21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ami chưa từng nghe Taehyung nhắc đến ba của anh, Taehyung không đề cập tới, Ami cũng chưa bao giờ hỏi. Khi đó cô đã nghĩ Taehyung nhất định rất khó chịu, mười tuổi thì ba mất, sau khi ba anh mất, mẹ anh cũng bỏ đi.

Còn cô, tuy rằng mẹ mất sớm, nhưng ba lại đối xử với cô rất tốt, xem cô như bảo bối mà thương yêu. Ai cũng chưa từng nghĩ đến, hạnh phúc của cô lại được xây dựng trên nỗi thống khổ của anh.

Cô muốn nói gì, thay ba cô xin lỗi sao? Ba chữ đơn giản như vậy, cô lại không cách nào nói ra khỏi miệng.

Ba cô nợ Kim gia, vậy cô thì sao?

"Kim Taehyung, ba tôi bị kết án tám năm, tôi cũng ly hôn. Tuổi xuân của một cô gái, tình cảm đơn thuần nhất, tôi cái gì cũng không có. Nhà của chúng tôi nợ anh còn chưa trả hết sao?"

Taehyung nghiêm mặt, có lẽ từ thời đại học đã bắt đầu dây dưa không rõ. "Yena là con gái của tôi."

Ami thở ra một hơi, "Đúng, con bé là con gái anh. Nhưng như vậy thì sao? Anh cho tới bây giờ cũng không chờ mong đứa con này." Lông mày cô nhíu chặt, "Hơn nữa, anh cũng phải cùng Ah-reum kết hôn, anh biết đến sự tồn tại của Yena thì như thế nào?" Lẽ nào anh không chuẩn bị kết hôn với Ah-reum nữa sao?

"Vậy còn cô? Cô cũng phải cùng Ryu Sunjae kết hôn? Lẽ nào sau khi các người kết hôn sẽ không yêu con bé nữa?"

Ami không khỏi lắc đầu, "Taehyung, đừng so sánh tôi với anh, tôi dám cam đoan, tôi yêu con bé còn hơn anh. Cho dù tôi với Sunjae tương lai có con, Sunjae cũng sẽ đối tốt với Yena."

Sunjae...

Taehyung cười nhạt, "Gọi thân thiết như vậy."

Ami nhắm mắt lại, "Nếu như không có chuyện gì nữa, xin anh trả Yena lại cho tôi, chúng tôi phải đi về."

Taehyung nhìn mặt cô chằm chằm, hôm nay gương mặt đó ở trước mặt anh đã không còn mỉm cười nữa.

Jungkook đưa Yena vào một căn phòng, hắn tỉ mỉ nhìn quanh đánh giá, không cần phải nói cô bé này thật sự rất giống Taehyung. Nhất là sự lạnh nhạt đối với người khác lúc này, thần sắc quả thực giống nhau như đúc.

"Cô bạn nhỏ, có muốn chơi đồ chơi không?" Jungkook lấy lòng nói.

Yena liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt nhỏ có hồn như muốn nói thực sự là ấu trĩ.

Jungkook bị con bé nhìn đến nghẹt thở.

Yena kéo cửa phòng ra, lặng lẽ nhìn ngoài cửa.

Jungkook vội vã đóng cửa lại, "Bé con không cần lo chuyện của người lớn."

Yena lạnh lùng dời mắt đi chỗ khác, đi qua một bên, cầm lấy tượng người tuyết thủy tinh trước mặt, món đồ chơi thật xinh đẹp, cho tới bây giờ con bé cũng chưa từng nhìn thấy. 'Ba' một tiếng đã ném mạnh xuống mặt đất.

Jungkook giật mình.

Ami nghe được tiếng động thì mặt biến sắc, cũng không quan tâm điều gì nữa, xoay người chạy vào căn phòng, "Yena"

Trên mặt đất văng đầy mảnh vụn thủy tinh, một mảnh hỗn độn.

Jungkook vội vàng giải thích, "Là do con bé đập."

Ami chạy đến bên người con bé, dang tay ôm chặt cô bé.

Ami cuối cùng thở ra một hơi, "Không có việc gì, không có việc gì, mẹ tới rồi." Cô ôm lấy con bé, do tay phải bị thương, cô không thể dùng sức. "Đi, chúng ta về nhà."

Taehyung đứng trước mặt cô, đôi mắt nhìn chằm chằm Yena, thế nhưng lại nói với Ami, "Ami, cô nói yêu con bé, nhưng cô không cảm thấy cô quá ích kỷ sao? Cô xem cô có thể cho con bé cuộc sống thế nào?"

Ami theo bản năng ôm chặt con, "Tôi không cho con bé cuộc sống tốt nhất, thậm chí ngay cả mua một bộ quần áo mới cho con bé tôi đều phải cân nhắc, thế nhưng điều tôi có thể cho con bé, anh tuyệt đối không có khả năng."

Yena giống như khỉ con ôm cô thật chặt, đẩy Ami từng bước lách qua Taehyung, ánh mắt Yena cùng Taehyung chạm nhau, cặp mắt kia trong vắt, con ngươi sạch sẽ không có một tia tạp chất, cô bé nhìn hắn,đột nhiên cảm thấy ngực rét lạnh.

Khi hắn vừa muốn mở miệng nói thì Yena đã vùi mặt vào trong cổ của Ami, biểu hiện như không bao giờ muốn nhìn thấy hắn nữa..

Ani rời đi, Jungkook và Taehyung vẫn đứng tại chỗ, cho đến khi bên ngoài truyền tới tiếng đóng cửa.

"Không giữ con bé lại sao?" Jungkook hỏi.

Taehyung chậm rãi nói, "Có rất nhiều cơ hội cần gì phải nóng vội, tôi nhất định sẽ đem con bé trở lại đây."

Jungkook âm thầm suy nghĩ, anh là yêu con bé hay là yêu mẹ nó đây?

"Không có việc gì." Ami lắc đầu, "Trở về thôi."

Sunjae nhìn đầu lông mày đầy mệt mỏi của cô, "Đi thôi."

Đi tới bên cạnh xe, Ani dừng bước chân, dưới xe có vài đầu lọc thuốc lá. Sunjae bế Yena vào trong xe.

"Anh đã hút thuốc." Nói xong khom lưng đem mấy mảnh đầu lọc bỏ vào thùng rác.

Ami chỉ cảm thấy trái tim cứng rắn nguội lạnh bỗng nhiên ấm áp, kinh ngạc nhìn anh đến xuất thần.

Sunjae giơ tay quẹt lên mũi cô, "Làm sao vậy?"

Ami giương môi cười, hai gò má có chút mất tự nhiên ửng hồng, bởi vì động tác vừa rồi của anh tự nhiên mà vô cùng thân thiết.

"Thời tiểu học thầy cô thường nhấn mạnh không được vứt rác bừa bãi, anh nhất định là học trò mà thầy cô rất thích."

Sunjae mặt mày nhu hòa, "Không, hồi tiểu học thầy cô không thích tôi, lúc đó tôi không nghe lời."

Gió thổi làm rối tóc cô, Sunjae thuận tay thay cô sửa lại một chút, "Lên xe đi."

Jungkook và Taehyung đứng ở cửa sổ, đem một màn này thu trọn vào mắt.

Jungkook cẩn thận nhìn nét mặt Taehyung, thấy mặt anh sa sầm, người quen thuộc Taehyung đều biết, anh rất giỏi ẩn nhẫn, càng tức giận càng bình tĩnh. Anh không nói một lời, sự bình tĩnh làm cho người khác phải sợ.

Hồi lâu, rốt cuộc anh cũng mở miệng, "Ryu Sunjae đang là bác sĩ ở bệnh viện Seoul."

Jungkook bị một câu không đầu không đuôi của anh làm cho khó hiểu, "Bác sĩ sao, nghề nghiệp thật không tệ."

Sau này, Jungkook mới hiểu rõ ngày đó Taehyung nói lời này là có ý tứ gì, hắn không khỏi cảm thán, đàn ông cũng có lúc làm theo cảm tính.

Yena về đến nhà cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ là càng thêm dính lấy Ami. Buổi tối lúc ngủ, Ami kể chuyện cũ của hai người, cô bé cũng không buồn ngủ.

"Yena, có chuyện gì sao?"

Yena trở mình, do dự một lát, giơ tay nhỏ bé lên, "Chú ấy là ba con sao?"

"Con ngồi dậy đi, chúng ta sẽ nói chuyện."

Yena trở mình một cái ngồi dậy, mắt to nhìn chằm chằm Ami, ý của mẹ là gì vậy ạ.

"Ừ " Ami cảm thấy giọng mình nghẹn lại, "Chú ấy là ba con."

Đôi mắt Yena sáng ngời, nhớ lại những gì mình thấy được.

"Mẹ và ba đã ly hôn trước khi con ra đời, nguyên nhân rất phức tạp, chờ khi con trưởng thành mẹ sẽ nói cho con biết."

Yena chợt chạm vào ngón tay cô, "Bởi vì chú ấy đối xử với mẹ không tốt sao." Cái miệng nhỏ nhắn của bé chu lên, ở trong lòng đã cảm thấy bất mãn với Taehyung.

Ami giật mình trầm mặc một lát, "Không phải, bởi vì trong lúc đó ba mẹ không yêu nhau." Cô xoa xoa tóc của con.

Yena trừng mắt nhìn, buồn bực nói, "Con không thích chú ấy."

Ami ôm vai con kéo qua, "Ừ, Yena sau này nhìn thấy chú ấy chào hỏi thì được rồi, con chỉ cần làm một cô bé ngoan lễ phép."

Yena nằm xuống, nhắm mắt lại. Buổi tối đó bé mơ một giấc mơ, trong mơ ba dắt bé đi công viên chơi, cùng bé chơi ngựa gỗ xoay tròn, thuyền hải tặc. Đêm hôm đó trong mơ tất cả đều là ngọt ngào.

Taehyung đối với những chuyện xảy ra ngày hôm nay có rất nhiều ý kiến, mắng Taehyung một trận từ đầu tới cuối, cả một buổi tối đều xụ mặt.

Ngày thứ hai, cô mang Yena đi nhà trẻ, tìm giáo viên phụ trách để nói chuyện cho rõ ràng. Dì Yang cũng đi theo thấy không ít việc, nói tới nói lui cũng không nhường đối phương chút nào.

"Cô giáo, ba mẹ Yena đã ly hôn từ lâu, con bé không có ba, sau này sẽ do mẹ con bé và tôi đưa đón, xin cô quan tâm nhiều hơn một chút."

"Xin cô hãy quan tâm nhiều hơn một chút, đừng để cho người lạ đến gần con bé."

Sắc mặt của cô giáo cũng khó nhìn, chuyện nhà của Yena ngày hôm qua mà nói, cô thực sự rất băn khoăn. Thế nhưng cô cũng chỉ là một giáo viên nhỏ bé mà thôi, đối phương là ai, cô có thể làm gì.

"Bà ngoại Yena, chuyện ngày hôm qua tôi rất xin lỗi, có điều, mọi người trong gia đình có thể nói rõ với nhau không, bằng không thì công việc của chúng tôi cũng rất khó làm."

Bà Yang sa sầm mặt, thở dài một hơi, "Tôi hiểu rồi, làm phiền cô."

Hôm nay, chủ phòng lại đến, ý tứ rất rõ ràng, bà ta muốn thu hồi lại phòng ở này.

Ami và Jiah không kịp trở tay.

"Tôi biết còn hai tháng nữa mới tới kỳ trả phòng, nhưng phòng này tôi đã đồng ý bán cho người khác rồi. Hai tháng sau, tôi sẽ dựa theo hợp đồng, bồi thường gấp ba lần cho các cô. Cho các người một tuần, các cô nhanh dọn đi đi."

"Dì Ha, sao lại đột nhiên như vậy? Dì muốn chúng tôi dọn ra khỏi phòng trong một tuần? Còn phòng vẽ tranh thì làm sao?" Ami nhìn về phía trước.

"Tôi cũng không có cách nào." Chủ phòng lắc đầu, "Phòng nay tôi đã sớm muốn bán, bây giờ gặp phải người muốn mua, cô ấy ra giá rất hợp lý, tôi cũng không muốn đợi thêm nữa."

"Cô cho cháu thêm một chút thời gian nữa không được sao?" Ami cố gắng thương lượng.

"Không được, tôi cho các cô thời gian một tuần đã là nhiều rồi, Cố tiểu thư, các cô nhanh đi tìm chỗ khác đi." Chủ phòng nhìn đồng hồ, "Tôi còn phải đi ký hợp đồng, cứ như vậy đi."

Ami vô lực ngồi trên ghế, cô lên mạng tìm đến trưa cũng không có phòng trọ thích hợp.

Hiện tại căn phòng vẽ tranh này, không chỉ là chỗ làm việc mà còn là chỗ ở của bọn họ. Trong lúc nhất thời bọn họ không thể tìm được chỗ ở thích hợp.

Ami càng nghĩ càng không hiểu, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Cô đem ý nghĩ trong lòng nói cho Jiah biết.

"Mình cũng cảm thấy kỳ quái, làm sao lại đúng lúc như vậy?"

Ami đan mười ngón tay vào nhau, "Là anh ta? Anh ta nghĩ là ép chúng ta, chúng ta sẽ đến cầu xin sao?" Ami vô lực cười một tiếng.

"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đừng nóng vội, hai ngày này chúng ta tiếp tục tìm phòng."

"Chỗ ở thì có thể tìm, nhưng phòng vẽ tranh thì làm sao bây giờ? Những học sinh phải làm sao bây giờ?" Phòng vẽ tranh này là tâm huyết của cô.

"Chuyện phòng vẽ tranh mình đã có biện pháp." Jiah trầm mặc một lúc, "Cậu yên tâm đi."

Sunjae biết bọn họ đang tìm phòng ở, không khỏi cau mày, "Anh có một chỗ có thể ở." Anh cong khóe miệng, "Em và Yena có thể ở một thời gian."

Bà Yang vẫn luôn rất hài lòng với Sunjae, "Như vậy đi, ngày kia dọn đến. Nhưng dì chưa thể đi, các con cứ đến chỗ tiểu Ryu ở vài ngày, dì phải về quê."

Jiah cười, "Chỗ ở của mình, mình có thể tự giải quyết."

Ami trầm mặc

Sunjae nhẹ giọng nói, "Yena ở cùng chú Ryu được không?"

Đầu tiên Yena liếc mắt nhìn Ami, sau vài giây, cô bé gật gật đầu, "Có thể đến nhà chú Ryu ở thật sao?"

"Đương nhiên, chú Ryu rất hoan nghênh, không thu tiền thuê nhà." Sunjae cao giọng nói.

Yena chớp mắt cười, "Không thu tiền thuê nhà, mẹ, chúng ta đi đi. Như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều tiền."

Ami quýnh lên, đứa bé này thật là một đứa nhỏ keo kiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro