Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khương Húc.


Tên này vừa nghe vào tai, liền làm người ta nghĩ đến châu cung bối khuyết hoàng thành, tuyết rơi lặng lẽ, bếp than cháy rực và ánh nắng ấm áp xua tan đi cái lạnh và mang đén sự ấm áp bất chấp thời tiết khắc nghiệt. Hắn là con trai duy nhất của Khương gia, vừa vào quan vào ngày đông chí năm ngoái, được tiên đế ban cho tự là Lương Dạ (chúc ngủ ngon).


Vẫn còn nhớ vào cuối năm kia trong cung tổ chức đông yến, Phó Dung Vi vốn định vì bệnh mà hoãn hẹn nhưng các cung nữ trong lại ríu ra ríu rít truyền danh tiếng Khương thiếu tướng khắp trong cung. Đêm đó, nàng nhìn trên bàn mai vàng nàng nuôi chết héo, bỗng nhiên quyết định đi gặp Hàm Đô Khương thiếu tướng quân gặp một lần .


Một cái liếc mắt kia, thật đúng là làm người ta khó quên. Khoác trên mình một bộ y phục trắng bặc thanh nhã, cổ áo mềm mại. Trên vai trái là chiếc băng tay bằng thép không gỉ với đôi mắt giận dữ của hổ và sư tử được bao phủ bởi pha lê và tuyết, dưới ánh đèn ở làm hắn toát lên vẻ lạnh lùng và lạnh lẽo. Nhưng tất cả phụ kiện trên người hắn được trang trí màu sắc, không chỉ băng đô mà ngay trên thắt lưng của hắn cũng treo một quả cầu làm bằng ngọc huyết.


Màu đỏ và trắng va chạm vào nhau, phản chiếu trong mắt nàng, vô cùng thích mắt.


Bông hoa mai vàng mà nàng chăm sóc suốt năm tháng đã chết trong mùa đông lạnh giá trước khi kịp nở hoa. Tuy nhiên trong bóng tối, linh hồn của bông hoa dường như lại nở rộ trước mặt cô dưới một hình dáng khác.


*
Cánh cửa đôi đóng kín của Cung điện Nghi Lan mở ra một hàng. Cung nữ duyên dáng mặc đồ xanh từ bên ngoài bước vào, quỳ thẳng trước mặt Phó Dung Vi, vẻ mặt vui mừng nói:


"Nương nương, có tin tức, bệ hạ và những người khác đã gặp được Khương tướng quân. Trở về cùng Tần Vương trên đường về phía bắc rồi gặp nhau, Khương tướng quân dẫn đầu 3000 kỵ binh hạng nhẹ, đánh bại 2 vạn quân phản loạn truy đuổi, hiện tại đang hướng về trong thành, nhất định có thể cứu được nương nương ra khỏi cung điện và cùng nhau rời đi. "


Phó Dung Vi đang thêu một chiếc quạt vẽ tranh, và những thay đổi trong cung điện Máu bắn tung tóe khắp nơi trước mặt những kẻ phản loạn, những đường khâu của cô ấy không hề lộn xộn, hoa mẫu đơn nở trên lụa, Thái hậu 21 tuổi vẫn có khuôn mặt trẻ trung, kiều diễm, được nuôi dưỡng trong thâm cung trở nên phú quý, quý phái, đành phải nói:


"Khương Lương Dạ... Hắn cứu không được ra, không ai có thể cứu ta."


Cánh hoa mẫu đơn giống như rải vàng trên tay, Phó Dung nhẹ giọng nói:


"Ai gia là hoàng hậu Đại Lương, Thái hậu ta thà chết trong thành còn hơn dời về phương Bắc hay cầu xin đầu hàng."


Sau khi nghe những lời này, người dân trong cung điện, che mặt và khóc:


"Nương nương, tại sao người phải chịu khổ... Bệ Hạ vẫn còn nhỏ như vậy, đã gặp phải đại biến cố như vậy,giờ phút này đang trông mong ngóng trông cùng người mẫu tử gặp nhau. Nếu người chết, Bệ hạ sẽ đau đớn biết bao!"


Đôi mắt Phó Dung Vi là 1 mảnh tĩnh lặng, và không có chút cử động nào khi nhắc đến chuyện cốt nhục của mình cũng không dao động:


"Ai gia chỉ muốn hắn đau, nỗi đau đó thấm vào trong lòng hắn, nỗi đau đã ăn sâu vào tận xương tủy, khiến hắn có thể nhớ lại nỗi nhục nhã của ngày hôm nay. Hoàng đế di dời về phía Bắc, đất nước bị chia cắt và Đại Lương biến thành Bắc Lương. Bệ hạ tuổi còn trẻ, Tiên đế đã già, đôi mắt Ai gia đã có thể nhìn thấy cảnh xuân quê hương mười năm sau."


Ba ngày trước, tiên đế qua đời. Ngày thứ ba sau khi tân hoàng lên ngôi, Yến vương gấp không chờ nổi muốn phái quân đến cung điện bức vua thoái vị. Linh cữu của tiên đế vẫn còn trong cung điện và im lặng theo dõi tất cả những điều này cùng với tổ tiên của mình. Cung điện nhận được tin tức thì đã muộn, Phó Dung Vi vội vàng chỉ kịp mặc quần áo thường dân, ủy thác cho một nhóm cựu chiến binh đưa nàng đi cùng trong số những người đang chạy trốn, nàng rời thành và tiến về phía Bắc để tìm kiếm sự bảo vệ của Khương tướng quân tại phía Bắc. Phó Dung Vi từ chối đi cùng nhau. Sẽ là một sự nhục nhã lớn nếu hoàng đế từ bỏ thủ đô và chạy trốn. Với tư cách là thái hậu và mẹ của hoàng đế, Phó Dung Vi muốn đứng trên tường thành và gánh chịu sự khinh miệt của mọi người đối với Đại Lương và con trai bà - với tấm lưng gầy gò và cô đơn này.


Phó Dung Vi soạn thảo một chút sắc lệnh, đóng dấu của Thái hậu, buộc nó bằng một dải ruy băng, bỏ vào tay áo và nói không vội vàng:
"Ai gia sẽ đứng trên tường thành trơn mắt nhìn xem, chờ đợi và vĩnh viễn sẽ bao giờ được đầu thai. Bệ hạ nếu có lòng hiếu thảo thực sự, ai gia nhất định có thể đợi được ngày hắn giết chết đám phản quốc kia..."


Phó Dung Vi đang đánh cược. Nàng tin là con trai cô ấy sẽ có nhiều máu trong cơ thể hơn nàng và có thể sống khỏe mạnh, thay vì giống như người cha ốm yếu của nó. Tiên đế sức khỏe yếu. Chỉ có một điểm, con cháu sẽ hưng thịnh. Khi hoàng cung thịnh vượng nhất, sáu hoàng tử cùng sinh ra trong một tháng, đáng tiếc là một người sinh ra và một người chết, mỗi người lại càng kỳ quái hơn người trước. Phó Dung Vi vào cung năm mười lăm tuổi, được phong làm quý phi, một đêm vui vẻ, sinh ra một đứa con trai, trong cung điện nguy hiểm, bà vừa bảo vệ con trai mình đến khi được bốn tuổi và sau đó nàng mới giành được sự sủng ái của tiên đế.


Tiên hoàng sủng nàng trong vòng tay từ quý nhân cho đến quý phi, cuối cùng được phong làm hoàng hậu, phong nàng làm mẹ thiên hạ. Tiên đế thường đối nàng dặn dò một câu đó là —— "Dung Vi, con của ngươi nhất định phải tiền đồ, nếu không, Đại Lương chúng ta liền đi không đến trời đã sáng."


Đế hậu vô tình, chỉ coi trọng thủ đoạn của nàng và con trai. Phó Dung Vi rất thông minh nàng đã tính toán mọi thứ trong cuộc đời mình và có được tất cả những gì nàng muốn - quyền lực, nhân phẩm, phong thánh đàng hoàng, một người chồng tôn trọng, trong trắng và con trai hiếu thảo. Nhìn lại những tủi nhục và gian khổ trong quá khứ, những người làm nàng không vui cũng đã quỳ lạy dưới chân cô và thừa nhận lỗi lầm của mình. Đáng tiếc thời gian tươi đẹp không kéo dài được lâu mà lại bị lật đổ. Một triều đại không phải là thành công trong một sớm một chiều, tiên đế lên ngôi đã lâu, tuy có phần tỉnh táo, nhưng thủ đoạn lại quá ôn hòa, không thể tự cứu mình. Tiên đế vừa chết, tất cả rễ thối và bùn ẩn dưới những bông hoa đều bị rút ra, mùi thối rữa không thể che giấu được nữa, thời đại thịnh vượng của Đại Lương đã lừa dối lừa mình dối người để thịnh thế đã được mở ra một cách tàn nhẫn, đẫm máu và bại lộ với thiên hạ.


Phó Dung Vi chỉ mới làm hoàng hậu được ba tháng và làm thái hậu được ba ngày, nhưng nàng sắp hy sinh mạng sống của mình vì Đại Lương. Cấm vệ quân chỉ có 15.000 lính canh và họ đã bị đánh bại trong trận chiến. Họ nhanh chóng rút lui về phía cửa cung, Phó Dung Vĩ nghe thấy tiếng giết chóc bên ngoài, thị vệ quỳ xuống ngoài cửa, kêu ra máu:


"Thái hậu, cửa cung đã bị phá rồi!"


Phó Dung Vi đứng dậy, tiên đế vừa rời đi, trong lúc quốc hiếu tất cả các phi tần trong cung đều phải đội mũ lụa và để tóc suông, Phó Dung Vi cũng không ngoại lệ. Nhưng vào lúc thất thủ, Phó Dung Vi vứt bỏ lễ nghi, mặc áo bào của Thái hậu, gạc đen, chu trắng, thắt nơ hình đám mây, bộ quần áo nặng nề kéo lê sau lưng như xiềng xích, trên người thêu chỉ vàng. Con phượng hoàng đầy màu sắc miễn cưỡng quét qua kết cấu của những viên gạch vàng, như thể nó đã thấy trước số phận rơi vào cát bụi. Sự xuất hiện của Yến Vương đã tạm thời dừng cuộc chiến trong cung điện.
Bộ giáp bao bọc lấy gã một cỗ tà khí, gã đứng ở bên ngoài Trường Lạc Cung trong tay cầm kiếm, nhìn thấy Phó Dung Vi xuất hiện gã thấp giọng gọi:


"Hoàng tẩu."


Phó Dung Vi từ xa nhìn gã là một khuôn mặt lạnh lùng nghĩ thầm thật là một trương trung thần với tướng mạo hiền lành khiến nàng và tiên đế chưa bao giờ để ý đến dã tâm củagã trong nhiều năm như vậy, nàng khẽ gật đầu với gã ta:

"Yến Vương, ngươi có gì muốn nói"


Kẻ mới bại trận đầu hàng bên cạnh Yến vương háo hức lấy lòng, trào phúng lên tiếng chế nhạo nói:


"Nhi nữ Phó gia, ngươi tưởng mình còn là Thái hậu cao cao tại thượng sao? Đại Lương bây giờ đã đổi chủ. Nếu ngươi thức thời thì hãy quỳ xuống và dập đầu bái kiến tân hoàng đế. Có lẽ ngươi vẫn còn có chút tôn nghiêm, nếu không... ...A!"


Yến Vương vung kiếm và uống máu. Tiếng sủa được nửa đường, đầu chó săn bất ngờ rơi xuống đất, lăn đến dưới chân Phó Dung Vi, một đôi mắt đục ngầu dần mờ đi trước mặt nàng, hắn ta chết không nhắm mắt lại máu bẩn từ cổ họng phun ra bắn tung tóe vào y phục của Phó Dung Vi. Phó Dung Vi nhìn chằm chằm vào cái đầu một lúc, sau đó nhấc chân lên và đá nó đi bằng đôi giày dính máu của mình. Yến Vương đứng cách đó mấy bước:


"Hại Hoàng tẩu sợ hãi, là thần đệ không phải."


Không biết gã ta dùng con mắt nào nhìn thấy Phó Dung Vệ sợ hãi. Phó Dung Vĩ mặt không biểu tình nói:


"Cứ nói thẳng ý đồ của ngươi đi."


Yên Vương tiến lên một bước:
"Có ba việc. Đầu tiên, cháu trai tốt của ta chạy trốn về phía Bắc, trộm đi ngọc tỷ truyền quốc của hoàng gia, chắc chắn không thể lấy lại được. Ta đành nhờ hoàng tẩu lấy danh nghĩa Hoàng Thái Hậu ban hành di chiếu giúp ta lên ngôi."
"Thứ hai, Khương Húc thật sự là khó đối phó, hắn quả thực là người có tài, hắn tới đây là để cứu hoàng tẩu, nhờ hoàng tẩu giúp ta khuyên hắn đầu hàng."
"Thứ ba, vào trước buổi phát binh 1 đêm, có người gửi một bức tranh tên là, hoàng tẩu có từng nghe nói đến không?"


Phó Dung Vi ngay lập tức bị sốc. Khi Yến Vương nhìn thấy cô ấy cuối cùng cũng phản ứng lại gã ta lộ ra một chút mỉm cười chậm rãi đi tới, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy bắt đầu nói:


"Theo truyền thuyết, vào năm Đoan Bình đầu tiên của nhà Tống, Nam Tống bị nước nhục và tiêu diệt nhà Tấn. Các tướng nhà Nam Tống bắt sống nhà Tấn rồi hãm hiếp và làm nhục họ trước mặt quân đội. Thế hệ sau đã vẽ bức tranh này và lưu truyền trong dân chúng. .......... "


Gã ta không chút cảnh giác, nhéo gáy Phó Dung Vi, xoa xoa làn da mỏng manh, thì thầm vào tai cô:


"Hoàng tẩu, thần đệ thấy bức tranh đó thật xấu hổ, không đành lòng cho quân đội xem chỉ đành giấu riêng. Sau khi mọi việc xong xuôi, không bằng hoàng tẩu đi cùng thần đệ cùng nhau giám định và thưởng thức xem có tốt hay không?"


Giọng nói của gã ta như rắn độc liếm sau tai khiến thân thể Phó Dung Vi khẽ run lên, trên mặt vẻ mặt xúc động cùng tức giận gần như không thể chịu nổi. Cái gọi là cùng nhau giám định và thưởng thức thật khiến người ta buồn nôn. Yến Vương cười khịt mũi vẻ nhục nhã trên mặt người đẹp thật sự khiến người ta thỏa mãn. Gã ta muốn trở thành hoàng đế mới của Đại Lương, và gã muốn sở hữu tất cả những điều tốt đẹp của Đại Lương, bao gồm cả người phụ nữ cao quý nhất ở Đại Lương hiện giờ, Phó Thái Hậu.


Phó Dung Vi: "Ai gia thà chết còn hơn."
Yến Vương: "Ngươi không thể chết."
Muốn sống không được muốn chết không xong, mới là nỗi đau sâu sắc nhất của một người.


Yến vương mỉm cười: "Ngươi cân nhắc kỹ ba điều ta nói đi?"


Hoàn cảnh không cho phép nàng phản đối. Phù Dung Vi hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi, nàng nói: "Được rồi, Ai gia đều đồng ý."
Yên vương:" Trước tiên hãy soạn chiếu chỉ."
Phó Dung Vi: "Trước tiên khuyên Khương Húc."


Yến Vương vừa nhìn có thể biết nàng đang giở trò, nhưng gã ta đánh giá thấp quyết tâm của nàng. Gã không nghĩ nàng sẽ chết trong thành, nàng là người rất muốn sống, trước kia dù ở ngoài cung hay trong cung, nàng đều có thân phận hèn mọn như một con kiến, chỉ biết bám lấy sợi dây mỏng manh của cuộc đời như sợi tơ nhện và bò lết khó nhọc.


Một người phụ nữ như vậy, chỉ biết dùng thủ đoạn để sóng sót thì làm sao có dũng khí chết vì thành cơ chứ, Yến vương đắm chìm trong sự khống chế của chính mình, cho rằng mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát của, gật đầu lia lịa:


"Được rồi...hoàng tẩu hãy nghĩ thoáng hơn 1 chút.Ngươi cầu xin hắn hay ta thì đều giống nhau mà thôi."


Quân của Khương Húc đang tiến đến thành và ba ngàn kỵ binh đang chờ đợi họ. Áo giáp bạc trải dài dưới thành dường như được bao phủ bởi làn tuyết trắng. Màu sáng duy nhất là mái tóc rối trên của Khương tướng quân dải lụa đỏ, vừa dài vừa duyên dáng. Đoạn đường đi đến thành mất bảy ngày nếu đi không ngừng nghỉ, nhưng Khương Húc chỉ dùng đến ba ngày.


Phó Dung Vi cúi đầu nhìn hắn, nước mắt chua chát tràn vào mũi khiến nàng nghẹn ngào đôi mắt càng buồn hơn, sau bữa tiệc mùa đông năm ngoái, Phó Dung Vi cùng tiên đế đi dạo trong tuyết, ngắm cảnh dọc đường hùng hồn hỏi:


"Chúc ngủ ngon có ý nghĩa gì?"


Khi đó, tiên đế đã lâm trọng bệnh lời nói bình thường của ông cũng tràn đầy cảm xúc:

"Đây là tâm ý và mong đợi sâu xa của ta... Khương Lương Hạ là người sẵn sàng và đáng tin cậy nhất ở Đại Lương. Khi ta qua đời, nàng và con trai nàng phải biết cách sử dụng hắn và đối xử tốt với hắn. Chúc giấc ngủ ngon này không phải là một giấc mơ."


"A..."Phó Dung Vi khẽ gật đầu: "Thần thiếp đã nhớ kĩ".


Thật ra, trong bữa tiệc mùa đông năm đó, họ đã cách xa nhau. Nàng ngồi trên một chiếc ghế cao, chỉ có thể nhìn bóng dáng anh từ xa, nhưng không nhìn rõ hắn trông như thế nào. Bây giờ, khoảng cách giữa trên thành và dưới thành còn xa hơn bữa tiệc mùa đông khiến Phó Dung Vi vẫn không thể nhìn rõ. Kẻ nổi loạn kề dao vào cổ nàng và đẩy nàng vào tường. Các cung thủ đã chuẩn bị sẵn sàng phục kích, hàng ngàn mũi tên nhắm vào đầu Khương Húc.


Yến Vương không ngừng kêu gọi đầu hàng, nhưng trong lòng hắn biết điều đó là không thể, Khương Húc khí chất cường hãn không thể phá hủy, mọi người đều biết. Hắn là một tướng quân trời sinh, biết cách dụng binh, đừng đánh giá thấp hắn bởi vì hắn chỉ có 3.000 kỵ binh hạng nhẹ, cho dù Yến Vương có 30.000 quân mạnh cũng chưa chắc giữ được hắn. Chưa kể cha của Khương Húc đóng quân ở Cư Dung Quan, trấn giữ biên giới Tây Bắc Đại Lương, đó là sự rút lui và tự tin của gã. Yến Vương biết mình không thể khống chế được con ngựa hung dữ này. Khương Húc ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói với Phó Dung Vi:

"Nương nương, người bây giờ hãy nhảy thành xuống, thần sẽ tiếp được nương nương".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro