chap53 .58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 53

Được 1 tuần sau khi nhận thông báo trúng tuyển, trường gọi đi dự niên cấp đại hội, công bố tin tức này. Đạt được tư cách là một trong 3 sinh viên đứng trên sân khấu nhận bằng khen của trường và của giáo sư đại học F.

Yoochun, Junsu, Hankyung, Heechul và Changmin ở phía dưới hưng phấn nhảy nhót tán loạn, gào thét chói tai.

Jaejoong cầm bằng khen trước ngực, tuy rằng trong lòng thật sự cao hứng nhưng tâm tư lại rất phức tạp.

Học phí làm sao bây giờ a!

Sau đó 6 đứa cùng đi ra ngoài ăn cơm. Cả bữa chỉ có mình Jaejoong đăm chiêu ủ dột.

“Jaejoong à, sắp được qua bên kia ở với tình lang ấu trĩ rồi, sao mà mặt mày đau khổ thế kia?” Heechul hỏi.

Jaejoong bất đắc dĩ lắc đầu, ráng cười 1 cái nhìn còn khó coi hơn khóc.

“Jaejoong, có phải chuyện học phí không?” Hankyung hỏi.

Bị nói trúng rồi, Jaejoong nhất thời nhụt chí, gật gật đầu, hốc mắt đỏ lên.

“Đúng rồi, có mấy tháng thôi làm sao đùng 1 cái kiếm ra học phí năm thứ nhất được!” Junsu nói.

“Họa may trúng số thì còn được a!” Yoochun nói.

“Cũng chắc gì mua là trúng a!” Junsu nói lại “A! Mắc gì nhéo em!” trợn mắt với Yoochun.

“Nè nè nè, muốn tán nhau thì ra ngoài mà tán, ở đây người ta đang bàn chuyện đại sự nha!” Heechul giọng  xem thường.

“Changmin chỉ số thông minh cao, nói xem có cách nào không?” Hankyung bỗng nhiên hỏi Changmin đang cắm mặt ăn.

“Umh” nghe tên mình, Changmin đang cắm cúi ăn ngẩng mặt lên, miệng còn 1 đống đồ ăn chưa nuốt nói 1 câu chữ được chữ mất “i uôn uốc iện!”

“Cái gì?” Bốn người trăm miệng một lời.

“Khoan khoan khoan . . . ” đợi cho nuốt xong, Changmin há mồm nhả từng chữ “Thì đi buôn lậu thuốc phiện chứ sao!”

“Hừ!” Heechul khinh miệt.

Jaejoong nhìn bọn họ mỗi người một ý muốn giúp mình, thật sự là cảm động.

“Reng reng reng, reng reng reng!” Điện thoại Jaejoong vang lên.

“A lô”

“Hyunbin đây!”

Jaejoong sửng sốt 3 giây, nghĩ đến chuyện ở nhà hàng hôm đó mà cuối cùng mình vẫn trúng tuyển, kỳ thật Hyunbin cũng không phải là người xấu, nhất thời tâm trạng cũng thoải mái hơn.

“Thầy Hyunbin khỏe không!” Nhiệt tình tiếp đón.

“Tôi bị em bỏ rơi như vậy làm sao mà khỏe được a?!” Hyunbin giọng rầu rĩ.

“Thầy . . . em . . .”

“Tôi có thể cho em học bổng!”

“Nhưng em đâu có học trường thầy! Em đã trúng tuyển bên đại học F rồi!”

“Tôi biết! Tôi cho em học bổng của đại học F được!”

“Huh?” Jaejoong trừng mắt to đồng thời có 5 cặp mắt khác cũng đang nhìn mình “Vì cái gì vậy thầy?”

“Bởi vì tôi thích em!” Hyunbin đáp thản nhiên.

” . . . ” Jaejoong á khẩu không trả lời được.

“Có phải đang cảm động lắm không? Muốn đến chỗ tôi không?”

“Em . . . nếu đây là lí do, em nghĩ em không thể nhận học bổng của thầy được! Thật xin lỗi!”

“Này! Kim Jaejoong, nếu mà tôi không cấp học bổng cho em thì em không thể nào sang đó học được, em rốt cuộc là còn vướng mắc cái gì?” Hyunbin tuy là giáo sư nhưng tuổi cũng còn trẻ, lời nói cũng khó tránh khỏi lộ ra chút bốc đồng.

“Nếu thầy nói thầy thích em, em nhận sự giúp đỡ của thầy rồi thì em phải làm sao với bạn trai em?”

“Em thích hắn như vậy à?”

“Là yêu thưa thầy!”

“Tôi đã quyết định giúp đỡ rồi! Nếu em không nhận, em sẽ không có cơ hội vào đại học F thì trường tôi sẽ tuyển em! Em không tin thì thử xem!” Hyunbin tức giận cúp máy.

Đóng điện thoại lại, Jaejoong thấy năm người đang nhìn mình chằm chằm, chậm rãi nói “Tớ . . . có học bổng!”

“OHHHHH~~” Heechul là người đầu tiên hét  lên “Thiệt hả?”

“Oh Yeah ~~” Junsu, Hankyung cũng chúc mừng.

“Khoan khoan! Kim Jaejoong, cậu vừa rồi nói cái gì ai thích cậu với nhận sự giúp đỡ gì đó là sao?” Yoochun cắt ngang mấy người kia.

“Tớ . . . umh . . . ” Jaejoong nhất thời nghẹn lời.

“Ngu ngốc, đương nhiên là trường học thích cậu ấy nên Jaejoong mới vui vẻ nhận giúp đỡ!” Hankyung giải thích.

“Jaejoong, cậu đừng làm chuyện có lỗi với hyung tớ nha!” Yoochun lo lắng nói.

“Yoochun nghĩ lung tung quá đi! Jaejoong không có như vậy đâu! Người ta vốn cố gắng đi Anh như vậy, cố gắng thi cử cũng là vì Yunho mà” Junsu nói.

“Cũng phải!” Yoochun cảm thấy Junsu nói chuyện cũng có lý, liền cười cười.

“Tớ nhờ 1 việc, chuyện này mọi người đừng nói cho Yunho biết, tớ muốn để Yunho bất ngờ!” Jaejoong nói.

“Thật hả?” Junsu phấn khích la lên “Thật giỏi nha! Jaejoong thật đúng là lãng mạn quá nha! Yoochun, anh xem coi!”

“Hứ! Anh cũng làm được chứ bộ!” Yoochun bĩu môi nhìn Junsu.

Tàn tiệc, Yoochun Junsu, Hankyung Heechul về rồi, Jaejoong và Changmin mới quay lại phòng, suốt đường đi Jaejoong cứ ngẩn người ra.

“Jaejoong, có phải Hyunbin giáo sư thích cậu không?” Changmin quả nhiên có thể nhìn xuyên thấu.

“Ừ” Jaejoong thẳng thắn.

“Cho nên mới giúp cậu?”

“Ừ!”

“Cậu đã nhận lời rồi?”

“Tớ chưa biết nữa!”

“Nhận tiền này thì có khác nào nhận ổng luôn a!”

“Bằng không thì làm sao bây giờ, không có tiền đó thì không thể học được!”

“Cái gì?” Changmin kinh ngạc.\

“Changmin, cậu nói xem tớ phải làm sao bây giờ, tớ thực sự rất cần tiền nhưng tớ sợ nếu Yunho biết sẽ hiểu lầm!”

“Chưa gì tớ đã thấy Yunho biết được chắc chắn sẽ giận cho coi!”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Nghĩ cách khác đi!” Changmin thở dài.

“Hankyung, em cảm thấy cái học bổng kia có vấn đề!” Heechul nói.

“Em cũng thấy vậy à?” Hankyung nhìn Heehchul.

“Nghe điện thoại kia là biết! Thấy Jaejoong đỏ mặt lại ấp úng như vậy!”

“Đúng rồi, Yoochun vừa hỏi xong, Jaejoong cũng không trả lời được!” Heechul nói.

“Tìm cậu ấy hỏi lại một chút! Có thể chúng ta sẽ giúp được!” Hankyung lôi Heechul về.

“Giúp thế nào? Chúng ta cũng không có tiền!”

“Chú của anh có cổ phần của công ty Comic a! Chú ấy cũng quen Jaejoong! Có thể tìm chú ấy vay tiền đi! Giúp cho Jaejoong có học phí năm nhất, rồi Jaejoong đi làm trả nợ sau!” Hankyung nói.

“Thật hả?” Heechul tròn mắt, bỗng nhiên ôm cổ Hankyung “Han cưng của em thật là thiện lương nha, em làm sao mà may mắn gặp được anh thế này!”

“Phải không đó? Vậy phải đối xử với anh làm sao đây?” Hankyung hạnh phúc cười.

“Ngoan ngoãn phục tùng tất cả?” Heechul cười ngọt ngào hôn Hankyung 1 cái.

Quay lại phòng Jaejoong, nói cho Jaejoong biết ý của hai người, Jaejoong mừng ôm chầm cả 2.

“Ừ! Tớ thấy cách này được hơn nha!” Changmin gật đầu khen ngợi.

“Cái học bổng kia làm sao bây giờ?” Jaejoong hỏi “Không thể rút lui a!”

“Không cần rút, đợi học xong trả lại cho ông kia. Cậu một phân tiền của ổng cũng không nhận!”

“Ừ!” Jaejoong cao hứng lệ rơi đầy mặt “Cám ơn hai người!”

Jaejoong đem tin này nói cho ba mẹ, cứ tưởng sẽ có giông tố nổi lên, ai ngờ cả ba mẹ cũng đều hò reo ăn mừng.

Câu đầu tiên mẹ Jaejoong nói là “Oa! Vậy không phải lại ở cùng với Yunnie nữa sao?”

Papa cũng ra sức động viên giúp đỡ, lo cho tiền vé máy bay và một phần sinh hoạt phí. Làm cho Jaejoong cảm thấy có chút ngoài sức mong đợi!

Những ngày còn lại, Jaejoong luôn lo học và chuẩn bị thủ tục. Nhờ trường có hỗ trợ nên cũng thoải mái hơn. Tin này ai cũng biết ngoại trừ Jung Yunho!

Chớp mắt cái đã tới tháng 6, ngày Yunho về nước cũng đã tới rồi.

“Lấy vợ xong quên mẹ” Những lời này bị Jung Yunho thực hành phải nói là vô cùng nhuần nhuyễn. Vừa mới về tuần đầu tiên đã bám lại trường Jaejoong không chịu về! Đuổi thế nào cũng không đi! Tuy lúc ngủ phải chen chúc, lại hay cãi nhau, nhưng Jaejoong 1 chút cũng không khó chịu. Ngược lại còn hi vọng vĩnh viễn bị quấy rầy như vậy. Yunho cũng thập phần vui vẻ duy trì công tác quấy rầy Jaejoong này. Quấy rối Jaejoong cũng là công việc Yunho rành nhất!

Mỗi ngày ở trong phòng chơi máy tính chờ Jaejoong mang cơm về, ăn no quậy chán liền lăn ra ngủ.

“Jung Yunho, anh điên à? Chưa tới 5 giờ chiều mà ngủ cái rắm a!”

“Cục cưng, anh buồn ngủ rồi!” Yunho mè nheo không biết nhục, ôm Jaejoong xoa xoa vuốt vuốt.

“Ngủ mình anh đi, tối nay em muốn đi bơi!”

“Đi bơi hả?” Có thể quang minh chính đại ngắm cơ thể Jaejoong, Yunho hai mắt phát quang “Anh cũng đi!”

“Anh không đi được, phải có thẻ sinh viên nha!”

“Thì mượn của Changmin!”

“. . . .” Bất quá phải đem theo Yunho tới hồ bơi của trường.

Lo sợ hồ bơi của trường đông người, Yunho đê tiện xuống tay, trong lòng hoảng tới mức không biết làm sao. Đành tránh động chạm nhau vậy.

“Ah! Cứu anh! Chết đuối!” cố tình đạp nước giãy dụa lunng tung.Jaejoong bất đắc dĩ quay lại giữ thắt lưng Yunho, hung hăng nhéo 1 phát! “Giả bộ nè!”

“Ai, đau!” Đau qua đứng lên chụp eo Jaejoong cù lét lung tung “Nhéo anh hả! Nhéo nè! Nhéo nè!”

“A ha ha ha ha!” Jaejoong cười đến đứng không vững, cả người bị Yunho sờ lung tung cứ râm ran, trèo lên bị trợt ngã. Rơi xuống nước Jaejoong liền nắm chân Yunho làm Yunho té theo, hai người cùng té xuống nước thành 1 khối. Yunho đè Jaejoong dưới bể bơi,  một ngụm chặn Jaejoong đang thở ra bong bóng dưới nước không tốn chút sức đem đầu lưỡi vào cuốn lấy lưỡi Jaejoong không thể né mà mút vào. Cho đến khi sặc nước tới nơi mới trồi lên khỏi mặt nước, thở hồng hộc.

Nhiều người đang đi lên, cả hai cũng tranh thủ chuồn đi tắm.

Phòng tắm ở hồ bơi có vách ngăn, hai người mỗi người một phòng tắm rửa gội đầu. Jaejoong còn đang mừng tên lang sói này có thể lấy lại được chút lí trí!

“Jaejoong, đưa anh sữa tắm!”

“Em đang gội đầu, nhìn không thấy, anh tự lấy đi!” Jaejoong đầu đầy xà bông, mắt không mở ra được!

” . . . ” Yunho cười trộm qua bên chỗ Jaejoong, cái này còn không phải dẫn sói vào nhà thì là gì! Qua tới bên kia, nhìn thân thể Jaejoong trắng nõn đưa về phía mình, quay lưng lại, hơi ưỡn lưng gội đầu, cái mông vểnh về hướng Yunho, một chút phòng bị cũng không có, Yunho nhất thời cảm thấy nhiệt lượng đều dồn xuống tới bụng.

“Sữa tắm đâu?” Yunho hỏi ra vẻ điềm tĩnh.

“Đằng trước, dưới vòi nước á!” Jaejoong vẫn đâu gội đầu, mắt nhắm chặt.

“Ừ!” Yunho chậm rãi lại gần, áp sát vào sau lưng sau mông Jaejoong, chân cũng áp vào nhau. Nhiệt lượng cực nóng từ nơi trung tâm lập tức truyền đến đại não!

“Lấy xong rồi về đi, Jung Yunho!” Giọng Jaejoong cứng lại làm cho Yunho bừng tỉnh, Yunho đành chịu khổ, cầm xà phòng mặt xám xịt quay về.

“Jaejoong, giúp anh chà lưng!” Yunho không cam lòng tìm lối thoát.

“Không thấy em đang gội đầu hả!”

“Chà lưng giùm anh chút xíu thôi!”

“Vậy làm giùm em trước đi!” Jaejoong nói.

“Được rồi!” Bên kia đáp lại đầy sảng khoái a!

Mình trần như nhộng lao qua cầm theo chai sữa tắm, đổ sữa tắm ra vuốt ve tấm lưng bóng loáng nhẵn nhụi của Jaejoong, hai tay vòng qua ôm cái eo thon, Jaejoong sợ nhột bất đắc dĩ vặn vẹo vòng eo cười “Yunho, đừng, nhột a . . . ha ha nhột!”

“Nhột hả? Không có đâu!” Yunho giả ngu càng sờ hăng say.

“A ha ha . . . ha ha ha ha! Jung Yunho, buông em ra!” Nhột qua quay phải quay trái trốn tránh, mở mắt ra thì bị nước lẫn xà bông chảy xuống, khó chịu nhắm mắt lại, xoay người trốn hai bàn tay dê cụ của Yunho.

“Chà đằng trước nữa! Sắp xong rồi!” Yunho đắc ý giữ Jaejoong lại, hai tay đầy xà phòng  theo xương quai xanh một đường tuột xuống tới hai điểm trước ngực, nấn ná 1 chút rồi chạy xuống bụng. Jaejoong lại thấy nóng nóng khó chịu cựa quậy, mở mắt ra, không ngờ sau lưng Yunho càng xáp lại gần, cảm giác mông bị cái gì cứng cứng lại nóng chọt chọt, Jaejoong thân thể nhất thời căng cứng. Thấy hai bàn tay ở bụng thừa cơ trượt xuống đến háng, cả người nhiệt lượng cũng trong nháy mắt tập trung đến 1 chỗ.

“Ah, thì ra Jaejoong cũng  nghĩ giống anh rồi nha!” Yunho cố tình không hạ giọng, hơi nóng phả vào tai Jaejoong. “Tình trạng cũng không khá hơn anh bao nhiêu nhỉ!” Nói còn chưa dứt lời liền vuốt ve phân thân đang dần ngẩng đầu lên của Jaejoong.

“Ah . . uh . . .” Thở dốc vì bất ngờ, nước lạnh quất vào thân thể cũng không làm nguội được nhiệt bên trong, ngược lại càng làm cho nóng thêm. Tay còn sữa tắm cầm phân thân Jaejoong thuần thục lên xuống, bên tai thở dốc ồ ồ. Không bao lâu liền phóng thích trong tay Yunho, Yunho đổi tay, lại xoa xoa phân thân kia.

“Ah ah . . . haa . .  .” Jaejoong vô lực phản kháng, vòng tay lại vịn cổ Yunho, ngón tay dính đầy sữa tắm và tinh dịch của Jaejoong theo đùi trong Jaejoong lần đến nơi kín đáo nhất kia, chờ không được đi vào.

“A . . . Yun . . . Yunho . . . ở đây có người a!” Jaejoong cau mày, nhắm chặt mắt, thở dốc.

“Bởi vậy có rên cũng rên nhỏ thôi!” buông 1 câu dâm dục như vậy xong liền cho ngón tay thứ hai vào “Jaejoong, em cũng sờ sờ anh đi . . .” Yunho tay kia kéo tay Jaejoong cũng còn đầu xà phòng trượt xuống phân thân của mình “Ah~ . . .” Vừa mới được chạm một chút đã khiến cho Yunho hưng phấn thiếu chút nữa là bùng nổ luôn! Nhưng còn phải nghĩ tới Jaejoong.

“Cho anh vào đi, Jaejoong . . . ” Giọng Yunho khàn khàn, bị tiếng nước át đi.

“Uh . . .”

Được Jaejoong bật đèn xanh, Yunho dùng sức thúc 1 cái, phân thân trơn trượt thuận lợi tiếng vào toàn bộ.

“Uh . . . ah!” Đột nhiên bị lấp đầy làm cho Jaejoong có chút không chịu được, tuy đã được chuẩn bị trước, cũng không có đau nhưng vẫn cần chút thời gian thích ứng.

“Đau hả em?” Yunho lo lắng hỏi.

Jaejoong lắc đầu “Đừng nhúc nhích!”

Yunho tay thì an ủi phân thân đã hạ xuống của Jaejoong, nhẹ nhàng xoa nắn, ôn nhu hôn lưng Yunho.

“Được rồi . . . Yunho . . . .” Jaejoong thấp giọng nói.

Yunho được Jaejoong cho phép, bắt đầu mất dần lí trí luật động trong cơ thể Jaejoong.

“Jaejoong, anh rất nhớ em!” Yunho chỉ muốn điên cuồng xỏ xuyên qua Jaejoong.

“Em cũng muốn anh . . . ngnnn . . nhnnn . . . “

“Jaejoong ah, chặt quá a . . . Jaejoong . . .”

“Ah . . . Ha haaa ah . . . oh oh. . . . “

Đưa lưng về phía Yunho, Jaejoong tay đè trúng cái van vòi sen, nước xối xả quất vào lưng, dòng nước theo đường sống lưng uốn cong chảy xuống đến nơi giao hợp, cùng tinh dịch không ngừng trào ra theo đùi trong chảy xuống dưới. Tiếng nước chảy cùng tiếng da thịt cọ sát nghe mê loạn.

Bơi xong đã mệt lại còn kịch liệt vận động, hai người đều kiệt sức quay lại phòng nhức đầu đi ngủ.

Chuyện đi du học, Jaejoong vẫn giấu Yunho, mọi người xung quanh cũng thập phần nghĩa khí không hé 1 lời. Chờ mong ngày Yunho biết chuyện.

Ngày hè hai đứa cứ dính lấy nhau, ngày qua ngày cứ thế mau trôi qua.

“Jaejoong, năm nay cho anh cái gì kinh hỉ?” Yunho nói.

“Kinh hỉ gì?” Jaejoong bỗng nhiên thập phần bất động, nghĩ không biết phải Yunho biết chuyện rồi không.

“Là giống mấy năm trước đó, theo anh qua bển!”

“Anh đã muốn thì em đi cùng anh vậy! Bổn thiếu gia đây chiều ngươi như thế được chưa!” Jaejoong khẩu khí ban tặng, cười đắc ý.

“Vậy còn gì gọi là kinh hỉ nữa, ngu ngốc!” Yunho cười ôm Jaejoong.

Ngày Yunho đi cũng tới rồi, ở dưới lầu nhà Jaejoong chờ Jaejoong cùng ra sân bay.

“Mẹ, đừng nói cho Yunho biết là con đi du học, con vẫn chưa nói Yunho đâu!” Bởi vì Jaejoong cứ khăng khăng làm cho ba mẹ Jaejoong không ra sân bay tiễn.

Kéo 1 đống hành lý xuống dưới lầu, nhìn đến  Yoochun Junsu, Hankyung Heechul và Changmin đều đã ở đó.

“Sao em mang nhiều đồ quá vậy?” Yunho ngạc nhiên.

“Em thích thế!” Jaejoong chu mỏ “Mọi người đều tới rồi!”

“Tới tiễn hai người a!” Yoochun nói.

Cả đám đến sân bay, mọi người lần này phấn khích, dị thường long trọng.

“Này hồi đó tớ đi chả ai thèm tiễn, lần này biết Jaejoong đi với tớ ai cũng kéo nhau đi! Là tiễn tớ hay tiễn Jaejoong a?!”

“Đương nhiên là . . . tiễn cả hai rồi!” Changmin bảo tới là để xem kịch vui!

Năm tên kéo Jaejoong sang 1 bên nói chuyện “Cậu chừng nào thì nói a!”

“Không biết, cứ từ từ đi!”

“Cậu sắp khai giảng đến nơi rồi, nói để  Yunho còn chuẩn bị chứ!”

“Tớ còn lâu mới khai giảng! Để chơi vài ngày rồi hẵng nói!” Jaejoong cười.

“Này, nói cái gì mà không cho anh biết!” Yunho chạy lại ôm Jaejoong kéo vào lòng.

“Haizzz, chỉ có tên ấu trĩ này là hay ăn dấm chua vô cớ thôi!” Heechul châm chọc khiêu khích nói “Phải không Hankyung!”

“Ha ha!” Hankyung cười xòa.

Tạm biệt nhau xong, hai người vào trạm kiểm an, bắt đầu cuộc sống du học hạnh phúc, hai người một cõi riêng.

Jaejoong quay đầu lại, năm người kia đều lấy hay tay làm dấu hình trái tim đứa qua đưa lại, cười đến ý vị thâm trường.

Chapter 54

Hai người cùng nhau tới London, Jaejoong lại ở lại kí túc xá của Yunho 1 tuần. Tới buổi tối cuối cùng, Jaejoong bắt đầu thu dọn hành lý, Yunho lại mặt mày ủ ê.

“Làm gì mà mặt như đưa đám vậy a!” Jaejoong dọn hành lý, hai tay chống nạnh đứng trước mặt Yunho.

“Nhanh quá đi!” Yunho ngồi trên giường, trề môi, tay ôm gối vuốt vuốt.

“Không nỡ để em về à?” Jaejoong cười tươi rói lại chỗ Yunho.

“Nói thừa!” Yunho ném cái gối đang ôm xuống, vươn tay ra kéo Jaejoong lại giữa hai chân mình, ôm thắt lưng Jaejoong, mặt áp vào bụng cậu “Không muốn em về đâu! Em đi rồi chỉ còn một mình anh thui thủi, tội nghiệp anh lắm á!”

“Năn nỉ em ở lại đi thì em ở lại!” Jaejoong để cho Yunho ôm, hai tay vuốt ve tóc anh.

“Anh đương nhiên là muốn em ở lại rồi, nhưng mà năn nỉ cũng vô ích! Còn phải do thị thực quyết định nữa!” Yunho dán lỗ tai vào bụng Jaejoong “Nè, nghe bụng em kêu rột rột nè!”

“Nhanh lên đi, năn nỉ em, em không về nữa! Em sẽ ở sống lưu vong!” Jaejoong thật rất hi vọng Yunho năn nỉ mình ở lại.

“Không cần, anh không đồng ý để em ở lại sống lưu vong, anh thà để em về nước học hành tiếp!” Yunho nghiêm trang nói.

“Jung Yunho, anh căn bản là không muốn em ở lại đúng không, anh đã sớm muốn em về rồi chứ gì?”

“Làm gì có, anh tới nằm mơ cũng ước gì em ở lại đây! Anh là chỉ muốn tốt cho em, nhập cư trái phép như vậy, sẽ bị cục di cư rờ tới a!”

“Anh sợ bị người ta liên lụy có phải không?”

“Anh không sợ! Chẳng qua là lo cho em thôi!”

“Lo cho em? em thấy chẳng qua anh muốn em biến lẹ thì có, em ở đây làm anh phiền chứ gì! Đi thì đi!” Cơn tức của Jaejoong đụng với một trành giảng giải đạo lí của Yunho cuối cùng cũng bùng nổ.

“Nè nè! Anh làm cái con mẹ gì cũng là vì em hết, bây giờ có vờ vĩnh xin em ở lại tới lúc đó em cũng phải đi thôi!”

“Năn nỉ chút xíu cũng không muốn! Hóa ra là tôi chạy đến cầu xin anh thôi! Anh có nghĩ tôi qua đây với anh cũng không dễ dàng gì à, đúng là…!” Jaejoong đẩy tay Yunho đang giữ mình lại ra.

“Anh nói như vậy hồi nào? Còn không phải anh kiếm tiền cho em tới đây hay sao!” Yunho còn ngồi trên giường, sửng sốt nhìn Jaejoong đang nộ khí xung thiên.

“Bộ em chả làm gì hết à, anh tưởng chỉ có mình anh phải lo cho em hết sao! Phải rồi, anh làm nhiều lắm mà! Giỏi lắm a!”

“Anh làm được bao nhiêu tiền cũng tiêu hết mẹ nó trên người em rồi, em còn cái gì không vừa lòng nữa!” Yunho cũng bắt đầu đuối lý.

“Cái gì mà một tiếng con mẹ nó, hai tiếng con mẹ nó, anh rốt cuộc là con mẹ nó với ai! Anh đi luôn với cái con mẹ nó của anh đi! Tôi sống chết ra sao kệ tôi! Đi thì đi, không quấy rầy cuộc sống của anh với cái con mẹ nó đó nữa!” Nói xong Jaejoong liền lôi hành lí chạy ra cửa, toan tông cửa đi ra ngoài!

Thấy Jaejoong đùng đùng bỏ đi, Yunho càng nóng hơn! Cãi thì cãi chứ lại còn đòi bỏ đi, thật là! Đuổi theo ra tới cửa, giật lấy hành lý rồi lôi Jaejoong về phòng đóng cửa lại!

Ném va li xuống, ôm Jaejoong lại, vài ba lần bị tiểu móng vuốt cào trúng.

“Làm gì vậy! Buông ra!” Jaejoong ở trong ngực Yunho cố sống chết giãy dụa.

“Thực xin lỗi, xin lỗi, Jaejoong anh sai rồi, được chưa, em cứ đánh anh, mắng anh được không!” Yunho vội vàng nhận sai.

Thấy Yunho cúi đầu nhận sai như thế, Jaejoong nhất thời cũng không muốn giãy nữa, để cho Yunho ôm siết vào ngực.

“Jaejoong ah, đừng giận nữa, anh xin lỗi rồi mà! Anh xin đó, đừng giận! Là tại anh sai, tại anh sai hết!”

“Ô. . . . . . Ô ô ô ô. . . . . .” Yunho đã nhận sai, Jaejoong liền nước mắt vỡ đê òa khóc. Jaejoong càng khóc, Yunho càng cuống lên!

“Jaejoong, đừng khóc nữa!” Yunho vừa lau nước mắt trên mặt Jaejoong vừa ngồi xuống, ôm Jaejoong ngồi trên đùi mình, vuốt ve lưng cậu đang khóc đến run lên.

“Anh là đồ khốn nạn! Ô . . .  . . .” Jaejoong vừa khóc vừa mắng.

“Ừ ừ! Là anh! Tại anh khốn nạn! Em cứ tiếp tục quản giáo! Đừng khóc nữa, anh sai rồi, em cứ đánh anh đi! Nắm tóc anh, đá bụng anh, đập đầu anh, lấy roi quất anh! Em muốn làm gì cũng được, chỉ cần em vui vẻ thôi! Đừng khóc nữa!” Yunho không ngừng xin tha, không ngừng lau khô nước mắt ròng ròng trên mặt Jaejoong.

“Ô . . . . . . Em ghét anh! Anh ỷ có tiền thì giỏi lắm! Em có đòi tiền anh hồi nào đâu . . . . . Ô . . . . . . .” Jaejoong vùi mặt vào ngực Yunho, càng khóc tợn, nắm tay nhỏ còn không ngừng đánh vào vai Yunho, lâu lâu lại một quyền trúng mặt. Yunho vui vẻ nhận hết.

“Anh sai rồi, anh không nên nói như vậy, anh kiếm tiền cho em đến đây cũng là cam tâm tình nguyện! Thật a! Em cũng tự làm được, em tự đi làm kiếm tiền vé máy bay mà! Đúng không! Cái miệng anh xấu! Mai mốt không nói vậy nữa được không, đừng khóc nữa!” Yunho lòng nóng như lửa đốt, nhìn Jaejoong dường như vẫn chưa bình tĩnh lại, cầm tay Jaejoong tự hướng mặt mình mà đánh.

“Ô . . . . em ghét anh lắm! Em muốn đi. . . . . . anh cũng muốn em đi vậy . . . . Ô . . .  . .” Jaejoong tuy rằng mắng nhưng tay cũng không nỡ đánh vào mặt Yunho “Buông ra! Làm cái gì vậy!”

“Bảo bối ngoan! Đừng khóc nữa, năn nỉ em, anh thật sự sai rồi, mai mốt anh không dám nữa, đều là tại anh không tốt, anh đáng ghét! Bảo bối, ngoan nào!” Yunho vỗ vỗ lưng Jaejoong, 1 tay vuốt tóc.

Vừa thút tha thút thít, Jaejoong vừa nấc nấc mấy cái, nước mắt nước mũi ướt hết trước ngực Yunho, làm Yunho tự nhiên thấy ngực nóng hầm hập.

“Hức . . . hức . . . anh . . . là đồ ngốc . . . căn bản còn không biết sao em khóc . . . . Ô . . . . ” Jaejoong ngẩng đầu, mắt đỏ lên sưng húp nước mắt vẫn lưng tròng.

“Anh biết rồi! Tại lúc nãy anh không hiểu  em nên nói bậy, là anh sai, được chưa, anh biết lỗi rồi, cục cưng đừng khóc nữa, mắt đỏ hết cả lên!” Yunho cúi xuống muốn hôn hôn lên đôi mắt như mắt thỏ của Jaejoong nhưng lại bị né!

“Em đã nói là anh chả biết gì mà! A . . . em hối hận rồi! Ô . . . . còn mắc nợ người ta nhiều tiền như vậy . . . . . Ô . . .” Hai giọt nước mắt thật to rơi xuống, Jaejoong lại vùi vào ngực Yunho gào khóc lớn hơn.

“Cái gì cái gì? Hối hận? Em hối hận vì đến ở với anh hả? Đừng mà, Jaejoong, van em, anh lúc nãy nói sai quá rồi, anh sẽ sửa, chỉ cần em không nghĩ như vậy nữa, anh làm cái gì cũng đều là vì em mà!” Yunho cuống quá dậm chân loạn lên, ôm Jaejoong càng chặt, dường như sợ Jaejoong sẽ biến mất!

“Ô . . . . . “

“Không cần hối hận, em đừng có hối hận, em cũng đừng như vậy, không anh chết mất! Em nợ người ta? Không sao, anh giúp em trả! Đừng sợ, có anh đây rồi!” Yunho lo lắng hoang mang lo sợ.

” . . . . ” tiếng khóc cũng chậm rãi ngừng, Jaejoong ngước mắt lên, thút thít nhìn chằm chằm hai con mắt Yunho cũng đỏ lên rồi, hít hít mũi nói “Đồ ngốc, em trúng tuyển đại học F rồi”

“Hử?” Yunho ngây người 5 giây “Đại học F của London đó hả?”

“Ừ!” Jaejoong gật gật đầu, ngồi trên đùi Yunho quay trái quay phải vặn vẹo lấy trong túi ra tờ giấy báo trúng tuyển.

“Cái gì?” Yunho cầm tờ giấy kia đọc nhanh như gió, ánh mắt từ từ phát ra vui sướng vô hạn “Thật hả? thật hả? Em không phải về hả?” Tiếng càng lúc càng cao.

“Thật mà! Là tại anh gây sự với em, làm người ta muốn bỏ học về nước luôn!” Nhìn Jaejoong thỏ thẻ đáng yêu như vậy làm cho Yunho thương không xiết. Vội vàng ôm lấy Jaejoong đang ngồi trên đùi, hưng phấn chọc cho người ta cười, bế lên quay vòng vòng quanh phòng.

“A~~~ xin lỗi bảo bối nha, cười một cái, cười một cái coi!” Yunho ra sức ôm Jaejoong quay vòng vòng, liều mạng chọc Jaejoong cười “Thật tốt quá rồi, có thể thực sự ở bên  nhau rồi!”

Jaejoong hai tay quàng cổ Yunho, thấy Yunho reo hò quá rốt cuộc tự thân cũng nín khóc mỉm cười.

“Vui như vậy sao?”

“Đương nhiên! Thi hồi nào sao không nói anh biết?”

“Nói thì còn gì là kinh hỉ nữa!” Jaejoong đỏ mặt.

“Có phải là hồi Noel bù đầu ôn thi không?”

“Ừ!” Jaejoong gật gật đầu.

“Sau này có làm gì quan trọng cũng phải nói cho anh biết, biết chưa, mình cùng nhau làm! Em cái gì cũng nghĩ cho anh, anh vẫn chưa làm được gì cho em, làm anh thấy có lỗi với em quá đi! Người ta hoàn toàn không có cơ hội biểu hiện a, làm sao mà làm người chồng mô phạm của em được?” Lời Yunho nói làm cho Jaejoong lại rơi nước mắt, dụi vào ngực Yunho, ôm chặt cổ anh, Jaejoong vừa khóc vừa nói: “Em xin lỗi, mai mốt có chuyện gì nhất định em sẽ nói với anh! Ô . . . . .”

“A~ Jaejoong ah, nín đi, nha . . . cục cưng ngoan, không khóc không khóc, ông xã bế em quay vòng vòng nè . . . ” Yunho giống như dỗ con nít bế Jaejoong quay quay trong phòng cả chiều.

Bỗng nhiên “đùng” một tiếng cùng Jaejoong ngã lăn quay, Yunho dũng cảm làm đệm thịt đỡ cho Jaejoong.

“A! Yunho, sao vậy?” Jaejoong thấy Yunho ngã thì hoảng hốt, nhổm dâỵ thấy Yunho mặt mày nhăn nhó.

“A . . . đừng . . . chân anh!” Yunho vật vã kêu.

“Hả? Chân? Chân bị làm sao?” Jaejoong vội vàng ôm chân Yunho gõ gõ “Đau làm sao? Sao vậy? Yunho đừng dọa em!” Jaejoong sắp khóc đến nơi rồi.

“Nè . . . . . Kim Jaejoong . . . . . chân anh tê nhấc không nổi rồi . . . . em làm ơn . . . . . ” Yunho quằn quại “Đừng gõ nữa, đau chết!”

“Á!” Jaejoong vội vàng buông ra, nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh.

Một hồi sau đỡ rồi Yunho mới ngồi dậy.

“Em có sao không?” Yunho vừa ngồi dậy câu đầu tiên là hỏi Jaejoong.

“Em không sao. Chân anh đỡ chưa?” Tay Jaejoong còn để trên đùi Yunho, khe vuốt vuốt lên xuống.

“Đỡ rồi, lúc nãy hơi khó chịu một chút!” Yunho cười, thấy Jaejoong dừng tay, vội vàng bảo “Đừng dừng lại, cứ tiếp đi em!” Yunho ý bảo Jaejoong đừng có ngừng.

“Biến!” Jaejoong ngoảnh mặt xem thường Yunho, đứng lên.

“Khoan khoan!” Yunho kéo tay Jaejoong, hai đứa ngã xuống đất, Jaejoong ngã sấp xuống người Yunho.

“Ui da! Làm gì vậy! Đau!” Jaejoong nằm sấp trước ngực Yunho đã bị anh ôm chặt.

“Anh làm đệm thịt em còn đau gì?” Yunho vừa vuốt tóc vừa xoa lưng Jaejoong.

“Còn nằm trên đất làm gì, đứng lên đi!” Jaejoong chống lên ngực Yunho ráng gượng dậy.

“Mình ăn mừng đi, em đã vì anh mà thi qua đây, chúng ta phải ở cùng nhau, hôm  nay mình ăn mừng đi!”

“Ai nói phải ở chung, em với anh đâu có cùng trường!”

“Mình ra ngoài thuê phòng đi!”

“Lại tốn tiền! Mình phải tiết kiệm chứ!”

“Em tính thử coi, nếu mình ở riêng tiền kí túc xá của hai đứa mình cộng lại còn tốn hơn tiền thuê nhà riêng nữa!”

“Thật hả?” Jaejoong ngoan ngoãn nằm trên người Yunho, cằm gác lên ngực anh.

“Ừ! Mai mình đi xem phòng! Được không!”

“Ừ!” Jaejoong gật đầu đáp ứng rồi, Yunho cười gian tà, trong đầu đã vạch đầy  những chuyện phải làm khi sống chung.

“Yunho, học phí của em là do chú của Hankyung ở comic cho vay, em còn phải đi làm trả lại!”

“Em yên tâm, anh sẽ giúp em!”

“Đừng! Em tự . . . “

“Em khách khí làm gì chứ, Kim Jaejoong!” Yunho dùng sức nhéo thắt lưng Jaejoong.

“Đau a . . . . ” Jaejoong đau quá nắm tay đấm vào vai Yunho “Buông tay! Đau! Chết tiệt!”

“Jaejoong ah, hai đứa mình cùng nhau chung sống, không phải đã như vợ chồng rồi sao!”

” . . . . . “

“Mình chỉ còn thiếu hôn thú nữa thôi đúng không! Sớm muộn gì cũng sẽ được! Cho nên, tiền anh kiếm được từ giờ trở đi sẽ là của em! Tiền sinh hoạt phí của anh cũng sẽ giao em quản! Được chưa, không em lại mắng anh tiêu tiền không biết tiết chế!”

“Yunho . . . . .” Jaejoong bấu chặt áo Yunho.

“Cho nên, cả học phí của em chúng ta sẽ cùng lo, rồi cùng nhau để dành tiền kết hôn, được không?” Yunho ôm Jaejoong đang nằm sấp trên ngực mình, cảm giác ngực nóng hổi, bờ vai anh đang ôm cũng không ngừng run.

” . . . . .  . Ô . . . . . . .”

“Sao mà khóc  thế này, đừng khóc nữa, khóc sưng hết cả mắt ngày mai lên trường báo danh làm sao a!”

“Em yêu anh, Yunho, thực sự yêu muốn chết . . . . . Ô . . . . . . .”

“Anh biết, anh biết, anh cũng  yêu em đến điên rồi! Mà càng lúc lại càng yêu! Biết không?”

“Ô . . . . . . “

“Ngoan . . . đừng khóc, khóc cả ngày hôm nay rồi! Đi ngủ sớm một chút, ngày mai mình đi xem báo danh với đi xem phòng ở!”

Đứng lên ôm Jaejoong nãy giờ khóc mặt mũi trông như con mèo đặt lên giường, hai đứa ôm chặt nhau mà chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Sáng hôm sau, Jaejoong thức dậy, thấy Yunho đanh chăm chú nhìn mình.

“Dậy rồi à?” Yunho tràn ngập yêu thương cười, hôn lên trán Jaejoong một cái.

“Uh~~ Jaejoong híp mắt.

“Thật không tin được a!”

“Cái gì?”

“Anh không phải đang nằm mơ chứ!” Yunho cười hôn Jaejoong thật sâu.

Ban ngày cùng đến trường Jaejoong làm thủ tục, sau đó dắt Jaejoong đi tìm phòng ở gần trường hai đứa, cũng là gần cái quảng trường nọ. Đi cả buổi chiều, rốt cuộc cũng tìm được 1 nhà kha khá, giá cả hợp lí, chủ nhà là 1 bà lão. Dẫn hai người dạo qua 1 vòng, Yunho lên lầu trên xem, còn lại Jaejoong và bà chủ nhà ở đi xem quanh lầu dưới.

“Hai người là anh em à?”

“Hả?” Jaejoong sửng sốt một chút, cười nói “Dạ, . . . . vâng!”

“Hèn gì nhìn giống nhau thế! Lông mi, cái mũi . . . .” Bà cụ dường như thấy người Châu Á ai cũng hao hao nhau.

Nghe được những lời này Jaejoong vui lắm lắm, có phải giống như người ta nói vợ chồng ở lâu ngày thành ra cũng giống nhau không! Jaejoong nghĩ thế mà vui rạo rực. Cuối cùng đợi cho Yunho xuống lầu, Jaejoong không chút do dự nói “Yunho à, mình thuê phòng này đi!”

“Ừ, nghe lời em!” ánh mắt Yunho nhìn Jaejoong sủng nị đến mức làm cho Jaejoong cảm thấy muốn chết chìm trong đó luôn.

Rồi cứ theo vậy, tìm ngày dọn nhà xong, bắt đầu một thế giới mới của riêng chỉ có hai đứa.

Sau khai giảng, Jaejoong mỗi ngày sau giờ học thì làm nhân viên cứu hộ của một bể bơi. Buổi tối 8 giờ là được về nhà. Yunho cũng đi làm thêm, nhưng thời gian thoải mái hơn Jaejoong một chút nên về sớm hơn.

Ngày đầu tiên khai giảng, cũng là ngày đầu tiên đi làm thêm buổi tối, mệt muốn kiệt sức. Về đến nhà, đứng dưới lầu, nhìn thấy ánh đèn ấm áp từ cửa sổ nhà, mỉm cười ngọt ngào, lấy chìa khóa ra, trên chùm chìa khóa vẫn là con cá vàng màu cam năm nào.

Bỗng nhiên phát hiện trên cái cửa nhà màu trắng tự nhiên có hai cái chữ “Song Hỉ” đỏ cong cong vẹo vẹo ịn lên.

Nhất thời trợn mắt há mồm đẩy cửa vào nhà, nhìn thấy trong nhà cửa phòng nào cũng đầy hai chữ này.

“Jung Yunho, anh làm cái quỷ gì đó!” Jaejoong đứng trước cửa gào lên.

“Cục cưng về rồi à!”

“Cái này là cái quỷ gì đây!” Jaejoong chỉ lên hai cái chữ dán màu đỏ thẫm.

“Nhà mới phải làm như vậy cho nó có không khí! Anh tự cắt đó, sao, nhìn đẹp không!”

“Hứ, bệnh à!” Jaejoong ngoài miệng thì mắng nhưng trong lòng thấy cũng đẹp đẹp! Cởi giày, bỏ giỏ xuống liền đi vào phòng.

“Jaejoong, đứng lại!” Yunho phi lại ôm lấy Jaejoong “Nói, rốt cuộc có thích không?”

“Xất, ai thèm thích ba cái thứ này, gỡ ra đi, không người ta thấy người ta cười cho!”

“Chữ Hoa, người nước ngoài nhìn rất thích mà!”Yunho ôm Jaejoong “Nói mau, thích không hả?”

“Không thèm thích! Jaejoong cười muốn đẩy Yunho đang ôm cứng ngắc ra.

“Cái gì, anh tốn cả trưa nay ngồi cắt, mắt đau hết cả lên mà em dám không thích?!” Yunho nói xong liền nhè chỗ nhột của Jaejoong mà cù!

“A ha ha ha, Ah  . . . ui . . . buông em!” Jaejoong cười mà hết sức giãy dụa, chỉ có thể điên cuồng vặn vẹo.

“Nói thật đi!”

“A . . . . . vui . . . . thích . . . . .”

“Thích cái gì?”

“Thích cái chữ này thôi. . . . . . buông! A ha ha ha. . . . ” Jaejoong cười  chảy cả nước mắt. rốt cuộc cũng phải nói ra cái mà Yunho muốn nghe rồi mới được tha.

Jaejoong vừa thoát được, lập tức lao vào phòng tắm, đóng cửa gào lên “Xấu hoắc!” Vội vàng khóa cửa lại.

“Kim Jaejoong! Mở cửa!” Yunho ngay lập tức dí theo, tông vào cái cửa đóng, đập cửa rầm rầm.

“Không ra!”

“Em giỏi thì ở trong đó luôn đi!”

“Không ra là không ra! Anh đi ngủ một mình đi!”

“Jaejoong ~~~ mở cửa”

“Không mở!”

“Mình tắm chung đi!”

“Không! Đâu ra vụ ngày nào cũng tắm chung vậy?! Hôm nay em tắm một mình!”

“Tay em ngắn, không tự chà lưng được đâu!” Yunho tựa vào cửa.

“Mám dố!”

“Jaejoong . . . . ” Yunho ngồi xổm trước cửa, gõ gõ theo nhịp! Nghe thấy tiếng nước chảy bên trong mới thực sự nhận ra là hôm nay hết cơ được tắm chung rồi.

Hơn nửa giờ sau, trong phòng tắm vọng ra tiếng Jaejoong lí nhí gọi, trong tai Yunho nghe như tiếng trời.

“Sao thế?” ra vẻ nghiêm trang đạo mạo tới cửa phòng tắm.

“Lúc nãy chạy quên lấy đồ!”

“Ừ, chờ đi!” Yunho giả bộ lạnh lùng, cười gian như ăn trộm “Quần áo nè, mở cửa!”

“Cạch ~” cửa hé ra chút xíu, Jaejoong thò tay ra lấy đồ.

Yunho nắm tay Jaejoong lại rồi đẩy cửa mà vào, đột nhập nhà tắm thành công.

“AA! Sao không mặc gì hết trơn vậy!” Jaejoong nhìn Yunho trần như nhộng tót vào.

“Tắm mà, mặc làm cái gì!”

“Anh tắm đi, em tắm xong rồi ra ngoài!”

“Khoan khoan, để anh kì lưng cho!”

“Khỏi! Em tắm xong rồi, mất công lại ướt nữa!”

Yunho chụp cái vòi sen hướng Jaejoong mà xịt làm cho cả người cậu ướt nhẹp “Được rồi, đằng nào cũng đã ướt!”

“Jung Yunho! Đồ đáng ghét!” Jaejoong nổi nóng, lại bị Yunho dùng miệng chặn cái miệng đang mắng kia.Hai thân thể hừng hực quấn lấy nhau ở trong bồn tắm lớn lăn lộn, càng tắm càng dơ. Tiếng rên lẫn với tiếng thở dốc kịch liệt vang vọng trong phòng tắm cùng với tiếng luật động trong nước bì bõm, khung cảnh một mảnh phấn hồng.

“Ư ~ . . . . Jaejoong . . . . . có thích cái chữ kia không?” Yunho tới lúc ngủ mà vẫn không chịu buông tha.

“Thích . . . thích muốn chết luôn . . . . . đồ ngốc!”

Hai đứa thân thể rã rời tới gần sáng mới từ từ chìm vào giấc ngủ.

Chapter 55

Từ khi bắt đầu sống chung, 2 đứa giống như vợ chồng mới cưới, cuộc sống tràn ngập bao nhiêu điều mới lạ và kinh hỉ.

Sáng thứ 3, 5 Jaejoong làm bữa sáng, 2, 4, 6 tới lượt Yunho, còn sáng cuối tuần thì do buổi tối hôm trước đã “vận động” miệt mài nên ngủ thẳng tới trưa.

Sinh hoạt phí mỗi tuần đều là do Jaejoong quản, tuy rằng phải tiết kiệm một chút nhưng vẫn khá thoải mái.

Tháng 10 ở London thời tiết đã se lạnh, Yunho và Jaejoong hầu như ban ngày đều phải đi học không gặp nhau được, buổi tối về nhà còn phải học bài, làm bài suốt. Vì thế nên hai ngày nghỉ cuối tuần rất là quý giá, có thể ở cùng nhau cả ngày, nằm ôm nhau xem phim, chơi game. Jaejoong nấu cơm, Yunho phụ giúp. Cùng đi siêu thị mua thực phẩm. Thỉnh thoảng cùng nhau quét dọn phòng ốc. Đã mệt rồi mà Jaejoong còn phải đề phòng Yunho có thể động dục bất chấp thời điểm, nơi chốn.

Tiền học phí 2 đứa cùng để dành, Jaejoong thực cảm kích Yunho vì mình mà làm tất cả, Yunho lại cho là không đúng, cười ngốc bảo vợ chồng thì phải như thế.

Giáng sinh tới gần, nghỉ đông cũng sắp tới. Giáng sinh này hai đứa đương nhiên cùng nhau ăn mừng, cùng nhau cầu chúc. Chớp mắt lại đến khai giảng học kì mới, sinh nhật Jaejoong cũng gần kề.

Hiếm khi mới có dịp cùng nhau ăn sinh nhật, Yunho nhọc lòng. Nhưng mà Jaejoong cứ nhấn mạnh phải tiết kiệm, Yunho cũng chỉ biết làm theo. Tranh thủ lúc Jaejoong đi làm thêm sau giờ học, Yunho về nhà, lên mạng tìm công thức làm bánh, trầy vi tróc vảy mới làm ra được một cái nhìn hao hao giống bánh ngọt, phủ kem lên, nặn lên vài chữ đại ý chúc mừng cong cong vẹo vẹo, đại cáo thành công! Sau đó bỏ vào tủ lạnh xong mới sực nhớ thiếu cái gì đó, đảo mắt nhìn một cái, cười tủm tỉm chạy về phòng, ngồi máy tính nghĩ nửa ngày, tự làm thiệp chúc mừng, còn ngốc nghếch dùng bút lông sặc sỡ viết lên.

Chờ Jaejoong trở về, Yunho cuống quít chui vào chăn trốn, đóng cửa tắt đèn!

Jaejoong đẩy cửa tiến vào, thấy nhà tối lửa tắt đèn, lòng nhất thời lạnh lại, nghĩ thầm, cho dù Yunho tiết kiệm cũng không phải tới mức không cho người ta được cái sinh nhật a, hơn nữa đây lại là sinh nhật chỉ có hai đứa thôi!

Nhẹ nhàng đi vào phòng, nhìn thấy Yunho nằm cuộn lại 1 cục như con cá mực, Jaejoong lại bên giường, nằm áp lên lưng Yunho, nghé tai Yunho thì thầm: “Ngủ hả anh?”

“Umh… ” Yunho làm bộ như còn buồn ngủ dụi dụi mắt “Em về rồi! Tủ lạnh còn đồ ăn hôm qua, em tự hâm lại ăn đi!” Nói xong lại quay qua giả bộ ngủ.

Jaejoong uể oải đứng lên, bĩu môi mất hứng từ từ vào bếp, bụng đói sôi lên, thôi cứ ăn cơm trước đi. Mở cửa tủ lạnh ra thấy một cái bánh ngọt nho nhỏ, có ngọn nến đã đốt một nửa ở trên, kem bơ đỏ nghiêng ngả viết thành chữ “Chúc mừng sinh nhật, bé yêu của anh!”

Jaejoong nhất thời lệ nóng lưng tròng. Nhìn cạnh bánh ngọt còn có một tấm thiệp nhỏ, lật ra thấy bên trong là ảnh hai đứa chụp ở Khải Hoàn Môn năm ngoái. Phía trên còn có hai câu thoại theo kiểu truyện tranh.

Trên đầu Yunho là “Bảo bối, mình lấy nhau nhé!”

Trên đầu Jaejoong là “Không phải đã chịu từ sớm rồi sao!”

Mỗi người trên mặt còn hai cái chấm má hồng đỏ ửng, ngượng ngùng đáng yêu, xung quanh đều thành màu hồng phấn, “Thái dương công công” nhà Jaejoong đặc biệt cười đến sáng lạn.

Jaejoong rốt cuộc nhịn không được, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống. Nhưng mà miệng lại hé ra, cùng với nước mắt trên mặt lại lộ vẻ hạnh phúc tươi cười. Yunho bò xuống giường, vểnh tai lên nghe động tĩnh của Jaejoong trong phòng ăn.

“Lại đây!” Jaejoong cao giọng gọi Yunho.

Yunho giống như con ngoan trò giỏi được đi lãnh thưởng, hứng chí đi lãnh thưởng. Vừa vào bếp đã thấy Jaejoong khóc mặt mũi như mèo hoa, đau lòng chạy lại ôm em ấy.

Bị Yunho kéo vào ôm như vậy, Jaejoong liền càng yếu ớt, tay chân ôm vít lấy Yunho, khóc òa lên.

“Ngoan . . . đừng khóc nữa, sinh nhật phải vui chứ!” Yunho ôn nhu nỉ non.

“Anh tại sao toàn chọc em khóc a! Oa. . . ” Jaejoong cũng phải tự thấy mình sau khi đến London bỗng nhiên thật dễ khóc.

“Anh thật là muốn cho em vui vẻ thôi! Không thích hả? Vậy mai mốt anh không làm nữa! Anh làm bánh không giỏi, bánh khó ăn, vậy thì đừng ăn, anh muốn tự làm để tiết kiệm thôi!”

“Không được!” Jaejoong đột nhiên dừng lại, rời Yunho ra 1 chút, nhìn anh “Không được không làm, em thích!” Nói xong liền chủ động hôn Yunho, hôn hôn, Yunho tự nhiên thấy có gì kì kì.

“Jaejoong, tại sao nước bọt lại mặn vậy a?” Yunho thừa dịp đang thở tách ra hỏi.

“Ha~” Jaejoong ngượng ngùng cười cười, chủ động cắn môi Yunho “Nước mũi em chảy tới miệng… “

“Ê. . .” Yunho trợn mắt, lại bị cái lưỡi Jaejoong quét qua môi làm mất nửa hồn, nghĩ thầm lo gì nước mắt nước mũi chớ, cái nọ cái kia của Jaejoong ta cũng đều nếm qua rồi, này sá gì. Vì thế càng siết chặt tay, hôn sâu hơn.

~~~~ èo èo ~~~~

Mây mưa một trận xong, nằm trên giường, Jaejoong ôm Yunho nũng nịu nói “Còn mấy ngày nữa tới sinh nhật anh, muốn gì nè?”

“Em muốn cho cái gì?” Yunho trong lòng bắt đầu tính toán kế hoạch của mình.

“Chỉ cần giá cả hợp lí, anh muốn gì em cũng chiều!” Jaejoong cười quả quyết.

“Thật không?”

“Đương nhiên! Chỉ cần anh nói!”

“Em cứ “mặc” bánh ngọt nằm trên giường chờ anh về là được!”

“Anh . . . đồ . . . dê xồm!” Jaejoong thẹn thùng, vùi mặt vào ngực Yunho.

“Vừa ít tốn tiền, mà em mới nói anh thích gì em chiều mà!”

“Còn lựa chọn nào khác không?” Jaejoong có chút hối hận tại sao lại ba hoa vậy chứ, quên mất Yunho là cái người có thể động dục bất cứ lúc nào sao, lại tạo cơ hội cho hắn thế này!”

“Còn nữa! Sinh nhật của anh là cuối tuần, mình không ra khỏi nhà, trần như nhộng ở nhà với nhau!”

“Hả?!” Jaejoong phát hoảng với trí tưởng tưởng và sáng kiến của Yunho “Còn lựa chọn nào nữa không?” yếu ớt hỏi.

“Umh. . . ” Yunho làm bộ tự hỏi “vậy lựa chọn tiếp theo là làm cả hai thứ luôn!” Ánh mắt phát quang.

“A~ . . .” Jaejoong xụ xuống.

“Sao? 3 chọn 1 đi!”

“Được rồi!” Jaejoong giả điên “Đi ngủ đi!”

“Jaejoong, muốn né à! Trả lời anh! Chọn một đi!” Yunho xoay người trèo lên người Jaejoong, đè Jaejoong lại, còn một tay thọc lét Jaejoong “Chọn một đi!”

“Á ah ha ha . . . Yun . . . Yunho . . . đừng mà . . . ha ha” Jaejoong bị nhột khó chịu, người vặn vẹo lung tung như rắn, hai chân ở dưới người Yunho cựa quậy, cứ nhằm nơi nhạy cảm làm cho Yunho cả người khô nóng.

“Chọn mau!” Yunho chịu đựng đến khàn giọng, nếu không phải vì muốn nghe đáp án kia thì đã “lên” từ sớm rồi.

“Đừng . . . ha ha . . . em chọn . . . em chọn . . . ha ha, buông em ra, năn nỉ, Yunho . . . Jaejoong gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, chảy cả nước mắt.

“Mau lên!” Yunho cũng hối, bụng dưới bắt đầu hơi tưng tức khó chịu rồi, tay cũng chả ngại ngùng gì, chạy loạn khắp người Jaejoong.

“Umh . . uh  ah~ . . chọn . . . chọn cái thứ nhất . . . cái thứ nhất . . . ha ha, buông ra!”

Có đáp án rồi Yunho vẫn không cam lòng, đương nhiên càng không buông tay.

“Em không chọn nhanh, quá giờ rồi, em chỉ còn lựa chọn thứ 3 thôi!”

“Anh xấu xa!” Jaejoong cố gắng phản kháng, nhưng mà căn bản là không phải là đối thủ của Yunho đang ngồi trên người mình.

“Ai bảo em chọn lâu quá! Chỉ còn lựa chọn số 3 thôi, nhớ kỹ chưa! Sinh nhật anh cái gì cũng không chịu ngoài cái này!” Nói xong, Yunho một giây cũng không nhịn được, triệt hạ cái quần nhỏ của Jaejoong rồi hung mãnh lâm trận. Jaejoong bị Yunho chọc đã sớm “lên” rồi,  lại thêm tên kia cứ được trới vuốt tới, không chút nào cự tuyệt Yunho, ôm cổ anh kéo xuống, hai chân đã bò lên quấn lấy cái eo rắn chắc của Yunho, Jaejoong nâng người lên, cố ý hùa theo thế của Yunho, làm cho càng cứ một đường dễ dàng tiến tới, hoàn toàn nuốt hết phần nóng bỏng dâng trào.

Pít-tông vận động tới lần thứ N vô chừng mực trong đêm sinh nhật Jaejoong, không hề che dấu, mị hoặc rên rỉ làm cho Yunho càng làm tới. Lần lượt khoái hoạt lên đỉnh, hưởng thụ đến trời cao rơi xuống cũng không nề.

~~~~~~~~~~

Qua mười ngày, Jaejoong vẫn bất an không yên, nghĩ đến chủ ý của Yunho thì mặt đỏ tim đập xấu hổ không chịu nổi. Ngày vẫn sẽ tới. Buổi tối hôm trước nhìn kim đồng hồ chậm rãi chỉ 12 giờ, Jaejoong nghĩ muốn tìm cách qua cửa, sớm nằm trên giường cuộn như con tôm, trong đầu không ngừng tự thôi miên “Ngủ đi, ngủ đi!”

Chính là càng cố làm càng tỉnh. Nghe tiếng Yunho trong phòng tắm đi ra,  hé chăn ra chui vào nằm, ôm Jaejoong một câu cũng chưa nói lặng ngủ. Jaejoong thở dài một hơi, may mà Yunho quên rồi.

Chậm rãi cảm nhận được hơi thở đều đều của Yunho, Jaejoong không hề buồn ngủ.

Nghĩ thầm: Yunho không phải hẳn là rất chờ mong sao, làm sao có chuyện tự nhiên quên được? Chẳng lẽ ở bên ngoài. . . hoặc là thừa dịp mình không ở nhà . . . Jaejoong càng nghĩ càng giận! Quay lại rúc vào ngực Yunho, có thấy mùi của người khác không? Không có a! Mở đèn đầu giường ra xem trên giường Yunho có dấu của người khác không, cũng không có a! Jaejoong lúc này mới yên tâm. Nằm xuống, mở mắt nhìn gương mặt tuấn tú kia. Trong lòng lại nghĩ: không còn  cái mặt bánh bao trước kia, gầy đi nhiều rồi, cũng đẹp trai ha! Bên ngoài chắc nhiều người thích anh lắm hả! Nếu mà bọn họ biết anh thật ra là một cái khoai lang ngốc chắc hết dám thích anh luôn! Jaejoong nghĩ đến đây phì cười. Bị Yunho ôm, Jaejoong gác một chân lên người Yunho, cả người dụi vào người Yunho. Ngủ môt mạch quên sạch chuyện quà sinh nhật. Jaejoong lại cảm thấy hơi tức, căn bản là không cần em phải không! Jaejoong lầm bầm lầu bầu, tay còn dí dí mũi Yunho. Bỗng nhiên nghĩ đến sinh nhật mình Yunho đã tự tay làm bánh với thiệp cho mình, hốc mắt một trận nóng lên.

Quên đi, bổn thiếu gia hôm nay đang vui, sẽ cho ngươi kinh hỉ.

Lén lút chui ra khỏi vòng tay Yunho, chạy ra bếp, tìm whip cream, cảnh tối lửa tắt đèn, dùng kem bơ vẽ lên bụng một cái bánh ngọt! Chính giữa còn viết một loạt chữ! Nghĩ thầm, vì an nguy của cái bụng mình, không nên cắm nến, lấy cái đèn pin dựng thẳng trên cái bụng phẳng. Vừa lòng rồi, bò lại lên giường nằm không nhúc nhích, không dám tới gần Yunho, sợ bị đụng trúng hỏng kiệt tác của mình.

Nằm cứng ngắc lấy chây đá đá Yunho dậy.

“Yunho . . . ra tủ lạnh lấy chai sữa cho em, em khát!”

Yunho giây trước còn đánh cờ với Chu Công, giây sau đã tỉnh lại, nhảy dựng lên chuẩn bị bật đèn.

“Đừng bật đèn, chói mắt!” Jaejoong vội vàng ngăn cản Yunho đang mơ mơ màng màng lại,

Yunho tuân lệnh, ngả nghiêng lảo đảo mò mẫm ra bếp lấy sữa, Jaejoong thừa dịp này bật đèn pin lên dựng thẳng ở trên bụng, im lặng giả làm bánh ngọt, chờ Yunho tiến vào.

“Thịch thịch thịch” tiến Yunho đi chân trần vào phòng ngủ, thấy trong bóng đêm ở trên giường có cái bụng tỏa sáng, lập tức tỉnh hẳn.

Nhìn theo ngọn đèn đến dòng chữ “Sinh nhật vui vẻ, Khoai Lang!” Yunho mới nhận ra công trình của Jaejoong.

Jaejoong ngượng ngùng, gắt gao nhắm hai mắt, khẩn trương hai tay nắm drap giường, đỏ mặt, nghĩ thầm Jung Yunho, mẹ nó, đời này em thật hết cách với anh!

Qua một lúc lâu, Jaejoong đều không động đậy, lén mở mắt, thấy Yunho vẫn đứng không nhúc nhích, cười cười đứng ngó.

“Anh làm gì nữa! Hết pin bây giờ!” Jaejoong vừa tức vừa mắc cỡ nói.

“Kim Jaejoong, hôm nay ngày mấy?”

“Ngày 6!”

“Em coi lại lịch đi!” Jaejoong quay đầu nhìn lịch ở tủ đầu giường rõ ràng viết hôm nay ngày 5! Hèn gì tối nay Yunho cũng chả đòi, Jaejoong mỗi ngày lo sợ bất an chờ hôm nay đến, cuối cùng tính lố 1 ngày.

“Á!” cái mặt nhỏ càng đỏ bừng hơn còn muốn quăng cái đèn pin trên bụng xuống.

“Đừng đừng, đừng nhúc nhích!” Yunho bò lên giường, giữ chặt 2 tay đang loạn trảo “Đừng nhúc nhích, anh thích! Cái này là bánh của anh, anh phải ăn chứ!”

“Ăn cái gì ăn! Cái rắm a! Em đi tắm!” Jaejoong chỉ cảm thấy thật mất mặt, thẹn quá thành giận, hận không thể trốn dưới giường.

“Thật vui không?” Jaejoong nửa tin nửa ngờ.

“Vui vô cùng! Muốn anh thề à?” Yunho giơ tay lên định thề bị Jaejoong ngăn lại.

“Em tin còn chưa đủ sao?” Khẽ nói.

“Sinh nhật thì trước sau gì cũng đến, có gì đặc biệt đâu, chỉ cần em muốn thì anh sửa sinh nhật thành ngày 5 cũng được!”

“Xất ~” Nhéo nhéo mặt Yunho “Yunho!” Jaejoong ôn nhu gọi, ngón tay nhẹ nhàng luồn vào vò tóc Yunho rối tung.

“Umh?” Hưởng thụ vuốt ve của Jaejoong, Yunho cả người mềm yếu.

“Có đói bụng không?” lời này của Jaejoong qủa thực là đổ dầu vào lửa

“Đói điên rồi!” Yunho nói xong liền cúi đầu xuống tới bụng Jaejoong, người đầy kem, bình thường không ăn đồ ngọt bây giờ mới ăn, đầu lưỡi mềm mại liếm 1 đường trơn nhẵn trên cái bụng, giảo kem lên, phần còn trên miệng phần còn trên người Jaejoong.

“Cẩn thận đừng để dính vào chăn!” Jaejoong thấy Yunho làm không cẩn thật xót cái chăn.

“Chăn mai anh giặt!” xong vội tiếp tục hưởng thụ “bánh sinh nhật của mình”. Yunho kéo 1 đường kem từ trên người đến miệng Jaejoong, đầu lưỡi cùng khoang miệng nóng ướt của Jaejoong quện vào nhau, ướt át trơn nhẵn cùng nước bọt theo khóe miệng rơi xuống. Bắt đầu thở gấp, ngực phập phồng kịch liệt, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng. Hai thân thể nóng hừng hực giao hợp cùng một chỗ, mang theo kem trắng mịn ngọt ngào phủ da lên da thịt. Nhiệt liệt một hồi sau Yunho còn ở trong thân thể Jaejoong, ghé tai Jaejoong thủ thỉ “Đây là bánh sinh nhật ngon nhất anh từng ăn.”

Jaejoong mặt đã đang ửng hồng lại càng đỏ hơn, ngôn ngữ kích thích làm cho hạ thân Jaejoong tự nhiên co rút một chút, nghe được tiếng Yunho kêu lên. Cảm giác vật nóng trong cơ thể lại ngẩng đầu lên, bên trong mình lại căng cứng. Jaejoong ôm cái lưng rộng của Yunho, khẽ kêu “Yunho . . .” Theo luật động cuồng loạn của anh ngửa đầu thở dốc.

Chapter 56

Tối ngày 5 là cuối tuần, cũng là 1 đêm trước sinh nhật Yunho, Yunho ôm Jaejoong nằm trên giường.

“Ngủ hả em?” Yunho nhỏ giọng gọi, bàn tay vuốt ve lưng Jaejoong.

“. . . ” Jaejoong nằm yên.

“Jaejoong . . . Jaejoong . . .” Yunho muốn lay Jaejoong đang ngủ dậy.

“. . . “Nhắm chặt 2 mắt, tiếp tục giả bộ ngủ.

“Haizz . . .” Yunho thở dài một  tiếng, tiếp tục gọi Jaejoong “Jaejoong, dậy dậy dậy đi em!”"

” . . . Umh . . . ” không chịu nổi Yunho lèo nhèo nữa, Jaejoong bất đắc dĩ phải dậy.

“Dậy rồi hả?” Yunho mắt sáng rỡ.

“Gì vậy anh?” Jaejoong nhỏ giọng hỏi, đầu còn vùi trong chăn.

“Anh còn muốn ăn bánh ngọt . . . được không?” Yunho nói nhỏ.

Jaejoong đang trốn trong chăn mặt đỏ bừng, nghĩ đầu ngày đã này này nọ nọ, Jaejoong thẹn đến muốn chui xuống đất. Giả câm giả điếc không ra tiếng.

“Được không, anh còn muốn ăn ~! Còn muốn ăn nữa mà!” Yunho bắt đầu chơi xấu, ôm Jaejoong xoa nắn lung tung.

“Hư!” Jaejoong quả quyết cự tuyệt, quay mông về phía Yunho, lại chui vào chăn.

“Tại sao?” Yunho mặt dày như da trâu, lập tức nhào lên đòi cho được “Hôm qua không phải làm rất tốt sao? Làm lần nữa thôi, còn nửa tiếng nữa là sinh nhật anh thật rồi!

“Ngày hôm qua không phải làm rồi sao, anh có mấy cái sinh nhật lận à!”

“Ngày hôm qua là sinh nhật lịch âm, hôm nay là sinh nhật theo lịch dương!”

“Cái rắm á!” Jaejoong cảm giác như bị mắc mưu, biết thế này hôm qua đã không làm gì rồi.

“Anh không biết, em không làm bánh ngọt cho anh, em không thương anh gì hết!” Yunho cả người bám trên lưng Jaejoong eo sèo làm nũng.

“Jung Yunho, anh có thấy phiền không? Giờ này mấy giờ? Ngủ lại đi!” Jaejoong đẩy Yunho ra, lại vùi đầu ngủ!

“Có thể đáp ứng anh ngày mai ở nhà cả ngày không mặc đồ không?” Yunho thấy thật sự hết hy vọng rồi, đành chuyển qua đòi quà ngày mai.

“Không được! Mai em muốn ra ngoài!”

“Ai cho em ra ngoài? Mai sinh nhật anh mà!” Yunho la làng.

“Đương nhiên là em cho! Dù sao mai em cũng phải ra ngoài, anh muốn mặc đồ hay không tùy anh!”

Yunho trợn mắt há mồm, khóc không ra nước mắt, trề môi nhìn Jaejoong cuộn lại như con tôm ngủ tiếp. Cuối cùng chán quá chịu ko nổi cũng gục luôn.

“Jaejoong, ôm cái coi, làm gì mà ngủ xa vậy!” Yunho bộ dạng giống như tiểu thiếp dùng ngón trỏ chọt chọt lưng Jaejoong. Jaejoong cũng không cự tuyệt, ngoan ngoãn nhích lại, ôm thắt lưng Yunho, rúc vào người anh. Jaejoong thật sự rất mệt nhọc, ngày hôm qua đóng vai bánh ngọt làm cho Yunho còn thèm ăn hơn bình thường, cuối cùng làm đến mấy lần cũng không nhớ, chỉ biết là buổi sáng tỉnh lại Yunho vẫn còn trong cơ thể mình.

Hai đứa ôm nhau nằm, Jaejoong đã ngủ rồi mà Yunho vẫn còn tỉnh.

Lại nghĩ đến lời Jaejoong nói, mai sinh nhật mình mà mình phải thui thủi ở nhà, hơn nữa Jaejoong căn bản là không có ý định tặng quà này nọ. Giấc mơ sinh nhật cả ngày trần như nhộng với nhau tan thành bọt nước, hơn nữa bánh sinh nhật tuyệt vời như vậy lại chỉ được ăn có một lần! Yunho càng nghĩ càng không muốn ngủ. Nhẹ nhàng dời Jaejoong đang ôm mình sang một bên, xuống giường, lục đục cái gì đó nửa tiếng đồng hồ, sau đó cảm thấy mĩ mãn rồi mới quay về giường ngủ.

Jaejoong mơ hồ cảm giác được hình như Yunho xuống giường, không bao lâu sau lại về ôm mình, chỉ biết có nghe lạch cạch một chút, sau đó chả còn biết gì hết.

Sáng hôm sau tỉnh lại, nắng xuyên qua rèm cửa chiếu xuống giường.

Yunho dậy sớm hơn Jaejoong một chút. Vừa mở mắt ra liền phát hiện Jaejoong cũng ưm a duỗi lưng mở mắt.

“Chào buổi sáng!” Yunho ôn nhu hôn lên trán Jaejoong một cái,

“Chào buổi sáng! Sinh nhật vui vẻ!” Jaejoong mỉm cười, giơ tay lên ôm đầu Yunho trước mặt, Yunho cũng ngầm hiểu cúi đầu xuống nhận nụ hôn sinh nhật buổi sáng của Jaejoong!

Jaejoong cảm thấy cái chăn rõ ràng cọ vào người, không khỏi kéo chăn lên coi, há hốc mồm, thì ra dưới chăn đúng là thân thể trần trụi của hai đứa.

“Đồ của em đâu?” Jaejoong cuống lên hỏi Yunho đang nằng nghiêng, tay chống đầu nhìn mình.

“Ừ thì hôm qua anh đem đi giặt rồi, tại đằng nào tối qua cũng dính kem trên drap giường,  giặt hết!”

“Thì cũng phải chừa cái quần nhỏ chớ!”

“Hôm qua anh đói quá ngủ không được nên lột ra giặt luôn!” Yunho đắc ý.

“Anh còn giặt cái gì nữa?” Jaejoong có linh cảm xấu.

“Uh . . . cái gì nên giặt đều giặt hết!” Yunho chậm rãi nói.

“Hả?!” Jaejoong bật dậy lao xuống mở tủ đồ, vừa mở ra thấy rỗng tuếch. Mở ngăn kéo ra cũng trống trơn. Vọt tới ban công, đầy quần áo, nhỏ to, đủ loại, từ áo dạ đến quần lót, Yunho hình như có cái gì mặc được là đem đi giặt hết trơn.

“Jung Yunho ~~~~~” Jaejoong gầm lên, cả người không mảnh vải che thân đứng ở cửa ban công.

“Cái gì, bà xã? Anh giỏi lắm phải không?” Yunho cũng trần trùng trục chạy lại.

“Đồ mắc dịch này, tại sao lại đem đi giặt hết, cố tình phải không?”

“Không phải anh nói hôm nay phải cùng anh không mặc đồ sao?!” Yunho lầu bầu.

“Nhưng mà em muốn đi ra ngoài!”

“Hôm nay sinh nhật anh, em ra ngoài đường làm gì?”

“Ở trong nhà hết đồ ăn rồi! Anh lấy gì ăn? Ăn gió tây bắc à!”

“Không . . . cái gì? Không có đồ ăn hả?” Yunho kinh ngạc.

“Ừ! Làm sao bây giờ! Anh đem đi giặt hết rồi hả?”

“Ừ, toàn bộ!”

“Tại sao bình thường không siêng vậy đi?!” Jaejoong tức giận nói.

“Anh sai rồi!”

“Chỉ được cái nhận sai là giỏi!”

“Trừng phạt anh đi! Để cho em muốn xâu xé sao cũng được!” Yunho dang tay, nằm ngửa, nhắm mắt, bộ dạng không biết sợ chết.

“Gọi đồ ăn tới nhà đi!” Jaejoong buông một câu xong từ từ trèo lên giường chui vào chăn.

“Tuân lệnh!” Yunho vẫy đuôi cầm lấy điện thoại liền chạy vội về giường quay số tiệm ăn.

Nằm mãi cũng không được, Jaejoong lấy khăn tắm quấn ngang hông đứng lên, đi tới đi lui trong phòng, cùng Yunho trần như nhộng không biết xấu hổ xem TV, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm vài câu.

Đúng 12 giờ trưa thức ăn được chuyển tới, Jaejoong hé cửa trả tiền người giao hàng, người đó bảo không có tiền lẻ, Jaejoong phải gọi Yunho hỏi xem còn tiền lẻ không. Yunho cầm tiền trần như nhộng chạy ra cửa, cho dù người giao hàng còn trẻ, lại là người Anh nhưng tự nhiên mở cửa ra thấy đối diện mình là một cái người trần truồng đang chạy lại, vẫn là có kinh ngạc một lát.

“Không có gì đâu, tôi với cậu ấy là couple! Đang cùng nhau chơi vườn địa đàng đó mà!” Yunho đắc ý giải thích. Lại bị Jaejoong hừ một cái xem thường.

“Biến vào ngay! Tên người nguyên thủy này!” Jaejoong thập phần kích động đẩy Yunho vào, ngượng ngùng chào người giao hàng.

Bưng đồ ăn trưa tới, hai người ngồi trước TV vừa xem vừa ăn. Jaejoong ăn ăn, ánh mắt không cẩn thận lạc đến chỗ nhạy cảm của Yunho, kinh ngạc phát hiện ra cái của nợ kia đã ngẩng đầu lên rồi.

Jaejoong nhìn thấy hết hồn, đang ăn mà bị sặc ho sù sụ.

Thấy Jaejoong ho chảy cả nước mắt, Yunho vội vàng quay lại cẩn thận vỗ nhẹ lưng Jaejoong.

“Ăn chậm lại một chút, có ai giành ăn với em đâu” Yunho vừa vỗ vừa nói.

“Khụ khụ . . . khụ . . . khụ . . .” Jaejoong vừa ho vừa gạt nước mắt.

“Anh đi lấy nước cho em!” Yunho đứng lên vào bếp lấy ly nước cho Jaejoong. Jaejoong nhân cơ hội lại nhìn lén phía dưới Yunho một cái, vẫn là cái kia tinh thần đang chấn hưng, không hề hạ xuống.

Không biết Yunho làm sao mà có thể trấn định được, nhưng mà bản thân lại không thể chủ động hỏi chuyện này a. Jaejoong ngừng ho rồi, vừa dụi mắt lại vừa tranh thủ nhìn lén vài lần.

“Xem đủ chưa a! Muốn giúp anh hả?” Yunho đang xem TV đột nhiên nói, làm Jaejoong giật mình sặc tiếp.

“Khụ khụ. . .” vừa ho vừa lắc đầu.

“Nói gì thì từ từ mà nói thôi! Em cứ sặc hoài, anh chịu không nổi nha!” Yunho  bất đắc dĩ dựa vào Jaejoong vuốt vuốt cho Jaejoong dễ thở.

“Khụ khụ . . .” Jaejoong trong lúc còn đang nước mắt nước mũi kèm nhèm, bàn tay nhỏ vô tình chạm vào dục vọng nóng hầm hập của Yunho.

“. . . aah . . .” cảm nhận được bàn tay của Jaejoong lành lạnh làm cho Yunho run bắn lên, không kìm được nhào lên người Jaejoong “Không nhịn nổi nữa rồi!”

Sói dữ hung hãn vồ lấy thỏ con, vận động kịch liệt làm cho đồ ăn bị hất văng xuống đất tùm lum.

“Yun . . . Yunho . . . thảm . . . dơ rồi kìa!”

“Để chút anh giặt!” Yunho không hề do dự trả lời, tiếp tục ân ái triền miên.

Đây mới chính thức là mở màn sinh nhật Yunho.

Trước TV, trên sofa, ở phòng ăn, trong phòng tắm, trong phòng ngủ . . . chỉ cần là chỗ người có thể đứng được cũng sẽ là chỗ Yunho có thể động dục.

Lại còn không ngại gì mà lớn tiếng “Jaejoong ah, sướng quá!”

“Aah . . . Jaejoong, nhanh quá, thật đã nha . . .”

“A . . . Jaejoong của anh, mềm mềm thơm thơm . . . anh rất thích . . . “

Jaejoong bị Yunho lăn qua lộn lại “yêu” không biết biết bao nhiêu lần, vừa đi tắm xong ra lại bị Yunho tập kích tại trận,  xong lại mồ hôi ướt đẫm.

Jaejoong âm thầm thề không bao giờ tùy tiện chiều Yunho kiểu này nữa.

Cuối cùng vẫn bị Yunho đè ra trét kem làm bánh sinh nhật, quay cuồng quằn quại kéo dài mấy tiếng nữa, rốt cục kiệt sức mà ngất đi.

Yunho tận tình ôm Jaejoong đi tắm rửa cho sạch kem sữa trên người rồi đặt lại lên giường. Quat lại phòng khách thấy đồ ăn văng tung tóe đầy thảm, ngoan ngoãn hì hục cọ rửa.

Tuy là mệt nhưng mà Yunho lại hạnh phúc sung sướng tràn trề.

Tay thì hì hụi chà  thảm, miệng thì nghêu ngao hát.

“Leng keng leng keng!” Tiếng chuông cửa kêu.

Yunho nhìn đồng hồ thấy đã gần 8h tối, ai lại đến nhà hai đứa giờ này chứ. Ngờ vực lau tay đi ra mở cửa, vừa  mở cửa ra thấy một người đàn ông cũng to cao cỡ mình, mặc vest trắng, sơ mi đen thắt cà vạt trắng, đi giày da đen, hai tay thoải mái thả lỏng, hơi ngẩng mặt lên, ánh mắt ngạo nghễ của kẻ có quyền thế, vừa tự phụ cao ngạo lại quý khí.

Gặp phải người ra mở cửa tầm vóc cũng ngang mình, làn da bánh mật cuốn hút, thân thể không tập quá mà lại cường tráng, hoàn mĩ, nhìn thấy hạ thân kẻ đó chỉ độc nhất cái khăn tắm, làm cho người này hơi mất tự nhiên nhíu mày.

“Xin hỏi anh là…?” Yunho nghi hoặc hỏi.

“Kim Jaejoong ở đây sao?” thanh âm điềm đạm dễ nghe. Yunho nghĩ thầm, tên này là ai mà biết Jaejoong! Chợt chột dạ, dù sao người tới không báo trước, Yunho thấy không có cảm tình.

“Đúng vậy, cho hỏi là ai vậy?” Yunho ngăn người đang toan bước vào lại.

“Tôi là giáo sư của cậu ấy, tên Hyunbin!”

“Giáo sư? Gạt ai vậy? Làm gì có giáo sư nào trẻ như vậy?!” Yunho buột miệng nói.

“Là tôi cho Kim Jaejoong học bổng, cậu là bạn cùng phòng của cậu ấy à?” Hyunbin không chút khách khí đẩy Yunho ra rồi bước vào.

“Khoan đã!” Yunho giữ tay Hyunbin lại “Tôi không phải là bạn cùng phòng của Jaejoong mà là ông xã của cậu ấy! Vả lại, cả ngày nay làm tình nhiều quá, cậu ấy mệt nên ngủ rồi, muốn tìm Jaejoong thì mai quay lại đi!”

“Ông xã? Ha ha!” Hyunbin quả thật bị lời nói của Yunho đả kích, nhưng ngay lập tức trấn định lại “Anh bạn trẻ à, hai người làm tình? Ha ha ha ha! Nhìn cậu còn chưa dậy thì xong nữa là! Ha ha!”

“Nói cái gì?” Yunho nắm cổ áo Hyunbin đẩy vào tường.

“Không phải tôi cho học bổng thì Kim Jaejoong giờ nãy đã chẳng được học ở đây, nhờ vậy mà cậu được ở với cậu ấy, cậu phải biết ơn tôi mới đúng!”

“Nói bậy, tiền học của Jaejoong là do chú của bạn cậu ấy cho mượn!” Yunho nói.

“Cậu thử hỏi lại xem? Không phải đâu, cậu ở bên này suốt, chuyện bên kia một chút cũng không biết, không biết Jaejoong đi thi, không biết Jaejoong đi ăn với tôi, không biết chuyện tôi thích Jaejoong, cậu cái gì cũng không biết!”

“Ừ, tôi không biết nhưng mà tôi biết Kim Jaejoong chỉ yêu mình tôi!” Yunho nói thẳng, nghe những gì Hyunbin nói có phần bất ngờ, không biết có phải là thật hay không nhưng mà Jaejoong từ lúc sang Anh tới giờ, vẫn trước sau như một, tình cảm của hai người không có gì thay đổi.

“Cậu tin Jaejoong như vậy à?”

“Chỉ cần là Jaejoong nói, tôi đều tin!” Yunho gật đầu.

“Yunho. . .” Jaejoong xuất hiện ở cửa phòng, hút lấy ánh mắt 2 người kia.

“Jaejoong!”

“Kim Jaejoong” Yunho lập tức buông cổ áo Hyunbin.

Jaejoong chậm rãi tiến  về phía Yunho, nắm tay anh, đặt lên môi khẽ hôn một cái. Mắt không rời khỏi mắt Yunho.

“Yunho, cảm ơn anh đã tin em như vậy, em thật rất vui, ở bên anh em không hề hối hận chút nào!”

“Jaejoong . . . ” Yunho nắm chặt tay Jaejoong, tay Yunho hơi run lên.

“Hyun bin giáo sư, em thực sự cảm kích thầy cho em học bổng, nhưng mà em đã vay được tiền học năm thứ nhất rồi, Yunho và em hiện giờ đi làm cũng có tiền. Phong bì này là tiền của thầy, vốn định để tốt nghiệp rồi sẽ trả lại cho thầy, nhưng bây giờ gặp được thầy ở đây rồi, em trả luôn!” Jaejoong đưa phong bì ra cho Hyunbin.

“Kim Jaejoong . . . ” Hyunbin hơi sững lại “Em . . . thật không muốn nhận tiền của tôi sao?”

“Em thực sự rất cảm kích giáo sư, nhưng cái này không phải chỉ đơn giản là nhận tiền giáo sư ! Chính là em  không thể nhận giáo sư được.” Jaejoong cười nói, một tay vẫn đang nắm chặt tay Yunho, tay kia đặt lên ngực, bởi vì ở đây của em đã bị một người chiếm hết rồi, nơi này vì thế mà tràn đầy hạnh phúc! Cho nên căn bản dù là ai đi nữa cũng không được, giáo sư, em thật xin lỗi! Jaejoong từ đầu đến cuối đều cười nói.

“Kim Jaejoong yah, ai nói tôi thích cậu?” Hyunbin đột nhiên thay đổi 180 độ “Lần này đến gặp cậu là để nói cho cậu biết tôi sắp kết hôn! Tên nhóc này, đừng nghĩ nhiều quá được không!” Hyunbin cú đầu Jaejoong.

“Nè, ai cho đánh Jaejoong!” Yunho chịu không được, gạt tay Hyunbin ra.

“Giáo sư sắp lấy vợ hả?”

“Ừ,  em đã cự tuyệt tôi một lần, chẳng lẽ tôi còn có  thể mất mặt chạy đến tìm thua nữa à?”

“Thật vậy sao? Chúc mừng giáo sư! Ai là người may mắn lấy được giáo sư vậy?”

“Vốn là do em đó! Jaejoong!” Hyunbin sầm mặt quay lại muốn ôm lấy Jaejoong, ,lại bị Yunho nhảy vào chặn giữa 2 người.

“Bà xã anh thật tội nghiệp, chắc lúc nào cũng phải lo lắng! Bảo bối, em yên tâm anh không phải loại người như vậy!” Yunho tranh thủ thể hiện.

“Biết rồi! Ông xã của em ngoan nhất!” Không biết có phải vì Hyunbin hay không mà Jaejoong cư nhiên đáp lại Yunho như vậy làm Yunho vừa mừng mà vừa hết hồn.

“Cô ấy cùng họ với em, cũng họ Kim! Tên rất đáng yêu! Là Samsoon!”

“Kim Samsoon?” Jaejoong Yunho đồng thanh.

“Này, đây là cô ấy! Đáng yêu không?” Hyunbin lấy hình trong ví ra khoe.

“Woahahahaha, tên gì mắc cười quá! Ha ha ha!” Yunho ôm bụng người phá lên, cho tới mức ngồi chồm hổm gập người lại mà cười, mặc cho Jaejoong đá đá Yunho nhắc anh phải để ý lễ tiết, mà bản thân Jaejoong cũng không nhịn được bật cười.

“Có gì mà cười chứ?!” Hyunbin tức khí “Jung Yunho nghe cũng mắc cười, Kim Jaejoong cũng mắc cười đó thì sao! Ha ha ha!”

“Cái gì chứ rõ ràng là cô kia tên Sam . . . Ha ha ha Samsoon, Samsoon đó. . . nghe mắc cười thiệt chứ sao! Ha ha” Yunho cười rũ rượi.

Cuối cùng Hyunbin bị chọc tức đến mức phải bỏ đi. Đi rồi, Yunho ôm Jaejoong mãi không chịu buông.

“Sao vậy Yunho?”

“Mai mốt không được giấu anh chuyện như vầy nghe chưa!” Yunho nói nghiêm túc.

“Em xin lỗi!”

“Em nghĩ vậy thật hả?”

“Cái gì?”

“Trong tim chỉ có anh tràn ngập?”

“. . . ” Jaejoong xấu hổ.

“Mắc cỡ rồi hả? Sao lúc nãy nói tỉnh queo hay vậy?” Yunho cố ý chọc Jaejoong.

” . . . ” Jaejoong vừa nắm tay tính đánh Yunho một quyền.

“Anh cũng bị em lấp đầy tim rồi! Jaejoong, em phải tin anh yêu em, như anh tin em vậy nha!”

“Em tin anh, Yunho!”

Editor note: thanks Táo cưng đã giải thích Kim Tam Thuận là cái j :*

Chapter 57

Thấm thoát, Yunho và Jaejoong đã ở Anh quốc được 1 năm, Jaejoong nhìn sổ tiết kiệm ngày một nhiều tiền, không khỏi rưng rưng. Tiền này đều là tiền Yunho với cậu cùng đi làm để dành. Nghĩ đến đây, Jaejoong chạy tới trước mặt Yunho, mặc kệ anh đang làm gì, Jaejoong nhảy lên người anh bám cứng ngắc như con gấu, sau đó ra sức hôn cho đến khi mặt Yunho toàn nước miếng, hạnh phúc nói “Khoai lang, em yêu anh!”

Jaejoong đột nhiên chủ động như vậy, ban đầu thì làm cho Yunho vừa sướng vừa hết hồn, sau đó thì Yunho tự cho rằng đó là Jaejoong đòi “yêu”. Đương nhiên ôm Jaejoong bế vào phòng ngủ, còn vừa đi vừa nói “Cục cưng của anh muốn hả?! Ha ha hứng tình quá nha!”

“Cái gì? Muốn gì? Jung Yunho, ý em không phải là chuyện đó . . . nè . . . anh . . . em . . . ah . . .” Jaejoong cuống lên giải thích thì đã bị Yunho dùng môi chặn lại.

“Umh . . . hôm nay em sung sức nhỉ, vừa lúc anh cũng đang muốn, vậy để chiều em ha!” Yunho ra vẻ trượng phu, bộ dạng đắc ý đem Jaejoong thảy lên giường, nhanh nhẹn thuần thục tuột hết quần nhỏ với áo ba lỗ của Jaejoong ra. “Ở nhà mặc ít như vậy, đúng là cố tình dụ dỗ người ta!”

“Nè . . . cái gì mà hôm nay sung a . . . Jung Yunho anh có ngày nào mà không muốn làm đâu? Em chịu được anh là giỏi lắm rồi!”

“Đương nhiên, là tại em sung quá đó, chẳng qua tại không có sờ tới thôi! Ah . . . hôm nay đổi tư thế đi Jaejoong!”

” . . . ” Jaejoong mặt đỏ bừng, nghĩ thầm, đổi hay không đổi thì cái đồ khoai lang này cũng đã tự quyết định hết rồi, còn giả vờ giả vịt hỏi ý kiến người ta nữa.

“Em chịu rồi hả? Bà xã thật là ngoan, càng lúc càng thơm thơm mềm mềm! Ah . . .” Yunho bắt đầu cuồng si hôn Jaejoong đến thất điên bát đảo.

Jaejoong giống như là tự sập bẫy hại mình rơi xuống hố sâu, nghĩ thầm lần sau có bị tiền trong sổ tiết kiệm làm cảm động thì cũng nhất định phải bình tĩnh!

Để dành đủ tiền trả nợ cũng là lúc Yunho và Jaejoong vừa nghỉ hè. Hai đứa nắm tay nhau về nước cảm giác như vợ chồng đi tuần trăng mật trở về.

Ở Anh quốc không phải kiêng nể gì đã quen, về đến sân bay quốc nội, Yunho vẫn một tay kéo hành lí, 1 tay nắm tay Jaejoong.

Bỗng nhiên cảm giác được xung quanh có nhiều ánh mắt nhìn mình, Jaejoong mới chợt nhớ ra ở đây vẫn là khác với ở nước ngoài, lập tức buông tay Yunho. Cúi đầu đi lên phía trước, Yunho hiểu được cảm giác của Jaejoong nên cũng không có miễn cưỡng. Chính là bước nhanh hơn để cùng sánh vai với Jaejoong.

Về nhà chào hỏi ba mẹ, tắm rửa ăn cơm xong. Tối đó Yunho với Jaejoong tới Comic hẹn gặp Hankyung, Heechul, Yoochun, Junsu, cả Changmin nữa.

Jaejoong đi sau lưng Yunho, vừa đẩy cửa bước vào đã nghe tiếng nhốn nháo ở quầy bar.

“Aaa! Tới rồi!”

“Kim Jaejoong!”

“Yunho hyung ở đây nè!”

“Ây da ~ vợ chồng son tới rồi!” 5 người kia hùa vào giỡn.

Yunho nắm tay Jaejoong mỉm cười bước tới.

“Lâu rồi không gặp!” Jaejoong nhìn cả bọn hớn hở chào hỏi.

“Kim Jaejoong! Có quà không?!” Changmin phấn khích gọi Jaejoong.

“Đương nhiên là có! Để mai đưa!” Jaejoong cười nói.

“Jaejoong, ở đó quen không?” Hankyung cho Jaejoong và Yunho mỗi người 1 ly rượu.

“Tên vua ngố kia chắc toàn ăn hiếp cậu ấy! Hankyung anh xem Jaejoong gầy đi quá trời!” Heechul chen vào nói.

“Cái con người này cũng chẳng tốt tính lên được miếng nào a!” Yunho cãi lại “Coi chừng có ngày quả báo á!”

“Yunho . . . ” Jaejoong cầm tay Yunho ý bảo anh ngồi xuống “Bọn tớ dạo này ổn, à có chút chuyện, Hankyung, chú cậu đâu rồi?”

“Hả có việc gì?”

“Tớ đưa tiền cho chú ấy”

“Cái gì? Nhanh vậy? Tiền ở đâu?”

“Yunho với tớ đều đi làm rồi cùng nhau để dành!”

“Woa . . . cảm động quá nha! Yoochun!” Junsu mắt lấp lánh.

“Mốt anh cũng làm cho em! Junsu” Yoochun  lập tức ra vẻ.

“Hankyung ơi, đưa bịch khoai tây đây!” Changmin phát biểu một câu trớt quớt.

Jaejoong gặp chú của Hankyung, chạy lại đưa tiền, còn ngồi hàn huyên với chú một lúc lâu.

Yunho ở đằng sau lôi đâu ra cuốn album thật dày.

“Muốn xem ảnh tớ với Jaejoong chụp không? Đây là nhà của bọn tớ!”

“Ở chung nhà hả?” Heechul ngạc nhiên hỏi “Tưởng hai người học khác trường mà?”

“Cho nên mới dọn ra khỏi kí túc xá để ở chung đó!” Yunho nói “Đây là hình chụp ở tầng dưới!”

Mở album ra cả bọn cùng xúm vào xem. Có hình chụp phòng ốc, hình chụp Jaejoong nấu cơm, xem TV, học bài, cũng có hình Jaejoong chụp Yunho nấu cơm, ngủ, xem TV, thay bóng đèn, sửa cái bàn cũng chụp. Rồi ảnh 2 đứa đi chơi. Mỗi tấm hình là chìm trong hạnh phúc ngọt ngào. Người xem cũng phải ngưỡng mộ không thôi, đây chính là mục đích cuối cùng của Yunho, làm người ta phải hâm mộ cuộc sống của 2 đứa!

“Woa! Jung Yunho! Có cần phải thế này không? Dán cả “Song Hỉ” trước cửa nhà! Thật là khoa trương!” Heechul bỗng nhiên nhìn đến ảnh chụp cái cửa nhà dán chữ “Song Hỉ” To đùng.

Là lúc mới dọn đến, Yunho hì hụi cắt 2 chữ đỏ dán trên cửa, tuy là Jaejoong vẻ mặt khinh bỉ nhưng cũng chưa bao giờ bắt gỡ xuống. Rõ ràng là 2 đứa đều thích! Bởi vậy nên 2 chữ Yunho tự ý treo mới còn được tới giờ.

“À . . .” cái tình thú nho nhỏ của 2 đứa đã bị phát hiện, Yunho vẫn là có chút ngượng ngùng, dù sao cái này cũng là tự mình làm, nếu đám nhiều chuyện này, đặc biệt là tên rắn độc kia biết thì thật chả còn lại chút uy nghiêm gì “Cái này . . . haha . . . là Jaejoong dán đó, đẹp không? Cậu ấy thât là khéo tay đó! Ha ha! Thôi cụng ly đi, dzô!” Yunho cuống quít chuyển đề tài.

“Đúng rồi, cắt đẹp ghê!” Junsu cũng khen “Đúng là Jaejoong thật khéo tay nha!”

Thấy mọi người khen Jaejoong, Yunho lại muốn nhận lại cái này là của mình làm! Nhưng mà bất đắc dĩ không thể nói ra.

“Để chút nữa hỏi Jaejoong cách làm cái này!” Junsu vẫn còn đang tấm tắc cái ảnh.

“Đừng . . . đừng hỏi mà Junsu!” Yunho cuống quýt ngăn lại.

“Tại sao?”

“Jaejoong ngại không chịu nhận là mình làm đâu! Mắc cỡ đó mà! Đừng hỏi làm cho người ta ngượng!”

“Cũng được, thôi bỏ qua! Miễn là Jaejoong thật tâm làm là được rồi!”

“Đang nói chuyện gì đó?” Jaejoong quay lại bàn, 1 tay khoác vai Yunho ngồi kế bên.

“Không có gì! Đang xem hình đó mà!” Yunho ôm eo Jaejoong, kéo cả ghế Jaejoong vào sát mình rồi tha Jaejoong vào lòng ôm ôm.

“Oh, anh đem cả cái này về hả?” Jaejoong ngạc nhiên, cũng vui vẻ nóng lòng muốn cùng mọi người chia sẻ cuộc sống bên kia.

Jaejoong cùng mọi người xem hình chụp, vừa xem vừa kể chuyện, Yunho cũng xen vào nói chung.

Heechul lại lật tới cái ảnh “Song Hỉ” kia, nhếch mép cười đểu.

“Jaejoong, cái ảnh này chụp từ hồi nào vậy?” Heechul cố tình ra vẻ tò mò “Phòng này rất đẹp nha, cả cái cửa cũng đẹp nữa!”

“Ha ha ha ha, thật không? Phòng này công nhận rất được!” Jaejoong cầm album chỉ chỉ “Nhìn thấy không? Cái chữ này là Yunho làm đó, thấy mà ghê. Ha ha ha ha!”

“Khụ khụ khụ” Changmin bị nghẹn khoai, mặt mũi kì quái.

“Ủa không phải cậu tự làm hả?” Junsu thắc mắc.

“Tớ mà làm cái này á? Cậu hỏi anh ấy ấy! Jung Yunho!” Jaejoong quay qua Yunho, thấy Yunho vẻ mặt đang vẻ mặt cầu xin quay về phía Changmin xua tay lia lịa.

“Hả?” Thấy Jaejoong quay lại, vội vàng giấu tay sau lưng “Cái gì đó cục cưng?”

“Cái này ai làm?” Jaejoong chỉ vào trong hình, Heechul khoanh tay trước ngực dựa vào Hankyung, chuẩn bị xem kịch vui!

“Nè . . . ha ha . . . ha ha . . . cái này á!” Yunho cứng họng.

“Hyung, hyung làm thiệt đó hả?” Yoochun không tin được, cái người luôn theo chủ nghĩa nam tử hán đại trượng phu như Yunho lại đi làm cái việc tỉ mẩn nhỏ nhặt như vầy.

“Hyung . . . ” Yunho lần đầu tiên trước mặt người ta mà đỏ mặt không biết làm sao.

Jaejoong nhìn thấy Yunho quýnh lên, nhịn không được phá ra cười.

“Jaejoong, cười cái gì? Vui lắm hả?” Yunho làu bàu.

“Được rồi, được rồi, là tớ làm đó! Đừng nhìn Yunho nữa, người ta mắc cỡ nha!” Jaejoong cười nhéo nhéo cái mặt nóng lên của Yunho.

“Anh . . .”

“Ai da . . . là Jaejoong làm hả?” Mọi người thở dài 1 hơi “hóa ra không phải Yunho gạt mình à!”

“Đúng rồi, Jung Yunho làm sao mà đi làm cái chuyện nhỏ nhặt như vầy? Người ta là nam tử hán mà! Phải không?” Jaejoong dồn sức đá Yunho dưới bàn 1 cước, trên mặt lại cười tươi.

Tới gần khuya, Comic cũng vắng dần, mọi người lần lượt ra về.

Đợi cho Yunho với Jaejoong đi khỏi rồi, Heechul ghé vào quầy bar nhìn Hankyung thở dài.

“Sao vậy? Còn trẻ mà đã thở ngắn thở dài rồi!” Hankyung cười nói.

“Em thấy Jaejoong với Yunho thật tốt quá!” Heechul nói.

“Chúng ta thế này còn chưa tốt sao?”

“Làm cho người ta ghen tị a!” Heechul thở dài “Ai nhìn chả biết cái đồ sứt sẹo kia tuyệt đối là của Yunho làm ra, Jaejoong vì giữ mặt mũi cho Yunho mà nhận làm, anh còn không biết sao?”

“Anh biết chứ” Hankyung cười nói “Em ghen tị với người ta làm gì? Không lẽ chán anh rồi hả?”

“Không phải” Heechul vội vàng trừng mắt lắc đầu nguầy nguậy “Không có mà!” Vội vàng nhào vào lòng Hankyung nhõng nhẽo “Hankyung à ~~~~ . . . “

“Sao vậy?” Hankyung ôm Heechul, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mượt của cậu ta.

“Anh cũng cắt chữ cho em đi!” Heechul lí nhí.

“Ha ha, thích hả? Sao lúc nãy còn chê gớm mà?”

“Tại ganh tị mới nói vậy thôi!” Heechul dẩu mỏ.

“Uống miếng nước đi, tức bốc khói kìa!” Hankyung đưa ly nước đến trước mặt Heechul.

“Ah . . .” Heechul cầm ly định uống thì thấy trên đế lót ly có cái chữ cong vẹo méo mó “Chul”

“Hankyung . . . cái này . . .”

“Anh ưa chữ này hơn, lúc nãy tranh thủ mọi người đang nói chuyện anh ở quầy bar làm đó. Hư 3 cái mới được 1 cái.” Hankyung thản nhiên vừa cười vừa nói.

“Em . . . em . . .Han . . . Hankyung . . .” Heechul cảm động mắt ươn ướt.

“Vừa lòng chưa!” Hankyung quay lại làm việc tiếp.

“Em yêu anh!” Heechul đột nhiên xông lên từ đằng sau ôm chặt Hankyung.

Hankyung cười xoa xoa tay Heechul rồi gỡ ra, quay lại ôm Heechul vào.

“Không cần phải ghen tị với người ta, em cũng có mà!” Lời nói khẽ phả vào tai, Hankyung thật biết cách thôi miên.

Heechul ở trong lòng Hankyung hạnh phúc gật đầu.

Jaejoong và Yunho sau khi rời Comic nãy giờ cũng không nói gì. Là Jaejoong không muốn nói làm Yunho căng thẳng gần chết, bầu không khí thật quỉ dị.

“Jaejoong . . . ” Yunho tội nghiệp lót tót chạy theo sau.

” . . . ” Jaejoong không thèm để ý, cứ đi tiếp.

“Jaejoong ~~~~~~” Yunho càng dài giọng hơn, mè nheo ra trận, kéo tay Jaejoong lại.

Jaejoong cũng không rút tay ra, cứ đi tiếp.

“Jaejoong, anh sai rồi, ngày mai anh sẽ nhận!”

Jaejoong đột nhiên dừng lại, nhìn Yunho.

“Anh sai cái gì?”

“Anh tự làm mà không dám nhận, anh xin lỗi!” Yunho dáng vẻ hối lỗi nhìn vừa tội vừa buồn cười, Jaejoong phải ráng nhịn.

“Còn gì nữa?”

“Anh nói dối là em làm, là lỗi anh sai!” Yunho cúi đầu, nắm góc áo.

“Rồi sao nữa?”

“Em nhận giùm anh, em thật là đại nhân đại lượng! Anh là đồ bại hoại!” Yunho tiếp tục nhận sai.

“Còn gì nữa?”

“Aa . . . ” Yunho giương mắt ếch tự hỏi “À, lúc ở trên máy bay, em tựa vô anh ngủ, tại anh mỏi vai quá nên anh dựng đầu em lên rồi dựa lại vào vai em! Mai mốt anh không làm như vậy nữa, anh xin lỗi!”

“Còn gì nữa không?” Jaejoong nhịn hết nổi nước mắt trào ra, biết thế nào mà còn hỏi nữa là ba cái chuyện bằng hạt vừng hạt đậu Yunho cũng thú tội hết.

“Còn nữa . . . . anh . . . anh . . . .” Yunho thật sự không nghĩ ra được.

“Đồ ngốc!”

“Ừ, là anh ngốc!” Yunho vẫy đuôi phụ họa.

“Im!” Jaejoong lại giả vờ mắng.

Yunho im re.

“Về nhà đi, còn đứng làm gì?!” Jaejoong đi vài bước thấy Yunho còn đứng đó cúi mặt.

“Hả?” Yunho ngẩng đầu “Nhà anh ở hướng kia!”

“Không về nhà em hả? Vậy anh tự về nhà mình đi, bye!” Jaejoong quay lại nói xong chuẩn bị gọi taxi.

“Bà xã, khoan chờ anh với!” Yunho vừa nghe Jaejoong kêu về nhà Jaejoong ngủ là mắt sáng lóa lên, cung kính không bằng tuân mệnh chạy vội theo, mở cửa xe cho Jaejoong.

Cả buổi tối như đứa nhỏ ngoan ngoãn ôm Jaejoong không dám làm càn.

Hôm sau gặp bọn kia chủ động nhận lỗi, nói là tự mình làm.

“Tụi này biết hết rồi a!” Đám người kia đồng thanh.

“Hả?” Yunho rớt cả quai hàm xuống bàn.

“Vừa mới dọn nhà đến là cậu tự làm rồi phải không?” Changmin nói.

“Ừ!” Yunho gật gật đầu.

“Thật ra cậu cắt xong Jaejoong vui quá nên gọi điện kể tớ nghe, tớ biết lâu rồi!” Changmin nói.

“Vậy mấy người kia?”  Yunho nhìn đám còn lại.

“Tôi cũng biết rồi!” Heechul giơ tay “Hankyung cũng biết!”

“Mấy người đều biết hả?” Yunho kinh ngạc quay lại nhìn Jaejoong “Em . . . cũng?”

“Được rồi được rồi em xin lỗi, em nói cho Changmin lâu rồi, tại em thích 2 cái chữ đó quá!” Jaejoong cười nói.

“Thích thật hả?” Yunho hỏi.

“Ừ!” Jaejoong gật gật đầu “Nếu mà thấy mất mặt thì em kể Changmin làm gì!”

“Jaejoong!” Yunho vui quá ôm Jaejoong xoa xoa vuốt vuốt, không thèm để ý ánh mắt người xung quanh.

“Yunho . . . buông em ra!” Jaejoong cuống lên đẩy Yunho ra, mặt đỏ bừng.

“Thật đúng là buồn nôn mà!” Heechul châm chọc.

“Gì chứ, ghen tị à?” Yunho ôm Jaejoong quay sang Heechul  trợn mắt.

“Ghen tị cái rắm á!” Heechul liếc mắt xem thường “Tôi còn sướng hơn cậu nhiều!”

Kì nghỉ hè chưa hết Yunho đã vội vã lôi Jaejoong trở lại Anh quốc.  Ai cũng mắng Yunho sính ngoại, thật ra là Yunho cảm thấy buổi tối mà không có Jaejoong ôm thì không ngủ được.

Jaejoong cũng ngoan ngoãn để Yunho dắt về.

Lúc sắp đi, Changmin cứ dặn mãi lần sau về nhớ phải đem nhiều đồ ăn vặt. Jaejoong chỉ nói lần sau về nếu không thấy Changmin dẫn Tống Kì Kì tới thì sẽ không có quà.

E/N: Jung Yunho người ta bảo sợ vợ sống lâu, kính vợ đắc thọ, anh phải thọ trăm tuổi mất =)))))))))))

Chapter 58

Quay về Anh quốc, tiếp tục học kì 2, chuyện của Yunho với Jaejoong ngày càng thuận lợi. Đã không còn áp lực tiền bạc, tiền cả 2 đi làm thêm để dành mua vé máy bay đi du lịch mỗi kì nghỉ.

Trong 1 năm ngắn ngủi, 2 đứa đã đi hết các thành phố lớn nhỏ ở Anh Quốc với hầu hết cách nước Châu Âu. Mỗi nơi đi đến đều chụp lại bao nhiêu là ảnh kỉ niệm. Hạnh phúc chưa hề phai nhạt, hơn nữa tình cảm ngày càng sâu đậm.

Bởi vì lịch trình học chính quy chỉ có 3 năm nên Yunho đã chuyển thành nghiên cứu sinh, Jaejoong thì còn 1 năm học nữa.

Làm nghiên cứu sinh ở Anh chỉ có 1 năm, áp lực còn hơn đi học chính quy. Yunho học kiến trúc, ở Anh đã tìm được 1 công việc khá tốt.  Vừa học vừa làm cho một công ty kiến trúc ở London. Jaejoong cũng hiểu tại sao Yunho phải nhọc công vất vả như vậy, cũng là vì cuộc sống hai đứa sau này.

Một năm trôi qua rất nhanh, hết khoảng thời gian làm nghiên cứu sinh, Yunho tốt nghiệp, Jaejoong cũng đã học xong, đồng thời lấy bằng chính trị ở đại học trong nước và bằng của đại học F ở Anh.

Jaejoong học luật, tình hình không dễ tìm được việc làm tốt như Yunho, công việc ở Anh quốc không được ổn lắm nên chọn đường về nước làm việc. Còn Yunho vì muốn lấy thẻ xanh nên phải ở lại Anh quốc làm việc tiếp một thời gian.

Lần này về nước, bởi vì Yunho phải đi làm không thể cùng Jaejoong về. Trong lòng vạn phần không muốn tiễn Jaejoong đi,  cứ lải nhải dặn Jaejoong làm việc chăm chỉ, không được trèo tường (ngoại tình).

“Biết rồi, anh cũng phải đi làm ngoan đó!” Jaejoong bị Yunho nói mấy bữa nay lỗ tai đã muốn dài ra.

“Jaejoong, anh xin lỗi nha!” Yunho khổ sở ôm Jaejoong cứng ngắc “Để em phải chờ anh!”

Jaejoong bị Yunho ôm trong lòng ngực, cười ôm eo Yunho.

“Anh cứ chăm chỉ làm việc là được, 1 năm qua nhanh lắm!” Jaejoong vỗ vỗ lưng Yunho.

“Em tìm được việc làm rồi nhớ báo anh biết nha!”

“Biết rồi, giờ em đi, anh cũng về đi làm đi, trễ giờ rồi!”

“Ừ, cẩn thận nha, tối về anh gọi!” Yunho 1 chút cũng không có ý định buông Jaejoong ra.

“Jung Yunho, anh không buông ra em đi kiểu gì!” Jaejoong cười đẩy Yunho, tên kia vẫn bất động.

“Không muốn buông, ôm thêm cái nữa đi!”

Yunho dạo này thật sự rất sợ phải xa Jaejoong, bởi vì đã ở bên nhau 6 năm, còn 1 năm nữa là 7 năm, cái gì đó mà người ta gọi là 7 năm khó qua khỏi sắp đến rồi.

Yunho cảm thấy bất an, gọi điện cho Yoochun, hỏi thăm Yoochun và Junsu sao rồi, Yoochun bảo rất ổn.

Yoochun với Junsu bây giờ cũng đã tốt nghiệp, bọn họ may mắn trước giờ lúc nào cũng ở cùng nhau, đi làm cùng 1 thành phố, đương nhiên đến ở cũng ở cùng nhau. Lâu lâu cũng có cãi vặt nhưng chưa bao giờ đến độ phải chia tay. Tình cảm cũng theo thời gian mà vun đắp.

Jaejoong về nước xong tình hình công việc rất thuận lợi, được một văn phòng luật sư có tiếng trong nước gọi đi làm, lương bổng cũng khá. Hưng phấn gọi điện thoại báo Yunho, Yunho lại phang cho một câu:

“Không được liếc mắt đưa tình với sếp nha!”

“Cái gì a?! Jung Yunho, sao không tin tưởng em gì hết vậy? Em có không tin anh hay sao?”

“Ah…”

“Tại sao em thấy anh càng lúc càng không tin tưởng em vậy? Hồi đó đâu có như vầy?”

“Không . . . không phải mà!”

“Vậy sao dạo này hay gọi Yoochun hỏi thăm chuyện của em vậy?” Jaejoong lạnh lùng hỏi.

“Cái đó… tại anh rảnh nên mới hỏi chút chút thôi!”

“Sao anh không trực tiếp hỏi em?”

“Không phải đâu Jaejoong, anh với Yoochun nói chuyện nhảm thôi!”

“Có phải anh không tin em không?”

“Làm gì có!”

“Không muốn nghe anh nói nữa, này mai em đi chơi! Đằng nào cũng bị anh nghi, thà làm thật cho rồi!”

“AAa cứu với, Jaejoong à, anh sai rồi” Yunho giọng cao quãng tám khóc lóc om xòm “Jaejoong à, đừng mà, tại anh sai . . . Jaejoong à, năn nỉ mà, bà xã, đừng làm như vậy với anh!”

“Gọi ông xã đi! Còn không em đi hẹn hò với người khác đó!”

“Ông xã, đừng đi với người khác mà!” Yunho ở đầu dây bên kia nén giận, nghĩ thầm Kim Jaejoong chờ đó, chừng nào gặp lại là em xong rồi! Anh cho em biết ai mới là chồng!

“Bà xã ngoan, anh đây không đi đâu!” Jaejoong cười đến cong lưng.

“. . . . ” Yunho trong đầu đã bắt đầu tính toán phải dạy dỗ Jaejoong thế nào.

“Bà xã, tuần sau có họp lớp cấp 3,  có đi được không?” Jaejoong bỗng nhiên hỏi.

“Họp lớp hả?” Yunho sửng sốt “Chắc không được đâu, dạo này đang có công trình mới, thứ 6 là phải giao bản thiết kế rồi!”

“Ây da!” Jaejoong không tự chủ được thở dài “Quên đi, anh đi làm đi, nhớ nghỉ ngơi, buồn ngủ rồi!”

“Không có em anh ngủ không được, Jaejoong ah! Hay quay lại đây với anh đi!”

“Em phải đi làm mà!”

“Ở nhà anh nuôi!”

“Nuôi cái rắm á! Em không phải con gái!” Jaejoong trợn mắt.

“Biết mà! Biết em giỏi rồi!” Yunho cũng thở dài.

Cúp điện thoại xong, Jaejoong quyết định gọi Changmin kể khổ, nói Yunho bây giờ bận đi làm, không thể về nước đi cùng. Nhưng mà gọi mấy lần máy đều bận. Jaejoong thế nào  cũng không tưởng được, ngay sau khi Yunho vừa cúp máy là gọi cho Changmin.

“Cái gì? Sao cậu biết có họp lớp?” Changmin kinh hãi!

“Đề phòng mấy người cũ của Jaejoong giùm tớ!”

“Cậu ta lấy đâu ra người cũ! Bị cậu bám dính 6, 7 năm trời, làm sao mà quen người khác a!”

“Không phải có con nhỏ hồi đó hay rủ Jaejoong đi ăn cơm đó!”

“Ủa, cậu nói Lối Chữ Khải đó hả? Họ chưa kịp bắt đầu đã bị cậu bóp chết rồi! Ha ha đừng lo quá! Khoan chờ chút, tớ còn 1 điện thoại nữa đang gọi!”

“Ừ, mà đừng cúp máy, tớ chưa nói xong!”

“Biết rồi! A lô! Jaejoong hả?!” Changmin chuyển qua máy bàn, là Jaejoong gọi, di động là Yunho gọi.

“Gì đó? Jaejoong hả?” Yunho kinh ngạc “Đừng nói cậu ấy biết tớ gọi cậu!”

“Hả? Jaejoong, sao vậy?” Changmin 2 tai 2 điện thoại, bận tối mặt.

“Yunho nói phải đi làm không đi họp lớp được, cũng không có gì, nhưng mà tớ không vui nổi, tớ biết anh ấy phải đi làm, không về đi với tớ được, nhưng mà vẫn cứ cảm thấy ấm ức, làm sao bây giờ a!”

“Haizz, cái này đã nói với Yunho chưa?”

“Không có nói, anh ấy bận đi làm, cho dù tớ có khóc lóc thế nào anh ấy cũng không thể bỏ việc mà chạy về với tớ được! Nếu tớ làm vậy anh ấy sẽ cho tớ là phiền toái.”

“Yunho coi việc hơn vợ rồi, Kim Jaejoong!” Changmin cố tình chọc.

“Coi việc làm sao? Changmin, nói nghe coi!” Yunho ở đầu kia chỉ nghe được nửa câu “Changmin bật loa ngoài điện thoại đi!”

“Nhỏ tiếng thôi, phiền nhiễu quá!” Changmin bị Yunho léo nhéo đau cả tai, bên này lại là tiếng Jaejoong rì rầm tố khổ.

“Hửm? Sao vậy Changmin?” Jaejoong đột nhiên dừng lại.

“À không có gì . . . con chó con trong nhà cắn quần tớ!”

“Thật hả? Dễ thương không, chừng nào đem tớ coi với!” Jaejoong nói.

“Ừ rồi, tiếp tục đi!” Changmin bật loa ngoài điện thoại lên.

“Ưm, nhưng mà vẫn không nhịn buồn được a, hồi còn đi học, cứ mỗi lần tớ giận là Yunho chạy về dỗ, nhưng mà bây giờ có nói gì anh ấy cũng mắc đi làm không về được! Cậu bảo có phải tình cảm 2 đứa nhạt đi không?!”

“Umh . . .” Changmin tự ngẫm.

“Không có a!” Yunho ở đầu kia tru lên “Jaejoong ơi không có đâu! Em đừng suy nghĩ lung tung!”

“Nói nhỏ thôi!” Changmin nhỏ giọng ngăn hành vi kích động của Yunho lại.

“Tớ phải làm sao đây? Có nên sang đó lại với anh ấy, không đi làm nữa, ở nhà để anh ấy nuôi không? Như vậy càng không tốt a! Nếu tớ đi, mỗi ngày lại ở nhà chờ anh ấy về, anh ấy có khi lại càng chán chả buồn ngó ngàng tới tớ nữa, coi tớ là đồ ràng buộc, không chừng ghét tớ luôn! Changmin, cậu bảo người ta nói 7 năm khó qua thật không?” Jaejoong càng nói càng tội nghiệp.

Yunho chưa hề biết Jaejoong cũng có những lo lắng như mình vậy, chẳng qua là do mình cũng cứ mải lo Jaejoong không biết có khi nào chán mình không, lại tự trách bản thân.

“Jaejoong à, không phải đâu, anh vẫn yêu em mà, hơn nữa lại ngày một yêu nhiều hơn đó!” Yunho nói.

Đợi cho Jaejoong trút hết tâm sự rồi mới an tâm cúp máy, Yunho cũng như người mất hồn tựa vào sofa.

“Nghe chưa?” Changmin hỏi.

“Ừ, Changmin, thứ 6 mấy giờ họp lớp?”

“Buổi sáng, mọi người tụ tập lại cùng đi lên núi!”

“Tớ cũng đi! Nhưng đừng nói Jaejoong biết, tớ muốn ôn lại kỉ niệm với Jaejoong!”

“Ý cậu là sao?”

“Tới hôm đó cậu cứ kéo Jaejoong xuống ngồi hàng ghế cuối là được!”

“Ý cậu là. . . .” Changmin hiểu được dụng ý của Yunho.

“Ừ!”

Yunho cúp máy xong, liều mạng làm thâu đêm đẩy nhanh tiến độ công việc, ráng qua mấy buổi tối cuối cùng đến thứ 4 cũng làm xong toàn bộ thiết kế. Ôm bản vẽ lên phòng giám đốc.

“Giám đốc, tôi làm xong rồi, có thể xin nghỉ mấy ngày còn lại không? Thứ 2 tôi đi làm lại!”

“Thứ 6 phải họp rồi! Không có cậu ở đó thì ai trình bày với cho hội đồng quản trị?”

“Giám đốc có thể giúp cho được không?”

“Cậu nói xem có lý do gì chính đáng không?” Ông giám đốc già người nước ngoài châm điếu xì gà, tựa lưng vào ghế.

“Vợ tôi nhớ tôi, tôi muốn về nước thăm!”

“Vậy thôi sao? Vợ tôi ngày nào cũng nhớ tôi, vậy tôi khỏi đi làm được à?” Ông cảm thấy không chính đáng.

“Giám đốc thì đâu có nhất thiết nhớ vợ là phải ở nhà! Chỉ cần tan tầm về nhà là đã được gặp vợ rồi!” Yunho nghiêm túc nói “Tôi về nhà cũng chỉ có một mình tôi, tôi nhớ bà xã, bắt người ta phải chờ đến 4 năm, bây giờ có nhớ tôi cũng không dám nói tôi biết vì sợ ảnh hưởng đến công việc của tôi!”

“Phải không?” Ông giám đốc già ngừng hút xì gà “Nếu cậu mất việc thì sao?”

“Mất việc thì có thể tìm việc khác, tôi muốn lúc bà xã tôi nhớ tôi thì tôi có thể ở bên cạnh!”

“Được rồi, cũng không có trở ngại gì quá! Cho cậu ngày nghỉ! Thứ hai nhớ về đi làm đúng giờ!”

“Thật sao?” Yunho trợn mắt há mồm “Cám ơn giám đốc! Vậy bây giờ có thể bàn lại với giám đốc về thiết kế 1 chút, để thứ 6 này họp… “

“Hoãn lại đến thứ hai! Nhớ phải quay về, nói thì giữ lấy lời đấy!” giám đốc rít một hơi xì gà.

“Cám ơn!” Yunho cúi đầu thật thấp rồi xoay người rời đi.

“Cô gái kia thực sự rất may mắn nhỉ!” Giám đốc nói.

“Là một người con trai, thưa giám đốc!” Yunho cười nói.

“Oh ~ thế này có phải lo mỗi tháng cho cậu vài ngày nghỉ về nước không?”

Yunho về đến nhà vơ đại vài cái quần cái áo rồi phóng ra sân bay lập tức về nước.

Tới lúc hạ cánh đã là 8 giờ sáng thứ 6. Yunho còn không kịp về nhà tắm rửa thay quần áo, đi thẳng đến chỗ hẹn họp lớp.

Changmin với Jaejoong ngồi ôm hành lí ở hàng ghế cuối cùng.

“Jaejoong, thấy giống hồi đi học quân sự ghê ha!” Changmin cười hỏi.

“Ừ, tớ cũng thấy vậy! Lúc đó Yunho đến trễ phải không?”

“Lúc đó cậu ghét Yunho ơi là ghét luôn!” Changmin cười xấu xa nói.

“Cậu lúc đó cũng vậy!” Jaejoong cãi.

“Tớ bây giờ vẫn ghét, còn cậu?”

“. . . . . ” Jaejoong đỏ mặt cúi đầu, lí nhí “Đằng nào thì Yunho cũng không tới!”

Changmin lo lắng nhìn đồng hồ, xe sắp chạy rồi mà Jung Yunho nói về vẫn chưa thấy đâu!

Yunho lúc này còn đang cấp tốc chạy đến.

“Nhớ hồi đó Yunho tới trễ, xe chạy rồi mới tới không?”

“Ừ!”

“Cậu bảo bây giờ có giống vậy nữa không?”

“Làm sao mà được? Yunho ở Anh rồi. Họa có đi bằng tên lửa mới tới được!”

“Ha ha! Cũng đúng!” Changmin cười cười, nghĩ thầm Yunho chắc kẹt đi làm không về được thật rồi.

Trong xe mọi người hào hứng nói chuyện trên trời dưới đất, Junsu Yoochun ngồi trước Jaejoong Changmin, lâu lâu quay lại nói chuyện vài câu.

Xe bắt đầu từ từ lăn bánh, Jaejoong vẫn còn rầu rĩ không vui. Changmin thì lo lắng cứ nhìn đồng hồ rồi nhìn ra cửa sổ.

“Khoan đã thầy ơn, khoan khoan . . . ” Tự nhiên nghe ngoài xe có người kêu.

“Thầy ơi, là Jung Yunho. Thầy ơi, Jung Yunho kìa!” Hàng nữ sinh ào ào.

“Cái gì? Dừng xe dừng xe!” Thầy cũng kinh ngạc đứng lên “Nó lại đi trễ!” Thầy bất đắc dĩ lắc đầu cười.

“Nghe chưa Jaejoong? Yunho hyung đó! Hyung về rồi!” Yoochun kinh ngạc quay lại nhìn Jaejoong.

“Tớ không biết a!” Jaejoong ngây ngốc lắc đầu, không thể tin được cái người đang vác ba lô dí theo xe là Jung Yunho.

Xe dừng lại ngay, cửa mở ra. Cái dáng cao cao, anh khí bức người, lại mồ hôi nhễ nhại đúng là Jung Yunho, Jaejoong há hốc mồm.

Nhìn sang Changmin, thấy Changmin thở phào 1 hơi, cười nói “Rốt cuộc cũng qua được rồi!”

“Hai người . . . ” Jaejoong kinh ngạc nhìn Changmin, lại quay lại nhìn Yunho đang thở hổn hển chạy tới.

Vừa đi vừa chào hỏi bạn cũ, đến đuôi xe cầm ba lô ném cái phịch vài chỗ trống kế Jaejoong, chen vào,  vỗ vai Changmin hỏi:

“Ủa, cái đó là trai hay gái vậy?”

“Jung Yunho . . . ” Jaejoong trước tình cảnh quen thuộc này hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm.

“Oh, thì ra là con trai à!” Yunho cười tủm tỉm ngồi xuống, dựa vào Jaejoong, ghé lỗ tai thì thầm “Bé yêu nhớ anh hả? Để tối nay anh tính sổ với em đó.”

Dọc đường đi Jaejoong dường như chưa hết shock, bị Yunho kéo đi chơi hết chỗ này đến chỗ nọ. Sáng hôm sau để đi xem mặt trời mọc, Yunho với Jaejoong nửa đêm lỉnh ra ngoài lẳng lặng lên núi.

Yunho sống chết chỉ thuê 1 áo bông cho Jaejoong, nói mình có áo lông (người) đủ rồi!

Quả nhiên tới khi rạng sáng Yunho ngồi trên núi đông lạnh như cái mông tượng khỉ đá!

“Jaejoong, anh lạnh!” Yunho run cầm cập.

“Lại đây đi!” Jaejoong mở áo bông thật to ra cho Yunho chui vào. Yunho vừa lại thì chụp lấy Jaejoong ôm thật chặt.

“Ấm quá đi!” Yunho thỏa mãn ôm Jaejoong thơm thơm mềm mềm.

“Khỏi cần anh mướn áo bông, có cái thân anh cũng đủ rồi!” Jaejoong cứ để cho Yunho ôm vào lòng cứng ngắc.

“Mướn hai cái thì không có được gần nhau vậy a! Em coi như vầy được hơn nhiều!” Yunho cười tủm tỉm nói “Vừa ấm vừa thoải mái!”

“Xí!” Jaejoong cười, đánh Yunho 1 cái “Sao mà lại về đây? Không đi làm hả?”

“Em còn nói nữa! Em tố khổ với Changmin thì được mà không chịu nói cho anh!”

“Cái gì?” Jaejoong kinh nga5c.

“Em gọi điện cho Changmin, nói gì anh nghe được hết!”

“Anh nghe thấy gì?”

“Anh nghe em nói em sợ phiền anh, không dám để cho anh nuôi em! Em sợ tụi mình xa cách rồi phai nhạt! Chuyện như vậy mà em cũng nói được nữa Jaejoong! Em không tin anh sao?”

“Em . . .” Jaejoong xấu hổ không chịu nổi.

“Jaejoong, hai đứa mình lo như nhau a, anh sợ em chán ghét anh, sợ em chê anh phiền,  sợ tụi mình xa nhau, anh đang rất cố gắng. Em cũng có thể cố gắng được không?”

“Umh . . .  anh còn yêu em không, Yunho?”

“Đương nhiên, anh yêu em, Jaejoong!”

“Vậy là em an tâm rồi!” Jaejoong ngọt ngào cười nhắm mắt lại.

“Em sao?”

“Em cũng yêu Yunho, em đang đợi anh chiến thắng trở về khải hoàn môn hát cho em nghe!”

“Jaejoong . . .”

“Umh~ ” Jaejoong nói xong cũng mệt rồi, mơ mơ màng màng, cảm giác được Yunho hôn lên trán, lên chóp mũi, lên hai má rồi lên môi.

Mặt trời đang lên, hai đứa khoác chung 1 cái áo. Trong những tấm hình tự chụp, thích nhất là một tấm cả hai đứa đều để trong ví, trong ảnh là hình hai đứa đang hôn nhau say đắm, đằng sau là mặt trời ửng hồng đang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro