân giữa dâng lên như nước, bọn họ chạy được một tầng, 'mặt nước' liền cao thêm một tầng. Rễ cây cứng cáp phá hỏng tường của tòa nhà, cả tòa nhà đều đang sụp đổ.

"Thứ gì thế!"

"TMD!!"

Giọng nói của người chơi chốc chốc lại vang lên, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy ánh sáng lóe lên.

...
...

"Khụ khụ..." Ngư Hàm Tú đẩy hòn đá không lớn lắm đè trên người ra, sau lưng đau đến mức cô ta lập tức hít mạnh một hơi, đầu óc cũng mê man, đầu vừa động đậy liền hoa mắt chóng mặt muốn nôn, cô ta dừng một lúc mới lần mò trong bóng tối: "Dư Dư? Dư Dư..."

"Tớ ở đây."

Ngư Hàm Tú nghe thấy giọng nói của Khương Dư Tuyết, lập tức di chuyển về bên đó, hai người nắm lấy tay nhau trong bóng tối, nhiệt độ tương đồng khiến bọn họ cảm nhận được một chút yên tâm trong bóng tối.

Ngư Hàm Tú run giọng hỏi: "Dư Dư, cậu không sao chứ?"

"Không sao." Khương Dư Tuyết không có chuyện gì lớn, cô ấy nhanh chóng kiểm tra trên người có chảy máu không, mò mãi vẫn chưa mò thấy cảm giác nhớp nháp, thở phào một hơi, lại hỏi Ngư Hàm Tú: "Cậu bị thương không? Chảy máu không?"

"Cơ thể có chút đau, nhưng hẳn là không chảy máu." Ngư Hàm Tú chỉ nhớ thời điểm rơi xuống, thứ đầu tiên cảm nhận được dưới cơ thể là xúc cảm mềm mại, sau đó mới rơi lên vật cứng, bởi vì như vậy mới không chảy máu.

Ngư Hàm Tú phỏng đoán là Khương Dư Tuyết đã dùng đạo cụ gì đó, mấy người Giang tiên sinh đã cho Khương Dư Tuyết một số đạo cụ bảo vệ mạng sống.
Khương Dư Tuyết di chuyển thân thể, cuối cùng cũng tới ngồi bên cạnh Ngư Hàm Tú.

Khương Dư Tuyết kéo cái cặp vừa mới rơi xuống cùng cô ấy, lấy một cái đèn pin từ bên trong.

Đèn pin sáng lên, xua đuổi bóng tối, cũng giúp bọn họ nhìn rõ vị trí của mình.

Những rễ cây rậm rạp quấn lên những trụ bê tông cốt thép, ở đây hình thành một không gian an toàn nho nhỏ, nhưng đỉnh đầu vẫn có tiếng đá rơi, thỉnh thoảng còn có thể cảm thấy mặt đất đang chấn động, cũng không biết ở đây có tiếp tục sụp xuống hay không.

Lúc này bọn họ chỉ có thể ngồi đó, hoàn toàn không có cách đứng thẳng lên.

Lúc sau...

Mặt đất bỗng dưng rung chuyển, hai người đã tỉnh lại, Khương Dư Tuyết cảm thấy chấn động rất bất thường, dứt khoát cầm ba lô lên nhanh chóng ra ngoài với Ngư Hàm Tú.

Bọn họ vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy đám thực vật phát triển nhanh chóng ở giữa sân và đống rễ cây đang tiếp tục phá hỏng những bức tường.

Ngư Hàm Tú dường như bị dọa, sững sờ nhìn cái cây lớn nhất ở giữa sân, tán cây xanh tươi đã sắp cao bằng tầng này.

"Chạy mau." Khương Dư Tuyết kéo Ngư Hàm Tú chạy về hướng cầu thang.

"A!"

Ngư Hàm Tú bị thực vật hình người từ trong phòng bổ nhào vào, đụng phải lan can, con quái vật mở mồm muốn cắn Ngư Hàm Tú.

Hai tay Ngư Hàm Tú bị quái vật bắt lấy, ngay cả phản kháng cũng không làm nổi, chỉ có thể hoảng sợ nhắm mắt. Nhưng nỗi sợ trong dự tính không hề tới,  chỉ có những chất nhầy kèm theo mùi hôi tanh đang rớt lên mặt, cổ cô ta.

Cô ta mở mắt liền nhìn thấy Khương Dư Tuyết cầm dao gọt hoa quả, đối mặt với quái vật, cô ấy cũng không lộ ra sợ hãi, chỉ có sự kiên định trên mặt.
Bất cứ lúc nào, cô ấy vẫn luôn bình tĩnh lạnh nhạt như vậy...

Giây tiếp theo, quái vật đè trên người bị Khương Dư Tuyết hất ra, cô ta được Khương Dư Tuyết kéo dậy.

"Đi." Khương Dư Tuyết nhặt cặp trên đất lên, chạy về hướng cầu thang lần nữa.

Ngư Hàm Tú chạy theo Khương Dư Tuyết, cô ta cảm thấy cơ thể đang trở nên tê dại, chỗ vừa nãy bị chất nhầy rơi vào rất ngứa, cô ta thò tay gãi gãi, lại không sờ thấy gì cả.

Cơ thể cô ta bắt đầu ngứa ngáy cách đây từ hai ngày trước, cô ta cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó đang sinh trưởng, nhưng cô ta lại không nhìn thấy gì hết.

"Chị Hạ!!"

Giọng nói của Khương Dư Tuyết kéo suy nghĩ của Ngư Hàm Tú lại, cô ta nhìn về phía trước, mấy người Độ Hạ và Giang Kỳ đi ra từ phía cầu thang, đang qua chỗ bọn họ.

Mắt thấy bọn họ sắp tụ họp, rễ cây to như cái thùng đột nhiên nhô lên ngay giữa bọn họ, lật tung cả hành lang.

Cả một tòa nhà bị chia thành hai, Khương Dư Tuyết cảm thấy mặt đất đang xiêu vẹo, giây tiếp theo bọn họ liền ngã nhào xuống đất, trượt xuống dưới.

"A ——"

Ngư Hàm Tú rơi vào hư không trong tiếng hét chói tai, cô ta nhìn thấy có ánh sáng hướng về bên này, nhưng phần lớn là những mảnh tường vỡ rơi xuống.
Trong hỗn loạn, cô ta nhìn thấy Khương Dư Tuyết cũng đang rơi xuống.

Nhưng Khương Dư Tuyết không giống cô ta, cô ấy thử bắt lấy mọi thứ xung quanh, tiếc là đều uổng công, cuối cùng Khương Dư Tuyết nắm lấy tay cô ta... Ánh sáng trước mặt ngày càng yếu, cho đến khi cô ta hoàn toàn chìm vào bóng tối.

...
...

Tỉnh lại lần nữa chính là hiện tại.

"Giang tiên sinh bọn họ sẽ tới cứu chúng ta sao?" Cơ thể Ngư Hàm Tú rất đau, giọng nói cũng đang run rẩy, không biết mình còn có thể sống sót hay không, tràn ngập nỗi sợ đối với thứ không biết.

Khương Dư Tuyết xác định hai chậu hoa đều không sao trước, sau đó kiểm kê đồ trong ba lô, lắc lắc đầu với Ngư Hàm Tú: "Không biết chúng ta đã rơi xuống chỗ nào, chưa chắc bọn họ có thể tìm thấy chúng ta, hơn nữa còn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chúng ta cần phải dựa vào bản thân."

Ngư Hàm Tú thử đẩy tảng bê tông ra bốn phía, thử mấy phút, nhưng tảng bê tông không nhúc nhích tí nào.

"Dư Dư, hoàn toàn không đẩy nổi, dựa vào bản thân chúng ta không ra ngoài được đâu." Ngư Hàm Tú khẽ nói.

Khương Dư Tuyết: "Dù sao cũng phải thử một chút."
Ngư Hàm Tú nhìn Khương Dư Tuyết đang cúi đầu thu xếp đồ đạc, ánh sáng đèn pin chiếu lên hai má cô gái có chút trắng lạnh, trên mặt dính tro bụi, tuy bụi bẩn giống cô ta, nhưng không ảnh hưởng khí chất điềm tĩnh ung dung kia chút nào.

Cô ấy vĩnh viễn đều đang phát sáng.

Giống như vầng trăng sáng không cách nào chạm tới, nhưng trăng sáng sắp rơi xuống rồi.
Ngư Hàm Tú rủ lông mi xuống, che lại cảm xúc phức tạp khó hiểu trong mắt, nước mắt yên lặng từ khóe mắt rơi xuống. (Haizz kẻ đáng thương luôn có điểm đáng trách. Quả không sai chút nào)

...

Ngân Tô trèo ra từ trong đống cành cây, một tay ôm chậu hoa, lúc này hạt giống mộng tưởng đã gần 30cm, giày vò một phen như vậy, nó vẫn kiên cường thẳng tắp.

Ngân Tô nắm lấy lan can trèo vào hành lang, phủi bụi đất trên áo gió.

Cả tòa nhà có một phần sụp xuống, nhưng vì đám rễ cây chống đỡ, tòa nhà không hề sụp đổ hoàn toàn.
Bê tông cốt thép và rễ cây, lá xanh đan xen, giống một tòa nhà bỏ hoang mấy trăm năm, bị thực vật xâm chiếm, biến thành chỗ vui chơi của thực vật.

"Tô tiểu thư." Giọng nói của Ly Khương từ phía dưới truyền tới.

Ngân Tô gạt lá cây tươi tốt ra, kéo Ly Khương ở phía dưới lên, người Ly Khương đầy bụi đất, trông còn thảm hại hơn cả Ngân Tô, nước mắt tựa như hạt ngọc, không ngừng rơi xuống.

Ngân Tô đã quen với nước mắt của bé mít ướt: "Những người khác đâu?"

"Không nhìn thấy." Giọng nói Ly Khương rất bình tĩnh: "Hẳn là vừa nãy tách ra rồi."

Ngân Tô thở dài, chuyện đi học đừng có thất bại nữa.

"Đám cây này..." Ly Khương ngẩng đầu nhìn tán cây cành lá xum xuê phía trên, cảm thấy kỳ quái: "Sao đột nhiên lại phát điên? Còn ba ngày... Ba ngày này phải vượt qua thế nào?"

Nhiệm vụ tập thể dục và nhiệm vụ dịch dinh dưỡng mỗi ngày còn phải làm hay không? Không làm liệu có trừng phạt vì không nghiêm túc làm việc hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro