chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Di động của em đâu?"

-"Bị mất rồi!"

-"Bó tay em. Đó là cái thứ ba em làm mất rồi đấy! Trời ơi! Anh đến sạt nghiệp vì mua di động cho em mất!"

-"Đâu ai khiến anh mua cho em đâu!"-Đình Giang chun mũi.

-"Bó chân!"

Thế Phong với tay lấy di động của mình trên bàn. Anh rút sim ra, thay sim mới rồi đưa cho Đình Giang.

-"Cái cuối cùng đưa cho em đấy! Lần sau mất thì ráng chịu!"

Đình Giang ngắm cái di động của anh đưa cho. Cậu chú ý tới góc trái của máy, có hình hai bông hoa hồng đỏ quấn vào nhau. Đó dường như là một biểu tượng vì cậu thấy phần lớn đồ Thế Phong dùng đều có hình đó - ở góc trái đồ vật.

-"Hình gì đây anh?"

-"Đẹp không, nhóc? Có nó em sẽ không lo mất đâu! À!"-Thế Phong cầm tay cậu lên-"Móng tay em lại dài rồi, đưa bấm móng tay đây anh cắt cho! Không lại như lần trước, cào xước cả lưng anh!"

Thế Phong cắt xong, ngó sang đã thấy nhóc ngủ ngon lành, trông yêu chết được. Anh hôn nhẹ lên má nhóc, mãi là của anh nhé nhóc!

* * *

Chuyện của Thế Phong, Nguyên Chính - bố anh sao lại không biét nhưng lão lơ đi. Nó lớn rồi, đâu còn nhỏ nhít gì nữa mà lão phải dạy bảo.

-"Con đã cho người đi điều tra vụ này rồi! Kẻ giật dây chính là thằng Sơn đô."

Lão cầm tài liệu giở qua vài trang, coi cho có thôi chư lão tin Thế Phong lắm. Nó làm ăn rất chắc chắn mà.

-"Mày cho thằng Long đi lo vụ này đi!"

-"Dạ!"

Thế Phong quay đi, tính nó vậy, ít nói những gì thừa thãi.

-"Này!"-Lão gọi giật lại-"Tao nghe nói mày đang cặp với một THẰNG NHÓC hở."

-"Dạ!" Thế Phong nhếch mép cười.

Lão nhìn thằng con từ đầu tới chân rồi xua tay:

-"Thôi! Mày đi làm việc của mày đi!"

Hỏi là hỏi thế thôi chớ lão can thiệp được gì. Lão hiểu nó quá mà, nó không thích ai xớ rớ vào việc của nó, từ nhỏ đã vậy rồi. Nếu nó là con chính thức của lão thì tốt quá. Sự nghiệp này sẽ chẳng có gì phải lo cả.

Chiều hôm đó, Sơn đô đang hú hí cùng em út thì bị một tên xông vào chém túi bụi vào mặt tử hỏi sao sống được?

-"Vụ này anh làm tốt lắm, Long. Nhớ dọn sạch rễ đấy!"

-"Cậu đừng dặn tôi như mấy thằng mới vào nghề.

Long vênh mặt tự hào, ít khi cậu cả khen ai lắm, mà dạo này thấy cậu Phong tươi hơn hẳn không lầm lì như trước.

-"Anh có thể về được rồi! À mà cầm lấy cái này mà đưa vợ con đi nghỉ đi."

Thế Phong đưa ra tờ ngân phiếu, thế là quá hậu với hắn rồi.

-"Nhóc à! Em không có anh buồn không? Anh nhớ em chết được!"

-"Anh mới chỉ đi có một tuần thôi mà."-Tiếng Đình Giang gắt gỏng trong điện thoại-"Anh điện lần này là gần một trăm rồi đấy!"

-"Thôi mà! Tối nay, anh về, nhớ chờ anh ở nhà nhé!"

-"Biết rồi! Đồ đáng ghét! Thôi nhé!"

-"Cậu yêu vợ nhỉ!"

Người lái xe taxi nói vọng xuông bắt chuyện. Ông cũng biết chút ít tiếng Anh nên nghe được bập bõm.

-"Cô ấy hẳn dễ thương lắm."

Thế Phong khẽ mỉm cười. Vợ ư? Ừm, chờ Đình Giang lớn chút nữa anh sẽ đón về ở cùng. Thực ra cũng chẳng cần chờ tới lúc đó, giờ Đình Giang cũng suốt ngày ở lì nà Thế Phong rồi. Có những lúc cậu ở vài ngày liền. Trời ơi! Cậu bé của anh siêu lười lại còn siêu bề bộn; sách, truyện mỗi thứ vứt lăng quăng một nơi. Tối anh mới dọn, hôm sau lại bừa ra như cũ. Nhiều lúc tức quá chỉ muốn đá ra khỏi nhà.

Hoàn cảnh và nghề luật sư cho Thế Phong một cuộc sống khá giả nhưng cùng với thời gian, anh mất dần đi cảm xúc. Công việc của anh là tiếp xúc với hàng tá hồ sơ, đối mặt với bao mánh lừa lọc, chìm đắm trong mưu mô tính toán. Ngoài gia đình Dương Nguyên, đã bao giờ anh sống cho mình, cho đến khi gặp Đình Giang. Sự ngây thơ, đơn giản của cậu làm anh say mê.

-"Anh, anh lại đi nữa à?" Long và Châu mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Đình Giang. Hai đứa rất ghét mỗi khi điện thoại của Đình Giang kêu, vì như thế anh Giang lại bỏ chúng để đi với người khác.

-"Anh không ở chơi với chúng em như đã hứa?"

-"Anh xin lỗi!" Đình Giang xoa đầu hai đứa nhóc.

-"Người đó quan trọng với anh lắm à?"

"Quan trọng" Đình Giang đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Ngoài kia, Đình Quân đang mải mê đọc sách không màng tới xung quanh.

* * *

-"Nhóc à!"-Thế Phong ôm chặt lấy Đình Giang hôn khắp mặt-"Trời ơi! Nhớ quá!"

-"Ngạt thở em mất." Đình Giang cố đẩy anh ra nhưng vô vọng. Cậu nhìn cánh cửa vừa bị Thế Phong đẩy ra để xông vào, cứ đà này chắc phải thay cửa mới mất.

-"Ê! Anh làm gì vậy?" Đình Giang giật mình.

-"Biết rồi còn hỏi." Thế Phong mải mê hôn cậu, sờ soạn lung tung.

-"Đồ tồi! Cửa anh còn chưa đóng kìa! Người ta nhìn vào cho!"

-"Cho người ta xem anh yêu em như thế nào luôn!"

-"Anh thật là ... " Đình Giang hôn trả lại-"Nhưng em không muốn làm chuyện đó ở sàn nhà!"

Thế Phong bế Đình Giang lên đi thẳng vào phòng, nhưng trước đó phải khóa cửa chứ nhỉ.

Kín____h!!! Koong !!!

Đình Giang đang nằm ườn đọc mấy quyển sách mới mua, chẳng muốn dứng dậy.

Kín______h!!! Koong !!!

-"Con mèo lười kia, ra mở cửa đi chứ!" Thế Phong thò đầu ra từ nhà tắm.

-"Em nghe rồi mà!" Đình Giang uể oải đứng dậy.

-"Cậu là ..."

Trước mắt Đình Giang là một chàng trai có nét nhác giống Thế Phong, đẹp nhưng là vẻ đẹp lãng tử hơi đa tình.

Anh ta thoáng ngạc nhiên nhìn Đình Giang.

-"Dễ thương quá!"

Anh ta cúi mặt sát cậu, định hôn?

Một bàn tay kéo Đình Giang ra phía sau, cậu ngã vào lòng Thế Phong.

-"Làm gì vậy?"

Giọng Thế Phong lạnh lùng.

-"Thế Phong!-Anh ta nhoẻn miệng cười-"Thật không ngờ anh cũng có sở thích như thế!"

-"Sao tự nhiên mày lại đến đây?"

-"Đến thăm anh trai của mình không được à?"-Anh ta nhún vai-"Thế Phong, anh giới thiệu đi chứ!"

-"Em vào trong đi, Đình Giang!"

Thế Phong đẩy nhẹ Đình Giang. Chờ cho bóng cậu khuất hẳn, anh quay sang thằng em:

-"Có chuyện gì vậy, Nguyên Phong?"

Giọng Thế Phong lanh tanh, Nguyên Phong nhún vai, dù sao anh cũng đã quen rồi.

-"Hàng đợt này bị bắt rồi! Ông già bảo anh lo, chuyến hàng này quan trọng lắm nhưng ổng lại vướng vụ lộn xộn trong Nam."

-"Hiểu rồi! Nhưng việc gì mà mày phải lặn lội ra tận đây?"

-"Ông già bảo em ra phụ anh! Nhân tiện em cũng muốn xem mặt người đó!"-Nguyên Phong hất cằm về phía trong nhà-"Không ngờ có người cưa đổ được ông anh sắt đá của tôi! Chậc!"

-"Dẹp chuyện vớ vẩn đó lại đi! Thằng nào phụ trách hàng đợt này!"

-"Thằng Ba Côn!"

-"Mày lo chạy tội cho nó đi. Sau đợt nay cho nó nghỉ luôn. Còn bên phía hải quan, tao lo. Có chuyện gì liên lạc với nhau sau!"

-"Vâng!"

-"Này! Mày có chuyện gì à?" Thế Phong ngó vẻ mặt đầy tâm trạng của thằng em.

-'Không! Không có chuyện gì đâu!"

Thế Phong thở dài. Nhìn mặt thế kia, chắc lại cãi nhau với Vicky rồi.

-"Mày đến rồi thì ở lại ăn tối luôn!"

-"Vâng!"

Có thêm Nguyên Phong bữa ăn vui vẻ hẳn. Nguyên Phong lúc này tỏ rõ mình là người dễ mến. Anh ta sôi nổi khác hẳn với Thế Phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro