chap2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mũi cao,môi mỏng,trên miệng con mang chút ý cười, đôi mắt của cậu ta nhìn chằm chằm hướng nam đang ngồi tên mặt đất , sợi tóc mềm nhạt màu nhẹ bay trong làn gió. Trong giây phút đó, trên người cậu thiếu niên ra khí chất giao hòa giữa người đàn ông và cậu nhóc con. Hướng Nam bắt gặp Ánh mắt cậu ta, trong vô thức, cư nhiên nhìn đến ngay người.

" Đại thúc ông, là biến thái à?"
Ta khinh bỉ hiện lên trong mắt cậu thanh niên đem thần chí hướng Nam kéo lại. Lúc này mới ý thức được bản thân mình vừa nhìn chằm chằm người khác là việc không lịch sự đến mức nào. Bởi vì xấu hổ, y cuối thấp đầu, giọng sợ hãy :
" xin lỗi ... Xin lỗi."
" này! đại thúc... . "
"gì?"
Hướng Nam ngẩng đầu, cậu trai có vẻ mặt khó hiểu Nhìn y,y đứng lên : tôi... Tôi không có tiền...,"
Y không có một xu dính túi, không có tiền đền quần áo cho cậu thiếu niên này.
Nhưng cậu thiếu niên nghe không hiểu.
" ông không có tiền thì liên quan gì đến tới tôi?"
Cậu căn bản không nghĩ tới việc đòi y trả tiền bồi thường quần áo. Quần áo cậu có thừa, Dù một bộ đồ này không có bị bẩn cậu cũng không định mặc lại lần 2. Vừa rồi cậu chuyện bé xé to kỳ thật cũng chỉ muốn nhân cơ hội đến giáo huấn y một chút rồi chuồn đi mà thôi. Trời biết cậu đã ở bên trong nghe chị gái mắng hơn 2 tiếng rồi.

Đúng vậy, là không có tiền cũng phải bồi thường.
Đây là cách hiểu của hướng Nam về lời nói kia của cậu Trai kia.
Hướng Nam cảm thấy thật thương tâm. Đã hơn 30 tuổi rồi, Vợ chạy theo người khác, cha già giận quá thành bệnh, viện phí khiến trong nhà không đánh nổi. Y muốn tìm một lối thoát khác để kiếm tiền thuốc men, nhưng không còn trẻ cùng với không có kinh nghiệm nên tìm không được công việc, mắt thấy sắp không chịu nổi lại không có tiền trở về, thật vất vả mới được một người chú quen biết lúc trước giới thiệu cho y một việc đây không tồi, đến phỏng vấn lại gặp phải chuyện này...
" Đại thúc, là ông... "
Nhìn bộ dạng như sắp bật khóc của hướng Nam, cậu con trai Càng nhìn càng thấy kỳ quái. Vừa mở miệng, đột nhiên một chiếc xe thể thao bóng loáng nổ lại lên bên đường,lập tức có người lớn tiếng gọi về phía  bọn họ: "thiếu kiệt!"
" ôi!" Cậu con trai thấy người ngồi trên xe liền Lấy lại tinh thần cậu đáp một tiếng rồi quay lại, hướng Nam đã không thấy đâu.
" người đâu?"
Cậu nhìn quanh cuối cùng mới thấy bên góc trái đường có một bóng người đang  điên cuồn lao đi.
Hướng Nam thật không có tiền đền,  Nhưng lúc cậu con trai không chú ý, chạy.
" thiếu kiệt, lên xe đi! "
Hoàn toàn không ngờ hướng Nam Chạy Trốn, cậu trai ghét nhất bị người khác thúc giục không nhịn được trừng mắc với người đang lớn tiếng gọi.
Mắt lần sau nữa lướt về phía hướng Nam chạy,tức giận nhíu mày,tỏ vẻ khó hiểu :"Chạy nhanh như vậy, vội vàng đi làm gì sao?"
( Cảm ơn mấy bạn đã đọc truyện của tui Nếu bạn nào không Nếu bạn nào không thích thì đừng ném đá ném gạch chửi Mình Nếu bạn nào thấy không thấy chỗ nào thì cứ góp ý cho mình nha Bình)
luận nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro