chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ tôi không còn sợ đi học như trước nữa . Mỗi ngày tới trường với tôi là một trải nghiệm quý báu . Kim cương của tri thức , ruby của tình bạn , … và ngọc trai của tình cảm đơn phương tôi đang thầm dành cho Bảo . Hôm nay là ngày đặc biệt , lớp tôi bất ngờ có một học sinh mới chuyển vào . Điều ngạc nhiên hơn cả là người học sinh đó lại chuyển từ lớp A – lớp dành cho những học sinh ưu tú . Người đó chính là … Minh Châu . 

Tại sao một nàng công chúa hoàn hảo như Châu lại chuyển sang lớp Z ? Một mớ câu trả lời khác nhau đang lởn vởn tâm trí tôi . 

Cả lớp tôi đón chào nàng “ công chúa ngọc trai “ với vẻ hoài nghi và hững hờ . Vì tất cả đều kín chỗ , hoặc căn bản mọi người cố tình ngồi cách giãn ra , nên Châu đành phải xuống ngồi cùng bàn với tôi . Cô ấy chần chừ đứng giây lát :

_ Bạn cho mình ngồi cạnh được chứ ? 

Tiếng nói của cô ấy thật ngọt ngào và đáng yêu tựa như tiếng ngọc đang rơi vậy . Chợt , Giang quay xuống nhìn tôi , tay xua xua nhằm ám chỉ tôi hãy từ chối ngay tức khắc. Bỗng dưng tôi bị lâm vào tình thế khó xử . Châu làm gì xấu mà Giang lại ghét cô ấy đến vậy . 

_ Ừm !

Mặc cho thái độ của Giàng dành cho Châu , tôi vẫn quyết đồng ý . Nghe xong câu trả lời của tôi , Giang chán nản quay người lên . Vậy là tôi đã có bạn ngồi cùng bàn , người mà một phút trước tôi cũng không dám ngờ tới .

Tôi bèn quay ra nhìn cửa sổ . Bảo vẫn chăm chú nghe giảng . Nhưng tôi biết đó chỉ là bề ngoài , thật chất cậu ta đã biết Châu đã chuyển sang lớp tôi và chắc hẳn đang buồn lắm đây . 

Việc Châu chuyển lớp khiến cả những thầy cô chúng tôi phải giật mình khó tin. Thầy giáo chủ nhiệm lớp tôi vì quá sửng sốt mà lau đi lau lại cặp kính cận dày cộp . Có lẽ thầy sợ mình nhìn lầm chăng ? Thầy chép miệng thở dài .

_ Tưởng thành viên lớp W hay Y nào mới chuyển sang chứ ? … Mê anh nào bên lớp này hay sao mà đòi chuyển sang đây ?

Thầy nói đùa. Cả lớp tôi cũng được dịp ùa lên trêu trọc. Cô ấy bẽn lẽn nói :

_ Dạ không ! Thưa thầy .

_ Vậy lý do em chuyển sang lớp này là gì ? Về lại lớp A đi ! Tôi cũng muốn lớp mình có học sinh khá giỏi thật nhưng không dám làm hỏng một nhân tài đâu . 

_ Thưa thầy …hiện giờ em không thể nói rõ lý do được nhưng em xin hứa dù là ở đâu em cũng sẽ giữ vững phong độ vốn có của mình . 

Châu tỏ rõ thái độ kiên quyết . Thầy Toàn lắc đầu ngán ngẩm .

_ Không hiểu nổi mấy cô cậu thời nay nghĩ gì nữa … Thôi cả lớp giở sách giáo khoa ra . Hôm nay làm bài tập . 

Vậy là Châu đã chính thức trở thành học sinh lớp tôi rồi sao ? Cô ấy cũng nhanh chóng nhập cuộc với lớp tôi . Từ chiếc túi sách hàng hiệu của mình , cô ấy lôi sách vở và đồ dùng học tập ra . Tất cả đều dễ thương và đắt tiền khiến tôi choáng ngợp . Cuốn vở Toán được giở ra , những dòng chữ tròn trịa ngay ngắn như in. 

Tôi nhìn từng hành động nhỏ nhất của cô bạn không chớp mắt với vẻ mặt từ ngỡ ngàng đến ngưỡng mộ . Châu quay ra hỏi tôi :

_ Lớp mình học đến đâu rồi ?

_ À … đây … đến đây rồi …

Tôi lúng cuống lật giở trang sách của mình ra . Không hiểu sao khi được Châu hỏi chuyện tôi cảm thấy thật hồi hộp và lo lắng . 

_ Mới tới đó thôi sao ?! – Châu sửng sốt 

_ Ừ !

_ Ở bên lớp A đã học xong sách học kì 1 rồi . 

_ Cái gì ?! Mới vào năm học hơn 1 tháng thôi mà . 

_ Mình cũng không rõ nữa .

Châu cười mỉm trông thật đáng yêu . 

_ Bạn làm bài đi , tôi sẽ lấy sách tham khảo ra làm bài vậy ? 

Vậy là Châu lấy quyển sách khác ra làm bài tập thay vì ngồi chơi như tôi tưởng . Không thể tin được ! Đến đề bài tôi đọc còn chẳng hiểu vậy mà cô ấy làm ngoay ngoáy đầy tự tin . Đúng là được chọn vào lớp A chẳng phải hạng thường . Thôi ! Quan sát cô ấy cũng chẳng được gì , tốt nhất tôi cũng phải làm bài của mình thì hơn . Lớp Z thì lớp Z chứ ? Tôi nhất định không thể để cô ấy coi thường mình được . Nhưng mấy bài này khó quá tôi chẳng hiểu gì cả …

_ Cậu chưa làm được à ? 

_ À ừm … tớ đang nghĩ …

_ Nếu không phiền để tớ giúp cậu nhé !

Cô ấy lịch sự yêu cầu khiến tôi càng bối rối và hồi hộp hơn.

_ Nhưng … nhưng còn bài cậu ?

_ Không sao mà !

Châu nghiêng đầu cười hiền dịu . Thiên … thiên … thần ?! Cậu ấy giống như thiên thần vậy . Vậy là Châu bắt đầu giảng bài cho tôi . Cô ấy như giáo viên thực thụ vậy tôi thấy rất dễ hiểu . Có điều tôi cứ luống ca luống cuống tính toán toàn sai hết . Ví dụ như 8 + 5 bằng 11 chẳng hạn … Không hiểu tôi có bị less chăng mà tim tôi cứ đập loạn xạ không ngừng . Xin thề là từ bé đến giờ tôi chưa từng có cảm giác như vậy , thậm chí là với tên Bảo dở hơi . Chẳng trách tại sao tên đó lại thích Châu đến vậy . 

Tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi vang ròn rã , Châu ngưng giảng bài. Cô ấy ân cần hỏi :

_ Mình xuống căn tin một lát . Bạn muốn mua gì không ?

_ Không cần đâu . 

Châu bước qua dãy bàn của Giang . Giang xấu tính cố tình dùng chân ngáng đường Châu . Châu đứng khựng lại nhìn Giang nhưng rất bình thản chẳng có vẻ gì đang tức giận cả . Trái lại Giang vờ như không thèm bận tâm hành động gây khó dễ của mình . Châu mỉm cười :

_ Bạn là Giang phải không ?

_ Không ngờ tôi cũng được cậu biết tên ? – Giang mỉa mai đáp lại .

_ Cậu cao gần mét bảy phải không ?

_ Đoán chuẩn đấy . Thì sao nào ? 

Giang ra vẻ ngông nghênh, hất hàm lên hỏi trông rất giống dân anh chị trong phim ảnh Hồng Kông.

_ Chân cậu dài thật nhưng mặt cậu còn dày hơn thì phải .

Không để Giang kịp phản ứng , Châu đã thản nhiên bước qua chân của Giang . Ngay tức thì cả lớp liền à ồ tán thưởng cú trả đòn “ nốc ao “ của công chúa . Giang tức tối đập bàn uỳnh uỵnh . Tôi chỉ biết thở dài thương cho cái tính hay đố kị và so đo của Giang nay đã quay ngược lại hại cô ấy mà thôi. 

_ Ùuuuuuuuu

Một bàn tay bất thình lình hù tôi từ phía sau . Tôi giật mình nhìn lại thì kẻ dở hơi đó . Lại là Hoàng . Tôi chán nản chẳng buồn nhìn cậu ta lấy 1 giây . 

_ Tiết thầy chủ nhiệm sao cậu không đến ?

_ Hì hì ngủ quên mất …

Hoàng trả lời cho xong chuyện . Cậu ta còn muốn đi học không nữa nhỉ ? Tôi lôi một quyển vở ném vào mặt cậu ta . Hoàng ngơ ngác nhìn lại .

_ Quyển gì vậy ?

Điều đó khiến tôi phát điên , tôi nạt nộ.

_ Của cậu đó ? Vở mình mà cũng không nhớ hả ? 

Hoàng lật giở vài trang xem sao . Mặt ngô nghê lại hỏi tiếp .

_ Nhưng sao có cái biểu đồ nào đây ? Còn được 7 điểm nữa chứ ? … Cậu vẽ cho tôi hả ? 

_ Cứ cho là lúc đó tôi bị chập mạch nên mới thừa hơi , được không ? 

Chuyện là lần trước thầy Địa có thu vở chúng tôi chấm điểm bài vẽ biểu đồ . Hoàng ném vở cho tôi nhờ nộp hộ rồi chạy về trước mà chẳng chịu vẽ vời gì cả . Dù tên đó có ham chơi , lười học thế nào thì kể ra cũng khá tốt tính với mọi người . Tôi thì làm sắp xong bài rồi . Vậy là tôi vội vàng vẽ cho tên đó , rất may là thầy không phát hiện ra . Khi trả bài thì Hoàng mấy ngày trời không đi học , báo hại cái cặp sắp rách của tôi phải mang thêm 1 quyển vở nữa. 

Bất ngờ , Hoàng ôm chầm tôi từ sau lưng . 

_ CÁI GÌ VẬY ?!

Tôi hét lên dữ dằn , cố gắng thoát khỏi vòng tay của tên dở hơi này . Hoàng hoan hỉ nói :

_ An tốt với tôi quá cơ ! Tốt nghiệp cấp 3 xong , bọn mình chẳng cần thi Đại học đâu , cưới nhau luôn đi . 

_ Cậu bị điên à ? BỎ TÔI RA MAU !

Dù tôi có la hét cỡ nào , tên đó cũng không thèm buông tay . Đám bạn trong lớp cười hả hê vì lại có trò hay để xem . Đến lúc tôi bắt đầu phát nản đành để mặc cho tên điên ấy ôm ấp thì Châu xuất hiện . 

Cô ấy gõ gõ nhẹ vào mặt bàn , mặt nghiêm nghị nói :

_ Đùa quá lố rồi đấy , Hoàng !

Hoàng kinh ngạc nhìn Châu mà ngay lập tức buông tha cho tôi . Cậu ta nói :

_ Ồ ! Cái gì thế này ?! Châu lại nhảy sang lớp Z này học ư ?

_ Đúng vậy – Châu gật đầu .

_ Không phải vì thích tôi đấy chứ ? Hay là … để trốn tránh Bảo . 

Cuối cùng Hoàng đã là người nói ra lý do mà ai cũng nghĩ ấy . Tôi cũng biết chắc Bảo hẳn rất mệt mỏi với việc chuyển lớp này rồi . Và rất có thể cậu đang tự trách mình . Tuy nhiên có cần thiết phải nói thẳng thừng ra như Hoàng không? 

Châu dường như không thể nhẫn nhịn thêm trước sự tọc mạch của người khác được nữa . Cô ấy lằng lặng rời khỏi lớp . Tất cả là cái miệng khó chịu của tên điên này. Tôi tức giận hất người Hoàng . 

_ Chẳng ai vui khi cậu cứ bới lông tìm vết như vậy đâu . 

_ Hả ?

Hoàng chau mày khó hiểu . Tôi nói tiếp .

_ Chắc chắn Châu và Bảo đang rất buồn rồi . Những người ngoài cuộc như chúng ta sao không để họ yên nhỉ ?

Tay Hoàng chống cằm suy nghĩ hồi lâu rồi bất ngờ hú lên. 

_ A ! Hiểu rồi ! Xin lỗi công chúa đó là được chứ gì ? Không ngờ trông mặt cậu ngu ngu vậy mà thông minh dễ sợ .

Cái gì ? Mặt tôi mà ngu ngu à ? Tên này có mắt nhìn người không vậy ? Biết mình đã lỡ lời nên Hoàng bỗng im thin thít . Còn tôi thì không tiếc lời “ phỉ báng “ lại cậu ta . Khác với Bảo phải ăn thua với tôi bằng được , Hoàng chỉ cười cợt làm hòa thôi . Cậu ta cũng hiền lành lắm chứ ? Đâu giống cậu con trai ngỗ ngược của đại gia xã hội đen đâu .

Vào tiết , Châu lại về chỗ ngồi . Cô ấy quay ra nói với tôi :

_ Cảm ơn cậu đã giải vây cho mình .

_ Tớ á ? Chuyện gì vậy?

Tôi chỉ ngón trỏ vào mình vì chẳng hiểu dụ ý của Châu là gì . Châu mỉm cười .

_ An đỏ mặt trông rất dễ thương . 

Chỉ nói vậy , Châu lại quay về với bài giảng trên lớp . Những người thông minh thường hành xử quái dị như vậy sao ? “An đỏ mặt trông rất dễ thương “ . Bạn ấy khen tôi dễ thương ư ? Cảm giác vui sướng râm ran cứ theo tôi suốt cả buổi học hôm đó . 

Hà Nội bất chợt có một cơn mưa lớn . May là khi chúng tôi tan học , cơn mưa kịp tạnh . Cơn gió đầu mùa xe lạnh thổi , vô tình làm rơi những giọt mưa lung linh còn sót lại trên các tán lá . Rồi , từng giọt , từng giọt lại bất ngờ rơi xuống bờ vai tôi . Ướt lạnh !

Tôi khẽ co rúm người lạnh , hắt xì . Bảo đứng kế bên nhìn sang vẻ thông cảm . 

_ Trời trở lạnh rồi … Cậu là con gái nên mang theo áo khoác mỏng chứ ?

_ Ừm … 

Được người mình thích tỏ vẻ quan tâm khiến lòng tôi ấm áp vô cùng . Mặc dù biết cậu ta sẽ chẳng bao giờ đáp lại tình cảm của mình nhưng tôi vẫn hạnh phúc . Tôi ngần ngừ suy nghĩ hồ lâu rồi mới lên tiếng . 

_ Thật tình cậu rất bất ngờ việc Châu chuyển sang lớp tôi phải không ?

Bảo trầm tư đút tay vào túi quần , người dựa vào biển cột chỉ dẫn xe buýt . 

_ Ờ ! Có một phần thôi . Bạn ấy luôn là người nghĩ cho người khác . Do vậy khi từ chối tôi chắc hẳn Châu đã rất khó nghĩ . Nhưng không ngờ là bạn ấy lại “ chạy “ sang lớp cậu .

Dù bị Châu từ chối nhưng Bảo vẫn luôn có những suy nghĩ thật tốt đẹp về bạn ấy . Điều đó khiến tôi buồn hơn mình tưởng . 

_ Còn cậu ? – Bảo hỏi 

_ … ngồi cạnh Châu tôi rất ái ngại .

_ Ái ngại ? Ngồi cạnh Châu , cậu tha hồ chép bài còn gì ? 

_ Ai bảo thế ?!!! 

Bảo xua xua tay vẻ kinh rẻ tôi . Cậu ta cười đểu mỉa mai .

_ Đừng có cãi … Năm lớp 10 , cậu mắt “ mù “ nên không nhận ra tôi là thiên tài thôi chứ nếu biết chắc hẳn cậu đã vội nịnh bợ tôi rồi chứ gì ? 

_ Đừng vội ăn dưa bở ? Cậu mà là thiên tài chắc tôi là giáo sư Ngô Bảo Châu rồi . Để xem cậu trụ được lớp A ấy được bao lâu nữa ?!!! 

// XỊCH //

Bất ngờ , một chiếc ô tô đen xuất hiện khiến cuộc cãi vã của chúng tôi tạm chấm dứt . Tôi và Bảo im lặng trố mắt nhìn . Cửa kính xe từ từ hạ xuống . Người ngồi trong đó không ai khác chính là anh chàng “ mặt lạnh “ Duy . Cậu ta nói vọng ra với Bảo .

_ Lên đi ! Tôi sẽ chở cậu về . 

Tôi bèn quay mặt nhìn ra chỗ khác giả vờ không quen biết hai người họ . Chút ngần ngừ ban đầu , Bảo nói :

_ Cảm ơn nhưng tôi đợi được . Cậu đi nhanh đi ! Chỗ này không cho đỗ xe lâu đâu . 

_ Vậy tôi về trước . 

Cửa xe lại lạnh lùng đóng lại . Tuy nhiên trước khi cửa xe khép hẳn , tôi cảm nhận như ánh mắt Duy hướng về phía tôi … rất lạnh và bí ẩn . Duy thật khó hiểu . Tôi nói :

_ Nhà cậu ta có vẻ rất giàu có và đầy quyền lực . 

_ Ừ - Bảo đáp lại 

Chiếc xe của Duy chưa kịp khuất bóng thì một kẻ làm phiền khác lại xuất hiện . Hoàng trên chiếc xe máy đột ngột cập sát gần nơi chúng tôi đứng . Cậu ta liếc nhìn Bảo vẻ vẻ khó chịu rồi hất hàm về phía tôi vẻ ra oai .

_ Lên không tôi đèo ?

_ Thôi khỏi ! 

Tôi lạnh nhạt từ chối . 

_ Đừng hối hận đấy !

Tôi nhún vai như muốn nói “ KHÔNG BAO GIỜ “ . Hoàng ra vẻ tức giận liền phóng xe vút đi . 

_ Này ! Tên đó vừa lườm tôi thì phải ?

Bảo hỏi tôi . Nhớ lại thì Hoàng luôn tỏ thái độ đối nghịch với bất kì việc gì có liên quan đến Bảo thì phải . Tôi cũng chỉ biết nhún vai vì cũng chẳng biết câu trả lời là gì . 

_ Cậu làm gì khiến cậu ta ghét vậy ?

_ Ai biết ? Tôi còn chưa tiếp xúc với cậu ta lần nào , chỉ nghe danh thôi . 

_ Cần gì tiếp xúc . Sự thật cậu là tên công tử rất đáng ghét mà . 

Giọng tôi đều đều như bà lão 80 tuổi . Bảo liền gắt lên .

_ Tôi có gì phải ghét chứ ? Có chăng là sự ghen tị thôi . 

_ Ghen tị ?

_ Vì tôi đẹp trai và nhiều fangirls hơn cậu ta chẳng hạn . 

_ Eo ơi ! Cái tính thích tự sướng chính là điểm đáng ghét nhất của cậu đó . 

_ Thì sự thật chẳng thế ?!!!

Vậy là tôi và Bảo kịp có thêm cuộc cãi vã nữa chiếc xe buýt cập bến .

Có thể nói Bảo là hotboy bình dân nhất trường tôi . Nếu như Hoàng thì suốt ngày vi vu trên chiếc ga đắt tiền thì Bảo vừa leo lên xe máy được vài giờ đã phải nhập viện , Duy thì cao sang với chiếc xe ô tô có người đưa kẻ đón thì Bảo thì ngày ngày đợi dài cổ chờ xe buýt . Nghĩ đến đây , tôi không khỏi bật cười . Mặt cậu ta nhăn nhỏ than ra câu nói quen thuộc .

_ Tôi biết đầu óc bé nhỏ cậu nghĩ gì rồi , An à . 

Bảo ơi là Bảo ! Đừng kinh thường tôi . Có thể đầu óc tôi đơn giản nhưng trái tim con gái chúng tôi nhiều ngóc nghách lắm nhé . Điển hình là cậu đâu có phát hiện ra tình cảm của tôi dành cho cậu đâu . Với một kẻ thích đơn phương như tôi thì những giây phút ngắn ngủi cùng chờ xe buýt hay vài tin nhắn trêu trọc đều ngọt ngào và đáng nhớ biết bao . 

Lần đầu tiên trong mấy tháng trời làm quen , tôi lái được đám cái Giang đi theo chủ đề yêu thích và sở trường của mình . Đó chính là manga , anime và cosplay .

Tôi say sưa kể cho họ nghe về những quyển truyện tranh yêu thích của mình , đống truyện tôi sưa tầm nhiều đến cỡ nào … Đám cái Giang mắt tròn mắt dẹp chú ý lắng nghe . Họ có vẻ rất thích thú và yêu cầu tôi giới thiệu vài tựa truyện để về tìm đọc . Ngồi cách chúng tôi không xa , Châu lặng lẽ ngồi một mình nhưng cô ấy vẫn chú tâm nghe , chốc chốc lại nở nụ cười dịu dàng . Giá như đám cái Giang chịu cho Châu nhập hội “ buôn “ thì tốt biết mấy . 

_ Chủ nhật tuần này tại công viên có tổ chức ngày hội cosplay đó . Ngoài những nhóm cosplay Việt Nam còn rất nhiều nhóm cosplay trên thế giới đến thăm dự nữa . 

_ Ồ ! Vậy sao ?!!!

_ Ừm ! Thú vị lắm đó . có những món ăn Nhật miên phí , đọc truyện và xem phim hoạt hình thoải mái , có những đồ lưu niêm siêu độc đáo nữa .. và cả những cosplayer siêu … siêu đẹp trai nữa chứ .

_ Thật sao ? 

_ Nghĩa là sẽ có rất nhiều anh chàng đẹp trai hơn cả Bảo hay Hoàng lớp mình phải không ?

Nhắc đến trai đẹp là cả bọn con gái cứ rối rít lên . 

_ Tất nhiên rồi ! – Tôi khẳng định – Tên Bảo kia đã là gì so với những ninja hay ma cà rồng trong truyện tranh chứ ?

_ Vậy thì nhất định phải đi để ngắm mấy “ anh “ cho thoải thích mới được. 

Cả nhóm Giang háo hức hẹn tôi rằng họ sẽ cũng đi . 

HAPPY !!!!!

Cuối cùng tôi cũng có cuộc hẹn bạn đi chơi đầu tiên rồi . Tôi sung sướng lơ lửng ở tận 9 tầng mây . Tôi hứng khởi quay sang hỏi Châu – người đã im lặng lắng nghe câu chuyện suốt nãy giờ . 

_ Cậu cũng đi chứ , Châu ?

_ Thú vị lắm ! Để tớ xem đã . 

Ngay tức thì tôi nhận thấy ánh mắt khó chịu từ đám cái Giang . Không khí sôi động bỗng nhiên bị dội một gáo nước lạnh . Tôi không thích một tập thể lớp bị chia năm sẻ bảy thế này . Nhất định tôi phải lợi dụng buổi đi chơi này để làm chất keo gắn kết tình bạn mới được . 

Cả đêm trước ngày đi chơi , tôi hồi hộp không thể chợp mắt . Nhất định ngày mai sẽ rất tuyệt vời . 

Bình minh vừa mới hé rạng , tôi vội vã sửa soạn trang phục , chuẩn bị những thứ cần thiết cho cuộc “ hẹn hò “ . Bố mẹ thấy tôi phấn khởi như thế ra vẻ rất an lòng còn căn dặn : “ Cứ đi chơi thoải mái nhé con ! “ .

Tôi đứng trước cạnh vòi phun nước lớn trước cổng công viên . Ở đây tấp nập người qua lại . Tuy nhiên chờ mãi mà chẳng thấy bóng dáng một ai trong đám cái Giang đâu . Tôi bắt đầu sốt ruột muốn gọi cho họ nhưng thôi . Làm vậy tôi thật đáng ghét khi cố nài ép họ đến nơi và đi cùng với người mà họ không thích rồi . Nghĩ vậy mà lòng tôi nặng trình trịch . Bỗng Giang giử tin nhắn . Nó ngắn cụt lủn .

“ Xin lỗi ! Tụi này không đến được . “

Tôi đau điếng người . Tôi như kẻ bị bỏ rơi trên sa mạc vậy . Bất ngờ lại có một cuộc gọi nữa . Đó là của Bảo . Tôi phân vân vì không đủ cam đảm để bắt điện . Nhưng sự cô đơn và tiếng chuông kêu réo rắt khiến tôi thèm được nghe giọng nói của cậu ta biết bao . 

Tôi vừa nhận điện , Bảo vội hỏi :

“ _ Sao rồi ?! Họ đến chưa ?

Thấy Bảo hỏi vậy , tôi muốn òa lên khóc . Nhưng tôi kịp nín được .

_ Đến … đến rồi … Chúng tôi chuẩn bị tham gia lễ hội . 

_ Tốt quá rồi ! Nhớ thể hiện tốt vào ! Đừng bộc lộ bộ mặt ngốc nghếch của cậu . 

Bảo quan tâm đến tôi quá . Tôi nhất định không được khóc . Bảo sẽ thương hại tôi mất . Những giọt nước mắt của tôi lén tuôn rơi .

_ Lêu lêu … Vô duyên quá đấy . Thôi tôi phải tới chỗ họ đây 

_ Có bạn mới nên quên thầy hả ?! Nhớ mua quà đấy ! Về tay không thì không xong đâu ..

Đừng nói nữa ! Nếu không tôi sẽ òa khóc đấy . 

_ Hì hì … À ! Giang ơi ! Đợi tớ với ! Thôi tôi dập máy đây .”

Cuộc điện thoại ngắn ngủi của Bảo vừa khiến tôi ấm lòng nhưng đồng thời thêm phần bị tổn thương . Tôi đã thất bại rồi . Ước mơ được kết bạn với tôi xa vời thế sao ? Tôi đã rất cố gắng mà . Tại sao không một ai chấp nhận tôi ? Hay tại vì tôi chưa đủ chân thành và nghiêm túc . 

Tôi ôm chặt điện thoạt ấp lên trán mình , cúi mặt khóc nức nở . Xung quanh vòi phun nước , dòng người vẫn hối hả bước ngang qua tôi mà chẳng ai chút tâm . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xcxc