chap9-part1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[QUOTE=lam_thảo_93;190751]Chap 9 - Part 1

Chiều hôm đó khi đi làm về, tôi cảm thấy hoàn toàn bối rối, như một món đồ nằm trong quả cầu tuyết vậy. Tôi đã từng hoàn toàn hạnh phúc là một ngôi làng Thuỵ Sĩ nhỏ bé, tầm thường. Nhưng giờ Jack Harper đến và lắc tôi lên, và những bông tuyết bay tràn ngập khắp nơi, xoay tít khắp xung quanh, không còn hiểu chúng đang nghĩ gì nữa.

Và cũng có những mảnh lấp lánh nữa. Những mảnh sáng tí xíu, thầm kín sôi nổi .

Cứ mỗi lần tôi bắt gặp ánh mắt hay nghe giọng nói của anh ta cứ như thể có một mũi tên xuyên thẳng qua ngực tôi vậy.

Điều này thật kì cục. Quá kì cục.

Connor là bạn trai của tôi. Connor là tương lai của tôi. Anh ấy yêu tôi và tôi yêu anh ấy hơn nữa tôi sắp chuyển tới sống cùng anh ấy. Và chúng tôi sắp sửa có một sàn nhà bằng gỗ, cửa chớp, và bàn ăn bằng đá granite. Vì vậy.

Vì vậy..

Tôi vào nhà và trông thấy Lissy đang quỳ trong phòng khách, giúp Jemina mặc chiếc váy màu đen bằng da lộn nhỏ nhất mà tôi từng thấy.

' Wow!' Tôi bỏ túi xách xuống và thốt lên. ' Ngạc nhiên thật!'

' Xong rồi đấy!' Lissy nói hổn hển, ngồi lùi lại, ' Khoá kéo lên rồi đấy. Cậu thở được chứ?'

Jemina không cử động. Lissy và tôi nhìn nhau.

'Jemina!' Lissy kêu lên hốt hoảng. ' Cậu thở được chứ?'

' Hơi hơi,' cuối cùng Jemina thều thào.' Tớ sẽ ổn thôi.' Rất chậm, với thân hình cứng đơ, cô đi lảo đảo về phía cái túi Louis Vuitton đang đặt trên ghế.

' Nhỡ như cậu muốn vào nhà vệ sinh thì sao?' Tôi hỏi, nhìn cô ấy.

' Hoặc đến chỗ anh ấy?' Lissy nói với giọng cười khúc khích.

' Đây mới chỉ là cuộc hẹn thứ hai của bọn tớ! Sẽ không có chuyện tớ đến chỗ anh ấy đâu!' Jemina nói giận dữ.' Không có chuyện ' cô cố gắng thở vào ' đung đưa trên ngón tay đâu.'

'Nhưng nhỡ như cậu bị hấp dẫn bởi anh chàng đó thì sao?'

' Hay anh ta mò mẫm cậu trên taxi?'

'Anh ấy không như thế?,' Jemina lừ mắt đáp trả. ' Anh ấy là trợ lý cấp cao của Thứ trưởng của bộ Tài chính, trên thực tế.'

Tôi nhìn sang Lissy và không thể nhịn được , tôi phá ra cười.

' Emma, đừng cười chứ.,' Lissy nói. ' Làm thư ký thì đã sao. Anh ấy có thể thăng tiến, tìm kiếm cho mình chút lợi ích mà...'

' Oh ha ha, vui quá nhỉ,' Jemina cắt ngang. 'Có thể anh ấy sẽ được phong tước ngày nào đó, để coi các cậu có còn cười được không?'

' Oh mình mong là mình sẽ làm điều đó,' Lissy đáp.'Mà còn hơn thế nữa kia.' Cô đột ngột nhìn sững vào Jemina, vẫn đứng tựa vào ghế, cố lấy cái túi của mình.' Ôi trời, cậu còn không thể nhấc nổi túi của mình nữa?'

'Tớ có thể!' Jemina nói, với một nỗ lực kinh khủng để cúi người xuống. ' Tất nhiên là tớ làm được. Nhìn đi!' Cô cố gắng hất cái quai túi lên bằng đầu móng tay sơn arcylic, và đắc thắng quàng nó lên vai. ' Thấy chưa?'

' Thế nếu anh ấy mời cậu nhảy thì sao?' Lissy nói ranh mãnh.' Cậu sẽ xoay xở thế nào đây?'

' Anh ấy sẽ không mời tớ nhảy,' cô đáp trả giọng khinh bỉ. ' Đàn ông Anh không bao giờ mời phụ nữ nhảy.'

' Điểm tốt.' Lissy cười toe toét. ' Vui vẻ nhé.'

Ngay khi Jemina biến mất sau cánh cửa. Tôi ngồi một cách mệt nhọc xuống sofa và với lấy tờ tạp chí. Tôi nhìn qua Lissy, nhưng cô vẫn nhìn phía trước vẻ lơ đãng.

' Thể điều kiện' Cô đột ngột kêu lên' Đúng rồi!Sao mà mình lại ngốc đến thế chứ?'

Cô quờ quạng dưới ghế sofa, lấy ra mấy ô chữ cũ trong báo và bắt đầu dò tìm trong đó.

Thật sự mà nói. Cứ như thể để trở thành một luật sư giỏi không thể sử dụng hết năng lượng não của mình, Lissy tốn hầu hết thời gian của mình vào chơi ô chữ và cờ vua qua thư, và những trò chơi ô chữ đặc biệt cô ấy lấy từ cộng đồng chuyên nghiệp dành cho những người đặc biệt thông minh của cô ấy. ( Tất nhiên nó không có tên là như thế. Nó có cái tên đại loại là ' Mindset- cho những ai thích suy nghĩ'. Rồi dưới cuối trang thường có khuyến cáo bạn cần có IQ khoảng 600 để tham gia.)

Và nếu cô ấy không thể giải ra, cô ấy không vứt đi, nói rằng ' thứ ô chữ ngu ngốc' như tôi vẫn làm. Cô ấy giữ nó lại. Rồi khoảng ba tháng sau, khi chúng tôi đang xem EastEnders hay thứ gì đó, cô ấy đột nhiên nghĩ ra câu trả lời. Cô ấy sung sướng đến phát rồ! Chỉ bởi vì cô ấy tìm ra từ cuối cùng trong ô chữ, hay thứ gì đó tương tự.

Lissy là người bạn lâu nhất của tôi, tôi rất quý cô ấy. Nhưng đôi khi tôi không thể hiểu nổi cô ấy.

" Cái gì thế?' Tôi hỏi khi cô ấy hí hoáy viết câu trả lời.' Ô chữ từ năm 1993 hở?'

'Ha ha,' cô nói lơ đãng .' Cậu có kế hoạch gì cho tối nay chưa?'

' Tớ nghĩ tớ sẽ có một buổi tối yên tĩnh đây,' Tôi nói, gõ nhẹ vào tờ tạp chí.' Thật ra, tớ nghĩ mình nên kiểm tra quần áo thôi,' Tôi thêm khi mắt tôi chạm phải tựa báo ' Sự cần thiết của việc bảo quản tủ quần áo'

' Làm gì kia?'

' Tớ nghĩ tớ sẽ kiểm tra xem có cái khuy bị thiếu không và mấy cái đường diềm, tua ren linh tinh,' Tôi nói, đọc bài báo ' Và đánh toàn bộ áo jacket bằng bàn chải giặt quần áo.'

' Cậu có bàn chải giặt quần áo rồi à?'

" Thì bàn chải tóc'

' Oh, được thôi.' Cô nhún vai. ' Tớ chỉ thắc mắc cậu có muốn ra ngoài hôm nay không thôi?'

' Ooh!' Tờ tạp chí trên tay tôi rơi xuống sàn. ' Đi đâu thế?'

' Đoán xem tớ có gì nào?' Cô nhướn mày vẻ tinh nghịch, rồi thò tay vào trong túi xách. Thật chậm, cô lấy ra một cái móc khoá to, han gỉ, gắn một chiếc chìa khoá tự động mới toanh.

' Cái gì thế?' Tôi hỏi, khó hiểu- rồi đột nhiên nhận ra nó là gì. ' Không thể nào!'

' Đúng thế đấy!'

'Ôi trời ơi Lissy!'

' Tớ biết' Lissy cười rạng rỡ với tôi.'Thật thần kì, đúng không?'

Lissy đang cầm chiếc chìa khoá kì diệu nhất thế giới. Nó mở ra cánh cửa của câu lạc bộ tư nhân ở Clerkenwell, một điều hoàn toàn khó xảy ra vì đó là nơi rất khó để gia nhập.

Vậy mà Lissy đã làm được điều đó!

' Lissy, cậu là người tuyệt nhất thế giới!'

' Không đâu,' cô nói vẻ hài lòng. ' Đó là Jasper ở văn phòng tớ. Anh ấy biết mọi người ở Uỷ ban.'

' Tớ chẳng thèm quan tâm đó là ai. Tớ thật sự ấn tượng đấy!'

Tôi lấy chiếc chìa khoá từ tay cô và nhìn nó trong niềm phấn khích, nhưng chẳng có gì trên đó cả. Không tên, không địa chỉ, không nhãn hiệu, không một thứ gì. Nó giống như chiếc chìa khoá mở cổng vườn của bố tôi vậy, tôi nghĩ thầm. Nhưng rõ ràng thì nó vẫn rất tuyệt, tôi vội vàng bổ sung thêm.

' Vậy cậu nghĩ ai sẽ ở đó?' tôi nhìn lên.' Cậu biết đấy, hình như Madonna là thành viên ở đó. Cả Jude và Sadie nữa! Thậm chí là anh chàng diễn viên siêu lung linh của phim EastEnder nữa chứ. Mặc dù mọi người nói rằng anh ta là gay....'

' Emma,' Lissy cắt lời tôi. ' Cậu biết là ngôi sao thường không đáng tin mà.'

' Tớ biết.' Tôi nói, có chút khó chịu.

Thành thật mà nói, Lissy nghĩ tôi là ai chứ? Tôi là một người London sành điệu, tuyệt vời kia mà. Tôi không hào hứng với những ngôi sao ngu ngốc kia. Tôi chỉ đơn giản là đề cập đến , chỉ thế thôi.

' Thực tế,' Tôi nói sau khi ngừng một lát,' không khí có lẽ sẽ ô nhiễm nếu xung quanh toàn người nổi tiếng. Ý tớ là, còn gì tệ hơn khi ngồi đó, cố gắng nói chuyện bình thường, trong khi xung quanh là những ngôi sao điện ảnh, những siêu mẫu và...và những ngôi sao nhạc pop...'

Không gian chững lại khi chúng tôi nghĩ về điều tôi vừa nói.

'Vậy' Lissy nói giọng hồi hộp.' Chúng ta nên đi chuẩn bị thôi.'

' Sao lại không nhỉ?' Tôi nói, hồi hộp không kém.

Chẳng tốn mấy thời gian đâu. Tôi tự nhủ, tôi chỉ thử ít cái quần jean thôi. Và nhanh chóng gội đầu, dù gì tôi cũng phải gội mà.

Và có lẽ nên trang điểm nữa.

Một giờ sau Lissy đứng trước cửa phòng tôi, mặc toàn jean, một cái nịt ngực màu đen bó sát cùng đôi giày cao gót hiệu Bertie, đôi mà tôi biết chắc chắn sẽ làm chân cô phồng rộp lên.

' Cậu thấy sao?' cô nói, với cùng tông giọng hơi run run.' Tớ nghĩ là tớ không "diện" quá..'

' Tớ cũng vậy mà,' Tôi nói, thổi lớp sơn bóng thứ hai trên ngón tay.' Chỉ là một buổi tối thư giãn ở bên ngoài thôi mà. Tớ thậm chí còn không muốn trang điểm.' Tôi nhìn lên Lissy.' Màu mắt tớ có xấu lắm không?'

' Không! À, ý tớ là... có. Nhưng cậu cần gì phải để ý tới. Họ sẽ gọi đó là cái nhìn tự nhiên.' Cô tiến tới cái gương và nháy mắt với chính mình đầy lo lắng. ' Lông mày tớ trông không ổn lắm đúng không? '

'Không đâu!' Tôi nói giọng chắc chắn, và với lấy cái cọ phấn. Khi tôi nhìn lên lần nữa, Lissy đang nhìn chằm chằm vào vai tôi.

' Cái gì thế?'

' Cái gì kia?' Tôi nói ngây thơ, tay chạm vào trái tim nhỏ lấp lánh trên xương vai mình. ' Oh, cái này à. Uh, tớ dán nó đấy. Chỉ là để cho vui thôi mà.' Tôi với lấy cái dây áo hở vai, cột nó lên, và xỏ chân vào đôi bốt da nhon mũi. Tôi mua chúng ở shop Sue Ryder năm ngoái, nó đã hơi mòn, nhưng trong bóng tối thì ai mà nhận ra.

' Cậu có nghĩ chúng ta "diện" quá không?' Lissy hỏi khi tôi tiến đến đứng bên cạnh cô trước gương. ' Nhỡ như họ toàn mặc đồ jean thì sao?'

' Thì chúng ta đang mặc đồ jean đây!'

' Nhưng nhỡ như họ mặc những cái áo choàng to thùng thình và chúng ta trông như những con ngốc thì sao?'

Lissy luôn luôn hoang tưởng về những thứ người khác mặc. Vào buối tiệc Giáng Sinh đầu tiên tại phòng của mình và cô ấy không biết ' black tie' có nghĩa là váy dài hoặc chỉ là một cái áo trên lấp lánh, cô ấy bắt tôi đến và đứng ngoài cửa với 6 bộ trang phục khác nhau trong túi giấy, để cô ấy có thể nhanh chóng thay đổi. ( Đương nhiên cái váy ban đầu cô ấy mặc là ổn nhất. Tôi đã bảo cô ấy như thế.)

' Họ sẽ không mặc mấy cái áo choàng rộng thùng thình đâu,' Tôi đáp.' Đi nào, tiến lên.'

' Chưa được!' Lissy nhìn đồng hồ.' Còn sớm quá.'

' Thoải mái đi. Chúng ta chỉ đơn giản là uống một ly trước khi đến một bữa tiệc danh tiếng khác thôi mà.'

' Ừ nhỉ.' Lissy cười rạng rỡ.' Tuyệt. Đi thôi!'[/QUOTE]

[QUOTE=hienlinh8583;190483]Tôi nhặt những mảnh vỡ của con báo thủy tinh và đi vào bếp, với những cái tủ bếp sơn mài bong loáng và sàn cao su. Tôi tìm một cuộn giấy làm bếp, bọc con báo lại, cố gắng tìm được thùng rác phía sau một cái cửa tủ bếp, và ném những mảnh vỡ nào đó. Được rồi. Thế là quá đủ. Tôi sẽ không làm vỡ bất cứ thứ gì nữa.

Có tiếng chuông cửa vọng tới và tôi nhìn lên, phấn chấn hơn hẳn. Chắc hẳn đây là Rosalie, người bạn thân mới của tôi. Tôi rất nóng lòng được gặp cô ấy.

***

Rosalie hóa ra còn gầy hơn trong đĩa DVD. Cô mặc quần ngố màu đen, áo len casơmia màu hồng cổ chữ V, và đeo chiếc kính râm Channel lớn, đẩy mái tóc vàng về phía sau. Khi tôi mở cửa, cô kêu lên một tiếng nhỏ và thả chiếc túi quà tặng Jo Malone đang cầm trong tay.

"Ôi, Chúa ơi, Lexi. Nhìn khuôn mặt đáng thương của cậu xem"

"Không sao đâu" Tôi làm cô ấy yên lòng. "Thực ra, cậu nên thấy tớ cách đây sáu ngày. Tớ còn bị băng kín quanh đầu."

"Khổ thân cậu. Thật là một cơn ác mộng" Cô lại nhấc gói quà lên, sau đó hôn vào cả hai bên má tôi. "Lẽ ra tớ phải tới sớm hơn, nhưng chỉ có cậu mới biết tớ phải chờ bao lâu mới đến lượt ở Cheriton Spa"

"Cậu vào đi" Tôi đi về phía bếp. "Cậu có muốn uống một tách cà phê không?"

"Cưng..." Cô trong có vẻ ngỡ ngàng. "Tớ không uống cà phê. Bác sĩ André cấm tớ. Cậu biết mà."

"Ồ, đúng" Tôi ngập ngừng. "Vấn đề là ... tớ không nhớ. Tớ bị mất trí"

Rosalie nhìn tôi chằm chằm, im lặng một cách lịch sự. Chẳng lẽ cô không biết. Chẳng lẽ Eric chưa nói với cô ấy?

"Tớ không nhớ bất cứ điều gì trong ba năm qua" tôi thử lại. "Tớ bị va đập vào đầu và mọi thứ bị quét sạch khỏi trí nhớ của tớ"

"Ôi, Chúa ơi" Rosalie đưa tay bịt miệng. "Eric cứ nhắc đi nhắc lại về chứng mất trí nhớ và rằng cậu sẽ không nhận ra tớ. Tớ tưởng rằng anh ấy đùa"

Tôi muốn cười phá lên vì vẻ mặt hoảng sợ của cô ấy. "Không, anh ấy không đùa. Với tớ, cậu là ... người lạ!"

"Tớ là người lạ?" Giọng cô có vẻ tổn thương.

"Cả Eric cũng là người lạ", tôi vội vã thêm vào. "Tớ tỉnh dậy và không biết anh ấy là ai. Bây giờ tớ vẫn chưa biết, thực sự đấy."

Một khoảng im lặng ngắn ngủi và tôi có thể thấy Rosalie đang xử lý thông tin đó. Mắt cô mở tròn xoe, gò má nhô lên và cô cắn môi.

"Ôi, Chúa ơi", cuối cùng cô nói. "Ác mộng"

"Tớ không biết chỗ này". Tôi khóat tay ra xung quanh. "Tớ không biết chính xác ngôi nhà của mình. Tớ không biết cuộc đời mình thế nào. Liệu cậu có thể giúp tớ, hoặc...kể cho tớ vài điều..."

"Tất nhiên rồi! Ngồi xuống đây nào..." Cô đi trước vào khu bếp. Cô thả chiếc túi Jo Malone trên quầy và ngồi xuống cạnh chiếc bàn ăn bằng thép hợp thời - và tôi đi theo, băn khoăn không biết liệu tôi chọn chiếc bàn này, hay Eric chọn, hay hai chúng tôi chọn cùng nhau.

Tôi nhìn lên và thấy Rosalie đang nhìn tôi chăm chú. Ngay lập tức cô mỉm cười, nhưng tôi có thể thấy cô hơi căng thẳng.

"Tớ biết" tôi nói. "Đó là tình trạng thật bất thường"

"Vậy, liệu chuyện đó có vĩnh viễn?"

"Rõ ràng trí nhớ của tớ có thể quay lại, nhưng không ai biết liệu nó có xảy ra không. Hoặc khi nào, hoặc chừng nào"

"Ngoài chuyện đó ra thì cậu ổn chứ?"

"Tớ khỏe, trừ chuyện một bên tay của tớ hơi chậm." Tôi nhấc bàn tay trái lên cho cô xem. "Tớ phải có một số bài tập trị liệu" Tôi uốn cong bàn tay như bác sĩ trị liệu đã dạy, và Rosalie nhìn với vẻ hoảng hốt.

"Thật là cơn ác mộng" cô thở dài

"Nhưng rắc rối thực sự là ... tớ không biết gì về cuộc đời tớ kể từ năm 2004. Nó là một hố đen hoàn toàn. Bác sĩ nói tớ nên thử nói chuyện với bạn bè và xây dựng dần một bức tranh, rồi thì nó sẽ giúp kích thích điều gì đó trong trí nhớ."

"Tất nhiên" Rosalie gật đầu. "Tớ sẽ kể cho cậu. Cậu muốn biết điều gì nào?" Cô vươn người về phía trước chờ đợi.

"Ừm..." tôi nghĩ một chút. "Chúng ta gặp nhau thế nào?"

"Cách đây khoảng hai năm rưỡi" Rosalie gật đầu quả quyết. "Tớ đang ở một bữa tiệc rượu, và Eric nói, 'Đây là Lexi'. Và tớ nói, 'Xin chào'. Và đó là cách chúng ta gặp nhau" Cô mỉm cười.

"Chắc rồi" Tôi nhún vai vẻ hối lỗi. "Tớ không nhớ"

"Chúng ta ở nhà Trudy Swinson. Cậu biết đấy, cô ấy từng là chiêu đãi viên hàng không, nhưng đã gặp Adrian trên một chuyến bay tới New York, và mọi người đều nói cô ấy đã nhắm anh ấy ngay khi nhìn thấy cái thẻ Amex màu đen..." Giọng cô ấy nhỏ dần, như thể mức độ nghiêm trọng của tình hình bây giờ mới tác động đến cô ấy. "Vậy cậu không nhớ bất kỳ chuyện đồn đại nào?"

"Ừm...không"

"Ôi Chúa ơi" Cô thở ra thật mạnh. "Tớ có quá nhiều chuyện cần kể với cậu. Tớ biết bắt đầu ở đâu bây giờ? Được rồi, vậy đây là tớ.". Cô rút từ trong túi ra một chiếc bút chì và bắt đầu viết. "Và chồng tớ, Clive, và con vợ cũ dâm đãng xấu xa của anh ấy, Davina. Hãy chờ tới lúc cậu được nghe kể về mụ ta. Và Jenna và Petey..."

"Chúng ta có bao giờ đi chơi cùng những người bạn khác của tớ?" Tôi cắt ngang lời cô ấy. "Như Fi và Carolyn? Hay Debs? Cậu có biết họ?"

"Carolyn, Carolyn" Rosalie gõ gõ bút vào răng, cau mày suy nghĩ. "Đó có phải cô gái người Pháp đáng yêu ở phòng tập?"

"Không. Carolyn là bạn tớ ở chỗ làm. Và Fi. Chắc chắn tớ phải kể về họ rồi chứ. Tớ chơi với Fi lâu lắm rồi ... tối thứ Sáu nào bọn tớ cũng đi chơi..."

Trông Rosalie có vẻ ngơ ngác.

"Cưng, nói thật với cậu, tớ chưa từng nghe cậu nhắc đến họ. Theo như tớ biết, cậu không bao giờ chơi với đồng nghiệp"

"Sao?" Tôi nhìn cô chằm chằm. "Nhưng ... bọn tớ thường làm mọi việc cùng nhau! Bọn tớ thường tới câu lạc bộ, ăn diện và uống cốc tai ..."

Rosalie cưới phá lên. "Lexi, tớ chưa từng nhìn thấy cậu cầm một ly cốc tai! Cả cậu và Eric đều đam mê rượu vang"

Rượu vang? Không thể nào. Tất cả những gì tôi biết về rượu vang là nó có nguồn gốc từ Oddbins.

"Trông cậu thật bối rối" Rosalie nói một cách áy náy. "Tớ oanh tạc cậu với quá nhiều thông tin. Hãy quên những chuyện đồn đại đi" Cô đẩy tờ giấy sang bên, trên đó tôi có thể thấy cô viết một danh sách tên với "con khốn" và "bạn yêu" bên cạnh. "Cậu muốn làm gì nào?"

"Có lẽ ta có thể làm bất cứ việc gì ta thường làm cùng nhau?"

"Tất nhiên rồi" Rosalie cân nhắc trong giây lát, sau đó trán cô giãn ra. "Chúng ta nên tới phòng tập"

"Phòng tập" tôi lặp lại, cô gắng tỏ ra nhiệt tình. "Tất nhiên rồi. Vậy ... tớ thường xuyên tới phòng tập sao?"

"Cưng, cậu nghiện chỗ đó! Cứ cách một ngày cậu lại chạy một tiếng vào lúc sáu giờ sáng."

Sáu giờ sáng? Chạy bộ?

Tôi chưa bao giờ chạy. Nó thật là đau và khiến ngực nảy tưng tưng. Có lần tôi đã từng chạy thi một dặm với Fi và Carolyn, và tôi suýt nữa thì chết. Mặc dù ít nhất tôi cũng khá hơn Fi, kẻ đã bỏ cuộc sau hai phút và đi bộ suốt phần còn lại của quãng đường, hút một điếu thuốc, rồi sau đó cãi nhau với người của ban tổ chức, và bị cấm tham gia mọi hoạt động gây quỹ Nghiên cứu Ung thư trong tương lai.

"Nhưng đừng lo, hôm nay chúng ta sẽ tập gì đó nhẹ nhàng và dễ chịu thôi" Rosalie nói để tôi yên tâm. "Mát xa hoặc một bài co duỗi nhẹ nhàng. Cậu chỉ cần lấy quần áo tập rồi chúng ta sẽ đi"

"Được rồi" tôi lưỡng lự. "Thực ra, chuyện này hơi đáng xấu hổ ... nhưng tớ không biết quần áo tớ ở đâu. Tất cả các ngăn tủ trong phòng ngủ của tớ đều đầy quần áo của Eric. Tớ chẳng tìm thấy thứ gì của tớ cả"

Rosalie sững sờ không thốt nên lời. "Cậu không biết quần áo của mình ở đâu?" Nước mắt đột nhiên dâng lên đôi mắt xanh của cô và cô lau mặt. "Tớ xin lỗi" cô hít mạnh. "Tớ vừa mới nhận ra chuyện này thật kinh khủng và đáng sợ chừng nào đối với cậu. Quên cả tủ quần áo của chính mình" Cô hít vào một hơi thật sâu, tự trấn tĩnh, sau đó nắm lấy tay tôi. "Đi với tớ nào, bạn thân mến. Tớ sẽ chỉ cho cậu."

----

Typist: hienlinh8583[/QUOTE]

[QUOTE=dinhhuong2987;183605]Chương 1 : Người liên minh hai nước .

Trên đại điện màu vàng đầy nguy nga lộng lẫy, vài vị đại thần cúi người trước án bàn chờ đợi , hoàng đế tuổi đã trung niên trang nghiêm ngồi ở sau án bàn , khuôn mặt anh tuấn ,mi mắt chỉ có vài dấu vết nhàn nhạt, cầm trong tay một phần tấu chương tinh tế đọc.

"Như thế nào, mọi người đều nói ôm bệnh cả! Trên trăm vị thiên kim tiểu thư, tập thể cáo bệnh ! " Bỗng nhiên, ông giận dữ bắt đầu

"Hoàng thượng bớt giận, thần đã làm việc không nghiêm, thỉnh Hoàng thượng trách phạt!" Nguyên do vài vị đại thần bị cơn tức của ông làm cho kinh sợ , vội vàng quỳ xuống lĩnh phạt.

" Không quan hệ gì đến các ngươi , trẫm cũng hiểu bọn họ sốt ruột cho ái nữ, chỉ là dù sao - hai nước trong lúc liên hôn , nếu không xử lý thích đáng, chắc chắn quan hệ sẽ chuyển biến xấu , bọn họ ai cũng không muốn đem con gái gả đến nơi xa xôi như vậy , trẫm có thể lý giải ." Ông đau đầu , xoa huyệt thái dương, nhàn nhạt nói.

" Hoàng thượng cũng không cần lo âu, sứ giả bất quá tới lãnh thổ của ta cũng mất mấy ngày, nghĩ vẫn có thời gian xử lý, thần tin tưởng nhất định sẽ tuyển được thiên kim tiểu thư thích hợp làm hòa thân công chúa, cùng liên minh hai nước ."

"Trẫm không có con nối dòng, nếu không cũng sẽ không ra hạ sách nầy, trẫm cũng không muốn buộc mọi người , chỉ là tình thế bức bách."

"Thần đã hiểu nỗi khổ tâm của hoàng thượng, Hoàng thượng vì nước vì dân, đêm ngày vất vả, là một đời minh quân."

"Nịnh nọt - những lời nói này trẫm nghe đã nhiều, nói nữa vô ích, ngày mai, các ngươi đi đem thiên kim các nhà tuyên tiến cung, trẫm nghĩ sẽ tự mình lựa chọn."

"Thần lĩnh chỉ."

"Không có việc gì các ngươi liền đi xuống trước đi, tăng số người bảo vệ dịch quán, nhất định phải đem sứ thần chiếu cố thật tốt . "

"Dạ , Hoàng thượng." Sau khi thi lễ, các đại thần thối lui khỏi Kim Loan điện.

"Hoàng thượng thật là một minh chủ, đáng tiếc đến nay ngài không con nối dòng, điều này thành ...chuyện sốt ruột nhất của mọi người ." Một vị đại thần thở dài nói.

"Hoàng thượng đối Dực Vương phi thật sự là tình chân nghĩa trọng , lại có thể vì nàng nhẫn nại nhiều năm như vậy."

"Hư, nhỏ giọng một chút , từ nửa năm trước vợ chồng Dực Vương qua đời, hiện tại tên của bọn họ đã thành kiêng kỵ, nếu để cho người khác nghe được ta và ngươi ở chỗ này nghị luận, nhất định sẽ --" vừa nói, người nọ lấy tay thoáng lau trên cổ, ánh mắt hoảng sợ.

"Không có việc gì, dù sao hiện tại không có ai, ta cảm giác được Hoàng thượng thật sự rất thương cảm, năm đó Dực Vương gia thắng được trái tim Vương phi, bọn họ có thể nói là do ông trời tác hợp cho, đương nhiên tình cảm cũng như vậy chặt chẽ tương liên, nửa năm trước Dực Vương gia thọ bệnh , Vương phi nhất định bởi vì quá yêu Vương gia, cho nên mới như vậy chuyện gì cũng không nghĩ đến liền đi theo Vương gia , Hoàng thượng thương cảm , một mực tương tư đơn phương cho tới bây giờ."

"Dực Vương phi chính là một mỹ nhân tuyệt thế , dĩ nhiên liền như vậy ra đi, miễn cưỡng thật đáng tiếc, bất quá, ta nghe nói nàng còn có hai đứa con trai cùng một người con gái , đều kế thừa dung mạo xinh đẹp của nàng , nhất là người con gái , cùng nàng - thần thái thật sự là giống nhau như đúc! Ngươi gặp qua chưa ? "

"Đương nhiên, đến hôm nay có ai không biết vị... tiểu quận chúa kia là tuyệt sắc khuynh thành ."

Hai người vừa đi lại trên đường, một bên nói thì thầm, tiếng rì rầm. Trong lúc đó đối diện với bọn họ , từ hướng ngược lại một người con gái vận áo sa trắng , cùng bọn họ gặp thoáng qua, mang theo hương thơm, hướng tới đại điện đi tới.

"Uy, nhất định là nàng! Ngươi có nhìn thấy không , nhất định mới vừa rồi cái...kia cô gái, nhất định là con gái của Dực Vương phi !" Một cái khuỷu tay liên tục hích vào người bên cạnh, cả người sửng sờ tại chỗ, chìn chăm chú bóng lưng người con gái vận sa trắng ngẩn người.

"Trời! Nửa năm không thấy, Quận chúa ngày càng đẹp ra ! So với Dực Vương phi năm đó thật là có nhiều điểm hơn hẳn !" Người nọ thở dài nói.

Trên điện phủ màu vàng, hoàng đế vẫn đang đội vương miện , đau đầu suy nghĩ . Người con gái kia liền như vậy không kiêng kỵ điều gì , cũng không có thông báo trước , trực tiếp đi tới trước mặt của ông .

"Thúc thúc." Nàng hướng tới hoàng đế nói , váy sa trắng , tóc dài chính là trang phục rất đơn giản nhưng vẫn không làm mất đi cốt cách xinh đẹp của nàng , một dung nhan tuyệt thế .

"Y hoàng? Sao ngươi lại tới đây?" Hoàng đế ngẩng đầu lên , thốt ra tên của cô gái , màu đen trên mi mắt tức thì phai nhạt không ít.

"Ân, con sửa sang lại di vật của mẫu thân , phát hiện có mấy thứ đồ vật trân quý của người , hỏi người khác mới biết được,trước là của thúc thúc, hiện tại mẫu thân đã mất, con nghĩ cũng nên đem vật này trả lại cho thúc thúc ." Vừa nói, cả người áo trắng , Long y hoàng đem hộp gỗ đàn màu đen trong lòng đặt ở trước mặt ông - trên bàn án , mở ra.

Bên trong chỉ là hai đồ vật , một bức họa đã ố vàng , còn có một lệnh bài vẫn đang phát kim quang , một mặt có khắc phượng hoàng, mặt khác khắc một chữ huyên thật to

Đây là năm đó Long cảnh lân chính mình đã khắc, tại bờ sông đã trao lệnh bài.

Hoàng đế nhìn lệnh bài trước mắt , trong lúc nhất thời dĩ nhiên thần trí hoảng hốt , trước mắt sương mù mờ mịt bay đầy trời .

Năm đó, ông đem huyên hoàng lệnh trao tại bờ sông , căn bản không nghĩ đến, sẽ có ngày hôm nay -- Thiên hạ đồn rằng , Dực Vương cùng Dực Vương phi yêu nhau khắc cốt, sống chết không rời.

"Cho rằng chôn cùng, mai này, dù sao, cũng sẽ không có người thứ hai có thể xứng đáng với miếng lệnh bài này ." Ông thở dài buồn rầu , đem lệnh bài để lại vào cái hộp, đóng nắp lại (cont ...).

---------------------------------------------------

Mọi người tám với mình tại đây nè[/QUOTE]

[QUOTE=dinhhuong2987;183696]Thank các bạn đã ủng hộ truyện này . Bây giờ mình sẽ pót tiếp hết chương 1 nè .

--------------------------------------------------------------------------

"Thúc thúc, con thật sự hâm mộ mẫu thân, người cả đời này, bị nhiều nam nhân yêu mến như vậy , đương nhiên ngài cũng không thoát khỏi ." Long y hoàng nhàn nhạt cười cười, đem cái hộp trở về .

"Ta là tương đối ghen ghét cha ngươi, ngươi xem , mẫu thân ngươi là người tốt đến cở nào, lại bị một người như hắn độc chiếm , hắn mới gọi là người đáng ...ghen ghét nhất , hơn nữa, mẫu thân ngươi dùng tình cảm đối với hắn như thế, càng khiến người ta đố kỵ , nổi giận ."

"Mẫu thân yêu cha sâu đậm vô cùng , cho nên mới lựa chọn cùng cha ra đi, mặc kệ như thế nào, mẫu thân đối với thế giới này là người hạnh phúc nhất."

"Y hoàng cũng sẽ hạnh phúc giống như nàng vậy , để thúc thúc nói một chút , có phải con đã coi trọng công tử nhà ai hay không? Thúc thúc sẽ giúp ngươi làm chủ."

"Thúc thúc, Y hoàng chính là yêu ai ngài không phải đã biết sao? Chỉ là, tâm hắn đã đặt cả vào mẫu thân ."

"Na Vân lang như thế nào? Hắn một mực đối với ngươi không tệ, nếu như ngươi hiện tại gật đầu, ta lập tức tứ hôn."

"Thúc thúc, năm đó mẫu thân đối với ngài là cảm giác gì , con cũng đối với Vân lang cảm giác ấy , chúng ta là không có khả năng ."

"Vậy ngươi muốn như thế nào? Cũng không thể bởi vì duyên cớ do cha mẹ ngươi , hoặc là vì cái... nam nhân kia , liền quyết định sống cô độc cả quãng đời còn lại chứ ? Đây là quyết định của ta , thúc thúc của ngươi . Ngươi không thể nghe theo sao ! "

"Sẽ không, bất quá con nghĩ, nếu không thể gả cho người mà bản thân yêu nhất , như vậy, con cũng phải gả cho có ý nghĩa ."

"Có ý gì?"

" Thúc thúc, nghe nói có sứ thần đến cầu hôn cho thái tử nước họ ? Yêu cầu cưới công chúa đúng không ? "

"Đúng vậy."

"Hơn nữa, những... điều kiện phù hợp này, quan viên cũng không nguyện ý đem thiên kim của mình dâng ra , hết thảy đều cáo bệnh, phải không ?"

"Ngươi hỏi tới cái này làm gì? " Long cảnh lân đột nhiên cảm giác không được thích hợp.

"Thúc thúc, vậy người để con đi nha!"

"Không được! Cái...này tuyệt đối không thể!" Theo bản năng , Long cảnh lân quả quyết phản đối.

"Tại sao không thể? Chẳng lẽ điều kiện của con không tốt sao?"

" Điều kiện của ngươi so với các thiên kim nhà khác xét thấy đều là xuất sắc nhất , bất quá, nhất định không thể đi!"

"Thúc thúc! Ngươi rất keo kiệt a !"

"Tùy tiện ngươi nói như thế nào, dù sao nhất định không thể, đường xá xa xôi như vậy , nếu là nửa đường xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ? Ngươi độc thân một mình tại dị quốc tha hương, nói ta như thế nào có thể yên tâm? Nếu như bị khi dễ làm sao bây giờ?"

"Chính là, đối phương là một thái tử, hắn như thế nào có khả năng khi dễ con ?"

"Y hoàng, ngươi cuối cùng đang suy nghĩ cái gì? Như thế nào đột nhiên nói ra thỉnh cầu kỳ quái như vậy ?"

"Thúc thúc, con đã không có khả năng gả cho người mà bản thân yêu nhất, cùng người khác thành hôn thật là nhàm chán , chi bằng gả vào một nơi có ý nghĩa ." Long y hoàng cười nói.

"Nếu là ta thật sự đem ngươi gả đi , sau này nói ta như thế nào đi đối mặt với mẫu thân ngươi ? Nàng sẽ làm cho ta chết bất an ." Long cảnh lân cũng tỏ ra bản thân là bất đắc dĩ.

"Thúc thúc, mẫu thân một mực nhìn ngài mà, ngài ngẫm lại, nếu như mẫu thân vẫn còn , người nói xem , nương sẽ nói như thế nào?" Long y hoàng giả vờ thần bí.

"Nếu Y hoàng kiên quyết như vậy, nàng nhất định đã có kế hoạch chuẩn bị cho tương lai của mình rất tốt , Cảnh Lân, ngươi để nàng đi thôi, dù sao nếu có người dám khi dễ nàng, ta nhất định ...trước đem người nọ làm thịt!" Tựa hồ, trước mắt Long cảnh lân không khí từ từ biến ảo thành một thân ảnh nữ tử thướt tha, mặt mày không thể tránh được, hai tay đặt ở lưng sườn, bất đắc dĩ lại âu yếm nhìn nữ nhi, sau đó lại đem ánh mắt chuyển hướng bản thân .

Long cảnh lân si ngốc vươn tay tới, hình ảnh lập tức hóa thành một mảnh rung động, dập dờn sau đó biến mất nhạt nhòa .

"Ta cho là, ngươi cuối cùng vẫn là cùng Vân lang chung một chỗ ." Hắn lắc đầu cười khổ nói.

"Vân lang là một người tốt, bất quá thật đáng tiếc, hắn thuần khiết , luôn tuân lệnh con , không dám làm trái ý , con thích hắn, bất quá, là loại tình cảm ...như muội muội đối với ca ca , không thể nói nhập làm một." Long y hoàng - nụ cười từ từ mở rộng: "Thúc thúc, nói như vậy, người đã đồng ý rồi !"

"Ngươi đó ! Cùng mẫu thân ngươi giống nhau, đều là quật cường như vậy ! Là nói không thể tránh được!"

"Hắc hắc, thúc thúc tốt nhất ! Nếu như lần này Y hoàng không thể thuận lợi gả tới Huy quốc, Na Y hoàng chỉ có cô độc sống quãng đời còn lại ! Thúc thúc cũng yêu thương Y hoàng !"

"Chính là, đây cũng không phải là nói giỡn , ngươi thật sự nghĩ điều này rất tốt sao ?"

"Con một mực nghĩ như thế ! Hơn nữa, nơi này chỗ nào cũng có bóng dáng của cha cùng nương , con ở chỗ này, sợ cười không nổi , tin rằng nếu nương biết nữ nhi phải gả cho thái tử, người cũng nhất định thật cao hứng a !"

"Ngươi đi về nghỉ ngơi trước , việc này để ta suy nghĩ thật kỹ lại đã ."

"Thúc thúc! Quyết định không được đổi ý !" Long y hoàng nhảy xuống bậc thang, đột nhiên lại xoay người sang chỗ khác, thảm đạm cười nói: "Thúc thúc, con nhất định rất không có hiếu , cha cùng nương bất quá ra đi mới nửa năm, nữ nhi liền như vậy gả đi ."

"Không có, ngươi đây là vì nước lo toan mà thôi ." Long cảnh lân lắc đầu.

"Bọn họ thật là ích kỷ a , liền như vậy vô thanh vô tức không lo , để lại nữ nhi, cũng không biết chỉ dạy thật tốt." Long y hoàng vừa nói, khóe mắt đột nhiên bắt đầu ướt át : "Bọn họ hạnh phúc , cũng không để ý đứa con ."

"Y hoàng yên tâm, thúc thúc sẽ thay thế bọn họ chiếu cố của ngươi." Long cảnh lân thoáng luống cuống, vội vàng đứng lên.

"A, cũng không phải chỉ có bọn họ là tùy hứng a, ai nói, bọn họ rời đi con sẽ không có đường đi , con cũng sẽ lựa chọn tương lai cho bản thân , thúc thúc, người cứ nói, con quyết định đúng a!"

Thấy trong mắt Long y hoàng , nước mắt tựa hồ lung lay sắp đổ , Long cảnh lân vội vàng gật đầu.

Như vậy giống như tại bờ sông năm xưa , ông cũng không nỡ để nàng chịu ủy khuất.

"Thúc thúc, người đáp ứng rồi nha ! Không thể đổi ý! Cứ như vậy, chiều nay con sẽ đi dịch quán tìm sứ giả !" Long y hoàng nói , sắc mặt không thay đổi , vội nhấc váy lên , bỏ chạy ra khỏi đại điện .

Long cảnh lân đứng tại chỗ, chỉ ngây ngốc nhìn nàng , lời nói mới vừa rồi nghe như sét đánh bên tai , thân thể một mực cũng không cử động .

--------------------------------------

Mọi người tám với mình tại đây nè[/QUOTE]

[QUOTE=dinhhuong2987;183902]Chương 2 : sống chết không rời

Long y hoàng muốn xuất giá , việc này là một chấn động rất lớn.

Nguyên do Long cảnh lân quyết định ...trước nói nàng đột nhiên mất đi , sau đó sẽ tìm một vị thiên kim thích hợp trong hoàng thất để thế thân, chính là ông hoàn toàn không nghĩ tới, Long y hoàng so với ông ...đã đi trước một bước, trước tiên đi gặp sứ giả, sau đó bàn về chuyện định hôn sự.

Long cảnh lân tức giận tựa hồ sắc mặt trắng bệch, thấy sứ thần cảm động đến rơi nước mắt cũng không thể làm khó dễ, chỉ có thể một mặt gật đầu đáp ứng, mặt khác phẫn nộ trừng mắt nhìn Long y hoàng.

Sau đó, chuyện này liền xem như đã được định đoạt .

Lần này cầu hôn , sứ thần Huy quốc đem theo không ít sính lễ, Long cảnh lân tuy rất tức giận, nhưng cũng thay Long y hoàng chuẩn bị một phần đồ cưới hậu hĩnh , tỏ ra bản thân mình đối với nàng rất coi trọng.

Trước khi xuất giá , nàng biểu hiện một sự bình tĩnh đến dị thường , đem mũ phượng màu vàng tràn đầy lưu quang đặt lên bàn, có một chút thưởng thức.

"Ngươi, thật sự phải gả đến nơi xa xôi như vậy sao ?" Long diệp vũ nhíu mi, thân hình thon dài dựa nghiêng vào cửa phòng, ngược lại phía ánh sáng, nhẹ giọng hỏi.

"Chuyện đã đến tình trạng này , ngươi nói thế nào ? Ca ca." Long y hoàng cười hỏi ngược lại.

"Na Vân lang làm sao bây giờ? Hắn một mực đối với ngươi đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực."

" Mỗi người như thế nào đều là vấn đề như thế đó , ta đối với hắn không có cảm giác."

"Có phải vì người kia ... cái người đáng tuổi cha ngươi ? Tại sao lại phải dùng chính hạnh phúc của bản thân để đánh đổi ? " Long diệp vũ không khách khí , phản bác.

"Ngươi có tư cách nói ta sao? Vậy ngươi còn không phải là vì người kia , cái người đã chết rất lâu rồi, cho đến bây giờ một mực không chịu đón nhận Vân phượng loan ? Đại ca , suy bụng ta ra bụng người . "

"Tình huống của ta và ngươi không giống nhau ."

"Không có gì là không giống nhau , không cảm giác chính là không cảm giác, không cần phải miễn cưỡng ép buộc chung một chỗ."

"Chẳng lẽ ngươi có thể đảm bảo gả cho cái vị thái tử kia , người mà ngay cả mặt mũi ngươi cũng chưa gặp qua sẽ có hạnh phúc sao? Ngươi cam đoan hắn cũng yêu ngươi ? "

"Không thể, nhưng ta sẽ hết sức làm cho hắn yêu thương ta, dù sao cũng là chuyện vợ chồng, cũng không ai muốn trở mặt ."

"Y hoàng, ngươi suy nghĩ quá ngây thơ rồi, ta xem chuyện không đơn giản như vậy."

"Không đơn giản thì thế nào? Dù sao qua mấy ngày nữa ta sẽ lên đường , tùy theo hoàn cảnh mà hành động thôi ."

"Nương nếu là thấy bộ dạng của ngươi hiện tại nhất định sẽ rất đau lòng " Long diệp vũ cúi đầu , hai bên đều không có cách gì xử lý , vì thế làm cho đường nét của chiếc cằm như đẹp hơn so với trước đây: "Một chút người cũng đều không yên tâm - tiểu nha đầu."

"Chờ ta sau khi gả đi liền không phải tiểu nha đầu a ! Thái tử phi --" Long y hoàng đùa nghịch phía trên mũ phượng , một tay chống cằm, cười có chút miễn cưỡng: "Tương lai là quốc mẫu đó , đây không phải đúng lúc ứng nghiệm lời nói của vị đạo sĩ kia khi ta còn bé sao , trời sanh ta nhất định là mệnh hoàng hậu , nếu không thể làm hoàng hậu của hắn, làm hoàng hậu của người khác cũng được a."

"Ngươi còn nhớ mãi không quên cái... nam nhân kia !" Long diệp vũ vọt đến trước mặt nàng, liền một cái cướp đi mũ phượng: " Hắn - tâm một mực cũng không đặt vào ngươi ! Có đáng hay không ? "

"Ta biết, người trong lòng hắn , chỉ có mẫu thân."

"Sớm một chút quên hắn đi , cần gì vì một người như vậy mà đem hạnh phúc của bản thân phá hỏng . "

"Hắc hắc, ca ca, lại nói , ban đầu nương đặt chữ đầu của ngươi ,lúc đặt tên, cũng trích dẫn tên của hắn đó thôi , Quân linh, quân lệnh vũ, mà ngươi đây, gọi Long diệp vũ."

"Không thể so sánh hắn cùng với ta được ! Ta với hắn trình độ không giống nhau ! "

"Có cái gì không giống nhau ? Còn không phải bản thân nhất định chỉ trung thành yêu nhất một người , dù chết cũng không thay đổi ? Cái đó giữa hắn và ngươi đâu phải 2 dạng khác biệt ? "

"Ta không có cách nào quản ngươi nha đầu, ngươi tự cầu phúc cho mình đi !" Long diệp vũ bị nàng chọc đến tức giận , đem mũ phượng nhét trở lại mặt bàn, xoay người chạy đi .

"Uy! Còn có, lúc ngươi rời đi không cần gọi ta ! Ta rất ghét chuyện này nên sẽ không đi tiễn ngươi ! " Long diệp vũ bỏ lại một câu cảnh cáo sau cùng , sau đó sảng khoái rời đi.

Long y hoàng đầu tiên là sững sờ, rất nhanh sau là vừa cười vừa đi ra, từ từ đem mũ phượng cầm lên , tiếp tục chơi với bộ dáng xem chừng như nhàn hạ .

Một khi đã được gả đi , khả năng là mười mấy năm nữa cũng sẽ không thể trở về .

Thật là có chút không nỡ bỏ.

Nàng nhắm mắt lại, trong đầu tự động hồi tưởng lại như thấy bày ra trước mắt nàng là hình ảnh trước kia cả nhà chung một chỗ .

Cá tính cực kì xông xáo mà không mất đi vẻ thanh cao là mẫu thân, luôn luôn ôn hòa đối với ai cũng đối xử như nhau là phụ thân, phong lưu thành tánh , tà mị quá độ - đại ca, còn có tỉnh táo nhất cả nhà... nhã nhặn nhất - Nhị ca.

Những ... hồi ức tốt đẹp này , đối với nàng cuối cùng cũng rời đi rồi hóa thành bọt nước .

Long y hoàng nhớ rất kỹ và rõ ràng , ngày nào đó của nửa năm trước , sau đình viện của vương phủ , trong một đêm hoa mai nở rộ , một người nữ ôm thật chặc thân thể của người nam, thân hình hai người bị bao phủ rất nhiều tuyết , chính là khóe miệng lại giơ lên thành một nụ cười hạnh phúc nhất .

Bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không thể rời nhau .

Dù lên trên trời hay xuống diêm phủ , cả hai vẫn sống chết không rời .

Tại bờ sông cứ như thế , ai cũng không thể đem tay nàng tách ra , cuối cùng đành đem cả hai người hợp táng.

Trong giây khắc quan tài được hạ xuống huyệt mộ, nước mắt nàng cuối cùng cũng không thể kìm chế được , tuôn ra ngoài tựa hồ không bao giờ dứt , tựa hồ ngoài việc khóc ra , không còn điều gì bận tâm khác nữa .

Liền như vậy mà ra đi, thậm chí một lời trăn trối cũng không hề nói với anh em họ .

Như vậy ích kỷ a.

Cũng không trông nom nữ nhi .

----------------------------

Góc bình luận[/QUOTE]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro