Chương 0 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 0: MỞ ĐẦU

Nghĩa tỉnh dậy trong căn phòng tối om không có ánh điện, bên ngoài màn đêm cũng buông xuống những con đường hiu hắt, chỉ còn những ánh đèn đường chập chờn chớp tắt theo từng nhịp đều đặn. Nghĩa đưa tay dụi mắt trong khi cơn buồn ngủ vẫn còn xâm chiếm lấy đầu óc cậu, cậu rất ít khi tỉnh dậy giữa đêm trừ khi phải đi vệ sinh, có thể cậu đã nghe được âm thanh gì đó rất lạ, cũng không hẳn, vì giờ đây tai cậu cũng đang lùng bùng chẳng thể định thần được.

"Xoạt". Lại là nó, cậu dám chắc như thế, có thể nó vọng ra từ đâu đó trong tâm trí cậu. Một giây, hai giây, ba giây để cố lắng nghe âm thanh đó một lần nữa, và...ý nghĩ xẹt qua đầu cậu là nó chẳng thể nào là thứ gì trong cuộc sống hàng ngày. Thở dài một phát mông lung trước khi ngồi dậy trên chiếc giường ấm cúng của mình, lần này thì cậu dám chắc là mình chưa bao giờ nhầm, như một linh tính chẳng lành, cậu bật dậy và nhìn ra cửa sổ xuống con hẻm chạy dọc phía sau nhà. Đưa mắt tìm kiếm thứ đã phát ra cái âm thanh ghê rợn đó...là tiếng kéo lê bước chân trên nền xi-măng xoàn xoạt đến lạ, kèm theo tiếng thở khì khặc thỉnh thoảng vẫn lọt vào tai cậu. Viễn cảnh về thứ tồi tệ nhất trong suy nghĩ của cậu càng làm cậu tò mò hơn, đôi mắt cậu dõi theo cái bóng đen tồi tàn đang chuyển động chầm chậm trên con hẻm.

"Không thể là nó được ? Mình tò mò quá ư ? Làm sao chuyện này có thể xảy ra được. Chắc chỉ là một kẻ say mèm lạc lối". Dù tự trấn an bản thân nhưng chưa bao giờ cảm giác bất an dừng lại trong cậu, "Sợ hãi", nó đã xâm chiếm lấy toàn bộ tâm trí cậu, chẳng thể suy nghĩ gì thêm. Ánh đèn đường màu trắng soi một góc con hẻm, ánh sáng rọi từ từ lên thứ đó kèm theo tiếng nấc nhẹ của Nghĩa chỉ trong vòng 1s. Hoảng hốt. Khuôn mặt Nghĩa trở nên trắng bệt, cậu ngồi khuỵt xuống đất như 1 quán tính của kẻ đã thừa sự sợ hãi, cậu muốn ói, muốn hét 1 tiếng thật to khi nhìn thấy cái thứ đó. Chỉ 1s thôi cũng đủ ám ảnh cái khuôn mặt hốc hác với đôi mắt to lù lụ lồi ra ngoài, đôi mắt ấy trồi lên những mạch máu đỏ thẫm chê lấp những khoảng mắt, những thớ thịt trên trán nhăn nheo như những miếng thịt đùn nhau như ko còn chỗ nào khác, cái miệng luôn há hốc kèm theo những tiếng khò khè đói khát cùng những giọt nước dãi nhiễu nhão tuôn ra từ hốc miệng hắn, hai gò má cũng nhăn nhúm và khô cằn như kẻ chết đói được 1 tuần lễ. Cả thân người Nghĩa run lên bần bật trong khi mồ hôi vã ra như tắm, bấy giờ cậu mới để ý là căn phòng đã mất điện, cái điều hòa ngưng hoạt động đã nói lên điều đó, ánh sáng trong căn phòng chỉ còn là ánh đèn đường hắt vào. Điều tồi tệ nhất mà cậu nghĩ tới chưa dừng lại ở đó, cậu biết, cậu biết những gì có thể xảy ra hơn nữa, và một lần nữa, nhiều âm thanh bắt đầu lũ lượt kéo đến tai cậu, và dù biết nhưng cậu vẫn không tin vào đôi tai mình, nhấc bổng thân người để nhìn thêm lần nữa.

"5...không không...10..." và có thể hơn nữa, cậu không dám đếm, cũng không đủ bình tĩnh để đếm thêm nữa, cả con hẻm đầy những xác sống đi lại cùng những âm thanh đói khát mà chúng vang lên. Kinh khủng ! Đó là từ mà cậu chỉ biết thốt lên vào lúc này, quá đủ sợ hãi cho một đời người rồi, và rồi................ cậu giật mình, quay phắt lại nhanh như một bản năng.

Có tiếng bước chân nện nhè nhẹ phía đầu cầu thang gỗ, một bước, chầm chậm, rồi hai bước, nhiêu đó cũng đủ để cậu hình dung chuyện gì sẽ xảy đến, trước khi kịp tiếng bước chân thứ 4 vang lên cậu đã xồ người ngay về cánh cửa để kiểm tra chốt khóa. Tiếng gầm gừ nhè nhẹ phát ra ngày càng gần hơn, cậu cảm nhận được nó gần mình hơn bao giờ hết. Chốt đã khóa. Nhưng liệu nó có giữ được bao lâu ? Nó có biết cậu đang ở trong này ? Cậu có thể an toàn được không ? Liệu nó có đủ mạnh để xô đổ cánh cửa này không ? Mọi thứ ào ạt trong đầu cậu nhanh đến mức cậu đã xém quên mất 1 điều quan trọng.

"Mẹ". Mẹ đang ở đâu ? Có phải là mẹ không ? Cảm giác đau đớn dần lan tỏa trong cậu khi phải nghĩ đến điều đó ! Không, là mẹ, chẳng phải là cái thứ đó. Không đâu. Mình không tin ! Lúc này thì nước mắt cậu đã rơi xuống, tiếng nấc nghẹn ực ngược vào trong phổi càng làm cậu đau đớn thêm.

"Không ! Mình không được phép sợ hãi khi chưa biết chắc". Và cậu chờ đợi, để tiếng bước chân đó gần hơn nữa, cậu sẽ chờ. Tiếng bước chân đó đặt lên nền sàn tầng 1, đánh cạch nghe rất rõ, và rồi tiếng khua xuống nền gỗ chầm chậm cũng đủ để cậu hiểu đó là một xác sống, một nỗi tuyệt vọng bắt đầu nhen nhóm bên trong cậu, cậu đứng áp lưng vào cửa khi tiếng chân chỉ còn cách phòng cậu 5m.

"Nếu nó biết mình ở đây cũng chưa hẳn là nó vượt qua cánh cửa này được", suy nghĩ vừa dứt thì tiếng chân cũng dừng lại phía trước cửa phòng cậu, cậu cảm nhận được nó, được cái thứ khát máu đang cách chỉ chưa đầy 30cm. Cậu không được phép run sợ, nó ở ngay đó, nó sẽ không vào được, nó sẽ không biết. Cậu nhủ lòng như thế ! Và rồi tiếng gầm gừ rít lên ngay phía kia cánh cửa, dù thanh âm đã khàn và biến đổi rất nhiều nhưng điều chắc chắn là đó là giọng đã từng là của 1 người đàn ông. Tí hi vọng le lói, nhưng vẫn chưa dứt nếu chưa biết mẹ cậu đang ở đâu. Không có đàn ông trong ngôi nhà này, đó là điều cậu chắc chắn. Điều đó tức là cái thứ ngoài kia ko phải mẹ cậu ! Cái xác bắt đầu di chuyển tiếp trên dãy hành lang với những bước chân đều đặn lết lác của nó.

Nghĩa rời khỏi cánh cửa một cách nhẹ nhàng, cố không phát ra bất cứ âm thanh nào dù là nhỏ nhất. Có ai có thể giải thích cho cậu chuyện gì đang diễn ra ngay đây không ? Cậu chẳng thể hình dung thứ gì đã bắt nguồn, một chút cũng không, vì bộ phim hay nhất về Xác sống Walking Dead vẫn còn chưa hạ màn thì chính cậu phải đối mặt với nó. Hoang mang và trống rỗng, đầu óc cậu ko biết phải làm gì vào thời điểm hiện tại. Dù đã bớt sợ nhưng vẫn bế tắc như thế, cậu ngồi phịch xuống ghế, và có gì đó khác lạ, cậu bất nhợt nhận ra có thứ gì đó đặt trên bàn mình. Đã không từng có thứ gì ở đó kể từ lúc cậu đi ngủ ? Trong cái ánh sáng nhợt nhạt trong căn phòng, cậu đưa tay cầm lấy thứ ấy, một vật rất kì lạ mà cậu chưa từng hề chạm vào nó trước đây, cái lạnh toát của kim loại áp vào bàn tay cậu, từng góc cạnh của vật đó đang được vẽ ra bên trong cái đầu rỗng tuếch bây giờ. Nòng ngắn, cốt xoay, báng được ốp gỗ có khắc một ngôi sao năm cánh.

"Một khẩu Magnum ư ? Sao nó lại ở trên bàn của mình ? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào ?". Tâm trạng cậu lại càng cảm thấy hoang mang nhiều hơn nữa, nhưng ít nhất bây h cũng có thứ để tự vệ. Nhưng cậu đâu có biết dùng súng. Và càng không chắc cây súng này có đạn. Vẫn chưa hết đủ chuyện kì lạ, tâm trí còn chưa kịp định thần thì cái điện thoại run lên, cùng ánh sáng le lói nhấp nháy phía đầu giường. Từ cách đây 5' tới giờ thì đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy mừng hơn bao giờ hết, cảm giác không chỉ có 1 mình mình còn sống lại làm cậu sung sướng đến như vậy. Cậu chạy ngay tới đầu giường để chộp ngay lấy cái Iphone vẫn còn run trên tay cậu.

Nhưng, nỗi thất vọng lại ập đến... "Pin yếu" !

Nhưng 2 tin nhắn cùng 4 cuộc gọi nhỡ, đoạn cậu mở lên xem ngay không do dự, 4 cuộc gọi nhỡ từ Phong cách đây 30'. Cậu tiếp tục mở tin nhắn lên đọc:

"2h30: Mong là em đọc được tin nhắn này vì chắc em còn sống và biết được rằng có rất nhiều xác sống ngoài kia, cả ở trong nhà anh nữa, có vẻ điện toàn thành phố đã cúp nhưng điện thoại thì vẫn còn liên lạc được, anh sẽ cố liên lạc với những đứa khác. Pin không còn nhiều, anh muốn giữ pin. Gọi lại anh ngay khi em nhận được"

"2h35: Em có đó không ? Có vẻ điều này rất kì lạ, vì bên trong phòng anh có 1 khẩu Shotgun, anh vẫn chưa quyết định có dùng nó hay không, anh không chắc nó bắn được nhưng tiếng ồn sẽ làm bọn chúng tụ lại đông hơn. Bên ngoài cửa phòng anh chắc có ít nhất cũng phải 3 con. Anh phải theo dõi tình hình. Gọi anh khi em nhận được"

Đồng hồ điểm tròn 3h sáng, cậu ngồi đọc đi đọc lại 2 tin nhắn đó, điều duy nhất cậu cảm thấy yên tâm là cũng còn có Phong còn sống, anh ấy đang chờ đợi, và có vẻ như anh ấy cũng có một khẩu súng. Cậu cười điên dại, liệu phải chăng đây là trò đùa của Chúa ? Để cho cả thế giới biến thành Zombie rồi cho chúng ta một khẩu súng để sinh tồn ?!?! Đúng là địa ngục ! Bần thần chốc thì cậu giật mình khi có người gọi tới điện thoại. Người gọi là Phong, anh ấy gọi cậu lần nữa, vui mừng khôn tả, cậu đưa vội điện thoại lên nghe khi nhanh tay ấn máy. Một giọng hớt hởi cực độ vang lên từ phía bên kia đầu dây:

"Tới đây ngay đi, không sẽ không còn kịp nữa..........".

Im bặt. Cái điện thoại hết pin trước sự bàng hoàng của Nghĩa. Đó là điều duy nhất mà cậu nghe được từ 1 người còn sống cho đến giờ phút này. Nhưng anh ấy đang gặp nguy hiểm ! Cậu đã mất 10s để tự trách mình vì không có thói quen sạc điện thoại trước khi đi ngủ, và giờ đây kể cả một câu hỏi cậu cũng không thể hỏi được. Cậu còn sống trên cái thế giới này để làm gì nữa ? Một kẻ vô dụng như cậu ? Cậu lại khóc. Tại sao số phận trêu ghẹo cậu chưa đủ hay sao mà bây giờ lại còn phải rơi vào hoàn cảnh này. Cảm xúc cậu rối loạn, đầu óc rối như to vò, gần như mọi hi vọng đã tuột khỏi tay cậu. Dồn nén. Uất ức. Cậu muốn khóc thật to. Nhưng nước mắt chưa kịp rơi, tất cả mọi cảm xúc của cậu đã bị chặn đứng ngay lập tức, kể từ giây phút ấy, giây phút mà một tiếng rầm thật lớn vang lên từ phía cửa

..............và nó vẫn chưa dừng lại................. !

CHAPTER 1:

Tiếng đập ngày càng vồn vã hơn, làm sao nó có thể biết được Nghĩa đang ở trong phòng ? Âm thanh...không ? Mùi ư ? Chắc chắn là mùi, nếu đúng là xác sống chỉ biết ăn thì mùi của cậu đã kích thích nó. Làm gì bây giờ ? Nếu dùng súng thì tiếng ồn sẽ thu hút những con khác lại. Nếu im lặng thì liệu nó có bỏ đi không ? Xem chừng nếu một con thú đã phát hiện được con mồi của nó, nó sẽ theo tới cùng, nhất là loại vô ý thức như xác sống. Nếu có thể xác định được có bao nhiêu con ở bên ngoài thì sẽ tiện cho cậu đối phó.

"Làm sao đây làm sao đây ? Mình có thể nhử cho nó đi chỗ khác được không nhỉ ? Nếu cứ chần chừ thế nào không biết cánh cửa sẽ đổ lúc nào nữa !"

Còn chưa kịp phản ứng thì một tiếng nổ rất lớn phát ra từ phía bên kia đường cái, cùng lúc đó thì Nghĩa cũng bắt đầu cầm lấy khẩu Magnum và áp sát vào cánh cửa. Tiếng nổ đó sẽ thu hút đám Walker nhiều hơn là tiếng súng, nhưng chợt nhớ lại là nó không biết bắn súng. Nào là phải nhắm chuẩn, lên đạn, súng cũng có thể giật nữa. Đó là chưa kể súng không có đạn. Không ! Nhất định là phải có, nếu ai đó đã bày ra trò này thì không thể để một cây súng không có đạn ở đây được. Đành làm liều thôi, trước khi bọn Walker kịp nhận ra một âm thanh khác.

Nghĩa bắt đầu kéo cái bàn học lại và đẩy nó nằm ngang xuống đánh rầm một cái, không quan trọng, phải nhanh hơn nữa. Xê dịch cho cái bàn nằm chắn xéo hướng mở cửa, để mở cửa thì ít nhất cũng cầm chân con quái ấy một chút. Rồi bắt đầu tập trung cao độ, cầm chắc cây Magnum trong tay phải, Nghĩa nghiêng người về phía trước, lưỡng lự 2 3s trước khi quyết định bấm chốt mở cửa.

"Mình sẽ làm được" – Đồng lúc chốt cửa đánh tách một cái.

Cửa mở, con quái gào rú đẩy cả thân người rũ rượi của nó về phía trước, đôi bàn tay nhớt nhác cứ quờ quạng liên tục về phía Nghĩa, thân hình cao lớn đã từng của một người đàn ông đang cố vồ lấy con mồi nhỏ bé trước mặt. Nghĩa nhảy lùi về sau cái bàn trong khi con quái đẩy hết cửa để đủ lọt người vào, mùi hôi xộc vào mũi làm cậu ấy đã phải mất tập trung trong giây lát, và rồi cậu giơ súng lên ngang vai, tay trái nắm chặt bàn tay phải và báng súng.

"Bắn vào đầu, mình sẽ làm được !"

"Tách !" Cò súng đánh một phát và chẳng có gì xảy ra, làm sao bây giờ ? Tại sao súng lại không bắn ? Không thể như thế được. Thời gian không cho cậu quá nhiều cơ hội, con quái vồ tới một cách điên dại và vướng phải cái bàn được đặt ngang phòng nó quờ quạng sau cú ngã để cố lấy lại thăng bằng.

Tiếng bước chân...có ít nhất là tiếng của 2 con Walker đang bước tiếp lên lầu, Nghĩa nhận thấy điều đó ngay khi tiếng rú của con này khi cậu mở cửa. Linh cảm cho cậu thấy rằng phải bằng 1 cách nào đó để khẩu súng này có thể khai hỏa được. Hai tay cậu sờ lần lượt qua từng bộ phận của cây súng, thì bất ngờ cậu phát hiện có một chỗ lõm hình tròn bán kính độ tầm 1 cm. Và bề mặt của nó không phải bằng kim loại, mà bằng chất liệu j' đó quen lắm, như là... bề mặt của cái Iphone. Đúng rồi !! Cảm ứng !

Cậu đưa ngón tay cái của mình in vào khoảng lõm đó, đó vẫn là cách người ta lấy dấu vân tay mà, một tiếng cách nhẹ vang lên, cũng là lúc con quái bắt đầu bò dậy, trườn qua cái bàn và tiến sát tới cậu, đằng sau thì 2 con walker khác cũng bắt đầu lò mò tới cánh cửa.

"Mong là chỉ có vài ba con" - Vừa nói cậu vừa giơ súng về phía đầu con quái ở gần, lùi lại vài bước, cố nhắm cho chuẩn vì cậu tin chắc lần này khẩu súng sẽ khai hỏa. Tay trái nắm thật chắc một lần nữa, bóp cò.

"Đoàng" – Tiếng súng Magnum dội khắp cả căn phòng chưa đầy 30m2, viên đạn gim vào đỉnh đầu của con Walker trong khi Nghĩa bị phản lực quá mạnh đẩy ngã về phía sau. Nghĩa cố gắng ngồi dậy ngay và lấy lại thế cân bằng, cậu chỉ kịp nhìn thấy 2 con xác sống đang cố leo qua vật cản, thuốc súng thoảng qua làm cậu muốn sặc. Cậu kịp nhận ra là quá khó để có thể bắn 2 phát liên tiếp mà không mất thăng bằng được, lực đẩy về quá mạnh. Đúng rồi ! Một điểm tựa. Cậu ráng bò sát vào vách tường. 2 chân dựng lên trên để làm giá đỡ súng, 2 tay cầm súng hướng về phía 2 con Walker đang trèo qua.

"Đoàng" – Một con ngã xuống, phát súng bắn xuyên qua mắt trái con xác sống đi trước, chất dịch từ đầu nó phún ra tung tóe. Nghĩa cố lấy lại thế trước khi nhắm thẳng vào đầu con thứ 2.

"Đoàng" – Viên đạn xược qua tai con Walker, chỉ một viên đạn hụt là khoảng cách con Walker chỉ còn cách cậu chưa đầy 2m. Mặt cậu đã không còn tí máu nào, con quái vật rú lên rồi chồm tới chỗ Nghĩa, như bản năng của một con vật, Nghĩa nhào người về bên phải trước khi bàn tay dơ bẩn đó chộp lấy người mình. Lộn một vòng trước nằm nhoài người ngồi dậy trong tích tắc, phản xạ của con Walker chậm hơn, tới khi nó kịp quay lại để định hình thì mũi súng đã chĩa thẳng vào mặt nó. Nòng súng chớp sáng, và con quái vật nằm xuống sàn nhà. Cậu chỉ cho mình 3s để đón nhận lấy niềm tự hào vừa đạt được trước khi nghĩ tới là còn có thể có rất nhiều con đang chờ ở phía dưới. Mùi hôi của thịt thối rữa bắt đầu tràn ngập khắp phòng, cậu vội ôm mũi bắt đầu đi từ từ ra ngoài. Ra khỏi cửa phòng thì bên trái là hành lang đi xuống phía dưới, còn phía trước là 1 dãy hành lang tầm 10m đi ngang qua một cái giếng trời mini để tới phòng của mẹ cậu, cửa sổ phòng đó có thể nhìn ra bên ngoài đường cái. Bước ra ngoài cậu bắt đầu nghe ngóng, dù là một tiếng bước chân cũng đủ làm cậu đề phòng, cậu sẽ xuống nhà dưới kiểm tra trước, băng qua dãy hành lang làm bằng gỗ, tới đầu cầu thang cậu bước đầu dừng lại nghe ngóng. Do cầu thang có hình chữ L nên việc cảnh giới trước sẽ dễ dàng hơn, từng bậc, tầng bậc cậu bước xuống. Tới giữa cầu thang thì cậu ngó đầu ra nhìn, thật may mắn là không có thêm một con xác sống nào nữa. Từ cuối cầu thang rẽ phải thì ra cửa, rẽ trái thì là 1 khoảng không lớn để tới nhà bếp, từ cầu thang có thể nắm được toàn vẹn tầng dưới căn nhà. Có vẻ ngoài 3 con Walker kia thì chẳng còn gì nữa. Cậu bước xuống khỏi bậc thang cuối cùng và kiểm tra cửa chính. Cửa nhà cậu thuộc dạng cửa sắt kéo từ 2 phía, bên trong là 1 lớp cửa kính khá dày. Cậu chợt nhận ra có một thứ gì đó rất lạ mà trước đây cậu chưa hề thấy, một chiếc xe môtô màu đen mà các đặc nhiệm Việt Nam hay dùng, với lớp kính chắn và động cơ phân phối lớn. Có vẻ nó đã ở đó như đã định sẵn, để một lát cậu tẩu thoát qua hàng hàng lớp lớp Zombie như cậu đã từng xem phim. Nhưng lần này là chính cậu phải làm điều đó. Nghĩa tiến sát bên lớp kính để nghe ngóng, cậu nhìn hết phía dưới xem có những cái bóng hắt vào từ đèn đường ở gần hay không, rồi tiếp tục nhìn qua khẽ cửa hở từ cánh cửa sắt. Lửa cháy đỏ bùng phát ra từ phía bên trong Bến xe Miền Tây, đó hẳn phải là 1 vụ nổ khá lớn, vì tới bây giờ ngọn lửa vẫn còn cháy rất dữ dội, và tất nhiên, hàng hàng tá tá những thây ma đang di động bên ngoài con đường, những hình thù gớm ghiếc lây lất đang tìm kiếm thức ăn trong vô vọng.

Nghĩa dứt mắt khỏi cảnh tượng tàn khốc đó rồi đi ngược vào trong bếp, băng qua khoảng trống được để làm phòng khách với 2 bộ ghế sopha đặt đối diện nhau giữa một cái bàn, cạnh đó là cái Tivi được đặt sao cho cân đối. Từ nơi này có thể nhìn lên khoảng không để nhìn thẳng tới nóc nhà, giếng trời kiểu cổ điển cho một ngôi nhà trung bình. Qua hết phòng khách là cánh cửa tới nhà bếp, cửa làm bằng gỗ cứng được sơn màu nâu thẫm như màu đất. Nghĩa đứng lại nghe ngóng, cánh cửa vẫn đóng kín, cậu áp tai vào để xem có ai đó vô tình nhốt một con quái vật vào đây để làm khó cậu hay không. Im lặng ! Có vẻ là ổn, nhưng không quên cảnh giác, cậu cầm chắc súng trong tay phải và tay trái từ từ mở cửa. Đến khi cửa mở hết, cậu đưa mắt nhìn toàn bộ căn phòng trước khi hạ súng xuống rồi bước vào. Nhà bếp vẫn vậy, không có sự xáo trộn nào, mọi thứ vẫn ngăn nắp đúng chỗ của nó. Chợt trong đầu Nghĩa nảy lên một ý nghĩa ! Cánh cửa vẫn đóng, nhưng sao lại có 3 con Zombie trong nhà mình ? Chẳng có một chút may mắn nào để chúng từ ngoài vào cả, phải chăng là một sự sắp đặt ! Chắc hẳn rồi. Ai đó đang muốn chơi trò gì đó với cậu. Không. Và còn cả Phong nữa ! Kì quặc. Nhưng nếu cuộc chiến còn dài, thì cậu nên có sự chuẩn bị cho điều đó. Ai đó đã muốn cậu phải chơi trò chơi này, thì cậu phải chơi tới cùng.

Dòng suy nghĩ dừng lại, Nghĩa bước tới gần bên bếp và lục lọi các ngăn kéo, cậu cũng không nhớ mấy chỗ để mấy con dao vì rất ít khi cậu xuống bếp.

"À đây". Cậu thốt lên, trong khi cố tìm lấy một con dao có mũi thật nhọn, tất nhiên chẳng là dao Thái Lan. To hơn một chút và không quá mỏng, mỏng quá thì chắc chắn khi đâm sẽ bị lệch, mà quá to thì không chắc cậu đủ sức rút con dao ra. Cuối cùng thì cậu cũng chọn được một con dao cán gỗ ưng ý.

"Nếu áp sát thì nếu 3 4 con mình sẽ chẳng thể nào xử lí kịp". Đoạn, cậu loay hoay để tìm thêm một thứ gì đó. Chổi ? Không không, quá mềm. Cậu chắc là có thể tìm nó trên bục cao nhất của dàn chén. Không do dự cậu trèo lên và với tay lấy cây chổi lông gà với khúc gỗ dài 3m kèm theo. Cậu nhảy xuống rồi chặt khúc gỗ ấy thành 1 đoạn 1m, rồi tìm trong hộc tủ vải một đoạn vải dài và vài đoạn dây nối. Cột con dao vào đầu khúc gỗ rồi lấy dây quấn lại thật chặt, cậu dùng tay bẻ thật mạnh để kiểm tra độ cứng trước khi dùng vải quấn một lớp ngoài cho vừa tay cầm. Vậy là xong 1 ngọn giáo (Cậu tự cho là vậy). Tiếp theo là lục lọi trong tủ lạnh vài thứ có thể ăn được.

"Opps" – Thứ duy nhất bị xáo trộn trong này là cái tủ lạnh rỗng tuếch, chẳng còn thứ gì có thể ăn được. Toàn là những thứ rau củ, nước trái cây,.... Cứ như là có kẻ bộ hành nào đó ghé qua và xin đi chút thực phẩm ấy. Đành giữ cái bụng đói làm tiếp vậy.

Cậu quay trở lên tầng trên để vào phòng của mẹ, cửa phòng không khóa, chỉ đóng lại. Zombie sẽ chẳng biết mở khóa. Đó là chủng thây ma mà cậu được biết, nhưng có vẻ đám này sẽ chẳng thông minh đến thế đâu. Ban nãy cậu đã đụng độ 3 con rồi ! Nhưng phải cẩn thận, cậu áp sát người vào cánh cửa để nghe ngóng tình hình bên trong.

"Có tiếng nhạc" – Tiếng đàn phát ra từ hộp phát nhạc, cậu chắc chắn như thế, âm thanh nhẹ nhàng từng phách một. Không quá to nhưng đủ để cậu nghe được từng giai điệu. Mẹ không ở đây. Có nghĩa là có thể mẹ vẫn còn sống ! Cậu đẩy cửa bước vào. Khung cảnh tan hoang đập vào mắt cậu , như ở đây vừa mới xảy ra một xô xát giữa 2 đám người vậy. Bàn ghế bị ngã lung tung, cửa kính vỡ cùng với sách báo văng khắp nơi, kể cả giường ngủ cũng bị xê dịch. Cậu lại gần hơn để quan sát cho rõ căn phòng, vết mảu rải rác ở khắp nơi, kính vỡ là từ cánh cửa thông ra bên ngoài ban công, 2 tấm màn che cửa bay phần phật trong gió.

Đôi mắt Nghĩa bắt đầu đăm chiêu, cậu đi lại kiểm tra chốt cửa, nó bị mở tung, méo mó như ai đó cố tình đẩy mạnh từ ngoài vào. Kiếng văng vào bên trong phòng, điều đầu tiên cậu nghĩ tới là thứ gì đó rất mạnh có thể nhảy lên ban công và đột nhập vào trong phòng, nó phải rất mạnh ! Và có thể leo trèo được ! Chỉ nhiêu đó suy nghĩ cũng đủ cậu cảm thấy sợ, rằng không phải chỉ là lũ Zombie chậm chạp trong Walking Dead. Có những sinh vật còn nguy hiểm hơn thế ngoài kia ! Cậu gạt 2 cánh cửa ra rồi đi ngoài ban công. Vết cào ! Mỗi vết gồm 5 đường chạy sát nhau, mỗi lằn phải rộng ít nhất là 1cm. Quá kinh khủng cho 1 sinh vật, nếu con vật đó đột nhập qua đường cửa sổ này mà thì hẳn nó phải vào được phòng, mà mẹ cậu không còn ở đây, tức là chính nó đã bắt mẹ cậu. Xô xát trong phòng là do mẹ cậu cố chống cự lại nó. Nghe có vẻ hợp lý. Nhưng quan trọng nhất thì mẹ cậu đóng vai trò gì trong chuyện này ? Cậu cần tìm lời giải đáp. Quan trọng nhất là lúc này phải tìm thêm đồng minh, và phải tới chỗ của Phong ngay bây giờ. Cậu đứng sát vào ban công nhìn xuống phía dưới. Vụ nổ xảy ra phía bên trong bến xe miền Tây, lửa vẫn còn cháy rất dữ dội, có thể là do chiếc xe nào đó phát nổ. Vụ nổ đã thu hút ít nhất là hàng trăm thây ma đang lũ lượt kéo vào Bến xe Miền Tây, đó là trong tầm mắt cậu có thể thấy được. Còn rải rác bên phần phía bên này con lươn thì lũ thây ma ít hơn, chúng đi lại lây lất sát con lươn như muốn chồm qua phía bên kia nhưng không được. Thỉnh thoảng lại có vài con đi lạc bầy đi đâu đó giữa lòng đường. Nếu muốn rời khỏi chỗ thì đây là thời điểm lý tưởng nhất, nhà Phong cách đây không xa. Từ đây đi qua công viên Phú Lâm, cặp theo mé tay phải tới vòng xoay Phú Lâm thì có thể tiếp cận được căn nhà.

Cậu chuyển hướng sang nhìn về phía xa hướng cậu vừa tính toán, đoạn đường lờ mờ trong ánh đèn vàng của ban đêm, cùng với làn khói mờ mờ ảo ảo ở xa khuất tầm nhìn. Khúc đằng đó ôtô cảnh sát chất ngổn ngang, nào là xe tuần tra, xe đặc vụ và cả những chiếc của cảnh sát cơ động. Ở đó chắc hẳn vừa xảy ra một cuộc tập kích số đông, mà có vẻ kết quả tang thương nhất như những gì mà cậu có thể nghĩ ra, xác người chết nằm la liệt, máu đỏ nhuộm hết cả một khúc đường. Bất chợt Nghĩa sững người, đôi mắt cậu chăm chú nhìn thứ gì đó lờ mờ đang chuyển động từ hướng đó, ánh đèn pha rọi sáng trong đêm. Người đó chạy chiếc Rebel lướt nhanh từ hướng đường An Dương Vương, phải là rất nhanh, ngoặt qua khúc cua chỗ bùng binh qua đường Hồng Bàng. Một tia hi vọng lóe lên bên trong đầu cậu. Cậu lập tức rời khỏi phòng và đi xuống nhà dưới ngay.

Quan sát chiến xe thật kĩ thì có vẻ nó được thiết kế đơn giản hơn, phần đầu và giữa được giữ lại như kiểu xe CSGT nhưng phần đuôi gọn và cách tân hơn nhiều. Trong cốp xe có 1 cọng dây nịch gắn với 1 bao để súng chuyên dành cho cảnh sát. Bấy giờ mới để ý hình như nãy giờ cậu chỉ mặc độc một chiếc quần short. Vậy là phải lết lên phòng thay đồ với mấy cái xác hôi thối đó nữa ư ?

Vận một chiếc quần Jean đen với áo thun trắng, cậu khoác chiếc áo gió màu nâu lên người, nịch cọng dây trong cốp xe rồi vắt thanh giáo sau lưng, rồi gắn khẩu Magnus vào bao rồi lên đường. Qua phòng mẹ cậu nhìn xuống lần nữa để chắc là khi mở cửa cậu sẽ tìm được khoảng trống để lách qua đám thây ma mà không bị chúng quật ngã.

Chỉ có 2 tên là đứng cách cửa tầm 10m, nếu tính thời gian từ khi mở cửa cho tới lúc khởi động xe thì phải mất ít nhất 10s. Xa hơn thì rải rác cứ 30m thì lại có 1 đám 4 5 thây ma, vòng qua mé kia con lươn khúc Bến xe Miền Tây thì ắt hẳn không được, bọn chúng có thể xồ ra bất cứ lúc nào. Có lẽ là đành phải liều một phen mới được ! Nói đoạn cậu đi trở xuống lầu, mở toang cái cửa kính rồi lại nhìn qua khe cửa để chắc rằng 2 con Zombie vẫn còn ở đó. Đúng như dự tính !! Bây giờ là lúc thao tác thật nhanh, ngay khi đẩy cửa mở thì cậu phải lập tức lên xe và di chuyển ngay trong vòng 4s. Chiếc xe được thiết kế theo kiểu xe tay ga nên quá trình khởi động không mất nhiều thời gian, quan trọng là phải giữ bình tĩnh.

Khoảnh khắc quyết định đã đến, Nghĩa hạ thấp người trong tư thể sẵn sàng cho một cuộc chạy nước rút, hai tay đặt lên 2 mép cửa. Và rồi, soạt một tiếng, 2 bên cánh cửa được đẩy phăng ra, trong một tích tắc, mắt cậu chỉ kịp nhìn thấy 2 cái xác bắt đầu quay phắt về hướng cậu, cũng là lúc cậu quay đầu và chạy nhanh rồi nhảy phóc lên xe. Một giây sau máy nổ, hai cái thây ma bắt đầu chập choạng bước những bước nặng trịch về phía Nghĩa, và càng lúc càng nhanh hơn, chỉ còn cách cánh cửa độ 5m thì đồng lúc xe của Nghĩa phóng ra ngoài. Khoảng trống phía phải 2 con quái, cậu lách về hướng đó rồi bẻ lái để đi xuống đường chính. Nhưng phía trước là điều cậu chưa bao giờ tiên liệu được, tiếng máy nổ quá lớn đã thu hút sự chú ý của hàng tá con Zombie đang gào rú cạnh con lươn để cố sang bên kia đường, chúng bắt đầu chuyển hướng theo âm thanh mà chiếc xe phát ra. Bây giờ chúng đã tạo thành một bức hàng chắn phải tới 20 thây ma trải như hình cánh cung, sự bối rối bắt đầu hiện lên trên khuôn mặt Nghĩa. Quay lại phía bên kia đường ? Hay là tiếp tục càn tới xuyên qua đám thây ma đó ? Phân vân là chết ! Nghĩa tự nhủ lòng trước khi phát hiện, 2m phần vỉa hè sát bên trái cùng là kẽ hở duy nhất, cậu sẽ tới được chỗ ấy trước khi bọn chúng kịp phủ lấy khoảng trống cuối cùng đó. Rồ ga thật mạnh trước khi cả người và xe phóng vút về hướng mép đường, leo lên phần vỉa hè cao hơn mặt đường 2 tấc, xe cậu nảy mạnh lên và đáp phịch xuống, khá choáng, nhưng vẫn cầm chắc được tay lái. Và rồi cả thân người đổ nghiêng về phía trước khi chạy nước rút trên phần vỉa hè trong khi những cánh tay đang chờ chụp lấy cậu bất kì lúc nào.

Trong đám Zombie túm tụm đó, cuối cùng một chiếc xe màu đen cũng lao vút ra được, phóng nhanh xuống lề đường, chiếc xe băng băng hướng về phía Mũi Tàu với tốc độ 50 – 60 km/h. Nghĩa bắt đầu chạy chậm lại bên làn đường mé nhà cậu, khung cảnh tang thương phía trước dần hiện ra trước mặt cậu rõ hơn bao giờ hết, xe ngổn ngang thành từng đống, xác người nằm la liệt khắp nơi, máu đọng thành từng vũng đỏ lòm, chết chóc, ruồi nhặng xúm xít nhau bay vo ve trên những xác chết. Những chiếc xe đặc công và đặc nhiệm cũng bị lật úp trước sức càn mãnh liệt, ánh đèn vàng hắt xuống những cái xác bắt đầu động đậy. Nghĩa phát hiện ra điều đó khi chỉ còn cách bùng binh tầm 50m, cậu rú ga rồi phóng qua khoảng giữa 2 chiếc xe đang lật úp, vòng qua mé bùng bình để đi về hướng đường Hồng Bàng. Vừa ra khỏi khúc cua giữa 2 chiếc xe thì Nghĩa chợt lạnh người, con đường Hậu Giang đã phủ kín bởi hàng trăm hàng ngàn con Zombie, chật kín, chen chúc nhau đàn đàn lớp lớp. Quán tính của một con người nhỏ bé, Nghĩa chạy nhanh hơn, băng qua cái bùng binh một cách nhanh nhất có thể. Cái viễn cảnh một đàn Zombie đuổi theo một con người thì đúng là hoành tráng thật đấy, nhưng không đáng bằng cái mạng của cậu đâu. Đường Hồng Bàng có vẻ vắng vẻ hơn, khúc ngang qua rạp chiếu phim Galaxy gần như bẵng không có lấy một thây ma nào. Nghĩa tiếp tục chạy đến gần vòng xoay Phú Lâm thì cậu bắt đầu đi chậm lại, cái âm thanh xoành xoạch liên hồi vọng từ đằng xa cho cậu một linh tính chẳng lành. Đó ít nhất phải là tiếng của cả 1 đoàn quân.

"Nhanh !! Phải nhanh mới được" – Cậu nghĩ thầm trong khi đôi mắt cậu đã thực sự chứng kiến được cảnh ấy, cả một đoàn Zombie đang kéo tới từ hướng đường Hồng Bàng mé đối diện chỗ cậu đang đứng, và nếu không nhanh thì khó có thể tới nhà Phong trước khi bọn chúng ùa tới. Nhà Phong nằm ở góc của vòng xoay, khúc đầu Nguyễn Văn Luông, cậu có thể tới đó trước khi bọn chúng nhìn thấy cậu.

Đúng như dự tính, cậu dừng xe trước căn nhà 3 tầng. Bọn Zombie vẫn còn cách cậu vài trăm thước, cậu tắt máy, nhảy xuống xe, đưa mắt nhìn qua hàng rào sắt. Lớp cửa kính bên trong tối đen, cậu không thể nhìn thấy gì cả. Hàng rào không khóa, cũng chẳng đóng chốt, cửa trong thì có vẻ cũng đang mở, nhưng khép hờ thôi. Nghĩa bắt đầu mở nhè nhẹ cái cổng, cố gắng không để lại một âm thanh nào, cậu biết điều này thật sự nguy hiểm trong khi khẩu Magnum của cậu chỉ còn 2 viên, cậu không biết trước sẽ có thứ gì trong đó.

_Nguy hiểm !

Nghĩa giật phắc người bởi một giọng quát nhưng cố ghìm thật nhỏ, ngước nhìn lên thì thấy Phong đang ngóc đầu ra từ ban công lầu một, cậu tiến sát lại gần...

_Tầng trệt có 3 4 con thây ma gì đó, bọn chúng thì chắc là dễ hạ thôi, nhưng anh không chắc là còn thứ gì khác hay không ! Nếu có thì anh đã giam nó trên lầu 2 nhưng chắc không giữ được bao lâu đâu.

_Sao anh không dùng súng để hạ bọn chúng ?

_Anh sợ tiếng súng sẽ làm con quái kia chú ý. Em có ngọn giáo tốt và đúng thời điểm lắm đó.

Phong vừa dứt câu thì cánh cửa tầng trệt bắt đầu động đậy, một thây người cố lách qua khe hở vô tình đẩy cánh cửa rộng ra, đó là một xác người phụ nữ với mái tóc vàng đã rụng gần hết, khuôn mặt dị hợm cùng con ngươi trắng bệt lồi ra ngoài. Nghĩa bất giác lùi lại, tay rút thanh giáo sau lưng ra đặt ngang trước ngực, đôi chân cố trụ vững trong khi con quái đang lù lù tiến tới rất nhanh, Nghĩa lùi chân trái nửa bước, và chờ đợi cho tới khi cái thây ma vào đúng tầm.

_Coi chừng. Sau lưng em kìa !

Nghĩa quay lại và vừa kịp phát hiện một con Zombie nữa đang cố lách qua hàng rào với tới chỗ cậu, con đằng trước chỉ còn cách cậu cỡ 3m trong khi con đằng sau đang vồ tới rất nhanh, chỉ còn cách cậu 5m. Trong một thoáng suy nghĩ, cậu quyết định là phải tấn công trước, và phải nhắm thật chuẩn. Nghĩa lách người sang bên phải, cố gắng lấy thế và đâm thật mạnh vào đầu con Zombie phía trước, mũi dao xuyên phọt qua đầu thây ma, máu đỏ pha đen túa ra từ phía sau đầu, con Zombie dừng lại, không tiến thêm bước nào nữa, cả thân người đồ sộ ngã ịch xuống đất kéo theo mũi dao của Nghĩa gim trong đó, cả cây gỗ cũng bị kéo xuống, sức nặng của con quái quá lớn khiến Nghĩa không giữ được ngọn giáo nên đành buông luôn xuống đất. Trong khi con quái sau lưng vẫn đang tiến tới, Nghĩa cúi nghiêng người, chân đạp mạnh vào người con Zombie, tay rút thanh giáo ra thật nhanh. Nhưng chỉ vừa kịp quay lại thì cái thây ma đã xồ tới, đưa thanh giáo lên ngang người như một quán tính, cái mùi hôi thối từ mõm con quái hất vào mũi Nghĩa suýt làm cậu ngất xỉu, nó mạnh hơn cậu tưởng, mà cũng đúng thôi, chúng còn biết gì là đau đớn nữa, biết gì là sợ hãi nữa. Con Zombie đẩy Nghĩa ngã xuống nền đất, cả thân hình to lớn của nó đè lên người cậu nhanh như thoắt...

"Chíu" ! Nghĩa hét lên sợ hãi sau khi nhìn thấy một mũi tên xuyên qua đầu cái thây ma đang đè lên người cậu, máu từ đầu túa lên ngực Nghĩa. Nghĩa đẩy cái xác sang bên phải trước khi gượng gạo đứng dậy trong hơi thở hồng hộc của kẻ trải qua ranh giới sống chết. Trong khi đôi mắt còn lờ mờ, một bóng người với cái áo choàng màu xám đã cũ phủ kín đầu, rồ ga bỏ chạy đi mất hút về hướng đường Lê Văn Luông.

"Bùm..............", tiếng Shotgun vang lên chát chúa phía trong nhà hướng sự chú ý của Nghĩa về phía căn nhà, vừa quay lại cũng là con thây ma thứ hai trong nhà đi ra, chỉ còn cách Nghĩa 2m, và cây giáo vẫn còn nằm dưới đất. Và khoảng cách không đủ để Nghĩa kịp phản xạ làm bất cứ điều gì, chợt

"Nằm xuống" – Phong hét lên. Theo quán tính nhanh nhất của con người khi có ai đó ném bom, Nghĩa hạ thấp người hết sức có thể, tiếng súng Shotgun vang lên điếng hồn, cái thây đổ rạp xuống người Nghĩa, lách người qua bên phải để cái xác đáp phịch xuống đất.

_Đứng dậy mau ! Cánh cửa lầu 2 chẳng giữ được lâu đâu_Phong giục, trong khi Nghĩa đứng dậy bước qua xác con Zombie không đầu.

Phong chạy vào đứng dưới phía dưới cầu thang, tiếng dọng cửa ngày càng lớn hơn và giòn giã hơn bao giờ hết, Phong cố gắng không rời mắt khỏi cầu thang dẫn lên lầu 2. Hai tay giữ chắc súng Shotgun trong tư thế sẵn sàng bắn bất cứ cái gì xuất hiện, Nghĩa đi vào sau khi trấn tĩnh lại.

_Đứng sau lưng anh ! Điều anh biết chắc chắn chúng là lũ quái vật có vuốt, anh cần tập trung_Phong nói trong khi vẫn không rời mắt khỏi cầu thang.

_Magnum thì sao ?_Nghĩa rút nhanh khẩu Magnum trong bao đựng súng ra giữ trước mặt.

_Đậu xanh ! Sao éo nói sớm, hỏa lực của Magnum để chuyên trị những con quái dai nhách mà !_Phong giật mình khi thấy khẩu Magnum trong tay Nghĩa, nhưng cũng không khỏi lo lắng_Nhắm kĩ vào, còn bao nhiêu viên đạn ?

_2 viên !_Nghĩa đáp gọn, đồng lúc tiếng cánh cửa bung đập vào vách tường đánh rầm một phát rõ lớn. Tiếp đó những tiếng chân xoàn xoạt nhanh thoăn thoắt chạy trên nền nhà, rầm rập và hối hả.

Sự tập trung trở lại sau khoảnh khắc đó, cả 2 người đều hiểu là mình nên lùi lại, chúng đông hơn sự tưởng tượng của 2 người. 2 không, phải là 3 con quái đang lũ lượt kéo xuống, cả 2 ở gần nhau như thế thì sẽ không thể đối phó với kịp. Cả 2 lùi ra xa chân cầu thang tầm 5m, tiếng chân đã rất gần kề, Nghĩa bắt đầu thấy lạnh gáy khi cái vật thể lù lù ấy hiện ra, một con cóc đột biến cao gần 1,5m đi trên 2 chi sau của nó, đôi vuốt chi trước bằng lớp sừng cứng cáp ngọn hoắc, từng bắp thịt chắc chắn của nó cho người ta cái linh cảm nó có thể nghiền nát một chiếc xe Ôtô đời mới. Ngay giây phút con đầu tiên nhìn thấy Phong trước thì đôi mắt của nó cũng long lên màu đỏ máu, nó giang 2 tay rồi rú lên một tiếng rất to rồi phóng xuống đất.

"Bùm" – Một phát Shotgun bắn thẳng chính diện vào con ếch thứ nhất, những mảnh đạn nhỏ túa ra gim vào da thịt con quái vật, nó "quác" một tiếng và lùi lại một bước, lộ rõ đau đớn. Vỏ đạn rớt xuống nền nhà koong 1 tiếng thì cũng là lúc con ếch khác nhảy xổ xuống trước mặt con thứ nhất, quãng thời gian là quá ít để Phong có thể nhắm bắn phát thứ 2. Con ếch khựng một giây trước khi bắt đà búng người nhảy tới Phong, đôi móng vuốt bén nhọn đưa ngay tầm cổ Phong. Nhưng vừa đang trên không trung thì tiếng súng Magnum cũng vang lên, gim thẳng vào cổ họng con ếch biến dị trước khi lực súng đẩy cả thân người đồ sộ của con quái bật ngược về phía sau. Con ếch trúng đạn còn lại tuy bị choáng nhưng đã bình tĩnh lại được, nó tiếp tục lao về phía Phong thì phát Shotgun thứ hai đẩy lui nó về trong đau đớn. Vỏ đạn văng ra khỏi súng, bộ tự động nạp lên viên thứ ba thì Phong canh thẳng ngay đầu con quái vật. Cậu từ từ tiến sát một chút để đạt hỏa lực mạnh nhất.

"Bùm" – Đầu con ếch tan nát ra cám, nhưng chính cậu cũng không ngờ là còn một con nữa đang đứng trên cầu thang, đôi vuốt chờ sẵn trong tư thế phóng vút tới. Trong giây phút mong manh đó, Phong chỉ còn kịp khuỵt người xuống để né cái vuốt xoẹt ngang qua đỉnh đầu trong tích tắc. Nghĩa nổ súng nhưng viên đạn chỉ trúng vào mé cổ con quái, con ếch thứ ba khựng đứng lại đau đớn, Nghĩa thấy Phong đã gượng đứng dậy, rất nhanh Phong đã leo lên bậc thang thứ 3 trước ngắm ngược xuống đầu con Hunter.

"Đùng" – Tiếng súng Shotgun gồng lên biến đầu con Hunter thành một khối bầm dập. Con Hunter đổ gục xuống trong tiếng thở phào nhẹ nhõm của Nghĩa. 2 người vừa tận hưởng được 5s thư giãn chiến thắng thì tiếng xầm xập của cả một đoàn quân làm Nghĩa giật mình.

_Có cây sắt nào dài và thật cứng không ?_Nghĩa hỏi quát trong bộ dạng hớt hải.

_Có !_Phong đắn đo trước khi đưa ra câu hỏi trả lời_Ra ngoài sân, chờ ở đó anh quăng xuống.

Nói đoạn cả 2 tách ra, Phong trở lên lầu 2, Nghĩa quay ra ngoài sân chờ đợi trong lúc cố quan sát phía ngoài, đoàn Zombie đó tiến rất sát đây rồi, không quá 200m nữa. Nghĩa bắt đầu thấy lo lắng, trước khi nỗi lo ấy bị đánh tan bởi tiếng kêu của Phong vọng xuống. Nghĩa lập tức đứng đúng vị trí Phong sẽ thả một thanh sắt dài tầm một mét xuống.

"Oki" – Nghĩa bắt gọn thanh sắt khi nó rơi dựng đứng, không quá khó, nhưng rõ thật là cây sắt khá nặng. Nghĩa ra ngoài cánh cổng, khép lại rồi luồng cây sắt ngang lỗ khóa rồi chạy vội vào nhà đóng sập cánh cửa kiếng lại. Bấy giờ Phong cũng xuống tới cầu thang...

_Lên đây, có vẻ có thứ em muốn thấy !_Phong khẽ nhếch môi rồi chỉ tay lên trên lầu.

_Cái gì ?_Nghĩa hằn hộc với giọng thoải mái, ít nhất đây là lần đầu cậu cảm thấy an toàn đến lạ.

Cả 2 cùng lên lầu 2, khung cảnh đầy những vết xước khắp nơi bởi bọn ếch sát thủ bị giam, căn phòng dài 9m rộng 5m này đã thành cái hộp cho bọn cóc vùng vẫy !

_Anh muốn cho em thấy cái gì ?_Nghĩa sực nhớ.

_Nè !_Phong cúi xuống lụm một cái hộp bằng đồng đầy vết xước nằm lăn lóc giữa nền nhà_Anh chưa từng thấy nó trước đây.

Nghĩa đón lấy cái hộp, hoa văn hình cánh đại bàng xòe 2 cánh như đòn gánh của một cái cân hai dĩa mà ta thường ví như cán cân công lý. Nghĩa đẩy nắp hộp ra thì cảm xúc vui mừng ra mặt, ít phút trước cậu đã băn khoăn làm sao để tìm được thì bây giờ; 6 viên đạn Magnum nằm gọn trong chiếc hộp, được sắp ngay ngắn trên một miếng bông trắng.

_Yeahhhhhhh !_Nghĩa hét lên vui sướng, nhưng nghĩ j' đó cậu quay qua hỏi Phong_Sao trong nhà anh lại có đạn Magnum.

_Nó cũng giống như vì sao có 3 con Hunter trong nhà anh vậy ! Nó làm anh nghĩ ngay rằng ta đang là nhân vật trong một trò chơi được ai đó dàn xếp vậy.

_Thế anh có nghĩ ai đó đủ khả năng làm điều đó không ?

_Chúng ta biết được bao nhiêu về mấy cái Hệ thống bí mật của Chính phủ này, hay chỉ có công việc mà chúng ta hay làm hàng ngày ? Trên nguyên tắc mọi thứ đều có thể xảy ra, nhưng hủy diệt cả một thành phố để tạo ra một trò chơi thì đó hẳn phải là tàn bạo nhất trên đời_Phong lắc đầu ngao ngán

_Và tại sao lại chọn chúng ta ?_Nghĩa hỏi tiếp

_Có lẽ đó là điều chúng ta nên tìm hiểu, nhưng được sống là may mắn lắm rồi !_Phong thở dài.

_Anh có chắc là ngoài 2 ta vẫn còn rất nhiều người còn sống khác chứ ?

_Anh không chắc ! Nhưng có một điều là anh chưa gọi được cho một người nào cả !

_Vì mẹ em mất tích rồi, em chắc chắn là mẹ em đã bị bắt đi !_Nghĩa xót xa.

_Thế thì càng rắc rối hơn nữa ! Tức là mẹ em có vai trò gì đó trong chuyện này. Híc.

Cả 2 nhìn nhau im lặng, trong thoáng chốc Nghĩa đã nghĩ rằng mẹ mình chính là tác giả của tất cả mọi thứ, nhưng rồi cậu lại cố gạt đi, vì cậu không bao giờ tin vào việc đó. Không khí ảm đạm bị đẩy lùi bởi những tiếng gào rú phát ra từ phía dưới con đường, cả 2 cùng đi ra ban công và nhìn xuống một khung cảnh hãi hùng, hàng ngàn thây ma đang lây lất đi dọc con đường, phải dài ít nhất là 100m, đoàn thây ma kéo nhau đi về hướng bến xe miền Tây trong con thèm khát vô tận.

"Đắng lòng thay con người là thế đó, cảnh tượng ấy trong mắt chúng ta có thể là sự tuyệt diệt nhưng đứng về khía cạnh của thiên nhiên thì đó là sự cân bằng. Con người sống cũng vẫn ăn không ngừng nghỉ, ăn hết mọi thứ và cho tới khi họ trở thành một thây ma để ăn chính đồng loại của mình. Thiên nhiên có cách cân bằng của chính nó, dù đúng dù sai thì chính con người đã tạo ra sự thay đổi, thì chính con người phải kết thúc nó. Và đây có lẽ chính là sự kết thúc"

Dòng suy nghĩ của Nghĩa bị cắt ngang bởi một tiếng chuông điện thoại vang lên the thé trong túi quần của Phong. Là tin nhắn ! Phong vội vàng đặt khẩu Shotgun xuống đất rồi moi chiếc điện thoại ra, Nghĩa đã thấy ánh mắt lo lắng ẩn hiện trên gương mặt người anh ngâm đen của mình, Phong cũng đã đưa cho Nghĩa coi trước khi cậu kịp nói gì. Đập vào mắt cậu là ảnh chụp từ một tầng của nơi nào đó, chụp xuống phía dưới cánh cổng đang đầy rẫy những thây ma đang cố vượt qua rào chắn làm bằng đủ thứ như bàn ghế tủ. Phía trên tấm ảnh kèm theo dòng chữ: "Tới đây liền ngay và lập tức", Nghĩa đã thấy Phong nở một nụ cười trước khi cậu kịp nhìn thấy tên người gửi...................

"BA HƯNG"

CHƯƠNG 2:

Tiếng chân lịch bịch đều đặn vang vọng trong dãy hành lang tối om, chỉ có chút ánh sáng từ đèn đường rọi qua lớp kính cửa sổ mé tay phải, không gian yên ắng đến kinh người, chẳng có mải mai một tí âm thanh của sự sống. Bỗng dưng bóng đen đó dừng lại, thở hổn hển dưới ánh sáng yếu ớt rọi lên khuôn mặt tròn và hơi múp, Bình An nhắm mắt để cố nhớ lại tất cả những gì đã diễn ra chiều nay.

Bình An tỉnh dậy trong một góc phòng tối om, cậu dụi dụi mắt trong khi một sự mệt mỏi lan tỏa trong cơ thể, tay chân cậu cảm thấy đau nhức, có vẻ một phần là do cậu đã ngồi ngủ ở đây rất lâu rồi, đầu cậu cảm thấy đau nhức như búa bổ. Đoạn, An cảm thấy hốt hoảng khi nhìn xung quanh, một khung cảnh rất khác mà trong cơn mê cậu đã tưởng là nhà mình.

"Sao mình lại ở đây" – Cậu lắc đầu để chắc chắn rằng mình không nhầm, nhưng đúng là nó, những bàn ghế được xếp thẳng hàng theo từng khối, phía trên kia là tấm bảng đen cùng với 2 thùng loa ở 2 bên góc tường. Đến đó thì bỗng dưng đầu An lại đau nhức lạ thường...

"Không...sao mình lại ở đây ? Mình nhớ hồi chiều...đúng rồi...mình đã uống rất say ở cái quán phía sau trường... sau đó mình cảm giác như có ai đó bồng mình lên rồi mình thiếp đi mất." – An cau mày khi những kí ức hiện về rời rạc thành từng mảng vô định. An cố không nghĩ đến nữa, dù có nhớ lại thì cũng chẳng giải thích được gì. Cậu cố gắng đứng dậy trong khi cơ thể vẫn đang kêu lạo xạo vì những thớ thịt chưa kịp khởi động sau 1 giấc ngủ dài, đưa tay lên xem đồng hồ thì đã 3 giờ sáng, không biết từ lúc chiều tới giờ không thấy mình có ai đi tìm mình không nữa ? Sờ vào túi thì An giật nảy người vì điện thoại của cậu đã mất, tiền cũng chả còn xu nào. Hên là cái thân còn nguyên vẹn. Chắc cũng tại mạng cậu lớn hay sao ấy. An thở dài ngao ngán trước khi rời khỏi phòng học, có lẽ cậu phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nhưng cửa cổng chắc chắn là đã khóa. Hẳn là bảo vệ sẽ mở giúp cho cậu thôi ! Cậu chạy băng qua dải hành lang trước khi dừng lại cửa sổ một lát để nghỉ mệt, chợt tâm trí cậu dừng lại để lắng nghe thứ gì đó rất lạ

"....hình như là tiếng Trực thăng" – cậu đứng thẳng dậy để ngó ra bên ngoài, không thường có tiếng trực thăng ở Thành phố, hoặc giả chăng là cậu đã nghe nhầm. Bên ngoài đường vắng lặng như tờ, không có bóng dáng của bất kì chiếc xe nào chạy qua, trong lòng cậu đã bắt đầu dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ, tuy là rất khuya nhưng bình thường vẫn có xe chạy, và cậu có thể nghe tiếng xe máy nhiều hơn và phải nghe âm thanh cánh quạt Trực thăng đều đều mỗi giây thế này. Chắc là đoạn đường này có chuyện rồi, An quay đầu lại và đi tiếp xuống dưới lầu, cảm giác lo sợ vẫn bám lấy cậu. Từng bước chân xuống cầu thang lịch bịch vang vọng cả một góc, bất chợt, một tiếng rầm rất lớn phát ra từ phía sân trước, nó làm An khựng lại vài giây để định hình điều gì đang xảy ra: Tiếng của một khối gỗ rất lớn xà xuống nền đất, An liên tưởng ngay đến điều đó, và thứ gì lại rơi vào giữa đêm như thế này ? Mọi thứ càng làm cậu tò mò thêm, đôi chân cậu không thể dừng thêm giây nào nữa, nhảy 2 bậc một lúc, cậu muốn biết thứ gì đang diễn ra ngoài đó. Vừa bước xuống tới sảnh thì đúng như cậu đoán, một chiếc hòm bằng gỗ chắc chắn đang nằm lăn lóc cách cậu khoảng 10m, nhưng...

Chỉ trong một tích tắc gần như mọi giác quan của An đều dừng lại, bóng của một vật gì đó in lên nền đất rõ mồn một đến độ bản thân An cũng không hiểu được, đứng từ trong nhà nhìn qua cánh cửa kiếng như một màn hình vuông vức thu nhỏ, thứ đó rơi xuống đất đánh uỳnh một phát thật lớn, An cảm giác mặt đất đang rung chuyển trước khi nhận ra cái thứ đang ở ngay trước mắt mình. Một hình thù người vừa đáp xuống, đang khuỵt một chân và chống một tay về phía trước, và hướng về phía cổng trường, hình thù đó dừng lại một giây trước khi đứng thẳng người dậy. Trong khoảnh khắc, bản năng của An buộc cậu nép ngay vào vách tường gần đó, không dám nhìn nữa, khi cái thứ đó, phải cao ít nhất 2,5m, vai nó phải rộng tới 1m trong một chiếc áo làm bằng nhựa đặc biệt cho lính đặc công, với chiến quần nhựa dẻo phủ kín tới chân, phía sau đầu hắn chi chít những vết vá ngang dọc tới độ những mấu thịt đầu hắn lồi lõm và chằng chịt.

Tim An đập nhanh hơn bao giờ hết, nỗi sợ hãi khủng khiếp đã chiếm lấy toàn bộ thân thể cậu, trong khi đầu cậu những không nghĩ được bất cứ điều gì ngoài việc: Nó là thứ gì vậy ? Nó có giết mình không ? Ý nghĩ về việc nó sẽ đi vào đây và giết cậu làm cho bản năng trong cậu trỗi dậy... "Nó sẽ giết mình mất". An cố gắng rời khỏi góc kẹt một cách nhẹ nhàng, cố gắng không để lại một âm thanh nào dù là nhỏ nhất. Và vừa bước ra khỏi góc đó, An đã tưởng mọi cố gắng trấn an bản thân đã thành vô dụng khi cái thứ đó gầm lên một thét kinh hãi, An chết đứng 3s trong khi tiếp tục đập nát cái hộp gỗ rồi từ từ vác một khẩu......đại pháo chống Tank nòng tròn lên vai.

"Quá đủ ! Quá đủ rồi !" – An rời đi khỏi đó ngay lập tức, cậu đi thật nhanh và nhẹ để tới cầu thang dẫn lên tầng 1, vừa đặt một chân lên bậc thang thì tiếng rầm phát ra của cánh cửa bị đập bung làm cậu cảm thấy nhẹ nhõm. Ít nhất vào lúc này nó không trở vào đây ! Nhưng nếu cậu bước ra thì nó có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Cậu leo vội lên những bật thang để đi lên phòng học phía trên lầu 1, nơi có thể nhìn xuống con đường cái thứ đó vừa đi. Nhưng khi lên tới nơi nhìn ra ngoài thì nó đã biến mất, có lẽ nó nhanh hơn thân hình đồ sộ của nó nhiều, An cũng thấy nửa sợ nửa lo. Nhưng điều cậu sợ thật sự là, sự tĩnh lặng của con đường Lãnh Binh Thăng, không có chút tiếng động của sự sống. Hoặc là cậu đang mơ ! Hoặc nơi đây đã không còn nơi cậu sống. Cảm giác không còn ai tồn tại thực sự như đẩy mong muốn được sống của cậu xa rời hơn nữa. Không ! Không được phép từ bỏ trừ khi ai đó cho cậu một câu trả lời ! Và chính cậu phải tìm ra câu trả lời đó. An đắm tay thật mạnh vào tường trước khi rời khỏi lớp học ! Bước xuống từng bậc thang mà suy nghĩ rất nhiều về những điều đã xảy ra...

"Nếu cái thứ to lớn ấy đi lang thang ngoài kia với khẩu đại bác thì vai trò của Chính quyền nằm ở đâu ? Tại sao hắn chọn nơi đáp xuống là trường APU mà không phải một nơi nào khác ? Và nhất là mọi người đang ở đâu hết rồi ? Phải chăng trong lúc mình thiếp đi, mọi người đã được sơ tán đi hết ?". Hàng ngàn câu hỏi vụt qua đầu An mà không có một lời giải đáp, thậm chí đến bây giờ phải làm gì bản thân An cũng không rõ nữa.

Cảnh cửa cổng bị đẩy bung về phía bên ngoài, một bên cửa bị tách khỏi bản lề nằm xiêu vẹo dưới đất, gạch đá ngổn ngang khắp nơi trong khi An đang cố bước thận trọng từng bước xuống sảnh, An muốn thật sự tập trung để có thể nghe thấy bất kì điều gì dù là một âm thanh nhỏ nhất. Nhưng không, chỉ có im lặng bao trùm khắp nơi, từ lúc âm thanh rơi xuống của cái thứ ấy thì An chưa từng nghe được một âm thanh nào khác, yên ắng đến lạ thường. An thở phào trong trạng thái tự do, giữ những bước chân đều đặn qua sảnh hướng ra ngoài. Chợt...

"Tiếng chuông điện thoại ! Rất nhỏ..." – An giật mình và đứng yên lại để cố định hình nơi phát ra âm thanh đó, thật khó để biết chính xác, nó nhỏ tới độ chỉ cần một con muỗi bay ngang cũng làm nhòa đi được.

"Nó chắc chắn phải ở trong một vật gì đó kín, giống như âm thanh đang bị chặn lại ồ ồ như trong một hộp kín vậy, đúng rồi, có thể là chỗ để đồ" – Vừa dứt suy nghĩ thì An chạy nhanh tới chỗ những tủ sắt dành cho học sinh và giáo viên của trường, cậu đã đoán đúng khi âm thanh đó ngày càng lớn hơn và rõ hơn, tiếng chuông tin nhắn thuần túy. Nhưng đến nơi, thì nó lại được phát ra từ tủ của Bảo vệ trường. An vẫn còn hoài nghi trong lúc tiến lại gần chỗ đó, linh tính mách bảo về thứ sắp thấy được cũng khiến An bồn chồn đến lạ, và rốt cuộc, ông bảo vệ đã ở đâu trong khi điện thoại ông ấy nằm ở đây ? An cầm chốt mở, nó không khóa, đánh tách một cái đúng lúc tiếng chuông cũng tắt lịm. Bên trong chỉ có độc mỗi chiếc Iphone và một cái bao vải, An cầm điện thoại lên, ấn tay vào màn hình:

"Chương trình Destroyer đã khởi động..." – dòng sau đó đã được thu gọn đi mất, tin nhắn được gửi từ ... TPS ? Là ai nhỉ ? An kéo thanh trượt thì điện thoại đã được cài mật mã. Cũng chẳng có ích gì nhiều ? Chợt, An bắt đầu nghĩ đến nó, chẳng lẽ con quái vật rơi từ trên không đó xuống là chiến dịch mà người tên TPS này đã đề cập, nếu đúng như thế thì người bảo vệ này đã rời đi lúc con quái đó rơi xuống, thế chẳng lẽ ông bảo vệ có tham gia vào trong chuyện này sao ? Rắc rối quá ! Nhưng đúng là cái tên chiến dịch rất phù hợp với con quái đó, nó đúng là cỗ máy hủy diệt, kinh khủng, nhưng, phá hủy cái gì mới được, và nhiệm vụ của con quái vật đó là gì ? Chắc hẳn phải nhắm vào cái gì đó có quy mô lớn thì người ta mới cần một sinh vật đáng gờm như thế. An ngừng suy nghĩ trong giây lát trước khi đặt chiếc điện thoại lại chỗ cũ, nghĩ ngợi gì đó, An hiếu kì và cầm lấy cái bọc vải lên, cảm giác về thứ cưng cứng bên trong cái bọc đó làm cho An cảm thấy phấn khích. Lấy tay tháo sợi dây ra, An trút cái thứ bên trong ra ngoài tay, cái lạnh của kim loại An cảm nhận rõ ràng nhất trong khi cơ thể cậu đang nóng lên vì vui sướng. Lần đầu tiên cậu được cầm trên tay một khẩu súng thật, tuy chỉ là khẩu Handgun nhưng ít nhất thì ước mơ được có được một khẩu súng bấy lâu đã trở thành hiện thực, giây phút vui sướng ấy kéo dài chưa được bao lâu thì một âm thanh đã khiến An phải chựng lại.

"Có tiếng bước chân" – An bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không bình thường, tiếng bước chân này chầm chậm và đứt quãng, và thề với lòng là cậu đã từng nghe thanh âm này nhiều lần rồi. Nhưng chẳng nào nhớ được, nó quen, quen lắm. Tiếng chân ấy bắt đầu lớn dần, nó đang hướng về hướng này, là ai được chứ ? Rất lạ mà cũng rất quen, nhẹ nhàng nhưng vang vọng qua những dãi hành lang trống rỗng, như đang ngồi nghe tiếng đàn Piano gõ từng nhịp réo rắc trong một hội trường mái vòm đúng nghĩa. An đã phân vân trong đầu rất lâu giữa những suy nghĩ, nhưng bằng một cách nào đó, câu hỏi: Tại sao ông bảo vệ lại có 1 cây Handgun ? Dù làm cho tổ chức nào đó cũng đâu cần phải giữ nó bên người như thế, trừ phi, ... An dừng tất cả suy nghĩ lại để chắc rằng phải chú tâm vào ai đó ngoài kia. Chắc có lẽ là ông bảo vệ cũng không chừng ! Cậu lắc đầu như tự trách bản thân đã nghĩ ngợi nhiều quá ! Nhưng thế chẳng phải cậu đang lục đồ của ông ta ư ? Thế thì nguy thật, nhưng ông ta đã sắp vào đây rồi, thế cậu phải núp trước khi ông ta phát hiện ra cậu. Nói đoạn An chạy thật nhẹ nấp vào phía sau của dãy để đồ, ít nhất sẽ khuất tầm nhìn và góc trong này tối hơn, và từ đây có thể nhìn thấy tình hình đằng đó. Vừa đến nơi thì tiếng chân cũng dừng trước cửa, tim An đập mạnh như chờ đợi một điều gì đó, nó vẫn đứng đó, một giây...hai giây...rồi ba giây...

An há hốc mồm, hai tay bịt lấy miệng để cố gắng không phải thốt lên bất cứ lời nào, toàn thân cậu bủn rủn, mồ hồi toát ra đầm đìa dưới cổ và trên trán, lần đầu tiên trong cuộc sống cậu phải sợ đến mức như thế, như thể đây là lần cuối cùng cậu được nhìn thấy. Đằng đó là một người trong bộ đồ bảo vệ màu xanh dương đã nhàu nát và nhuốm đỏ, thân hình gầy guộc và phần đầu đã mất đi một mảng có thể nhìn rõ óc, tóc tai đã rụng quá nửa trong khi đôi mắt đỏ lòm nhìn về một hướng vô định, cái miệng luôn nhiễu nhão từng dòng nước bọt trong khi những thanh âm khò khè đói khát phát ra từ hắn. An nhận ra ngay cái thứ đó từ khi nó bước vào, nhưng viễn cảnh phải đối mặt với nó ở đời thực thì quá sức tưởng tượng, tất cả những suy nghĩ lung tung trong đầu An giờ đã gần như được rõ ràng tất cả, giống như sự mãn nguyện trước lúc chết. An đã cố nhưng không ngăn được những giọt nước mắt chực muốn trào ra, cậu cố khóc, khóc một cách uất nghẹn, khóc như cảm thấy rằng mình là kẻ bất hạnh nhất trên đời này.

Trong khoảng thời gian không đầy 10s đó, cái thây ma nhìn quanh quất, rồi bất chợt nó quay mặt ra cửa rồi kéo lê từng bước chậm rãi. An nhìn theo từng cử động của nó không chớp mắt, cửa ra duy nhất của trường APU phải đi qua hướng đó, nhưng con quái vật đó sẽ xuất hiện nếu như cậu bước ra đó, hay là chờ nó đi thật xa rồi cậu hãy rời đi ? Không. Nó cũng có thể sẽ quay vào lần nữa, nếu cậu cứ ở đây thì chẳng có cơ hội nào. An lấy tay quẹt nước mắt trước khi cố gắng đi thật nhẹ nhàng về phía cánh cửa, cây Handgun của ông bảo vệ. Đó là cách duy nhất ! Cậu phải có được nó trước khi cái thây ma ấy quay lại !

An mở nhè nhẹ cái tủ lần nữa, cố gắng với lấy cái bọc vải rồi kéo cây Handgun ra, trong khoảnh khắc dường như ngưng đọng đó, chiếc Iphone sáng lên kèm theo tiếng tin nhắn làm vang vọng cả căn phòng, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, An có thể hình dung được điều gì sẽ xảy ra đến khi mắt vừa kịp nhìn thấy dòng chữ: R.I.P của người tên TPS gửi tới. An quay phắt lại cũng là lúc cái thây ma rú lên một âm thanh điên đại khi nhìn thẳng vào người cậu, và cũng trong chính lúc đó, An mới nhận ra rằng mình vừa quên một điều, nếu cậu nổ súng, có thể cậu sẽ kéo hàng tá con Zombie đến nơi này. Và trong lúc này đây, nó chẳng khác nào đang đối diện với cái chết, vì dù có làm gì cũng chẳng thể thoát được. Đã có lúc trong 1 2s An đã tính buông khẩu Handgun xuống đất, nhưng bản năng sống đã giúp cậu nắm nó chặt hơn, dù sống hay chết, cũng phải cố gắng tới cùng. An nắm chặt súng trong bàn tay phải, tay trái làm bàn đỡ để cậu ngắm cho chính xác. Ngay đầu ! Phải ngay đầu. Khoảng cách từ cậu đến cái thây ma cũng phải 5m, cậu sẽ có đủ thời gian dù có bắn trượt đi nữa.

"Đoàng" – Tiếng súng vang lên giòn giã trong căn phòng kín, viên đạn bay thẳng vào mặt cái thây ma, An cảm thấy hài lòng về mình dù đây là lần đầu tiên cậu cầm súng, không thực sự quá khó như tưởng tượng, nhưng, điều cậu quan tâm là dù viên đạn có bắn trúng đầu thì con Zombie chỉ khựng lại được đôi chút.

"Tại sao lại như vậy ?" – An bần thần, hoang mang tột độ trong khi phát đạn cũng chỉ cầm chân được con quái nửa giây trước khi nó lại xấn tới.

"Đoàng...đoàng...đoàng..." Ba phát liên tiếp trong khi 2 phát sượt qua tai con Zombie và phát thứ ba trúng ngay giữa trán, kì quặc nhất là nó vẫn chỉ khựng lại rồi lại sấn tới.

"Không thể nào, không thể nào như thế được ?" – An tự trấn an mình rằng có thể hỏa lực của khẩu Handgun này quá yếu, và cậu lại bắn thêm phát nữa, vẫn ngay đầu, những chưa đủ, rồi thêm phát nữa. Chỉ tới lúc này thì con quái mới bắt đầu gục xuống nền đất, An thở hổn hển, mồ hồi đổ nhễ nhại trên hai bàn tay. Nhưng bình tĩnh lại, cậu biết rằng nguy hiểm vẫn chưa thực sự kết thúc, thời điểm phát súng đầu tiên bắn ra thì cũng có thể đã thu hút những con Zombie ở gần đó, cậu hạ tay xuống rồi nhảy qua cái xác chết để ra ngoài. Cậu cố đi thật nhanh trong khi đôi mắt vẫn luôn quan sát kĩ càng từng góc khuất cũng như từng ngã rẽ, đôi tai cũng không cho phép lơ là bất cứ âm thanh lạ nào, vượt qua từng dãy hành lang cuối cùng cậu tới được sảnh trước. Mong rằng âm thanh súng đó không đủ lớn để con quái vật to xác Destroyer (Theo như tên chương trình) ấy quay lại. Nếu chỉ với khẩu Handgun này, cậu sẽ chẳng sống nổi một nốt nhạc. Băng qua hết sảnh xuống bậc tam cấp, rồi tới cánh cửa cổng, cậu đi chậm lại để chắc rằng ngoài ra kia không có thứ gì. Yên ắng ! Cậu đã chắc chắn thế trước khi bước qua cánh cửa sắt nằm lăn lóc dưới đường, đến giờ thì cậu mới phát hiện ra, có lẽ con Zombie ban nãy chính là ông bảo vệ trường. Nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì, vì bây giờ cậu cũng bi đát hơn là con người đó, thà rằng bị cắn thế kia rồi vĩnh viễn không còn thấy gì nữa. Còn hơn là phải sống trong cảnh âu lo từng giây từng phút như thế này !

"Thôi tôi ơi ! Than vãn cũng chẳng làm được gì ! Mình phải tìm ai đó còn sống, ít nhất là vào lúc này. Mình tin là dù thảm họa diệt vong có thể xảy ra, ít nhất cũng phải còn có người còn sống." – An lại nhớ tới người có tên TPS đó lần nữa và vai trò của hắn trong chuyện này, và chắc chắn là hắn chẳng tốt đẹp gì, và cậu sẽ phải hỏi hắn ra lẽ trước khi cho một viên đạn xuyên qua đầu hắn. Cậu dừng lại trong thoáng chốc nghĩ ngợi gì đó trước khi rẽ vào đường Lê Thị Bạch Cát.

"Mong là mày còn sống Phát ạ, nếu phải tự tay giết mày chắc tao sẽ không sống được đâu" – An chạy dọc qua con đường trong những suy nghĩ mong lung vô tận, con đường vắng vẻ, không có bóng dáng của bất kỳ thây ma nào, hay chí ít là dấu hiệu của điều gì đó bất thường, những căn nhà đóng kín cửa, ánh đèn vàng chập choạng ở khúc quanh ngã rẽ, căn nhà của Phát đã hiện ra trước mắt. An dừng lại trước cửa, cố hét lên thật to tên người bạn của mình và mong chờ một âm thanh đáp lại. Nhưng không, 1 phút trôi qua trong thinh lặng và cậu chẳng còn biết làm gì nữa, viễn cảnh khi thấy xác của Phát lê từng bước để vồ tới ăn tươi nuốt sống cậu lại làm cho nước mắt cậu lăn dài trên mặt. Tiếng xào xạc của lá cây khua vào nhau hòa theo tiếng khóc thút thít của cậu như dằn xéo thêm nỗi đau của con người lạc lõng giữa con đường cô đơn lẻ bóng. Và cậu phải đối mặt với cảnh chỉ có duy nhất mình cậu còn sống trên thế giới này, không bạn bè, không gia đình, không còn ai hết. Vậy phải vui vì cậu ít ra vẫn còn sống hay phải buồn khi mất tất cả đây. Với cậu như thể chẳng khác nào cậu đã chết. Cậu chỉ còn biết khóc, ngồi phịch xuống cửa nhà Phát khi chẳng còn một tí sức lực, An đã muốn bỏ thể xác của mình ra để mặc đó cho xong. Cho đến khi An chợt giật nảy người khi có một cánh tay chộp lấy vai cậu từ kẽ hở trên cánh cửa sau lưng !

CHƯƠNG 3:

_Suỵt ! Đừng có kêu lớn tiếng như thế chứ !_Tiếng người vọng ra từ phía bên kia cái cửa.

_Damn ! Còn mày đừng có hù tao như thế chứ !_An gắt gỏng, trong khi gạt cánh tay ra khỏi vai rồi quay lại_Thấy mày còn sống là tao mừng rồi !

_Hả ? Mày nói cái gì vậy ? Làm khỉ gì mà tao chết được !_Phát hỏi ngơ ngơ trong lúc An chống tay đứng dậy.

_Mở cửa nhanh cho tao đi, ngoài này không ổn lắm đâu !_An thì thào trong lúc cố vắt khẩu súng sau lưng.

_Ơ ! Thế nào mà mày lụm được cái đó thế. Vào cho tao coi với !_Phát hí hoái mở chốt cửa.

Cánh cửa bật mở trong khi An nở một nụ cười, Phát cảm thấy hào hứng với khẩu Handgun của An trong khi chính cậu cũng thắc mắc rằng sao An lại ở đây. Cả hai cùng vào nhà, Phát nhanh tay đóng rồi khóa cửa lại. Trước khi Phát kịp hỏi câu gì thì một bóng đen xoẹt qua cửa nhà Phát qua nhanh như chớp

_Thứ gì vậy ?_Phát run run hỏi_Nó nhanh quá !

_Vào nhà đi rồi tao nói, đứng đây không ổn đâu !_An nói trong khi lôi Phát vào nhà rồi nhanh tay đóng cửa lại.

Đoạn cả hai vào đến nhà trong khi Phát đã nhịn quá đủ trước hàng tá câu hỏi trong đầu, chỉ ngón tay như kêu An ngồi xuống Sopha trong khi mình yên vị phía đối diện. An lắc lắc người sau những giây phút mệt mỏi trước khi nhắm mắt rồi bắt đầu cuộc trò chuyện.

_Mày thật sự không biết gì đang xảy ra hay sao ?_An hỏi gằn.

_Chuyện gì là chuyện gì ? Tao ngủ chiều giờ biết gì đâu ?_Phát gắt gỏng.

_Thế gia đình mày đâu ?_An chợt nhớ rồi loay hoay hỏi.

_Cả nhà tao chiều kéo nhau đi đâu hết rồi, tao ngủ li bì chiều giờ, mới tỉnh dậy được chút xíu thì mày gọi om sòm dưới nhà !_Phát nói, vừa nhíu mài, vừa gãi gãi đầu_Còn mày nữa, đêm hôm khuya khoắt lại nhà tao kêu cửa làm gì ?

_Tao nhậu xỉn rồi ai đó dìu tao vào ngủ ở phòng học của APU, dẹp chuyện đó qua bên đi rồi lắng nghe thật kĩ nhé: Thế giới mày biết đã không còn nữa !

_Mày nói cái gì thế ?_Phát quát_Đừng có nói xàm nữa được không ?

_Mày sẽ thay đổi suy nghĩ nếu mày thấy tất cả những điều tao thấy, tao vừa đứng trước nanh vuốc của kẻ lớn hơn tao gấp 3 lần, rồi bị một cái...thây ma dồn vào đường cùng mày có hiểu không ?_An nói như muốn khóc.

Không gian chìm vào im lặng khi An vừa dứt câu, Phát không dám nói gì cũng chẳng dám làm gì vì tận sâu trong đôi mắt của An, hẳn nó phải vừa trải qua điều tồi tệ nhất. Nhưng nếu thật sự là thế thì Phát cũng lờ mờ đoán ra được tất cả mọi chuyện, và viễn cảnh xấu nhất là cậu chỉ còn một mình bây giờ, cả gia đình đang ở ngoài kia và chưa biết sống chết, trong khi cậu thì đơn độc trong cái thế giới đã biến dạng, sống chết rồi sẽ thế nào ? Chỉ từng ấy suy nghĩ thôi mà Phát đã rơi vào trạng thái tuyệt vọng, vừa mới sáng còn cười đó, còn thấy những người thân quây quần vậy thế mà chỉ chưa đầy 12 tiếng đồng hồ. Mọi thứ đã mất hết ! Nhưng cũng chính từ lúc đó, lòng căm phẫn bên trong Phát bắt đầu trỗi dậy, phải có kẻ trả giá cho việc này, phải có ai đó đã làm ra những thứ này, suy nghĩ chính tay mình sẽ đập cho kẻ đang gieo rắc tuyệt vọng này đã thôi thúc Phát mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

_Thế bây giờ chúng ta phải làm sao ?_Phát đánh tiếng trước.

_Tất nhiên là tìm câu trả lời cho tất cả chuyện này !_An dừng lại khi cảm thấy có điều gì đó là lạ_Mày không nhận được bất kì tin nhắn hay cuộc gọi nào sao ?

_Uhm' hữm ? Tao ngủ từ chiều giờ có biết gì đâu mà ?_Phát đáp lửng.

_Thế điện thoại mày đâu ! Có thể những đứa còn sống khác đang cố liên lạc cho mày đấy_An giục.

_Uhm' tao để trên phòng tao, theo tao lên luôn đi !_Phát bật dậy trong khi An cũng đứng theo rồi cả 2 cùng đi lên lầu.

_Những nơi khác cũng cúp điện như thế này à ?_Phát hỏi.

_Tao đoán là thế ! Zombie chẳng chừa nơi nào đâu !_An thở dài.

Đoạn cả hai cũng tới phòng ngủ của Phát, Phát chạy vội lại lấy chiếc điện thoại với niềm hi vọng rằng người thân của cậu vẫn bình an ở nơi nào đó. An thấy Phát đứng đó hồi lâu với chiếc điện thoại, An không dám hỏi hay cũng chẳng dám làm gì, chỉ biết im lặng đứng đó, vì có lẽ An cũng hiểu... Phát bật khóc phá tan cái tĩnh lặng của căn phòng, An khẽ đi nhẹ lại gần Phát, đặt một bàn tay lên vai Phát rồi cả hai đứng đó.

_Chúng ta phải tìm ra kẻ đã gây ra chuyện này !_An thì thầm.

_Snizzz...snizz..., uhm', và tớ sẽ cho tên khốn ấy một trận ! Hắn phải trả giá !_Phát nói trong một giọng căm phẫn.

_Tớ hứa với cậu điều đó !_An chắc nịch.

_Nè xem đi !_Phát đưa chiếc Iphone cho An, trong khi cậu lại ngồi phịch xuống giường.

An cầm lên xem, lướt qua những tin nhắn được gửi trong chiều hôm nay, 3 tin nhắn từ mẹ:

17h30: Nếu con có thức dậy thì ra ngoài ăn đỡ cái gì nhé !

18h30: Mẹ không chắc đây có phải là lời kêu gọi của Chủ tịch tỉnh hay không ? Nhưng có vẻ mẹ phải về trễ hơn dự tính, các gia đình khác cũng thế thôi con à.

19h: Vĩnh biệt con trai !

Mắt An cũng ngấn lệ, nhưng dường như chỉ thoáng qua cho tới khi An dừng lại bởi còn 6 tin nhắn nữa, và tim An chợt đập nhanh hơn bình thường khi những cái tên rất quen thuộc đối với mình:

23h: Tao nghe những tiếng kêu cứu vang vọng ngoài sân, tao không biết chuyện gì xảy ra nữa, mẹ dặn tao không được ra ngoài, bên mày có như thế không ? Tao sợ lắm !

2h30 sáng: Tao ngủ quên mày à ! Bây giờ mọi thứ đã im lặng hơn rồi, tao vẫn chưa dám ra khỏi phòng. Mày có nhận được tin nhắn của tao không ?

2h45 sáng: Phát ! Nếu mày nhận được tin nhắn của tao thì liên lạc cho tao ngay, đừng rời khỏi nhà nếu mày không có vũ khí, tao không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng Zombie ở khắp mọi nơi ! Và trong phòng tao có sẵn một khẩu súng AK, tao không biết nó nằm ở đó lúc nào nhưng có vẻ nó là thật.

3 tin nhắn từ Dũng, có vẻ Dũng cũng đã biết chuyện gì xảy ra, nhưng, khẩu AK ư ? Tại sao lại có 1 khẩu AK ở đó ? An không thể nào lý giải được ! Nhưng điều chắc chắn là Dũng vẫn còn sống, An cảm thấy mừng vì thêm 1 người sống thì thêm một cơ hội khi sống ở trong hoàn cảnh này. An nghĩ ngợi gì đó rồi nhấc máy gọi ngay cho Dũng, nhưng chỉ có tiếng rè rè vì mất sóng bên trong điện thoại. Sao có thể được chứ ? Tin nhắn chỉ cách đây chưa đầy 30' nhưng gọi lại không được, đầu An loáng thoáng hình bóng tên Destroyer. Chẳng lẽ là nó ? Không ! Quên nó đi !

An tiếp tục đọc tiếp những tin nhắn khác, nhưng điều làm An chú ý nhất là một tin nhắn đến từ một số chưa được lưu:

1h45 sáng: Nếu vẫn còn sống thì hãy ở yên đó, khóa chặt cửa cẩn thận. Nếu có súng thì hãy liên lạc với người gần nhất để họp thành một nhóm. Cố gắng đừng sử dụng súng, tiếng ồn có thể kéo lũ Quái vật đột biến tới bất kỳ lúc nào ! Nếu có thể sống, thì hãy lưu tâm tới chợ Bến Thành. Trực thăng của quân cứu viện sẽ đến đó vào lúc 3h giờ sáng hôm sau ngày 9 tháng 6.

Tin nhắn từ số máy 0169696969, thật đáng nghi, chắc hẳn người này phải biết chuyện gì đã xảy ra với thành phố, nhưng có vẻ hắn ta muốn giúp đỡ mà. Nếu như thế thì những việc diễn ra chẳng lẽ là do Tai nạn ư ? Cũng không hẳn ? Đầu An không thể nghĩ được gì thêm, và về chi tiết cây súng ? Và về chương trình Destroyer nữa ? Mọi thứ xâu chuỗi đến một điều gì chứ ? Tên Destroyer được gửi tới để làm nhiệm vụ gì ? Và người nhắn tin này là ai ?

_Ê Phát ! Mày có biết người có số điện thoại 0169696969 này không ?_An quay qua hỏi trong khi Phát đã ngừng khóc.

_Không ! Nhưng tao thấy quen lắm mày à ! Tao không nhớ chắc nữa !_Phát đáp lửng, ngả người xuống giường.

An không cố hỏi nữa, nhưng nếu điều người này đang cố nói là thật thì thật sự có rất nhiều điều phải làm. Và mọi chuyện thực sự phức tạp hơn nhiều lắm ! Nhưng trước khi có hành động gì đó hợp lý thì đọc xong 2 tin nhắn còn lại đã, hình như một là của Chánh

2h30 sáng: Phát mày còn sống không ? Nếu còn thì sang nhà tao ngay ! Tao biết ngoài đó rất nguy hiểm, nhưng nếu cứ ở mãi trong nhà thì không thể làm gì được. Gọi tao nếu mày nhận được tin nhắn !

2h45 sáng: Có vẻ như ai đó đã cố tình để trong phòng tao một khẩu Pistol M9, nếu tao có thể liên lạc được với những người còn sống khác thì tao sẽ tới chỗ mày ! Ráng chờ tao !

Thật kì lạ, đến cả Chánh cũng có một khẩu súng, điều đó làm An suy nghĩ mãi không thôi. như một ai đó cố tình sắp xếp sẵn ở đó vậy. Nhưng, cậu làm gì có khẩu súng nào ? Và Phát cũng thế, vẫn không hề nghe nó nói có khẩu súng nào trong nhà...không...không đúng !

_Ê Phát ! Mày có thấy khẩu súng nào trong nhà mày từ lúc mày thức dậy không ?_An quay qua hỏi Phát.

_Mày toàn hỏi câu gì linh tinh ! Tao có thấy khẩu súng nào đâu ?_Phát đáp như trêu.

_Không đúng ! Tao chắc là nó phải nằm đâu đó trong nhà mày ! Mày tìm phụ tao đi !_An loay hoay bắt đầu cuộc tìm kiếm.

_Mày toàn làm gì vớ vẩn !_Phát nói rồi cũng bật dậy tìm phụ.

Tâm trí An bây giờ chỉ duy nhất một điều: Mọi thứ đã được sắp xếp. Phải là như thế, quay ngang quay dọc khắp mọi ngõ ngách trong căn phòng trước khi dùng lại trước một cái tủ bằng sắt khá to.

_Tủ gì đây mày ! Tao mở được chứ !_An quay qua hỏi.

_Uh'm tủ để mền gối, tao chả bao giờ xếp vào đó !_Phát đang lom khom tìm dưới đất.

An kéo mạnh, hai cánh cửa tủ mở toang ra, An reo lên vui sướng khi phán đoán của cậu rất chuẩn xác, nhưng bên trong là một khẩu súng mà rất ít khi cậu được nhìn thấy, là khẩu Mini Grenade dùng loại đạn nổ tròn. An chỉ được thấy loại này qua những game từ rất xa xưa, Phát nghe vậy cũng chạy một mạch lại xem. Khẩu súng nòng tròn được sơn một màu xanh lá pha nâu, thiết kế cân xứng với người dùng. Phát cũng reo lên và không ngần ngại ôm khẩu súng và ngắm nghía...

Xoẻng................ tiếng kính vỡ từ phía hành lang phía trước tầng 2. An và Phát giật nảy người trước âm thanh xé tan sự im lặng, như một quán tính An vội vã chạy ra chốt cửa phòng lại, ra dấu im lặng với Phát rồi nép sát người vào cánh cửa nghe ngóng. Tiếng bước chân chậm rãi kiềm theo tiếng cồm cộp của xương va xuống nền đất, An kinh hãi nhưng vẫn cố ra hiệu cho Phát kiểm tra khẩu súng. Phát bối rối loay hoay mần mò từng cái nút, từng khe rãnh trên khẩu súng rồi lắc đầu nguầy nguậy. Chợt Phát đưa ngón tay đâu đó thì nghe tiếng "beep" khe khẽ vang lên, Phát đưa ngón cái ra hiệu như mình đã làm được điều gì đó. An khẽ lui lại, tiếng chân bắt đầu bước xuống cầu thang, Phát di chuyển ra phía đối diện cánh cửa trong tư thế nhắm thẳng vào chính diện. Peace khẽ cúi thấp người xuống, lụm một lon Pepsi còn nguyên cầm bên tay trái, trong khi tay phải rút cây Handgun cầm trước mặt.

_Bắn hạ nó hay im lặng chờ nó đi ! Tao không chắc khẩu súng có thể khai hỏa, và hỏa lực đủ để tiêu diệt con quái ngoài kia_Phát khẽ thì thào trong khi vẫn chú tâm vào cánh cửa.

_Nếu im lặng chờ nó đi thì khi mày đi ra sẽ chẳng biết khi nào nó sẽ tấn công. Như thế chúng ta sẽ có ít cơ hội sống sót.

_Nhưng nếu lỡ phát súng thu hút nhiều con hơn thì sao ?_Phát đáp trả.

_Thế mày nghĩ ra đường mà không đối mặt với chúng à ?

_Hmm...........

Tiếng chân dừng lại phía trước cửa, mồ hôi trên trán An bắt đầu vã ra như tắm, Phát cũng im bặt không dám hỏi nữa, bóng tối trong căn phòng mù mịt làm cho không gian và thời gian như ngưng đọng tại đó. An khẽ ném lon nước đập vào cánh cửa đánh cộp một phát,lon nước rơi xuống sàn, chỉ có im lặng đáp lại...một giây...hai giây...ba giây...An và Phát cùng nín thở...

Rộp.............Một cái móng vuốt xuyên qua cánh cửa bằng gỗ chắc chắn, thứ vuốt làm bằng lớp sừng trắng đục như khúc xương lòi ra ngoài, bén nhọn và lớn bằng một vòng eo của con người. An tưởng tượng nếu ban nãy còn nép vào sau cửa thì bây giờ chắc phải ruột gan nát ra tương hết cả, nuốt nước miếng một phát trước khi con quái vật rút vuốt ra khỏi cánh cửa ngọt lịm, khoảnh khắc sau đó là cánh cửa bị hất tung lăn vào góc tường để hiện rõ một con cóc khổng lồ bị biến dạng, với 2 cánh tay đầy những móng vuốt khổng lồ, nó đứng sừng sững trên đôi chân trước khi nhìn thấy hai hình thù người đang chĩa thẳng súng vào mặt nó. Nó rú lên một âm thanh chói tay đồng lúc đầu súng của Phát lóe sáng, viên đạn tròn đỏ mang theo ánh lửa soi lên khuôn mặt con quái vật dị hợm trước khi chạm vào và nổ uỳnh một tiếng. An đã cúi rất thấp người để tránh hơi nóng và kình lực phát ra từ viên đạn. Khói bay mù mịt, trước khi An kịp nhìn thấy điều gì thì lập tức Phát đã nổ súng thêm phát nữa, ánh sáng từ viên pháo soi lên khuôn mặt bê bết máu của con cóc trước khi nổ uỳnh thêm một phát nữa. An lóng ngóng đứng dậy nhìn trong màn khói dần tan, xác con Hunter bị lực nổ đẩy văng ra khỏi phòng chừng 1 thước, Phát hạ súng xuống, tay vẫn còn run run vì những gì diễn ra trước mắt. An ra hiệu một tín hiệu cảnh giác...

_Không biết còn nhiều con quái vật này ngoài kia hay không ? Nếu chúng lọt vào được đây thì chúng ta chẳng có đường nào chạy thoát được cả !

Phát gật đầu trong khi cố trấn tĩnh lại, An đứng dậy đi lại gần kiểm tra cái xác để chắc chắn là nó đã chết, mùi thịt cháy khét kèm theo mùi hôi hắt lên mũi làm An phải quay mặt đi nơi khác. Phát cũng đi theo sau An ra gần cửa, hai tai cố gắng bắt lấy những âm thanh nhỏ nhất, sau khi đã chắc chắn là ổn cả hai bắt đầu đi ra ngoài, vừa ra tới cửa thì Phát lên tiếng

_Tao vẫn thắc mắc làm sao mà nó biết chúng ta trong này ?

_Tao nghĩ là lúc tao gọi mày đã gây sự chú ý ! Lúc mày và tao vừa vào nhà thì cái bóng xoẹt ngang lúc đó có thể là nó.

_Nếu như thế thì tốc độ di chuyển của nó phải rất ghê gớm, tại sao lại tạo ra loại quái vật khủng khiếp thế này chứ ?

_Chúng ta vẫn đang đi tìm nguyên nhân đây !

_Thế chúng ta bắt đầu từ đâu ?_Phát dừng lại trong khi cả hai đang đi lên kiểm tra căn phòng mà con quái vật đột nhập.

_Trước hết tao muốn chắc rằng nơi con quái lọt vào, nếu nó có thể nhảy cao hơn 10m để vào tầng 2 thì chúng ta sẽ biết cách đề phòng chúng ! Sau đó có thể chúng ta sẽ tìm Dũng !

_Dũng ? Nó còn sống sao ?

_Tao đoán thế, nó nhắn tin cho mày lúc 2h45, tao nghĩ nó vẫn chưa dám rời khỏi nhà đâu.

_Nhưng lỡ có thứ gì đột nhập vào nhà nó thì sao ?

_Nó cũng đang sở hữu một khẩu AK như mày ! Tao chắc là nó sẽ ổn thôi !

_Nhắc mới nhớ ? Làm sao mà lại có một khẩu súng trong phòng tao ? Và cả Dũng nữa !

_Tao thật sự không biết !_An cáu gắt khi Phát hỏi đúng ngay những thắc mắc trong đầu An từ nãy tới giờ_Đó là lý do vì sao tao và mày phải tìm ra nguyên nhân của việc này !

_Mày nghĩ là có ai đó sắp xếp sẵn !_Phát gặng hỏi

_Uhm' ! Và tất nhiên là họ chẳng tốt lành gì đâu !

Cả hai đi tiếp mà không hỏi nhau thêm 1 câu nào nữa cho tới khi lên tới căn phòng trên tầng 2. Cửa phòng bị đẩy bung cả khóa, những vật dụng trong phòng dường như chẳng có hư hại gì ngoài việc cánh cửa dẫn ra ngoài ban công bị nát tan tành và kiếng vỡ văng khắp nơi trong phòng. An bước chầm chậm vào phòng, cố né những mảnh kiếng vỡ, rồi cậu dừng lại bên cạnh chiếc bàn, cầm cái hộp màu đen có hình con chim đại bàng giang hai cánh xuống như hình cán cân công lý, trượt nhẹ thì chiếc hộp mở ra. An ngạc nhiên khi trong đó là 6 viên đạn thon dài sáng cón, mà theo An nghĩ chính là đạn cho dòng súng Rifle, tại sao lại có đạn sẵn ở nơi này ? Mà lại không phải loại đạn của súng Mini Grenade của Phát, điều đầu tiên mà An nghĩ tới là vẫn còn có người khác sở hữu súng Rifle, tức là, vẫn còn những người giống như Phát. Chợt Phát khẽ kêu tên An sau khi Phát tìm được thứ gì đó. An quay qua và thấy Phát tìm được một cái túi có dấu hiệu như trên cái hộp An đang cầm, An vội chạy lại

_Mày tìm thấy nó ở đâu thế ?_An vừa hỏi vừa ra dấu Phát đưa cho cậu xem.

_Phòng bên cạnh, nó không từng ở đó trước kia. Tao thấy lạ nên đem qua cho mày xem !

An mở túi ra thì bên trong chứa 4 viên đạn tròn tròn màu đen mà An đoán ra chính là đạn cho cây Mini Grenade trong tay Phát, An cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì ít nhất bây giờ cũng có thêm đạn. An quay qua xem xét kĩ cây súng của Phát để chắc rằng nó vừa đúng kích cỡ với những viên đạn. Vừa in ! Nhưng theo như thiết kế thì hộp đạn chỉ chứa được 2 viên đạn một lúc, thật may mắn là ban nãy Phát bắn không hụt phát nào, nếu không thì chắc khó mà hạ được con quái ấy.

_Đạn của súng mày đó ! Mày tìm cách lắp đạn vào đi !

_Đạn á ? Trò gì nữa đây ? Cho súng và cho cả đạn à !

_Thật tình mọi thứ lộn xộn đến mức tao chả hiểu gì nữa rồi !_An lắc đầu ngao ngán.

_Thôi cứ tới đâu hay tới đó đi !_Phát nói rồi tìm chỗ ngồi phịch xuống để tìm cách nạp đạn.

An thì bâng quơ nhìn xa xăm về phía bên ngoài cửa sổ, vơ lấy đôi dép dưới đất cạnh cửa phòng, An từ từ bước qua những mảnh vỡ để đi ra phía ban công. Những vết xước, phía bên dưới phía ngoài ban công, đúng là vết xước từ đôi vuốt của con quái, chẳng lẽ nó leo lên ư ? Suy nghĩ ban đầu có thể nó đã nhảy lên thay bằng con quái vật có thể leo ư ? Càng nguy hiểm hơn nữa ! Phía bên dưới con đường vẫn vắng vẻ không có bất cứ thứ gì đang chuyển động, gió gần sáng thổi vù vù vào mặt An như cắt từng thớ thịt thành từng đường lạnh giá, nó như nhắc với An rằng nó đang lạnh lẽo và cô đơn trong cái thế giới này. Nhưng điều đó chẳng làm An thôi suy nghĩ về những thứ đang diễn ra, cậu sẽ làm được gì chứ ? Chỉ với khẩu Handgun bé nhỏ này. Nếu phải đối mặt với tên Destroyer thì cậu sẽ bị nghiền nát chưa tới 1s. Và cái thứ đó vẫn đang lang thang ngoài kia có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. An quay vào thì thấy Phát loay hoay cũng vừa xong, Phát cười tỏ vẻ đắc ý trong khi An thở dài rồi cùng Phát đi xuống dưới.

_Mày kiểm tra từng phòng trong nhà xem còn cái gì là lạ nữa không ? Tao cần xuống nhà bếp tìm cái gì ăn đã, xong thì ra trước cửa chờ tao.

_Ừ nhắc mới nhớ tao đang đói chết đây ! Lấy thứ gì đó cho tao luôn nhé !

Rồi cả 2 đứa mỗi đứa làm việc của mình, An đi xuống tầng trệt rồi rẽ phải để vào bếp, mọi thứ vẫn không có gì lộn xộn. An loay hoay một buổi thì cũng tìm được một ít Sandwich và một hộp Nuttella, thôi thì nhai tạm vậy. Đoạn An đi ra đằng trước thì cũng đúng lúc Phát cũng từ trên lầu đi xuống, An tính hỏi thì Phát lắc đầu nguầy nguậy, thế cũng hiểu là chẳng còn gì để xơ múi được nữa. Thế là cả 2 đứa chia nhau mấy cái Sandwich trước khi chuẩn bị lên đường.

15 phút sau cả hai cũng đã sẵn sàng, An ăn xong trước nên quay lại nhà bếp tìm thêm hai con dao cho mỗi đứa mang theo bên ngoài phòng khi bất trắc, lấy vải gói phần lưỡi lại rồi cả hai vắt vào trong cọng dây nịch. An bỏ hết tất cả đạn dược vào trong balô và đeo nó sau lưng, trong khi Phát thì bỏ những thực phẩm cần thiết trong Balô của Phát, và một vài thứ linh tinh của nó, nhất là cái bật lửa Zippo hàng hiệu mà nó thích nhất. Mọi thứ đã sẵn sàng, và cả hai chuẩn bị lên đường, bắt đầu từ đây, rồi ra đường Lãnh Binh Thăng, cập theo đó đến siêu thị Vinatex rồi đi theo đường đó tới Xóm đất, đó là con đường ngắn nhất tới nhà Dũng. An nhắc Phát lần nữa về chuyện phải chú ý trên đường đi, vì bọn quái vật như con cóc ban nãy rất nhanh và có thể tấn công từ trên cao, và khi bị bao vây thì phải phá vòng vây chạy ngay lập tức. Nếu có gì cấp bách thì chia nhau ra mà chạy, có gì thì gặp nhau ở nhà Dũng. Đâu đó xong xuôi, An và Phát mở cửa rồi cả hai cùng ra ngoài trong những ánh mắt cảnh giác cao độ. Con đường vẫn thế từ khi An bước vào nhà, An và Phát bắt đầu di chuyển, vượt qua mé bên kia đường, tay Phát vẫn luôn nắm chặt súng trong trạng thái sẵn sàng đối phó với bất cứ tình huống bất ngờ nào...

Cả hai vừa ra tới đường Lãnh Binh Thăng thì tiếng tin nhắn vang lên phá tan cái tĩnh lặng của cả con đường, An và Phát dừng lại, An quay qua kéo Balô Phát để lấy cái điện thoại ra, cả hai đều đang rất hồi hộp vì trước đó lẽ ra điện thoại đã hoàn toàn mất sóng. Việc có một tin nhắn đối với cả hai đứa là cả một phép màu trong thời khắc như thế này.

"Chương trình Hunting đã được khởi động, tốt nhất là nên chạy thật nhanh trước khi hắn đuổi kịp cậu, sẽ chẳng có nhân từ gì cả đâu, và hắn sẽ lẩn khuất đâu đó để có thể bắt cậu bất cứ lúc nào, và hắn sẽ không dừng lại."

An như rợn xương sống, cảm giác như vừa có một luồng điện chạy ngang người khiến cả người An đông cứng lại, vừa xong tin nhắn cũng là lúc trong An trỗi dậy một thứ cảm giác rất kỳ lạ. Rằng như đang có một cặp mắt từ đâu đó đang nhìn chăm chăm về phía cậu, cũng có thể chỉ là cảm giác. Nhưng nó rõ ràng và nghẹt thở hơn bao giờ hết. Và cũng có thể là đúng như vậy...vì chính An cũng không biết rằng, trên tầng 3 của một ngôi nhà cách nơi hai cậu đang đứng 50m, một cặp mắt đỏ lòm đang dõi theo hai người từng chút một trong bóng tối........................................rồi chợt nhắm lại để hòa vào bóng đen tĩnh mịch trong căn phòng !

Chương 4:

"Hành lang tối om chỉ có ánh sáng le lói phía đằng xa...không...mình đang ở trong một đường hầm...mệt mỏi...mình không thấy gì cả...chỉ là hình như có ai đó đang kéo mình đi...mình cố cử động nhưng không được...họ muốn đưa mình đi đâu chứ ? Tại sao mình lại ở đây ? Mắt mình không thể thấy rõ được gì nữa rồi...mình muốn ngủ...muốn đánh giấc thật dài...nơi này tối quá...mình thấy sợ...mình không chắc mình sẽ còn sống không nữa..."

"Ánh sáng lóa mắt quá...họ đưa mình tới đâu đây...nơi này lớn quá...tất cả đều màu trắng...mình chưa từng tới nơi này, mắt mình vẫn còn mờ...vẫn con người cao lớn...họ là ai ? Sao họ lại xúm lại quanh mình...họ muốn làm gì mình chứ ? Hình như có ai đó đang nâng mình lên, rồi tiêm cho mình cái gì đó, không, mình...mình...mình...không còn cảm nhận được gì nữa rồi"

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa" - Hồng Quang (HQ) bật dậy trong nỗi sợ hãi khủng khiếp, xung quanh là căn phòng tối om cũ kĩ, mùi gỗ từ sàn nhà ẩm ướt xộc lên mũi làm cho HQ cảm thấy khó chịu. Chợt một bàn tay đặt lên vai HQ khiến cậu hét lên

_Suỵt ! Làm gì la dữ vậy ?_Một giọng nói the thé từ phía sau lưng.

_Ai ? Làm cái khỉ gì thế hả ?_HQ giật phắc người ra trong khi cố quay lại để xem ai đang ở đó.

Bóng tối lù mù nhưng HQ vẫn nhận ra được khuôn mặt đó trong bóng tối...

_Tuấn ? Mày làm cái quái gì ở đây ? Ủa ? Mà tao đang ở đâu ?_HQ chỉ tay vào mặt Tuấn rồi nhìn quanh quất xung quanh.

_Nói sao nhỉ ? Chuyện dài dòng lắm, để tao xem phải bắt đầu từ đâu đã !_Tuấn lầm bầm.

HQ liếc nhìn đồng hồ thì bây giờ đã 3h30 sáng...

_Thế này nhé ! Sau khi thành phố tràn ngập Zombie...

_Zombieeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee !_HQ cắt ngang lời Tuấn trong vẻ ngỡ ngàng tột độ_Mày tào lao gì đó Tuấn.

_Mày không tin thì tí mày có thể chứng kiến bên ngoài, tao cần mày nghe cho rõ, khi tao tỉnh dậy thì mọi thứ đã như vậy, Zombie tràn ngập khắp nơi, tao cũng cố tìm cách liên lạc nhưng điện thì cúp, sóng điện thoại thì không có nên tao cũng chỉ biết ngồi đó...

_Khoan...ngưng...thế sao mày tìm được tao ?

_Để tao nói hết ! Sau khi phát hiện rằng trong phòng tao có 1 khẩu D.Eagle đầy đạn, tao quyết định tới nhà mày...

_Khẩu súng ?_HQ đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác_Gì lung tung thế ?

_Tao không biết nó đâu ra, tao chỉ thấy nó thật có ích và có dụng ý gì đó ?

_Rồi vậy tao với mày đang ở đâu ? Đây chả giống Flamington tí nào cả !

_Một ngôi nhà hoang trên đường Âu Cơ !_Tuấn dửng dưng đáp.

_Hả ? Làm thế quái nào mà mày có thể mang tao tới đây được ?

_Chiếc Lamborgini dựng ngoài cổng kìa !

_Lamborgini ? Mày có à ?

_Sao lại không ? Vì mày biết quá ít về tao thôi...

Chợt Tuấn ra một dấu hiệu im lặng, cùng lúc đó thì HQ cũng nhận ra một âm thanh phát ra từ phía ngoài cửa...

_Tiếng cái gì đó cà vào kim loại !_HQ khẽ thì thào.

_Uhm' ! Có thể là một con quái nhện, 6 cái chân của nó đều bén như rựa...

_Sao mày biết ?

_Tao vừa thoát khỏi nó đấy ! Nhưng có vẻ nó vẫn chưa chịu buông tha tao...

_Thế giờ chúng ta tính sao ?_HQ bối rối.

_À quên mất, khi tao thấy thì mày đang nằm trên một cái phao nổi giữa hồ bơi, và có một khẩu súng đặt cạnh mày. Tao để nó sát tường kìa !

_Đâu ?_HQ phấn khích nhưng vẫn giữ bình tĩnh để không phát ra bất cứ âm thanh gì.

Nói đoạn HQ rón rén bước tới nơi Tuấn chỉ, đầu óc cậu đang nửa hồi hộp nửa tò mò, vì những lời Tuấn kể nó mơ hồ và mông lung sao đó, cậu cứ mặc kệ, cũng chả có gì, nhưng có được một khẩu súng thì tuyệt vời biết mấy ! NQ chạm được vào nó, cái ống tròn tròn bán kính tầm 1cm, chắc là ống nhắm, à nó to hơn cậu tưởng, và khá dài nữa. Cậu đưa tay sờ hết khắp lượt cả cây súng trước khi ôm chồm nó lên. Một khẩu AWM ư ? Nó nặng quá ! Ít nhất cũng phải ôm sát vào người mới chịu lực được. Không khéo cậu có thể làm rơi bất kì lúc nào !

_Hey ! Cầm không nổi à ?_Tuấn khẽ gióng

_Tao đang cố kiếm thế để thích nghi với nó đây !

_Mày thánh à ? Không có chỗ tựa thì bắn làm sao ?

_Uhm' há ! Nhưng làm sao để bắn !

_Ngắm cho chuẩn ! Bóp cò là bắn ! Hỏi linh tinh....

_Từ từ mày ơi !!! Tao chưa quen lắm !

Tiếng lạch cạch ngày càng rõ rệt hơn, Tuấn không chắc những cái chân sắc nhọn đó có thể xuyên qua cánh cửa bất kỳ lúc nào. HQ vẫn loay hoay trước sức nặng của cây AWM, loạng choạng một hồi thì cậu cũng vác nó đặt được lên cái bàn đá đặt gần đó, chắc chắn đâu đó, cậu đưa mắt vào ống ngắm, điều chỉnh thước ngắm cho phù hợp. Tuấn khẽ ra hiệu cho HQ chú ý hơn, tiếng lạch cạch của cánh cửa run lên bởi thứ gì đó đè lên nó, rồi con quái vật di chuyển qua cửa sổ nằm chếch bên trái độ 3m, cái chân đầu tiên bắt đầu lú ra cùng với ánh sáng từ ngọn đèn đường phản chiếu lên móng vuốt sắc như dao cạo. HQ đã suýt phải hét lên khi nhìn thấy cái thứ đó qua Ống ngắm. Chưa có sinh vật nào to lớn và lông lá như thế, và càng kinh hãi hơn khi nó hiện rõ mồn một qua lớp kính cửa, con nhện khổng lồ với thân hình khô quắt và những chi rất săn chắc đang bò lồm cồm từng bước. Bỗng chốc nó dừng lại ngay chỗ kính, bên dưới phần thân giữa, lớp thịt bắt đầu đùn đùn nhau để lộ ra một khe hỡ, và từ trong đó, một con mắt đỏ thẫm trồi lên nhìn thẳng vào HQ đang ngắm thẳng súng vào nó.

_Làm đi !_Tuấn hét lên.

Tay HQ vẫn còn run run và không thể điều khiển cho tới khi nghe tiếng Tuấn đập vào tai, đầu óc bắt đầu trấn tĩnh lại. HQ tập trung vào ống ngắm một lần nữa để hồng tâm rơi ngay vào vị trí con mắt.

_Bóp cò là bắn, bóp cò là bắn !_HQ lẩm bẩm trong miệng khi cố gắng khống chế cảm giác sợ hãi bên trong.

"Đoàng" – Phát súng vang lên chát chúa rền vang khắp căn phòng, kèm theo đó là tiếng rú lên đau đớn của con nhện khi nó rơi xuống nền đất phía dưới, âm thanh như khuấy động cả một khu vực làm những tiếng chân bò xoàn xoạt ngày càng nhiều hơn và lớn hơn kéo đến. Bất giác Tuấn và HQ đều nhận ra được điều gì sẽ tới, phải hàng tá con như ban nãy đang bò khắp nơi trên mái nhà và 2 bên ngoài vách tường, âm thanh đã thu hút chúng đến gần 2 con người bơ vơ trong căn nhà.

"Ầm" – Tiếng một vật j' đó rất lớn va vào phía trước cửa trước mặt HQ, một đầu chiếc xe Bus đâm thẳng vào căn nhà bé nhỏ, sau vài giây bấn loạn trước hàng loạt thứ xảy tới, cả HQ và Tuấn đều cảm thấy vô vọng khi bản thân không còn đường lùi nào nữa, cánh cửa bị hất tung văng cả bản lề để lộ ra lối đi tang hoác, ánh đèn đường cùng với ánh sáng vàng của lửa bén lên từ chiếc xe Bus bắt đầu lớn dần.

"2 đứa mày ở trong đó làm gì ? Theo tao !" – Tuấn nhận ra giọng nói đó, trước khi kịp nhìn thấy một dáng người cao mảnh khảnh với mái tóc chẻ 2 mái đứng ngay lối đi, một tay ra hiệu, một tay vác khẩu Shotgun loại liên thanh 5 viên. HQ cũng chớp lấy từng giây phút quý báu, 2 tay ôm lấy khẩu AWM rồi đứng dậy thật nhanh rồi đi ra ngoài, Tuấn chạy trước cách đó vài bước chân. Sau tiếng nổ lớn bọn nhện khựng lại một vài giây trước khi tiếp tục di chuyển lạo xạo trở lại, cả 2 thoát ra căn nhà khi ngọn lửa từ chiếc xe Bus bắt đầu bao phủ lấy vách tường phía trước. HQ liếc thấy một tên Zombie chết bẹp dí trên tay lái, có vẻ âm thanh đã dẫn dụ nó tới đây, tình cờ thật. Tuấn mở cửa nhảy lên ghế trước trong khi đó người kia cũng nhảy lên khởi động máy xe, HQ chỉ kịp nhìn ngoái lại căn nhà đang chìm trong biển lửa cùng với những con quái nhện đang nhơn nhởn phía trên mái nhà trước khi đóng sập cánh cửa băng ghế sau lại. Bất thình lình một con nhện nhảy phóc lên nóc chiếc Lexux mà HQ vừa bước vào, chấn động từ thân hình nó làm cả thân xe rung lắc dữ dội.

_Khởi động máy đi, để tao lo con quái này_Tuấn vừa nói vừa cầm chắc khẩu DE trong tay, tay bấm nút để cánh cửa kính bắt đầu sụp xuống.

_Cẩn thận những con khác, sẽ nhanh thôi_Người đó đáp lại.

HQ vẫn còn đang hoang mang về tất cả mọi thứ diễn ra rất nhanh chưa đầy 15', và người đang lái xe kia là ai ? HQ chưa có cơ hội để hỏi thì tiếng máy xe đã nổ, Tuấn trong một động tác chớp nhoáng, cậu khẽ nhoài người ra ngoài, nhắm thật nhanh vào cái hình thù đang cố gắng chui vào chiếc xế hộp. Một chiếc móng sắc bén đâm xuyên qua lớp vỏ xe cứng cáp, chỉ còn cách đầu HQ chưa đầu 1 tấc, như một phản xạ HQ nằm rạp xuống thì đồng lúc một phát súng vang lên. Rồi hai phát. Con quái vật rú lên đau đớn rồi chiếc xe bỗng dịch chuyển kéo HQ ngã chúi về phía trước. Tuấn trở về ghế ngồi rồi nâng kính lên từ từ, HQ ngồi trở lại, ngoái nhìn ra đằng sau trong khi 4 5 con nhện nữa nhảy xuống cách vị trí xe vừa đi ngang qua 3 4 mét, ánh lửa lớn dần, rồi chập choạng thổi những tia nóng bùng sáng thật lớn trước khi một tiếng nổ rền vang biến mọi thứ chìm trong biển lửa...

* * *

Cánh cửa chính bằng đồng được chạm khắc tinh xảo khẽ bật mở trong sự nhẹ nhàng hết mức có thể, một bóng người khẽ lách qua khe cửa hẹp, chiếc áo choàng trắng trùm kín đầu để lộ đôi mắt long lanh dưới ánh đèn vàng heo hắt trong một cái sân khá rộng. Hai bên là hai dãy ghế đá cùng với kiến trúc tam cấp kiểu Hy lạp, với 2 bức tượng thạch cao 2 người con gái trước bậc thềm, bên trái là 1 người rất dữ tợn với đôi mắt màu đỏ với điệu bộ như chuẩn bị chiến đấu, còn bên phải ngược lại là 1 người phụ nữ phúc hậu đang dang tay với nụ cười hiền lành. Người đó chắt lưỡi trong một điệu bộ nhanh nhẹn, chân thoăn thoắt bước lên những bậc tam cấp, nhưng mắt luôn chú ý những cảnh sắc xung quanh trước khi dừng lại trước một cánh cửa làm bằng gỗ cứng chắc cùng với những hình vẽ theo trường phái điên loạn.

"Con sư tử đang vồ lấy một con rắn khổng lồ

Hai con chim đang cố mổ lấy mổ để vào một thanh kiếm

3 con chó đang rú lên khi ánh trăng tròn

Và...."

Một thứ gì đó mà hắn chẳng thể nào lý giải được, giống như một con hươu với cặp sừng, à không, không đúng, nó chẳng có hình thù gì cả. Đầu hắn ta cố gắng nhớ lấy tất cả các dữ kiện trước khi rút một cái nõ cầm tay, không quá lớn nhưng có thể bắn 2 mũi tên liên tiếp. Hắn cởi chiếc áo khoác vắt lên lan can cạnh bên phía sau 2 bức tượng, để lộ mái tóc ngắn cắt sát, cùng với 1 vết rạch chữ X mé bên đầu phải. Hắn áp tai vào cánh cửa để nghe ngóng âm thanh trước khi nhẹ nhàng kéo cần gạt đánh tạch một cái, cánh cửa hé mở, chùm ánh sáng vàng khẽ lách qua khoảng giữa hai cánh cửa. Hắn ta vội lách người rồi đóng nhẹ cánh cửa lại sau lưng. Trước mắt hắn là sảnh theo kiến trúc kiểu Ấn Độ với những tấm thảm trong những đền thờ trải dài theo 2 lối cầu thang dẫn lên tầng 1, phía trước mặt là một cánh cửa đơn bằng gỗ sồi màu vàng nhạt với hình một con như con rắn, bên trái là một cánh cửa kép xanh dương với những hoa văn hoa nổi bình thường. Hắn tặc lưỡi phát nữa rồi ngẫm nghĩ về thứ hắn vào tận đây để tìm, trong tâm trí hắn trước đây nơi này là 1 nơi đầy bí ẩn, nhưng ít nhất là không có những thây ma đi đi lại lại lang thang giữa những hành lang, hắn đã vài lần tới đây để tham quan nhưng lần đó chiến dịch vẫn chưa được kích hoạt, từ khi chủ tịch hội đồng quyết định chọn nơi này làm nơi nghiên cứu bản nguyên gốc của Virus X (gọi X là vì bản thân hắn còn chưa biết nó tên là gì), tức là dạng sơ khai nhất của Virus trước khi phát triển nó thành bản hoàn thiện như hiện nay. Nhưng nghĩ lại thì hắn thấy rất lạ, tại sao Phước lại muốn hắn làm điều này, nhất là khi lão ta lại không nói lý do nào, nhưng thật sự nhờ vậy mà hắn mới biết được mọi kế hoạch mà thoát thân trước khi mọi việc xảy ra. Trong khi nghĩ tới bản thảo mà Phước đưa cho hắn cùng với kế hoạch điên rồ của tập đoàn Genar, hắn nhớ ra mình đã quên đi điều quan trọng nhất mà Phước đã dặn: "Căn phòng thứ 3 của tầng hầm, tuyệt đối không được vào". Thà hắn không nói, chứ nói kiểu đó thì thực sự rất tò mò. Những thứ trong bản thảo đã đủ đáng sợ lắm rồi, còn có thứ đáng sợ hơn nữa sao ? Đoạn trấn tĩnh lại hắn ta lấy một tờ bản đồ bằng da cứng vắt đằng sau ra xem để chắc rằng mình nhớ đúng, rồi lại cất nó ra đằng sau lưng, đoạn hắn lại tiến về phía cánh cửa đôi xanh bên trái sảnh. Không quên nghe ngóng thật kĩ trước khi mở khóa, tiếng cửa sắt kêu rột roẹt rợn người. Cẩn thận nhìn vào trong, bên trong là 1 căn phòng bằng gỗ Nhật màu vàng nâu cũ kĩ, 2 bên tường là 2 tấm gương chữ nhật rất lớn, căn phòng chưa rộng tới 30m2 nhưng cảm giác rộng rãi lạ thường, bên dưới 2 tấm gương là 2 dãy ghế bành màu đen, sàn trải thảm đỏ và chùm đèn hoa phía trên trần. Đối diện về hướng trước mặt là cánh cửa bằng gỗ đen, và nằm sát cánh cửa là cái bàn làm việc bằng Inox sáng loáng.

"Sau cánh cửa đó là dãy hành lang dẫn tới "Phòng thờ" và "...một nửa phòng sưởi" " – Hắn nhớ như in những gì trong bản thảo, nhưng chợt nhớ một điều mà Phước đã chú thích trong đó: Trong phòng khách này có một lối đi bí mật ở đâu đó. Nó làm hắn khựng lại 10s để nhìn rõ hơn về từng chi tiết: Không có gì để đủ chỗ cho một cánh cửa cả. Hắn thở dài rồi bước tiếp về giữa căn phòng, chợt hắn dừng lại, không biết cảm giác đó là gì, hắn chỉ cảm nhận có thứ gì đó đang đến, ánh đèn vàng chập choạng...im lặng...hắn nghe có tiếng gì đó, nhỏ lắm, như từ xa xăm nơi này, hoặc do căn phòng cách âm quá tốt...nó như là.....chiến đấu cơ...

"Rầm" – trần phòng rung lắc dữ dội, đèn chùm nẩy lên kêu loảng xoảng, sàn bỗng rung lên một phát thật mạnh, hắn bất ngờ trước cơn chấn động, ngã ra sàn trong tư thế loạng choạng, một tấm thẻ rơi ra từ chiếc túi phía sau chiếc quần Kaki, khuôn mặt tròn trịa trên tấm hình cùng với cái tên bên dưới...

"Đăng Nguyên"

CHAPTER 5:

Tuấn khẽ liếc nhìn vào kiếng chiếu hậu, đám nhện đang gào rú khi bị bỏ lại phía sau, ngọn lửa từ căn nhà có lẽ sẽ thu hút đám Zombie đi về hướng đó, rồi Tuấn nhìn HQ rồi nhìn sang tên ngồi cạnh ghế phía trước. Bọn họ đang hoảng sợ, ít nhất là không có phương hướng, ừ thì ai cũng sẽ như thế nếu rơi vào hoàn cảnh này thôi...

_Vũ...sao mày tìm được tụi tao vậy ?_Tuấn quay qua nhìn Vũ trong khi bẻ tay lái rẻ trái sang đường Lữ Gia.

_Vũ !?!? Vũ Storm đấy hả ? What the..._HQ kêu lên trong khi nhoài người lên nhìn cho rõ mặt_Sao mày nhìn ngu ngu vậy.

_Tao đập mày chết giờ !_Vũ gầm gừ_Mà mày tính đi đâu vậy Tuấn ?

_Tao không chắc nhưng có lẽ là Viện nghiên cứu Sinh học – Quân sự (VNC) ở đường Trường Chin h_Tuấn vừa nói vừa đưa điện thoại cho Vũ xem_Tao nhận được tin nhắn đó lúc 2h15 trước khi tao tìm thấy thằng HQ.

_ "Cứu với..." ? Có vẻ như tin nhắn đã bị ngắt ngang bởi ai đó. Facebook đã gim vị trí nơi đó là Viện nghiên cứu Sinh học – Quân sự sao ?_Vũ nhìn kĩ một lượt rồi nhìn lên người gửi_ "Nhật Quang" (NQ)

_Hả ?_Tim HQ như đập liên hồi, có lẽ vì chính những thứ xảy ra liên tục mà HQ đã quên mất đi anh của mình, rõ ràng lúc tối NQ vẫn còn ở trong nhà mà, nhưng tại sao Tuấn chỉ tìm thấy được mỗi cậu_Mày...không thấy NQ ở Flamington sao Tuấn ?

_Không chắc...nhưng tất cả các thang máy đều tràn ngập Zombie, tao không thể lên trên được kể cả bằng thang bộ hay thang máy. Lúc đó tao thấy mày và tao đưa mày ra khỏi đó trước khi bọn Zombie phát hiện_Tuấn vừa lái xe vừa nói.

_Thế bây giờ NQ đang ở VNC à ?_HQ hỏi lại.

_Ừ...ít nhất là địa điểm cuối cùng..._Vũ ném cái điện thoại lại phía Tuấn_Nhưng có vẻ là đang gặp nguy hiểm.

HQ im bặt, có lẽ những viễn cảnh xấu nhất về NQ đang trào trong đầu HQ, tiếng tim đập mạnh, một con người giữa một thành phố đầy những con Zombie và quái vật, sao có thể ngồi im cho được, chỉ cầu mong nó đã đi theo một nhóm nào đó và còn sống...Chỉ vậy thôi cũng làm HQ rơi nước mắt...

Tuấn nghe thấy tiếng khóc của HQ nhưng không có biểu hiện gì, vì hơn ai hết cậu biết tất cả mọi chuyện, mọi thứ đã nằm trong kế hoạch của bọn Genar nhưng chúng đã lầm, vì cậu có thể đột nhập phòng dữ liệu và thay đổi mọi thứ, rồi cậu đã Kích hoạt chương trình này sớm hơn dự kiến để biến tất cả thành phố Hồ Chí Minh thành bình địa trước khi bọn Genar đạt được mục đích. Cảm giác thỏa mãn đang lan tỏa trong người Tuấn, cậu biết rõ cách để thoát khỏi nơi này, sau hàng tá chuyện cậu đã chán ngán phải lẩn lút trong bóng tối để chờ cơ hội hạ gục tập đoàn Genar, những kẻ đã cướp đi sinh mạng của người mà cậu yêu nhất. Sau sự kiện rò rỉ Virus ở Sài Gòn này bọn chúng sẽ bị cáo buộc vì đã nghiên cứu vũ khí hủy diệt, và phải chịu trách nhiệm về việc gây ra thảm sát cho hơn 20 triệu người dân ở Sài Gòn. Nghĩ tới đó cũng làm Tuấn khẽ cười. Nhưng điều mà cậu cũng thấy thắc mắc là bọn chúng bắt NQ để làm gì ? VNC là một trong 3 nơi duy nhất trong Sài Gòn còn đầy đủ lương thực, điện và thông tin liên lạc với thế giới bên ngoài. Chương trình này đã dựng lên những thành tường cao hơn 20m xung quanh thành phố để biến Sài Gòn thành khu thử nghiệm cho chiến dịch Zombie lẽ ra phải là 1 nơi hoang vu ở Tây Nguyên, không có cách nào vượt qua ngoại trừ việc dùng trực thăng và máy bay. Thành ra việc đầu tiên là tới VNC để tìm chiếc trực thăng dự phòng cho chủ tịch Genar, điều mà Tuấn chắc chắn là phải còn vì cậu đã đổi thiết kế chương trình để không ai có thể lấy được nó. Chỉ trừ duy nhất "nhãn khẩu" của cậu mà thôi, và cần thêm thức ăn và đạn dược ở đó để có thể phòng hờ những tình huống nguy ngập nhất.

"Có lẽ 2 tên Vũ và NQ phải cảm ơn mình vì đã để chúng còn sống, để mình có thể tới được đó, nhưng tiếc thay trực thăng đó chỉ cho 2 người, 1 phi công và 1 người nữa thôi. Hoặc là chỉ một mình đi hoặc 1 trong 2 đứa mày phải chết" – Tuấn suy nghĩ rồi tự cảm thấy sự dã man tràn dâng trong cơ thể....bỗng...

"Cẩn thận" – Vũ hét lên...

Chiếc Lexus va vào thứ gì đó rất mạnh, hất khối đó văng về phía trước đổ rạp xuống dưới gốc cây đèn giao thông, Tuấn giật mình đạp thắng như phản xạ kéo chiếc xe dừng lại, Vũ ngã hẳn về phía trước trong khi Tuấn cũng suýt đập mặt vào tay lái. Trấn tĩnh độ hồi để nhìn rõ thứ gì đã đâm vào mình thì Tuấn hốt hoảng khi đó chính là một...con chó, nhưng nó to và săn chắc hơn bình thường, và nó không có lông, dưới ánh đèn pha rọi vào, những thớ thịt tươm máu đỏ lòm cùng với những vết lở loét kéo khắp từ đầu tới đuôi. Khối thịt ấy bắt đầu lồm cồm đứng dậy, cú tông mạnh như vậy không những không làm nó bị thương mà còn làm nó trở nên điên loạn hơn bao giờ hết. Sau một tiếng tru dài kinh dị, Tuấn cảm nhận được những tiếng sồn soạt bắt đầu vang lên khắp xung quanh, trong những con hẻm, những dãy nhà, và trong những góc tối mà đèn đường không rọi tới được, những cặp mắt màu đỏ bắt đầu kéo tới, phải 30 – 40 con chó đang gầm gừ tiến về chiếc xe đang nằm giữa đường.

_Đi...đi ngay !!!_Vũ hét lên khi cả 2 đều nhận ra thứ gì sắp đến...

Chiếc Lexus nổ máy khi hơn 30 con chó đang chạy lũ lượt tới, tiếng chân nện liên tục và thoăn thoắt như tiếng động cơ máy cày. Bọn chúng chỉ còn tiến cách chiếc xe tầm 3m thì nhảy phóc lên vồ tới...chiếc xe bỗng lao đi nhanh như chớp hất văng cả những con chó đang ngáng đường phía trước, đánh võng loạng choạng qua những khúc đường, bọn chó sủa ầm ĩ sau đòn tấn công hụt rồi lại xông tới chiếc xe đang rú ga vọt đi mất.

Tuấn trấn tĩnh lại để chiếc Lexus đi đúng hướng, bọn chó đã bị bỏ lại phía sau nhưng bản thân cậu không cho phép lơ là thêm một phút nào nữa...

_Nếu không phải là chiếc Lexus với cải tiến "Rush Speed" thì có lẽ ta không thoát được bọn chúng đâu !_Tuấn thì thào nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

_Mày có sao không HQ ?_Vũ ngoáy cổ lại phía sau nhìn_WTF ! Mày có sao không ?

Tuấn hiểu được thái độ của Vũ đồng nghĩa với việc có lẽ HQ đã bị ngất sau cú tăng tốc đột ngột ban nãy, thể trạng nó vốn yếu mà, từ đây tới VNC không còn xa, chắc không kịp chờ nó tỉnh dậy.

Tuấn tặc lưỡi nghĩ rằng có lẽ nó nên thay đổi kế hoạch, nếu phải chờ HQ tỉnh dậy có thể làm trễ tất cả những kế hoạch của nó, và điều đó đồng nghĩa với việc hội đồng các nước lớn có thể quyết định hủy diệt nơi này để đảm bảo dịch không lây lan, và nó sẽ không kịp thoát ra khi tên lửa mang đầu đạn hạt nhân phá hủy nơi này. Nghĩ đến đó cũng làm Tuấn rùng mình, dù nó đã biết gần như mọi thứ trong kế hoạch này nhưng những tình huống bất ngờ như ban nãy có thể kết thúc tất cả. Và nó quyết định sẽ đi một mình khi tới được VNC, nó cần tận dụng mọi thời gian để thoát ra nhanh nhất, và 2 tên này sẽ làm nó chậm lại, có lẽ nó nên dùng 2 bọn chúng vào việc khác hay hơn.

Vào khoảnh khắc đó não bộ của Tuấn hoạt động tỉnh táo hơn bao giờ hết, nó bắt đầu nhớ lại bản đồ của VNC:

_Có 3 lối vào VNC, một lối chính diện và 2 lối 2 bên hông

_Căn phòng mà Tuấn sẽ tới nằm ở phía Bắc tầng hầm thứ 2 tính từ cửa chính diện

_Muốn tới được thang máy xuống hầm phải đi qua phòng nhân sự, và chắc chắn nơi đó là nhiều Zombie nhất.

_Nếu đi từ cửa bên hông bên phải, chỉ phải đi tắt qua phòng Kế hoạch và Nhà kho, 2 nơi đó chắc sẽ ít thây ma hơn, có lẽ nó nên xuất phát từ đó.

_Quan trọng nhất là khi xuống tầng hầm, dưới đó là khu nghiên cứu thực nghiệm của Virus trên động vật, và có thể bọn chúng đã thoát ra được khi chuông báo động mở. Nếu đi nhanh qua 2 dãy phòng thí nghiệm có thể đi xuống tầng 2 mà không phải đụng độ bất kì con quái vật nào.

Tuấn đã nắm rõ kế hoạch nhưng 2 điều mà nó đắn đo nhất lúc này, đó là làm sao chắc chắn không có quá nhiều thây ma đứng chắn lối vào thang máy và những chủng quái vật bên dưới tầng hầm là gì, trong toàn bộ kế hoạch của Genar thì duy nhất những chủng thử nghiệm không được tiết lộ cho bất kì ai cho đến khi thành phẩm, bọn chúng có thể tiềm ẩn nguy hiểm mà cậu không lường trước được. Nhưng khẩu DE cũng không phải là yếu, có thể lo được với 24 viên đạn. Chắc có thể tới phòng đó mà không tốn quá nhiều công sức, vì nó phải làm việc đó thật nhanh. Và có lẽ phải nhờ bọn này giúp sức...

Tuấn nhoẻn miệng cười khi chỉ còn cách VNC 2 cua quẹo nữa...

_Chút nếu HQ vẫn chưa tỉnh, thì mày ở lại canh nó, tao sẽ vào trước xem tình hình xem sao ?_Tuấn nói dóng qua Vũ.

_Mày không sợ à ?_Vũ nhìn Tuấn với ánh mắt kinh ngạc_Có thể nơi đó là 1 bãi thây ma ?

_Mày có ý kiến nào khác hơn à ? Nếu là trung tâm quân sự thì ít nhất chúng ta có thể tìm thêm vũ khí đạn dược ở đó ! Hoặc chúng ta sẽ chết ngoài này...và đó là manh mối duy nhất để tìm thấy NQ..._Tuấn đáp gọn.

_Uhm'...vì giờ tao cũng chẳng biết đi đâu và cũng chẳng biết phải làm gì nữa ? Tìm được càng nhiều người sống sót càng tốt thôi...nhưng mày phải hết sức cẩn thận đó, bây giờ mà mất thêm ai nữa thì tao không biết phải sống sót thế nào !

_Mày yên tâm, tao cẩn thận hơn mày nghĩ nhiều, nếu có gì tao sẽ thoát ra khỏi đó ngay !_Tuấn vừa dứt lời thì cánh cổng của VNC quốc gia cũng ở ngay trước mắt, cổng cao 3m bằng thép sáng loáng đang mở toang để lộ khoảng sân xi măng rộng với 2 bãi cỏ 2 bên và một hồ phun nước ở giữa.

Chiếc Lexus băng qua cánh cổng rồi dừng lại cách hồ nước chừng 3m, bên ngoài con đường chỉ nghe mấy tiếng khò khè từ đằng xa vọng lại, không gian yên lặng đến bất thường, bên trong sân và khuất đằng xa 2 bãi cỏ cũng chẳng có âm thanh gì ngoài tiếng mấy cành bàng khua vào nhau trong gió. Không có ẩu đả hay vết máu hay có dấu hiệu rằng nơi này đã được bảo vệ, không thể nào như thế được, Tuấn tỏ vẻ hoài nghi, lẽ ra nơi này phải Genar bảo vệ chặt chẽ chứ, vì chương trình chọn nơi này làm một trong những căn cứ quan trọng nhất ngoại trừ việc Tuấn đã sửa lại báo động để thả những thây ma trong khu chờ tiêu hủy tràn vào tầng trệt. Nhưng không thể nào Genar lại không đưa ra bất kì giải pháp nào, hoặc bọn họ biết không thể cứu nơi này nữa...

_Sao lại yên ắng thế nhỉ ? Không có vẻ như nơi này trải qua một cuộc chiến ?_Vũ nhìn quanh quất qua lớp kính cửa, lòng thấy bất an_Nhưng dù gì thì cũng không phải đối mặt với đám Zombie...

_Mày ở đây canh HQ đi, đóng cổng lại, tao vào trước xem sao..._Tuấn vừa nói vừa mở cửa xe.

_Nếu có gì thì chạy ra ngay nhé !_Vũ vừa nói với theo vừa ra khỏi xe để đóng cổng lại, trong khi vẫn nhìn HQ nằm bất tỉnh phía sau xe.

Cánh cổng đóng sầm lại, Vũ chốt khóa đánh rập một cái rồi quay lại xe, lòng nôn nao vì thứ gì mà chính Vũ cũng không hiểu rõ, mọi thứ đều bất bình thường như cái cách mọi chuyện bắt đầu, nhưng còn lối thoát nào khác chứ, không thể sống sót một mình được. Vũ mở cửa sau để xem tình hình của HQ thì cũng đồng lúc Tuấn đi khuất sau lối đi bên phải dẫn vào trong khu nghiên cứu...chỉ còn lại ánh đèn từ phía tầng 1 VNC chiếu xuống sáng cả một vùng sân rộng lớn...

***

Tuấn băng qua bãi cỏ hướng về phía lối rẽ bên phải VNC, tay lăm lăm khẩu DE, tai luôn nghe ngóng những âm thanh bất thường. Nhưng bặt nhiên không có bất kỳ âm thanh lạ nào, Tuấn ngước nhìn lên tầng 1 qua những cánh cửa sổ mở toang, không có ánh đèn cũng không thấy dấu hiệu của người hay Zombie, rồi lại đảo mắt về cánh cửa bằng đồng trước mặt. Bước qua bậc tam cấp tiến về phía cửa, Tuấn bước chậm lại, tay đưa súng lên ngang vai trong thế thủ trước khi áp tai sát vào nghe ngóng. Im lặng, bên trong là phòng thu nhận mẫu vật, Tuấn đứng sát đó độ 3s thì có một mùi gì đó sộc lên mũi...

"Thuốc sát trùng" – Tuấn thầm nghĩ, tay trái đặt lên nấm đấm cửa, tim chợt đập mạnh một phát làm Tuấn chùn đi vài giây, linh tính chẳng lành bóp nghẹn lấy cổ họng Tuấn lần nữa, cậu thở phì xua đi những suy nghĩ vẩn vơ rồi vặn nhẹ khóa. Cửa mở kèn kẹt kéo dài theo những tiếng vọng từ trong những hành lang khiến Tuấn rùng mình, chưa bao giờ cậu phải thực sự nằm trong chính cuộc chiến như vậy, dù được huấn luyện kĩ lưỡng cũng không thể lường trước những tình huống bất ngờ, mạng sống đôi khi chỉ quyết định trong tích tắc. Cậu cần phải tỉnh táo ! Cánh cửa hé mở, những chiếc bàn gỗ đặt sát mé tường phản vào mắt cậu nhờ thứ ánh sáng mờ mờ từ những ánh đèn lu đặt trên những dãy tường dọc theo lối đi, ánh đèn vàng yếu ớt được thắp sáng bởi năng lượng dự trữ. Cậu lách người qua khe cửa hẹp, cố gắng không gây tiếng động gì rồi bước chầm chậm tới chỗ dàn công tắc đèn, nơi đó nằm khuất trong góc tường ánh sáng không thể với tới. Quay lại nhìn quanh khắp phòng lần nữa để chắc không có thứ gì chuyển động trong bóng đêm, căn phòng dài khoảng 12m, ngang 8m, và trần nhà cao tầm 4m hơn, nơi đây là nơi tiếp quản những vật phẩm chuyển từ ngoài vào, sẽ được kiểm tra về trọng lượng, phân tích tính chất và được tiệt trùng kĩ lưỡng. Những chiếc máy nhỏ gọn đặt ở góc đối diện với Tuấn, bên cạnh là những kệ sách xếp tầng với chi chít những gói hàng màu đen và những hộp gỗ nâu được dán giấy "Safe". Ý nghĩ thoáng qua có thể có thứ nào nguy hiểm lẩn lút trong những khối hàng đó không ? Nó làm Tuấn chú ý về góc đó chừng 5s trước khi chắc rằng mọi thứ đều ổn, cậu quay về phía dàn công tắc, thận trọng mở công tắc đèn phòng nằm sát vách... Giây phút im lặng và bóng đen vẫn bao trùm lên mọi thứ, Tuấn băn khoăn về điều gì đang xảy ra ở nơi này:

1. Hệ thống điện trong phòng "Kĩ thuật tổng" có thể đã hư hỏng do nhiều nguyên nhân: Zombie tấn công, Quái vật tấn công, Chấn động,... và dù là gì thì cũng rất tồi tệ.

2. Khi báo động kích hoạt, hệ thống tự động ngắt nguồn điện để đảm bảo an toàn cháy nổ, chỉ để lại nguồn dự phòng ở các đèn dọc các dãy hành lang

3. Ai đó đã cố tình tắt hệ thống điện chính, mục đích gì thì Tuấn vẫn chưa rõ.

Không còn nguyên nhân nào khác, nhưng điều đó đồng nghĩa rằng thang máy dẫn xuống tầng hầm sẽ không hoạt động được, và việc trước tiên là khởi động lại nguồn điện chính, quả thật là phiền phức. Tuấn cảm thấy một con tức giận trào lên não nhanh như bầy ong ùa ra đập kẻ phá tổ, thời gian thì đếm từng phút, trong khi mọi kế hoạch của cậu gần như đã bị đảo lộn. Cậu đã đánh giá thấp khả năng ứng biến của tập đoàn Genar, nhưng...vẫn còn điều gì đó kì lạ...cậu chỉ mơ hồ về nó, kiểu như: "Có bao giờ tất cả những suy luận của mình đều sai ?". Và nơi này nguy hiểm hơn vẻ im lìm của nó... và linh tính của cậu một lần nữa lại nghiêng về hướng đó, cậu siết chặt DE trong tay, đi tiếp về phía cánh cửa phía bên kia căn phòng, nơi ánh đèn hành lang hất qua những kẽ hở thủy tinh trên cánh cửa xám. Tuấn dừng lại, nhưng rồi lại thất vọng "vu vơ" thì chính sự im lặng đằng sau đó. Tuấn cố gắng trấn tĩnh, muốn các giác quan phải thật tỉnh táo, phòng "Kĩ thuật tổng" nằm phía bên kia của dãy nhà, khá xa ! Tuấn nắm lấy chốt cửa đánh cạch nhẹ một cái, hành lanh rộng 2 mét mở ra trước mặt Tuấn, ánh đèn ngay khúc quẹo, vẫn là im lặng, bặt nhiên không có âm thanh gì, đi băng qua cánh cửa màu xanh rêu đậm.

"Kho chứa hàng" – Tuấn thì thầm. Các kiện hàng sau khi qua kiểm tra sẽ được chuyển tới kho chứa trước khi được đem tới các phòng chuyên môn. Tuấn chầm chậm bước tiếp, hết dãy hành lang này, bên trái là sảnh chính dùng để tiếp khách, nơi đó hết giờ làm việc buổi chiều nên có lẽ chẳng còn ai ở đó, cánh cửa sẽ khóa cho tới 5h sáng hôm sau. Rẽ phải là dãy hành lang dẫn tới thang máy dẫn xuống tầng hầm, chắc chắn nó sẽ không hoạt động nếu không có nguồn điện từ phòng kĩ thuật tổng. Tuấn tiếp tục băng qua sảnh chính thì gặp ngay ngã tư, rẽ trái sẽ ra cánh cửa bên trái tòa nhà tính từ sân trước của VNC, rẽ phải là 2 phòng họp và nghỉ trưa của nhân viên, Tuấn nhìn lướt qua rồi tiến thẳng về phía trước để tới Phòng kỹ thuật nằm phía cuối cùng. Chợt Tuấn dừng lại, cảm giác về một âm thanh xa xăm vọng vào tai từ phía 2 căn phòng Tuấn vừa đi ngang, có thứ gì đó ở đó, dù Tuấn không biết chính xác có đúng nó phát ra từ đó hay không. Không quan trọng !!! 2 cánh cửa phòng đó luôn khóa kín nếu không có lệnh mở từ bên ngoài, Tuấn đi tiếp, khẩu DE vẫn cầm chắc trên tay, nếu bên trong Phòng kỹ thuật có biến thì lối thoát ra cửa bên trái là nhanh nhất. Đoạn Tuấn đứng sát cửa phòng Kỹ thuật, áp một tai vào để nghe âm thanh phát ra từ bên trong. Tiếng máy điện phụ rè rè, tiếng bóng đèn ro ro,... không có bất kỳ âm thanh nào khác, khẽ nhìn qua tấm kính tròn phía trên cánh cửa: căn phòng rộng rãi với ánh đèn vàng chập choạng, 3 cái máy phát chính nằm song song cách nhau 2m, bao bọc bởi lưới B40 bên ngoài, mọi thứ được điều khiển thông qua bảng hệ thống. Tất cả đều hiện nút đỏ, Tuấn hiểu rằng nó đang không hoạt động, ngược lại về góc phải là hệ thống điện dự phòng, được điều khiển thông qua bộ máy tính gần đó, thẻ của Tuấn có thể đăng nhập vào máy tính đó. Chắc chắn không thấy gì lạ, Tuấn kéo nhẹ nắm cửa, từ từ bước vào phòng, cánh cửa đóng sập lại phía sau. Tuấn hạ súng xuống nhìn quanh quất trước khi tiến gần về phía máy tính, âm thanh rè rè từ chiếc máy tính đang mở, chợt Tuấn khựng lại khi thấy bàn phím phía dưới có dính máu, vết máu loang trên hầu hết các phím, một số rơi vãi ra xung quanh, vết máu nhỏ, có lẽ là vết thương nhỏ nhưng sao ai lại cố gắng trong tình trạng bị thương như thế chứ ? Và tại sao lại bị thương ? Lưỡng lự hồi lâu rồi Tuấn mở máy lên, chắc hẳn người dùng trước đó rất vội vàng, máy để chế độ Stand by thay vì Shut down hẳn, và... tại sao có người ngồi vào đây mà lại không kích hoạt chế độ Điện dự phòng ? Vô lý ! Họ muốn làm gì chứ ? Tuấn dùng thẻ đăng nhập vào máy, lướt qua những Program quen thuộc rồi dừng lại trên Icon, tiếng chuột đánh tách một cái, một dãy những thông số hiện lên trên một khung, bằng những thao tác nhanh nhẹn, Tuấn đã quá rành với hệ thống này, chỉ mất chưa đầy 15s để kích hoạt, mọi thứ dừng lại ở khung Yes – No trước khi Tuấn click chọn Yes để kết thúc quá trình...Ngón tay Tuấn dừng lại, Tuấn thở dài, tự cho mình suy nghĩ quá nhiều rồi nhấn tiếp vào nút Yes...

1s...2s...3s, đèn bật sáng, ánh đèn trắng quen thuộc rọi lên cả căn phòng sáng sủa, Tuấn chưa kịp đắm chìm trong ánh sáng chói lóa thì một âm thanh từ rất xa vọng tới, đồng loạt với những âm thanh vừa cất lên...

"Tiếng chuông báo động" - ầm ĩ và liên hồi qua những dãy hành lang, phía trên căn phòng và cả phía ngoài sân. Tuấn hoang mang tột độ dù không biết là loại báo động gì, trấn tĩnh trong giây lát trong sự rúng động của cả VNC, mọi thứ đều có mối liên kết: vết máu, không dùng diện dự phòng, sự yên ắng,... Tuấn chợt hiểu chỉ 3s sau đó, một nỗi sợ trào lên tâm trí cậu. Đúng rồi ! Người trước cậu đã cố gắng tắt hệ thống điện dự phòng vì nó sẽ kích hoạt một báo động đặc biệt: Escape – mở khóa tất cả các cửa ra vào các phòng trong tình trạng có hỏa hoạn hay có nguy hại từ bên trong cần thoát ra ngoài khẩn cấp. Và nếu họ đã muốn tắt, đồng nghĩa họ không muốn thứ gì đó thoát ra từ những cánh cửa, Tuấn đứng chết trân !

Tiếng còi vẫn rú ầm ầm vào tai Tuấn, nhưng...đó chưa phải là tất cả...Tuấn quay phắt người nhìn ra phía cửa nhưng một phản xạ tự nhiên...Tiếng bước chân và tiếng khò khè bắt đầu lớn dần...

***

"Con đường hầm tối dần, HQ nghe rõ tiếng nước chảy phía trên đầu, hơn ngàn lần cậu tự hỏi mình đang ở đâu, nhưng tất cả đều chỉ là từ Không to tướng. Phía trước là một ngã ba, tiếng chân người dồn dập hơn từ phía sau, nhưng vẫn chưa thật sự đáng sợ bằng những âm thanh phát ra từ những cánh cửa 2 bên mà cậu chạy qua. Lờ mờ đoán ra phía trước là cống thoát nước, nếu may mắn cậu sẽ nhảy xuống để trôi ra dòng sông theo đường nước thải. Bước chân cậu nhanh dần, cảm giác thoát khỏi tay bọn chúng đè bẹp cả nỗi sợ hãi về một nơi xa lạ với những bí ẩn xung quanh, nó thôi thúc cậu phải nhanh hơn nữa. Tới được ngã ba, xa về phía trước là căn phòng đóng kín cửa, cậu chỉ kịp nhìn thấy chữ Recycle...trước khi quyết định rẽ phải. Linh tính cho biết cậu đã đúng, tiếng nước chảy rào rào ngày càng lớn dần, chính là nó, Phòng tháo nước, cậu cắm đầu chạy thật nhanh, đẩy cánh cửa trước mặt bằng hết sức lực của mình. Không quan tâm gì nữa, cậu chỉ cần tìm thấy cửa thoát nước, nhảy xuống và cậu sẽ ra được bên ngoài. "Bên phải" cậu nghĩ thầm, lóe lên một chút hi vọng, cậu vội vàng bước tới đó, lòng nhẹ nhàng đôi chút. Đôi chân mỏi mệt chỉ muốn ngừng lại, tiếng chân đằng sau đã gần lắm rồi. Không còn thời gian để cho cậu do sự nữa,...nhưng...

HQ ngã quay ra khi nhìn thấy thứ bên dưới dòng nước, xác người chất đống, chúng phát ra những tiếng rên rỉ rợn người, một số chúng vùng vẫy trong cố gắng cố với lên phía trên. HQ chỉ biết ngồi đó, sợ hãi bao trùm lấy cậu, một cơn run lên bần bật, cậu thấy nhói phía sau cổ...nỗi sợ hãi tan biến...rồi cậu chìm vào giấc ngủ..."

HQ bật dậy trong tiếng báo động ồn ã khắp mọi nơi, Vũ đang lay mạnh cả người cậu trong một nỗ lực không ngừng nghỉ, thái độ đó đủ cho HQ hiểu rõ tình hình cấp bách đến mức độ nào, cậu choàng dậy, ánh đèn sáng trưng từ nóc tòa nhà rọi xuống sáng cả sân VNC, Vũ đã thôi lay người và thay vào đó là một dấu hiệu mừng rỡ pha chút lo sợ. Chắc Vũ cũng đang đinh ninh chưa biết thứ gì xảy ra với tiếng chuông báo động đó, HQ nhìn quanh quất để tìm thứ gì :

_Tuấn đâu ?_Cố gắng đứng dậy trong cơn ê ẩm khắp cả thân người

_Nó vào trong được 15' rồi, có lẽ nó đụng nhầm cái gì đó mới làm chuông báo động bật như thế này, tao đang lo cho nó đây !_Vũ thì thầm, trong khi cố lôi khẩu AWM ra ngoài cùng lúc với HQ.

_Nó vào một mình á ? Thằng điên này..._HQ đỡ lấy khẩu súng rồi dựng nó bên cạnh chiếc Lexus.

Trong một thoáng chưa đầy 3s, HQ có thể mường tượng thứ gì có thể xảy ra khi tiếng chuông cứ vang lên ồn ã như thế:

"Nó sẽ thu hút Zombie tới nơi này" – Bất giác HQ nhìn quanh quất, mọi thứ trong khuôn viên đều yên lặng, những... tiếng bước chân dồn dập từ phía bên ngoài thu hút sự chú ý của cả 2 người, Vũ nhận ra ngay thứ gì đang đến, cậu chạy vội tới cánh cửa sắt, cố gắng khóa nó lại, nhưng chỉ cài then thì thôi vẫn chưa đủ, với âm thanh ấy, phải đến một đại đội Zombie chứ chẳng chơi. Rồi Vũ thấy cọng dây xích sắt và một ống khóa bên trong phòng Bảo vệ cạnh cái cửa, may mắn thật, cậu chạy vội tới lấy rồi trở lại cánh cửa. Vừa luồng sợi xích qua cửa thì âm thanh gần tới mức buộc cậu phải nhìn ra: một bầy thây ma chỉ còn cách cậu chưa đầy 10m, Vũ cố gắng làm mọi thứ thật nhanh,...5m, luồng ống khóa qua đầu xích, 3m...gần quá rồi, cậu đã ngửi được mùi hôi xộc lên mũi,...không kịp rồi,...không...

Khóa đánh tách một cái cũng là lúc Vũ rút tay ra nhanh đến mức cậu phải ngã ra phía sau, những bàn tay lở loét gớm ghiếc gào rú qua song sắt, khiến cánh cổng run lên bần bật, 3 4 con rồi bắt đầu nhiều hơn, chen chúc chật kín cả con đường, Vũ vội vàng ngồi dậy rồi chạy tới chỗ HQ đang đứng loay hoay tìm cái gì đó:

_Viện quân sự quốc gia mà tới cả hệ thống phòng vệ vòng ngoài cũng không có !_HQ bực dọc_Tại sao báo động như thế rồi mà vẫn không ra ?

_Cánh cửa không chịu được bao lâu nữa đâu, hoặc là chúng ta phải vào đó, hoặc một chút nữa ở đây sẽ đầy thây ma_Vũ vừa nói xách cây Shotgun lên.

Cánh cửa đang chịu một áp lực ghê gớm từ bên ngoài, tiếng còi báo động cứ sang sảng...tiếng rắc từ then chốt cài gãy vang lên rõ to, cánh cửa bị ép vào trong bởi khoảng hở của sợi xích...

Như chẳng nói với nhau lời nào, HQ biết mình chẳng còn hi vọng gì ngoài việc phải chạy thẳng vào trong VNC, Vũ thì nhanh chóng mở cốp xe để lấy một ít đồ ăn nước uống trước khi cả hai nhanh chóng tiến về phía cánh cửa trung tâm của VNC...chợt...

_Nhanh lên..._HQ hét lớn khi thấy một bức tường thép trừ trừ hạ xuống từ phía trên cánh cửa chính...

Chỉ hì hục chạy mà chẳng dám nói thêm lời nào, sức nặng từ AWM khiến HQ cảm thấy đôi tay mỏi nhừ, chỉ cần 5m thôi, lên bậc tam cấp, cánh cửa đã ngay phía trước rồi...

Cánh cửa vẫn tiếp tục hạ xuống, chỉ còn cách mặt đất 2m5, và chưa đầy 10s nữa sẽ hạ xuống hẳn, Vũ đến trước, đẩy toang cánh cửa trong miệng lầm bầm cầu nguyện bên trong sẽ an toàn. HQ bước lên bậc tam cấp, 7 bậc nữa thôi...3 bậc...Vũ đứng ra đón lấy cây AWM HQ quăng tới phía trước, chợt HQ ngã ra, cậu vội bật dậy rồi cuối đầu bò qua cánh cửa chỉ còn 0,7m. Khi cả 2 chân vừa qua lọt cũng là lúc cánh cửa rớt sầm xuống.

***

Tuấn đứng bật dậy trong tiếng còi báo động vang vọng cùng với những tiếng bước chân rầm rập trải dài khắp hành lang. Chạy vội đến chỗ công tắc tổng ở góc phải căn phòng rồi gạt hết tất cả xuống, căn phòng chìm vào bóng tối, ánh sáng từ bên ngoài hắt qua lớp kính tròn nhợt nhạt. Tuấn bước từng bước rón rén đến bên cánh cửa, khuôn mặt tái nhợt vì tưởng tượng những gì sắp xảy ra. Khẽ liếc mắt nhìn ra phía bên ngoài thì một khuôn mặt méo mó đổ sầm lên phần kiếng cửa, Tuấn giật mình ngồi thụt xuống trong cố gắng không hét lên vì sợ hãi. Con quái ngoài kia cứ đẩy đẩy người vào cánh cửa, tiếng rên rừ rừ từ cổ họng đã bị rách một miếng, khều khào và đói khát, không phải một, phải là 2 3...không 5 6 con đang kéo tới. Tuấn run lẩy bẩy, cảm nhận những thứ tồi tệ nhất vừa đổ ập xuống đầu chỉ trong tích tắc, đầu óc Tuấn rối bời, không biết phải kẹt lại ở đây tới bao giờ, không có bất kì kế hoạch nào khả thi bây giờ cả. Hơi lạnh từ cánh cửa thép lan tỏa khắp sống lưng Tuấn, tiếng đẩy cửa sồn xoạt bên phía bờ kia...

Chợt...Tuấn nghe thấy âm thanh gì đó vọng lại từ phía xa của căn nhà, tiếng đánh uỳnh rất lớn như thế gì đó nặng nề rơi xuống nền đất, xung chấn của nó lan dưới đất mà Tuấn có thể cảm nhận được.

"Cửa chính" – Tuấn thầm nghĩ, và theo sau đó là ý nghĩa về Vũ và HQ, không biết bọn nó có kịp vào trong này hay không, chưa bao giờ Tuấn thì lại thầm mong bọn nó sống sót nhiều như bây giờ, vì nếu không Tuấn sẽ kẹt lại nơi này. Không không, không thể ngồi im như thế này mà không lên kế hoạch được. Tuấn vội chồm dậy, cố trấn tĩnh lại để cố thể dự đoán được tình hình:

_Với 24 viên đạn có thể đối đầu trực diện nhưng bọn chúng quá nhiều, đó là 1 cách nguy hiểm, nếu tính cả thải tất cả phòng làm việc thì ít nhất có tới hàng trăm người trong này.

_Căn phòng này nằm cuối cùng trong hành lang, dễ phòng thủ nhưng rất khó chạy, để tới được thang máy ít nhất phải đi qua một ngã tư, điều đó là không thể nào

Nhưng...nhưng...nếu HQ và Vũ còn sống, có thể tụi nó có thể thu hút sự chú ý của bọn thây ma về hướng khác, đó sẽ là cơ hội tuyệt vời để Tuấn có thể tới được thang máy, vì cậu sẽ phải thật sự tiết kiệm đạn, vì chẳng biết bên dưới tầng hầm có thứ gì.

Đúng rồi, Tuấn lê người đi kiếm thêm thứ gì đó, một cuộn dây nối điện 2 chấu, một bình ắc quy mini. Thang máy trong tình trạng báo động sẽ không thể hoạt động bình thường được, Tuấn cần chuẩn bị trước. Vớ cái ba lô cóc bỏ hết vào rồi đeo sau lưng, Tuấn rón rén bước lại gần cánh cửa và chờ đợi một tín hiệu gì đó.

Một phút trôi qua...tưởng chừng rất lâu, rồi hai phút...

Bên trong sảnh không có người nhưng cánh cửa sắt dẫn tới sảnh không đủ cầm cự quá lâu, lẽ ra phải có tiếng súng về hướng đó rồi chứ...

"Đoàng" – Tiếng Shotgun từ xa vọng lại, Tuấn giật mình trong cảm giác mừng rỡ và hồi hộp xen lẫn, Tuấn dứng dậy tựa vào kính nhìn ra ngoài. Bọn thây ma đã thưa hết, cầm sẵn DE trên tay. 10s ! 10s là đủ để bọn chúng kéo hết về hướng kia, cậu cần tập trung, ngó thấy chúng khuất hết tầm mắt...

"Ngay lúc này" – Tuấn kéo cửa thật nhanh rồi lách người ra ngoài, trong chưa đầy một giây định hình, trong quã ng hành lang chưa đầy 2 thước đến ngã rẽ phía trước, 6, không là 7 thây ma, cách nhau tầm 1 m, bọn chúng đang hướng sự chú ý tới tiếng súng ban nãy, trong lúc tất cả bọn chúng còn chưa chú ý đến sự hiện diện của Tuấn, cậu cần giải quyết thật nhanh,7 thây ma đủ cho 1 băng đạn, không được phép trật một viên nào. Một con quay lại, Tuấn giơ súng ra bắn thẳng vào sọ, khoảng cách chưa đầy 2m, tiếng súng vang lên giòn giã khắp dãy hành lang, bọn thây ở gần bắt đầu quay lại. Cũng là lúc 2 phát súng nữa vang lên xuyên qua đầu 2 con thây ma nữa, chúng gục xuống, Tuấn nhảy né sang để lách qua chúng, gần tới đoạn giữa, 4 con thây ma còn lại bắt đầu xồ tới...

Đoàng...Đoàng...Đoàng...3 phát súng trong tư thế vừa chạy vừa bắn, cả 3 thây ma lần lượt ngã xuống dãy hành lang ngang 3 thước, Tuấn cố chờ đợi trong nỗ lực để bước qua những cái xác. Chúng nằm vất vưởng ngang đường, cảm giác chúng chỉ cần động đậy phát là Tuấn có thể ngã ra ngay lập tức, chỉ còn một con ngay góc ngã tư, phía đằng xa thì cả đám Zombie bắt đầu nhận ra tiếng súng và sự hiện diện của Tuấn, những đôi mắt đói khát long lên sòng sọc, tiếng rít từ những đôi môi thối nát vang dậy. Tuấn giữ súng ngang vai, tiến sát đến ngã tư chỉ còn 2m, con quái bắt đầu giơ tay tiến về phía trước, Tuấn ngắm kĩ trước khi bóp cò...

Đoàng...

Trượt !!! Tuấn vấp phải thứ gì đó khi cố tiến chân trái lên, đường đạn xoẹt ngay qua tim cái thây ma, máu bầm bắn phún lên vách tường đằng sau, nó vẫn gào rú và tiến tới. Tuấn ngã người về phía trước rồi rớt xuống nền nhà, con quái vật chỉ còn cách Tuấn chưa đầy nửa thước, những giọt máu tươm từ trên cái thây ma rơi ngay trên đầu Tuấn. Con quái chồm tới trong nỗ lực bất chấp máu đang tuôn ra từ ngực nó, Tuấn lăn người về bên phải thật nhanh để né, rồi lồm cồm đứng dậy ngay sau đó. Bọn thây ma phía trước đang tiến về khúc quẹo nơi Tuấn đang đứng...

"Chết ! Lỡ phía trước thang máy còn thây ma thì sao ?" – Tuấn ngập ngừng rồi rẽ trái thật nhanh, bấy giờ cậu mới an tâm là dãy hành 30m ngang qua 2 căn phòng không có một thây ma nào. Cậu vừa chạy vừa rút một băng đạn vắt ở túi sau ra, tách một phát băng đạn cũ rơi ra, rớt xuống nền đất đánh cạch một phát, vừa lắp băng mới xong cũng là lúc đám Zombie từ 2 ngã rẽ lũ lượt kéo tới, hai căn phòng trên dãy hành lang là nơi những thây ma tràn ra ngoài, Tuấn cảnh giác hơn khi bắt đầu chạy qua đó, thang máy nằm ở cuối đường, chỉ còn cách 15m là tới đó.

"Phải thật nhanh trước khi bọn thây ma đằng sau đuổi tới"

Vượt qua 2 cánh cửa mở toang, Tuấn khẽ liếc nhìn vào đó, mọi thứ xáo trộn hẳn, những xác chết dưới sàn bắt đầu ngọ nguậy, những thây ma cụt chân cũng đang lê lết dưới nền đất, máu tươm đỏ cả căn phòng. Tuấn chạy thật nhanh, bấm vào nút mở cửa thang máy, cái bên trái bật mở, Tuấn chui ngay vào rồi nhấn nút để cánh cửa đóng lại. Nhìn qua khe hở cánh cửa, bọn thây ma đang lũ lượt kéo tới, phải đến một đám 10 con, cánh cửa đóng hẳn, Tuấn ngồi phịch xuống, thở hổn hển. Đoạn nghĩ ra điều gì đó, cậu choàng dậy nhấn nút xuống Base 1, rồi ấn liên tục vào nút giữ cửa đóng, cậu sợ bọn thây ma áp sát vào thành cửa sẽ đè vào nút mở cửa. Rồi thang máy bắt đầu rung lên, rồi cậu bắt đầu đi xuống, thang máy ở đây không dùng hệ thống ròng rọc như bình thường mà sử dụng đường trượt từ, rất êm vào không tiếng động. Tuấn giơ tay tắt đèn bên trong thang máy, cậu không thể gây sự chú ý khi xuống tới đó được.

Tầng hầm 1 cách mặt đất 15m sâu xuống lòng đất, ban đầu nơi này để nghiên cứu các mầm bệnh nên phải xây dựng cách li với mặt đất, và hệ thống sẽ ưu tiên khóa hẳn nơi dưới này nếu có gì xảy ra để ngăn mầm bệnh truyền ra ngoài. Sau đó, được sự cho phép của chính phủ, tập đoàn Genar đã mua lại thêm 2 tầng Base 2 và Base 3 để nghiên cứu đột biến sinh học. Những thông tin bên dưới này là tuyệt mật, những nhà khoa học làm việc dưới này theo chu kỳ 3 tháng liên tiếp mới lên mặt đất một lần, và họ được giám sát chặt chẽ của tập đoàn Genar. Nên không ai biết được, bên dưới tầng hầm là những gì trừ những người trực tiếp quản lí công ty Genar, nhưng chính họ đã cảnh báo cấp độ nguy hiểm ở cấp độ S (Đe dọa trực tiếp sinh mạng con người, có khả năng hủy diệt diện rộng, khó khống chế và để lại hậu quả nặng nề).

***

Camera tầng Base 1 (B1) trong phòng điều khiển lòe nhòe trong những hình ảnh đen trắng, tuy là một trung tâm hiện đại cao cấp nhưng có những thói quen cố hữu khi thi công, người ta vẫn thích dùng công cụ cơ bản hơn là hiện đại mà không cần thiết. Màn hình quay chỗ thang máy bắt đầu chuyển động, một tia sáng thoát ra từ kẽ hở giữa 2 cánh cửa thang máy, nhưng cũng nhanh như thế rồi tắt lịm đi mất

Chuông báo đến B1 đánh keng một tiếng, Tuấn ấn nút tắt đèn bên trong thang máy, mọi thứ chìm vào bóng tối, chỉ còn nghe hơi kim loại tràn ngập căn phòng, Tuấn giữ thân người cân bằng khi thang máy đáp xuống. Cậu ngồi khuỵu xuống, đưa mắt nhìn qua khe hở, ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài hắt vào, cậu chỉ thấy đối diện là một vách tường hợp kim màu trắng đục, bên trên có một vài chữ mà cậu cố nhìn cũng chẳng thế đoán ra được gì.

Chợt ! Một bóng đen bắt đầu lướt qua khe hở, che mất ánh sáng tới mắt Tuấn, cậu như cảm nhận được một luồng khí lạnh luồng qua sống lưng. Đó là một con khỉ không có lông, với những khoảng loang lổ trên da lộ cả những dây cơ đỏ thẫm ra ngoài, nó cao 2 m, lững thững trên đôi chân rắn chắc, đôi tay cũng dài hơn thước rưỡi với những xúc tu thay vì những ngón tay, nó đi khuỵu một bên, trên những cánh tay và những bắp đùi, những con mắt trồi ra liếc ngang liếc dọc liên tục, đầu trọc lóc, những nếp nhăn trên não lòi ra ngoài. Nó đứng khựng lại phía trước thang máy, Tuấn nín thở, nó quay qua thang máy trong bộ dạng đờ đẫn, bấy giờ Tuấn mới thấy rõ mặt nó, một bên mắt đã tiêu biến, mắt còn lại thì lớn hẳn ra che khắp cả mặt, những phần thịt còn lại đùn đùn nhau không còn phân biệt đâu là mũi miệng nữa. Nó dừng lại đó một lúc lâu rồi mới đi tiếp, tiếng chân bình bịch trên nền nhà từ từ xa dần, Tuấn bắt đầu trấn tĩnh lại, cho bản thân một phút thư giãn trước khi nhớ lại bản đồ nằm trong đầu, B1 với diện tích 10000m2 chia làm 5 phòng lớn tương ứng với 5 lục địa chính, cũng là nơi nghiên cứu các loài tương ứng với từng nơi. Tuấn chỉ biết sơ bộ chứ bản thân chưa từng vào nơi này, mọi tư liệu về bên dưới này là tuyệt mật, và có nghĩa là những thứ như con vật ngoài kia phải thật khủng khiếp. Ở những nơi giao nhau của 5 phòng là những phòng nghỉ ngơi, và cuối hành lang về bên trái tính từ thang máy là phòng điều khiển chính, ở đó có thể theo dõi tất cả các phòng thông qua hệ thống camera đặt ở đó, ngoài ra có thể mở khóa các cánh cửa thông tới 5 phòng lớn. Chỉ có một điều là, để xuống tầng B2 phải đi bằng thang máy ở phía dối diện, điều đó ít nhất phải đi qua 2 cánh cửa ngăn giữa các khu vực.

Tuấn tặc lưỡi, bảng điều khiển đó nằm ở dưới tầng B2 trong phòng tài liệu bảo mật, không khó để tới được thang máy nếu không chạm trán với bất kì con quái nào, tuy phần lớn bọn chúng đều có điểm yếu nhưng giáp mặt với 2 3 con cùng lúc là rất mạo hiểm. Tuấn kiểm tra lại bên ngoài trước khi xông ra, có vẻ không còn âm thanh lạ, mong rằng ngay ngã rẽ sẽ không gặp bất cứ con quái vật nào, tiếng súng sẽ đánh động những con khác kéo tới, nếu qua được cánh cửa nào thì dễ xử vì các khu vực được cách âm và các cánh cửa rất kiên cố.

Đoạn Tuấn hít một hơi thật dài, để tay lên nút mở cửa rồi ấn mạnh, cậu cần phải bình tĩnh, bất cứ sự mất tập trung nào cũng dẫn tới hậu quả nặng nề. Tuấn lao ra rất nhanh, hạ thấp thân người để tránh gây tiếng động, điệu bộ thoăn thoắt, Tuấn nép vào góc tường nơi ngã rẽ, cố gắng lắng nghe những âm thanh phía sau bức tường, con quái vật ban nãy đã đi khỏi tầm mắt. Chắc chắn rằng không có gì lạ, cậu bắt đầu lách người ra ngoài

"Phù" – Cậu thở khi hành lang phía trước trống trơn, chỉ có một vài vệt màu nâu đỏ rơi vãi dưới nền nhà, chắc là do con quái vật ban nãy để lại, Tuấn vụt chạy nhanh đến căn phòng, chỉ cách ngã rẽ chừng 15m. Tuấn đứng lại phía trước cánh cửa làm bằng hợp kim phủ trắng, Tuấn đưa tay đặt lên bảng điều khiển phía trước cánh cửa:

"Chọn cách để mở cửa" – Sử dụng Mật mã khu vực hoặc Trả lời câu hỏi luyện tập.

Tuấn đơ ra trong giây lát, không phải cánh cửa này chỉ mở bằng cảm ứng tay bình thường sao ? Rõ ràng là chú thích trên bản đồ là như thế mà ? Suy nghĩ đoạn thì Tuấn chọn Trả lời câu hỏi luyện tập vì mật khẩu khu vực chỉ cung cấp cho nhân viên vào mỗi sáng hàng ngày. Những nhân viên cấp cao làm việc nghiên cứu ở đây thường là những nhà khoa học, để ngăn việc có người lạ xâm nhập vào, nên họ đã thiết kế ra việc mở khóa bằng những câu hỏi Logic để đánh đố những kẻ không mời, tất nhiên với họ đó chỉ như những bài luyện tập não hàng ngày, và không mất quá nhiều thời gian để tìm câu trả lời. Nhưng với Tuấn là một chuyện khác, và không còn cách nào nữa, chần chừ bọn quái có thể tới bất cứ lúc nào. Màn hình bắt đầu hiện lên:

6 [15] 10

4 [6] 24

56 [72] 63

10 [...] 25

Suy nghĩ một hồi lâu, Tuấn chọn đánh [10] vào màn hình máy tính, tiếng tít vang lên khe khẽ, Tuấn thở phào nhẹ nhõm, cánh cửa bắt đầu mở ra.

Chợt ! Tuấn cảm thấy một luồng khí lạnh chạy ngang người, có thứ j' đó đang nhìn chằm chằm vào Tuấn, không biết từ hướng nào, chỉ biết là nó đang ở rất gần đây, Tuấn có thể cảm thấy hơi thở của nó phảng vào trong không khí ngột ngạt của dãy hàng lang với ánh đèn vàng. Tuấn vội bước vào, nhanh tay ấn nút để cánh cửa đóng ngay lại, mồ hôi Tuấn bắt đầu vã ra...

"Đúng là bọn quái vật này thật là đáng sợ, tại sao lại có những người muốn tạo ra chúng chứ" – tựa vào cánh cửa, Tuấn bắt đầu quan sát xung quanh, sợ hãi suýt chút nữa mất đi sự cảnh giác. Căn phòng rộng rãi với một chiếc bàn kim loại nằm ở giữa, phía xa đằng kia là dàn Camera cùng với hệ thống máy tính bên dưới, tường phòng nổi lên một màu xám đặc trưng. Có vẻ mọi thứ không có gì xáo trộn, chắc chưa có con quái vật nào vượt qua được cánh cửa này, Tuấn đi lại gần cái bàn, trên đó có một tờ giấy xé ra từ tệp tài liệu.

"Ngày 5 tháng 9 năm 2020

5h giờ chiều...

Cả tầng B1 được đặt trong tình trạng báo động chưa từng có, nghe một người cấp cao bên Genar thông báo rằng tình trạng lây nhiễm đang diễn ra trên mặt đất. Mình chịu giám sát một mình ở đây, có lẽ nên chờ đợi tiếp chỉ thị của quản lí VNC.

5h15...

Chuông báo động vang inh ỏi khắp B1, trên Camera mình đã nhận ra ai đó đã để đám Zombie trong phòng chờ tiêu hủy tràn lên tầng trệt. Các khu vực của B1 đã được cách li với mặt đất và tầng trệt để đảm bảo chặn đứng nguồn lây lan. Mình cảm thấy sợ, chưa bao giờ lại xảy ra chuyện này suốt 10 năm làm việc ở đây. Có lẽ mình nên tiếp tục theo dõi tình hình qua camera.

5h30...

Nguồn điện tổng đã bị ngắt rồi !!! Điều đó có nghĩa là chỉ còn nguồn dự phòng phát cho cả B1, B2, và B3. Bình thường ngắt điện tầng trệt thì phải để đường dây sang nguồn chính QS2 để duy trì nguồn điện trong thời gian sửa chữa. Nhưng ai đó đang vội đã quên làm điều đó, có nghĩa nguồn dự phòng chỉ duy trì điện trong 4 tiếng nữa, sau đó sẽ chuyển sang dùng điện dự trữ. Các thí nghiệm không có đủ điện có thể thoát ra ngoài bất cứ lúc nào. Mình chưa bao giờ thấy sợ như bây giờ...có lẽ...có lẽ mình nên thoát ra ngoài trước khi nguồn Dự phòng hết.

6h...

Ai đó đã xâm nhập vào cơ sở dữ liệu bên dưới B2, ai đó mà trong Camera mình nhìn không rõ. Sau đó họ chuyển B1 và B2 sang chế độ Mật khẩu, họ cố tìm lấy thứ gì đó rồi rời khỏi bằng đường hành lang bên phải B1 dẫn lên mặt đất. Người đó là ai ? Genar sao vẫn chưa cho người tới viện trợ được chứ ??? Mình không thể chờ được nữa..."

Tuấn thả tờ giấy trở lại bàn, có kẻ đã tới trước cậu, chính hắn đã thay đổi chế độ bảo mật thành sử dụng Mật khẩu, có vẻ hắn không phải tay vừa. Nhưng không biết hắn tới phòng Bảo mật thông tin để làm gì ? Và hắn là ai ? Tuấn ngơ ra trong giây lát, rồi cậu chợt giật mình bừng tỉnh khi có thứ gì đó chuyển động trên màn hình Camera, Tuấn chạy lại xem thì đó là ở khu Asia: Một con vật đen xì với lớp vảy đen, dài và to lớn như Trăn Nam Mỹ, luồn lách qua qua những ngõ ngách ở phía Nam căn phòng, rồi mất hút sau lớp tường màu xanh rêu. Tuấn ngồi phịch xuống ghế, cố tìm lấy những hình ảnh khác để khỏi phải tưởng tượng về thứ đó trong đầu. Nhìn lướt qua những dãy hành lang nối giữa các khu, phần lớn đều không có quái vật, kể cũng đúng, cánh cửa làm bằng hợp kim rất khó để vượt qua được. Thế con quái vật ban nãy ? Nó từ khu nào thoát ra ngoài này ? Nếu như thế chắc một trong những vách tường của khu nào đó đã bị phá vỡ. Tuấn xem xét kĩ lưỡng từng Camera một, chợt Tuấn dừng lại, bức tường ở khu Asia bị đục vỡ từ bên trong, đá văng hết cả ra ngoài, có vẻ cùng cỡ với con quái vật mà Tuấn gặp ban nãy. Để tới thang máy xuống B2 cần phải đi ngang qua khu Asia, một trong những thiết kế "đáng kinh ngạc" của đội ngũ kiến trúc. Genar vốn thích đánh đố người khác, và cả với Nhân viên của mình, vốn dĩ họ thích cảm giác chơi với những con người trí thức hiện đại nhiều hơn. Tuấn rủa thầm mấy câu rồi nhắm mắt lại suy nghĩ

"Chắc chỉ còn cách đó ! Mình đã làm nhiều tới mức này thì không có lý gì phải sợ hãi" – Tuấn hít một hơi dài rồi nhìn trở lên màn hình, quan sát những Camera trên đường đi tới thang máy xuống B2, từ đây phải băng qua hành lang trở lại ngã 3 chỗ thang máy vừa xuống, đi thêm 1 quãng nữa là đến ngã 4, rẽ trái đi thêm 1 đoạn là cửa dẫn tới đường nối 2 khu Asia và Africa, có đi thẳng tới cuối hàng lang, rẽ trái là cửa vào khu Asia, rẽ phải là ra vòng ngoài khu vực quan sát. Chỗ bị phá vỡ nằm ở hướng quẹo trái, kho vũ khí cũng nằm hướng đó...

"Phải làm thế nào đây ? Nếu mình vòng qua trái khu vũ khí thì có thể gặp con quái vật to lớn đó, nhưng nếu đi trực tiếp thẳng vào khu Asia, băng qua 1 đoạn mô hình thì có thể đi lên phía trên để tới khu vực Africa, rồi xuống để ra vòng ngoài để tới thang máy xuống B2" – Tuấn cau mài nghĩ ngợi, phải đưa ra một quyết định vào những thời khắc thế này sẽ khó khăn hơn bao giờ hết. Ngón tay nhảy vài nhịp lăn tăn trên báng súng rồi chợt nắm chặt, Tuấn quay đầu đi về cửa. Có lẽ cậu đã quyết rồi.

Cạch...tiếng cửa đóng khép nhẹ đến mức âm thanh như ở bên kia căn phòng, Tuấn quay mặt nhìn về hướng hành lang tới khu Asia...chợt...cảm giác về thứ gì đó ngay kề bên khiến Tuấn quay phắt lại, tới bây giờ thì làn hơi nóng kèm theo mùi hôi thối đã xộc thẳng vào mặt Tuấn...

"Quá gần" - phản xạ của não nhanh hơn nỗi sợ trong hoàn cảnh này, "Ở đâu ?" từng giây trôi qua trong lúc này đều là phí phạm, hướng làn hơi thổi tới phải nằm chếch góc phải phía trên...vừa nghĩ xong thì nòng súng của DE cũng chĩa thẳng về hướng đó...

"Đoàng" tiếng súng vang lên, tiếng đạn găm phập vào thịt kèm theo tiếng rú lớn đến kinh hoàng. Con vật rơi xuống sàn đánh ùynh một phát, da thịt nó bắt đầu chuyển sang màu nền đá xám tro, đôi càng nằm giữa 4 chân nằm sạt xuống đất cách Tuấn chưa tới 2 tấc, có vẻ chỉ cần chậm một chút nữa là 2 cái móng vuốt đã gim vào đầu Tuấn. Con vật như con bò cạp với cái đầu bọc một lớp vảy sừng như da cá sấu, lớp da bên ngoài có thể chuyển màu như tắc kè cả thân hình dài 1m5 nhưng không quá cồng kềnh nên đu bám rất dễ. Viên đạn đã gim thẳng vào ngay ngực dưới nó, một dòng máu đỏ chảy ra...chợt...Tuấn lùi lại, cảm nhận nhịp thở con quái vật đập trở lại, 4 chân nó bắt đầu ngọ nguậy. Tuấn không biết nhược điểm của con quái nằm ở đâu, nhưng chắc chắn phát súng vừa rồi ko giết đc nó, ko được, cứ dây dưa ở đây thì tiếng súng có vẻ sẽ kéo bọn chúng tới đông hơn nữa. Tuấn quay đầu lại rồi chạy thật nhanh qua dãy hành lang, tiếng khò khè vẳng tới đói khát và giận dữ, Tuấn chợt dừng lại nhanh như cắt bởi thứ to lớn đứng trước mặt. Một con gấu không có da đứng trên đôi chân to như gốc bàng, những đường gân máu như những con rắn chạy khắp những cơ bắp cuồn cuộn. Nó nhe hàm răng với quai hàm đã lở loét, chất nhờn hòa với nước dãi rỉ ra từ kẽ răng nhọn hoắc, nó gầm gừ khi phát hiện ra con mồi trước mặt. Tình trạng ngặt nghèo như bây giờ còn tệ hơn là một đám thây ma trên tầng trệt, tiến lùi đều là cửa tử, thời gian chưa bao giờ dài tới vậy. Mỗi khoảnh khắc trôi qua là mỗi cơ hội sống sót của cậu ít lại, không được, cậu nhủ với lòng phải chiến đấu tới cùng. Cố gắng quan sát con quái vật phía trước, nó đã bắt đầu lê đôi chân to lớn của mình sàn sạt trên nền đất, nhanh dần về phía Tuấn đang nhìn chằm chằm vào nó. Chợt khoảnh khắc mong manh mà Tuấn chờ đợi, một khe hở trên vai trái con quái lộ ra một con mắt với con ngươi đỏ thẫm, khẩu DE giơ lên cùng lúc với thông tin não Tuấn nhận được. Viên đạn bay ra ngay lập tức, đầu đạn găm vào cổ con quái,nó rú lên giận dữ rồi phóng nhanh hơn, phát thứ hai gim vào ngực trái,...chợt con quái rú lên đau đớn rồi đổ sập cùng với tiếng súng thứ ba. Con tắc kè sau lưng ban nãy đã lại biến mất hòa theo màu sắc của môi trường, tiếng máu còn nhỏ giọt cách xa đây, Tuấn cũng không quá lo lắng. Vừa nạp 3 viên vào khẩu súng vừa tiến tới trước bước qua xác con vật trơ trơ với tròng mắt vỡ nát, máu tuôn ra khắp một góc sàn.

"Rầm" - mặt đất rung chuyển dữ dội, Tuấn chệch choạng đôi chút trước khi lấy lại thăng bằng, dư chấn làm đèn hai bên nhấp nháy rồi sáng rõ như trước. Tuấn chợt nghĩ về thứ j có thể tạo ra trận động đất nhẹ vừa rồi, nếu là một vụ nổ trên mặt đất thì không sao, ý nghĩ về thứ j đó to lớn xoẹt qua nhanh như chân Tuấn vừa sải bước tiếp.

Đường hành lang khuất dần theo tiếng bước chân của Tuấn, chỉ còn lại ánh đèn chớp tắt của cái thang máy ở đoạn ngã 3...cho một tín hiệu đi lên đang lóe sáng.

�������(>G�-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro