chap 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 31

Mistake

“Anh biết là sai lầm.........

.......Nhưng anh cũng muốn thử phạm sai lầm một lần trong đời.............

..............dù chỉ là một lần mà thôi”

Sao thế này? Tại sao tôi muốn vùng chạy nhưng lại không thể di chuyển được? Tại sao biết rõ là tội lỗi nhưng lại không thể cưỡng nổi bản thân? Yoona, thực ra....thực ra thì mi yêu ai trong hai người này?

Khi đôi môi run run chạm vào nhau, cảm giác yêu thương hay những xúc cảm cháy bỏng không hề có trong nhau, trái lại sự lo sợ về cái gọi là lầm lỗi ấy không ngừng cào cấu lương tâm của nhau. Và tất nhiên Yoona luôn là người tỉnh mộng trước, cơn ác mộng không đáng có giữa những cảm xúc thoáng qua của họ. Những con người luôn khao khát được yêu, song một phút nào đó họ lại ngộ nhận về chính tình yêu của họ.

“Taecyeon..........

............Em nghĩ là em đã thích anh ....nhưng.........”

“HAI NGƯỜI? HAI NGƯỜI.....HÔN NHAU?”

Giật bắn người, cả Taecyeon và Yoona đều xanh mặt khi giọng nói Yuri vang lên. Đôi mắt Yuri hằn lên nét giận dữ khi nhìn những kẻ đã phản bội cô, những người mà cô yêu thương nhất giờ đang vụng trộm với nhau. Điều mà Yuri đã từng lo sợ, đã từng nghĩ ngợi thậm chí là đã nhen nhóm sự nghi hoặc về họ thế nhưng với sự tin tưởng vào anh vào đứa em ruột thịt của mình những ý nghĩ ít kỷ dần đã quên lãng để giờ đây sự thật cay đắng đang phơi bày nơi trước mắt. Hai con người mà cô yêu quý nhất sao có thể cùng nhau được cơ chứ?

“Yuri, em.....”

Yuri tiến gần về phía Taecyeon, cô giận và giận đến run người. Mặc cho Yoona có nói điều gì, điều tiên quyết mà cô muốn làm đó tát vào mặc anh.

BỐP

“Yuri?” Cái tát hằn lên bao nỗi đau đớn trong tiếng gọi của anh, tiếng gọi đầy hối hận nhưng với Yuri đó là một sự ghê tởm và đáng ghét đến mức có thể giết chết anh nếu không phải đi tù.

BỐP

BỐP

BỐP

Rồi thì những cú tát cứ liên tiếp hằn lên mặt anh, anh im lặng mà chịu đựng nỗi đau ấy, nỗi đau mà đáng lẽ ra anh không nên khoét sâu vào nó.

“Em cứ đánh anh đi, anh là một thằng đểu”

Giơ lấy bàn tay run rẩy của mình, Yuri khóc và khóc rất nhiều, cô tát anh nhưng trong lòng cô có dễ chịu hơn đâu, nó còn đau gấp bội lần hơn thế. Đau và đau đến mức muốn nghẹt thở.

Anh nhắm mắt chờ đợi sự trừng phạt ấy, anh cũng khóc, cũng khóc như cô, cũng đau như cô vậy...nhưng làm sao để anh chuộc lại lỗi lầm này? Mâu thuẫn giữa những cảm xúc rối ren, anh còn chưa phân định rõ ràng điều gì cả....lòng anh bây giờ có yên định được đâu, nó đang vỡ ra từng mảng mất rồi....nó đau và đau như chính cô gái đang giận dữ với anh vậy.

“Chị à, em sai rồi.....chị đừng như vậy....em sợ lắm”

Yoona nắm lấy tay Yuri, cô sợ và sợ đến mức chẳng biết hành xử thế nào? Một cô bé bình tĩnh, một cô bé đầy kiên định giờ đây chỉ còn là một cô em đầy tội lỗi với chị mình.

Yuri có thể tha thứ cho cô sao? Yuri còn chẳng thèm nhìn đến mặt cô một lần, có lẽ tình chị em trong cô cũng chẳng còn gì ngoài dòng máu huyết thống của nhau, Yoona cũng khóc, cả ba con người giờ đây cứ như đang mắc phải cơn mưa hung tợn nào đó do ông trời sắp đặt. Cơn mưa dài hạn này rồi sẽ kéo dài đến bao lâu?

“Cút đi.....”

“Chị à............”

“CÔ CÒN DÁM GỌI TÔI LÀ CHỊ SAO?”

Bấu chặt lấy bờ vai gầy của Yoona, Yuri lay mạnh trong cơn giận dữ của mình

“CÔ CÓ XỨNG ĐÁNG LÀ EM CỦA TÔI KHÔNG? CÔ VÀ ANH TA......CÔ VÀ ANH TA LÀ THẾ NÀO CƠ CHỨ?”

Lay mạnh trong nỗi đau đớn và tuyệt vọng nhất khiến Yoona gần như muốn ngã quỵ ra đất. Yuri đã không thể bình tĩnh được, mắt cả hai chị em nhòe đi trong tiếng nấc của nhau. Yuri chỉ muốn đánh vào em mình, nhưng phần nào đứa em ngoan ngoãn mà cô yêu thương nhất sao có thể nỡ tát vào mặt.

“Yuri, lỗi là tại anh, tại anh tất cả....không liên quan đến Yoona”

Taecyeon chạy lại ngăn lấy Yuri. Anh đang lo lắng cho Yoona, anh đang nhận trách nhiệm về phía mình? Cả hai con người này sao có thể biến cô trở thành một kẻ ác như thế? Sao anh chẳng một lời giải thích, chẳng một chút lo lắng cho cô? Yuri đau đớn nhìn anh giống như vừa để anh cứa nát tim cô. Thực ra anh có phải là bạn trai của cô? Rõ ràng trong chuyện này họ là người có lỗi, người đau đớn phải là cô chứ?

“ANH IM ĐI....TÔI VÀ ANH SẼ KHÔNG CÒN GÌ NỮA....TỪ BÂY GIỜ”

“Chị à, chị nghe em nói đi....em và anh ấy thực sự không có gì cả...chị...........”

“Cô tưởng tôi mù chắc..... cô là em ruột của tôi đấy”

Mất bình tĩnh với bản thân, càng nhìn thấy họ, cô càng thêm phẫn nộ. Sự phẫn nộ này là vì anh cơ mà, cả cô gái đang khóc kia nữa, tại sao lại để cớ sự này xảy ra? Yuri không muốn nhìn thấy họ nữa, cô thậm chí cũng chẳng biết gì khi sự giằng co giữa cô và em mình. Chỉ biết rằng, đằng sau lưng tiếng gọi lớn từ Taecyeon vang vọng, cô mới nhận ra rằng Yoona đã ngất vì chính cú đẩy khá mạnh của mình.

“YOONA, EM KHÔNG SAO CHỨ? YOONAAAAAAAA?”

>'<

“YURI, KHÔNG PHẢI MÀ.....YURIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII”

Căn phòng vang vọng tiếng gọi thảm thiết của cô gái nằm trên giường bệnh, đầu Yoona vì va chạm vào tường nên đã bất tỉnh, trong cơn mê, cô đã không ngừng gọi tên chị mình, sự dằn dặt cả trong vô thức không ngừng giết chết tình thâm. Dù mê mệt và đau đớn cả tinh thần lẫn thể xác nhưng nước mắt và sự tội lỗi cứ đeo bám mang theo nhiều sự khó hiểu của người chăm sóc mình. Vì người đó vẫn không hề biết rằng, cô đã phạm một sai lầm quá lớn.

“YURIIIIIIIIIIIII” Choàng tỉnh, Yoona bật dậy gọi lớn khiến anh cũng giật mình

“Yoona, em tỉnh rồi” Anh dụi mắt trong cơn mệt mỏi khi vừa thiếp đi nhưng phần nào lại rất mừng vì cô đã tỉnh

“Taeyang.....em...........”

Nhìn thấy anh, tự dưng cô bỗng chột dạ vô cùng, cái sự tội lỗi lại vây quanh đeo bám lấy trái tim đa cảm của cô. Bỗng nhiên Yoona khóc, khóc vì cô đã quên anh trong một phút, khóc vì cô đã lừa dối bản thân khi tiếp nhận nụ hôn không đáng có đó.

“Sao vậy, tự nhiên nhìn anh rồi khóc....ngoan, không sao nữa rồi.....hết đau ngay ấy mà”

Anh càng nói thì cô càng khóc, khóc càng thảm thiết hơn trong vòng tay anh. Thế là cứ như một ly nước tràn, cô gục vào vai anh khóc như mưa, bờ vai rộng này không biết từ lúc nào lại trở thành nơi trú ngụ của sự yếu đuối và dường như mỗi khi buồn Yoona cũng quen thuộc mà tự động núp vào. Rõ ràng cái cảm giác lúc đau khổ nhất với cô chỉ có anh mới giải tỏa được, rõ ràng là cần anh như một người chở che ân cần và bàn tay yêu thương luôn phủ đầy cả khuôn mặt. Chỉ có anh, chỉ có anh thôi cơ mà, sao trong một phút lại có thể yếu lòng đến mức không cưỡng lại bản thân như thế?

Taecyeon đứng lặng người ngoài cánh cửa, lẽ thường tình đang xảy ra trước mắt mình, Yoona và Taeyang, họ mới là của nhau, anh cười, cười cho cái cảm xúc rung động kì lạ của bản thân, cười cho chính mình đã lầm lỡ khi lại đang tâm mang nỗi đau đến người yêu và cả bản thân mình

“Sao? Thấy họ ôm nhau thế kia khiến anh khó chịu à?”

Anh im lặng, quay người nhìn cô, ánh mắt của cô giờ đây chỉ còn là nỗi căm thù, anh cũng tự thấy bản thân mình đáng trách đến cỡ nào, anh còn yêu cô sao lại có thể làm một việc sai trái đến bạn gái của bạn mình

“Chúng ta nói chuyện với nhau một chút nhé”

“Tôi chẳng có chuyện gì để nói với anh cả” Yuri vùng vẫy trong tay của anh, nhưng anh vẫn một mực nắm lấy cô và kéo ra ngoài

“Buông tôi ra, anh còn mặt mũi để nói chuyện với tôi sao?”

Yuri hất mạnh tay Taecyeon khi cả hai đã ra ngoài, khuôn viên vắng vẻ của bệnh viện bỗng nhiên yên ả kì lạ bởi chẳng hề có một bệnh nhân nào. Phải chăng ông trời đã sắp đặt sẵn cho đôi tình nhân này? Chưa bao giờ, cái cảm giác đối diện nhau giữa họ sao lại đau buốt đến thế? Họ đứng nhìn nhau, ánh mắt chỉ chờ đợi kẻ đối diện lên tiếng. Chờ đợi sự giải thích? Chờ đợi sự tha thứ? Oan nghiệt đến mức như bóp nghẹn chính họ. Sự việc đã không thể nào cứu vãn được vì một lẽ thường tình. Yuri và Yoona là chị em của nhau.

“Anh biết là anh đã sai. Anh cũng biết là em sẽ không bao giờ tha thứ cho lỗi lầm này.”

Anh cúi mặt, giọng điệu nhẹ dần theo từng lời nói. Yuri nhìn anh, nhìn một cách trân trối vì con người mà cô đã rất yêu này nhưng phần nào càng giận càng cay đắng thì tình yêu càng trỗi dậy, cả khi trong từng lời nói của anh dù có là giả dối thì cũng không thể không thương khi chính cô tận mắt nhìn thấy anh đang thực sự khóc.

“Trong phút chốc, anh đã đánh đổ tình yêu của chúng mình, anh thậm chí không thể hiểu được hành động và suy nghĩ của mình lúc này”

Từng giọt, từng giọt nước lăn dài trên khuôn mặt thanh tú của anh, đôi mắt anh hằn lên bao nỗi đau thương khiến Yuri cũng hơi mủi lòng song không vì điều đó mà cô không trách anh được.

“Anh đang nêu lý do với tôi đấy à? Vậy cái sự việc này là do cái gì chứ?”

Nước mắt Yuri cũng vì thế mà lăn dài theo anh, ánh mắt dù có thương cảm nhưng vẫn không thể chối bỏ sự tức giận khi nhớ lại cảnh tượng ấy.

“Anh vẫn chưa thể hiểu được cảm giác của mình lúc này, dù biết rằng lúc nào...anh cũng yêu em.”

“Anh cảm thấy xấu hổ với em, cả với Yoona và đặc biệt là....Taeyang”

“Nhưng anh vẫn khẳng định với em rằng....cho đến bây giờ, anh vẫn chỉ yêu mỗi mình em mà thôi”

Anh vịnh lấy bờ vai của Yuri, ánh mắt van nài tha thiết đến độ làm người ta phải mủi lòng, vừa định kéo cô lại như muốn được ôm trọn vào nhưng có thể sao? Có thể xem như không có chuyện gì xảy ra được không? Yuri không thể chịu đựng nỗi, không thể xem như là không có chuyện gì một khi người con gái đó tuyệt nhiên lại là em gái mình.

“Anh và em gái tôi hôn nhau, giờ thì nói là yêu tôi, anh nghĩ tôi sẽ tin anh sao? Sao này, hai người gặp lại nhau thì sao? Tôi có thể yên tâm được không? Tôi có thể không lo lắng sao?”

Yuri hét lên trong làn nước mắt, cô tuyệt vọng và đau đớn nhìn anh. Sao lại xảy ra chuyện này đối với cô? Chẳng phải cô mới là người đau khổ nhất sao? Sao mọi chuyện lại cứ như cô là kẻ đã chia cắt họ cơ chứ?

“Anh cũng không thể hiểu rõ được mình......”

“Nhưng anh xin em...xin em có thể tha thứ cho anh một lần được không?”

Nắm nhẹ lấy bàn tay của cô, anh chỉ còn biết chờ đợi, chờ đợi từ cô tấm chân tình đã rạn nứt này, chờ đợi từ cô sự nghiệt ngã của chính bản thân...Yuri im lặng hít thật sâu và nhìn anh trong đôi mắt ướt sũng.

“Ok Taecyeon...cho đến bây giờ anh vẫn chưa thể hiểu nỗi mình. Vậy anh có chắc là anh có còn yêu tôi? Hay vì tình nghĩa bấy lâu giữa chúng ta?”

Điếng người với câu nói của cô, làm thế nào mà có thể tha thứ một cách dễ dàng đến thế cơ chứ, anh thậm chí còn đòi hỏi trong chuyện này, vì anh biết chính anh đã làm sụp đổ lòng tin của cô.

“Dù biết rằng tôi còn rất yêu anh...nhưng không thể nào trở lại được nữa”

“Yuri..”

“Chia tay đi.....chúng ta hãy chia tay...”

“Yuri?”

Yuri cay đắng khi phải nói ra điều đau khổ này, cô gỡ bàn tay lạnh giá của anh ra khỏi mình, chính lời nói của cô là con dao nhọn đang thục khoét nỗi đau này. Anh chụp lại tay cô, cố gắng để nói lên điều cuối cùng mà anh có thể

“Anh sẽ không bao giờ quên được em, Yuri à”

Từ từ Yuri gỡ nhẹ tay anh ra, cái cảm giác bên cô đang dần tan biến, Yuri đi hướng về phía trước, cô đi một mạch mà không hề nao núng quay lại anh một lần. Nhìn cô đi vững vàng từ sau anh mới biết được mình đã đánh mất viên ngọc quý, viên ngọc mà bấy lâu anh đã sở hửu một cách nâng niu, trong phút chốc nó đã tan chảy, biết mất cũng bởi vì tình cảm lạc lối của mình. Qụy xuống bờ cỏ, thất thần, vô định, anh như một kẻ không còn gì, tất cả đã mất trắng chỉ sau một hành động vô thức của anh. Tất cả đã phủ phàng từ chối anh, tất cả và tất cả.....

TT.TT

Từng giọt nước long lanh đua nhau rơi nhẹ trên mặt đường, từng giọt nước mắt của ông trời hay là vì mắt cô đã nhòe đi vì lệ. Yuri đi một cách mạnh mẽ, quyết đoán nhưng có ai biết được cô đang đau khổ như thế nào, cả khi ông trời cũng không thể chịu đựng nỗi lại thêm vùi dập cô gái bên đường trong làn mưa lạnh đến tái tê. Mưa rơi mỗi lúc một nhiều, mỗi lúc như xóa tan cả con đường trước mắt cô.

Đến khi không còn đủ sức để chống chọi làn mưa mạnh mẽ ấy nữa, Yuri bó gối ngồi bên ven đường mà khóc. Khóc vì nghịch cảnh mà cô phải chịu đựng, khóc vì chính mình đã không thể quên được anh. Yêu anh, yêu đến mức có thể chết vì anh nhưng sự phản bội này sao lại trớ trêu khi người đó là em gái mình. Sao ông trời lại có thể tàn nhẫn với cô đến mức như thế? Sục sùi trong làn nước mắt cùng cơn mưa dội ướt cả người, đất trời hoàn toàn sụp đổ, hạnh phúc đã vụt mất. Chấm hết, tất cả đã thực sự chấm hết với cô gái mạnh mẽ này....Dấu chấm hết của đôi tình nhân một thời mặn nồng. Đôi tình nhân Cà chua hạnh phúc đã kết thúc.....

***

“Trời mưa?”

“Tại sao trời đang đẹp thế mà lại đổ mưa vậy?” Thở dài sau làn mưa, Jessica mếu máo đứng trơ người ra mà nhìn mưa.....một mình.

Mưa rơi lạnh lẽo như buốt vào ai đang cô đơn chờ đợi. Jessica đã chờ Dragon suốt 4 tiếng đồng hồ, buổi hẹn đầu tiên của nhau, buổi hẹn mà Jessica đã rất ư là nghiêm túc. Thế rồi, anh vẫn chưa tới, anh đã để cô trơ trọi trong làn mưa một mình thế này. Rốt cuộc thì anh có tôn trọng cô không? Thúc thít, Jessica bỗng nhiên muốn khóc và lo sợ về tình cảm của anh. Rõ ràng anh không hề yêu cô, rõ ràng anh chỉ là thương hại cho cô. Rõ ràng là thế, tất cả chỉ là do cô quá mơ tưởng.....?

“Dragon....anh đang đùa với em hay đang chọc tức em?” Giờ thì cảm giác cũng không thể kiềm nén được nữa, Jessica ngồi bệt xuống đường khóc như một đứa trẻ đòi mẹ.

“Jessica, mày là một con ngốc...anh ấy có yêu mày bao giờ cơ chứ?”

Cô ca cẩm, nhăn nhó làm ồn ào khắp cả mái hiên nhỏ nhưng lại có rất nhiều người, vì họ cũng đang đục mưa. Sục sùi suốt cả buổi, Jessica nào hay biết rằng mình đang là trung tâm của sự kiện này. Với Sica, cô cũng chẳng cần biết người ta dòm ngó ra sao cả, đều cô biết bây giờ thực sự thì chỉ có anh mà thôi.

“Yah...em điên hay sao mà ngồi bệt xuống đất vậy?”

Giật mình với giọng nói của anh, Sica vùi nhanh nước mắt, mở to nhìn anh như vừa tìm được mẹ. Đôi mắt ngấn lệ, nhòe đi ít phấn mắt mà cô đã cất công to vẽ cả buổi giờ thì lem luốt đến đáng thương.

Những tưởng cô sẽ giận anh lắm, những tưởng cô sẽ đứng dậy mà mắng anh vì sự trễ nãy những 4 tiếng đồng hồ, thế mà khi anh xuất hiện, sự vui lại lấn át nổi giận, giọng nói có phần mừng rỡ và chẳng khác gì một kẻ quy lụy chờ đợi anh mỏi mòn miễn là anh sẽ tới.

“Anh...anh.....đã ở đâu vậy?”

Dragon nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, lòng xót xa ngập tràn trong đôi mắt ứa lệ ấy.

“Anh đã không định đến? Anh thực sự không muốn hẹn hò cùng em phải không?”

Nhỏ giọng, Sica chỉ biết cúi đầu lí nhí trong những giọt nước mắt ngắn dài của mình, còn anh thì cứ ngây ra mà chẳng biết nói gì vì sự nhẹ nhàng quá thể này, chẳng phải Jessica ngày nào chanh chua lắm sao? Sao bỗng nhiên hiền từ đến thế cơ chứ?

“Em biết mà, anh...đâu có yêu em....chỉ là ....chỉ là tìm đại người nào đó để khỏa lắp nỗi cô đơn đúng không?”

Lần này thì cô quay lưng lại với anh, lí nhí trong miệng nhưng cũng đủ để ai đó nghe mà thấy hận mình hết sức.

“Ai nói với em là anh tìm đại....ai nói với em là anh không yêu em cơ chứ?” Giọng anh nghiêm nghị vang lên, giờ thì mưa cũng thôi rơi vãi như để họ đấu tranh tâm lý trong lời nói

“Anh xin lỗi vì đã đến trễ, nhưng sao không hỏi lý do vì sao mà lại đi suy nghĩ vớ vẫn cái gì thế?”

“Anh nói dối, chẳng ai lại đến trễ vào ngày hẹn đầu tiên cả, phải chăng vì anh thấy nó không quan trọng?....phải chăng vì anh thấy em quá ngốc nên trêu đùa với em.” Nhíu mày với câu nói của cô, anh cũng chẳng biết giải thích thế nào vì sự tình rõ ràng là lỗi của anh.

“Anh không nói dối, anh nói thật mà”

Giọng điệu có phần ngọt ngào hơn một chút để xoa dịu cái bầu không khí này, choàng tay anh kéo cô quay lại nhìn mình nhưng chưa kịp nói lên điều gì nữa thì anh phát hiện rằng mắt ai kia đã ươn ướt mất rồi, đâu mắt nâu đen quánh chập chờn trong những lời nói hết sức ngây ngô từ cô

“Trong những tình huống như thế này...hic hic....rõ ràng...là anh đã không muốn đến đây....rõ ràng...hic hic...là không thể sao lại cứ ép uổng cơ...hic...chứ?”

Jessica nấc lên từng nấc sụt sùi, rồi lại òa khóc, đôi vai bé nhỏ mà anh đang vịnh vào như run lên bần bật và lây sang cả anh, biết giải thích sau với tình cảnh này, biết làm sao để cô hiểu cho anh, mà đến những 4 tiếng lận đấy, rõ ràng là anh sai cơ mà (cái anh này ngốc thế, ôm người ta đi >o<)

“Ai nói với em tình huống này, tình huống nọ gì thế?”

Anh khựng cả người lại, tuy không biết giải thích thế nào trước làn nước mắt này nhưng phần nào anh vẫn cứng nhắc, cứng nhắc nhìn cô, cứng nhắc trong hành động và lời nói vô tình đến mức tỏ ra vô tâm.

“Đã bảo là có việc mà anh có muốn đâu. Anh cũng biết là em chờ lâu nhưng anh cũng phải chờ vậy”

“Đúng là như vậy mà....huhu....anh đang thực sự lấp liếm...huhu.......TT”

Sững sốt vì Jessica càng khóc càng lớn hơn nữa, Dragon quả thật rất ư là lúng túng, nếu trong tình cảnh này anh dịu dàng chút thì có lẽ sẽ không phải lôi thôi thế này, người ta có phải cây cỏ đâu, muốn thì bảo đến, không muốn thì không đến à? Người ta là con gái cơ mà, anh thật chả hiểu gì về phụ nữ cả, cả buổi hẹn quan trọng mà cũng quên thì cò gì là quan trọng?

“Này, em đừng khóc nữa...ở đây có nhiều người lắm”

Anh kéo cô lại, che chắn như sợ mọi người có thể thấy nhưng vô tình hơi ấm từ trong anh tỏa ra khắp mặt cô, hơi ngưng đọng nhưng cũng không khỏi thích thú vì được vùi mặt vào anh. Jessica bình tâm lại nói một điều khiến anh muốn rụng cả tim ra ngoài.

“Em biết sau khi ôm lần cuối, cảnh tiếp theo sẽ là ‘chúng ta chia tay thôi’ đúng không?”

“...”

“Những tình huống này, em đã xem đi xem lại rất nhiều lần rồi....anh khỏi phải vòng vo nữa” Mặt Jessica đột nhiên điềm đạm đến bất ngờ, tay rút cái khăn chậm chậm, lau lau. Còn anh thì cứ đơ ra vì chẳng hiểu chuyện gì

“Em đang nói cái gì vậy? Anh chả hiểu gì cả? Cái gì mà xem đi xem lại?”

“Phim”

“Phim?” Giật mình với câu trả lời của cô, anh giờ mới hiểu ra sự tình, chỉ vì một chuyện nhỏ mà cô ấy cũng vẽ vời ra đủ thứ chuyện như thế cơ đấy.

“Chẳng phải trong phim mấy cảnh này có đầy hay sao?”

Trời ạ, cô bé này sao có thể ngốc đến thế, ai lại đem so sánh người thật với phim bao giờ, chẳng biết là ngốc thật hay vì dễ thương đến mức khó tin như thế? Dragon bật cười trong suy nghĩ, anh có thể mắng cô được nữa sao, càng mắng chỉ tổ thêm suy nghĩ lung tung...Chậc, cái con người này nói làm sao cho hiểu nhỉ?

“Ngốc à? Ngoài việc xem phim ra em còn thứ nào giỏi nữa hả?”

Anh khõ vào trán cô, mĩm cười và kéo mũi cô lại với mình, mắt chạm mắt một cách đắm đuối nhìn cô, nhưng Jessica chỉ biết đau mà có hay là anh đang nhìn mình say đắm đến thế, thậm chí còn trả lời tỉnh bơ câu hỏi của anh

“Ngủ”

Tay xoa cái trán, môi chu ra trong cái mặt nhăn nhó mà trả lời, xấu đến mức không thể hình dung được, nhưng với ai thì khoảng cách gần thế này lại rất ư là đáng yêu. Đáng yêu đến mức chỉ muốn cắn cho một phát (ặc >.<)

“Đi thôi...”

“Đi đâu cơ?” Nắm lấy tay cô kéo đi một nước, Jessica hỏi dồn nhưng đáp lại vẫn là cái sự lôi kéo xềnh xệch người ta như thế

“Đi đâu cơ chứ?”

“Đi coi cái cảnh đó, anh muốn xem họ chia tay thế nào?”

Nói chưa dứt câu thì anh lại kéo cô đi nhanh vào rạp xinê, sự vùng vẫy yếu ớt bởi anh đang quá mạnh bạo trong cái nắm tay của mình, Jessica cũng chẳng nói năng được gì cả, toàn do anh quyết định. Khi đã yên vị trong rạp thì anh mới nhận ra rằng bộ phim chỉ mới một nữa thì ai đó bên cạnh ngủ mất rồi, ngủ một cách ngon lành khi vừa giới thiệu đủ điều về tập phim đó nhưng nhìn kỹ lại chắc vì mệt mỏi cả buổi sáng chờ anh, và cũng vì khóc nhiều nên đôi mắt đẹp hiển nhiên phải mệt mỏi thôi.

Anh cười, kéo đầu cô tựa lên vai mình, đôi tay bên dưới cũng vô thức mà đan lại với nhau, nắm lấy cái tay bé nhỏ ấy, một cảm giác lạ lẫm thích thú trỗi dậy, anh hôn nhẹ lên nó mà hạnh phúc. Song những thước phim dù hay như lời kể của cô thì nó cũng chẳng còn quan trọng nữa, anh đang xem phim thật, bộ phim mà nàng công chúa ham ngủ này đang thiếp đi trên vai anh mới thực sự hấp dẫn. Nhìn thật kỹ thật kỹ gương mặt của cô, đôi mắt còn hoen đỏ vì khóc, chiếc sóng mũi cong cong cũng sưng lên, đôi môi mấp mái chem chép trong cơn buồn ngủ như thế. Đúng là chỉ có Jessica mà thôi....Tình yêu trỗi dậy tự lúc nào không biết, anh đặt môi lên môi cô, hôn nhẹ nhàng như sợ vỡ tan nó, đây có phải là hôn lén? Tự dưng thấy mình giống như đang vụng trộm, anh chụp lấy môi mình cười thầm trong ánh mắt mãn nguyện

Mình đã yêu cô ấy thật rồi

Yoona cuốc bộ về nhà sau khi vừa tan học, gương mặt phờ phạt vì những ngày qua khiến cô ốm đi thấy rõ, chưa thể nào đối diện với lỗi lầm này, Yoona giờ còn hơn cả người sắp chết, từng ngày từng ngày cô luôn gọi cho Yuri nhưng vẫn im lặng, sự đau đớn này phải chăng đã lấy đi mất tình chị em thân thiết của nhau?

“Chào cô Yoona, có người muốn gặp cô”

Hơi giật mình vì người đàn ông trung niên chỉ tay về chiếc xe hơi bên kia đường, thoáng nhìn chiếc kính mở ra cô trố mắt và nhanh chóng chào một cách lễ phép

“Ngạc nhiên lắm phải không?”

“Bác Yang tìm cháu có chuyện gì ạ?”

Chủ tịch Yang cười hiền nhìn cô gái trước mắt một cách suy xét, ông gật gật rồi lại thở dài. Cảm giác lần đầu tiếp xúc với cô gái trẻ này tuy đã nhiều lần nhưng chưa bao giờ ông được nói chuyện trực tiếp cả. Chợt anh phục vụ chắn ngang, cắt đi dòng cảm xúc của ông

“Cháu dùng gì?”

“Cho cháu một tách cafe ạ” Ông Yang ra hiệu rồi lại với ánh nhìn cả lúc nãy đến, một chút bối rối nhưng phần nào Yoona cũng đoán lờ mờ ý định của ông ta

“Có phải bác tìm cháu là vì Taeyang?”

Ông ngạc nhiên, rồi lại cười. Hai tay khoanh ngang ngực, vẻ đạo mạo của vị chủ tịch này tuy không đáng sợ nhưng cũng có chút oai nghiêm khiến ai cũng nể trọng

“Uhm, bác đã biết chuyện của hai đứa. Thật ra, bất kì chuyện gì lớn nhỏ ra sao, nếu là về Taeyang thì bác đều biết” Ông uống một ngụm thở dài trong lòng

“Nhưng hình như....quan hệ của bác và anh ấy...có vẻ không được tốt lắm?” Yoona rụt rè hỏi

“Đó là tại bác không biết cách thể hiện tình yêu với nó, giờ bác đang bị bệnh, không biết chết khi nào...thế nên bác vẫn cứ mong mỏi cô gái mà nó thương sẽ lo lắng tốt cho nó. Và giờ thì có lẽ nó đã chọn đúng nhỉ?” Ông hỏi nhìn kỹ vào đôi mắt sâu của cô, thoáng chút ông cũng có thể hiểu được ánh mắt Yoona có điều gì đó rất ư là buồn.

“Trông cháu tiều tụy quá, hai đứa cãi nhau à?”

“Dạ không ạ” Yoona cúi mặt trả lời, lần đầu tiên cô được đối diện với ông thế này, lần đầu tiên vị chủ tịch lại dịu dàng nói chuyện với cô như một đứa con trong nhà.

Bỗng nhiên thấy nhớ Taeyang, bỗng nhiên nhìn vào ông, một chút hình bóng của đang thực sự thấp thoáng nơi cô.

“Yoona này, bác biết là có hơi gấp gáp....nhưng...cháu có muốn lấy Taeyang không?”

“Sao ạ?” Yoona trố mắt nhìn ông?

“Hai đứa kết hôn đi”

"O-O"

“Bà Hong à, nhanh nhanh dùm cái....tôi đang gấp lắm”

“Cậu chủ từ từ chứ...đừng hối tôi làm đổ hết bây giờ”

Taeyang đi tới đi lui trong nhà bếp, vẻ vội vàng của anh khi tự tay mình học làm món canh từ bà giúp việc. Bà Hong lắc đầu với anh rồi lại cười vì cái sự cố gắng với tất cả tấm lòng anh bỏ vào trong ấy.

“Cậu chủ nấu món canh cho ai vậy?” Bà hỏi, nhưng Taeyang vờ như không nghe thấy gì

“Biết cả rồi, điệu bộ này thì còn ai vào đây cơ chứ!” Tiếng bà cười sang sảng hòa theo cả hai cô giúp việc khác làm Taeyang có chút hơi ngượng. Với anh, đây thực sự là lần đầu tiên trở lại bếp sau khi mẹ anh qua đời.

“Thôi đừng nói vớ vẩn nữa, tôi bỏ lên nhà đấy” Mọi người cũng thôi cười mà chỉ nhìn nhau nháy mắt vì cậu chủ đáng yêu của chúng ta đã tìm thấy mùa xuân.

“Mọi người làm gì mà kéo hết vào đây vậy? Ơ, Taeyang, con làm gì ở đây?”

“Ông chủ đã về” Bà Hong cùng những người còn lại lùi lại, không gian tĩnh lặng giờ đây được thêm vào giọng cười thích thú của ông chủ nhà, trong khi con trai mình thì đang lấm lem đứng chết trân tại chỗ.

“Taeyang? Con nấu ăn đấy à? Bà Hong chuyện này là sao?” Bà Kim, vợ ông Yang cũng giật mình không kém.

“Thưa bà, cậu chủ muốn....”

“.....Con nấu xong đi liền, con...muốn tự nấu để....ăn” Anh cắt ngang lời của bà Hong nhưng miệng lưỡi vẫn cứ líu ríu ngượng nghịu đến đáng thương.

“Con đi đâu?” Ông Yang nghiêm nghị hỏi

“Con ra ngoài một chút” Nói xong anh ra hiệu cho bà Hong lần nữa, và xách cái phích đi.

“Haha....thì ra là con bé ốm, thằng này cũng chu đáo thật” Ông Yang lại cười vang nhưng bà Kim vẫn chưa hiểu gì

“Anh đang nói gì vậy? Em chả hiểu gì cả”

“Không có gì cả. Bà Hong...từ mai cho người sửa sang lại nhà. Nhà ta sắp có hỉ sự rồi...”

^o^

“Yuri, chị về rồi”

Yoona mừng rỡ khi thấy Yuri vừa về đến nhà, cô chỉ muốn giải thích rõ với chị mình, bấy lâu Yuri có muốn gặp cô đâu. Dù muốn tin cô nhưng đối với Yuri giờ thì còn gì để giải thích nữa, dẫu sao thì cũng có nối lại được nữa đâu. Yuri giận chỉ giận mỗi một điều rằng cũng chính cô đã đẩy họ đến gần nhau hơn mà thôi.

“Đủ rồi, Yoona.....bây giờ có nói gì thì có giữ chị Taecyeon lại được nữa không? Lỗi này là do ai? Là do chị à?” Yuri vừa nói, tay dọn nhanh đống đồ trong tủ

“Chị định đi đâu? Chị muốn rời khỏi đây sao? Yuri, em chỉ mong sao chị có thể hiểu rằng tình cảm mà anh ấy dành cho chị còn gấp bội lần với em kìa...em và anh ấy chỉ là cảm mến nhau nhất thời thôi”

Yuri quay sang lay mạnh bờ vai của em mình trong tức tưởi. Giọng cô hằn lên nỗi chua xót hướng về Yoona

“Nhất thời? Sự nhất thời của hai người khiến tôi phải đau đến thế này đây....em nghĩ có thể tha thứ nếu nhìn thấy người mình yêu hôn người khác sao? Em nghĩ nếu Taeyang cũng biết chuyện này, liệu anh ấy có để yên mà ngoan ngoãn yêu em không?”

“Em....”

“Em đã nghĩ đến điều này chưa? Em thậm chí đã đánh mất đi người chị này rồi....Từ bây giờ đừng gọi tôi là chị nữa, tôi không có người em như 'Cô'”

Yoona ngồi bệt xuống sàn, từng lời của Yuri như càng làm nát tim cô, sao cô có thể làm nên cớ sự này, Yuri là chị của cô, Yuri là người mà cô thân thiết nhất thế mà giờ đây lại cứ như kẻ thù. Yoona còn biết làm gì hơn, bế tắc lại nối tiếp bế tắc.

Yoona ôm đầu khóc nấc lên dưới sàn, cô chỉ hận mình, hận cái sự lầm lỡ đó, hận cái phút giây nghiệt ngã đã giết chết cả ba.

“Yoona...em sao vậy?” Ngẩng mặt nhìn lên anh, giọng nói quen thuộc này lại rất cần thiết khi muốn được dựa dẫm vào. Anh sao có thể đến đúng lúc như thế?

“Taeyang, em...xin ..lỗi”

Anh vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng Yoona đã ôm chặt lấy anh rồi, sự vỡ òa sao anh vẫn luôn là người chẳng biết gì? Song dù có muốn thắc mắc, anh vẫn mong rằng Yoona của anh sẽ không khóc nữa.

“Thôi nào, sao cứ hay khóc nhè thế? Đưa anh xem”

Anh bế cô lên sofa, tay nâng nhẹ cô gái của mình như sợ làm vỡ nó, những hạt nước long lanh được anh lau nhẹ, đôi mắt hoen lệ giờ đây đã có thể nhìn rõ mặt anh hơn. Yoona cắn chặt môi nhìn anh, nhìn thật kỹ vào từng cử chỉ lo lắng của anh. Chạnh lòng một chút khi nhớ lại lời của Yuri, nếu sự việc vỡ lẽ, anh có tha thứ cho cô?

“Ngồi đây, anh đi lấy cái chén để múc canh cho em, tự anh đã nấu đấy, thấy anh có giỏi không?”

“Taeyang...???” Vừa mới định rời đi, Yoona đã nắm lấy tay anh lại, ôm choàng từ đằng sau cứng nhắc

“Huh?”

“Em muốn được ngồi vào lòng anh, em muốn tựa vào anh” Anh quay lại, ánh mắt tha thiết này sao lại có sức hút đến thế, mĩm cười anh ngồi xuống và đặt cô vào lòng mình.

“Sao tự dưng lại lại muốn tựa vào anh thế? Yêu anh đến thế cơ à”

Tựa vào lòng ngực ấm áp của anh, Yoona nhắm mắt lại trong suy nghĩ. Một quyết định lóe lên trong đầu cô gái trẻ này. Yoona chồm lên hôn vào má anh

“Ơ...” Ngạc nhiên đến tròn cả mắt, ai đó vừa khóc huhu thế kia tự dưng lại hôn mình.

“Anh có yêu em không?” Cắn chặt môi, Yoona cúi mặt hỏi sau nụ hôn

“Ơ....ờ, có”

“Vậy....chúng ta cưới nhau nhé anh!”

“Ờ....Hả?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vip