Chap 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lũy Niên

Ở nơi sân trường vắng vẻ ấy, ánh trăng dù có sáng thế nào cũng trông thật tối tăm.

Thanh âm của Thẩm Văn thật trầm, cũng thật thấp. Không hiểu sao lại cho người ta cảm giác như những nốt nhạc vi – ô – lông trầm thấp, những câu từ tưởng chừng như không rõ ràng lại cho người ta cảm giác nó đang bọc lấy sự lưu luyến bên trong con người anh dành cho người mà bản thân lỡ thầm thương.

Đôi mắt đen ẩn chứa sự sâu sắc, lắng đọng thu hết mọi ánh sáng.

Trang Thâm nhìn Thẩm Văn như vậy không phản ứng kịp.

Trong mắt của Thẩm Văn chỉ có cậu, đuôi mắt cong cong, ý cười như vậy tại sao vẫn cho người khác cảm thấy được sự uể oải trong anh: “Tôi không có thích bất kỳ ai khác, tôi chỉ thích em.”

Trang Thâm trừng mắt, cậu không tin được vào tai mình. Khuôn mặt quanh năm như một lại khó lộ được vẻ bối rối. Thế nhưng cậu vẫn im lặng.

” …Cậu, tại sao? ” Trang Thâm ngập ngừng, dùng sự hoài nghi của mình hóa thành lời nói: ” Lại thích tôi? “

Nếu như không phải những biểu cảm của Thẩm Văn quá chân thật, và nếu như không phải xung quanh cậu không còn một ai. Thì cậu chắc chắn sẽ không tin.

Trang Thâm không biết lời này có chắc chắn là lời thật lòng của anh, đây có thể xem là một trò chơi nguy hiểm thách thức hay không?

Mùa thu vào ban đêm, tiếng côn trùng không còn như mùa hè.

Cách đó không xa chính là sân thể dục, nhìn qua cũng thể thấy được tốp ba tốp bốn học sinh cùng nhau đi bộ. Thế nhưng, bên tai hiện tại chỉ có tiếng gió cùng tiếng gió cây tung tăng nô đùa.

Ánh trắng sáng e thẹn lộ ra sau những tầng mây, dịu dàng nâng đỡ những tia sáng trượt xuống khuôn mặt của Thẩm Văn.

Khuôn mặt thiếu niên ấy được ánh sáng dịu dàng bao lấy, bớt đi sự buồn bã. Đôi môi thiếu niên thật mỏng, khóe miệng nâng lên thiếu niên ấy cười một cái: ” Tại sao tôi lại không thể thích em? “

” Em biết làm bánh, biết vẽ tranh, biết chơi game…” Thanh âm Thẩm Văn như cũ rất trầm, hiện tại thêm một chút dịu dàng lại thêm chút ấm áp, trong mắt ham chứa những ý cười: ” Cũng rất xinh đẹp, chỗ nào cũng đều hoàn hảo. Em tốt như vậy sao tôi không thể thích em? “

Thẩm Văn tiến lên một bước, hương thơm bạc hà xuyên thẳng vào địa bàn của Trang Thâm, quấn quýt quanh chót mũi của cậu.

Anh thấp giọng nói: “Nhưng tôi thích em, không hề vì những thứ này.”

Không khí xung quanh trở lên rất kỳ lạ, Tại sao những cơn gió mùa thu vốn phải mang cho người ta cảm giác lạnh bây giờ lại trở lên nóng như thế?

Trang Thâm muốn mở miệng, nhưng lời đến miệng lại không thể nói.

Hai bóng đen từ phía sân thể dục chạy đến, tiếp sau đó là một âm thanh vô cùng giận dữ vang vọng: ” Hai học sinh một nam, một nữ kia mau đứng lại cho tôi! Dám ở ngay trước mắt tôi ôm ôm ấp ấp! Các em là học sinh của lớp nào? Mau đứng lại! “

” Chạy mau! Chạy mau! Đừng để bị thầy ấy tóm! ” Một nam một nữ nắm tay nhau từ phía sân thể dục ra sức chạy về phía này, chạy nhanh đến nổi lướt qua Trang Thâm cùng Thẩm Văn còn kéo theo gió lạnh tung bay đến, chạy theo dọc lùm cây rồi biến mất sau phía tòa nhà dạy học.

” Đứng lại cho tôi!!! “

Thanh âm của nam nhân đã trưởng thành dường như gần trong gang tấc, ánh đen pin sáng chói chiếu thẳng vào mặt của Thẩm Văn cùng Trang Thâm, hai người đều chẳng biết chuyển gì đang xảy ra nên chỉ có thể đứng như chờ chồng ở đấy.

Không chờ họ suy nghĩ nhiều, cổ tay đã bị nắm lấy.

Mỗi tay nam nhân ấy cầm một cái cổ tay, thanh âm vang dội như khi hét ở trong động: ” Rốt cuộc cũng bắt được! Lén lún yêu sớm à, theo tôi về phòng giáo viên! Nhanh! “

” … “

Phòng làm việc sáng chưng, Khương chủ nhiệm nhìn hai gương mặt quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn, y im lặng không nói chuyện.

Hai học sinh này nổi tiếng trong trường, nếu nói không biết thì chính là giả.

Ai có thể nghĩ đến hai cái tên nam sinh mà mỗi khi nữ sinh mở miệng đều nhắc đến hiện tại lại bị y bắt được vì tội yêu sớm?

Khương chủ nhiệm hiếm thấy có biểu cảm bi thương, những không biết vấn đề ở chỗ nào.

Y nhìn hai người mấy luôn, cuối cùng ánh mắt như nhìn thấu tất cả dừng trên người Thẩm Văn, thở dài hỏi: ” Hai người các em…thực sự…? “

Y không nói tiếp, chỉ thở dài liên tục: ” Không học hành cho tốt, lại đi yêu đương? “

Tầm mắt của Thẩm Văn hạ xuống, nhìn sang phía bên Trang Thâm.

Trang Thâm không đáp lời, gương mặt vẫn như cũ băng sương giá lạnh. Nhưng lại trong trẻo đến lạ lùng.

” Chúng em không nói chuyện yêu đương. ” Thẩm Văn thấp giọng cố gắng giải thích, thanh âm của anh không nghe ra được tâm trạng của anh hiện tại, chỉ đơn giản là trần thuật lại: ” Thầy bắt sai người rồi! “

Khương chủ nhiệm nhíu mày, nhìn Trang Thâm rồi lại nhìn Thẩm Văn lắc đầu: ” Đã làm còn không dám thừa nhận? Hai người các em thầy đã gặp rất nhiều lần, tuy rằng mỗi chuyện khác nhau. Hơn nữa, những chuyện đấy đều có thể bỏ qua. Nhưng ngày hôm này, thầy nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Chính hai em chạy từ sân thể dục chạy ra, thầy nhìn vô cùng rõ ràng đấy. Đừng lừa thấy, mắt thầy còn tốt lắm! “

Trang Thâm: ” … “

Em hiện tại có thể khẳng định máy thầy hiện tại không tốt chút nào!

Khương chủ nhiệm trong lòng chất chứa bi thương cùng tức giận, thẳng thắn nói: ” Trang Thâm em vẽ tranh rất tốt, về sau chắc chắn sẽ có công danh sự nghiệp của mình. Không cần lo cơm ăn áo mặc, nhưng nếu như em yêu đương với một nam sinh….”

Y tiếc hận lắc đầu.

Một học sinh vốn có con đường tương lai tốt như vậy!

Đáy mắt của Thẩm Văn hơn tối đi, trong nháy mắt anh đã hiểu rõ nhưng lời mà Khương chủ nhiệm nói.

” Yêu sớm đúng là không tốt. Nhưng chủ nhiệm, dù cho yêu một nam sinh hay thích một nữ sinh cũng chẳng có gì sai trái. Chỉ cần bản thân vui vẻ là được.” Thanh âm của thiếu niên rất nhẹ, không nhanh không chậm đáp lời.

Thẩm Văn liếc nhìn Trang Thâm, biểu cảm trên gương mặt anh thoáng đổi.

Khương chủ nhiệm cũng dừng lại lời nói của mình, sau đó mới thở dài nói: ” Thế nhưng, chuyện các em yêu sớm tuyệt đối không thể được! Chắc chắn sẽ có nhiều ảnh hưởng đến tương lai của các em! “

Trang Thâm nói: “Chúng em không yêu sớm, người thầy muốn bắt là một nam một nữ.”

Lời của Trang Thâm nói so với Thẩm Văn thì dễ tin hơn rất nhiều, Khương chủ nhiệm cũng không khỏi hoài nghi mắt của mình.

Đúng là khi đứng ở ngoài y nhìn thấy đúng thật là một nam một nữ. Nhưng sau đó, y lại nhìn thấy Thẩm Văn cùng Trang Thâm. Nên mới đem hoài nghi bất chấp ném ra sau đầu. Và một lòng đi theo tiếng gọi bắt nhầm còn hơn bỏ sót.

Khương chủ nhiệm do dự nói: ” Nhưng điều các em nói là sự thật? “

Thẩm Văn gật đầu: ” Bọn họ trốn rất nhanh, nếu không…sao bọn em có thể đứng đấy cho thầy đến bắt? “

Khương chủ nhiệm nhíu mày, phát hiện ra có điều gì đó không đúng: ” Đã muộn như vậy, hai em còn đứng chỗ bụi cỏ đấy làm gì? Thẩm Văn, em không phải học sinh nội trú sao lại ở bên phía ký túc xá nam? “

Trang Thâm: ” … “

Thẩm Văn ung dung dùng giọng nói chân thành của mình đáp lời: ” Chúng em tập luyện cho vở diễn sắp đến, lúc xong thì đã muộn. Em sợ Trang Thâm đi về một mình không an toàn, nên nghĩ muốn đi theo cậu ấy.”

Trang Thâm: ” … “

Khương chủ nhiệm ngẩn người: ” Có cái gì mà không an toàn? “

Thẩm Văn nâng khóe môi hiền lành nói: “Trẻ nhỏ phải bảo vệ thật tốt, thầy nhìn bạn cùng bàn của em xem. Tay gầy, chân gầy, em sợ trên đường gặp mấy người xấu rồi lại bị ăn hiếp nữa!”

Trang Thâm: ” … “

Khương chủ nhiệm nghĩ cũng cảm thấy hợp lý.

Trang Thâm trước cũng đã từng bị bắt nạt. Không chừng hiện tại vẫn có người muốn tìm cậu tính sổ, vẫn còn ý định muốn tìm Trang Thâm trả thù.

Khương chủ nhiệm xác định lần nữa: ” Hai em thật sự không có yêu nhau? “

Y nhìn chằm chằm Trang Thâm, Trang Thâm gật đầu xác nhận: ” Không có! “

Thẩm Văn bị y nhìn chăm chú, nhấp môi nhàn nhạt đáp: ” Không có! “

Khương chủ nhiệm không bắt được cái cặp cần bắt. Trong lòng thở dài, phất tay nói: ” Được rồi, các em về đi! Về nghỉ ngơi cho tốt! “

Hai người từ phòng giáo viên đi ra.

Khương chủ nhiệm lại đi càn quét sân thể dục, trên đường đi cả tiếng nói chuyện cũng không nghe thấy.

Trang Thâm nhìn sang phía người bên cạnh, môi Thẩm Văn rất mòng. Gò má cùng đường nét sắc bén. Lúc không nói chuyện trên người anh chỉ còn cảm giác xa cách.

Hai người đi đến cửa phòng ký túc xá nam dừng lại.

Trang Thâm mở miệng nói: ” Chuyện cậu mới nói… “

Trang Thâm nâng mắt, rồi lại cụp xuống.

Biểu cảm trên gương mặt của Thẩm Văn vẫn không thay đổi, yên lặng đợi cậu nói.

” Hiện tại tôi không có câu trả lời cho cậu. ” Trang Thâm nhíu mày.

Cậu biết Thẩm Văn tốt như thế,cũng không chán ghét anh…

Nhưng hiện tại cậu chỉ xem Thẩm Văn làm bạn bè.

Trang Thâm cân nhắc mới chậm rãi mở miệng: ” Tôi hiện tại còn không có tình cảm… “

” Không sao, tôi biết! ” Thẩm Văn đáp lời cậu.

Hai bên khóe môi nam sinh cong lên, tóc trên trán đen nháy, cặp mắt của thiếu niên ấy vô cùng dịu dàng: “Tôi chỉ muốn nói cho em biết tình cảm của chính mình!”

Trang Thâm yên lặng nhìn anh.

Cậu không biết tại sao, tại sao cốt truyện ban đầu lại trở lên như thế này…

Thẩm Văn cúi đầu, thanh âm vẫn lười biếng nhưng vẫn có thể nghe ra được sự khẩn trương trong từng câu chữ của anh: “Tôi có thể theo đuổi em hay không?”

Nhìn ánh mắt mong chờ của anh, Trang Thâm chớp mắt không đáp lời.

Thẩm Văn nở nụ cười: “Tôi thích em, nên muốn đối xử tối lắm em. Nên…cùng không khác so với trước đây.”

Ở dưới màn đêm, đầu óc không thể suy nghĩ quá nhiều. Trang Thâm nhẹ nhàng đáp lại: “Tùy cậu.”

Thẩm Văn rũ mắt, kìm lòng không nổi mà cong cong khóe môi.

Hiện tại cuối cùng anh có thể bắt đầu quang minh chính đại mà theo đổi người mình yêu.

…………………………………………………………….

Khi cậu vào phòng ở ký túc xá cũng đã sắp 11h, bạn cùng phòng cậu đã ngủ thì rất khó bị đánh thức.

Trang Thâm mở máy vi tính của mình, chuẩn bị cho buổi live nửa tiếng trước khi đi ngủ.

Vừa mởi mở trò chơi, bình luận bên dưới livetream đã như gió to thổi bay khắp màn hình.

[ Lầu chủ rốt cuộc cũng onl rồi, mỗi ngày đều ngồi đây đợi cậu livetream!!! ]

[ Ngày hôm nay tôi đã bị hành hạ quá nhiều, rốt cuộc giờ mới được thoải mái! ]

[ Muốn đề cao khả năng bắt trúng mục tiêu thì nên làm gì? ]

Khu vực bình luận vô cùng êm dịu, nhưng Trang Thâm không nói chuyện. Rất nhanh đăng nhập vào game, cậu khi ở một nơi bất kỳ sẽ chỉ dạy một vài điểm kỹ xảo khác nhau. Còn thơi gian còn lại thì hầu như đều chỉ yên lặng.

Cậu vừa đăng nhập, bên kia chó sói màu đen đăng bài thanh minh cho mình.

Bên trên thì nói mình bị ai đó hacker máy tính, cùng làm giả một đoán lịch sử trò chuyện cùng video để bôi xấu mình. Một chỗ khác thì vách mặt Trang Thâm mở auto có những lỗ hỏng như thế nào.

Hầu như những lời chó sói màu đen nói đều hướng về Trang Thâm vì quyền lợi và danh vọng nên mới hãm hại hắn, không từ thủ đoạn để kéo hắn xuống.

Nguyên bản chó sói màu đen đã rơi xuống đài, nhưng hiện tại lên trèo lên thanh minh tẩy trắng.

Nay lại làm như sự thật hiện tại mới sáng tỏ, cư dân mạng đa phần đều ngồi hóng. Có một số là fan trung thành của có sói màu đen thì đi bôi nhọ Trang Thâm.

[ Nói mình không có mở auto thì thật sự không mở à? Nói gì thì nói cũng đừng dùng mấy từ dơ bẩn kia để chửi bới cậu ấy! Chỉ với tốc độ kia cậu ấy cũng có thể đơn giản mà đè bẹp chó sói màu đén nhé! Thắng một kẻ chỉ biết già mồn cãi láo như ai đó thì chẳng có vần đề gì hết! ]

Nhưng mà cmt này cũng chẳng xuất hiên được bao lâu, nháy mắt đã bị hơn một nghìn cmt đè xuống.

[ Chó sói màu đen tuyệt đối không có mở auto! ]

[ Chó sói màu đen thật thảm mà, nhất định là do vị lầu chủ kia cố ý hãm hãi cậu! Chó sói màu đen là đỉnh nhất! ]

[ Việc được vào chiến đội là dựa vào thực lực, chó sói màu đen cậu đừng để bọn họ ảnh hường! Luôn ủng hộ cậu! ]

Bài làm sáng tỏ rất nhanh đã theo hút được sự chú ý của cư dân mạng, thoáng chốc đã bò lên lên được bảng xếp hạng.

Trang Thâm vừa muốn vào trận khác, thì phát hiện được bình luận như đang nổi hỏa.

[ Lầu chủ thật độc ác, vu khống chó sói mở auto. Mời xin lỗi cậu ấy! ]

[ Cố ý hãm hại chó sói màu đen sẽ chắc có kết thúc tốt đâu! ]

[ Xin mời lầu chủ cút khỏi Lam Hải! ]

Cũng không có ít người bênh vực Trang Thâm:

[ Chuyện gì đây? Mấy người này ở nơi nào sao lại chạy đến bên này gào? Chó sói màu đen vẫn như hết điên à? ]

[ Chó sói màu đen đây là muốn ké nhiệt nên mua thủ quân à? ]

[ Cái này nếu nói mua thủy quân cũng không có sai ha? Nói đến nói lui cũng chỉ là mấy câu cũ kỹ, che đậy mất cái rồi lại yên như một con rùa! ]

Nguyên bản còn muốn vào trận, hiện tại Trang Thâm lại dừng động tác của mình với tay lấy điện thoại ra nhìn.

Nhất định phía sau chó sói màu đen còn có người nào đó…Nếu không tại sao trong thời gian ngắn như vậy lại có thể lên kế hoạch tỉ mỉ như vậy?

Cậu không nghĩ ra ai có thể đồng ý chấp nhận một chó sói màu đen mở auto, loại người lúc nào cũng bẩn như vậy căn bản không có cách nào tẩy rửa cho trắng ra.

Không biết trên người chó sói màu đen còn có cái gì để người khác lợi dụng?

Ánh mắt Trang Thâm rời khỏi màn hình, lúc này bên dưới bình luận đã gió chiều nào theo chiều lấy rồi.

[ W! Là W kia, lầu chủ đang làm cái gì vậy? Mau đồng ý lời mời của W đi nào! ]

Trên thanh cửa sổ trò chơi, hiện thị thông báo mời tổ đội mới.

Có W ở đây, thủy quân có nói gì cũng không ai quan tâm.

W đã tặng cho cậu mấy triệu, không cần nhìn cái này chỉ cần so về trình độ cũng có thể hợp tác với nhau trở thành tổ đội. Trong khoảng thời gian này, Trang Tham cũng không gặp lại anh.

Trang Thâm đặt điện thoại xuống, ấn đồng ý.

Tiến vào trò chơi, Trang Thâm nhìn W đứng bên cạnh cậu. Lần như những lần trước, từ trong túi đeo trên lưng lấy ra một bộ quần áo rồi ném về phía cậu.

Lúc trước Thẩm Văn cũng cho cậu một bộ quần áo, là một bộ trang phục màu xám đoán chừng là mua cho chính nhân vật của mình mặc.

Mà lần này anh bộ anh lấy ra là màu trắng tinh, cùng với bộ trang phục màu đen trên nhân vật của anh y chang.

Bên ngoài cũng có thể tặng skin, nhưng Trang Thâm cơ bản không biết đến loại thông tin như thể này.

W có khả năng đoán nói thẳng Trang Thâm sẽ không nhận nên trực tiếp gửi qua.

Trang Thâm cũng không có nhận bộ trang phục kia, trực tiếp lướt qua.

W lại đi qua, cầm trang phục ném đến bên cạnh cậu. Sau đó lấy ra một pháo tín hiệu.

Châm lửa quả pháo, ở trên tay nhân vật anh phát nổ một ánh sáng màu đỏ bao chùm.

Lượng máu của W – 1

Trang Thâm: ” … “

[ Hahaha, W chịu đựng nỗi đau bị từ chối! ]

[ Lầu chủ: Mười bộ trang phục cũng từ chối!!! ]

[ Cái này cũng kịch tính quá đi? W cậu đang làm gì thế hả!!! Lầu chủ người ta là hoa có chủ nha!!! ]

Trang Thâm trơ mắt nhìn anh nổ thêm một pháo tín hiệu nữa, lượng máu từng chút từng chút giảm. Có mấy người đến, trong nháy mắt đều bị giết, nhưng vẫn kiên trì ném trang phục cho cậu.

So với những thứ quà tặng kia, thì bộ trang phục này cũng không đáng là bao.

Trang Thâm dừng lại, thôi thì dưới ánh mắt kiên trì đấy cầm trang phục mặc lên người.

Trang phục hai người đều cùng một kiểu sáng, chỉ là màu sắc khác nhau mà thôi.

[ Hai người này sao có thể như vậy chứ! W ngài mau tỉnh táo lại nhanh!!!! ]

[ Không được rồi muốn đứng bên phía cái xấu mất rồi!! Bạn trai của lầu chủ thành thật xinh lỗi, tôi không thể ngăn cản con tim của mình!!! ]

[ Hoa nhà dù có đẹp chung quy cũng không bằng hương thơm của hoa dại, lời này

đúng là không sai mà! ]

[ W kỹ thuật cũng rất tốt, couple này có thề nha!!! ]

Hai người bọn họ đều thuộc phái không cần đồng đội, đơn độc chiến đấu cũng rất nhanh có thể chiến thắng những người khác.

Hầu như không cần bỏ ra quá nhiều sức cùng thắng.

Trang Thâm rời khỏi phòng cũng liếc qua nhìn chút bình luận, vẫn còn chút thủy quân ở livetream của cậu không thèm đi.

[ Mở auto độc ác, còn lên kế hoạch hãm hãi chó sói màu đen. Sẽ không được yên! ]

[ Một kẻ chỉ biết lừa đảo còn ở đây cút! ]

Trang Thâm dời mát, ấn vào tên W mời lập đội.

Không nghĩ đến lời mời của cậu bị từ chối, W nhắn đến lý do từ chối: [ Tôi đổi cái tên đã! ]

Đổi tên?

Game này quan tâm gì đến tên à?

Trang Thâm kiên trì đợi, nhàm chán nhìn bình luận. Chuẩn bị đánh xong trận này sớm chút ròi đem mấy thứ này biến mất.

Nhưng mà một giây sau —

[ Mẹ nói? W đổi tên à? ]

[ Đây là W? Mẹ ơi con không nhìn nhầm chứ, W muốn gây sự à? ]

[ Tới tới, lầu chủ mau đi tìm hiểu! W đang muốn theo đuổi cậu à? ]

Trang Thâm nghi ngờ hình lại vào màn hình.

Giữa màn hình bắn đến lời mời.

[ Vui vẻ mời bạn tham gia PK 5×5 ]

Trang Thâm: ” … “

Hai người tiến vào trận, một người thì mặc trang phục cao cấp màu đen trên đầu hiện hai chứ: ” Vui vẻ “, môt người còn lại một thân trang phục giống người kia nhưng chỉ duy màu sắc là khác biệt, trên đầu hiện 6 chữ ” nam sinh đang rất vui vẻ ” .

[ W, chúng tôi biết cậu thích lầu chủ. Nhưng mấy chuyển này không cần thiết đâu…]

[ Ai nói tên của lầu chủ là đặc biệt? Cái này phải gọi là trao lưu hiểu không? ]

[ Ha ha ha ha, con mẹ nó tôi cười chết mất, chỉ với cái tên này cũng làm tôi ngủi ngủ 80 năm đấy!!!! Hai đại thần đúng là hai đại thân! ]

[ Thiết nghĩ chế độ lấy đặt tên ngẫu nhiên của hệ thống phải sửa lại ngay. Nếu không khi một mình tôi chơi, sẽ không chịu nổi cô quạnh:< ]

[ Không nói nữa, tôi nghĩ mình cũng nên đi đổi tên để dính mấy thứ gọi là may mắn. ]

Trang Thâm nhìn hành động của W, tuy rằng cảm thấy không đúng nhưng cậu cũng lười hỏi.

Hai người bọn họ thần cản giết thần mà phật cản cũng giết phật. Một đường xông pha hỏi những trắc trở mà chiến thắng. Bên dưới không ngừng có người nhổ nước bọt.

[ Đậu má, một làm một đôi uyên ương bất bại à? ]

[ Từ lúc nào hai người này lại lợi hại đến thế vậy? ]

[ Tiểu nam sinh thì tôi biết, còn vui vẻ là ai thế? ]

[ Ngày hôm nay thật thê thảm, không thắng nổi một ván thì thôi còn cho người ta ăn chanh nữa! ]

[ Chơi game thì chơi game đi, còn người yêu báo đáp rồi trang phục đôi! Ulatr, tình yêu thật đẹp quá đi thôi! Má tức á!!!! ]

[ Bộ trang phục kia hình như tôi nhớ là lúc mới khai mở có, hình như chỉ có hơn 1 vạn bộ. Lúc đó người mua không biết bao nhiêu, nhưng hiện tại muốn mua được nó thì cứ chuẩn bị ít nhất sáu con số đi! ]

Hai người vô cùng sảng khoái đánh xong mấy trận, cuối cùng W nhắc cậu đi ngủ.

Trang Thâm cũng không tiếp túc nữa, trực tiếp tắt live.

Livetream kết thúc, Trang Thâm lập đánh máy mở một tab. Đừng chuỗi số liệu phức tạp xuất hiện trước mắt. Trang Thâm chăm chú nhìn vào mà hình, xâm nhập vào trang web bên kia.

Cậu vừa muốn tìm hiểu tài khoản của mấy thủy quân kia, nhưng kết quả phát hiện….

Một tài khoản cũng không có?

Trang Thâm tìm thêm một lần nữa, vẫn chỉ có một kết quả duy nhất.

Cậu muốn tìm chó sói màu đen để làm sáng tỏ, kết quả phát hiện….

Những tài khoản đều trắng banh?

Trang Thâm: ?

Cậu tìm rất nhiều lần, không chỉ có chó sói màu đen mà những thủy quân từ cmt kia toàn bộ đều không thấy.

Hình như có người nàu đó đã giúp cậu dọn dẹp hết đám người này.

Trang Thâm cũng không để lại bất cứ bằng chứng gì, yên lặng tắt máy tình đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi cậu rời đi, điện thoại màn hình sáng lên trong nháy mắt, nhận được tin nhắn.

Thẩm Văn: [ Ngủ sớm một chút, ngủ ngon! ]

Trang Thâm từ phòng vệ sinh đi ra thì cầm điện thoại để dưới gối, nằm trên giường mấy giây liền chìm vào giấy ngủ.

Bên trong phòng khách sạn cao cấp.

Thẩm Văn ngồi sát cửa sổ, xem mấy cái tai khoản đang báo tồn tại trên màn hình máy tính.

Anh gõ nhẹ mấy cái, sắp xếp một ít thứ tự gì đó rồi thoát ra khỏi tab dữ liệu.

Bên trong căn phòng đen mịt, chỉ còn chút ánh sáng từ màn hình laptop. Ánh sáng nhỏ bé thi nhau nhảy tung tăng trên lông mi của thiếu niên.

Thẩm Văn chốc chốc lại nhìn điện thoại của mình mấy lần.

Tin nhắn đã gửi đi vài chúc phút trước, nhưng lại không có bất kỳ tin nhắn trả lời về.

Lúc anh nhắm là thời gian sau khi cậu off, không có khả năng Trang Thâm không thấy được.

Thẩm Văn nhìn màn hình điện thoại, nghĩ đến câu trả lời kia: ” Tùy cậu! “, khẽ cười.

………………………………………………………….

Thứ hai đầu tuần chính là ngày kỷ niệm thành lập trường, ngày nay học sinh không cần phải học các tiết như thường ngày. Hầu như tất cả đều là học sinh biểu diễn, lạnh đão đến dự.

Bởi vì phải lên sân khấu biểu diễn, nên Trang Thâm dậy khá sớm. Lúc cậu xuất hiện ở hậu trường, chủ tịch hội học sinh còn rất vui vẻ: ” Trang Thâm cậu đến đúng lúc lắm, ăn sáng chưa? Bên kia có bánh mì đấy! “

Trang Thâm: ” Ừm, cảm ơn! “

Chủ tịch hội học sinh: ” Cậu cầm đạo cụ của mình đi! Nếu tiện thì cầm luôn cho Thẩm Văn nhé! “

Trang Thâm đi đến đống đạo cụ trong phòng, lấy đạo cụ của hai người để chung một nơi. Đạo cụ cũng đã được chế ra hình ra dạng. Trọng lượng rất nhẹ, nhưng bề ngang lại lớn. Trang Thâm chuẩn bị cầm kéo đi.

Mới vừa cầm lên, một giọng nói ở phía sau cậu vang lên: ” Bỏ xuống đi, để tôi cho! “

Mùi hương bạc hà quen thuộc nghịch ngợm vây quanh chóp mũi cậu, Trang Thâm giương mắt nhìn.

Thẩm Văn đúng ở phía sau cậu, nam sinh vươn tay đỡ lấy đạo cụ trong tay cậu. Hơi cúi người, như nửa ôm cậu nửa kéo đạo cụ.

Trang Thâm nhìn rõ từng đường nét trên hầu kết của anh, theo quán tính lùi lại một bước. Lại vô ý mà dẫm lên đạo cụ dưới sàn.

Thẩm Văn cũng theo thói quen mà vòng tay ôm lấy thắt lưng của cậu, động tác của anh rất nhẹ. Lông mi buông xuông, nhỏ giọng nói: ” Ngoan, đừng lộn xộn! “

Khoảng cách của hai người rất gần.

Thẩm Văn cúi đầu, ánh mắt rơi vào đôi môi của Trang Thâm.

Da Trang Thâm rất trắng, bởi vì trắng nõn nà nên môi có vẻ đỏ hơn bình thường.

Thẩm Văn chăm chú nhìn hai giây, hô hấp như bị đình trệ. Sau đó, lập tức rời ánh mắt qua chỗ khác, nhìn về phía bên kia.

Thẩm Văn xác định cậu không bị sao, mới buông tay. Cầm đạo cụ lùi xuống đứng bên cạnh cậu nói: ” Tôi đến muộn, để tôi là được rồi! “

Trang Thâm ừ một tiếng, cũng không tranh với anh.

Ở hậu trường, chủ tịch hội học sinh nhiều lần kiểm tra lại người tham gia cùng chỗ đứng mỗi người.

Lập tức đến lượt bọn họ lên sân khấu.

Thẩm Văn rũ mắt nhìn Trang Thâm, muốn nói rồi lại thôi. Trang Thâm trừng mắt rõ ràng đang đợi anh mở miệng.

Lúc này, Diệp Phân Phân đi đến.

Thẩm Văn rời mắt, nhìn về phía cô.

Diệp Phân Phân đi đến trước mặt bọn họ, đem thứ mình cầm trong tay đưa đến: ” Cảm ơn các cậu đã giúp tớ! Đây là một chút thành ý nhỏ của tớ! “

Trang Thâm cùng Thẩm Văn đều nhìn sáng.

Trong lòng bàn tay của Diệp Phân Phân là hai cái vòng tay màu đen đơn giản.

Nhìn qua cũng có thể đoán này là làm thủ công, rất tinh xảo.

Trang Thâm liếc nhìn Thẩm Văn, cậu nghĩ Thẩm Văn chắc sẽ không nhận vòng tay này. Nhìn qua thật sự không giống như sẽ nhận!

Cậu vươn tay, muốn cho Diệp Phân Phân mặt mũi. Không nghĩ đến tay Thẩm Văn cùng vươn ra, tay hai người đụng nhau.

Vòng trên tay Diệp Phân Phân nên cô thấy rất rõ, hai người họ vậy mà lại chọn chung một cái.

Hơn nữa, còn vì cùng lúc, vị trí giống nhau. Nên tay hai người dán lấy nhau. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy ai cũng không nhúc nhích, cũng không nắm lấy vòng tay còn lại.

” Các cậu…không cần tranh. Ở đây có hai cái, hai người mỗi người một cái. ” Diệp Phân Phân hơi gấp gáp: ” Vòng tay này tớ làm từ những hương thảo ở dưới quên, có thể giúp an thần. Không muốn đeo trên tay thì có thể đặt dưới gối, có thể ngủ rất ngon! “

Trang Thâm lập tức thả lòng tay.

Thẩm Văn nhìn thấy động tác của cậu, khóe môi hơi vểnh lên. Lấy đi cái vòng mà hai người đều nhìn chúng.

Anh nói với Diệp Phân Phân: ” Cảm ơn cậu, tôi rất thích! “

Trang Thâm lấy cái vòng còn lại, thản nhiên nói: ” Cảm ơn! “

Diệp Phân Phân lắc đầu: ” Không cần cảm ơn! Là tớ cảm ơn các cậu mới phải, là các cậu giúp tớ giải vây. Tớ chỉ muốn nói lời cảm ơn, không biết nên nói như thế nào. Chỉ hi vọng các cậu vẫn luôn tốt với nhau như vậy! “

Cô nói xong, ngượng ngùng cười rồi nâng váy rời đi.

Thẩm Văn nhìn chiếc vòng trên tay, không do dự đeo lên cổ tay.

Trang Thâm chuẩn bị cất đi, lại nhìn thấy đồng tác của anh dừng lại hỏi: ” Không ngờ cậu lại đồng ý đeo! “

Thẩm Văn nhẹ nhàng đáp: ” Một cô gái nhỏ tự tay làm vòng tặng, nhìn qua đã làm rất nhiều rồi mới chọn ra cái tốt nhất. Có tâm như vậy lát nữa khẳng định sẽ nhìn xem chúng ta có đeo hay không. “

Trang Thâm suy nghĩ một chút, cũng có đạo lý.

Diệp Phân Phân…Chắc là điển hình của cô bé lọ lem trong câu chuyện cổ tích đi.

Nếu không…một cái vòng cùng không cần phải tự tay đan.

Trang Thâm cũng cúi đầu, đeo vòng lên cổ tay.

Cổ tay cậu rất gần, so với Thẩm Văn còn nhỏ hơn một vòng. Xương cổ tay tinh xảo nổi bật, vòng tay màu đen đeo lên giống như bên sáng bên tối lại càng tôn lên làn da của cậu.

Thẩm Văn nhìn cậu, trong đầu đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ.

Anh muốn nắm lấy cổ tay ấy, chầm chậm vuốt ve. Thậm chí còn muốn hôn lên ngón tay của cậu.

Thẩm Văn nhắm hai mắt, rời đi suy nghĩ của bản thân.

” Đến chúng ta rồi! ” Chủ tịch hội học sinh đứng ở phía trước nói: ” Nhanh lên! Mọi người mau chuẩn bị! “

Người dẫn chương trình vừa nói xong, tấm màn đỏ được kéo lên. Bọn họ lần lượt theo thứ tự mà bước lên sân khấu.

Trang Thâm cùng Thẩm Văn không nhanh không chậm mang theo đạo cụ lên sàn, đứng ở mặt sau chờ cùng với những diễn viên khác.

Hai người vừa mới đi lên, nữ sinh ở đứng hàng đầu đang giơ camera lập tức mở to mắt nhìn. Cô kéo bạn thân mình nói: ” Ê cậu xem hai cậu ấy….có phải mang vòng đôi không? “

” Hả? Đậu xanh, đúng kia!!! “

” Nhanh như đã….xác nhận mối quan hệ rồi!? “

Tác giả muốn nói ra suy nghĩ của mình:

Thẩm Văn: Tùy răng không được bạn cùng bàn chúc ngủ ngon, nhưng cũng lừa được bạn cùng bàn đeo chung vòng đôi rồi:D Bạn cùng bàn đáng yêu nhất!!!

…………………………………………………………..

Lời editor muốn nói: Vừa ngồi edit chương này, tôi vừa ngồi nghe giảng viên thuyết giáo về an sinh xã hội….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy