Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trở lại ngày đại tiệc.

Sau khi đi nửa vòng quanh sảnh tiệc, tôi phát hiện Chaeyoung đã biến mất, thậm chí Lee Donghuyn cũng không thấy nữa luôn, điều này khiến tôi khó có thể không nghi ngờ.

Càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, tôi dứt khoát đi ra ngoài sảnh tiệc, tìm kiếm gần như cả tầng, hỏi mấy người phục vụ có thấy hai người, một người đàn ông mặc âu phục màu xám đậm, dáng vẻ tao nhã uy nghiêm. Người phụ nữ còn lại mặc một bộ âu phục màu trắng ngọc trai, hơi gầy không.

Cuối cùng, có người chỉ cho tôi phương hướng, nói rằng hai người mà tôi đang tìm hình như đang ở cầu thang bộ, và họ có vẻ không được vui vẻ lắm.

Lòng tôi càng căng thẳng, trong lòng bất an, lo lắng nóng lửa đốt.

Cầu thang bộ nằm trong góc, là nơi yên tĩnh nhất trong cả tầng, cửa không đóng nên tôi có thể dễ dàng mở nó một cách nhẹ nhàng.

Quả nhiên, nhìn vào bên trong là Chaeyoung và Lee Donghuyn. Lee Donghuyn ôm nàng ấy vào lòng, đôi môi mỏng rướm máu, trong mắt hiện lên những tia sóng đen kịt, Chaeyoung chống cự để thoát khỏi tay anh ta, nhưng sau vài lần cố gắng vẫn không thể thoát ra được.

Cuối cùng, nàng ấy lấy hết sức lực và đẩy Lee Donghuyn ra, khiến bản thân lảo đảo vài bước.

"Chaeyoung, anh không hiểu tại sao em lại đến khiêu khích anh rồi sau đó bỏ đi một cách tàn nhẫn như vậy." Anh ta bất lực nói khi Chaeyoung dùng sức đẩy anh ta ra, với giọng nói hơi kiềm chế.

Chaeyoung khẽ xoa cổ tay, ngữ khí bình tĩnh: "Lúc trước tôi chỉ coi anh như một người bạn, đến an ủi tôi, hoặc là cùng tôi vượt qua thời điểm khó khăn nhất, bất kể trước đây tôi như thế nào, dù là ai tôi cũng sẽ làm điều tương tự."

Lee Donghuyn dường như đã nghe thấy một câu truyện cười hài hước nhất trên thế giới, tiếng cười của anh ta đột nhiên lạnh lùng, và đôi tay anh ta bất giác run lên.

"Nếu anh cho rằng lý do này chưa đủ, thì anh cứ nghĩ rằng tôi tiếp cận anh là có mục đích và âm mưu. Giống như hầu hết phụ nữ bên ngoài, động cơ của tôi không trong sáng, tôi có quá nhiều lợi ích xen vào." nàng ấy nhìn thẳng vào Lee Donghuyn trừng mắt, không hề nao núng.

Lee Donghuyn bị lời nói như vậy kích động, gân xanh trên bàn tay đang nắm cổ tay nàng ấy nổi lên, ngoài tức giận ra, trong mắt dần dần hiện lên một tia kinh ngạc cùng tuyệt vọng, "Em nói như vậy, em nghĩ anh tin sao? Em có chắc bản thân mình chưa bao giờ bị lay động?"

Chaeyoung khẽ mấp máy môi, nhưng không nói gì, nơi này bỗng nhiên rơi vào bế tắc trong giây lát.

Tôi hiểu sự vướng mắc trong lòng nàng ấy, đây là một cảm giác tội lỗi và lo lắng rất trong sáng, không pha trộn với những cảm xúc khác. Chỉ là Lee Donghuyn không nghĩ như vậy mà càng ngày càng lún sâu. Chaeyoung cho đến nay vẫn chưa thể nói câu "Tôi không nợ anh điều gì" với anh ấy.

"Xin lỗi."

Chaeyoung là người đã phá vỡ sự im lặng, nói lời xin lỗi nghe có vẻ quá yếu ớt.

Nàng ấy khẽ híp mắt lại, "Lee Donghuyn, tôi không phải người bạc tình bạc nghĩa, tôi sẽ luôn ghi nhớ anh đã giúp đỡ tôi khi tôi gặp khó khăn. Nhưng..."

Lúc nói đến đây, cô dừng lại một chút, điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó kiên quyết nói: "Bởi vì anh thích em, nên em sẽ phải ở bên anh, trên đời không có lý do như vậy đâu."

Thích, hợp và ở bên nhau là ba chuyện khác nhau, Lee Donghuyn thông minh như vậy nên đương nhiên hiểu được.

Lần này đến lượt anh ta im lặng, anh ta nhìn chằm chằm Chaeyoung một lúc lâu, sau đó đột nhiên bật cười thành tiếng.

Chaeyoung cảm thấy khó hiểu trong giây lát, hơi nheo mắt lại thấy anh ta nắm chặt tay, nhìn thấy gân xanh nổi lên cho đến khi các đốt ngón tay trắng bệch.

"Nhưng Chaeyoung, đừng quên, anh từ nhỏ, không có gì muốn mà không được."

Giọng nói trầm trầm của Lee Donghuyn bình tĩnh và lạnh lùng, lời nói của anh ta hống hách và vô lý, như thể không có chỗ để thương lượng.

"Anh hiểu những gì em đang nói, nhưng mọi chuyện không hợp lý lắm." Anh tiếp tục.

Sau khi hết kiên nhẫn, anh ta dường như đã biến thành một người khác, không, phải nói là anh ta đã lộ diện.

Ở một khía cạnh nào đó, kỳ thực tôi cảm thấy hai người trong đó rất giống nhau, ngay cả lời nói cũng rất giống nhau, nếu có tình ý với nhau thì thật sự nên ở bên nhau.

"Rốt cuộc tôi phải nói như thế nào cho anh hiểu?!" Chaeyoung phản kháng lui về phía sau nửa bước, tâm tình bắt đầu kích động: "Đừng quá cố chấp, nếu anh nắm tay quá chặt, thủy tinh sẽ vỡ và tay anh sẽ bị thương."

"Vậy thì đợi cho đến khi tay anh chảy máu." Lee Donghuyn thực sự cố chấp, và đôi mắt kiên định của anh ấy đã cho nàng ấy biết câu trả lời.

"Anh thật sự đừng như vậy nữa, anh biết rõ tình cảm của tôi như thế nào, dù anh có làm gì đi nữa mọi chuyện cũng không thể thay đổi đâu." Chaeyoung kiên nhẫn, và sau câu thuyết phục cuối cùng, nàng ấy lùi lại vài bước và bước ra khỏi cầu thang một cách nhanh chóng.

Khi tôi nghe thấy tiếng bước chân, tôi lập tức đứng thẳng dậy, nhưng tôi vẫn đụng phải Chaeyoung đang từ trong đi ra.

Còn chưa kịp phản ứng, nàng ấy kinh ngạc lùi lại mấy bước, tim đập mạnh, vẻ mặt luống cuống như thể một giây sau sẽ ngạt thở.

"Lisa, em vừa gặp phải một tên mất trí." nàng ấy thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy tôi, rồi thì thầm vào tai tôi.

Nhưng nàng ấy vừa dứt lời, "kẻ mất trí" mà nàng ấy nói cũng bước ra phía sau, rồi đứng sau lưng nàng ấy.

"Lại là em."

Lee Donghuyn không ngạc nhiên khi thấy tôi, và nói điều này một cách không rõ ràng.

Tôi lịch sự mỉm cười, "Em chỉ đang tìm một người thôi."

Chaeyoung khẽ thở dài, quay người lại gần Lee Donghuyn hai bước, dứt khoát nói với anh ta: "Dừng lại đi, mọi chuyện đến đây là đủ rồi."

Đương nhiên, Lee Donghuyn hoàn toàn không nghe lời cô nói, mà cố chấp siết chặt cổ tay của Chaeyoung, đôi tay mảnh khảnh và xinh đẹp đó trong nháy mắt đã bị nắm chặt.

Tôi không thể chịu đựng được nữa, vì vậy tôi tiến lên để buộc Lee Donghuyn phải buông tay, "Lee Donghuyn, em khuyên anh tốt nhất nên dừng lại đi, những thứ này không phải của anh, ít nhất anh sẽ không mất mặt nếu anh bỏ cuộc."

"Lalisa Manobal, chuyện này từ đầu đến cuối không liên quan gì đến em, anh khuyên em nên đi đi." Anh ta cười lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm.

Ý tứ trong lời nói của anh ta đã quá rõ ràng, nếu tôi có lý trí, tôi nên giả vờ như không nhìn thấy anh ta và rời đi ngay lập tức. Nói cách khác, bây giờ tôi không nên ở đây với tư cách là người thứ ba nhúng tay vào chuyện này.

Nhưng không có cách nào, người ta nói rằng mối quan hệ của loại hình tam giác là ổn định nhất và nó phù hợp để sử dụng ở đây.

Chaeyoung bất ngờ liếc nhìn tôi, tôi chưa kịp hiểu ý nàng ấy thì nàng ấy đã nắm lấy cổ tay Lee Donghuyn và cắn mạnh, Lee Donghuyn không kịp đề phòng, cảm thấy đau theo bản năng mà buông ra, nhanh chóng lùi lại.

Anh ta cũng là một người tàn nhẫn, trên cổ tay có vết răng rõ ràng như vậy, mặt không thay đổi nhưng lại có chút kinh ngạc.

"Chaeyoung, đừng ép anh, hôm nay nếu em rời đi, anh không biết sẽ làm chuyện gì với họ đâu." Anh ta nhếch mép chậm rãi nói, ngữ khí không nghiêm túc, nhưng lời nói lại không có chút nào thiện ý.

"Đi thôi." Tôi phớt lờ lời cảnh báo của anh ta, quay người và kéo Chaeyoung đi.

"Nếu tôi nhằm vào Lalisa Manobal và nhà họ Manobal thì sao?" Người phía sau chậm rãi nói.

Chaeyoung lập tức mở to hai mắt, nàng ấy đứng tại chỗ đột nhiên quay đầu lại, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, anh ta đã nhắm chính xác vào điểm yếu của nàng ấy.

Được nhắc nhở, tôi không bất ngờ với kết quả này, khi anh ta khuyên tôi đừng can thiệp, tôi đã lường trước được kết quả vô lý như vậy.

"Anh đúng là đồ vô liêm sỉ." Chaeyoung kinh ngạc cùng tức giận nói.

Tôi nắm lấy cánh tay nàng ấy và tiếp tục đi về phía trước, không quay đầu nói với Lee Donghuyn: "Anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn."

Sau khi đi xa, Chaeyoung ngửa mặt lên trời thở dài: "Con có tội tình gì mà ông trời nỡ đối xử với con như vậy?!"

.....

Tôi đã nghĩ kỹ lại, Lee Donghuyn luôn hành động nhanh chóng và tàn nhẫn, không bao giờ trì hoãn các vấn đề trong kinh doanh, tôi không biết mình sẽ mang đến bao nhiêu rắc rối cho bản thân vì sự bốc đồng của mình lúc này.

Cách đây không lâu, Louis đã nói trước mặt bố mẹ tôi và nhiều người nổi tiếng rằng tôi có thể tiếp quản tốt công ty, nhưng chỉ trong vài ngày, tôi đã gặp rắc rối với những người như Lee Donghuyn, mọi người chắc đang chờ để chế nhạo tôi, tôi tự thiêu mình trong lửa, không dừng lại cho đến khi nó cháy rụi.

Xoa xoa thái dương đau nhức, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn ánh đèn xe, đèn đường trên đường, cũng như những đợt gió nóng mùa hè không ngừng ùa vào từ cửa sổ.

"Không phải chị đã bỏ đi mà không do dự sao? Bây giờ em thấy rằng chị đang hối hận đấy." Chaeyoung đến gần tôi và nói.

"Có thể em không biết, nhưng nghe nói nhà bọn họ nắm trong tay một nửa thị trường trong nước." Tôi cười khổ, "Đã đến lúc nghĩ cách để đối phó rồi."

Có người từ nhỏ đã xin Thần cho ăn, có người bị Thần đuổi bắt cho ăn, còn Lee Donghuyn, Thần trực tiếp ban thưởng một bữa tiệc thịnh soạn. Giữa người với người, thật là bất công.

Chaeyoung vỗ vai tôi, "Lisa, chị phải tin rằng chị là phần nửa còn lại mà anh ấy không thể có được."

...Tôi cố gắng hết sức mình.

"Kỳ thật, chị có thể thả em đi, em chính là phiền phức, chỉ cần chị ở trong quán bar lúc đầu không để ý tới em, sau này cuộc sống của chị sẽ không bị quấy rầy." Chaeyoung yếu ớt cúi đầu, nắm chặt hai tay.

Tôi chìm đắm trong suy nghĩ, có thật là như vậy không?

"Vậy khi nào thì em trả lại số tiền em nợ tôi?" Tôi hỏi.

Chaeyoung không biết tại sao, tôi cũng không biết tại sao mình lại nhắc tới chủ đề không liên quan này.

:Đã đến mức này rồi, chỉ có một mình chị với em, em không cảm thấy hơi muộn sao?" Tôi cố nặn ra một nụ cười xoa đầu nàng ấy, "Chaeyoung à, đã ném lao rồi thì phải theo lao thôi."

Nàng ấy ngước nhìn tôi sửng sốt, rồi cắn môi dưới như thể đã hạ quyết tâm.

"Số tiền này em sẽ trả lại sau. Nhưng em biết, hiện tại việc quan trọng là cùng nhau đối mặt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro