Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Hoài Thừa buồn bực trở về , tâm trạng không thể trở lại bình thường . Anh vẫn tiếp tục cho người theo dõi Cố Niệm , anh nhất định phải giữ lại đứa bé , không cần biết phải dùng biện pháp gì .

Mất cơ hội trông thấy Phán Phán ra đời , vậy hãy để đứa bé này bù lại cho anh . Biết đâu Cố Niệm sẽ mềm lòng vì đứa bé .

Anh vào phòng tranh , mọi đồ vật của Cố Niệm trước đây đều được giữ lại , anh mở từng bức phác hoạ của cô ra , hồi tưởng lại những việc đã qua . Anh bỗng cảm thấy may mắn khi trước đây không mang đồ vật ở đây đi , nếu không thực sự anh chẳng còn lại gì nữa .

Chỉ tiếc rằng tập tranh cô vẽ anh đã bị huỷ mất rồi , anh hiểu rằng sau này sinh nhật mình , cô sẽ không vẽ thêm cho anh bức nào nữa .

Anh đã mang lại cho cô vết thương quá sâu .

Dù miệng vết thương có khép lại cũng không thể trở lại ban đầu được nữa .

Cố Niệm đang lo lắng về sự xuất hiện đột ngột của đứa bé này , một tờ báo đột nhiên đăng tải một bài bôi xấu cô bày đặt văn vẻ . Bài báo vạch trần 4 năm trước tay Cố Niệm bị tổn thương nghiêm trọng , hơn nữa những bức tranh của cô trong vài năm gần đây đều đơn giản không có chuẩn mực nhất định . Vì vậy bài báo kết luận bức ' Thính' được vẽ thay chứ không phải tác phẩm của cô .

Tin tức vừa phát ra , thoáng chốc trở nên bùng nổ mãnh liệt .

Phóng viên tìm được phòng tranh , Phương Hủ Hủ cảm thấy đau đầu , giải thích đến nỗi miệng đắng lưỡi khô vẫn không ai chịu đi .

Lương Cảnh Thâm nhận được tin tức liền chạy tới , có phóng viên nhận ra ông , ông nghiêm mặt nói : " Thưa mọi người , Cố Niệm là học trò của tôi , tôi khẳng định cô ấy không thuê người vẽ tranh ."

" Nếu anh chắc chắn vậy có thể mời cô ta ra làm rõ , những gì báo Nam Bắc viết đều cho thấy cô ta bịa đặt ."

" Giáo sư Lương à , biết người biết mặt không biết lòng , hiện tại giới trẻ đều theo đuổi công danh lợi lộc , có thể vì danh lợi mà bán đứng bạn bè , sao ngài có thể chắc chắn bức tranh do Cố Niệm vẽ ?"

Lương Cảnh Thâm nhăn mặt , lúc này còn bộc lộ chút khí thế doạ người : " Việc này sẽ do Hiệp hội chuyên ngành mỹ thuật giải thích , không cần những người không liên quan bình luận . Người của Hiệp hội đương nhiên sẽ giải quyết tốt ."

Hầu hết phóng viên đều dè chừng thân phận của ông , im lặng tỏ vẻ biết sai , chắc hẳn đang nghĩ xem nên xử lí thế nào .

Đúng lúc này có vài đứa trẻ đi từ phòng tranh ra : " Cô Cố là người rất tốt ." Mẹ đứa trẻ cũng đứng về phía nó , nói một cách chắc chắn : " Cô Cố là cô giáo rất có trách nhiệm , chúng tôi tin tưởng trình độ của cô ấy ."

" Đúng đấy , chúng tôi theo bọn họ từ lâu , chúng tôi tin cô ấy ."

Phương Hủ Hủ bước lên một bước : " Thưa các phóng viên , mọi người có việc của mọi người , chúng tôi cũng có việc của chúng tôi , xin đừng làm ảnh hưởng đến việc học của mấy đứa nhỏ . Nếu không được chúng tôi đành phải báo cảnh sát ."

Các phóng viên ngệch mặt nhìn nhau .

Lương Cảnh Thâm nói : " Mời mọi người quay về , về sự việc của Cố Niệm mọi người có thể cập nhật trên web chính thức của Hiệp hội ."

Cuối cùng các phóng viên cũng chịu rời đi , Phương Hủ Hủ liền thở phào : " Đáng ghét thật , không biết ai lại bịa đặt ra chuyện này ."

Lương Cảnh Thâm nắm lấy tay cô : " Chắc là một người trong ngành ."

Phương Hủ Hủ thầm chửi một câu , Lương Cảnh Thâm nhéo bàn tay cô : " Được rồi , anh biết em không vui ."

" Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì ?"

Lương Cảnh Thâm nghĩ một lúc mới nói : " Để chính cô ấy ra mặt làm sáng tỏ ."

" Làm sao để làm sáng tỏ việc này bây giờ , việc tay của Niệm Niệm từng chịu tổn thương là thật , có thể nói ' Thính' là một sự bứt phá của cô ấy suốt mấy năm nay ." Phương Hủ Hủ nóng lòng nói .

" Em đừng sốt ruột , đài truyền hình có một chương trình , mỗi tập đều có khách mời tham dự , dù là minh tinh hay tác giả đều có ."

" Ý anh là cho Niệm Niệm tham gia chương trình kia ?"

" Đúng vậy . Chuyện này không phải trốn tránh là có thể giải quyết ."

Phương Hủ Hủ thở dài : " Chỉ có điều bây giờ Niệm Niệm lại đang mang thai thôi ."

Lương Cảnh Thâm sững sờ .

Phương Hủ Hủ bất đắc dĩ nói : " Đứa bé là con của Tống Hoài Thừa , em không hiểu rốt cuộc anh ta đã niệm chú gì nữa ." Cô nói xong liền nhìn sang Lương Cảnh Thâm , thấy ông đang suy nghĩ , bèn lắc lắc tay ông : " Anh đang nghĩ gì thế ?"

" À ... Tiểu Phương ... cho anh hỏi dù anh đã cố gắng hết sức mà sao ..." Ánh mắt của ông lướt qua bụng cô .

Phương Hủ Hủ lúng túng , vội gạt tay ông ra chạy vào phòng vẽ .

Lương Cảnh Thâm cười .

Chỉ có tình yêu mới có thể làm một người đàn ông dùng trăm phương ngàn kế để một người phụ nữ sinh con cho mình .

Cũng như trước kia , trong lòng Cố Niệm chỉ loanh quanh nghĩ đến cái thai của hai người .

Gần đây cô thực sự không có thời gian suy nghĩ về những gì trên báo , cô chỉ nghĩ phải xử lí đứa bé trong bụng mình làm sao . Cô đã quyết định rồi , cô và Tống Hoài Thừa không thể dây dưa thêm nữa .

Tống Hoài Thừa cũng đã đọc được bài báo đó , anh nhanh chóng kêu thư kí hẹn gặp tổng biên tập tờ báo bên kia , đối phương trả lời rằng chuyện này do Hiệp hội chuyên ngành mỹ thuật xử lí , về phía họ chỉ đăng tin tức thôi .

Lê Hạ cầm tài liệu vào văn phòng : " Cậu nhìn xem , đây là bản báo cáo thuận lợi về mảnh đất này , dự tính chỉ khoảng 1 - 2 tỷ là có thể nắm chắc trong tay ."

Tống Hoài Thừa mở tài liệu ra xem : " Thành phố D là nguồn thu lợi nhuận , có rất nhiều người nhìn chúng miếng thịt béo bở này , không dễ thu về tay thế đâu ."

Lê Hạ gật đầu : " Đúng vậy , có Chu gia rất khó vượt mặt , nhưng miếng này bên mình ưng ý trước , Chu gia không nên chen chân vào ."

Mắt Tống Hoài Thầ tối sầm lại : " Tuỳ cơ ứng biến thôi ."

Lê Hạ thấy sắc mặt anh không tốt , bèn hỏi : " Bác sĩ cậu muốn nghỉ ngơi cẩn thận , cậu không nên làm việc quá sức . Đừng vì chuyện của Cố Niệm mà tự dày vò bản thân . Bây giờ không có Lục Diệp Thanh bên cạnh cô ấy , một mình cô ấy trông Phán Phán cũng không sao , hơn nữa cậu nên cho cô ấy chút thời gian ."

Tống Hoài Thừa cười khổ , nếu được như vậy đã tốt . Bây giờ chính anh cũng không biết mình nên làm gì mới ổn .

Phương Hủ Hủ nói lại với Cố Niệm ý kiến của Lương Cảnh Thâm , Cố Niệm suy nghĩ rồi quyết định tham gia .

Tuy cô tự cảm thấy mình cây ngay không sợ chết đứng , nhưng cô cũng nhìn ra được Lương Cảnh Thâm đã chịu rất nhiều áp lực thay mình .

Chiều thứ 6 , trời mưa rả rích . Phương Hủ Hủ nhận nhiệm vụ trông Phán Phán , còn Lương Cảnh Thâm đến đón Cố Niệm . Cố Niệm khoác bên ngoài chiếc áo lông đen , nhìn trông rất mỏng manh .

Đằng xa có chiếc xe con màu đen , một người đàn ông vừa gửi tin nhắn đi : " Tống tiên sinh , cô Cố vừa lên một chiếc xe Ford màu đen ."

" Anh tiếp tục theo dõi , cô ấy đến đâu thì báo ngay cho tôi ."

Đến đài truyền hình , hai người xuống xe , vừa rồi trong xe Lương Cảnh Thâm đã nói qua với Cố Niệm những vấn đề chương trình muốn hỏi , cô cũng hiểu phần nào .

Khi hai người vừa xuống xe , Tống Hoài Thừa liền nhận được điện thoại .

" Tống tiên sinh , cô ấy đến đài truyền hình , không phải bệnh viện ."

Tống Hoài Thừa thở phào nhẹ nhõm , anh có chút băn khoăn không biết cô đến đài truyền hình làm gì : " Ai đi cùng cô ấy ?"

" Một người đàn ông tầm 40 tuổi , dáng người cao gầy , có đeo kính ."

Lương Cảnh Thâm , trong đầu Tống Hoài Thừa nhanh chóng bật ra cái tên .

" Được rồi . Anh tiếp tục theo lên trên xem bọn họ làm gì ?"

Tống Hoài Thừa đặt điện thoại xuống , suy nghĩ vài phút liền đứng dậy cầm áo khoác ra ngoài .

Chương trình đã bắt đầu , Lương Cảnh Thâm ngồi sau hậu trường . Cố Niệm ngồi ở vị trí khách mời , nét mặt rất bình tĩnh .

Trong 10 phút đầu chương trình cô đều không mở miệng nói lời nào . Cho đến khi MC hỏi cô : " Cô Cố học vẽ tranh , phong cách của cô trước giờ đều không thống nhất với nhau nên việc cô nhận giải thưởng lớn khiến mọi người rất ngạc nhiên , cô có thể giải thích đôi chút về nguyên nhân không ?"

Tối qua Phương Hủ Hủ đã nói với cô , cùng lắm cô có thể nói hết những chuyện cũ xảy ra . Nhưng việc bị bỏ rơi rồi phải ly hôn đâu dễ dàng nói thẳng ra thế .

Vết thương của mình không cần thiết phải vạch ra cho người khác thấy .

Để nhận lấy sự đồng cảm ? Không đâu , có khi tự rước lấy nhục .

Cố Niệm hít sâu , khẽ mở miệng : " Mấy năm trước tay phải của tôi từng bị thương , cho nên những tác phẩm trước kia có chênh lệch khá lớn so với bây giờ ."

" Nói vậy nghĩa là thương thế của cô đã ảnh hưởng phần nào đến sự nghiệp của cô sao ?"

Cố Niệm gật đầu : " Đúng vậy . Trong vòng hơn 1 năm nay tôi không thể cầm bút ."

Khán giả theo dõi ồ lên .

" Vậy bây giờ tay cô thế nào rồi ? Mọi người đều biết bức ' Thính' của cô sắp tới sẽ được giao một giải thưởng danh giá ở nước ngoài .

Cố Niệm mỉm cười , lộ vẻ xúc động , cô giơ tay lên , camera cũng chăm chú bắt lấy hình ảnh cổ tay cô , trên làn da trắng nõn có một vết sẹo xấu xí : " Tay đã bị tổn thương nên chắc chắn không thể vẽ được như trước , nhân vật chính của bức ' Thính' chính là con gái tôi ..." Nói về con gái mình , cô dần bình tĩnh lại : " Từ lúc con bé chưa sinh ra , tôi đã mong muốn sau này vẽ được tập tranh theo từng phát triển của con bé . Nhưng rất tiếc tay của tôi lại bị thương , trước khi con bé tròn 1 tuổi tôi chưa hoàn chỉnh được bức nào . Khoảng thời gian vẽ ' Thính' là khi tôi gặp rất nhiều sự cố , có lẽ con người luôn bộc lộ tài năng của mình lúc áp lực đè nặng ."

Màn hình chính hiện lên bức ' Thính' , ánh mắt mọi người chăm chú dồn vào nó .

" Tôi yêu con gái mình , là một người mẹ , sao tôi có thể đem con gái mình ra làm trò đùa ?"

Không biết ai khơi mào vỗ tay , phút chốc mọi người đều cảm động .

Người MC chuyển chủ đề khác : " Ai cũng biết người làm nghệ thuật đều không có trạng thái ổn định , có những lúc xuống dốc trầm trọng , vậy làm sao mọi người vượt qua được tình trạng này ?"

Lương Cảnh Thâm khẽ nhếch miệng . Chiêu này của Cố Niệm rất hiệu quả , lấy được tình cảm của mọi người .

Điện thoại của ông rung lên ... là tin nhắn của Phương Hủ Hủ .

" Mọi việc sao rồi ?"

Lương Cảnh Thâm cảm thấy trong lòng ấm áp . Tình cảm giữa hai cô gái này vô cùng thắm thiết , thật khó có được .

Gặp được Phương Hủ Hủ cũng là may mắn của ông . Lương Cảnh Thâm luyến tiếc hạnh phúc nhỏ nhoi này , ngón tay khẽ dao động , cũng nên bảo cô yên tâm được rồi .

Sau khi chương trình kết thúc , có một số học sinh theo học mỹ thuật vây quanh Cố Niệm , hỏi cô mấy vấn đề , cô đều giải đáp từng cái .

Lương Cảnh Thâm thấy cô có chút mệt mỏi liền đi tới .

Mấy học sinh nhìn thấy ông , hai mắt đều phát sáng , lễ phép chào : " Giáo sư Phương ..." Mặc dù Lương Cảnh Thâm không phải thầy của bọn họ nhưng mọi người đều kính trọng ông .

Lương Cảnh Thâm nói một cách nho nhã : " Khi nào có dịp hoan nghênh mọi người đến dự khoá học của tôi . Nhưng hôm nay chúng tôi có việc phải đi trước ."

Ra đến sảnh đài truyền hình , Cố Niệm cười nói : " Bây giờ em có thể hiểu được Hủ Hủ rồi ."

" Sao thế ?" Lương Cảnh Thâm hỏi .

" Thầy Lương phong lưu lỗi lạc , già trẻ không tha , rất áp lực đấy ạ ." Cố Niệm cố ý làm ra vẻ bất đắc dĩ .

Lương Cảnh Thâm thấy cô thế này , biết rằng tâm trạng cô không tệ , cũng vui vẻ cười đùa : " Áp lực của thầy cũng rất lớn đấy , đến giờ nha đầu kia vẫn chưa chịu gặp cha mẹ thầy ."

Cố Niệm cười : " Việc này em sẵn sàng cống hiến sức lực mình ."

" Vậy thầy cảm ơn trước nhé ."

Hai người đang nói chuyện , bỗng dưng chuông điện thoại của Cố Niệm vang lên : " Chờ em nghe điện thoại chút ạ ."

Là Lục Diệp Thanh gọi : " Em đang ở đâu ?"

" Em đang ở đài truyền hình , bây giờ chuẩn bị về phòng vẽ ."

Lục Diệp Thanh không hỏi cô sao lại đến đài truyền hình , chỉ dặn dò : " Anh có một số việc muốn nói lại với em , nói qua điện thoại không tiện , đợi chúng ta gặp mặt rồi nói ."

" Được ." Cố Niệm suy nghĩ liền nói ra địa điểm .

" Lát nữa gặp ." Lục Diệp Thanh ngắt máy , ngắm nhìn những giọt mưa đậu trên cửa kính , thật mơ hồ .

Lương Cảnh Thâm lo cho cô , đưa cô đến quán cafe liền dặn dò : " Có chuyện gì gọi cho thầy và Hủ Hủ ."

Cố Niệm gật đầu : " Em cảm ơn thầy ."

Quán cafe khá yên tĩnh , cô ngồi đợi một tí liền thấy Lục Diệp Thanh vội vàng chạy đến . Trên đầu vai còn đọng vài giọt nước .

Cố Niệm đưa cho hắn tờ giấy : " Trên vai anh dính nước kìa ."

Lục Diệp Thanh nhận lấy nhưng không vội lau đi : " Sao vậy ? Tìm em có việc gì à ?"

Lục Diệp Thanh cũng không biểu lộ gì cả , trong lòng hắn đang toan tính , cuối cùng hắn cũng mở miệng : " 4 năm trước là Chu Hảo Hảo tìm người làm tay em bị thương ."

Tay Cố Niệm hụt một cái , nước trong cốc tràn hết ra ngoài .

" Chuyện này Tống Hoài Thừa cũng biết ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro