Chương 12 - Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Các thầy ơi, chuẩn bị một chút, chúng ta sắp phát sóng trực tiếp rồi." nhóm nhân viên công tác bận rộn, khẩn trương nhưng chuẩn bị rất có trật tự.

"Anh Hải...." nhìn Vương Hải bận rộn không ngơi tay, Đinh Trình Hâm thở dài, sau đó có chút khó xử nhìn sợi dây chuyền mới chị trợ lý vừa nhét vào tay cậu.

Đinh Trình Hâm cúi đầu đeo sợi dây chuyền lên cổ, đó là một mặt dây chuyền có hình dạng mặt trăng, dưới ánh đèn chiếu xuống lấp lánh ánh sáng bạc, rất đẹp.

Nhìn Ngao Tử Dật đang đứng nói chuyện với Tống Á Hiên và Trương Chân Nguyên cách đó không xa, Đinh Trình Hâm có chút xuất thần.

Tuấn mỹ thiếu niên đứng nói chuyện cùng nhau, một chiếc đèn cách ba người không xa chiếu ánh sáng xuống, bao phủ lấy bọn họ, tựa như một thước phim đẹp đẽ từ một bộ phim hoạt hình.

Đinh Trình Hâm bỗng nhiên lại nhìn thấy Ngao Tử Dật tóc tai rối bời, cả người lôi thôi lếch thếch.

Trên mặt hắn còn có một vết sẹo rất dài, đôi mắt cún kia cũng ảm đạm không có ánh sáng, môi trắng bệch, khiến Đinh Trình Hâm không nhịn được lòng đau như cắt.

Cậu nhịn không được đi về phía Ngao Tử Dật, lúc này, Ngao Tử Dật cũng chú ý tới Đinh Trình Hâm, hắn quay đầu nhìn đối phương cười xán lạn, lông mày hơi cong lên, khóe miệng giương lên thể hiện sức sống mà một thanh niên nên có. Tựa như vừa rồi hắn suy sút, chật vật chỉ giống như ảo giác mà thôi.

Đinh Trình Hâm lại nhìn lại, Ngao Tử Dật lại giống như lúc đầu cậu nhìn thấy, tử khí trầm trầm.

Người đối diện ánh mắt bi thương, Đinh Trình Hâm nhịn không được trái tim đau đớn. Một tiếng "Ngao Tử Dật!" buột miệng thốt ra.

"Sao vậy? A Đại, có gì cần tớ giúp à?" Ngao Tử Dật ở trước mặt gật đầu với Trương Chân Nguyên, sau đó lập tức đi về phía Đinh Trình Hâm.

Đinh Trình Hâm chăm chú không chớp mắt nhìn Ngao Tử Dật đang đi về phía cậu. Trong mắt đối phương ngập tràn lo lắng, Đinh Trình Hâm chỉ hơi kéo lên khóe miệng, miễn cưỡng cười cười, "Không có gì, hôm qua nghỉ ngơi thế..."

Còn chưa nói xong, tay Đinh Trình Hâm liền bị Ngao Tử Dật kéo lại, "Đã đâm vào thịt rồi, cậu không đau sao? Mau buông tay."

Ngữ khí Ngao Tử Dật có chút nóng nảy, Đinh Trình Hâm thuận theo tầm mắt hắn nhìn lại, dây chuyền trong tay có cạnh sắc, đã đâm sâu vào trong lòng bàn tay cậu rồi.

Đinh Trình Hâm lúc này mới bừng tỉnh nhớ ra, nhiệm vụ hôm nay hệ thống đưa cho cậu, hình như là mất cảm giác đau.

Cậu nhìn tay phải máu thịt lẫn lộn như không để tâm, "Không sao, không đau."

Ngao Tử Dật nghe vậy, đột nhiên trong lòng nổi lên phẫn nộ, "Đừng nháo! Cùng tớ về, tớ đi lấy hộp thuốc."

"Không cần...tớ....chs"

"Nghe lời." Ngao Tử Dật lạnh mặt, giơ một tay khác ra giữ lấy cánh tay Đinh Trình Hâm, kéo đối phương đến bên cạnh người mình, đồng thời giơ chân đá đổ cái ghế đẩu bên cạnh chân Đinh Trình Hâm, sau hai việc đó liền kéo Đinh Trình Hâm ra khỏi phòng chuẩn bị livestream trong biệt thự.

Cả một đường, Đinh Trình Hâm bị bắt đi theo Ngao Tử Dật.

Bên tai là tiếng lải nhải của Ngao Tử Dật, Đinh Trình Hâm nhìn Ngao Tử Dật đang cúi đầu lên lớp cậu, đột nhiên có chút yên tâm.

"Đừng lo lắng, tớ thực sự không đau. Lát nữa còn phải livestream, chúng ta mau quay lại thôi." Cậu kề sát vào Ngao Tử Dật nhỏ giọng nói.

Ngao Tử Dật ngừng lại ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cậu.

Đinh Trình Hâm bị ánh nhìn của hắn làm cho ngây người, "Tớ thật sự không sao." Cậu lại lặp lại lần nữa.

Đột nhiên, Ngao Tử Dật cúi xuống, thân mật cọ cọ vào trán Đinh Trình Hâm, nhỏ giọng nhẹ nhàng nói "Tớ đau."

Đinh Trình Hâm ngẩn người, "Hả?"

Ngao Tử Dật cười cười, lại mang chút khổ sở "Tớ đau lòng."

Đinh Trình Hâm nhìn dáng vẻ ôn nhu cười của Ngao Tử Dật trước mặt, cảm thấy toàn bộ cảnh vật xung quanh trở nên nhạt nhòa, chỉ còn lại dung nhan của người đối diện.

Cậu nhìn Ngao Tử Dật, bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt chua xót khó chịu.

Cậu không thích cái cảm xúc này.

"Thực sự không sao, tớ....."

Miệng Đinh Trình Hâm bị Ngao Tử Dật nhẹ nhàng che lại, Ngao Tử Dật sát lại gần, hôn xuống tay mình.

"Suỵt~ Cậu đồng ý với tớ, không được ra vẻ ngang ngược."

Nghe ra được thanh âm Ngao Tử Dật có chút run rẩy, Đinh Trình Hâm giật mình, sau đó trả lời "Ừ."

"Ngoan." Ngao Tử Dật xoa xoa đầu Đinh Trình Hâm, hai người đều vô cùng ăn ý không nhắc tới nụ hôn kia. Ngao Tử Dật nhanh chóng xử lý xong vết thương cho Đinh Trình Hâm, sau đó nắm lấy tay đối phương, gia tăng tốc độ vội quay về phòng livestream.

"A Trình, sắp bắt đầu rồi, tay của cậu sao rồi?" Mã Gia Kỳ nhìn thấy Đinh Trình Hâm, lập tức đứng dậy hỏi.

"Không sao, đi thôi." Đinh Trình Hâm lắc lắc đầu, hôm nay cậu không có cảm giác đau, nên cũng không cảm thấy đau gì cả.

Phát sóng trực tiếp rất nhanh liền bắt đầu, dẫn chương trình lần này là bạn cũ của bọn họ, anh Dương. Lúc ống kính quay tới, Đinh Trình Hâm cười lên giống như mặt trời nhỏ.

Có lẽ chỉ có bản thân Đinh Trình Hâm biết, cậu đỡ ngực, cứ cảm thấy có chút hoang mang.

Lần này bọn họ ngồi theo thứ tự tuổi tác. Trong quá trình lievsstream, Đinh Trình Hâm không chỉ một lần quay đầu nhìn Ngao Tử Dật ngồi bên cạnh cậu.

Lại không ít lần nhìn thấy Ngao Tử Dật suy sụp tinh thần tử khí trầm trầm, Đinh Trình Hâm lắc lắc đầu.

Có lẽ là mệt mỏi thôi, nhưng ảo giác, cứ kéo dài như vậy mãi sao....

"A Trình?"

Thanh âm lo lắng của Mã Gia Kỳ kéo Đinh Trình Hâm từ trong thế giới của mình ra ngoài thực tại, phát sóng trực tiếp đã chuẩn bị kết thúc.

Đinh Trình Hâm hồi thần, nhìn những dòng bình luận chạy trên màn hình: <Dương ca 666>, <AAA, Ngao Tử Dật! Nam thần nam thần, nam thần nam thần>, <Tiểu Mã thân yêu của tui aaa>, <Vợ iu của tui là A Hâm> vân vân.....

Đinh Trình Hâm cười cười, miễn cưỡng vực lại tinh thần tạm biệt khán giả. Đột nhiên, tay phải truyền đến một cơn đau sắc nhọn, khiến cậu nhịn không được nhíu mày.

Sau khi phản ứng lại, thì ra là đã hết thời gian hoàn thành nhiệm vụ. Đinh Trình Hâm ngồi trên ghế, nhắm mắt lật lại ký ức.

Mấy ngày này đã làm không ít nhiệm vụ, mà hồi báo tương ứng cũng không ít.

Đinh Trình Hăm mơ mơ màng màng tựa vào trên ghế ngủ, chỉ cảm thấy có người nhẹ nhàng ôm cậu lên. Đinh Trình Hâm mơ hồ cảm giác được, lồng ngực người đó rất rộng, cậu yên tâm vùi đầu vào hõm cổ đối phương.

Người đang bế Đinh Trình Hâm khẽ giật mình, sau đó lại vững vàng ôm chặt người trong lòng.

Trong mơ, Đinh Trình Hâm tới một nơi xa lạ. Nhìn trái nhìn phải Đinh Trình Hâm mới nhận ra, nơi cậu đang ở là nghĩa trang.

Không biết vì sao, có một loại cảm giác vô hình hấp dẫn Đinh Trình Hâm đi về phía đó.

Cậu đứng trước một tấm bia mộ, vươn tay ra sờ sờ.

Tuy rằng trên mặt bia mộ không có bất kỳ chữ nào, nhưng trong lòng Đinh Trình Hâm ân ẩn cảm thấy, bia mộ này là của cậu.

Lúc này ở đằng xa có một người trẻ tuổi đang lung lay đi tới, người đó mặc một chiếc áo măng tô cũ màu đen, trong tay cầm một bó hoa baby (mãn thiên tinh).

Những hạt mưa nhỏ tí tách rơi xuống, hắn cẩn thận ôm bó hoa baby trong lòng, tựa như hoa trong ngực so với bản thân hắn còn quan trọng hơn.

Người trẻ tuổi kia ngồi xuống trước bia mộ của Đinh Trình Hâm, hắn phủi lá cây rơi trên bia mộ đi, đặt bó hoa baby xinh đẹp nở rộ xuống.

Sau đó vô cùng thuần thục ngồi xuống bên cạnh bia mộ, mở miệng nói gì đó.

Đinh Trình Hâm không nhìn rõ mặt người kia, cũng không nghe được lời người đó nói.

Nhìn quần áo đã ướt đẫm của đối phương, Đinh Trình Hâm nhịn không được muốn mở miệng, lại bị một luồng sức mạng bắt lấy kéo ra khỏi mộng cảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro