Chap46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 46

=====>>>>> FLASHBACK <<<<<=====

_ Ngươi chắc chứ?!

Hắn nhíu mày nhìn thằng nhóc trước mặt, tuy rằng có nghĩ đến nhưng đấy vốn chỉ là một giả thiết rất nhỏ đã từng lướt qua đầu hắn mà thôi.

_ Không chắc đó có phải Hunter Vương hay không, nhưng chắc chắn cậu ta không phải Kibum…

Changmin bặm môi gật đầu, cho dù Kibum có thay đổi thái độ với nó sau hàng loạt chuyện không hay giữa hai người thì cũng không thể thay đổi quá nhiều như vậy. Trước đấy Changmin đã ngờ ngợ rồi, và đến khi chứng kiến cảnh Kibum phát điên rồi ho ra máu ban nãy, nó đã có thể khẳng định, đây không phải Kibum mà Min từng biết.

_ … – Khuôn mặt hắn trầm xuống, không rõ là đang ngạc nhiên hay giận dữ, lúc sau thì chỉ nói hai từ ngắn gọn – Đã biết!

_ A… – Nói xong liền lập tức lướt đi, Changmin thấy vậy vội vàng túm áo lại hắn hỏi – Ngươi định làm gì Kibum?

_ Chẳng phải bảo đó không phải Kibum sao? Ngươi lo lắng? – Hắn nhướn mày hỏi Changmin, trong đầu đã bắt đầu suy tính đến những biện pháp trừng phạt nặng nhất đối với kẻ đang đội lốt Kibum.

_ Ngươi có thể chỉ giết kẻ không phải cậu ấy thôi… ý ta là dường như Kibum thật sự vẫn còn tồn tại bên trong… – Changmin khua tay loạn lên, gấp gáp nói – … khi đó ánh mắt cậu ấy nhìn ta… có nhiều lúc rất quen thuộc… aishh, tóm lại ngươi đừng giết cậu ấy!!

_ …

Hắn nghiêng đầu khoanh tay nhìn Changmin, im lặng không nói gì, như để chờ đợi sự giải thích rõ ràng cho những câu chữ vô nghĩa phía trên.

_ Thì đó, không phải ta đã kể chuyện ban nãy rồi sao? Tên ấy định tấn công ta, nhưng cuối cùng lại làm tổn thương chính bản thân mình. Ngươi có thấy chuyện này kỳ lạ không?

Khoảnh khắc đó, khi ánh mắt và hành động của Kibum liên tục thay đổi, Changmin không thể nào quên được. Vừa quen thuộc vừa xa lạ, yêu thương và căm hận, an toàn mà nguy hiểm… sau khi bị Kibum bỏ lại phía ngoài, Min đã tập trung suy nghĩ rất kỹ về chuyện này. Không bình thường, rất không bình thường, đặc biệt là trong hoàn cảnh hiện tại, khi mà Jaejoong hyung đang vướng phải rắc rối mang tên Hunter Vương. Hai chuyện này, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể thấy ngay mối liên hệ trong đó, không phải sao?

_ Kỳ lạ… – Như vậy là khẳng định được rồi, hắn nheo mắt lại, gằn từng chữ – Kibum hiện tại chính là kẻ thù truyền kiếp của ta…

Chẳng phải Junsu đã từng nói, Hunter Vương rất có thể là những người ở ngay trong lâu đài, hơn nữa còn giống như kiểu hai linh hồn cùng tồn tại trong một thể xác. Tất cả những dấu hiệu đó xét trên người Kibum đều hoàn toàn trùng khớp. Chỉ là tại sao hắn lại không nhận ra điều này sớm hơn? Không thể sớm vạch mặt kẻ đó và khiến cậu phải chịu dằn vặt khi mang trong mình cái danh “kẻ thù truyền kiếp của người yêu” như vậy? Hắn thật hận bản thân mình đã quá thiếu tỉnh táo, nếu lần này Changmin không đến chỉ điểm, không biết chuyện này sẽ được giải quyết ra sao nữa.

Không những nhắm vào hắn, còn dám lôi Jaejoong vào trận chiến này, đôi mắt Yunho đỏ rực lên. Hắn nhất định sẽ khiến kẻ ấy phải chịu sự trừng phạt đáng sợ nhất. Lần trước không thể hoàn toàn cắt đứt sự sống của kẻ thù mà để tên đó chuyển kiếp hồi sinh, nhưng lần này sẽ không có chuyện đó đâu! Hắn chắc chắn sẽ dùng cách khiến kẻ kia không bao giờ đầu thai được, hoàn toàn dứt điểm mớ hỗn loạn liên quan đến hai từ “Hunter Vương” này mới được!!!

_ Này…

Changmin quan sát vẻ mặt đáng sợ biến đổi liên tục của hắn, không khỏi lo lắng bật ra một tiếng.

_ Trận chiến nào cũng có người phải hi sinh, đừng luyến tiếc cậu ta nữa…

Hắn hiểu Changmin đang hoang mang điều gì, nhưng tiếc rằng hắn không đủ nhân từ để nương tay với Kibum, cả linh hồn và thể xác, nhất định phải làm biến mất khỏi thế gian này.

_ Ngươi…!! – Dù đã biết tên này là máu lạnh và vô tình, nhưng Changmin vẫn nghẹn họng trước lời nói nhẹ nhàng thản nhiên của hắn, nó căm phẫn dậm chân quát lên – … ta nói cho ngươi chuyện này không phải để ngươi giết cả Kibum!!!

_ Vậy ngươi muốn gì? Có thể cứu được cậu ta sao?

Cứ cho là Kibum thực sự vẫn còn tồn tại đâu đó bên trong thể xác ấy, rồi sao? Cậu ta là thuộc hạ của hắn mà lại yếu đuối đến nỗi để cho kẻ khác chiếm thân thể mình. Kẻ vô dụng như thế tốt hơn hết là không nên tồn tại trong thế giới của những kẻ mạnh này.

_ Ngươi… ngươi phải nghĩ cách cùng ta chứ!

Changmin trợn mắt tức giận, bảo sao nó chưa bao giờ ưa kẻ này, lạnh lùng quá độ! Tại sao Jae hyung lại có thể yêu hắn ta được?! Thật không thể chịu nổi!

_ Ngươi muốn cứu thì tự nghĩ cách cứu, ta muốn giết nên sẽ nghĩ cách giết sao cho toàn vẹn nhất… – Không thèm để ý đến biểu hiện cau có của Changmin, hắn vẫn khoanh tay bình thản nói. Xem nào, cách gì có thể hoàn toàn triệt hạ linh hồn và thể xác kẻ kia đây? Lửa… được không?

_ Phùuu…

Cảm thấy bày ra bộ dáng tức giận cũng không thay đổi được gì, Changmin vừa tự vuốt ngực vừa nhắm mắt trấn an bản thân. Có lẽ tên Chúa tể lạnh lùng này chỉ để ý đến tâm tình của duy nhất Jaejoong hyung thôi, những kẻ khác sao hắn có thể để vào mắt được. Vậy nên thay vì phùng má trợn mắt với hắn, Changmin lại cúi đầu im lặng suy nghĩ. Hắn nói đúng, nếu muốn cứu thì nó phải tự nghĩ cách, Changmin có cảm giác mãnh liệt rằng việc Kibum bị kẻ khác chiếm cơ thể cũng có một phần lỗi là do nó. Min không hiểu nó sai ở đâu, chỉ mơ hồ cảm nhận được điều đó… Gương mặt tổn thương của Kibum lúc hai người còn ở trong nhà Changmin và Jaejoong, Min nghĩ Kibum đã trở nên yếu đuối từ đấy…

Là vì Kibum nghĩ, Min lợi dụng cậu ta để thực hiện cho kế hoạch bỏ trốn…

Là vì Kibum tưởng, Min vờ chơi đùa với cậu ta chỉ để đánh lạc hướng, khiến cậu ta không chú ý vào Jaejoong hyung lúc đó…

Đối với một ngươi nhạy cảm như Kibum, những việc ấy chẳng phải rất đau đớn sao?

Chuyện đã qua lâu rồi, tại sao có thể khiến Jaejoong hyung và người hyung yêu được ở bên nhau, mà lại làm cho Bum với Min ngày càng xa cách thế này?

Rốt cuộc là gì của nhau… mà lại bị dằn vặt như vậy?

Chẳng phải… không là gì sao… ?

Không là gì cả…

_ Ta sẽ giúp Kibum lấy lại được thân thể của mình… – Cuối cùng thì sau một hồi im lặng, Changmin mới khẽ thở dài rồi lên tiếng – Vậy nên trước đó đừng hại cậu ấy…

_ Bằng cách nào?

Hắn vốn không phải kẻ kiên nhẫn, hơn nữa trong khoảng thời gian gấp gáp này kiên nhẫn là một thứ quá xa xỉ. Thế nhưng hắn lại vẫn cố nán lại chờ thằng nhóc trước mặt nói ra cách có thể cứu Kibum. Ờ thì hắn vẫn rất máu lạnh, chỉ là ở gần Jaejoong lâu quá nên có trở nên tốt bụng chút thôi.

_ Ta nghĩ, dường như Kibum chỉ trở nên… – Changmin nheo mắt, cố tìm từ lột tả biểu cảm của Kibum lúc ấy – … hoảng loạn… đúng thế, hoảng loạn với những việc liên quan đến ta…

_ Thì sao? – Cái đấy hắn biết, từ sau vụ lùm xùm giữa hai tên này, hắn đã nhận ra rồi.

_ Ờm… là thế này… – Changmin hơi cúi đầu, đôi mắt tối đi một chút, sau đó nó đột nhiên ngẩng phắt đầu, mắt sáng lấp lánh, vui vẻ cười với hắn – Ngươi đã bao giờ làm một người hùng chưa?

Nụ cười có sự sợ hãi, cũng có rất nhiều quyết tâm. Hắn lẳng lặng nhìn Changmin, nhìn đến lúc thằng nhóc không cười nổi nữa mới nói.

_ Những người yêu thương ngươi sẽ đau lòng…

Thực chất hắn chả quan tâm đến những người yêu thương Changmin có bao nhiêu và đau lòng thế nào, vấn đề là Jaejoong của hắn cũng nằm trong số đó, và cậu chắc chắn sẽ rất đau khổ.

_ Umh… – Changmin đưa tay gãi đầu, tự nhủ hắn thật thông minh, nói vậy đã hiểu – Ta cảm thấy có lỗi với Kibum… ờm… cha mẹ ta thì rất mong được bế cháu… còn Vampire các ngươi… thực chất ta cũng rất quý…

Hắn im lặng nghe những lời nói đứt quãng tưởng chừng chẳng hề liên quan đến nhau của nó, sau đó lặng lẽ vươn tay, để thằng nhóc đang sụt sịt kia tựa vào vai mình, vỗ lưng nó.

_ Ngươi rất dũng cảm…

_ Cám ơn ngươi… anh rể…

=====>>>>> ENDFLASHBACK <<<<<=====

Hai tiếng “anh rể” Changmin nói khi ấy, Yunho nghĩ, nó như sự chấp nhận giao Jaejoong cho hắn chăm sóc của thằng nhóc.

Gươm bạc xuyên qua da thịt Changmin, trước con mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người, trừ hắn.

Phụt ~

Thanh gươm rất nhanh được rút ra, đem theo máu tươi bắn tung toé khắp nơi.

Changmin ngã xuống, trên khuôn mặt nhợt nhạt dính đầy máu hiện lên một nụ cười yếu ớt.

_ Kibum, đến lượt ngươi…

Ánh mắt đó nhìn thẳng vào Hunter Vương, đột nhiên khiến ngài không thể thở nổi.

_ AAAAAAAAAAAAAAAA…

Kibum như phát cuồng mà ôm đầu rống lên, thanh gươm bạc trong tay chỉ chực rơi xuống. Cả người run rẩy không ngừng, trái tim, khối óc, cơ thể, tất cả đều như muốn nổ tung.

_ Changmin!!!

Mọi việc xảy ra quá nhanh khiến ai cũng ngây người đứng sững sờ. Jaejoong vốn nghĩ rằng thanh gươm đó sẽ đâm vào mình, nào ngờ tiếng gươm bạc xuyên qua da thịt kêu rõ như vậy mà cậu lại chẳng hề cảm thấy đau đớn. Đến lúc quay đầu nhìn, tại sao… tại sao Changmin lao ra đỡ gươm… tại sao… tại sao… lại là Changmin…?!

Bất chấp ngọn lửa nóng rực bao quanh, Jaejoong cả người lạnh toát nhanh chóng chạy đến chỗ Changmin đang nằm. Khi hai tay run rẩy nâng thằng nhóc lên, cổ họng như bị chặn lại, không thể phát ra một tiếng nào.

_ Changmin… – Junsu là người sực tỉnh tiếp theo, nhìn Changmin, nhìn Jaejoong, lại nhìn đến Kibum. Tiếp theo liền gào lên thật to – KIBUM, NGƯƠI ĐIÊN RỒI!!!

Không, đó vốn không phải Kibum, đó là Hunter Vương. Kẻ mà Junsu đã mang về nuôi dưỡng bao năm nay, cũng chính là kẻ thù mà nó mất công tìm kiếm bao lâu nay.

Là lỗi của nó, đem Kibum về, đem kẻ thù về lâu đài… tất cả đều là lỗi của nó…

_ HUNTER VƯƠNG! CHẾT ĐI!!!

Sự hối hận cùng căm tức đan xen trong đầu khiến Junsu hoàn toàn mất lý trí mà xông vào tấn công một Hunter Vương đang phát điên. Bởi vì sau khi đâm Changmin, Hunter Vương gần như không thể kiểm soát được cơ thể mình. Kẻ vốn đã ngủ say trong cơ thể ngài hiển nhiên vì chấn động quá lớn ấy mà thức tỉnh, linh hồn đó đang phẫn nộ, và đang cố trút sự phẫn nộ đó lên ngài. Hunter Vương cảm thấy mình thực sự không còn nhiều thời gian nữa, ngài cố gắng dồn sức vào đôi tay, nắm chặt lấy gươm bạc, nhắm thẳng đến Chúa tể Vampire mà lao lên.

Vào thời khắc cả cơ thể đang đấu tranh điên cuồng như thế, phải khó khăn lắm mới dồn được phần sức mạnh còn lại để tấn công kẻ thù truyền kiếp lần cuối như thế, bất cứ ai xông ra ngăn cản, Hunter Vương nhất định sẽ thẳng tay giết chết.

_ Không được!! JUNSU MAU TRÁNH RA…

Heechul cũng vì diễn biến quá nhanh của sự việc mà đứng hoá đá trong chốc lát, đến khi bừng tỉnh đã thấy Junsu đang tức giận lao đến tấn công Hunter Vương, mà tên Hunter đó cũng đang hung tợn giơ gươm bạc sẵn sàng hạ xuống. Y hốt hoảng chạy ra chỗ hai kẻ kia sắp giao nhau, nhưng cho dù có kịp thời chạy đến, thì sao? Bất cứ Vampire nào, trừ Chúa tể ra, bị gươm bạc chém phải đều sẽ mất mạng.

_ HUYẾT VƯƠNG…

_ DÃ VƯƠNG!!!!!

Không phải hắn không muốn cứu hai người anh em mình, chỉ vì ngay từ lúc Jaejoong buông hắn chạy đến chỗ Changmin, hắn đã dồn hết sức mạnh của mình vào ngọn lửa đỏ màu máu đang phừng phừng cháy xung quanh, khiến cho nó bùng thật mạnh, dâng cao như sóng biển, gào thét hừng hực, cuộn lên ngút trời. Hắn đã hạ quyết tâm sẽ khiến cho linh hồn Hunter Vương hoàn toàn biến mất, và cách duy nhất là phải dùng ngọn lửa địa ngục cực kỳ tàn độc này thiêu rụi nó. Hắn tin Changmin một lần, vì vậy vẫn đứng chờ thời khắc linh hồn Hunter Vương bị đẩy ra khỏi thân xác Kibum.

Thế nhưng nếu như Kibum không thể kịp thời làm những gì Changmin hy vọng, hắn đành phải để cậu ta theo Hunter Vương, cháy rụi không còn một dấu vết.

Và khi ấy, tất nhiên sự hi sinh của Changmin sẽ là vô ích…

Đoàng đoàng đoàng…

Ngay lúc Yunho cảm thấy bản thân không thể đứng yên chờ đợi được nữa, lúc này đột nhiên lại vang lên ba tiếng súng khô khốc. Từng viên đạn đều nhắm vào thanh gươm đang bổ xuống đầu Junsu, kịp thời cứu Junsu thoát khỏi một kết thúc bi thảm.

_ Yoochun…!!!

Junsu vội vã quay đầu hét lên một tiếng, mọi cảm xúc trong tim như vỡ oà khi hình bóng quen thuộc kia hiện ra trước mắt. Yoochun mắt đỏ hoe chạy tới ôm chặt lấy Junsu, khuôn mặt nhăn nhúm biểu lộ thật nhiều cảm xúc. Dường như gã đã phải rất khó khăn mới có thể đưa ra quyết định, quay trở lại đây, và đứng về phía chống lại Hunter Vương.

Keng!

Gươm bạc cùng lúc bị ba viên đạn xé gió găm vào, lực đẩy bất ngờ như vậy là quá lớn đối với một người đang cố chống chọi như Hunter Vương. Sức chịu đựng đã đến giới hạn cuối cùng, bàn tay Hunter Vương không còn cầm nổi gươm bạc nữa, chỉ có thể bất lực buông ra, cơ thể sụp xuống.

_ Hộc… – Một ngụm máu tươi từ miệng Kibum phun ra, rồi ngay khi Heechul định tiến tới tấn công, Kibum bất chợt ngẩng cao đầu, thét lên thật lớn –AAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!

Phụttttt…

Một cái bóng trắng không rõ hình dạng theo tiếng thét thảm thiết ấy bật ra từ người Kibum, phóng thẳng lên trời. Mà dường như mối quan hệ giữa cơ thể Kibum và linh hồn đang phóng thích ra đó quá chặt chẽ, vậy nên lúc cả hai tách ra, tựa như một phần cơ thể bị cắt rời, mùi tanh nồng của máu tươi xồng lên khiến tất cả những người đứng chứng kiến phải rùng mình. Để rồi đến khi cái bóng trắng hoàn toàn thoát li khỏi cơ thể Kibum, cả người cậu đã thấm đầy máu đỏ, máu chảy ra từ hai mắt, hai tai, lỗ mũi, miệng, và rải rác trên những vết xước ngọt xớt trên khắp người Kibum…

Thật thê thảm…

Nhưng rất đáng…

Kibum nằm rạp trên mặt đất, thoả mãn mỉm cười với Dã Vương, Huyết Vương cùng toàn bộ Vampire đang mở to mắt nhìn mình. Khẽ cử động cơ thể tàn tạ mềm nhũn, Kibum dùng hai khuỷ tay cố lết về phía người nào đó, cũng đang trong tình trạng thê thảm tương tự.

_ Changmin… Changmin…

Ta làm được rồi…

_ AAAAA…

Cái bóng trắng mới thoát ra đó đương nhiên chính là Hunter Vương, hiện giờ đã trở thành một thực thể không định hình, chỉ có linh hồn vất vưởng như vậy. Hunter Vương bi thống hét lên, sau đó liều chết xông vào Chúa tể Vampire, quyết dùng chút sức lực cuối cùng của mình sống mái với kẻ thù.

_ Hừ!

Cuối cùng cũng đến lúc này, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên, đôi mắt đột nhiên trừng lên đỏ rực, đồng tử thu hẹp mang một màu trắng dã. Bá khí theo thứ lửa tàn độc quanh người toả ra mạnh mẽ, hắn nhẹ nhàng nhún người lên, dùng toàn bộ sức mạnh mình có được, lao thằng vào cái bóng trắng cũng đang dồn sức bay về phía mình kia.

ẦM ẦM ẦMMMMMM

Trên không trung tựa như đang diễn ra trận chiến giữa hai mãnh thú, một vì tuyệt vọng mà phát cuồng dùng sức, một vì căm phẫn mà hung tàn ra tay. Hunter Vương lúc này dù chỉ là một linh hồn không thể xác, thế nhưng chính tại giờ khắc sinh tử một sống một còn vậy sức mạnh mới được thể hiện rõ nhất. Không có gươm bạc như mất đi một nửa sức mạnh, sự tấn công cùng chống trả của ngài hiện giờ chỉ hoàn toàn dựa vào những tia lý trí cuối cùng.

Phừng!!!!!!!

Lửa địa ngục mang theo hơi nóng hầm hập theo sự chỉ huy của hắn mau chóng vây lấy Hunter Vương. Ngọn lửa đỏ rực dữ dội cháy, điên cuồng thiêu hủy tất cả những gì nó bao quanh. Như con rắn khổng lồ uốn lượn với sức nóng chết người, thít chặt lấy linh hồn kẻ thù, hắn dùng sức mạnh của chính mình làm mồi lửa, để ngọn lửa bùng cháy càng thêm dữ dội, nuốt sạch từng chút từng chút một linh hồn kẻ kia.

ĐÙNGGGGGG…

Một tiếng nổ rầm trời phát ra khi Hunter Vương không cách nào thoát khỏi ngọn lửa tàn độc từ hắn, buộc phải nhắm mắt để nó huỷ hoại linh hồn mình. Tiếng nổ đó lớn đến nỗi khiến cho tất cả những người phía dưới choáng váng khụy chân ngã xuống. Chỉ có thể ngồi trên mặt đất ngước lên nhìn linh hồn Hunter Vương theo tiếng nổ ấy mà tan rã trên nền trời thê lương đỏ rực.

Kết thúc rồi…

_ CHÚA TỂ!!

Vampire thuộc hạ vừa kêu lên vừa nhanh chân chạy đến đỡ hắn, lúc này vừa từ trên cao ngã xuống. Sử dụng lửa địa ngục có thể đem lại kết quả kinh hoàng tuyệt đối, và tất nhiên người sử dụng nó cũng bị ảnh hưởng không ít.

_ Ta không sao…

Hắn đẩy Vampire đang đỡ mình ra, từ từ đứng dậy. Cho dù có hoàn toàn tiêu diệt được kẻ thù, hắn vẫn cảm thấy không vui vẻ chút nào. Đó là bởi vì, Hunter Vương đã khiến cho quá nhiều người bên cạnh hắn đau khổ.

Jaejoong ngồi lặng người bên cạnh Changmin, cuộc chiến ác liệt kia cậu rất chăm chú theo dõi. Và phải đến khi chắc chắn rằng người mình yêu thương sẽ không lần nữa ngã xuống, khuôn mặt cậu mới dãn ra một chút, sau đó lại cúi đầu nắm tay em trai.

_ Jaejoong…

Hắn chầm chậm bước đến đằng sau cậu, đôi tay vẫn còn hơi nóng dang ra ôm lấy hai bả vai đang run run của cậu. Hắn đã biết trước cậu sẽ đau khổ vậy, nhưng lại chẳng thể làm được gì ngoài việc chờ điều đó xảy ra. Thở một hơi thật dài, trầm mặc nhìn những giọt nước không ngừng chảy xuống…

_ Changmin…

Không phải không có người muốn đỡ Kibum dậy, chỉ là cậu muốn tự mình bò đến chỗ người ấy. Mất nhiều thời gian hơn, nhưng dù sao cũng là tự Bum làm. Lúc đó đã không thể tự mình vượt qua, và giờ Bum không được phép như thế nữa…

_ Umh…

Hơi thở đã yếu lắm rồi, những lời an ủi Jae hyung nãy giờ cũng đã nói xong, lúc này chỉ cần dùng chút hơi tàn còn lại để nói chuyện với Kibum thôi.

Changmin yếu ớt vươn một bàn tay ra, để Kibum nắm lấy.

_ Kibum… mừng ngươi trở về…

Vậy mới đúng là Kibum mà Min từng biết chứ, ánh mắt này, nụ cười này, cho dù đều rất yếu ớt nhợt nhạt, nhưng đấy mới chính là Kibum thực sự.

_ Changmin… xin lỗi… xin lỗi…

Giá như Bum đừng quá yếu đuối như thế, giá như có thể sớm đẩy được Hunter Vương ra khỏi cơ thể mình, giá như khi ấy có đủ dũng khí theo đuổi con người này…

_ Hic…

Cảnh tượng hai người nằm trên đất nắm chặt tay nhau khiến cho không ít Vampire phải sụt sịt. Kibum và Changmin đều là những người họ yêu quý. Mặc dù sau vụ đốt lâu đài, Min đã khiến không ít Vampire mất thiện cảm, nhưng vừa rồi chính nó đã dùng tính mạng mình làm cho Hunter Vương lộ mặt, từ đó Chúa tể mới có thể nhanh chóng hạ kẻ kia đến thế… Vậy mà hiện giờ, máu chảy thật nhiều, nhưng lại chẳng ai cứu được…

_ Đúng rồi… – Đôi mắt Jaejoong bỗng dưng sáng lên, nhẹ nhàng đặt Changmin xuống, rồi thì lao tới túm áo Heechul, khuôn mặt tràn đầy hi vọng – Máu của ngươi… máu của ngươi có thể…

_ Có thể chữa khỏi tất cả, trừ vết thương do Hunter Vương gây ra…

Heechul nhắm mắt khẽ lắc đầu, nếu máu y có thể giúp cho hai người kia thoát khỏi những vết thương đấy, vậy thì nãy giờ sao y phải đứng ôm Hankyung chảy nước mắt thế này? Changmin là vì gươm bạc, Kibum là vì linh hồn Hunter Vương… thực sự không còn cách nào nữa rồi!

Cậu thở hắt ra một hơi, bàn tay đang nắm chặt áo Heechul dần trượt xuống.

_ Yunho… – Jaejoong đột ngột quay đầu, chạy đến chỗ hắn, túm tay hắn lắc thật mạnh, không khống chế được cảm xúc mà gào to – ANH BIẾT PHẢI KHÔNG? ANH ĐÃ BIẾT TRƯỚC SẼ NHƯ THẾ NÀY!! LÚC ĐẤY ANH ĐÃ ĐỨNG YÊN MÀ, SAO LẠI LÀM THẾ?? NÓ LÀ EM TRAI EM… NÓ LÀ CHANGMIN CỦA EM…

_ Jaejoong!!

Hắn kêu lên một tiếng rồi ôm chầm lấy cậu, cậu càng giãy giụa thì hắn càng siết chặt vòng tay. Bởi vì đó là sự lựa chọn của Changmin, hắn sẽ không bao giờ ngăn cản sự lựa chọn của người khác, đặc biệt là khi nó dính đến người trong lòng của kẻ đó.

_ Chết tiệt!

Junsu làu bàu một câu rồi xoay người áp mặt vào ngực Yoochun, làm thế là để không Vampire thuộc hạ nào thấy được biểu tình mất mặt của nó bây giờ. Dã Vương vốn lạnh thật lạnh, vậy mà giờ cũng biết sụt sịt vì người khác rồi.

_ Kibum… – Nhiệt độ của hai bàn tay đang đan vào nhau dần trở nên lạnh băng, Changmin đã định nhắm mắt, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi một câu – … có phải… ngươi… thích ta… không?

_ Ha… – Cố nuốt xuống ngụm máu tươi đang chực xộc ra, Kibum khẽ mỉm cười, thều thào – Có lẽ… vậy…

_ Ta thì… còn chẳng thể… xác định được… – Nếu còn có cơ hội nữa, Changmin chắc chắn sẽ cố dùng cả trái tim mình, để xác định điều đó.

Cũng vốn định mắng Kibum, ta anh dũng hi sinh vậy, cuối cùng sao ngươi lại thành ra thê thảm như thế? Nhưng nghĩ lại, ừ thì cùng đi, biết đâu ở bên Bum lần nữa, Min sẽ xác định được tình cảm của mình với tên đó thì sao?…

Nụ cười thấm máu đỏ đồng thời nở rộ, hai bàn tay lạnh toát đồng thời siết chặt, mà hơi thở vốn dĩ yếu ớt, cũng đồng thời đình chỉ…

Bầu không khí như trùng xuống, thời khắc tất cả đều nghẹn lời không thể phát ra tiếng nào. Có chăng chỉ là tiếng rấm rức rất nhỏ bị nén chặt trong lòng ngực hắn, tiếng sụt sùi đứt quãng đâu đó… Nhưng ngay khi mọi người đang có những biểu cảm thê lương như vậy, đám Vampire thuộc hạ đột nhiên dần rẽ ra, ngơ ngác nhường đường cho một quỷ nữ còn khóc thê thảm hơn họ rất nhiều.

Hôm nay rốt cuộc là ngày gì, mà có nhiều nước mắt đến thế?

_ Soochan? – Heechul quẹt quẹt mắt một chút, sau đó khó hiểu nhìn quỷ nữ đang tiến đến gần hai cái xác bất động kia.

Hai viên ngọc tròn vo không ngừng toả ra thứ ánh sáng thuần khiết tột độ, cho dù có máu dính ở bên ngoài cũng không thể làm mất đi cái trong veo tinh khiết của nó. Soochan lần lượt đưa hai viên ngọc đó vào miệng Kibum và Changmin, mở miệng lầm bầm.

_ Thân xác được giữ trong băng, linh hồn được giữ trong ngọc… còn bao giờ tỉnh lại, tự họ sẽ quyết định!

_ Soochan, chuyện này là thế nào?

Ánh mắt Junsu chợt sáng lên khi thấy khuôn mặt hai người kia sau khi ngọc được đưa vào miệng đã không còn trắng bệch nữa. Tự dưng có cảm giác rằng, Kibum và Changmin sẽ không chết!!!

_ Oppa… – Nhìn thấy Junsu, Soochan lại càng khóc to hơn, sau cùng vừa lau nước mắt vừa đến gần Junsu, nghẹn ngào nói – Có người muốn gửi lời với oppa…

Soochan đưa tay lên, chạm vào ngực Junsu.

_ Xin hãy dành một góc trong trái tim oppa… để nhớ về Sungyoung…

Sungyoung?

Người không xuất hiện, nhưng cái tên lại khiến cho tất cả phải giật mình. Biểu hiện đau thương của Soochan, hai viên ngọc trong veo thuần khiết, cùng khả năng đáng kinh ngạc của nó…

_ Chẳng lẽ…

Đôi môi Heechul run run mấp máy, lần cuối cùng gặp mặt đó, con bé dường như đã tự quyết định hết mọi việc. Có phải, tuy không nhìn rõ ai sẽ ngã xuống, nhưng Sungyoung có thể thấy được những kết quả về sau không? Changmin và Kibum ngã xuống, Jaejoong sẽ đau khổ tột cùng, Junsu sẽ không ngừng dằn vặt… Nhiệm vụ giảm đi bi thương mà tương lai mang lại, phải chăng chính là con bé sẽ dùng tính mạng mình thế vào?

Không biết người khác nghĩ ra sao, chứ Heechul biết rõ, cho dù có phải thay người hi sinh như vậy, nhưng Sungyoung vẫn rất thoả mãn. Vì… đổi lại, nó sẽ luôn được Junsu nhớ tới, mà không chỉ Junsu, tất cả những người trong lâu đài này, ai cũng mãi nhớ tới nó…

Chắc hẳn từ giờ trở đi, Sungyoung sẽ luôn mỉm cười dõi theo bọn họ…

Từ nơi dành cho những thiên thần…

Rào!!!

Một cơn mưa bất chợt đến khiến cho tất cả mọi người rùng mình thoát khỏi sự trầm mặc. Jaejoong vội vàng chạy tới nâng Changmin lên, hắn theo sau giúp cậu, Heechul và Junsu thì đỡ Kibum dậy, đem hai người đó vào trong lâu đài. Hongki vẫn luôn đứng im lặng theo dõi định mở miệng hỏi khi nào mình có thể về, nhưng nghĩ gì lại thôi, chẳng mấy khi có một bữa, nó sẽ ở toà lâu đài của Vampire chơi vài ngày vậy.

Cơn mưa ngày càng trở nên xối xả, những giọt nước nhỏ bé như mang theo một sức mạnh nào đó, dập tắt tàn lửa địa ngục đang bập bùng cháy, rửa trôi vết máu rùng rợn dính khắp mặt đất.

Khung cảnh điêu tàn ở khu đất đó, cứ như thế được gột rửa bằng một trận mưa to. Để rồi đến ngày mai, ánh sáng sẽ quay trở lại, bắt đầu một ngày mới…

.

.

.

_ Yoochun hyung, sao họ cứ chạy rồi đâm sầm vào nhau vậy?

Donghae vừa ngồi giữa vườn ăn táo vừa bật cười khanh khách trước cảnh tượng ngộ nghĩnh kia.

_ Ấy… – Yoochun vội bịt mồm nhóc lại, ngón trỏ đưa lên đặt trước miệng, biểu tình nhắc nhở nhóc không được cười nữa – Bọn họ đang rất hoảng loạn, đừng có cười trên nỗi đau của người khác như thế!!

Donghae nghiêng đầu cắn một miếng táo, rất ngoan không cười nữa. Đầu cúi xuống cẩn thận suy nghĩ, sao lại là nỗi đau nhỉ? Nghe Hyukie bảo, hôm nay phu nhân Chúa tể sinh em bé, thế thì mọi người phải rất vui mừng mới đúng chứ? Nghĩ mãi không ra vì sao, cuối cùng nhóc quyết định sẽ đi hỏi mấy bạn Vampire. Mới “bịch” một cái nhảy xuống, chớp mắt đã chạy mất hút. Yoochun vừa quay đầu lại đã không thấy đâu, trong lòng không khỏi ảo não nghĩ. Nếu Donghae cứ chơi thân quá với lũ trẻ Vampire thế này thì đến lúc gã và Junsu tiếp tục đi bay nhảy khắp nơi, làm sao lôi thằng nhóc theo được đây? Haishh, không hiểu Vampire có cái gì tốt, sức thu hút thật là lớn, ngày trước là gã lỡ dính vào, giờ lại đến Donghae tội nghiệp…

_ Hâyyy~ – Yoochun lắc đầu cảm thán một lần nữa, sau đó thì vừa ngó ngang ngó dọc vừa đi tìm nhóc.

Lúc đi ngang qua hang động băng giá nơi góc vườn, Yoochun không khỏi rùng mình một cái. Đưa hai bàn tay lên xoa vào nhau, trong lòng dù không muốn cũng phải tấm tắc khen sức mạnh của Chúa tể Vampire, quả thực không thể xem thường. Chẳng những điều khiển được lửa, ngay cả băng cũng tạo ra được, lại còn nguyên cả một cái động như này nữa. Bởi vì thân xác của Kibum và Changmin phải được giữ trong băng, thế nên ngoài việc đem hai người bọn họ đặt vào quan tài băng, còn phải để cả hai nằm trong một nơi lạnh giá như vậy. Yoochun vừa bước tiếp vừa nghĩ lại tình cảnh ngày đó, tuy không thân quen gì với họ, nhưng cũng cảm thấy thật đáng tiếc.

Hi vọng một ngày nào đó, cả hai có thể tỉnh lại…

Donghae nói rất đúng, hôm nay là ngày cục cưng của Chúa tể chào đời, Vampire trong toà lâu đài này không mừng đến phát điên thì thôi chứ đau khổ cái gì. Thế nhưng mừng là mừng lúc cục cưng lòi ra ấy, chứ còn hiện tại, nó vẫn còn đang nằm trong bụng phu nhân đạp tới đạp lui mãi không chịu ra, tất cả lại chẳng không méo mặt lo lắng thì là gì? Chạy tới chạy lui như vậy là để chuẩn bị đồ cho bác sĩ Han mổ, vốn đã được thực tập từ trước, vậy mà đến lúc xảy ra thật vẫn toán loạn hết cả lên. Vampire bảo mẫu ngày thường đảm đang bao nhiêu hôm nay tự dưng run tay run chân hết lượt, vừa ôm đồ đến phòng mổ vừa va vào nhau côm cốp. Cũng không trách được, cái toà lâu đài này lâu lắm rồi mới có một ngày như thế này…

Nhân vật phụ đã vậy, nhân vật chính thì khỏi nói. Hắn sắc mặt đổi màu liên tục, lúc đen lúc trắng đi đi lại lại phía ngoài hành lang. Đi lại nhanh và nhiều đến nỗi Junsu bị hoa mắt váng đầu không chịu nổi, phải gào toáng lên phản đối. Ấy vậy mà vẫn không tác dụng, đi đi, quay lại, bước bước… lại tiếp tục đi đi… Cơ thể dường như quá căng thẳng mà phát ra bá khí kinh người, thực là khủng bố không để đâu cho hết. Có lẽ Heechul đã lường trước được rằng hắn sẽ có những trạng thái không bình thường vậy, nên đặc biệt phái Junsu đến trông chừng, phòng cho tên sắp được làm appa này không khống chế được cảm xúc mà làm bậy…

Còn cậu, hiện giờ đang nằm mê mệt trên bàn mổ. Vốn dĩ Hankyung định tiêm cho Jaejoong một liều thuốc mê trước khi bắt đầu, tuy nhiên Jaejoong vừa nhìn thấy con dao mổ sáng loáng trên tay Hankyung, cùng đôi mắt sáng quắc và vẻ mặt không rõ biểu tình (vì được bịt khẩu trang) của anh, đã trực tiếp ngất xỉu mà không cần tiêm gì hết. Hankyung dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn quyết định tiêm thuốc cho chắc chắn.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua, người mổ tưởng như có thể tắm qua một lượt bằng mồ hôi trên cơ thể, người chờ đợi lại muốn nổ tung lên vì hồi hộp mấy lần.

Tất cả đều đang nín thở chờ đợi… sinh linh bé bỏng đó chào đời…

_ Oe oe oe oe…

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro