Hồi ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đằng ấy, ngươi tên là gì thế?"

"Tại hạ Mộ Dung Ly"

"Mộ Dung Ly? Cái tên này đọc lên không thuận miệng! Bản vương sau này gọi ngươi là A Ly được rồi!"

~~~~~~~~~~

Năm tháng thoi đưa như mây bay vội vã ngang hàng cây già. Thiếu niên năm xưa giờ đây đã trở thành thiên hạ cộng chủ. Bậc đế vương uy nghiêm xưng bá một cõi đất trời, còn đâu người năm xưa nghịch ngợm, hồ nháo nhưng ôn nhu vô hạn.

~~~~~~~~~~

"A Ly, đến rốt cục là ngươi muốn cái gì?"

"Vương thượng, ngày nào đó người muốn thiên hạ này rồi, ta sẽ nói cho vương thượng nghe, ta muốn cái gì!"

~~~~~~~~~~

Cố nhân năm xưa lạnh nhạt khước từ, rời đi. Cũng không nghĩ, rằng ngày quay lại, quân năm xưa đã chẳng còn.

Cái giá của trưởng thành, thật sự quá đắt...

~~~~~~~~~~

"Vì ngươi, ta phụ hết cả thiên hạ thì đã sao?"

~~~~~~~~~~

Hồng y cả người hồng bào đỏ thẩm, đôi mắt phượng hẹp dài, không còn thanh tỉnh, ôm chặt vết thương vẫn còn tuôn máu ngay bụng, run run nhìn về người kia.

"Người nhất định phải đến kết cục này hay sao?"

Đôi mắt người kia chỉ còn bao phủ lạnh lẽo. Hắn chết tâm rồi? Phải, tất cả là đều do y cả...y biết phải làm thế nào bây giờ?

"Chấp Minh, dừng lại được không? Ngươi sẽ hối hận, ta biết chắc ngươi sẽ hối hận!"

Quân lạnh nhạt cười, lắc đầu.

"Hối hận sao? Đến bây giờ, ta vẫn chưa nghĩ qua!"

Hồng y run rẩy trong gió, lắc đầu:

"Ngươi sẽ hối hận! Ngươi nhất định sẽ hối hận!"

Chấp Minh cười gằn:

"Nếu ngươi là A Ly, ta sẽ thật sự hối hận!"

Cả người Mộ Dung Lê run lên, y cuối cùng cũng không nhịn nổi bật ra tiếng nức nở:

"Ta chưa từng thay đổi, người thay đổi chính là ngươi!"

Chấp Minh tiến đến gần, tay nắm chặt chuôi kiếm:

"Thay đổi? Mộ Dung quốc chủ cũng biết nói như vậy mà! Ta của lúc trước...thật thích ngươi, đối với ngươi là một lòng một dạ, trân quý ngươi hơn bất kì trân bảo nào, giữ trong lòng sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan... Ta thật sự rất mong muốn...được ở bên ngươi. Thiên hạ này đâu có ý nghĩa gì với ta chứ? Người ta thích là ngươi, thiên hạ này ta mặc kệ!"

Chấp Minh tiến càng gần đến bên cạnh Mộ Dung Lê, xung quanh là quân lính đang đánh nhau đến mịt mù khói lửa. Y và hắn đang đứng ngay trong góc chết, và vì Chấp Minh đang nắm thế thượng phong so với Mộ Dung Lê, các thuộc hạ gần đó của hắn gần như không lo sợ y sẽ làm gì được hắn.

"Chấp Minh! Ta biết ngươi vì ta chịu nhiều thiệt thòi, nhưng...ta thật sự không muốn, không muốn mọi chuyện thành ra thế này đâu...Ta thật sự chưa từng muốn mất ngươi! Chấp Minh, ngưng lại đi, ta không muốn kết cục này!"

Chấp Minh tiến lại gần Mộ Dung Lê hơn nữa, đưa tay bóp cầm y, ép y nhìn hắn:

"Ngươi biết không? Ta từng rất ghét phải làm đế vương, thực sự rất mệt mõi, rất nhàm chán. Nhưng đặc biệt nhất, nếu ngươi không phải là một đế vương, ngươi sẽ có thể yêu một người bất chấp sinh mạng, bất chấp thiên hạ!"

Mộ Dung Lệ mở to mắt nhìn Chấp Minh, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt diễm lệ.

"Nhưng mà không được! Không phải tất cả các ngươi đều muốn ta trở thành một vị quân vương tốt hay sao? Cái đấy là tự làm tự chịu!"

Phương Dạ vừa đánh vừa quay qua tìm Mộ Dung Lê, kết quả phát hiện hai người đang ở trong góc khuất. Phương Dạ vừa muốn hét lên nhắc y cẩn thận, thì đã thấy thấy...Chấp Minh...một kiếm xuyên qua Mộ Dung Lê.

"Vương thượng!"

~~~~~~~~~~

"A Ly, vì sao lúc nào ngươi cũng u buồn không vui? Ngươi muốn gì? Bổn vương sẽ lấy hết về cho ngươi!"

~~~~~~~~~~

"Ngươi từng nói, nếu một ngày bổn vương muốn thiên hạ này, ngươi sẽ cho ta biết ngươi muốn cái gì. Nhưng giờ thì, ta không muốn biết nữa rồi!"

~~~~~~~~~~

Đế vương ngồi bên thư án, tay chậm rãi lướt qua khuôn mặt người được vẽ nên trên giấy.

"Thật ra...không muốn biết...chính là sợ thứ ngươi muốn...vĩnh viễn không là ta..."

Thiếu niên hồng y khuynh thành, đứng bên đình hoa vũ quỳnh dưới nắng hạ của Thiên Quyền năm nào, giờ đã lạc vào hồi ức.

Người sẽ sống mãi trong lòng ta, trong hồi ức ta. Chỉ là...người vĩnh viễn không thuộc về ta...

Chấp Minh thích Mộ Dung Ly, yêu Mộ Dung Lê. Nhưng thiên hạ cộng chủ thì...vĩnh viễn không thể trở lại ngày xưa nữa rồi...

Đoản văn hoàn
18/7/2018







Có một sự thật là viết ngược nhiều quá thì viết ngọt bị fail và ngược lại! 😓😓😓

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhe! 💕💕💕

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#modungle