Chương 31-32-33-34-35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31

Đến khi Mạc Thương Cảnh đưa Xích Tương vương Mạc Hoa Diễm về hoàng cung sau đó hồi phủ thì đã là đêm giờ hợi (9h đến 11h) . Người đi trên đường đã ít ỏi không còn mấy, đăng hỏa trong nhà dân cũng dần dần phát ra ảm đạm, khắp đại địa tựa hồ chỉ còn lại hai ngọn đèn lồng đỏ thẫm treo cao trên cửa Vương phủ đối mặt với vầng ngân nguyệt xa xa giữa không trung .

Hạ kiệu, quản sự vội vàng mang theo đăng lung (đèn lồng) bước xuống bậc thang thay hắn vén cẩm liêm, Mạc Thương Cảnh khom người ra kiệu, vài nô tài ở phía trước dẫn đường cùng một hàng thị vệ cẩn thận hộ ở phía sau hắn vào phủ.

"Vương gia đã dùng vãn thiện (bữa tối) chưa? Nếu chưa thì nô tài lập tức đi thu xếp!" Quản sự cung kính hỏi.

"Không cần! Mới vừa rồi đã cùng Hoàng Thượng dùng qua!" Mạc Thương Cảnh một bên đi về phía trước một bên thản nhiên phất tay nói, như chợt nhớ tới cái gì bỗng thoáng dừng quay lại nhìn quản sự, " Điểm tâm ăn khuya của Tử Li công tử ngươi đưa đi chưa? Hiện giờ hẳn là lúc y nháo bụng đói." Trong khoảng thời gian ở chung này, hắn đã thập phần rõ ràng trình độ nhu cầu đối với thức ăn của Tử Li, cho dù ở bữa tối ăn no bảy phần, tới ban đêm bụng vẫn là sẽ thầm thì kêu đói.

"Này.."

Mạc Thương Cảnh nhíu mi, không vui quét mắt quản sự , "Chứ không phải là đã quên?"

"Không, không phải, nô tài cho dù quên ăn cơm cũng sẽ không quên phân phó của Vương gia nha! Chính là...Tử Li công tử đã đi rồi!" Quản sự nói xong, giương mắt nhìn thấy sắc mặt Mạc Thương Cảnh chợt tiêu nộ, trong lòng âm thầm sinh ra sợ hãi.

.......

"Tô lão đại, chúng ta, chúng ta thật sự phải đi sao?" Hai huynh đệ nhìn nhìn vài tên tiêu sư khôi ngô trước mặt, lại quay đầu nhìn nhìn Tử Li do do dự dự hỏi.

"Ân." Tử Li khẳng định gật đầu, sau đó đem bọn họ đẩy lên xe ngựa.

Hai huynh đệ lại đem đầu từ cửa xe vươn ra, đáng thương hề hề giương mắt chờ mong nhìn hắn nói: "Tô lão đại cùng chúng ta đi đi! Chúng ta cùng nhau quay về Sở Kinh!"

Tử Li khóe miệng run rẩy đi qua mổ lên trán bọn họ nói: "Não lớn bằng hạt đậu ! Ta thật vất vả mới chạy ra, hiện tại lại trở về, ta có bệnh a! Đi thôi, nhiều lời vô nghĩa như vậy! Cất kỹ lá thư này a, còn có, nhớ rõ các ngươi đã phát độc thệ không thể nói cho người khác biết hành tung của ta, bằng không..."

"Biết rồi!" Hai huynh đệ bất mãn trả lời.

Tử Li lúc này mới vừa lòng gật đầu, hướng tiêu sư đánh cái thủ thế xuất phát. Xa luân (bánh xe) kêu lộc cộc chuyển động, chở Tồn Công Tồn Thủ vẫn đang rướn cổ lên quay đầu lại nhìn càng lúc càng xa!

Thiên hạ quả nhiên không có buổi tiệc nào không tan! Tử Li thoáng thương cảm phất phất tay, tuy rằng đối phương rất có thể căn bản là không rõ loại ngôn ngữ tứ chi này của hắn.

"Được rồi, rốt cục cũng tống được hai tên tiểu quỷ quấn người này!" Tử Li tự trấn an nói, "Như vậy hiện tại phải đi đâu đây?"

"Cô cô" Tử Li sờ sờ cái bụng bắt đầu kháng nghị, "Ai, sớm biết vậy trước hết ăn xong cơm chiều rồi lại đi!"

Giương mắt nhìn xung quanh một chút, thấy phía trước có một gian hai lầu có cái biển thật to đề chữ "Tửu". Tử Li bước nhanh hướng đến mục đích, tửu lâu sinh ý rất náo nhiệt, điếm tiểu nhị vội bận rộn xuyên qua ở giữa, Tử Li đợi khoảng thời gian nửa nén hương mới tìm được một vị trí ngồi xuống, gọi một món mặn một món chay thêm một bát canh, Tử Li bụng đói kêu vang rốt cục cũng có thể khởi động.

"Hút" mới vừa đưa tay mới phát hiện cổ tay phải thũng đến lợi hại, "Tử lang băm, rốt cuộc có thể trị lành cổ tay ta hay không a, mẹ ôi, đau chết ta !" Vừa từ trong vương phủ đi ra liền đi tìm thầy thuốc trị cái cổ tay, tuy rằng lúc ấy đau đến Tử Li kêu thảm một tiếng, bất quá chỉ nháy mắt công phu "Ba" một cái đã xong. Nhìn động tác gã rất lưu loát, nhưng ai biết hậu quả cũng là cái dạng này!

Tử Li xem xét cái tay đã thũng thành chân heo, một bên mắng tên lang trung giang hồ, một bên lo lắng tay của mình có thể bởi vậy mà phế bỏ hay không. Bất quá hiên tại chuyện này cũng không phải là tối trọng yếu, mà tối trọng yếu là hắn nên như thế nào cầm đũa ăn cơm, dùng tay trái thử vài lần ngay cả đồ ăn cũng gắp không nổi, đang lúc tức giận, bỗng nhiên một cái thìa đưa tới trước mặt mình.

Tử Li kinh ngạc ngẩng đầu, thấy bàn đối diện một người đầu đội hắc sa mạo đang đưa một cái thìa sạch sẽ cho mình, gương mặt cách hắc sa nhìn không thấy vẻ mặt đối phương, nhưng Tử Li lại có thể cảm giác được ánh mắt y cũng không ác ý.

"Đa tạ!" Cảm kích nói lời tạ ơn tiếp nhận.

Khi cơm nước xong đi ra thì trời đã tối đen, Tử Li bỗng nhiên hú lên quái dị: "Nguy rồi, giờ này cửa thành có thể đã đóng rồi hay không?"

Một lão bá đi ngang qua quái dị liếc mắt nhìn Tử Li một cái nói: "Trời đã tối rồi, cửa thành đã sớm đóng!"

Ai, xem ra đêm nay đi không được! Vẫn là chạy nhanh tìm khách điếm ở một đêm ngày mai lại đi đi!

"A, khách quan là dùng bữa hay là ở trọ?"

"Ở trọ, một gian sương phòng!"

"Hảo! Mời khách quan ở chỗ này đăng kí, tiền đặt cọc năm mươi văn tiền!"

Tử Li sờ sờ vạt áo, phát hiện phần ngân lượng cuối cùng đã vừa thanh toán tiền cơm, "Chưởng quầy, ta hiện tại trên người không có tiền mặt, ta dùng khỏa trân châu này thay thế được không?"

"Không có tiền? Không có tiền cũng học người ở trọ! Ai biết hạt châu này của ngươi có phải thật hay không!" Chưởng quầy vừa nghe Tử Li nói, thần tình tươi cười lập tức biến thành chán ghét lẫn không kiên nhẫn. Gần đây trong kinh thành xuất hiện kẻ lừa đảo cố ý giả dạng làm phú gia công tử lấy một đống đồ thay cho ngân lượng, chẳng những đống đồ kia là đồ dỏm mà còn từ chỗ ông chủ bọn họ lừa đi thực ngân (tiền thật)."Đi đi đi, đừng ở chỗ này quấy rầy việc buôn bán của ta. Nếu không đi, ta cần phải báo quan ."

"Không được thì không được, hung hăng như vậy làm gì!" Tử Li bĩu môi nói thầm.

Trời đã hoàn toàn tối đen, các quán điếm trên phố cũng lục tục đóng cửa. Tử Li ủ rũ dọc theo đường chính đi dạo, đêm nay phải ở nơi nào qua đêm đây? Quay về chỗ Mạc Thương Cảnh đã là không có khả năng , chủ yếu là không mặt mũi! Hôm nay đột nhiên rời đi, kỳ thật cũng vì có một chút tức giận. Khi phát hiện Mạc Thương Cảnh đối với mình luôn luôn ôn hòa chiếu cố đối đãi mình như vậy, hắn vẫn là cảm thấy khổ sở khó chịu.

Tử Li vừa nghĩ vừa đi về phía trước, cũng không lưu ý đằng trước đang đứng một bức tường người.

"Ai yêu!" Thẳng đến trên trán va đau mới phát hiện một đại hán thần tình lưu manh đang không có hảo ý chặn ở trên đường, phía sau còn vây quanh vài tên lưu manh đồng dạng bất thiện.

Chương 32

Tử Li lập tức cảnh giác lui về phía sau vài bước, trừng mắt quét bốn phía lưu manh đã nhanh chóng đem mình vây lên nói: "Các ngươi làm gì? Muốn đánh cướp? Nói cho ngươi biết, đồ của ta cũng không phải là dễ lấy như vậy!"

"Yêu, các ngươi nghe xem, đại gia ta còn chưa mở miệng tiểu tử này đã gào thét!" Tên lưu manh cầm đầu ngoài cười nhưng trong không cười nói. Những người khác cũng cười vang lên châm chọc, chậm rãi đem vòng vây thu hẹp.

Kỳ thật trong lòng sợ hãi muốn chết, nhưng Tử Li lại không thể không làm ra một bộ biểu tình trấn định tự nhiên. Khóa giáo dục an toàn không phải đã dạy sao? Khi gặp được kẻ bắt cóc phải bảo trì trấn định, không thể bại lộ nhược điểm của mình, tìm được khoảng cách lập tức phá vây hoặc cầu cứu!

"Hắc hắc, ngươi cho là mình thoát được sao?" Bọn lưu manh tà ác cười nói, "Thức thời một chút đem tiền tài trên người toàn bộ giao ra đây, nếu không sẽ ch ngươi nếm mùi đau khổ!"

Đem tay nải siết trên ngực thẳng thắn nhảy loạn, ánh mắt phiêu phiêu chung quanh, tất cả đường lui đã bị bọn họ vây chặn, phá vây là không có khả năng. Nơi này cảnh hắc đăng hạt hỏa (tối lửa tắt đèn) cũng không có người qua đường, lớn tiếng cầu cứu không biết có hữu hiệu hay không, bất quá kêu cũng tốt hơn so với không kêu!

Nghĩ như vậy Tử Li lập tức dắt cổ họng kêu to lên: "A, cứu mạng a, đánh cướp a, giết người rồi.." thanh âm tại ban đêm im lặng thật ra truyền rất xa, chẳng qua đáp lại cũng là vài tiếng cẩu sủa "Uông uông uông".

Bọn lưu manh nghe hắn vừa kêu, bật người kiềm trụ cổ tay phải của Tử Li túm hắn đi về phía trước, sau đó che cái miệng của hắn hung tợn ghé vào lỗ tai hắn nói: "Tiểu tử ngươi khôn ngoan một chút cho lão tử, cẩn thận ta bóp gãy cái cổ của ngươi. Đem hắn kéo dài tới trong ngõ hẻm đi."

Cổ tay sưng đỏ bị một trảo như vậy, đau nhức lan toàn thân lập tức làm cho Tử Li da đầu một trận run lên."Đông" sau gáy bị đánh lên làm cho hai mắt Tử Li một trận mê mang.

Dùng sức kéo Tử Li vây vào trong ngực, bọn lưu manh còn chưa hết giận nhấc chân đá lên bụng Tử Li nói: "Vốn muốn lấy tiền coi như xong, ai ngờ tiểu tử ngươi cương ngạnh muốn bị đánh, nếu là như thế này, hắc hắc, vậy các đại gia chúng ta hôm nay sẽ hảo hảo luyện quyền!"

"Ngô --" Tử Li hai tay ôm lấy đầu thống khổ cuộn người. Bụng đã bị một cái làm cho hắn toàn bộ đều co rút ! Những đòn nghiêm trọng không ngừng đá vào người khiến cho hắn không có nửa điểm khe hở có thể đứng lên phản kháng. Đang lúc Tử Li cảm thấy được bản thân mình sẽ bị ẩu đả chí tử thì chợt nghe chung quanh truyền đến tiếng tru lên thê lương của đám ngạt đồ (bắt cóc).

Kỳ quái ngẩng đầu, phát hiện đám ngạt đồ một giây trước còn hung hăng ngang ngược lúc này lại co trên mặt đất giống như gặp phải luyện ngục thống khổ không chịu nổi. Một người thân hình cao to, đầu đội hắc sa mạo không chút sứt mẻ đứng ở một bên.

Nơm nớp lo sợ nhìn người nọ đi từng bước một hướng về mình, Tử Li ho nhẹ huyết bọt nhanh rúc vào chân tường nói: "Đừng, đừng giết ta, ta không phải người xấu!"

Người nọ đứng ở trước mặt Tử Li, từ trên cao nhìn xuống hắn, bỗng nhiên ngồi xổm người xuống ấn động mạch cổ Tử Li nói: "Ngươi bị thương!"

"Vô..vô nghĩa.. khụ khụ, ngươi để cho bọn họ đá như vậy...xem ngươi có thể bị thương hay không!" Biết người này đối với mình không có ác ý, Tử Li đảo đôi mắt trắng dã hữu khí vô lực nói.

"Xem ra sẽ chạm tới tâm mạch !" Người nọ còn nói một câu mạc danh kỳ diệu (khó hiểu), "Một ngày gặp ngươi hai lần, chúng ta coi như là hữu duyên, dược hoàn này cho ngươi, ăn vào còn có thể bảo trụ tâm mạch."

Tử Li không rõ ý nhìn lọ bạch ngọc trong tay, vừa nhấc đầu lên trước mặt đâu còn bóng dáng người nọ?

"Khụ khụ." Tựa vào tường đứng lên, tập tễnh đi đến bên đám ngạt đồ vẫn đang tru lên không ngừng nhặt lên tay nải của mình, mới vừa đi ra ngõ nhỏ liền thấy một đám quan binh rầm rộ hướng bên này đi tới, người cưỡi ngựa ở trên đúng là Mạc Thương Cảnh.

Chỉ thấy hắn rất nhanh nhảy xuống ngựa, chạy tới một phen tiếp được Tử Li yếu đuối ở phía trước, thần tình đau lòng nói: "Thực xin lỗi, Tử Li, thực xin lỗi!"

Tử Li hai mắt mê mang nhìn Mạc Thương Cảnh sắc mặt tái nhợt trước mặt, tiếp theo hôn mê bất tỉnh...

Chương 33

Ý thức hỗn độn, thân thể giống như ngâm ở trong nước biển mờ mịt chìm nổi, nhiệt độ khi lạnh khi nóng luân phiên làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác cùng lúc xuyên qua không ngừng băng thiên tuyết địa cùng nhiệt đới sa mạc! Tử Li đã phân không rõ sự thật và cảnh trong mơ, hắn nhìn thấy mặt cha mẹ, ôn nhu yêu thương vuốt ve trán của mình.

"Tiểu Li, ngoan, đến uống thuốc, như vậy bệnh mới có thể hảo, nếu tiểu Li hết bệnh rồi, ba ba cùng ma ma ngày mai mang con đi công viên trò chơi được không?" Bọn họ nói.

Tiếp theo cảm giác mình bị nâng dậy, sau đó miệng bị đẩy vào một chút dược thủy đắng chát, nhưng mới vừa dính vào đầu lưỡi dạ dày liền lập tức một trận bốc lên.

"Lại, lại nôn ra!" Tựa hồ có người kích động nói.

"Ta đến!"

Mơ mơ màng màng hé ra mi mắt, một quang ảnh đi đến trước giường, nhẹ nhàng đưa hắn tựa ở trước ngực, "Tử Li, đến, há miệng uống dược , uống thuốc mới có thể hảo!" Thứ bốc nhiệt khí hơi để sát vào chóp mũi, lại là chất lỏng khó ngửi này, dạ dày nhịn không được lại trở nên cuồn cuộn. Vô ý thức dùng đầu lưỡi ngăn cản dị vật xâm lấn, dược thủy âm ấm liền theo khóe miệng chảy xuống, một dường trượt xuống cổ vào tiết y (áo lót).

Ai, bên tai tựa hồ vang lên một tiếng than nhẹ, tiếp theo môi bị bài khai, một vật thể mềm mại dán lên, kiềm chế đầu lưỡi đang chống cự ở bên trong, một cỗ noãn lưu (dòng nước ấm) rót vào rơi xuống yết hầu.

.............

Chậm rãi mở to mắt, Tử Li có chút mờ mịt nhìn trướng đỉnh (đỉnh giường), mình là như thế nào về tới đây? Vỗ vỗ cái đầu còn có chút vựng huyễn, Tử Li ngồi dậy hai chân rơi thõng ở bên giường, ngơ ngác nhìn rừng trúc bên ngoài cửa sổ bị gió sớm phất đến đung đưa.

Đến khi Mạc Thương Cảnh đến gần cửa phòng nhìn thấy chính là hình ảnh ôn nhuận không màng danh lợi như vậy, thiếu niên thân bạch tiết y xuất thần ngồi ngay ngắn ở bên giường, bên sườn cổ mảnh khảnh, bày ra biên độ làm cho người ta liên hệ tới nai con ở dưới mõm sư tử điềm đạm đáng yêu rồi lại làm cho người muốn khẳng cắn, lướt đến dưới xương quai xanh, cổ áo khẽ hở lộ ra một vùng da xinh đẹp như băng cơ ngọc phu cùng nửa điểm anh hồng như ẩn như hiện, hai chân ngọc chưa chấm đất một trước một sau nhẹ nhàng lay động như là hài đồng non nớt đang đùa giỡn.

Gương mặt nghiêng của thiếu niên phác hoạ ra một đường cong nhu hòa đến ấm người, dưới hàng mi thật dài che đậy song mâu sáng như tinh thần trong như thủy tinh, che lại chỉ còn yên vũ ba quang (mưa bụi chớp động ) mê ly và không màng danh lợi.

"...Tử Li!" Mạc Thương Cảnh kêu lên, thanh âm mềm nhẹ cứ như là sợ quấy rầy thiếu niên như tinh linh này.

Tử Li nghe thấy, ánh sáng nhu hòa trong mắt thu lại, khi đối diện Mạc Thương Cảnh thì đã là một bộ tỉnh táo cùng mơ hồ có thể thấy được xa cách.

Mạc Thương Cảnh trong lòng đau xót, từng chút chua xót liền nhiễm toàn bộ đáy lòng. Hắn đến gần, ánh mắt có chút khổ sở nói: "Tử Li, thực xin lỗi, chuyện ngày đó.. ta không nên đối với ngươi như vậy, chính là, ngươi phải biết rằng người mà ngươi đánh là quân chủ Xích Tương quốc chúng ta, ngươi đánh y một cái tát, người bị đánh không chỉ là y mà còn là đại biểu quốc gia, ta lúc ấy nhất thời khó thở, xuống tay không biết nặng nhẹ, làm bị thương ngươi, thật sự rất xin lỗi!"

Ánh mắt Tử Li trở nên nhu hòa, "Ngươi cũng không có gì phải xin lỗi ta, ta cũng là nhất thời mất bình tĩnh, không ý thức được nơi này đã không phải là gia hương của ta, cũng không phải mỗi người đều ngang hàng! Ngày đó nếu ngươi không làm vậy, thật đúng là không biết hôm nay ta có phải bởi vì dĩ hạ phạm thượng, làm tức giận long uy mà bị trảm thủ thị chúng rồi không!" Tử Li có chút tự giễu cười cười nói.

Mạc Thương Cảnh không quá khẳng định nhìn Tử Li cười đến như mộc xuân phong hỏi: "Như vậy, ngươi là tha thứ ta là không giận ta ?"

Tử Li tươi cười điềm tĩnh nói: "Không phải đã vừa mới nói rồi sao? Ngươi không có chuyện gì phải xin lỗi ta thì nói gì đến tha thứ?"

Mạc Thương Cảnh lúc này mới thoải mái nở nụ cười, "Ngươi ngủ ba ngày, hiện tại nên đói bụng đi! Ta đã dặn trù tử (đầu bếp) làm chút cháo tổ yến, ngươi đứng lên ăn đi!"

"Ân, ta cũng thật sự rất đói bụng!"

"Đến, trước đem áo khoác mặc vào, thật vất vả mới hảo, cũng không thể lại cảm lạnh!"

Tỳ nữ rất nhanh bưng lên một chung cháo tổ yến, Mạc Thương Cảnh mới vừa mở nắp cháo, Tử Li đã bị hương vị nhu nhu hương hương này dẫn tới ngón trỏ đại động, chịu đựng kiên nhẫn xem Mạc Thương Cảnh múc ra một chén nhỏ, đưa tay vừa định tiếp nhận mới phát hiện cổ tay phải của mình đã bị bao giống như cái bánh chưng, lại xuất hiện nan đề như lúc trong tửu lâu. (nan đề hiện tại: Làm sao để ăn cháo!)

"Ta uy ngươi!" Mạc Thương Cảnh buồn cười nhìn Tử Li vẻ mặt khó khăn đang xem xét tay phải của mình, ôn nhu nói.

Tử Li có chút thẹn thùng liếc mắt nhìn Mạc Thương Cảnh lại nhìn nhìn tỳ nữ đang ở bên cạnh hầu hạ.

"Không ngại, đến đây đi, há miệng!" Mạc Thương Cảnh thổi nguội thìa cháo đưa đến bên miệng Tử Li.

Nếu còn từ chối vậy có vẻ xấu hổ, cho nên Tử Li cũng không tái do dự há to miệng hưởng thụ mỹ thực Vương gia tự tay đưa lên.

"Cách" ăn xong một chung cháo tổ yến lại thỏa mãn đánh cái ợ no, Tử Li giống như tiểu miêu thích ý mị hí mắt, động tác khả ái này xem ở trong mắt Mạc Thương Cảnh lại là một trận nhộn nhạo trong lòng, hắn buông bát không xuống nói: "Mới ăn no trước đừng ngủ, đến hoa viên tán tản bộ đi!"

Tử Li mặc dù không muốn động, nhưng ngẫm lại hữu ích đối với thân thể mình nên cũng đáp ứng.

Hiện nay đang là mùa hạ, hồ sen vương phủ nở đầy hoa sen hoặc trắng hoặc phấn hồng, lá sen tốt tươi chặt chẽ đem mặt nước che lấp không chút khoảng cách, thái dương lúc sáng sớm còn chưa quá mãnh liệt, dương quang vừa đủ như là lớp lớp kim phấn, dương dương soái soái rải đầy mặt đất, gió thổi qua tựa hồ cũng theo lá sen mà nhộn nhạo mở, điều này làm cho Tử Li nhớ tới câu thơ Dương Vạn Lý "Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng." (Lá sen xanh biếc nối liền trời thẳm, nắng chiếu hoa sen lạ sắc hống). Tình cảnh này quả thật là đẹp không sao tả xiết, thơm mát phất vào người!

Hai người đi một hồi liền vào lương đình uống trà.

Tử Li cũng không phải là một người luôn mang thù, đối với cảm giác không thoải mái lúc trước rất nhanh đã tan thành mây khói, thái độ cùng Mạc Thương Cảnh không khỏi lại trở nên thân mật.

Biến hóa này của Tử Li toàn bộ dừng ở trong mắt Mạc Thương Cảnh, trong lòng Mạc Thương Cảnh cũng tự nhiên một trận vui mừng. Khi hai người đàm thiên thuyết địa (nói chuyện tán gẫu) đến cao hứng thì bỗng nhiên quản gia đi tới bẩm báo: "Vươ ng gia, trong cung cho người đến, Hoàng Thượng tuyên ngài tiến cung!"

Mạc Thương Cảnh dừng một chút, lập tức có chút bất đắc dĩ cười khổ nói: "Tử Li, ta..."

"Đi thôi đi thôi, không có quan hệ, ta lần trước cũng đã gặp qua , Hoàng Thượng Xích Tương quốc cũng không phải là chúa tử hảo hầu hạ như vậy, còn trì hoãn khó bảo toàn y sẽ không long nhan giận dữ!" Tử Li khoát tay, tỏ vẻ lý giải nói.

"Ta đây đi trước. Trên người của ngươi còn có chút ứ thương, không cần loạn xuất môn a, có gì phân phó liền cứ việc đối quản sự nói." Mạc Thương Cảnh lại dặn dò một câu mới rời đi.

Chương 34

Đây là một tẩm thất (phòng ngủ) lúc bố trí thập phần hoa quý phú lệ (đẹp đẽ quý giá lộng lẫy), tây tường bày một con rồng cưỡi mây sơn đen khảm hoa, hai bên có bình lớn giống như là một đôi, trước bắc tường đặt tẩm sàng, trên đỉnh có lô sưởi ấm bọc nhung, dưới có lót đệm lông, trên giường có đôi màn trướng, phía bên phải đặt bồn giá hoa lê khảm ngũ hoa điền, bên phía đông có kỷ án (bàn học) tử đàn thiền văn, trên án đặt mấy món đồ trang trí, các thứ trân ngoạn (đồ chơi quý giá) gần hai cái đa bảo cách (hộp nhiều ngăn) nhỏ. Trước án là bàn vuông tử đàn khắc đồ văn củng bích, hai bên tay vịn tử đàn khắc hoa. Hương trầm bên trong lượn lờ tràn ngập bốn phía, tạo nên một loại cảm giác mông lung như rơi vào tiên cảnh.

Khi Tử Li từ từ chuyển tỉnh, hình ảnh nhìn thấy chính là nơi hoa lệ mà xa lạ như vậy, hắn nhếch miệng sờ sờ cái ót ẩn ẩn đau của mình. Mình không phải ở lương đình uống trà sao, như thế nào lại tới nơi này? Chẳng lẽ là bị người bắt cóc ? Nhưng ai phải bắt cóc hắn chứ? Tử Li từ trên thảm thêu kim mẫu đơn bò lên, mờ mịt bất an đánh giá hoàn cảnh chung quanh. Không cửa chính cũng không có cửa sổ, nghiễm nhiên là một gian mật thất, duy nhất chiếu sáng chính là dạ minh châu đặt trên kỷ án. Trang hoàng bài trí như vậy cũng không phải người bình thường có thể có được!

Lúc này, vách tường nguyên bản bằng phẳng bỗng nhiên chậm rãi mở ra, Tử Li mạnh mẽ quay người, khẩn trương nhìn chằm chằm đầu lĩnh bọn cướp sắp sửa xuất hiện!

"Là ngươi?" Tử Li nhíu mày nhìn Xích Tương đế Mạc Hoa Diễm từ tốn đi vào, ý cười trên mặt lộ vẻ lạnh lùng, một thân hồng y phối với da thịt như tuyết nếu dưới ánh mặt trời tất nhiên là minh diễm động lòng người, nhưng ở trong quang mang rọi sáng của dạ minh châu lại có vẻ phi thường quỷ dị!

"Là trẫm, như thế nào?" Mạc Hoa Diễm dừng lại ở trước mặt Tử Li, thần tình hèn mọn giống như đối phương là một con rệp làm người ta sinh ghét. Cho dù ngũ quan có tinh xảo tuyệt luân thế nào, xứng lên vẻ mặt như vậy cũng thật sự làm cho người ta khó sinh hảo cảm.

"Đây là nơi nào? Ngươi, ngươi bắt ta tới nơi này làm gì?" Tử Li có chút bất an hỏi. Hoàn cảnh như vậy, hơn nữa người trước mắt này vẻ mặt chứa ý trả thù, Tử Li không khỏi bắt đầu thay sự an toàn của mình thật sâu lo lắng, ở cái nơi kín mít này cho dù đem thi của mình làm phân cho cây cũng là thần không biết quỷ không hay nha! Có điểm mao cốt tủng nhiên dời đi ánh mắt nguyên bản cùng Mạc Hoa Diễm đối diện.

"Nơi này là hoàng cung, một mật thất trong thư phòng trẫm, ngươi nói đến nơi này của trẫm có thể làm gì?" Mạc Hoa Diễm quỷ dị cười, lộ ra một hàm răng trắng đều, quay đầu Tử Li qua bắt buộc hắn cùng với hai mắt của mình đối diện sau đó sâu kín nói.

"Ta, ta không biết ngươi muốn làm gì, nhưng ta phải nói cho ngươi biết, nếu ngươi muốn giết ta, ngươi, ngươi sẽ không có cách nào hướng Thương Cảnh công đạo!" Tử Li trợn tròn mắt xem xét y nói.

"Giết ngươi? Ta như thế nào lại giết ngươi!" Mạc Hoa Diễm bỗng nhiên cười tươi, dung nhan như họa này cũng làm cho Tử Li không khỏi thoáng hơi thất thần."Ngươi không biết mình có giá trị cỡ nào, giết ngươi cũng không phải là một ý định thông minh!" Mạc Hoa Diễm ánh mắt sáng quắc nói, giờ này khắc này vẻ mặt trầm ổn và nghiêm nghị cùng với vẻ tùy hứng ngạo mạn lần đầu tiên gặp mặt là một trời một vực.

Nghe nói không giết mình, trong lòng Tử Li yên ổn không ít, nhưng còn chưa có đem một hơi thả lỏng xong thì lại nghe Mạc Hoa Diễm nói: "Tuy rằng không giết ngươi, nhưng trẫm cũng không nói sẽ làm ngươi an ổn nha!"

Tim của Tử Li "Sưu" một tiếng nghẹn trên cổ họng, hắn không quá khẳng định hỏi: "Ngươi, ngươi sẽ dụng hình với ta?"

Mạc Hoa Diễm hí mắt cười, lại khôi phục vẻ mặt quỷ dị nhìn Tử Li nói: "Ngươi còn chưa dốt nát!"

"Này, uy, ngươi hãy nghe ta nói a, hoàng đế vận dụng hình phạt riêng sẽ dẫn phát một loạt hậu quả thập phần nghiêm trọng, ngươi biết không? Thượng bất chính hạ tắc loạn nha, nếu ngươi vận dụng hình phạt riêng, một đống lão bà thị thiếp trong hậu cung của ngươi sẽ đều noi theo, đợi ngươi sủng ái nữ nhân khác liền.."

"Trẫm còn chưa thành lập hậu cung, ngay cả hoàng hậu cũng không có, này cũng không nhọc đến ngươi quan tâm!" Mạc Hoa Diễm không biết từ nơi nào xuất ra một thanh chủy thủ nạm lam bảo thạch ở trước mặt Tử Li "Loảng xoảng" rút ra, quơ lưỡi dao sắc bén âm hiểm nói, "Ngày đó ngươi đánh trẫm một cái tát, trẫm còn chưa đòi lại mà! Tuy nói không thể giết ngươi, nhưng trẫm có thể đem cái tay kia của ngươi chặt bỏ. Còn có, ngươi cười đùa với Cảnh đường huynh làm cho trẫm rất không thích, cho nên, sau khi đem tay ngươi chặt bỏ trẫm còn muốn đem mặt ngươi vẽ lên, như vậy ngươi sẽ không thể xử dụng nó đi quyến rũ Cảnh đường huynh, làm cho hắn đối với ngươi quá tốt!"

Hảo biến thái a! Hắn là tên biến thái, cho dù không phải biến thái cũng là tâm lý biến thái!

"Từ từ, từ từ, ngươi không phải tuyên Thương Cảnh tiến cung sao? Ngươi nếu tuyên hắn tiến cung rồi lại đem hắn ném đến một bên làm cho hắn đợi lâu, như vậy không tốt nha! Hắn sẽ nghĩ rằng ngươi đang sinh khí với hắn, như vậy quan hệ của các ngươi sẽ bất hòa!" Tử Li ra vẻ trấn tĩnh gượng ép khuyên nhủ.

Mạc Hoa Diễm nhướng mày, biểu tình giống như nhìn kẻ si trừng mắt Tử Li một hồi, sau đó đi lên trước, nắm lấy cổ áo Tử Li kéo lại gần tát một cái lên mặt hắn, đắc ý nói: "Trẫm từ trước giờ sẽ không ăn thiệt, một cái tát xem như tiện nghi cho ngươi ! Nghe rõ, trẫm không phải bởi vì lời nói của ngươi mới buông tha ngươi, mà là trẫm thật sự không rảnh cùng ngốc tử ngươi làm trò!" Nói xong đẩy ngã Tử Li trên mặt đất, bước đi ra ngoài.

Tử Li hoa mắt nhìn cánh cửa lại khôi phục thành vách tường trơn láng.

Người này chẳng những là tâm lý biến thái hơn nữa còn là tinh thần phân liệt!

Chương 35

Mạc Hoa Diễm đi rồi liền chưa thấy xuất hiện qua, Tử Li thật sự là không hiểu mục đích y bắt mình tới nơi này.

Mật thất này cùng bên ngoài là hoàn toàn ngăn cách, dưới tình huống không có vật gì chiếu sáng, Tử Li cũng không rõ chính xác mình đến tột cùng đã ở trong này ngây người bao lâu, chỉ có thể từ trong số lần khe cửa mở ra đưa thức ăn vào mà đại khái tính ra ngày, tổng cộng ăn sáu bữa cơm, nhưng ngàn vạn lần đừng dùng cách tính một ngày ba bữa cơm, sáu bữa cơm chính là sáu trừ đi ba tương đương hai như vậy mới đúng, sở dĩ không thể tính vậy là bởi vì Tử Li hoài nghi yêu nhân hoàng đế kia là có ý ngược đãi hắn, mỗi ngày chỉ cho hắn ăn hai lần. Có khi là tảo vãn (lúc sớm lúc muộn), có khi là tảo ngọ (lúc sáng lúc trưa), có khi cũng là bữa sáng cùng ăn khuya, trời biết hắn không thể dễ dàng tha thứ nhất chính là ủy khuất dạ dày của mình, hiện tại lại bị người hết sức ngược đãi, Tử Li đã đói bụng đến phải choáng váng , ngực còn xoắn đau!

Kỳ thật Tử Li cũng nghiên cứu qua cánh cửa ngầm kia, di chuyển qua hết thảy những thứ thoạt nhìn có hiềm nghi là chốt mở ở bên trong, bình hoa, bồn cảnh bài trí, thậm chí là ghế dựa, cái bàn, giường, mấy gia cụ kỷ án, nhưng kết quả cửa đá không chút sứt mẻ.

Tứ chi vô lực tựa trên giường, Tử Li sắc mặt trắng bệch siết chặt cái ngực vô cùng đau đớn.

"Hô, hô" thật là khó chịu a, giống như đang bị một bàn tay vô hình nắm chặt lấy, mỗi chút hô hấp đều phải cùng năm ngón tay khép mở xoa bóp. Đang lúc Tử Li cho là mình sẽ bởi vậy mà đau chết thì đau đớn áp bách trái tim lại chợt biến mất, sắc mặt khôi phục như thường. Tử Li không hiểu nghĩ rằng cơn đau này tới nhanh thì đi cũng nhanh, lau lau mồ hôi lạnh từ bên giường đứng lên, bỗng nhiên, tay tựa trên điêu lan ở đầu giường hõm xuống một cái, tiếp theo cửa đạo thạch kia "Oanh oanh long long" mở ra .

Thật là có tâm chăm hoa hoa chẳng nở, vô tình tưới liễu liễu xanh um! Nguyên lai cơ quan cửa đá là long chủy (miệng rồng) điêu lan trên đầu giường, chỉ cần đè xuống ngạch là được!

Tử Li thật cẩn thận đi ra mật thất, nguyên lai bên ngoài là một gian thư phòng, bài trí trang hoàng lại hoàn toàn khác biệt với mật thất sạch sẽ thanh nhã, trên án thư là văn phòng tứ bảo cùng các loại đồ cổ tinh xảo dùng trang trí hoặc chơi đùa, trên vách tường là tranh chữ văn thần, song cửa chạm rỗng vạn thọ tự, long mộc y (chiếc ghế điêu long) tử đàn, hương đàn mộc, chiếc hộp nam mộc (gỗ lim), vạn bảo cách, gia cụ, thư tịch, tự họa (tranh chữ), đồ cổ, trân ngoạn.. tràn ngập bên trong, hương khí tùng bách được đốt lượn lờ, hỗn tạp thư tịch, mùi hương cổ họa thư.. lởn vởn thật lâu trong ở cung thất , mà ngay cả bụi đất tựa hồ cũng tản ra mùi hương trong không khí . Thật là một hoàng đế biết hưởng thụ!

" .. Ngươi hôm nay tiến cung chính là vì chất vấn ta?" Chợt nghe cách vách truyền đến một thanh âm nổi giận đùng đùng.

Thảm , là nhân yêu hoàng đế tinh thần phân liệt nha! Tử Li lập tức khẩn trương cắn ngón tay, không biết mình là nên lập tức chạy về mật thất hay cần phải lập tức xông ra!

"Diễm, ta không phải là chất vấn ngươi, ngươi có biết.. ta..."

Thanh âm kế tiếp vang lên làm cho Tử Li trong lòng không khỏi một trận vui mừng. Là Mạc Thương Cảnh a! Thật tốt quá, nếu hắn đến nhất định có thể đem ta cứu ra! Vừa định mở miệng cầu cứu, nhưng mà một tiếng rống giận của Mạc Hoa Diễm mang theo nức nở lại làm cho Tử Li giống như thân rơi vào hầm băng!

"Ta không biết, không biết! Chúng ta rõ ràng đã vạch kế hoạch hảo, hắn chẳng qua là một quân cờ để chúng ta khống chế Bắc Linh, nhưng hôm nay, Mạc Thương Cảnh, ngươi lại mọi cách cản trở, ngươi đến tột cùng có ý đồ gì, chẳng lẽ ngươi đã yêu hắn không bỏ được?" Tiến vào nội thất, Mạc Hoa Diễm lập tức vứt bỏ lớp ngụy trang hỉ giận không hiện sắc trên triều đường đột nhiên xoay người căm tức nhìn Mạc Thương Cảnh vì tìm kiếm người nọ mà liên tiếp ba ngày cáo bệnh không thượng triều, hôm nay tiến cung lại chạy tới hướng mình đòi người.

"Diễm, ta.. ta không phải như thế!" Mạc Thương Cảnh nhìn Mạc Hoa Diễm gần như bệnh tâm thần trước mặt giọng điệu không xong nói.

"Ngươi nói dối!" Mạc Hoa Diễm hung hăng trừng mắt hắn.

"Diễm.." Mạc Thương Cảnh trong lòng bất an, mắt nhìn đôi mắt đẹp kia đã bịt kín hơi nước, quả nhiên, chỉ chốc lát sau nước mắt liền như xuyến châu bị chặt đứt cấp tốc rơi xuống!

"Cảnh, ngươi không cần thích hắn được không? Không cần bỏ lại ta được không?" Mạc Hoa Diễm bỗng nhiên tán đi một thân lệ khí giương cung bạt kiếm vẻ mặt buông lỏng nắm ống tay áo của hắn cầu xin nói.

Mạc Thương Cảnh thấy thế trong lòng đau xót, vội vàng an ủi người như hài đồng chỉ cần bị ủy khuất sẽ chạy đến trước mặt mình ai ai khóc, "Ta như thế nào bỏ lại ngươi? Diễm, ta sẽ không bỏ lại ngươi!"

"Cảnh, ta căn bản là không muốn làm hoàng đế gì! Ta chỉ muốn cùng ngươi một chỗ!" Mạc Hoa Diễm anh anh khóc ròng nói, "Cho nên ngươi không thể thích người khác không để ý tới ta!"

"Sẽ không , Diễm, cho dù người trong thiên hạ phụ ngươi, ta cũng sẽ không bỏ lại ngươi mặc kệ!" Mạc Thương Cảnh ôn nhu an ủi.

Mạc Hoa Diễm lúc này mới vừa lòng dần dần dừng lại tiếng nấc!

Mạc Thương Cảnh thấy y cảm xúc hơi ổn mới chậm rãi mở miệng nói: "Diễm, ngươi luôn đa tâm như vậy , ta như thế nào sẽ thích một quân cờ chứ! An Cẩn Du vô tài lại vô mạo, vốn như ngươi nói, ngay cả yêm nô trong cung cũng so với hắn tốt hơn mấy lần, người như vậy ta như thế nào sẽ yêu hắn! Ta chỉ bất quá là cố ý lấy thân phận bằng hữu thân cận, làm cho hắn đối với ta sinh ra hảo cảm để ngày sau làm việc thôi!"

"Thật sự?"

"Thật sự! Tốt lắm, ngươi nhố hắn như vậy đều không phải là hảo kế sách, không bằng để cho ta làm một người tốt đem hắn cứu ra, như vậy hảo cảm của hắn đối với ta cũng sẽ gia tăng ngày sau cũng tiện không ít!"

"Được rồi!" Mạc Hoa Diễm nín khóc mỉm cười, hướng phòng trong lải nhải nói, "Hắn ở mật thất bên trong ! Ta lánh đi trước, miễn cho kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân của ngươi mất đi hiệu lực!"

"Cứu mỹ nhân sao? Chính là không có người nào so với người trước mắt ta đẹp hơn a!" (ọe!)

"Răng rắc" cánh cửa mật thất chậm rãi mở ra, dần dần mở rộng trong tầm mắt, người đã tìm mấy ngày đang thẳng tắp đứng ở giữa phòng, bên môi lộ ra một mạt cười tựa hồ vừa chạm đến liền vỡ, hắn đang nhìn mình nhẹ nhàng nói: "Thương Cảnh, ngươi đã đến rồi?"

................

Đêm lạnh như nước, trên màn trời không hề có chút tạp chất chỉ có một vầng minh nguyệt trắng muốt như ngọc được khảm ở giữa.

Sau một tòa sơn giả trong Cảnh vương phủ, một bóng dáng lưng đeo tay nải đang thật cẩn thận dò xét xem có phải có thị vệ tuần tra đi qua hay không. Sau đó nhẹ nhảy ra dừng ở trong bụi cỏ, tiếp theo cúi thân mình về phía sau bước vào hoa viên.

"Răng rắc" Một tiếng vang nhỏ ngoài ý muốn dưới chân lập tức khiến cho bọn thị vệ cảnh giác.

"Người nào? Người nào ở bên kia?" Thị vệ giơ đao nói, tiếp theo chậm rãi hướng đến bên chỗ Tử Li ẩn thân. Tử Li quýnh lên, cũng không tái bận tâm mình sẽ bại lộ lập tức thò người ra nhanh chân bỏ chạy!

"Thích khách, có thích khách!" Toàn bộ vương phủ ngay lập tức trở nên sáng trưng, Tử Li vô pháp che giấu chỉ có thể bại lộ ở trong vòng vây siết chặt.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Mạc Thương Cảnh vững bước đi tới.

"Hồi Vương gia, là Tử Li công tử, thuộc hạ tưởng thích khách làm cho Vương gia ngài bị sợ hãi!" Thị vệ trưởng lập tức tiến lên hồi bẩm.

Mạc Thương Cảnh nhìn Tử Li cách ăn mặc một thân xuất hành , ánh mắt ảm trầm, lập tức ôn hòa hỏi: "Tử Li, nửa đêm không nghỉ lưng đeo tay nải muốn làm cái gì?"

"Ta phải đi, cám ơn Thương Cảnh huynh trong khoảng thời gian này chiếu cố!" Tử Li thành thật hướng hắn chắp tay nói.

"Đi? Tử Li đây là muốn đi nơi nào? Bên ngoài không an toàn, vẫn là ở lại trong vương phủ của ta đi! Người tới, thỉnh Tử Li công tử quay về sương phòng!"

"Các ngươi đừng tới đây." Tử Li lập tức xuất ra nọc độc ám khí hắn tự chế ném về hướng trước mặt bọn họ, nọc độc trong túi vỡ tan lan ra làm cho hoa cỏ dính phải thoáng chốc hủ bại cháy đen, hóa thành bãi bùn. Người xem đều là cả kinh, tĩnh vật đã là như thế, nếu dính vào người thì đó là loại cảnh tượng làm cho người ta sợ hãi thế nào.

"Còn bước qua cẩn thận ta cho các ngươi ngay cả tro cũng không còn!"

Mạc Thương Cảnh nhíu nhíu mày, "Tử Li đừng làm rộn , đến, ta đưa ngươi trở về phòng!"

Tử Li thở hổn hển bình tĩnh nhìn bàn tay hắn đang vươn về hướng mình, bỗng nhiên oán hận trừng mắt hắn quát: "Thu hồi bộ dáng này của ngươi đi, ngươi này tiểu nhân đê tiện giả nhân giả nghĩa !"

Mạc Thương Cảnh nghe vậy ngẩn ra, tiếp theo trên mặt hiện lên một mạt cười khổ bất đắc dĩ, "Mặc kệ ngươi nhìn ta như thế nào, ta..cũng sẽ không để cho ngươi rời đi!"

"Này phải xem các ngươi có bản lãnh lưu ta hay không!" Tử Li một bộ biểu tình bất cứ giá nào, nhìn chằm chằm thị vệ đang cẩn trọng càng tiến vào càng gần, sau đó âm thầm lấy ra mấy viên phích lịch đạn đột nhiên ném xuống.

Nồng đậm khói hồng lập tức tràn ngập tầm mắt mọi người.

"Khụ khụ" đám người không khỏi một trận ho sặc, ánh mắt cũng cay đến mức chống đỡ không nổi mà ra nước mắt, cảm thấy phích lịch đạn này vẫn là cho thêm bột ớt!

"Vương gia, này..."Đợi khói đặc tán đi, đâu còn bóng dáng Tử Li ?

"Cửa thành đã đóng, hắn là đi không xa, lập tức truy tìm toàn thành."

Tử Li siết chặt ngực thất tha thất thểu trốn vào một con ngõ nhỏ.

"Đau quá!" Lại tới nữa, cái loại đau đớn này tựa hồ muốn đem trái tim hắn bóp nát!

Tử Li đầu đầy mồ hôi lạnh dựa vào tường trượt ngồi dưới đất, há miệng lớn giống như khi cá thiếu nước tuyệt vọng mà chết.

Bên ngoài tiếng bước chân hỗn độn cùng thanh âm lục xoát táo bạo làm cho hắn thấp thỏm lo âu, nhưng thân thể đã vô lực bước đi! Não bộ thiếu dưỡng từng trận say xẩm, tầm mắt cũng dần dần mơ hồ.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, đến khi ý thức hoàn toàn lâm vào hắc ám, hình ảnh Tử Li nhìn thấy chính là gương mặt vô thanh vô tức tựa bóng ma hiện ra..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro