Chương 1-2-3-4-5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1
Cơn gió sáng sớm biếng nhác có chứa một chút sợ sệt lướt qua sa mạn cửa sổ nửa trắng đục nửa trong suốt làm phất lên thanh âm như có như không trước nhuyễn tháp, khe hở lúc ẩn lúc hiện đúng lúc có thể nhìn thấy gương mặt buồn ngủ của thiếu niên ở bên trong. Hàng chân mày đẹp hoàn toàn giãn ra, nhãn tiệp (lông mi) dài mà mật (dày) tà tà hấp háy, cái mũi thanh tú thẳng tắp phập phồng thở như là tiểu động vật đang kiếm ăn, còn có đôi cánh hoa duyên dáng đang hé mở, vô tình lộ ra sắc thái điềm đạm đến an bình.

Cái cúc áo trải qua một đêm đấu đá đã trở nên không quá bền chắc rốt cục cũng rời ra khi thiếu niên xoay người, y sam rớt xuống lộ ra hơn phân nửa bả vai với làn da nõn nà, thiếu niên bất giác hồn nhiên miễn cưỡng cọ cọ lớp tơ lụa mềm mại dưới thân, sau đó theo thói quen nâng chân khoát lên trên chăn, vén lên vạt y đơn độc lại không chút nào keo kiệt mà loã lồ ra một cái chân trắng nõn thon dài. (cái tướng ngủ mất nết hết sức =_=)

Làm cho Hoành Húc sau khi thương nghị chính sự xong lại tới đây, nhìn thấy chính là một bức tranh phiến tình liêu nhân như vậy!

Hoành Húc bị cảnh đẹp đánh sâu vào có chút tâm viên ý mã (cái tâm lăng xăng nhức nhối =]]) đi đến trước giường, ánh mắt tham lam nhìn mảng lớn da thịt sáng bóng đang dao động trên người thiếu niên.

Tử Li trong lúc ngủ mơ ngâm khẽ một tiếng, tiếp theo xoay người nằm ngửa, tư thế toàn thân mở ra này tựa như dê con đang được dâng lên dàn tế, lộ ra cái bụng thật to mềm mại nhu thuận động lòng người đủ để khiến người bên cạnh phạm tội.

Hoành Húc cúi xuống ở trên đầu vai mượt mà mút ra một cái dấu hồng hồng, tiếp theo đầu lưỡi cuộn lại một đường đi xuống, liếm lộng hai hạt anh quả ngon ngọt.

"Ân" trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng rên rỉ tinh tế.

Hoành Húc nâng mắt lên nhìn thấy hàng chân mày xinh đẹp hơi hơi nhíu, nhãn tiệp như cây quạt nhỏ cũng nhẹ nhàng run rẩy.

Hoành Húc tà mị nhếch nhếch khóe môi, thân thủ dọc theo cặp đùi non mềm ngọc nhuận xoa nắn dần về phía trước, tiếp theo thủ pháp lão luyện nắm lên bộ vị mẫn cảm hơi hơi nhếch lên kia, nhẹ nhàng xoa nắn. Hô hấp của Hoành Húc có chút dồn dập một bên trêu chọc dục vọng của Tử Li một bên xem xét mĩ thái (dáng vẻ xinh đẹp) của hắn dưới tay mình mà nở rộ.

Khoái cảm giống như mộng lại không phải mộng làm cho Tử Li khó nhịn cong cong ngón chân, hắn cảm thấy mình hẳn phải nên mở to mắt tỉnh lại, nhưng cảm giác toàn thân vô lực cứ như bị mộng đè khiến cho hắn căn bản không phát ra một tia khí lực để mở ra hai mí mắt trầm trọng. Khoái cảm còn đang kéo dài , tất cả đều tập trung ở một chỗ dưới thân, nơi đó bị thiêu đốt giống như nham thạch nóng chảy quay cuồng, lại giống như lông chim nhẹ lướt, một loại thoải mái kì quái lại khó nhịn luân phiên khiến cho hắn vừa muốn hô to đình chỉ lại vừa khiến cho hắn muốn cầu xin tiếp tục. Tử Li cũng không biết thân thể hắn đang ở trong loại khoái cảm cực hạn dây dưa khiến hạ thân dần dần lộ ra mị hoặc tựa như sơ nam mà phòng xuất. Bỗng nhiên chỉ cảm thấy cả người giật mình một cái trong đầu bạch quang chợt lóe, thất hồn ngắn ngủi tuyệt không thể tả!

Tử Li bỗng dưng mở to mắt, không chút tiêu cự đối diện với đỉnh giường chạm rồng khắc hoa thở hổn hển, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, hắn hoa mắt nhức đầu ngồi dậy, trong phòng ngủ không có một bóng người mà chỉ có làn gió sớm không ngừng trêu chọc sa mạn.

"Chẳng lẽ là nằm mơ?" Tử Li nhíu mày vỗ vỗ cái trán lẩm bẩm.

Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Minh Nguyệt Xuân Lam cùng vài thị nữ bưng mặt bồn (bồn rửa mặt), chung muối, ly trà, đợi phân phó rửa sạch vật dụng mới tiến vào.

"Điện hạ, ngài tỉnh! Ta nói nếu ngài còn ngủ thì chúng ta cũng sẽ đánh thức ngài!" Xuân Lam trêu đùa nói.

"Điện hạ mau súc miệng đi, ăn sớm một chút còn phải đúng giờ dùng dược Lí thái y cho người đưa tới a!"

"Như thế nào còn uống nha! Cơn sốt của bản điện hạ đã sớm lui!" Tử Li mặt mũi ai oán nói. Hắn vừa nghĩ tới cái thứ thuốc đông y đen ngòm đắng muốn chết kia liền nhịn không được dạ dày co rút, đều đã uống ba ngày, hiện tại lại còn phải uống!

Minh Nguyệt thấy gương mặt khổ qua của hắn liền biết hắn sợ khổ dược kia, cho nên hé miệng khẽ cười nói: "Thuốc vào miệng sẽ không còn đắng nha, điện hạ, càng là đắng lại càng hữu hiệu, sốt của điện hạ tuy là lui, bất quá Lí thái y nói điện hạ thân thể yếu đuối, chi bằng dùng dược hảo hảo điều trị một phen!"

Tử Li bất đắc dĩ thở dài, tiếp nhận chung muối bắt đầu súc miệng, rửa mặt. Khi cho các nàng bưng dụng cụ lui ra ngoài, Tử Li bỗng nhiên gọi lại Minh Nguyệt hỏi: "Vừa rồi có ai tới phòng ta?"

"Có ta, Xuân Lam."

"Ta không phải nói các ngươi!"

"Này, bệ hạ sáng nay đã tới!"

"Hừ, ta biết ngay mà, cái tên hôi lang vô khổng bất nhập (không nơi nào không vào được) kia." Tử Li buồn bực nói thầm.

"Ách?"

"Không có gì. Minh Nguyệt, về sau nếu hắn còn muốn tiến vào, ngươi nhất định phải nhớ rõ đánh thức ta, biết không?"

"Ách, vâng!"

Chương 2

Khi Tử Li còn đang dùng thức ăn sáng thì Mặc Thủ cũng đã mang theo một dược hạp (hộp thuốc) đi tới cửa. Mấy thị nữ khác nhìn thấy người đến là thị đồng đưa thuốc, đều vội vàng đưa hắn vào trong.

"Điện hạ, dược đưa tới !" Mặc Thủ cẩn thận ôm dược hạp đi đến trước mặt Tử Li cúi đầu nói.

Tử Li gian nan nuốt xuống miếng rau trong miệng cau mày nói: "Trước đem đến chổ khác đi, đợi lát nữa rồi uống!"

Minh Nguyệt nghe Tử Li nói lại đi tới, không khỏi khuyên can: "Điện hạ điều này sao có thể, nếu lầm canh giờ dược hiệu sẽ phát huy không được đầy đủ ! Huống hồ dược lạnh cũng sẽ uống rất đắng!"

Tử Li biết có một nữ bao thanh thiên thiết diện vô tư như Minh Nguyệt coi chừng dùm, bản thân mình dù có muốn trốn cũng sẽ không xong! Hắn đành phải bất đắc dĩ thở dài hướng Mặc Thủ nói: "Vậy hiện tại đưa cho ta đi!"

Mặc Thủ lĩnh mệnh, vội vàng mở ra dược hạp thật cẩn thận nâng ra một chén thuốc đen thui còn một chút nhiệt khí đưa đến trước mặt Tử Li.

Tử Li bĩu môi tiếp nhận, hít sâu vài cái, sau đó một hơi rầm ừng ực đem thuốc tọng vào trong bụng, cuối cùng đến khi còn lại ước chừng một phần tư thì thật sự là chịu không nổi , chỉ thấy hắn đem bát đặt lên trên bàn liền cúi thân mình bắt đầu nôn ra một trận.

Trải qua vài lần kinh nghiệm, Minh Nguyệt cùng Xuân Lam đối với phản ứng của Tử Li đã thuộc nằm lòng, cho nên bọn họ đợi Tử Li tiếp nhận chén thuốc đã đem đường cùng nước trà chuẩn bị thỏa đáng, thấy Tử Li bắt đầu nôn khan liền chạy nhanh đưa lên nước trà cho hắn súc miệng, sau đó lại đưa lên miếng đường cho hắn ngậm.

Tử Li hoàn thành công tác đầy đủ xong, ngừng nghỉ trong chốc lát rồi nói: "Rốt cục cũng không có việc gì ! Ai, mỗi lần biễu diễn thật đúng là muốn lấy mạng, chẳng những đắng mà còn thối! Làm cho người ta vừa ngửi đã muốn phun! Cũng không hiểu được người khác vì sao luôn nói dược thơm dược thơm mà không nói dược thối dược thối!" (ám thị đó e=]]]]])

Minh Nguyệt Xuân Lam nghe vậy không khỏi hé miệng nở nụ cười.

Xuân Lam trêu ghẹo nói: "Điện hạ, dược những người đó uống đều là lấy bạch chỉ, huân thảo, đỗ nhược, đỗ hành cùng hao bản ngao ra mà!" (toàn là thuốc đông y đấy, aj muốn hiểu rõ vui lòng hỏi bác Gồ)

"Ha ha!" Tử Li không hiểu rõ lắm nên chỉ đành cười gượng vài cái.

"Điện hạ, nếu ngài đã uống xong dược, vậy Mặc Thủ cáo lui trước!"

"Ai, Mặc Thủ từ từ, ngươi lưu lại trong chốc lát được không? Ta còn có vài lời muốn cùng ngươi nói!" Đợi sau khi Minh Nguyệt cùng Xuân Lam lui ra ngoài, Tử Li mới nói, "Mặc Thủ ngươi không phải đang giận ta?"

"Mặc Thủ không tức giận!"

Tử Li đi đến trước mặt Mặc Thủ, "Thật sự? Ngươi không có giận ta giấu diếm thân phận với ngươi?"

"Ân. Mặc Thủ không có tức giận, chỉ là cảm thấy ngoài ý muốn mà thôi!" Mặc Thủ ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của Tử Li nghiêm túc nói. Lúc trước Tử Li bỗng nhiên không còn xuất hiện nữa, Mặc Thủ vẫn thực lo lắng, hắn không biết Tô đại ca có phải hay không bị chủ tử phạt hoặc là xảy ra chuyện gì khác, hắn thực hối hận tại sao mình không hỏi rõ ràng Tô đại ca là ở cung nào, nếu sớm biết thì chính mình cũng có thể đi hỏi thăm! Mặc Thủ còn thường xuyên đến tiểu viện kia chờ đợi, đợi một ngày có thể lại nhìn thấy Tử Li! Khả nhiều lần đều thất vọng rồi, thẳng đến lần đó theo Lý đại nhân đến khám bệnh ở tẩm cung bệ hạ mới gặp được Tử Li! Chẳng qua cuộc hội ngộ như vậy thật sự là ngoài ý muốn của hắn! Hắn vẫn nhớ rõ thiếu niên nằm ở trên giường lúc ấy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, dưới hàm tràn đầy máu tươi, thân mình nho nhỏ nép trong long sàn thật to, bộ dáng suy nhược làm cho người ta nhìn đã cảm thấy đau lòng không thôi!

Tử Li biết Mặc Thủ cũng không có hỏi lại mới nhẹ nhàng thở ra: "Không tức giận là tốt rồi! Vậy ngươi về sau còn nhận thức Tô đại ca ta đây không nha?"

"Ách, nhưng Tô đại ca cũng không phải Tô đại ca, điện hạ cùng Mặc Thủ thân phận cách xa, Mặc Thủ không dám vượt qua!"

"Cái gì điện hạ hay không điện hạ, cách xa hay không cách xa!" Tử Li đặt lên bả vai Mặc Thủ nói, "Mặc lão đệ nha, ngươi nên biết điện hạ ta đây chẳng qua chỉ là danh hiệu trên danh n ghĩa, nói đến thân phận của ta, nói trắng ra chỉ là một tù nhân. Ngươi nói như vậy có phải hay không khinh thường ta nên không muốn cùng ta dính tới quan hệ gì nha?"

"Không phải, không phải!" Mặc Thủ nghẹn họng hoảng đến liên tục lắc tay nói, " trong lòng Mặc Thủ chưa từng nghĩ như vậy!"

"Nếu không nghĩ tới, vậy bây giờ còn nhận biết Tô đại ca ta đây hay không?"

"Ân." Mặc Thủ có chút ngượng ngùng gật đầu.

"Lúc này mới là anh em a!" Tử Li vỗ vỗ bờ vai của hắn hào khí nói, "Về sau ngươi có Tô đại ca hậu thuẫn a, có ai khi dễ ngươi ngươi lập tức tới tìm ta, ta giúp ngươi xử hắn!"

"Ách! Hảo! Bất quá, Mặc Thủ có điểm nghi vấn, điện hạ vì sao phải gọi mình là họ Tô? Điện hạ không phải họ An sao?"

"Này, vấn đề này có điểm phức tạp, cứ xem nhẹ nó đi! Bất quá ngươi chỉ cần biết rằng ta gọi là Tô Tử Li, là Tô đại ca của ngươi là được rồi!"

"Nga!"

Tử Li càng kéo hắn lại gần giả bộ làm tỉnh hỏi: "Khụ khụ, Mặc Thủ nha, còn nhớ rõ chuyện lần trước lúc ta giúp ngươi đảo dược, tay đụng tới một loại dược phấn (thuốc bột), sau đó làn da của ta liền ngứa lên vừa đau lại nóng không?"

"Đương nhiên nhớ rõ! Trước đó ta đã nói với ngài không thể loạn chạm vào nó!" Mặc Thủ có chút kỳ quái Tử Li vì cái gì bỗng nhiên nhắc tới việc này.

"Hiện tại dược phấn kia ngươi còn không?"

"Có, trong dược khố có rất nhiều mà!"

"Ngươi có thể lấy đến không?"

"Này đương nhiên, ta là người trông nom dược khố a!"

"Vậy thì tốt quá! Ngươi có thể lấy một chút đưa cho Tô đại ca của ngươi không?"

"Có thể, trở về ta cùng Lý đại nhân nói một tiếng, hắn hẳn là sẽ cho!"

"Không phải, không phải, ta là nói ngươi đưa cho ta, lấy trộm, không thể để cho người thứ ba biết đến nga!"

"Ách, là cho ta đi trộm sao?" Mặc Thủ nháy mắt mấy cái hỏi.

"Này, này không tính là trộm, chỉ có thể nói là lén lấy, được không? Ngươi là trông nom dược khố đúng không? Như vậy ngươi còn có quyền lợi lấy vài thứ, biết không?"

Mặc Thủ mờ mịt lắc đầu.

"Được rồi, được rồi, nói như vậy đi, cùng ngươi giữ dược khố còn có những người khác đúng hay không? Những người đó khẳng định không được đầy đủ bổn phận thành thật giống như ngươi vậy đúng hay không? Bọn họ khẳng định cũng sẽ âm thầm trộm lấy dược liệu trong dược khố đúng hay không? Nếu dưới tình huống bọn họ lấy mà ngươi không lấy, bọn họ sẽ cảm thấy được ngươi quá mức thanh cao, cùng bọn họ căn bản không phải một loại người, cho nên bọn họ sẽ ngầm xa lánh ngươi, hãm hại ngươi! Vì để ngươi có thể có một hoàn cảnh làm việc và mối quan hệ giao tiếp với người tốt hơn, ngươi phải hi sinh vấy bùn lên thân, bọn họ mới không cảm thấy được ngươi là ngoại tộc, mới có thể không kháng cự ngươi thậm chí chấp nhận ngươi!"Tử Li mang lời nói thấm thía vỗ vỗ bờ vai của y nói, "Cho nên Mặc Thủ, ngươi phải trộm dược, nga không, là lén lấy dược! Đi thôi, đi lấy loại dược phấn ta đã nói với ngươi cho ta, sau đó chứng minh cho bọn hắn xem, ngươi cùng bọn họ là giống nhau!" (mẹ ôi =]]]]]])

Mặc Thủ lăng lăng nhìn Tử Li, trong mắt rộng mở quang mang làm cho Tử Li nhịn không được chột dạ rụt lui đầu.

"Ta cuối cùng cũng biết vì cái gì bọn họ luôn nơi chốn khó xử ta , cám ơn Tô đại ca đã chỉ điểm! Ta nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người lén lấy được dược! Tô đại ca ta đi trước, sau khi lấy dược xong ta sẽ lập tức đưa tới cho ngươi!"

Tử Li nhìn bóng dáng Mặc Thủ vội vàng đi ra, bỗng nhiên có chút hối hận vì sự xui khiến của mình!

Chương 3

"Tám viên, chín viên, mười viên! Mười viên dạ minh châu, năm khối lam điền ngọc, sáu cái nhẫn phỉ thúy, còn có mười ba phiến vàng lá, tám sợi trân châu hạng liên(vòng cổ), còn có một cái, cái này gọi là gì? Ai, quản nó làm chi, chỉ cần đáng giá là được!" Tử Li đóng cửa sổ ngồi xổm bên giường đem tài sản hắn mỗi ngày sưu tầm lấy ra để trên đệm chuyên chú tính toán một lần. "Như vậy có vẻ còn chưa đủ nha! Ai biết ta phải trốn chạy bao lâu mới có thể hoàn toàn thoát khỏi truy binh chứ? Đến lúc đó nơi nào cũng phải dùng đến tiền nha! Ừ, quả thật không đủ! Còn phải thu thập nhiều thêm một chút mới được!" Nghĩ như vậy, Tử Li cẩn thận đem châu báu gói kỹ chuẩn bị thả lại dưới sàng, "Không được, đặt ở nơi này rất không tốn sức tìm thấy! Vạn nhất có người quét tước đáy giường ta đây không phải mất trắng còn gì!"

Tử Li nhìn chung quanh phòng ở, phát hiện cũng không có chỗ nào đủ an toàn có thể dùng để giấu mấy thứ này!

Đang lúc Tử Li phát sầu nên đem tang vật giấu ở nơi nào thì chợt nghe ngoài cửa truyền đến một thanh âm lanh lảnh: "Thỉnh Bắc Linh tam hoàng tử tiếp chỉ thụ thưởng --"

Tiếp chỉ thụ thưởng? Làm cái gì rầm rộ vậy a? Tử Li vội vàng lấy châu báu nhét vào bên dưới gối đầu của mình rồi lọt tọt chạy ra phía cửa, còn chưa có mở thì cửa phòng đã bị người từ bên ngoài đẩy ra, Minh Nguyệt cùng Xuân Lam mặt mang vẻ vui mừng vội vàng đi tới hành lễ nói: "Chúc mừng điện hạ, xin điện hạ mau cùng chúng ta đi ra tiếp chỉ!"

Tử Li có chút khó hiểu bị các nàng một tả một hữu khiên ra chính sảnh, vừa tới cửa đã bị bọn cung nữ thái giám đứng trong viện tay nâng khay làm cho hoảng sợ. Oa, nhiều người như vậy!

Lẫm công công vừa thấy Tử Li, lập tức đi lên trước mặt mày hớn hở nói: "Điện hạ vạn phúc a! Mấy ngày trước đây nghe nói điện hạ ngài kim thể (thân thể quý báu=.=) nhiễm bệnh, lão nô trong lòng rất gấp nha, nhưng vì phải thường xuyên ở trước mặt bệ hạ hầu hạ , cho nên không thể lại đây ân cần thăm hỏi điện hạ. Nay lão nô phụng mệnh riêng tiến đến truyền chỉ cho điện hạ ngài, nhìn thấy điện hạ ngài đầy mặt hồng quang, kim thể an khang cũng an tâm!"

Tử Li nghe hắn mở miệng đem từ đầu tới đuôi khách sáo một lượt, thật là một tên tiểu nhân thấy gió bẻ lái xu nịnh! Bất quá mọi người đều nói"Giơ tay không đánh mặt người cười" , nhìn hắn cười thiếu điều đã tới trình độ thấy răng không thấy mắt, Tử Li cũng không muốn làm hắn mất mặt, cũng chỉ có thể ngoài cười nhưng trong không cười cùng nói vài lời khách sáo.

"Vừa rồi nghe Lẫm công công nói truyền chỉ, không biết Lẫm công công truyền chỉ gì?"

"Ôi, xem lão nô hồ đồ, chỉ để ý cùng điện hạ ngài nói chuyện mà trì hoãn chính sự! Sáng nay bệ hạ thu được cống phẩm từ phiên quốc, thật là vui sướng cho nên đem cống phẩm phân ra để các nô tài đưa đến các vị nương nương cùng công tử, phần của điện hạ ngài là bệ hạ tự mình chọn lựa nha,vinh dự này ngay cả nương nương công tử cũng hưởng không được" Lẫm công công tự cố vuốt mông ngựa nói, vẫn không phát hiện gương mặt Tử Li càng ngày càng khó coi.

"Điện hạ nhìn xem này danh mục quà tặng này,"

Tử Li đen mặt một phen đoạt lấy thánh chỉ trong tay Lẫm công công ném trên mặt đất, hành động đại nghịch bất đạo này thoáng chốc làm cho những người có liên can chung quanh quá sợ hãi.

Chỉ thấy Tử Li hổn hển mắng: "Cái gì vậy, ngươi trở về nói cho cái tên hoàng đế tự cho là đúng kia của ngươi biết ,bản điện hạ không phải phi tần hậu cung cũng không phải nam sủng của hắn, cống phẩm phần thưởng chó má gì đó bản điện hạ không cần! Đem đi, đều đem đi hết cho ta!" Tử Li đem Lẫm công công còn đang sửng sờ ở tại chỗ đẩy ra bên ngoài.

"A, tên nào làm cho con nhím nhỏ của trẫm dựng gai lên đầy người thế này?" Bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm trầm thấp từ ngoài cửa truyền đến.

"Nô tài tham kiến bệ hạ!" Hành động cả kinh của Tử Li làm đám cung nữ thái giám liên can đang đứng đờ tại chỗ bỗng nhiên nhìn thấy Hoành Húc đi đến, lúc này mới phục hồi tinh thần lại vội vàng quỳ rạp xuống đất.

Trong sân viện chỉ có Tử Li đứng xuất hiện một bóng dáng cao cao, kỳ thật vừa rồi khi nghe đến thanh âm của y thì Tử Li cũng đã hối hận vì hành động của mình, này quá mức lỗ mãng, không khéo bị rơi vào tay tên hoàng đế hỉ nộ vô thường này, người tuyệt đối thiệt thòi sẽ là chính mình! Tựa như hiện tại, mình bị y dùng ánh mắt tự tiếu phi tiếu nhìn chăm chú làm cho khí thế lập tức tụt nửa phần, nhưng làm cũng đã làm rồi, Tử Li cũng không có lý do khiến mình sợ hãi rồi đột nhiên chịu thua giải thích, đây không phải là phong cách của hắn, hơn nữa cũng quá dọa người! Cho nên Tử Li đành phải cố gắng thẳng thắt lưng sắc thái can trường không biết sợ cùng Hoành Húc giằng co .

"Ngươi còn chưa nói cho trẫm, đến tột cùng là vì chuyện gì mà nổi giận?" Hoành Húc đi đến bên cạnh hắn hỏi, thanh âm làm cho người ta có chút phát lạnh.

Tử Li nuốt nuốt nước miếng đáp: "Ta lúc trước đã nói với ngươi rõ ràng, ta không phải nam thị của ngươi, ta cũng không cần thiên ỷ ân sủng của ngươi!"

"Nói như vậy hóa ra là trẫm làm cho tiểu Cẩn Du mất hứng, nếu như vậy, để trẫm phụ trách dỗ cho tiểu Cẩn Du cao hứng đi! Người tới, đem mấy tên nô tài kia dẫn tới!"

Chương 4

Tử Li có chút mờ mịt nhìn thị vệ áp tải vài cung nữ thái giám sắc mặt sợ hãi đi đến, hắn thật sự không rõ hoàng đế này lại muốn làm trò xiếc gì!

"Tiểu Cẩn Du, ngươi còn nhận ra những người này?" Hoành Húc nhìn hắn hỏi.

Tử Li quét nhìn bọn họ một chút, cảm giác quả thật có điểm nhìn quen mắt, nhưng nhất thời cũng không nhớ nổi đến tột cùng là người nào .

"Ha hả, nàng kia ngươi còn nhận được?" Hoành Húc đi qua nâng mặt một cung nữ lên đối diện với Tử Li.

"Ách, đây không phải là cung nữ lần trước mắng ta sao?" Tử Li trong lòng không khỏi đập mạnh một cái, xem tình hình này chẳng lẽ là muốn xử phạt những người này?

"Bệ, bệ hạ, tha mạng a," cung nữ kia đôi môi tái nhợt run rẩy cầu xin.

"Ngươi là muốn xử phạt bọn họ sao?" Tử Li có chút không xong nhìn nam nhân luôn lộ ra một cỗ hơi thở hung ác nham hiểm trước mắt.

"Bọn họ từng làm cho tiểu Cẩn Du của trẫm sinh khí, trẫm hiện tại báo thù cho ngươi, ngươi hẳn là sẽ cao hứng đi!"

"Ngươi chẳng lẽ tính toán giết bọn họ?"

"Ha hả, tiểu Cẩn Du nha, giết người là một chuyện đơn giản mà lại buồn tẻ, kết quả quá dứt khoát thường làm cho người ta không thể nghiệm được khoái ý của quá trình! Cho nên trẫm không định như thế mà giết bọn họ!"

Đây là câu trả lời khủng bố kiểu gì, hắn cũng không phải cái loại người bạo ngược cuồng vừa nhìn thấy người khác thống khổ kêu thảm thiết liền ức chế không được mà hưng phấn! Tử Li có chút phát lạnh nhìn nam nhân ở trước mắt.

Hoành Húc đưa lên một ánh mắt ra hiệu, thị vệ lập tức lĩnh mệnh đem mấy cung nữ thái giám kia kéo dài tới trong viện. Cung thị quỳ đầy xung quanh vội vàng hoảng sợ cúi thấp đầu thối lui đến một bên.

Trong viện không biết từ khi nào đã đầy mấy cái giá bằng thiết được mở rộng ra, chỉ thấy thị vệ đem mấy cung thị đang bắt đầu thê thiết khóc kêu kia phân biệt dùng thiết khấu (chốt bằng thiết) túm lấy tay chân cố định ở trên cái giá.

Đám đông chung quanh đều tận lực cúi sát đầu, hoảng sợ đến ngay cả hơi chút thở mạnh cũng không dám.

Tử Li nhìn thấy một bộ trận thế chuẩn bị đại hình hầu hạ, vội vàng lôi kéo Hoành Húc cầu tình: "Từ từ, từ từ, bọn họ một không giết người hai không phóng hỏa, ngươi như thế nào có thể tùy tiện vận dụng khổ hình? Như vậy thật vô nhân đạo!"

Phải, hắn lúc trước là bởi vì lời nói của cung nữ kia mà tức giận đến không nhẹ, nhưng hắn cũng chưa bao giờ có ý niệm muốn giết nàng hoặc muốn báo thù kiểu này!

"Tiểu Cẩn Du không cần sợ hãi như vậy, có trẫm ở đây!" Hoành Húc không để ý tới vẻ cầu tình của Tử Li, ôm bờ vai của hắn tự cố tự địa nói, "Trước đem cái lưỡi xuất ra lời cuồng ngôn của tên tiện nô kia cắt bỏ!"

"Không cần! Không thể!" Tử Li hút một hơi lãnh khí, "Không thể như vậy, nàng chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi! Ta bất kể nàng từng đối với ta khẩu xuất cuồng ngôn, thả nàng, thả bọn họ được không?"

Bị một đôi mắt như ưng gắt gao nhìn chằm chằm, Tử Li cảm thấy thân thể của mình càng không ngừng trở nên run rẩy. Hoành Húc tựa hồ vừa lòng với loại cầu tình này, chỉ thấy ánh mắt của hắn thoáng nhu hòa một chút, nói: "Nếu ngay cả người bị hại cũng khoan dung đại lượng không so đo như thế, vậy trẫm cũng không tất yếu cường thế xuất đầu. Bất quá, tiện nô kia cả gan làm loạn vẫn là không thể tha thứ! Người tới, trước đem nàng vả miệng năm mươi, sau đó quất roi một trăm, những người khác chờ cùng tiên hình (quất roi) một trăm."

"Dạ, bệ hạ!"

Thị vệ đem tới trường tiên trên xe dụng cụ, sau đó vung cánh tay không chút lưu tình quất về phía một khối thân thể đang không thể động đậy.

"A --"

Tầng tầng tiếng kêu thảm thiết thay nhau nổi lên, tiếng roi da phá không vun vút hòa vào thanh âm trầm đục của da thịt tràn ra trong không gian tĩnh lặng có vẻ phá lệ bén nhọn chói tai.

Tử Li trừng lớn ánh mắt sắc mặt tái nhợt nhìn một màn huyết tinh tràn ngập trước mặt, hắn hiện tại mới biết được Hoành Húc căn bản là không tính toán buông tha bọn họ, mình cầu tình chẳng qua là lùi lại thời gian bọn họ chịu hình mà thôi!

"Bệ hạ, nàng không còn thở !" Một thị vệ tiến lên chắp tay hồi bẩm.

"Thật đúng là vô dụng a, chẳng qua là hơn hai mươi roi!" Hoành Húc không mặn không nhạt nói, "Đem nàng nâng xuống."

Tử Li khắp cả người phát lạnh nhìn cung nữ kia vài giây trước còn khóc lóc hiện giờ đã biến thành một khối thi thể huyết nhục mơ hồ, hắn không thể cứu được bọn họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị quất roi chí tử.

Khổ hình còn đang tiếp tục , nhưng tiếng kêu thảm thiết đã càng ngày càng yếu, mùi máu tươi dày đặc cũng dần dần tràn ngập không khí chung quanh, thẳng đến khi cái roi thứ một trăm hoàn thành, mà một người sống sót đến phút cuối cùng cũng đã đoạn khí khi thị vệ thu roi!

Hiện trường nhất thời an tĩnh lại giống như lượn lờ một bầu không khí khủng bố tĩnh mịch, làm cho người ở chỗ này đều cương thân mình không dám có hơi chut nhúc nhích.

"Tiểu Cẩn Du đang sợ hãi sao? Ngươi phải biết rằng trẫm sẽ không như vậy đối với ngươi, trừ phi, ngươi làm ra chuyện gì làm cho trẫm khó có thể chấp nhận, nếu như vậy," Hoành Húc vén lên một luồng tóc đưa đến bên miệng khẽ hôn một cái, nói tiếp, " trẫm cũng không biết sẽ đối với ngươi làm ra trừng phạt như thế nào! Cho nên, tiểu Cẩn Du, ngươi cũng tuyệt đối không thể để cho trẫm khó xử a."

Tử Li nghe vậy cả kinh, chợt ngẩng đầu liền cứ như vậy mà chống lại đôi mắt nửa híp của Hoành Húc.

Chương 5

Lúc sau đã xảy ra những chuyện gì Tử Li đã không nhớ rõ , trong đầu phất qua một vài hình ảnh huyết tinh làm cho Tử Li chỉ muốn né ra xa, trốn đến nơi không người cái gì cũng không muốn nhìn cái gì cũng không muốn nghe!

Hắn kinh hồn táng đám cước bộ nhanh chóng đi trở về phòng ngủ, sau đó đem cánh cửa nghiêm nghiêm đóng chặt, hai tay khẽ run rót ly trà cho mình, thẳng đến khi chất lỏng lạnh lẽo lướt qua khoang miệng làm dịu đi yết hầu khô khốc, hồi hộp trong lòng mới thoáng được giảm bớt .Thật là một nam nhân đáng sợ!

Cái loại ánh mắt giống như hiểu rõ hết thảy đó làm cho Tử Li thấp thỏm lo âu, chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn đã biết mình muốn chạy trốn sau đó cố ý đem trận khổ hình này đến để cảnh cáo? Chính là mình cũng không có cùng bất luận kẻ nào nói nha, hắn từ đâu mà biết được?

Tử Li kinh nghi bất định mà đoán dụng ý của Hoành Húc, hắn hiện tại hoang mang lo sợ, thật sự là không biết nên làm thế nào mới tốt! Chẳng lẽ hắn thật sự phải nhận cảnh cáo của tên bạo quân kia mà ngoan ngoãn sống ở chỗ này làm luyến sủng?

Không, không được, Tô Tử Li hắn cho tới bây giờ cũng không phải là người chịu đựng khinh khi! Hắn có thể nào vì một lần đe doạ không rõ ý nghĩa của đối phương liền khiếp đảm lùi bước, buông tha cho tự do hắn luôn khát cầu để cuộn mình ở nơi này làm chim trong lồng chứ?

Nghĩ như vậy, ánh mắt mờ mịt bất an của Tử Li dần trở nên thanh minh kiên định lên!

"Điện hạ, đã đến giờ uống dược !" Trải qua một hồi khổ hình sáng nay, trong lòng đám người Minh Nguyệt Xuân Lam vẫn đang sợ hãi không còn giống như bình thường tùy ý cười đùa nữa, các nàng trầm mặc đem Mặc Thủ đến ngoài phòng sau đó hướng Tử Li trong phòng hồi bẩm.

Một lát sau cửa phòng trước mắt mở ra, Tử Li đứng ở cửa quét mắt về phía bọn họ một cái, nói: "Ta đã biết, nơi này không cần các ngươi hầu hạ, đều đi xuống đi!" Sau đó đem Mặc Thủ kéo vào, đóng cửa lại.

"Thế nào? Dược lấy được không?" Vừa quay người, Tử Li liền vội vàng hỏi.

"Ân." Mặc Thủ gật gật đầu sau đó từ trong ống tay áo lấy ra một bao thuốc bột giao cho Tử Li nói, "tuy rằng Mặc Thủ không biết Tô đại ca lấy làm gì, nhưng Mặc Thủ phải nhắc nhở Tô đại ca một chút, tuyệt đối không thể lấy thuốc này dùng chung với nước, nếu không sẽ không phải là phấn ngứa bình thường mà là độc dược thứ gì chạm tới đều sẽ mục nát!"

"Ân, Tô đại ca hiểu được ! Mặc Thủ, cám ơn ngươi! Ngươi giúp Tô đại ca rất nhiều!" Tử Li vỗ vỗ bờ vai của hắn nói.

Mặc Thủ có chút ngượng ngùng cười cười.

"Nga, Tô đại ca, thỉnh uống dược đi!"

" Hảo." tầm mắt Tử Li chuyển qua bát dược thủy đáng giận, kiên trì nhận lấy.

Lúc sau tự nhiên cũng tránh không được một trận cũ tái diễn, Tử Li uống vài chén nước trà mới thoáng dịu đi nhìn Mặc Thủ đang thay hắn vuốt lưng ai oán nói: "Ngươi nói tên Lý thái y kia vì cái gì không thể đem thuốc này biến thành viên a? Càng muốn làm cho người ta uống cái thứ nước thối này!"

"Ách, Tô đại ca nói như thế, ta phát hiện Lý đại nhân có làm viên thuốc mà! Cũng không biết có phải làm cho Tô đại ca hay không!"

"Ai, quên đi. Ngươi cũng mau trở về đi thôi, nếu muộn sẽ lại bị mắng!"

"Ân, được. Vậy Mặc Thủ cáo lui trước."

"Từ từ, Mặc Thủ."

"Ách? Tô đại ca còn có gì phân phó?"

"Không, Tô đại ca chỉ là muốn hảo hảo nhìn ngươi, còn có, Mặc Thủ tuyệt đối không thể nói với người ta về quan hệ thân mật của Tô đại ca và ngươi, nếu như có người hỏi, ngươi cứ nói ngươi chẳng qua là đưa qua dược vài lần cho ta thôi biết không?"

"Ân, Mặc Thủ biết!"

"Tốt lắm, đi thôi!"

"Hy vọng Tô đại ca không có liên lụy ngươi!" Nhìn cửa phòng khép lại, Tử Li lẩm bẩm nói.

.....................

"Tiểu Du Nhi, ta thật sự là rất cao hứng ! Còn tưởng rằng ngươi không bao giờ để ý ta nữa , không nghĩ tới ngươi hôm nay cư nhiên chủ động hẹn ta đi ra nha!" Hoành Khánh chống cằm cười tủm tỉm nhìn Tử Li ở đối diện. Sáng nay mới vừa rời giường đã có người thông báo Bắc Linh điện hạ phái người đưa tin tới, Hoành Khánh ngay cả mặt cũng chưa rửa liền bỏ chạy đi ra ngoài gặp khách, sau đó thí điên thí điên chạy về bằng tốc độ bão táp tắm rửa xong xuôi, tiếp theo dưới chân lại như lướt gió ra khỏi vương phủ chạy tới hoàng cung.

Hiện tại bọn họ đang ngồi trong một gian nhã các của tửu lâu nổi danh kinh thành dùng cơm trưa, trên bàn bày đầy chiêu bài mỹ thực, nhưng Tử Li đang mang mục đích khác sao còn có hưng trí ăn cái gì cơm nha, hắn chỉ là ứng phó gắp đũa vài cái, tiếp đó liền nhàn nhã ẩm trà.

"Tiểu Du Nhi, đừng chỉ mãi uống nước nha, bụng trướng sẽ ăn thức ăn không vô a! Đến, đến, nếm thử món thịt kho tàu này chút đi."

Tử Li buông cái chén đánh cái cách, nói: "Ta khát nha! Tiểu nhị, thêm trà!"

"Có ngay, công tử." Tiểu nhị vội vàng thay một bình thiết Quan Âm tốt nhất cho Tử Li, sau đó theo quy củ đứng ở một bên chờ đợi sai phái.

"Khát a? Vậy nếm thử ô mai hầm thịt này, có thể giải khát mát họng!" Hoành Khánh vội vàng gắp một khối thịt dính dước ô mai phóng tới trong bát Tử Li.

"Ách" Tử Li đánh cái ợ no, nói: "Ta muốn đi nhà vệ sinh, xin lỗi không tiếp được một chút! Tiểu nhị, dẫn đường."

"Được, công tử thỉnh hướng này!" Tiểu nhị vội vàng đi đến đằng trước dẫn đường.

Tử Li đi theo ở phía sau bộ dáng ra vẻ vội vàng xao động nói: "Tiểu nhị ngươi nhanh lên được không? Ta sắp nhịn không nổi!"

"Dạ dạ!"

Bước nhanh đi khỏi khu vực đông người, sau khi xác định bọn họ sẽ không thật sự biến thái đến nỗi đi WC cũng muốn đến giám thị, Tử Li mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

"Tiểu nhị " vừa đi đến chỗ rẽ, Tử Li vội vàng gọi lại tiểu nhị ca đằng trước.

"Công tử nhẫn chút nữa, rất nhanh sẽ tới!" Tiểu nhị nghĩ rằng Tử Li thúc giục hắn mau chút nữa, cho nên liên thanh đáp.

"Chớ đi , hiện tại ta muốn ngươi thay ta làm một chuyện." Tử Li trước lấy ra một thỏi bạc phóng tới trong tay của hắn, "Này chính là một nửa tiền thưởng, chờ sự tình làm thỏa đáng lại trả cho ngươi một nửa còn lại, như thế nào?"

Tiểu nhị nhìn thấy ngân lượng Tử Li vừa ra tay đủ cho hai tháng tiền công của hắn, thái độ lập tức cung kính nói: "Công tử có chuyện gì muốn tiểu nhân hỗ trợ thỉnh cứ việc phân phó, tiểu nhân chắc chắn kiệt lực thay công tử làm thỏa đáng!"

"Tốt lắm!" Tử Li đem tờ giấy đã sớm nắm ở trong tay nhét vào trong lòng bàn tay hắn nói: "sau khi chúng ta rời đi, ngươi phải giúp ta mua hết những thứ viết ở mặt trên, bất quá phải thay ta bảo quản trước, sau đó lại giúp ta chuẩn bị một gian khách phòng ở chỗ ngươi. Ba ngày sau ta sẽ lại đến, đến lúc đó ngươi đem đồ vật cho ta, ta sẽ trả cho ngươi một nửa tiền thưởng còn lại! Bất quá chuyện này tuyệt đối không thể để cho người khác biết!"

"Này xin mời công tử yên tâm, tiểu nhân sẽ tuyệt đối giữ bí mật."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro