chát với tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sài Gòn mấy hôm nay quá nóng, em nhớ nấu nước mía lao uống để giải nhiệt. Giữ gìn sức khỏe em nhé. Anh rất nhớ em! Ước gì..."

Dòng tin nhắn bỏ lửng của anh làm em thấy ấm áp lạ. Tuy mình cách xa nhau hàng trăm cây số nhưng em vẫn cảm nhận được những yêu thương anh dành cho em. Mỗi ngày hai lần đều đặn ngoài những cuộc gọi, kết nối hai chúng mình là những tin nhắn quan tâm của anh khiến em thấy cuộc sống bớt đi những cô đơn đè nặng lên trái tim nhiều vết rạn em mang. Tuy mỗi tháng mình chỉ được gặp nhau có một lần, nhưng em cảm thấy cuộc sống mình ngày càng thêm có ý nghĩa từ khi có anh...Yêu thương anh dành cho em như những cơn mưa rào mùa hạ đi qua làm vơi đi sự khô cằn của một vùng đất tưởng chừng đã chết, và làm sống lại trên mảnh đất ấy những mầm sống nhỏ nhoi, cho dù có thể chúng không vươn lên được từ những sự khắc nghiệt của phong ba cuộc đời, nhưng ở đó bắt đầu hình thành một sự sống mới!

Yêu thương của anh dành cho em như những cơn mưa rào mùa hạ - Ảnh minh hoa: Gryphonia

Em - mảnh đất bỏ hoang từ những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời. Sự đỗ vỡ của tình yêu đầu tồn tại trong em một vết thương tưởng chừng không thể nào lành được. Nhiều đêm em sống với nỗi đau của mình. Đối với em, mỗi một ngày mới là những chuỗi ngày lang thang đầy nước mắt với nỗi buồn sâu thẳm...

"Em thẩn thờ đong nỗi nhớ hàng đêm.

Viết nỗi đau bằng những dòng nước mắt...".

Em sống những đêm dài chạm tới niềm đau, nỗi nhớ như thế và tưởng chừng sẽ mãi u mê, cho đến khi anh xuất hiện và đi qua cuộc đời em...

Anh - Kẻ đi tìm tình yêu đã mất...

Em - Khu vườn hoang với mùa hoa dại xác xơ...

Chúng ta gặp nhau trong một đêm tận cùng của đêm!

Cho đến bây giờ và mãi về sau em cũng không quên một đêm "lạ lùng" đến thế...

Chúng ta gặp nhau trong một đêm tận cùng của đêm - Ảnh minh họa: ssilence

keditimtinhyeu: Chỉ những tâm hồn cô đơn mới lang thang trong góc tối của đêm.

keditimtinhyeu: Nếu đã đi thì tại sao mình không băng qua tận cùng của đêm?

muahoadai: ???

muahoadai: Vì sợ...vì đêm mang đến cho ta...toàn nước mắt...

muahoadai: Đêm...

Như chạm vào em...

Nỗi đau, niềm nhớ...

Đêm anh đi...

Bỏ lại em một mùa hoa dại...

Xót xa!

muahoadai: Sau đêm chỉ là những ngày dài trống vắng. Có vượt qua cũng vậy thôi!

keditimtinhyeu: Có đi đến tận cùng của đêm ta mới biết mùi vị thật sự của đêm là gì.

keditimtinhyeu: Đi đi. Biết đâu chừng bạn sẽ thấy ngoài sự đau buồn, đêm còn mang lại...nhiều điều để ta gẫm, đáng để ta sống!

keditimtinhyeu: Bạn không tin điều đó sao? Tôi từng mất niềm tin vào cuộc sống như bạn.

muahoadai: Ta sẽ thấy những điều tốt đẹp ở cuối màn đêm sao? Tôi chỉ sợ mình càng đau hơn nỗi đau mình đang mang...

Ảnh minh họa: Mongibello

keditimtinhyeu: Tại sao ta không thay đổi cuộc đời mình? Trước tiên là sự thay đổi tích cực trong cách mình suy nghĩ...

muahoadai: Vậy tại sao bạn vẫn là kẻ đi tìm tình yêu?

keditimtinhyeu: Vâng! Tôi đang đi đấy chứ. Vì tôi tin rằng cứ đi đi rồi một mai mình sẽ gặp! Đừng sợ ngã bạn ơi! Nếu sợ chẳng bao giờ mình đi tới đích! Quan trọng là trên con đường mình đi mình phải THẤY chứ không chỉ NHÌN...Giữa nhìn và thấy rất khác nhau, cũng như mỗi ngày đi làm, bạn đi qua rất nhiều máy ATM, nhưng khi muốn rút tiền thì bạn không thấy đọan đường nào đặt máy gần bạn nhất...

muahoadai: Mình thật sự chưa hiểu hết những điều bạn nói. Nhưng thật lòng mình thấy cũng hay hay...

muahoadai: Mà này...tại sao bạn biết "muahoadai" vậy?

keditimtinhyeu: Điều này có quan trọng lắm không? Quan trọng là...

muahoadai: Mình hiểu...Dù sao cũng cám ơn bạn...tự dưng trò chuyện với mình trong một đêm như thế này...

muahoadai: Tạm biệt nhé. Mình phải ngủ thôi. Ngày mai có chuyến công tác rồi...Cảm ơn bạn nhiều!

keditimtinhyeu: Ừ bạn ngủ đi. Ngủ ngoan và mơ THẤY con đường mới của mình...

Sau đêm ấy, em không còn lang thang trên mạng nữa, dù trong lòng luôn mong chờ một điều gì đó sẽ đến với mình. Có lẽ em chưa đủ tự tin để bước đi trên con đường mới. Em sợ mình sẽ ngã nữa, và lại ngã thật đau. Nỗi ám ảnh quá khứ của đêm vẫn đeo bám trái tim bé nhỏ. Em cố xua đi sự ấm áp tình cờ mà mình có đựơc trong một đêm hoang vắng. Lòng tự nhủ: "Đừng nghĩ ngợi về những điều không có thật. Thế giới online chỉ là những ảo ảnh mà thôi. Ngay giữa cuộc đời thật mà mi còn phải trả giá cho những yêu thương thật lòng của mình, huống hồ chi thế giới đầy những cạm bẫy trên nét. Hãy quên đêm chỉ nửa "tận cùng của đêm" ấy đi, để khởi đầu cho một cuộc sống mới không còn những tiếng thở dài, mỏi mệt độc thoại với chiếc bóng của mình liêu xiêu trên bốn bức tường..."

Em bắt đầu đóng Yahoo messenger, không check mail và quyết định quên đi "muahoadai". Xem như để lại những gì không vui của quá khứ ở lại phía sau, và bắt đầu cho một trang mới của đời mình.

Em để lại những gì không vui của quá khứ ở phía sau, bắt đầu một trang mới của đời mình - Ảnh minh họa: 1Monsterblood1

Em tìm niềm vui trong bộn bề công việc, em tìm sự cảm thông, chia sẻ từ những người thân của mình. Em cảm giác ấm áp và hạnh phúc biết bao khi góp một bàn tay bé nhỏ của mình cùng các đồng nghiệp chăm lo cho những em bé bất hạnh ở tổ ấm tình thương - bị cha mẹ bỏ rơi ngay sau khi chào đời. Mỗi cuối tuần, em và các bạn đều ghé thăm lũ trẻ. Nhìn chúng hồn nhiên vui đùa và tíu tít gọi "chị hai, chị hai...", em thấy bầu trời trên cao như xanh trong hơn, và cuộc đời còn nhiều điều đáng trân trọng. Sự đổ vỡ của bản thân mình trong tình yêu quả là bé nhỏ so với những bất hạnh mà các em phải đối diện...Cứ thế, em thấy cuộc sống của mình như đang hồi sinh...

Song nếu nói em hoàn toàn dửng dưng trước những tác động của hoàn cảnh và môi trường xung quanh thì em thật sự dối lòng mình. Vào những ngày lễ Tết, và những ngày đặc biệt trong năm, nhìn những đôi trai gái quấn quýt bên nhau làm sao em thoát khỏi chạnh lòng?

Và ngày tình yêu định mệnh năm ấy, Thượng đế đem anh đến cuộc đời của em...

Đêm ấy, như một hành động vô thức, em trở về khu vườn cũ, dự định sẽ xóa đi hết những vết tích của "muahoadai" năm nào. Lòng trống rỗng, chỉ biết rằng những gì mình đang làm là để thời gian trôi qua nhanh hơn, để khẳng định rằng mình đang sống với thực tại...

Giờ này ngoài phố mọi hoạt động như đang chào đón những kẻ yêu nhau. Cảm giác tủi thân, nghèn nghẹn khi tự thấy rằng những nơi đó không có chỗ dành cho một người cô đơn như em. Lòng lại tự hỏi mình. "Có ai kết nối với khu vườn hoang dại nữa đâu mà trở về? Có ai ghé thăm đâu mà mi tìm kiếm những dấu vết còn sót lại?". Mặc! Đơn giản chỉ để thời gian trôi qua, đâu có gì là quan trọng khi mình đã quyết định xóa sạch chuyện ngày xưa. Mình không còn bị ám ảnh của quá khứ thì tại sao mình không dám đối mặt với nó?

Nhưng điều bất ngờ đã đến với em khi khu vườn tưởng chừng như hoang dại ấy lại chất đầy dấu tích vết chân anh...

Khu vườn tưởng chừng như hoang dại ấy lại chất đầy dấu tích vết chân anh...- Ảnh minh họa: Yana_Kalina

Ngày...Tháng...Năm...

Bạn ơi, bạn khỏe không? Lâu rồi thấy bạn online. Hãy vui lên bạn nhé. Cuộc đời còn có nhiều điều để ta trân trọng và sống vì nó.

Ngày...Tháng...Năm...

Tự dưng mình cứ bị ám ảnh mãi về những điều bạn chia sẻ...Mình thật sự cảm thông với những gì bạn đã trải qua. Từ tận đáy lòng, mình luôn mong những gì tốt đẹp sẽ đến với bạn...

Ngày...Tháng...Năm...

Mình thật sự lo lắng không biết có chuyện gì không may xảy ra cho bạn không? Nhiều lúc mình thấy sao mình "vô duyên" đến lạ. Tự dưng lại nghĩ về..."người dưng" thoáng ngang qua cuộc đời mình...Nhưng mình vẫn luôn mong bạn được bình an!

Ngày...Tháng...Năm...

Mỗi ngày mình vẫn vào check mail, dẫu biết rằng sẽ có thể không nhận được hồi âm của bạn, nhưng lòng mình vẫn sẽ thấy không bình yên khi không viết cho bạn vài dòng...Chỉ mong một ngày nào đó bạn trở lại và cho mình biết rằng bạn vẫn bình an...bình an...Thế thôi..Thế thôi!

Mà này ( từ này sao thấy quen quen). Bạn chưa biết gì về mình nhỉ? Mà không! Bạn biết rồi đấy thôi... Mình là kẻ đang đi tìm một tình yêu thật sự trong cuộc đời. Người mang áo số 090... và luôn luôn mở cửa chờ bạn kết nối. Bao giờ bạn thấy buồn thật buồn và muốn khóc. Hãy gõ cửa nhà mình...Ít nhiều vẫn có một chiếc lan can be bé cho bạn dựa vào không phải ngã...

Tình yêu của anh đến với em lúc nào không hay. Nó chầm chậm đi vào trái tim em. Không những lời hoa mỹ chót lưỡi đầu môi, không có sự màu mè giả tạo của những kẻ chuyên giăng lưới bẫy tình. Nó đến bằng sự chân thành của một trái tim khát khao yêu và được yêu. Nó đến từ góc khuất rất sâu của một người luôn mong chờ hạnh phúc...

Chỉ vài tháng nữa thôi, em sẽ là cô dâu mới. - Ảnh minh họa: dude2211

Từ dạo mình kết nối nhau bằng cú điện thọai của ngày định mệnh ấy, anh thường xuyên lên Sài Gòn công tác hơn. Có khi một tháng đôi ba lần. Những lần như vậy anh đều cố gắng dành nhiều thời gian cho em khi có thể. Anh như người thợ cần mẫn mỗi ngày vát đất lấp đi hố sâu đau buồn của em... Sau này khi mình thật sự hòa nguyện vào nhau, em mới biết được rằng có rất nhiều chuyến về Sài Gòn của anh là chỉ để được bên em, để được thấy nụ cười rạng rỡ của "đóa hoa cúc vàng" trong khu vườn hạnh phúc mà mình đang hoàn thiện từng ngày!

Em thật sự cám ơn cuộc đời đã mang anh đến cho em. Cám ơn cái đêm tưởng chừng như chỉ nửa tận cùng của đêm đã đưa em đi qua một ngã rẽ mới của cuộc đời. Nơi đó em thật sự tìm thấy bình yên và hạnh phúc!

"Bà xã ơi, tối nay không được làm việc khuya nữa nhé. Đừng lén anh ngồi vào bàn làm việc sau khi cửa sổ yahoo tắt đèn...Ngủ ngoan và mơ THẤY ngôi nhà hạnh phúc của chúng mình. Đóa hoa vàng sưởi ấm tim anh..."

Ảnh minh họa: ChristopherMurrS

Anh bao giờ cũng thế, luôn ân cần chăm sóc cho em từ những chuyện nhỏ nhất trong cuộc sống hàng ngày. Em tự hứa với lòng mình phải sống và làm việc thật tốt để cùng anh đắp xây tổ ấm của chúng mình...Không còn bao lâu nữa mình về chung một nhà rồi. Em đâu còn "được" len lén làm thêm chút việc, và thỉnh thoảng dừng lại...nhớ về anh! Chỉ vài tháng nữa thôi, em sẽ là cô dâu mới...với thật nhiều yêu thương và hạnh phúc từ anh và mẹ! Nghĩ về anh, về mẹ em thấy mình thật may mắn khi được cả nhà anh chào đón và xem như một đứa con gái trong gia đình. Mỗi lần em về thăm, mẹ bao giờ cũng ân cần, dịu dàng với em. Nào là con cố ăn uống thêm vào. Con đừng cố làm quá sức rồi sinh bệnh con nhé. Hai đứa nhanh nhanh cưới nhau để mẹ có cháu mẹ bồng, mẹ mong lắm rồi. Em thật sự sung sướng và hạnh phúc từ những yêu thương ấm áp đó. Nếu không có anh. không biết dòng đời sẽ đưa em trôi về đâu...

"Ông xã ơi, em không ngủ được vì không không có bờ vai êm ái của anh cho em gối đầu, không có nụ hôn ngọt ngào đưa em vào giấc mộng, không có vòng tay ấm áp của anh xoa nhẹ vai em...Em nhớ anh! Món quà quý giá nhất mà Thượng Đế đã ban tặng cho em là gì, anh biết không? Là anh đó anh yêu!"

Em chạm nhẹ ngón tay mình vào dấu "Send" để gửi cho anh những dòng tin nhắn từ trái tim em. Đêm thật bình yên...Em cảm nhận những sắc màu hạnh phúc đang lung linh trên bầu trời cao - đẹp hơn cả những ánh cầu vồng mà tuổi thơ em ngơ ngẩn ngắm nhìn không bao giờ biết chán...

Hãy ngủ thật ngon anh nhé, và cùng em mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ mà chúng mình đang ao ước: Một đứa con trai thông minh tuấn tú giống anh, và một đứa con gái dịu hiền như em...

Ngày ấy sẽ không còn xa nữa, phải không anh?

Hinh ảnh đại diện Blogger

14/03/2009

Gửi từ Blogger Trần Cường

Vài nét về Blogger Trần Cường: "I AM ME: Gã. Một thằng khùng - Lazy Puppy. Được sinh ra trong những năm tháng cuối chiến tranh..."

Bài viết của cùng tác giả:

Góc khuất trái tim

Blog radio 65: Em, anh và đêm mùa xuân

Viết cho em và những ai lấy chồng xứ lạ...

Những cuộc đời không bao giờ chạm đến hạnh phúc

Nhớ lắm! Thương lắm Huế mình ơi!

Đêm mưa tháng năm, nhớ em và những cơn mưa tình yêu...

Mối tình thơ em giấu vào tháng 5

Anh ra đi, bỏ lại em một mùa hoa dại...

Về đâu khi đời chỉ một mình: Khi người đàn ông khóc

Gọi giấc mơ về...

Cuộc đời có bao nhiêu bến đỗ?

Những sân ga cuộc đời: Rồi mai ai đi cùng ta...

Cảm nhận về bài viết mời bạn gửi theo mẫu sau hoặc gửi bài viết, đường link blog muốn chia sẻ về địa chỉ [email protected] (vui lòng gõ Tiếng Việt có dấu để phản hồi của bạn sớm được đăng)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chat