Chap:1 Sơ ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Cái đó... Tôi là do chú lục giới thiệu tới. "

  Đèn laser đủ màu không ngừng xoay tròn bắn phá những người ăn mặc theo phong trào lắc lư theo tiếng nhạc ình vang .Tiếng kêu lớn,tiếng cười đua của người đựng trạm ma sát cố ý đều mang theo một cái vẻ ai muội *** mị.

"Anh nói cái gì tôi nghe không rõ?"
Nghe không rõ của lời hướng nam nói,bảo vệ quán bar đưa mắt đánh giá y.
 
  Người đàn ông trước mặt đã hơn 40 tuổi vóc người cao,tóc mềm mại mặt thon rọn, mũi thẳng,ánh mắt trong suốt, vẽ mặt ôn hòa.
  " Tôi nói tôi là do chú lục giới thiệu tới ". Hướng nam lên tiếng bảo vệ quán bar một lần nữa, nhìn lướt qua đám người nhảy múa điên cuồng trên sân khấu bắt đầu cởi quần áo trước mặt mọi người kia, thấy người xung quanh không chỉ không ngăn cản,còn hưng phấn cao giọng mà cổ vũ họ, y không khỏi âm thầm nhíu mày.
  Thực sự phải đến nơi này làm việc sao?
Y có một loại xúc động muốn chạy trốn.

Nhưng nghĩ lại,với điều kiện của y cùng hoàn cảnh  hiện tại của mình,  hiếm được người khác tốt bụng giới thiệu chỉ một cổng việc lương cao này, bản thân cũng không thể kén chọn được.

Có người vỗ vai một cái, y ngẩng đầu, người bảo vệ vừa nãy không biết từ lúc nào mà đã đi vào trong quán bar.

Người bảo vệ vươn tay ngoắc ý bảo y rằng đi theo hắn, Hướng nam khe mím môi, gật đầu ha quyết tâm đi theo hắn vào trong.

Đóa theo qua quầy bar dài, đi xuyên qua đám người, càng đi tính thần của hướng nam càng căng cứng. Y càng đi càng không để ý những đều xung quanh mình, càng đi đầu càng cuối thấp. Không ngờ bị người khác đụng phải mình, lực và chạm rất mạnh, y liền và vào cậu  còn trái đang cầm ly rượu nghiêng mình đứng vào quầy bar.

  Bị hướng nam đột nhiên đụng phải, ly rượu đủ màu không biết rõ là  cái gì toàn bộ đều đổ lên người cậu thanh niên. Cậu thành niên vốn vĩ đang bực mình ngồi nghe cô gái kia lai nhải mặt lập tức biến sắc, cô gái bên cạnh cậu cũng có chút kinh ngạc ngừng nói.

Hướng nam kinh hoàng xoay người, nhìn cậu thiếu niên lườm mình sắc mặt biến hoá mấy lượt, trong lòng có chút hoang sợ.
" Xin lỗi... Xin lỗi... "

Hướng nam liều mạng cúi đầu xin lỗi. Ý muốn tìm thứ gì đó giúp cậu thiếu niên lau chùi, thế nhưng không tìm được gì trong người, nhìn trái nhìn phải lại càng không có,trong lòng y thoáng chốc từ hoảng hốt biến thành kinh sợ.

Làm sao bây giờ?

Tuy không biết về mấy thứ hàng hiệu, nhưng dù sao cũng có thể thấy được quần áo trên cậu trai kia là loại đắt tiền. Nếu thật sự bắt y đền,sợ là rút cạn máu trên người Ý đi bán cũng không đền nổi một cái tay áo của cậu ta.
Nghĩ đến đây, tay y bắt đầu run lên.
" quên đi... "
Cô gái bên cạnh cậu thiếu niên nhìn bộ dạng đang thương của hướng nam liền phất tay và nói:"quên đi, quên đi."

Hướng nam còn chưa kịp cảm kích , cậu trai kia đợt nhiều kịch động kêu to:" quên cái gì!  Quần áo của em thì phải làm sao bây giờ? "
Hướng nam nghe vậy sắc mặt tái nhợt.
Cô gái kia chung mắt với cậu ta :" Nhóc con thối, em đừng cho là chị không biết em... "

"Chị im lặng.  Chi!"
Cậu thiếu niên cắt lời cô gái ngoắc hướng nam, không phải thích thì kéo tay y về cửa lớn. Không biết cậu ta muốn đánh y một trận như thế nào, hướng nam lo sợ không ngớt, liều mang quay đầu cầu cứu. Không ngờ cô gái kia lắc lắc đầu quay lai la chỗ quầy bar, mà người bảo vệ kia càng bất đắc dĩ nhún nhún vai tuy ý để cậu thanh  niên lôi y đi. Y triệt để tuyển vọng rồi.
Ra tới cửa thành niên đẩy mạnh hướng nam, hướng nam trao đảo trao đảo ngã về phía trước luống cuống tay ôm đầu ngồi trên mặt đất.
Đợi một lúc thật lâu cũng thấy quyền đấm cước đá trong dư liệu, y sợ hãy buông tay ngẩng đầu, phát hiện cậu trai kia hai tay đút trong túi từ trên cao xuống y.
( mình không biết viết cái gì nữa mình sẽ suy nghĩ thêm và ra chap 2 cho mọi người nhoa cám ơn 😜😜😜😜😜😜)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ#đam