chap35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 năm sau.

Giống như mọi vũ trường khác, Red Blossom cũng tràn ngập giữa tiếng nhạc và ánh đèn mờ ảo, nơi chứa chấp những con thiêu thân bốc cháy trong ngọn lửa của tuổi trẻ, nơi hỗn tạp đầy mọi thành phần và là nơi rửa tiền của những tập đoàn mafia làm chủ nó.

Red Blossom cũng là mục tiêu của cậu, nơi mà cuộc sống khác của Sung Min bắt đầu. Cũng chẳng còn xa lạ gì với môi trường đầy hỗn tạp và cạm bẫy này, cũng chẳng yêu thích gì khi phải sống lại trong môi trường đã làm thay đổi cả cuộc đời cậu, thay đổi toàn bộ. 2 năm trước, Sung Min vẫn là một chàng trai hiền lành, trong sáng và yếu đuối và không hề biết đến những lừa dối hay thủ đoạn nhưng giờ đây, Sung Min trở lại làm việc ở vũ trường, vẫn là công việc bartender như ngày nào, nhưng Sung Min bây giờ đã không còn là Sung Min năm xưa nữa.

Xinh đẹp và sắc xảo, đó là tất cả những gì mà những người đến đây nhận định về cậu. Sung Min bây giờ đã tự biết được khả năng của mình ở đâu, mình có thể làm được gì với những gì mình đang có. Cậu biết có cả khối đàn ông trong này chết mệt vì cậu, thèm khát được chạm vào cậu và Sung Min cũng biết phải làm thế nào để điều khiển những kẻ đó. Đã 2 năm rồi kể từ ngày đó, ngày mà Sung Min mất hết tất cả mọi thứ, anh trai, người yêu và con… Thỉnh thoãng Sung Min vẫn hay nhớ về ngày xưa, lúc mà cậu vẫn còn 1 gia đình đầm ấm ở trong 1 căn nhà nhỏ vùng ngoại ô, chỉ có mình cậu và Lee Teuk cùng với đứa bé trong bụng, Sung Min nhớ mỗi ngày Heechul vẫn hay mua quà đến và cùng cậu trò chuyện, ngày cuối tuần lại tụ họp cùng nhau ăn thịt nướng… đã từng hạnh phúc như thế, cuộc sống đã từng mang một màu hồng xinh đẹp… bất giác Sung Min nghe lòng mình chùng xuống.

Tất cả mọi chuyện của ngày hôm nay chẳng phải đều do cậu gây ra hay sao?

Lặng lẽ nhìn xuống bụng mình, Sung Min khẽ đưa bàn tay sờ vào bụng thì thầm: “ Hyun Min…”

-          Sung Min, bàn số 2 gọi thức uống đã có… Sung Min này!

Giật mình, cậu ngước lên nhìn chàng trai với gương mặt nhỏ nhắn cùng mái tóc vàng dễ thương đang mở to mắt nhìn cậu tò mò.

-          Hơ, bàn số 2 hả chờ tý xong ngay. Ryeo Wook này lấy dùm mình tờ giấy đằng kia, mình quên bàn số 2 gọi gì rồi.

Ryeo Wook nghi hoặc cầm tờ giấy đưa cho cậu

-          Có chuyện gì hả? đang suy nghĩ gì thế?

-          Không có gì, chỉ là hơi mõi cổ nên xoay đầu tý ấy mà_ Sung Min mỉm cười chống chế.

Ryeo Wook thôi không nhìn Sung Min nữa, vốn cậu cũng quen Sung Min thỉnh thoãng vẫn hay tự kỷ một mình nên không hỏi nữa mà bước vào quầy lau ly.

-          Dạo này không hiểu sau bên Abyss ít phái người sang đây, mấy lão già trong NoDaeHan cũng chộn rộn hẳn nhưng không biết có chuyện gì xãy ra. Cậu có nghe ai nói gì không?_ Ryeo Wook thì thầm vửa đủ cho Sung Min nghe, tay vẫn không ngừng chùi mấy cái ly bóng loáng treo trên cao.

-          Không rõ lắm, chẳng có mấy người cấp cao lui tới đây nên không moi được thông tin nào. Toàn lũ tép riu đến tìm gái thôi.

Sung Min nói như đang lẩm nhẩm 1 bài hát, đổ rượu từ trong bình pha chế ra cái ly mà Ryeo Wook vừa đưa tới.

Bất chợt ngoài cửa có tiếng ồn ào, tiếng người la hét và hình như có tiếng đánh nhau. Sung Min và Ryeo Wook đưa mắt nhìn nhau như hỏi ‘có chuyện gì vậy?’ rồi cùng nhìn về phía sàn vũ trường. Tiếng nhạc tắt hẳn, đám thanh thiếu niên đang nhảy nhót trên sàn cũng dạt hẳn ra chừa chổ cho 1 đám người đi vào. Trong đám người mới vào có vài tên trông giống vệ sĩ người nước ngoài, hùng hổ dạt dòng người đông đúc tránh sang hai bên.

-          Tất cả mọi người ở đây nghe cho rõ! Từ giờ chổ này không còn thuộc địa phận quản lý của Abyss nữa, nơi này chính thức trở về NoDaeHan và bang chủ của chúng ta đã chính thức quay trở lại!

Tiếng vỗ tay hoan hô rầm trời của những tên đàn em vang lên dữ dội, hò hú kéo theo những người khác cũng phải hò theo.

Cả Sung Min và Ryeo Wook vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đưa mắt nhìn nhau rồi ngay lập tức, Sung Min hiểu chuyện gì đang xãy ra khi có hai người bước ra chính giữa sàn nhảy, nơi quả cầu đầy màu sắc trên cao vẫn quay đều tỏa ánh sáng soi rọi gương mặt của hai kẻ vừa mới bước ra. Một cô gái tóc vàng xinh đẹp đang khoát tay 1 chàng trai dáng người cao dong dỏng mang nụ cười mỉm cùng lúm đồng tiền quen thuộc.

Sung Min quay phắt vào trong, hai mắt đảo nhanh, cậu cắn môi lẩm bẩm

-          Là No Min Woo sao?

-          Vậy ra là hắn ta chưa chết và đã trở về?

Kang In đặt ly rượu xuống bàn nhìn Sung Min và Ryeo Wook hỏi. Sung Min nhẹ gật đầu và Ryeo Wook nói ngay.

-          Cả hai năm nay không có chút tin tức gì của hắn ta. Em và Sung Min cũng dò hỏi rất nhiều người, em có thể đảm bảo rằng người trong NoDaeHan không ai biết về chuyện này hết. Nhưng ngạc nhiên nhất là hắn ta lại sắp trở thành con rể của Robet. Cô gái tóc vàng đứng bên cạnh No Min Woo là Jessica con gái của Robet đúng không Sung Min?

-          Có lẽ vậy!

Sung Min hờ hững đáp, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Sung Min không quan tâm việc No Min Woo đi với ai và hắn đã chết hay còn sống. Chỉ là trong giây phút nhìn thấy hắn, hình ảnh 2 năm trước lại tràn về khiến Sung Min cảm thấy khó chịu. Cậu không muốn tiếp tục đề tài này nhưng cũng không thể bỏ đi. Trong suốt 2 năm qua, Kang In đã nghĩ việc ở CIA vì anh tin rằng CIA có gián điệp bên trong, nói chính xác hơn là từ sau cái chết của Lee Teuk, Kang In đã không còn tin cái gì là chính nghĩa nữa. Anh quyết tâm đào tạo Sung Min, ngày ngày luôn nhắc cho cậu nhớ cái chết của Lee Teuk mà phải trả thù. Ryeo Wook trước kia cũng là CIA, nhưng vì lý do nào đó cậu cũng nghĩ việc và cùng Sung Min tham gia vào công việc này.

-          Sung Min à thời cơ đã đến rồi đó!

Kang In bất chợt gọi khiến cậu giật mình quay lại, nãy giờ đầu óc cứ lang thang suy nghĩ cậu không biết 2 người đang bàn đến đâu rồi

-          Sao cơ?

-          Tình hình hiện tại chẳng phải đã tốt lên rồi sao. Cả 2 năm nay NoMinWoo không có chủ lại bị Abyss khống chế hết 32 vũ trường, cứ tiếp tục như vậy thì không sớm thì muộn NoDaehan sẽ thuộc về Abyss thôi. Nhưng bây giờ No Min Woo đã trở về, lại có ông Robet hậu thuẫn, dù muốn dù không bên Abyss cũng phải nhường bước nếu như không muốn gây hấn với Robet. Thế lực NoDaeHan tăng mạnh cũng là lúc thời cơ chính mùi để trả thù, vì chỉ có No Min Woo mới có thể đánh bại được Jo Kyu Hyun, anh tin điều đó!

Trái tim Sung Min chùng xuống, cái tên Jo Kyu Hyun khiến lòng cậu quặn thắt. Sung Min không muốn nhắc đến, cũng không muốn nghĩ đến con người đó nhưng Kang In thì không bao giờ muốn cậu quên đi cái tên đó, Kang In chồm tới, nắm lấy tay cậu và nói

-          Bây giờ tất cả kế hoạch của chúng ta phụ thuộc vào em cả, Sung Min à!

-          …_ Sung Min im lặng, nhìn vào đôi mắt cương nghị của Kang In, cậu biết cậu không thể nào từ chối được việc này.

Ôm trên tay một mớ thức ăn mới mua từ siêu thị, Junsu khệ nệ đẩy cánh cửa rồi vào nhà. Tiếng trẻ con gọi to tên anh một cách vui mừng như thể nó đã chờ đợi giây phút anh bước vào nhà lâu lâu lắm rồi

-          Appaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!

-          Yoo Hyunnie!

Đặt gói đồ xuống, Junsu ôm cậu nhóc mới vừa chạy ào lại vào lòng. Thằng nhóc khóc thút thít trong vòng tay anh, ôm chặt cổ anh đến nổi Junsu cảm thấy hơi nghẹt thở

-          Bị mắng nữa à?_ Junsu vuốt lưng nó, nhẹ nhàng hỏi. Tình trạng thế này thì chắc là lại bị Hyuk Jae mắng chứ không đâu

-          Appa nhỏ bắt con quay đầu vào tường. Yoo Hyun sợ lắm, oa oa oa…

-          Còn giỏi đi mét.  Con đang bị phạt ai cho chạy ra đây hả?

Eun  Hyuk giận dữ bước tới khiến thằng nhóc sợ hơn, siết chặt 2 tay 2 chân hết mức có thể vào người Junsu.

-          Từ từ bình tĩnh Hyukie à, em làm con nó sợ. Yoo Hyunnie đừng sợ, có appa lớn ở đây, không sao đâu.

-          Appa nhỏ đánh Hyunnie, Hyunnie sợ… oa oa oa ~~~

-          Thế con đi đánh bạn thì không biết sợ hả?

Eun Hyuk hùng hổ kéo thằng bé ra tìm 1 kẻ hở mà tét vào người nó.

-          Hyukie đừng vậy… từ từ nói. Hôm nay lại sao nữa?

-          Hừ anh đi mà hỏi nó. Chưa từng thấy đứa con nít nào mà láo như nó. Hỗm rày em đã ngờ ngợ rồi, cứ nghe cô giáo nói mãi mấy đứa con nít không dám lại gần nó, tụi nó cứ khóc hoài mỗi lần ngồi gần nó mà không biết tại sao. Hỏi thì nó cứ giả ngơ ‘ Con không biết’ đến hôm nay thì quá rõ. Anh biết không, lúc chiều em đến đón nó, không để ý 1 lúc thì nó đẩy con bé đứng cạnh té lăn, lúc người lớn quay ra thì nó trưng bộ mặt ‘ ngây thơ vô số tội’ ra vờ như không biết tại sao con bé nó té. Nhưng em thì thấy hết, rõ ràng là nó nhân lúc không ai để ý mà đẩy con bé mà.

-          Yoo Hyun còn đẩy bạn sao?_ Junsu cố gỡ 2 bàn tay nhỏ xíu đang bâu cứng ngắt vào cổ anh

-          Tại appa nhỏ cười với nó mà …hức… appa nhỏ không bao giờ cười với con,hức… con không thích appa nhỏ cười với nó, hức…

-          Hyuk Jae à… nó chỉ là một đứa trẻ, nó ghanh tỵ khi em cười với đứa trẻ khác mà không cười với nó mà.

-          Ờ giỏi, biện lý do hay đấy…_ Eun Hyuk nghiến răng, thở hắt ra một cách giận dữ

-          Yoo Hyun nè, con xin lỗi appa nhỏ đi rồi appa nhỏ tha thứ cho… nhanh…

Thằng bé rụt rè quay đầu lại, cái mỏ chu chu mếu méo, hai mắt to tròn long lanh đầy nước thiệt là dễ thương. Eun Hyuk nhướn mày rồi nhìn lờ đi nơi khác, cái thằng nhóc quỷ quái này lợi hại nhất là cái mồm dẽo quẹo với đôi mắt cún con, nó mà giương đôi mắt cún ra rồi thì đố ai mà giận nó nổi.

-          Appa… appa con xin lỗi… hức!

-          Thôi dẹp đi! Tôi mặc kệ hai người… chỉ giỏi chèo chống cho nhau

Rồi cậu hầm hầm bỏ vào phòng.

Đợi đến khi nghe tiếng cửa phòng đánh rầm thật mạnh , Junsu mới kéo thằng nhóc lại, nhìn thẳng vào mắt nó hỏi

-          Rồi giờ cho appa lớn biết tại sao con đánh bạn?

-          Dạ tại vì nhìn nó nhõng nhẽo thấy ghét!_ Yoo Hyun dõng dạt nói, dùng mu bàn tay gạt nước mắt tỉnh bơ.

-          Láu cá!

Junsu cười khì, nhéo vào má nó.

Eun Hyuk ngồi phịch xuống giường, suốt hai năm nay nuôi thằng nhóc láu cá đó không khi nào là cậu không bực mình. Không phải là vì nó là con của kẻ mà cậu không ưa hay nó mang quá nhiều đặc điểm của bố mẹ nó, mà vì nó luôn luôn khiến cậu bực mình. Nó biết nói sớm hơn tất cả những đứa trẻ mà cậu biết, thông minh hơn bình thường và vì thế những trò tinh nghịch của nó cũng khiến cậu phát mệt, và nó thì làm quá ư là giỏi mấy trò ageyo đến nổi ngoại trừ cậu ra thì chả ai quát nổi nó khi nhìn cái điệu bộ cùng đôi mắt cún con đó.

Tiếng tin nhắn kêu tít tít khiến Eun Hyuk thôi không nghĩ về thằng nhóc nữa , cậu cầm máy lên và đọc, một thoáng ngạc nhiên hiện lên trên gương mặt cậu, rất nhanh rồi biến mất mà thay vào đó là một nụ cười bí hiểm

-          Chào mừng anh quay trở về!

———- em xô xo ry reader vì đã ngâm giấm lâu thế…. lo mãi đú zai mà bỏ fic 3runaway3 bản này chưa edit lổi, viết xong là quăng liền nên còn rất nhiều lỗi mong bà con tạm thời thông cảm —————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro