Chương 49-54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 49

Ta gọi là Mạc Hoa Diễm, là hoàng tử thứ mười một của Xích Tương quốc, mẫu phi của ta là một nữ tử dịu dàng xinh đẹp, nhưng bởi vì xuất thân thấp hèn, mà sủng ái của phụ hoàng cũng chỉ duy trì vài tháng đầu vào cung, cho nên cuộc sống của mẫu phi ở trong cung rất đau khổ! Thậm chí ngay cả sau khi sinh ta ra cũng vô pháp thay đổi loại hiện trạng này, ngược lại bởi vì sinh ra một hoàng tử có thể tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của các phi tần khác! Mẫu phi tính cách hiền lương, căn bản là không phải đối thủ của loại nữ nhân âm hiểm giảo hoạt này, rất nhanh đã bị phụ hoàng vĩnh viễn vứt bỏ ở bên trong tầng tầng cung tường. Khi ta ba tuổi, vốn dựa theo lệ thường của hoàng tử phải tiến vào thái học viện học tập, nhưng bởi vì mẫu phi không được đắc sủng nên vẫn không có ý chỉ hạ xuống, ta thậm chí hoài nghi phụ hoàng đã quên còn có một nhi tử là ta! Mỗi đêm, mẫu phi chỉ có thể lén gạt lệ, tuy rằng ta chỉ có ba tuổi, nhưng ta lại có thể lý giải khổ sở của mẫu phi, tuy rằng nàng chỉ là nữ nhân của một tiểu quan lại, nếu không phải gặp một người mình yêu là phụ hoàng đón vào trong cung, chỉ sợ hiện tại cũng đã tìm được lang quân như ý, nhi nữ thành đàn đi! Nhìn mẫu phi dung nhan ngày càng tiều tụy, ta liền âm thầm thề nhất định phải bảo vệ tốt mẫu phi, không thể để cho nàng lại chịu nửa điểm ủy khuất!

"Mẫu phi, Diễm nhi không đến thái học viện được, ngài dạy ta nhận biết chữ đi?" Ta ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghiêm túc nói với mẫu phi.

Mẫu phi ngơ ngác nhìn ta, bỗng nhiên một giọt lệ ấm áp nện ở trên trán ta, mẫu phi luôn luôn chú trọng lễ nghi cư nhiên ôm cổ ta hung hăng khóc lớn lên!

"Diễm nhi, mẫu phi kiếp này cũng chỉ có ngươi , ta không cầu ngươi phi hoàng đăng đạt (quan cao hiển quý), chỉ thầm muốn ngươi bình an!"

"Mẫu phi, ngươi không phải là bách tính bình thường không phải sao? Xuất thân đã quyết định ta không có được cuộc sống an ổn, ta là hoàng tử Xích Tương quốc, cho dù là một hoàng tử không thực quyền, ở trong các hoàng tử khác xem ra cũng có uy hiếp tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, khó bảo toàn bọn họ không đối với ta hạ độc thủ, cho nên, mẫu phi, Diễm nhi bình thường không được!"

Cho dù mẫu phi kinh ngạc vì ta trưởng thành sớm, nhưng vẫn là bắt tay ta bắt đầu dạy ta viết chữ!

Cuộc sống như thế duy trì được hai năm!

Ta năm tuổi, một năm kia là năm thứ hai mươi phụ hoàng đăng cơ, vì ăn mừng trị quốc thịnh thế quốc thái dân an, phụ hoàng quyết định cử hành một vãn yến đại hình, mời tất cả hoàng thân quốc thích và văn võ bách quan tề lai đồng khánh (cùng chung vui)!

Tuy rằng không thụ sủng, nhưng mẫu phi và ta vẫn được mời dự!

Mẫu phi giúp ta mặc vào tầng tầng lớp lớp lễ phục hoàng tử, sau đó chính mình cũng thay trang phục vẫn bị nàng luyến tiếc đặt ở đáy hòm, nắm tay ta xuyên qua hành lang đi tới yến hội!

Mình sinh ra tới nay vẫn là lần đầu tiên gặp qua nhiều người như vậy, mọi người đều mặc trang phục rườm rà, trên mặt đều lộ vẻ tươi cười hư vinh.

Mẫu phi dẫn ta đi đến một vị trí khuất nhất ngồi xuống, không có tham dự trêu đùa tự chân tự giả (như thật như giả) của các phi tần khác, cũng không đáp lại các nàng ác ý hạ thấp, mẫu phi thân ngoài cuộc quan sát đám nữ nhân như khổng tước đang cạnh tương đoạt nghiên (tranh giành đấu đá)!

Ta nhìn mấy án điểm tâm tinh xảo đặt trước mặt, đã đói bụng đến hoảng nhưng lễ nghi mẫu phi từ nhỏ giáo huấn làm cho ta ngồi nghiêm chỉnh nhìn không chớp mắt.

Thật vất vả chờ được phụ hoàng khoan thai đến đây, hội trường ồn ào rốt cục thanh tĩnh không ít, mà thức ăn ta muốn đã lâu cũng rốt cục như nguyện vào bụng!

Gắp lên một dương nhục hoàn (thịt dê viên) vừa định hướng vào miệng, ai ngờ chiếc đũa vừa trợt, dương nhục hoàn xinh đẹp liền từ một bên ngã nhào, lăn lên một chiếc bạch ngoa miêu kim (giày trắng mạ vàng). Bất an ngẩng đầu, nhìn thấy một tuấn mỹ thiếu niên mày kiếm mắt sáng mang theo tiếu ý nhìn mình.

"Thất lễ !"

"Không sao!" Thiếu niên tiểu yếp (lúm đồng tiền)như xuân.

Một năm kia, ta gặp đường huynh Mạc Thương Cảnh của ta.

Ta năm tuổi, hắn mười một tuổi!

Chương 50

Sau tràng khánh yến kia, ta ngoài ý muốn nhận được cáo lệnh phụ hoàng mệnh ta tiến vào Thái học viện cùng các hoàng tử học tập. Mẫu phi càng vui sướng thì càng nồng đậm lo lắng, bởi vì tiến vào Thái học viện cũng đồng nghĩa ta phải rời đi che chở của nàng một mình đối mặt với hoàng cung đầy rẫy âm mưu thâm hiểm. Nhưng hoàng mệnh khó trái, cuối cùng ta cũng phải thu thập hành lí của mình ở trong lệ quang của mẫu phi đi từng bước một hướng đến tương lai mà mình không biết.

Ở hoàng cung nơi chốn ăn thịt người này, một hoàng tử không có thế lực không có bối cảnh chỉ sợ còn không bằng một thái giám được sủng ái! Trong cuộc sống Thái học viện, ta luôn là đối tượng cho các hoàng tử khác khi dễ, thậm chí ngay cả một ít thái giám cung nữ đều có thể tùy ý châm chọc khiêu khích đối với ta! Bọn họ tựa như phát hiện một kiện đồ chơi thú vị vô chủ, mặc kệ như thế nào đánh đá cho dù ngoạn hỏng rồi cũng sẽ không có người đến trách cứ!

Kéo thân thể tràn ngập vết thương trở lại tiểu viện đơn sơ an bài cho ta, thân còn nhỏ ta rốt cuộc đã không thể ngụy trang quật cường như mặt ngoài nữa, ta nhớ mẫu phi, rất muốn lập tức chạy ra khỏi Thái học viện như địa ngục này bổ nhào vào trong lòng mẫu phi lên tiếng khóc lớn, nhưng lại e sợ vết thương đầy người này của ta sẽ khiến mẫu phi lo lắng.

Đang lúc khóc nức nở, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng than nhẹ. Ta lập tức lau nước mắt ngẩng đầu, liền thấy thiếu niên trên yến hội kia! Nhiều năm về sau hồi tưởng lại, nếu khi đó không có Cảnh lén trong đêm vội tới thượng dược cho ta, không có hắn ôn ngôn an ủi cùng cổ vũ, ta có phải sẽ bởi vì không thể chịu đựng được khi dễ mà cứ như vậy ngã xuống? Làm thư đồng của thái tử, hắn không thể quang minh chính đại tham gia vào tranh đấu giữa các hoàng tử, hắn chỉ có thể âm thầm dạy ta thu liễm phong mang (bén nhọn), dùng trầm mặc cùng nhẫn nại thay thế công nhiên phản kháng.

Tại một đoạn ngày tràn ngập khóc rống cùng oán hận kia, Cảnh là ánh sáng trụ cột của ta, không dám tưởng tượng nếu Cảnh rời ta mà đi ta sẽ như thế nào sống ở trên đời này!

Dựa theo lời Cảnh, ta ở trên việc học không dám biểu hiện quá mức với thường nhân, đối mặt trào phúng khiêu khích của các hoàng huynh cũng không dám trợn mắt nhìn, dần dần bọn họ quả nhiên đối với một người bị khi dễ nhưng không hề phản ứng dần mất đi hưng trí, hơn nữa theo tuổi tăng trưởng, các hoàng huynh không ai bì nổi này bắt đầu ngụy trang thành bộ dáng thân thiện mượn sức đại thần, tinh lực quá thừa của bọn họ đã chuyển dời đến trò chơi tên là "Tọa long ỷ".

Đến khi ta mười bốn, Cảnh rời đi Thái học viện làm quan lễ, làm nam tử trưởng thành lẫn mang chức quan trong người, Cảnh thiếu rất nhiều cơ hội tiến cung, đương nhiên cơ hội chúng ta gặp mặt cũng đã ít lại càng ít!

Rời đi Thái học viện khi đó có Thái tử, Đại hoàng huynh cùng Nhị hoàng huynh, bọn họ đều đã vào triều tham chính, ở mặt ngoài huynh hữu đệ cung, nhưng ngầm bên trong lại càng đấu ngươi chết ta sống. Trong Thái học viện không có mấy kẻ đầu lãnh này, những người khác cũng thu liễm ức hiếp tùy tiện với ta, hơn nữa dần dần ta phát giác ánh mắt bọn họ nhìn ta đã từ hèn mọn châm chọc lúc ban đầu chuyển thành một loại phức tạp biến hóa không ngừng, như là sợ run, như là si ngốc, hoặc như là ngầm hàm hỏa diễm. Loại cảm xúc thấy không rõ nói không rõ này làm cho ta bất an không hiểu!

Thẳng đến một đêm hạ năm mười lăm tuổi, khi ta bị Thái tử trói hai tay, đổ lên miệng áp đến trên giường, ta mới từ trên gương mặt điên cuồng dữ tợn của gã đọc hiểu, nguyên lai cái này gọi là dục niệm cùng khát vọng chiếm hữu!

Một đêm đó hoảng sợ cỡ nào! Mỗi khi tiếp xúc đến, vẫn cảm thấy cơn đau va chạm xé rách mỗi một chỗ trên thân thể ta, ngón tay trắng mịn vẫn một lần một lần lướt lên mặt ta...... Dơ bẩn khiến người buồn nôn!

"Ngươi là của ta, Diễm, từ nay về sau không bao giờ có người dám khi dễ ngươi nữa!"

Ha ha, ta muốn cất tiếng cười to, kẻ xấu xa ghê tởm này lại còn nói không có người tái khi dễ ta? Thật sự là buồn cười, lúc trước là ai lĩnh nhân tùy ý khi dễ ta? Nay lại có thể nói ra lời nói vớ vẩn như vậy, thật sự là buồn cười đến cực điểm! Trên thực tế, ta xác thực đã lên tiếng cười to , cười đến nước mắt đều chảy ra!

Hận thù tích tụ nhiều năm, giống như hồng thủy vỡ đê thổi quét toàn thân của ta. Liệt diễm cừu hận kia đem ta thiêu rụi đến không còn mảnh da, bất quá dù có xuống địa ngục ta cũng muốn đem kẻ có gương mặt giả nhân giả nghĩa được yêu thích này nhất nhất hủy diệt!

Chương 51

"Diễm, ngươi vì cái gì lại biến thành như vậy?" Cảnh lay lay bả vai ta lớn tiếng chất vấn.

Ta nhìn thấy gương mặt cười đến giống như yêu nghiệt phản chiếu trong mắt hắn, người cao ngạo quật cường lúc trước nay đã thành nam kỹ mị nhan xảo tiếu! Cảnh, ta nhiễm một thân tanh hôi không thể tẩy đi, ngươi vẫn sẽ giống lúc trước đem ta ôm vào trong ngực nhẹ giọng trấn an?

Ta nhìn thấy đau lòng trong mắt ngươi, ta cảm nhận được ngươi đối với ta đang chuyển biến thành bài xích, nhưng là, sự tình đã không thể ngừng lại, ta phải đem hận thù của ta tiếp tục bước đi!

Cuối cùng ta thành công ! Thành công cầm lấy bảo kiếm dính đầy máu tươi đạp trước thi thể cừu nhân đi lên đỉnh cao quyền lợi!

Nhưng, nhìn thần tử phủ phục tam hô vạn tuế, ta lại cảm thấy đáy lòng một mảnh trống rỗng.

Cảnh, ngươi vì cái gì phải dùng loại ánh mắt xa cách này nhìn ta? Vì cái gì phải dùng loại giọng điệu xa lạ này nói với ta? Chẳng lẽ chúng ta không bao giờ có thể trở lại như trước nữa sao?

Ta không cam lòng! Ta không cho phép!

Vì thế ta nghĩ mọi biện pháp vãn hồi ánh mắt của ngươi, nghĩ mọi biện pháp đoạt lại ôn nhu của ngươi.

Nhưng mà, y xuất hiện , tên Bắc Linh chất tử An Cẩn Du đáng hận! Y một lần lại một lần cướp đi chú ý của Cảnh, làm cho Cảnh vì y tự tiện sửa đổi kế hoạch lúc ban đầu của chúng ta, không muốn nhốt y!

Thám tử phái ra còn hồi báo nói Cảnh đối với y đúng là quan tâm đầy đủ, một chút liền chạy về phủ tiếp khách, nguyên nhân là sợ y buồn chán! Điều này làm cho ta đố kỵ đến phát cuồng, vì thế ta sai người tuyên Cảnh vào cung, sau đó lại phái người đem kẻ đáng hận kia bắt đến mật thất của ta.

Thừa dịp y còn đang hôn mê bất tỉnh, ta cẩn thận quan sát mặt y, trừ bỏ thanh tú ra, ta thật sự tìm không ra có chỗ nào đặc biệt hấp dẫn người! Phát hiện này làm cho ta lại khó có thể chịu được, chỉ là một kẻ bình thường như vậy cư nhiên có thể cướp đi Cảnh của ta! Quả thực là không thể tha thứ!

An Cẩn Du mất tích ba ngày, Cảnh cáo bệnh ở trong phủ tĩnh dưỡng ba ngày. Ta biết hắn đang phái người chung quanh tra tìm nơi của An Cẩn Du, bộ dáng lòng nóng như lửa đốt khiến hai mắt ta đau đớn.

Cuối cùng nhịn không được , Cảnh vào cung chất vấn ta đến tột cùng đem An Cẩn Du giấu ở đâu.

Vẻ mặt của hắn làm cho tâm của ta vừa đau vừa tức, Cảnh cư nhiên vì người này nghiêm khắc chấn vấn ta?

Có lẽ là biểu tình của ta quá mức bi phẫn, Cảnh lập tức nhuyễn hạ giọng điệu nói:"Diễm, ta không phải là chất vấn ngươi, ngươi có biết , ta......"

Nhưng ta không muốn nghe, ta có chút điên cuồng vặn vẹo:"Ta không biết, không biết! Chúng ta rõ ràng đã lên kế hoạch tốt, y chẳng qua là một quân cờ để chúng ta khống chế Bắc Linh, nhưng hôm nay, Mạc Thương Cảnh, ngươi lại tìm mọi cách cản trở, ngươi đến tột cùng có ý đồ gì, chẳng lẽ ngươi đã yêu y không bỏ được?"

"Diễm, ta...... Ta không phải như thế!" Cảnh dìu bả vai ta ánh mắt nhu hòa nhìn vào mắt ta.

"Ngươi nói dối!" Ta hung hăng trừng mắt hắn. Hốc mắt lại nhịn không được đỏ lên!

"Diễm......" Cảnh có chút không biết làm sao thì thào.

Mà nước mắt trong mắt ta lại ngăn không được phác tốc phác tốc rơi xuống. Trong lòng rất chua xót, ta không biết nên như thế nào cho phải, không biết nên như thế nào mới có thể làm cho Cảnh đối đãi lẫn nhau như trước! Không cần đem ta là quân vương, không cần đem ta là đường đệ. Ta chỉ muốn có được tâm hắn, làm cho trong mắt hắn chỉ có ta!

"Cảnh, ngươi không cần thích y được không? Không cần bỏ lại ta được không?" Ta nắm y tụ hắn cầu xin.

Cảnh không khỏi động dung, trên mặt chợt lóe qua ôn nhu, hắn ôm ta vỗ nhẹ phía sau lưng ta nói:"Ta như thế nào bỏ lại ngươi a? Diễm, ta sẽ không bỏ lại ngươi!"

Thu được hứa hẹn, ta bỗng nhiên phát hiện những khổ cực ta chịu đều là đáng giá , Cảnh của ta lại trở về bên người của ta!

Cảnh lại ôn ngôn khuyên giải an ủi một phen, cuối cùng ta quyết định nghe theo hắn an bài, đem An Cẩn Du trả lại bên người hắn, làm cho hắn lấy thân phận bằng hữu tranh thủ tín nhiệm của An Cẩn Du.

Chương 52

Mười một tuổi năm ấy, ta gặp được một cảnh tượng khiến toàn bộ sinh mệnh của ta đều lâm vào rung động!

Tiểu nhân nhi tuyệt thế vô song, tuổi còn nhỏ đã hiển lộ ra chi tư kinh hồng, hắn là xinh đẹp như thế, nhiếp nhân tâm như thế!

Trong đại điện ồn ào náo động, hắn im lặng ngồi, thân thể nho nhỏ thẳng tắp, vẻ mặt nhất phái lão thành, mà ánh mắt lại che giấu không được thiên chân sáng ngời trong suốt của hài đồng, con ngươi hắc bạch phân minh giống như hắc trân châu dưỡng ở sâu trong thanh tuyền!

Qua hỏi thăm ta mới biết được, nguyên lai hắn là Thập nhất hoàng tử, là hoàng tử do nữ tử dân gian xuất thân thấp hèn không chịu sủng sở sinh, hơn nữa chưa bao giờ ở trước mặt đại thần lộ diện! Đã năm tuổi nhưng không tiến vào Thái học viện đọc sách.

Bệ hạ là bào huynh của phụ thân ta, bệ hạ đối với chất nhi này cũng rất coi trọng, cho nên ta thừa dịp một lần cơ hội nhắc tới tiểu đường đệ đã bị quên đi từ lâu này, mà bệ hạ cũng tựa hồ mới nhớ tới còn có một nhi tử như vậy, vì thế hạ chỉ cho Thập nhất hoàng tử đã tròn năm tuổi tiến vào Thái học viện.

Ta không biết việc mình làm là đúng hay sai! Sau khi tiểu đường đệ đi vào Thái học viện liền chịu đủ khi dễ của các hoàng tử khác, lúc ấy ta là thư đồng thái tử, đối với đấu đá giữa hoàng tử ta thật sự không tiện chen chân, mỗi lần nhìn tiểu đường đệ bị các hoàng huynh hắn khi dễ đến cả người đầy vết thương, trong lòng ta tràn đầy thương tiếc! Ta vừa hổ thẹn lại vừa hối hận, nếu ta không hướng bá phụ nhắc tới hắn, có lẽ hắn sẽ không ở trong này chịu khổ đi!

Nhẹ nhàng giúp hắn thượng dược lên miệng vết thương, ta nhìn thấy ánh mắt sáng rõ ẩn nhẫn đau đớn của hắn nhìn vào mắt ta.

"Cảnh ca ca!" hắn nhẹ nhàng kêu lên, thanh âm trẻ con trong trẻo lại mãn hàm cảm kích.

Ta ôm thân mình nhỏ nhắn của hắn vỗ nhẹ phía sau lưng, hài tử đáng yêu như vậy vì cái gì còn có người nhẫn tâm thương tổn?

Ta tận lực giúp hắn, dạy hắn nhất định phải che giấu phong mang cùng tính tình của mình, hắn rất trí tuệ cũng rất thanh ngạo!

Thẳng đến khi ta rời đi Thái học viện, hài tử luôn thích ở lúc không người nhẹ giọng gọi ta Cảnh ca ca đã được mười bốn tuổi!

Mười bốn tuổi hắn đẹp đến kinh tâm động phách, điều này làm cho ta lo lắng không thôi, ánh mắt người bên ngoài nhìn hắn đã dần dần thay đổi vị đạo, dung mạo giống như Thiên Sơn tuyết liên trong Dao trì có thể nào không khiến phàm phu tục tử mơ ước?

Chuyện ta lo lắng nhất vẫn là đã xảy ra, Thái tử luôn luôn lấy đại cục làm trọng cư nhiên liều lĩnh làm bẩn con người như hoa kia.

Khi ta kinh giác thì nhân nhi tâm tư thuần triệt như liên đã trở nên xa lạ, hắn hai mắt bịt kín ý cười mị nhân, giơ tay nhấc chân đều là trí mạng mị hoặc.

Ta không thể tin được, người trước mắt này thật là nhân nhi luôn mềm mại kêu "Cảnh ca ca" sao? Hắn vì cái gì phải đổi thành cái dạng này?

Nếu nói là thái tử bắt buộc hắn, hắn có thể hướng ta cầu cứu, ta nhất định sẽ tận mọi khả năng ta có để bảo hộ hắn, hoặc là mang theo hắn xa chạy cao bay! Nhưng vì cái gì phải mị thái xoay xung quanh giữa các hoàng tử như vậy, vì cái gì phải xảo tiếu thản nhiên bán đứng thân thể của chính mình?

Lòng của ta đau đến giống như bị người mạnh mẽ đào đi một khối, nhân nhi tốt đẹp như liên ngày xưa đã không còn nhìn thấy , nay hắn là một đóa anh túc không người nào có thể cưỡng lại.

Vẩy ra máu tươi, ta tựa hồ thấy hắn tay cầm bảo kiếm điên cuồng cười lớn tàn sát huynh đệ của chính mình, ngay cả anh nhi còn trong cưỡng bảo (tã lót) cũng vô pháp có được thương hại từ hắn, sau đó đạp lên trước thi thể bọn họ đi từng bước một leo lên long ỷ cao cao tại thượng.

Ta nhắm lại hai mắt không dám tiếp tục nhìn, cho dù ánh mắt hắn nhìn về phía ta ẩn hàm vô tận đau thương, ta vẫn như cũ không thể nâng lên hai tay dính đầy huyết tinh của hắn!

Vì thế ta xa xa chạy khỏi, thẳng đến khi y xuất hiện, Bắc Linh chất tử An Cẩn Du!

Đôi mắt trong suốt như tuyền kia thật sâu khắc vào tâm của ta. Mục mâu tinh thuần không hề lẫn tạp chất như là một đạo ánh nắng nhu hòa sưởi ấm cõi lòng đầy tăm tối của ta.

Thiếu niên dù có tâm tư gì cũng đều biểu hiện ở trên mặt, đơn thuần như tờ giấy trắng.

Ta tạo ra vài lần không hẹn mà gặp thành công tranh thủ hảo cảm của y. Vì che giấu ánh mắt người khác, ta còn riêng dựng lên hiện trường giả y đã táng thân biển lửa, sau đó dẫn y trở lại Xích Tương.

Trong cuộc sống ở chung, tâm của ta dần dần bị y chiếm cứ , mỗi cái nhăn mày tươi cười của y đều làm cho ta hãm sâu trong đó, tình cảm trong tính kế không tự chủ được biến thành chân tình từ tâm mà phát!

Chuyển biến như vậy khiến ta cũng vừa mê mang lại vừa thấy bất an.

Chương 53

"Ta phải đi, cám ơn Thương Cảnh huynh trong khoảng thời gian này chiếu cố!" Y mang tay nải biểu tình xa cách mà cảnh giác nhìn ta nói.

Nghe vậy, trong lòng của ta một trận vội vàng xao động, ta không biết chuyện gì làm cho thái độ y đối với ta xảy ra đại chuyển biến như thế, chẳng lẽ y đã biết ta tiếp cận y là có mục đích khác ? Ta có chút sợ hãi nghĩ.

"Đi? Tử Li muốn đi nơi nào? Bên ngoài không an toàn, vẫn là ở lại trong vương phủ của ta đi! Người tới, thỉnh Tử Li công tử hồi sương phòng!" Ta giả vờ như không biết thân phận chân chính của y, hướng thị vệ hạ lệnh.

"Các ngươi đừng tới đây." Y quát lớn, sau đó xuất ra ám khí gì đó hướng lên đất ném xuống, ám khí vỡ tan xuất ra độc dịch làm cho hoa thảo dính phải thoáng chốc một mảnh hủ bại cháy đen."Còn đi qua cẩn thận ta cho các ngươi ngay cả tro cũng không còn!" Y ra vẻ hung ác nói.

Nhưng ta biết, y sẽ không , ánh mắt y nói cho ta biết y lúc này là sợ hãi cỡ nào!

Sợ hãi sao? Đúng vậy, y thuần lương như hài đồng như thế nào có thể làm ra chuyện tàn nhẫn!

Vì thế ta ôn ngôn trấn an:"Tử Li đừng náo loạn, đến, ta đưa ngươi trở về phòng!"

Nhưng y lại oán hận trừng mắt ta rống to:"Thu hồi bộ dáng này của ngươi đi, ngươi tiểu nhân đê tiện giả nhân giả nghĩa!"

Đê tiện giả nhân giả nghĩa? Lời này đâm thật sâu vào tâm ta khiến nó đau đớn, y như lúc trước khi ta phát hiện Diễm chuyển biến!

Khi lấy lại tinh thần, người trước mắt đã đào tẩu trước đám người bị sặc bởi yên hồng!

Lúc trước Diễm vừa đi đã không quay về, ngay cả ngươi cũng muốn rời đi ta sao? Ta quyết không cho phép!

Vì thế ta hạ lệnh lục soát toàn thành, nhưng lại không chút thu hoạch.

Vì cái gì, ngươi muốn đi?

Ta cuối cùng cảm thấy y rời đi mang đi không chỉ là dương quang chiếu rọi lòng ta, mà còn là hy vọng của ta!

Tâm của ta lại trống rỗng, ta không biết chính mình đến tột cùng nên như thế nào mới có thể bổ khuyết hư không!

Có lẽ ta chỉ cần tìm về y, tìm về một đôi mắt trong suốt của y mới có thể!

Vì thế, ta phái ra thám tử chung quanh sưu tầm tin tức của y, thám tử hồi báo nói y bị Sở Kinh vương bắt trở về cung, y lại một lần lâm vào lồng giam thật vất vả mới thoát được.

Ta lo lắng, ta sợ hãi y sẽ bị thương tổn. Nhưng lần này tin tức của thám tử lại làm cho ta rốt cuộc không thể bảo trì bình tĩnh, y, cư nhiên là nam sủng của Sở Kinh vương?! Vì cái gì, người thuần khiết tựa liên như vậy lại là độc chiếm của nam nhân khác?

Bỗng nhiên nổi lên lời nói lúc trước y nói với ta,"Chỉ là muốn tìm đến một nơi không có người nhận biết ta ẩn mình trôi qua"! Trong lòng ta chợt vui vẻ, nếu là như thế thuyết minh y không phải là tự nguyện, như vậy ta có thể giúp y, ta không thể nhìn y thân hãm bùn lầy mà đọa lạc.

Người của Ngọc lâu quả nhiên làm việc đắc lực, bọn họ thành công đưa y từ trong tay kẻ tổn thương y là Sở Kinh vương cứu ra an trí ở trên thạch thai bí mật.

Ta kiềm chế không được tâm tình suốt đêm tiến đến, ai biết đối mặt không phải là y vui sướng vì lấy được tự do mà là phẫn nộ dị thường chất vấn:"Ngươi vì cái gì phải bắt ta tới nơi này?"

Ta không biết đến tột cùng làm sao xảy ra sai lầm, y chẳng lẽ không cao hứng sao? Vì cái gì phải liều mạng kêu gào muốn về?

Ta ức chế tức giận dần dần bành trướng nơi đáy lòng, lạnh lùng nhìn y hỏi: "Trở về? Trở về nơi nào? Là về Bắc Linh hay là Sở Kinh?"

Nhưng y lại dùng ánh mắt hèn mọn nói:"Này ngươi không cần quản, ngươi chỉ cần thả ta là được!"

Ta không cần quản? Hận cho ta một phen khổ tâm lại bị y cho rằng xen vào việc của người khác, đáy lòng phẫn nộ rốt cuộc ức chế bạo phát, ta sắc mặt khó coi nhìn y,"Như thế nào ngươi không muốn đứng ở bên người ta, là muốn đứng ở bên người Sở Kinh vương Hoành Húc đi? Ân? Chẳng lẽ ngươi yêu hắn?"

"Đúng, ta yêu Hoành Húc, nhưng này lại cùng ngươi có quan hệ gì đâu?"

Cùng ta có quan hệ gì đâu?

Lời nói của y hoàn toàn làm cho ta mất lý trí, vì cái gì phải nhẫn tâm hướng đến ngực ta đâm lên một đao như thế?

Thân thể không chịu khống chế, ta chế trụ hai tay của y, hung hăng hôn lên môi y, điên cuồng mà cắn xé xâm chiếm khoang miệng mềm mại.

Không nên như vậy, kết quả mà ta muốn không phải như thế! Ta cũng không muốn thương tổn y, ta không muốn lại thương tổn y giống như Diễm......

Sở Kinh vương đã đến thành công ngăn trở ta tiến thêm một bước tạo thành thương tổn y, ta nhìn y hấp hối mà trong lòng bách vị tạp trần.

Diễm, lúc này, ta bỗng nhiên nhớ tới Diễm, nhớ tới tình cảnh lúc ban đầu gặp Diễm, ánh mắt hắn nhìn ta, thanh âm hắn sợ hãi gọi ta "Cảnh ca ca", Diễm của ta, không phải hắn ly khai ta, mà là ta từ bỏ hắn, chẳng qua bởi vì hắn chuyển biến liền tàn nhẫn từ bỏ hắn, cho dù không hề thuần khiết như liên, hắn cũng là người không thể thay thế được.

"Ha ha......" Ta điên cuồng cười lớn, cười chính mình ngớ ngẩn cười chính mình ngu ngốc.

Chương 54

Tiểu nhân đê tiện giả nhân giả nghĩa!

Đúng rồi, ta chính là một tiểu nhân đê tiện giả nhân giả nghĩa như vậy! Đã từ thật lâu trước kia!

Ở mặt ngoài đối với Diễm quan tâm che chở, một khi Diễm thoát ly suy nghĩ trong lòng ta liền giận đến không để ý, như vậy ta thật là một tiểu nhân đê tiện giả nhân giả nghĩa!

Ta ích kỷ như thế thật sự không xứng có được tình yêu của Diễm.

"Cảnh ngươi yêu ta không?" Diễm ngửa đầu hỏi ta.

Trong lòng ta run rẩy dữ dội, nhìn thần tình hắn mãn hàm chờ mong, ta chỉ có thể áp chế khổ sở trong ngực ôn hòa cười nói:"Đương nhiên yêu , ngươi là tiểu đường đệ của ta, cũng là Xích Tương quốc quân của ta!"

"Chỉ là đường đệ chỉ là quốc quân sao?"

"Chẳng lẽ trừ bỏ những điều này ngươi cũng chưa từng xem ta là người khác sao?" Diễm vẫn chưa từ bỏ ý định truy vấn.

Ta chỉ có cười khổ, Diễm, ngươi làm cho ta nên như thế nào trả lời?

Bắc Linh nội chiến phân tán chú ý của chúng ta, vừa nghĩ đến người từng làm cho ta đau lòng lúc này chính bản thân đang vây hãm nơi chiến trường, tâm của ta vẫn là có chút không bỏ xuống được !

Lại có giao chiến giữa Đông Châu cùng Ngô Khởi cũng ảnh hưởng đến biên cảnh quốc gia ta, cường giả thâm sâu Sở Kinh vương lại tự mình lãnh binh giảo sát binh quân Ngô Khởi thay liên bang Đông Châu báo cừu diệt quốc, việc này không khó nhìn ra Sở Kinh vương là cố ý làm cho Ngô Khởi tiêu diệt Đông Châu sau lại xuất binh thảo phạt, danh chính ngôn thuận có thể nhất tiễn song điêu thâu tóm lưỡng quốc Đông Châu cùng Ngô Khởi, nhưng làm cho ta lo lắng là đại quân của hắn đã tiếp cận đến biên cảnh Xích Tương, điều này làm cho ta không thể không nhớ tới một câu ngoan độc khi đó hắn bỏ xuống:"Ngươi sẽ vì sở tác sở vi hôm nay của ngươi mà trả giá đại giới !"

Tiếp theo Sở Kinh vương có thể là phái quân xâm chiếm thảo phạt Xích Tương quốc của ta hay không?

Trong lòng bất an, vì thế ta thỉnh nguyện đến biên cảnh tọa trấn xem xét quân đội Sở Kinh vương.

Diễm đáp ứng, ta đi đến biên cảnh, phát hiện quân đội Sở Kinh mới bất quá chỉ ba vạn người, xem số lượng hẳn là sẽ không tiến binh quốc gia của ta.

Ở biên cảnh mười ngày sau, trong kinh bỗng nhiên có người đến báo, cư nhiên có quân đội Sở Kinh xâm chiếm. Mục đích quả nhiên là Xích Tương quốc của ta, may mắn trong kinh có ba mươi vạn đại quân tọa trấn đối phương hẳn là không chiếm ưu thế trước.

Nhưng phong mật hàm tiếp theo lại làm cho ta chấn động, Diễm không hề ở trong cung, ba mươi vạn tinh binh cư nhiên bị hắn bí mật điều hướng kinh thành Bắc Linh!

Trong lòng ta khẩn trương, đang muốn quay về thì quân Sở Kinh nơi biên cảnh bỗng nhiên phát động công kích ngăn trở bước chân quân ta.

Tâm lực lao quá độ cùng Sở Kinh giao chiến, trong kinh thành liên tiếp thông mật hàm báo nguy làm cho ta lại lòng nóng như lửa đốt, mà để cho ta hoảng sợ chính là cư nhiên không liên lạc được với Diễm, thám tử phái ra tựa như đá chìm đáy biển không có chút kết quả.

Thẳng đến khi ta nhận được tin tức Diễm thân chịu trọng thương, hôn mê bất tỉnh!

Lúc ấy quân đội Sở Kinh đã công chiếm hai mươi ba tòa thành của ta, cho dù đại quân quay về cũng không thể cứu vãn, đại quân cùng bọn họ gắng gượng chống đỡ hai tháng, tử thương vô số, Diễm lại trọng thương chưa lành, cuối cùng, ta không thể không tống một phong hàng thư, lấy đáp ứng cắt nhường hai mươi ba thành, cũng hàng năm hướng Sở Kinh tiến cống mà chấm dứt chiến tranh!"

Mặt đất xoay chuyển, lao tâm lao lực quá độ, ta cảm thấy chính mình sắp duy trì không được mà ngã xuống, nhưng nhìn gương mặt Diễm tái nhợt gầy yếu, ta tự nói cho chính mình nhất định phải tiếp tục chống đỡ!

Bởi vì hết thảy đều là ta sai, ta phải hướng tới quốc gia bởi vì sai lầm của ta mới đưa đến kết quả phá thành từng mảnh này giải thích, hướng tới quân chủ quốc gia bởi vì ta mà bị thương giải thích.

"Diễm, xin ngươi nhất định phải hảo lên!" Ta ôm Diễm khẩn cầu.

Hắn suy yếu nâng lên lông mi thật dài, trong mắt trong trẻo không ngờ tràn đầy lệ quang,"Cảnh, ngươi nói cho ta biết, ngươi yêu ta không?"

"...... Yêu!" Lòng của ta đau đến lợi hại. Lúc này ta rõ ràng biết, người ta yêu vẫn luôn là ngươi a, Diễm!

"Cảnh, ta cũng yêu ngươi, thực yêu! Yêu đến sắp phát cuồng !" Diễm vỗ về mặt của ta khẽ cười nói,"Vì ngươi, ta nhất định sẽ hảo lên!"

Ta gắt gao ôm người trong lòng, không bao giờ buông tay nữa......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro