11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn năm sau, Seoul trở nên ồn ào, náo nhiệt hơn trước. Trong trung tâm thành phố, người đi lại tấp nập, ánh đèn vàng, xanh, đỏ, theo thứ tự nhấp nháy liên hồi.

Ở góc phố có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi ngồi trên đất vẽ nguệch ngoạc, là hình hai đứa bé một trai một gái rất dễ thương, hình ảnh rất có cảm xúc, lại hòa vào không khí chuẩn bị của đêm thất tịch (1) đầy lãng mạn.

(1) Đêm thất tịch: Mùng 7 tháng 7 hàng năm, ngày mà Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau.

Chỉ một lát sau, xung quanh đã có một vòng người đứng xem.

"Con trai, xem này, chú ấy vẽ đẹp quá!" Một người mẹ trẻ nói với đứa bé bốn tuổi.

Đứa bé xem cũng không hiểu gì nhưng ánh mắt dõi theo con mèo trong bức tranh: "Con mèo kia rất đáng yêu."

Ami nhìn thoáng qua cặp mẹ con ấy, trong mắt hiện lên một tia ấm áp. Một đứa nhỏ thật đáng yêu.

Mặt trời đã lặn, sắc mặt cô dần trở nên nhợt nhạt vì ngồi dưới ánh mặt trời phơi nắng lâu, mồ hôi theo thái dương từ từ chảy dọc xuống. Cô đứng trong đám đông, chăm chú theo dõi. Đến khi người đàn ông cầm khăn lau mồ hôi, Ami mới xoay người bước vào cửa hàng.

Bên trong cửa hàng đang phát sóng quảng cáo nhân ngày thất tịch.

Ami lúc này mới phát hiện, thì ra ngày mai là đêm thất tịch rồi. Cô gãi gãi đầu, tiến đến quầy bán nước hoa.

"Xin chào, tôi muốn lấy loại nước hoa này." Ami đưa tờ giấy cho nhân viên bán hàng.

Nhân viên nhìn một lúc: "Thật xin lỗi, loại nước hoa này đã được bán hết rồi ạ."

"Không thể nhập hàng mới về sao?" Jiah rất thích loại nước hoa này.

Nhân viên lắc đầu, "Hôm qua các cửa hàng trong Seoul đều đã bán sạch hết loại nước hoa này rồi."

Ami bật cười, thật trùng hợp.

"Cô có muốn chọn loại nước hoa khác không ạ?"

Ami lắc đầu: "Cảm ơn, không cần đâu." Vừa quay người nhìn xung quanh, chân cô liền giống như bị đóng đinh lại.

Là Joo Ah-reum !

Reum cũng nhìn thấy cô.

"Cô trở về rồi sao?" Giọng nói giòn giã của Reum vang lên. Cô ta mặc một chiếc váy liền áo dài đến đầu gối, khí chất thanh lịch, tao nhã, lại không mất vẻ tự nhiên năng động. Vẫn giống hệt như trước kia.

Ami một tay xách chiếc túi để đồ lớn, trên túi là đủ các loại thuốc màu, vừa cũ vừa thiếu sức sống. Mà trên tay còn lại là một chiếc túi sách của một nhãn hiệu ngoại quốc nào đó.

Hai người đối mặt nhau như vậy thực sự là một trời một vực.

Thời gian qua đi, sắc đẹp dần tàn phai.

"Phải, tôi đã trở về." Sắc mặt Ami bình thản, khiến cho người khác không thể đoán nổi suy nghĩ của cô.

Không khí ồn ào trong cửa hàng bị một trận khí lạnh thổi qua. Hai người đều có suy nghĩ của riêng mình,

Reum nhẹ nhàng đưa tay gạt đi mấy sợi tóc trước trán, trên ngón áp út có đeo một chiếc nhẫn tinh xảo lấp lánh. Ami nhìn thấy nó rất đẹp, nhưng sắc mặt cô không có chút thay đổi nào.

"Tôi có việc, đi trước nhé." Ami chưa từng nghĩ khi trở về cô lại có thể nói chuyện với người bên cạnh anh ta như vậy.

Reum gật đầu, nhìn theo bóng dáng của cô, lông mày dần nhíu lại.

Cô đi thẳng một mạch thế nhưng trong lòng lại sinh ra một chút bất an.

Reum mua nước hoa xong liền đến công ty của Taehyung. Nhân viên trong công ty đều biết thân phận của cô, tất nhiên là không có ai dám cản cô. Reum nhẹ nhàng đến phòng làm việc của anh. "Taehyngie...." Cô thân mật gọi tên.

Taehyung rời mắt khỏi quyển báo, "Sao đột nhiên lại tới đây?"

"Nhớ anh chứ sao." Reum tiến đến ôm cổ anh, thân mật hôn nhẹ lên má anh một cái.

"Mới đổi nước hoa?"  Taehyung nheo mắt lại, mày khẽ nhíu một chút.

"Chẳng phải nói đổi nước hoa là thay đổi cả tâm trạng sao? Có dễ ngửi không?" Reum nhìn vào mắt anh, bốn mắt nhìn nhau, ở khoảng cách gần như vậy, nhưng cô lại phát hiện ra bản thân càng lúc càng không hiểu nổi anh.

Taehyung hơi cong khóe miệng: "Cũng không tệ lắm."

"Đang xem gì thế?" Cô nhìn quyển báo.

"Thiết kế nội thất." Taehyung mở ra một trang, "Ảnh của mấy ngôi nhà này khá được."

Reum nhìn qua, "Phải, nhìn rất lạ mắt, rất hợp với phong cách của căn phòng tân hôn của chúng ta, hay chúng ta gọi cho công ty này đi."

Taehyung yên lặng một chút, "Được thôi, vậy để anh bảo thư kí liên hệ."

Khi Ami trở lại phòng tranh "Jiah einzigartig", Jiah vừa mới kết thúc một tiết dạy, học sinh cũng đã về gần hết. "Nước hoa của mình đâu?"

"Hết hàng mất rồi." Ami dùng tay trái xoa xoa tay phải. Tay phải vừa xách đồ nặng một chút liền bắt đầu run run không ngừng. Jiah thở dài một hơi, "Chán quá. Tay làm sao vậy? Lại đau?"

"Phải, có lẽ trời sắp mưa rồi."

Jiah nhìn qua tay cô, "Hay hôm nào đến chỗ Sunjae kiểm tra đi."

Ami cười một tiếng, "Anh ấy là bác sĩ phụ khoa, không phải bác sĩ ngoại khoa." Cô khẽ xua tay: "Không sao đâu, cũng đã quen rồi. Đúng rồi, hôm nay vừa ra khỏi cửa hàng thì mình gặp phải Joo Ah-reum."

"Có đánh con tiện nhân ấy một trận không?" Jiah hung dữ nói.

"Giáo viên Song, là một tấm gương tốt, cần chú ý hình tượng."

Jiah tiện thể ngồi xuống một tờ báo, "Lúc trước do cậu cảm thấy cô ta đơn thuần, nên bị đâm lén sau lưng. Còn có Taehyung kia nữa, đều là cá mè một lứa, chỉ biết cấu kết với nhau làm chuyện xấu."

Nghe được tên người nọ, Ami cũng chỉ hơi nhếch khóe miệng lên, dáng vẻ bình thản, hai đầu lông mày vẫn lạnh lùng như trước, giống như người nọ không hề có quan hệ gì với cô.

Jiah cắn chặt răng. Sau khi Taehyung ly hôn với Ami, làm ăn càng lúc càng tốt, mấy năm nay không biết đã thu lãi bao nhiêu. Lúc trước bác Han có dự án xây dựng trung tâm thương mại mới ở thành phố cũng bị anh ta mua, hiện giờ chỗ đó đã thay đổi rất nhiều.

Jiah cảm thấy đôi khi ông trời thật bất công.

Ami sai chỗ nào? Rõ ràng cô ngốc kia không thù không oán với anh ta một chút nào. Cô ấy cái gì cũng không biết, nhưng lại bị anh trả thù.

Chỉ mong qua bốn năm, cô thực sự có thể buông tay.

Buổi tối, Taehyung dùng cơm tại một khách sạn gần "Jiah einzigartig". Tổng giám đốc công ty đối phương là người phương Bắc, có ý muốn mời rượu, một ngụm, một ly, hào khí ngất trời.

Taehyung cũng uống không ít.

Sau khi dùng bữa xong, anh lên xe, "Chờ chút, tôi hút một điếu thuốc."

Tài xế không nói gì.

Taehyung không thích hút thuốc, nhưng mấy năm nay, số lần anh hút thuốc càng lúc càng tăng lên. Anh nhìn ra cửa sổ, khói dần bay đến bên cửa sổ. Anh đưa mắt nhìn sang phía đường đối diện.

Năm đó Jiah và Ami bán cổ phần phòng tranh đi, phòng tranh kia bị một người Pháp mua lại, đến nay vẫn còn, nhưng là vật đã đổi chủ.

Hai năm sau, Jiah mở một phòng dạy vẽ trong Seoul. Taehyung có đến xem phòng dạy vẽ kia khai trương, ở cảnh tượng náo nhiệt hôm ấy, trước cửa có năm sáu người đứng.

Anh chỉ thấy Jiah.

Bốn năm trước, sau khi ông Han bị phán phải vào tù, anh không hề nghe thấy tin tức nào của Ami.

Hút xong điếu thuốc, cuối cùng anh cũng tỉnh táo lại. "Lái xe."

Tài xế khởi động xe.

Lúc sắp đi, Taehyung liếc mắt ra ngoài, chính là cái liếc mắt này... "Chờ chút."

Có một người bước ra khỏi phòng tranh, là thân ảnh rất quen thuộc đối với anh. Ánh mắt Taehyung lập tức dừng lại.

Đêm rồi, cô đang nói gì đó với một người mặc đồng phục học sinh trung học. Cô mặc một chiếc quần bò bạc màu, bên trên là một chiếc áo sơ mi màu xanh lá, tóc buộc đuôi ngựa, trong lúc nói chuyện khẽ đung đưa.

Taehyung không thấy rõ vẻ mặt cô, nhưng trong đầu lại ngay lập tức hiện ra dáng vẻ của cô hồi học đại học, càng lúc anh càng nhíu mày lại.

Jimin từng hỏi anh, rốt cuộc cảm giác của anh với Ami là gì? Anh không đáp.

Ami tiễn học sinh xong liền đứng hóng gió ở cửa một lúc.

Taehyung vẫn ngồi yên trong xe, đến tận khi Ami đi vào anh mới rời đi.

Thế giới vẫn luôn có rất nhiều chuyện không thể giải thích nổi. Người không muốn gặp lại dễ dàng gặp.

Ami quay lại Seoul không muốn gặp nhất là người có liên quan đến Kim Taehyung. Nhưng ông trời lại làm trái ý cô hết lần này đến lần khác. Seoul lớn như vậy, cô phải gọi tên loại duyên phận này là gì đây?

Xui xẻo.

Jiah mới nhận một hợp đồng làm việc mới, có điều hôm nay cô ấy lại đến hiệp hội mỹ thuật tỉnh tham dự một hội nghị, nên để cho cô đi thay cô ấy kí hợp đồng vậy.

Khi Ami đến quán cà phê, khách hàng đã ngồi sẵn ở đó rồi.

"Ngại quá, để Jeon tiên sinh đợi lâu rồi." Ami áy náy nói.

Jeon tiên sinh gật đầu, "Muốn uống gì không?"

"Nước lọc là được rồi." Ami đáp, lấy bản phác thảo trong cặp đặt lên bàn.

Nhân viên phục vụ đưa một cốc nước tới.

Jeon tiên sinh cẩn thận đánh giá cô, "Tác phẩm của giáo viên Song tôi đã xem qua, có điều, giá tiền của hai người có vẻ cao hơn giá thị trường không ít?"

Ami cười nhẹ: "Đúng vậy. Có điều, nếu tác phẩm của chúng tôi không làm hài lòng khách hàng, thì một xu chúng tôi cũng không lấy."

Jeon tiên sinh nhíu mày, "Vậy, có phải là quá bất lợi cho bản thân sao? Dù sao cũng là tác phẩm mà mình đã bỏ ra tâm huyết."

Ami nhìn ra xa, "Vậy mới nói là chúng ta đôi bên cùng chọn lựa."

Jeon tiên sinh gật đầu, "Han tiểu thư, tôi nhìn cô có chút quen mắt, có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?"

Ami nhớ lại một chút, nhưng không tài nào nhớ ra nổi vị Jeon tiên sinh trước mặt này là ai.

Tròng mắt Jeon tiên sinh khẽ lóe lên một tia sáng, nghĩ một chút rồi cười cười, "Có lẽ tôi nhớ nhầm rồi, cô có mang theo hợp đồng chứ?"

Ami không ngờ anh ta lại quyết định nhanh đến như vậy, liền nhanh chóng lấy hợp đồng ra.

Jeon tiên sinh chỉ mở tờ cuối cùng ra, nhanh chóng kí tên vào. "Tôi đã kí xong. Tiền đặt cọc tôi sẽ chuyển khoản sau."

Ami cầm hợp đồng, nhìn tên của anh ta.... Jeon Jungkook. Cô tùy tiện kí tên mình xuống.

"Cố tiểu thư thuận tay trái?"

Đầu ngón tay Aminấn mạnh xuống đầu bút, "Cũng không hẳn."

Jungkook cũng không hỏi thêm gì, chỉ nhìn tên cô, đột nhiên lên tiếng, "Han Ami, quay đầu là nhớ, nhớ mãi không quên." Quả nhiên là cô ấy.

Ami mỉm cười, nếu thật sự là vậy, giờ cô cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như bây giờ. "Jeon tiên sinh, hợp tác vui vẻ."

Ami cũng không để ý đến thân phận cuả Jungkook, chỉ để ý anh ta là người có tiền. Cho nên cô thật sự rất muốn kí được hợp đồng này, vì cô còn nợ tiền rất nhiều người.

Khi rời Seoul, trên người cô không có lấy một xu. Cô cũng không đến Jecheon, khi ấy cả kinh tế lẫn thân thể cô đều không cho phép. Bây giờ người cô nợ nhiều nhất chính là Sunjae, nên cô không có mặt mũi nào để đến gặp anh.

Hiệu suất làm việc của Jungkook quả nhiên là rất nhanh, tầm chạng vạng cô đã nhận được tin nhắn của ngân hàng,

Tâm trạng Ami rất tốt, cô cầm điện thoại gọi điện, bên kia rất lâu mới nghe máy.

"Dì ạ..."

"Yena không chịu ăn cơm, dì nói thế nào con bé cũng không chịu nghe dì này." bà Yang bất đắc dĩ nói.

Ami nhíu mày, "Dì đưa điện thoại cho Yena đi ạ."

"Yena, là mẹ đây...." Giọng Ami có chút run run, đã gần một tháng cô không được nhìn thấy con gái. "Sao Yena lại không ăn cơm?"

Cô nghe thấy tiếng hít thở của con gái, trong lòng ngực là một mảnh chua xót, "Yena, con không ăn cơm, mẹ rất khó chịu."

"Yena, tuần sau mẹ về đón con nhé? Con nghe lời bà ngoại, ngoan ngoãn ăn cơm, con làm được thì.... gõ gõ vào loa đi." Ami chăm chú cầm điện thoại.

Bên tai vang lên hai tiếng gõ nhẹ.

"Yena có thể làm được mà, vậy hôm nay con phải ăn sạch cơm nhé."

Lại là một tiếng gõ nhẹ nữa.

Vẻ mặt Ami tràn đầy niềm vui.

Han Yena, con gái của cô, là đứa bé cô vẫn luôn mong đợi, là niềm hi vọng của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro