chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước chân xiêu vẹo, Nguyên Phong bước vào nhà. Anh cũng có một căn hộ chung cư ở Hà Nội nhưng chỉ khi có việc mới lên đây còn thường thì anh ở Hà Tây.

Anh bướcvào phòng khách. Một thanh niên chừng mười tám đôi mươi, mái tóc vàng lòa xòa ôm lấy khuôn mặt, đang ngồi đọc báo. Nếu không biết trước sẽ rất dễ nhầm là một mỹ nữ.

-"Vicky! Tôi về rồi đây!"

Tiếng Nguyên Phong nhừa nhựa, sau khi uốgn ở nhà Thế Phong, anh lại còn uống thêm ở quán bar nữa.

Vicky nghe tiếng chẳng thèm ngẩng lên.Thái độ này làm Ngyên Phong bực mình. Anh lao tới lôi tuột Vicky vào phòng.

-"Cởi quần áo ra!"

Giọng anh như quát. Vicky lẳng lặng làm theo, làn da trắng mịn dần lộ ra làm Nguyên Phong ngây ngất.

-"Ngoan lắm!"

Nguyên Phong ôm chặt lấy Vicky, đôi môi tham lam chiếm hữu là da trắng mịn màng này ...

Nước chảy xối xả trong phòng tắm. Vicky lau người, soi mình trước gương; trên người cậu đầy những vết hằn, cả mới lẫn cũ.

Cậu bước vào phòng, thu dọn quần áo vứt bừa bãi trên sàn. Nguyên Phong đang ngủ ngon lành, khuôn mặt anh lúc này trông ngây thơ như một đứa bé. Vicky hôn nhẹ lên trán anh, rồi nhẹ nhàng chui vào lòng anh.

Đình Giang chui đầu ra khỏi chăn, nhón chân bước xuống đất, với tay lấy cái quần đang vắt trên ghế. Tiếng quần áo loạt soạt làm Thế Phong tỉnh giấc, anh dụi mắt.

-"Em định về bây giờ à? Để sáng mai đi, giờ đã quá nửa đêm rồi!"

-"Không được! Em đã ở đây mấy ngày rồi, ông già không thấy mặt em cáu lên đuổi ra khỏi nhà thì sao?"

Thế Phong vươn người cài cúc cho Đình Giang, thuận tay anh kéo cậu ngã vào lòng anh.

-"Thì đến đây ở với anh!" Anh thì thầm.

-" ... "

Thế Phong chẳng nhớ mình đã hỏi câu này bao lần, lần nào câu trả lời cũng là im lặng. Anh thật sự không hiểu, Đình Giang còn luyến tiếc cái gì mà không đến với anh. Thế Phong đẩy Đình Giang ra.

-"Chờ anh một chút, rồi anh chở về!"

Nhà Đình Giang cách nhà anh không xa lắm, mất khoảng 30' đi xe. Thường anh hay thả cậu trước cổng nhà, rồi quay xe đi luôn; nhưng đêm hôm thế này bỏ nhóc ở lại anh không an tâm, đành chờ cậu vào hẳn nhà đã.

-"Thế Phong, anh lại nhét tiền vào ví em?" Đình Giang cáu kỉnh giơ ví ra, tay kia bấm chuông cửa liên hồi.

-"Em đừng có nhấn chuông như thế nữa, hỏng đấy!" Thế Phong nhấc tay Đình Giang ra.

-"Em đã bảo anh bao lần rồi, đừng có làm như thế nữa, em không phải là ... "

-"Thôi mà, thôi mà, anh biết lỗi rồi mà!"

-"Lần nào anh cũng nói thế, cuối cùng ... "

Thế Phong bịt miệng Đình Giang lại bằng môi anh. cứ mỗi lần cậu cằn nhằn là anh lại dùng cách này, khá hữu hiệu đấy.

-"Thôi, không anh cắn nát em mất!" Thế Phong buông Đình Giang ra, mỉm cười khi thấy khuôn mặt bực tức của cậu.

-"Anh về đây!" Thế Phong quay xe khi nghe thấy tiếng mở cổng lách cách.

* * *

-"Đình Giang! Sáng rồi! Dậy đi!"

Long và Châu xông vào phòng Đình Giang, chúng nghe chị giúp việc bảo tối qua cậu Giang có về nhà.

-"Dậy đi!"

Chúng giật mạnh chăn, thế mà Đình Giang vẫn ngoan cố cuộn tròn lại, ngủ tiếp. Bực mình, cả hai đứa nhảy lên người anh, hét ầm ĩ.

-"Được rồi! Anh dậy rồi đây!" Đình Giang chào thua, đành phải dậy, tối qua ngủ muộn quá giờ buồn ngủ muốn chết.Cậu cúi xuống hôn mỗi đứa một cái.

-"Hôm nay, anh đi học cùng bọn em luôn!" Hai đứa ngẩng khuôn mặt dễ thương lên nhìn Đình Giang.

-"Um! Chờ anh đánh răng, rửa mặt xong rồi xuống ăn sáng cùng mấy đứa luôn!"

Bữa sáng chỉ có bốn anh em ăn với nhau, bố thì đi làm từ sớm, bà dì thì ăn sau. Hai đứa nhóc nói chuyện liên hồi, tranh nhau kể chuyện xảy ra trong những ngày Đình Giang vắng nhà. Đình Quân lẳng lặng ăn, chẳng thèm nói một câu. Hai đứa chẳng hiểu tại sao cứ có mặt anh hai thì anh cả lại im lặng, bình thường anh hay đùa với bọn nó lắm kia mà.

Sau chuyện xảy ra đêm hôm đó, Đình Quân không hề nhìn thẳng em mình lấy một cái, anh cảm thấy ngượng khi nhìn thấy em. Khỉ thật! Đáng lẽ người cảm thấy xấu hổ phải là nó mới đúng!

Anh thường nhìn trộm Đình Giang những lúc cậu đùa với em. Đáng yêu tệ! Anh muốn nhìn mãi không thôi, muốn ôm lấy khuôn mặt xinh xắn kia. Nếu như, nếu như đấy không phải là em của anh, nếu như ...

* * *

-"Wa!!!"

Tiếng thằng bạn làm Đình Giang giật mình, cậu đang soạn tin nhắn cho Thế Phong.

-"Sao mày lại có cái này!" Thằng bạn giật điện thoại trên tay Đình Giang.

-"Loại này bán đầy ngoài kia mà!" Đình Giang nhăn mặt, giật lại.

-"Không phải, ý tao là cái này cơ!" Nó đưa tay chỉ vào cái hình hai bông hoa hồng.

-"!?!"

-"Mày mới về đây cho nên không biết! Đây là huy hiệu của Dương Nguyên gia - một trong ba gia tộc lớn nhất đấy!"

Thằng bạn ngó Đình Giang chăm chăm.

-"Cái này chỉ những người trong gia tộc mới có thôi! Mày chôm ở đâu vậy?"

-"Bạn tặng! Cái này hiếm lắm hả?"

-"Chứ sao! Nó chứng tỏ rằng mày là người của Dương Nguyên gia! Chắc cô bé nào tặng hả? Khai thật đi!"

"Cô bé" Đình Giang phì cười. Thế Phong mà là một cô bé! :D

-"Em nhìn gì mà khiếp thế!"

Thế Phong ngừng ăn, từ đầu bữa Đình Giang cứ nhìn anh chằm chằm, nuốt sao nổi.

-"Em đang nghĩ! Anh là người của Dương Nguyên gia?"

-"Sao? Không ngờ rằng bồ mình lại oách như vậy sao?"

-"Xì!!"-Đình Giang chun mũi.

-"Quả là em đã câu được con cá to đúng không?"

-"Anh tự chui vào lưới mà, em có làm gì đâu!"

-"Vâng ạ! Em chỉ giỏi đổ tội cho anh thôi! Số anh là bị bồ bắt nạt mà! Tội thật!"

-"Không có! Em không có bắt nạt anh!"

-"Được rồi, được rồi! Em hiền lắm mà!"-Thế Phong cười lớn-"Sắp tết rồi, em đi chơi chợ xuân với anh không?"

-"Tết Nguyên Đán?"

-"Em chưa từng đón Tết Nguyên Đán đúng không?"

-"Có mà, hồi còn nhỏ xíu!"

-"Hồi nhỏ thì biết gì hả, nhóc!"-Anh véo mũi cậu-"Tết là lúc mọi người trong gia đình quây quần lại bên nhau."

-"Vui lắm hả anh? Thế thì em mong Tết đến thật nhanh."

-"Trẻ con ai cũng thích Tết cả!"

-"Em không phải trẻ con!"

-"Ừ thì Đình Giang là người lớn!"

-"Anh lại trêu em nữa!"-Đình Giang phụng phịu-"Giận anh luôn!"

-"Đừng có giận chứ nhóc! Em mà giận thì tối anh ngủ cùng ai!"

-"Xí!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro