Chap 13: Chọc thối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Bọc hết cả vào một tờ giấy ghi rõ từ khoản lấy của ai và ngày tháng ra rồi để vào két. Mày cộng làm gì? Để đấy khi nào thằng Bình về thì nó tự khớp sổ. Sổ sách có nhiều cái không ghi vào đâu, đừng ghi thêm vào rồi sau này nó về lại rối tinh lên. 
- Vâng, càng nhàn. 
Mình thở phào,ghét nhất là mấy cái khoản tính tính toán toán này, một ngày phi thân ngoài đường với đám nhân viên chạy từ Yên Phụ về Hà Đông, từ Thanh Trì lên Hoàn Kiếm, mặt và phổi trát đầy bụi và nắng, thế là quá đủ rồi, giờ mà phải ngồi đây cộng cộng trừ trừ nữa, chắc nó đến xin vào trại thay anh mất. Lắm lúc liếc nhìn hai cánh tay đen sì vì cháy nắng, chỉ lồ lộ hai ngón tay là còn màu trắng của da khi trước,lại phì cười, chắc giờ chả còn ai khen mình là trắng trẻo, đẹp trai như công tử để rồi lại giả vờ ngại ngại mà trong lòng sướng âm ỉ như hồi trước nữa. Nhưng thế gian là muôn miệng lưỡi, nếu người ta muốn nịnh bợ, thì rắm thối cũng thành thơm. Mình tặc lưỡi cho qua, giờ nó có nhiều chuyện để lo nghĩ hơn là cái đống da này, nếu chẳng may đen quá thì sau này cứ bổ tạm một con cá chép hóa long vào đấy, là xong. Lại đẹp ngay. Cái đáng lo ngay gần và ngay trước mắt đây là hôm nay cả mẹ và chị nó ngủ dậy đều cáu kỉnh một cách chán đời. Động tí lại quát
- Từ hôm ấy đến giờ có ai hỏi chuyện gì mày không Kiên?- Chị mình hỏi
- Không chị, chuyện gì?
- Nói chung là có chuyện thì muốn giữ cũng không được, anh em ở cả Hn này chắc là biết hết rồi.Hôm nay một số sòng ở dưới Quảng Ninh gọi lên hỏi han. Sợ các chú thím không quản được. Giờ chúng nó nhân cơ hội mà làm loạn thì không hay, tiền hồ ( tiền thu tại sòng) dưới đấy không phải nhỏ. Nhiều đứa thèm rỏ dãi ra mà không dám nuốt.
- Em thì tuyệt đối không nói gì rồi, việc làm ăn ở HN và Quảng Ninh, chẳng liên quan gì tới nhau cả. Không hiểu sao chúng nó móc nối kiểu gì lại biết.
- Biết rồi thì kệ, giờ là phải khéo léo- mẹ nói
- Những đứa nào mà chắc chắn là biết rõ rồi, thì mình cứ nói là đã về, những đứa chưa biết thì nói thẳng là chẳng đi đâu hết. Bắt đầu từ đêm qua là có nhiều đứa gọi điện hỏi liên tục. Nên chắc chuyện mới vỡ ra thôi và cũng mù mờ lắm chưa đâu vào đâu? Hay để con về đấy một chuyến?
- Cũng không cần thiết, có mấy khi nhà mình về đấy đâu. Tiền bạc thì toàn giao dịch qua tài khoản, có gì thì đã có các chú thím dưới đấy lo rồi. Giờ tự nhiên về khác gì lạy ông tôi ở bụi này, mà hơn nữa về phải có thằng Bình mới thuyết phục, còn về mình mày lại tốn nước bọt giải thích thôi. Cứ để xem chúng nó định giở trò gì đã. Giờ sợ nhất là chúng nó nhân cơ hội thằng Bình nằm kia, xúi giục bọn nào tới cơ quan công an trình báo thì khổ nhất là chồng mày. Còn sòng, trước khi có thằng Bình vẫn hoạt động, giờ ko có nó cũng vẫn thế, sập sao nổi.
- Đã đ’ giúp được gì còn chọc thối vào đây, bọn thằng Vương, thằng Nam là có vẻ biết rõ chuyện rồi. Chúng nó động viên, xong bảo con là có gì anh em sẽ họp nhau tìm cách giúp đỡ. Con bảo giúp cái gì, giúp được thì các anh chồng 100tr ra đây, đấy là giúp đấy. Đừng có ngồi đấy mà cười trên sự đau khổ của người khác rồi lại kể luyên thuyên. Lũ còn lại chỉ mù mờ thôi, hỏi hỏi han han, con chẳng nói gì.
- Thằng Vương với thằng Nam thì cũng là người trong nhà, không sợ. Tao sợ nhất là cái bọn ở dưới Mông Dương, chắc vụ lần trước nhà mình cho người xuống siết nợ chúng nó vẫn chưa quên, làm mạnh tay quá.
- Vâng, thôi cố hết sức. Con hy vọng là mấy ngày nữa anh ấy ra. Mọi chuyện lại ổn.
- Chúng mày ở nhà, tao đi chợ đã. Không trưa lại không có cái đút vào mồm.
- Vâng.
Mẹ là thế, ngoài việc làm ăn ra, thì bà quán xuyến nhà của như một bà nội trợ đảm đang, có lẽ đó là cái nết của người Hà Nội gốc, nhà nó kị nhất là bữa ăn mà không ngồi đủ gia đình. “Cả ngày chỉ có hai bữa, cố gắng dù giận dỗi căm thù gì nhau cũng ngồi vào đấy ăn cho xong bát cơm đi đã” chắc vì cái câu nói đó mà chỉ trừ khi ốm liệt giường, anh chị em nhà nó mới có cơ hội bỏ bữa. Bà vừa đi khuất thì có một ông phóng xe tới nhà. Tay đẩy cửa kính he hé đủ lách người ra, ông ấy đã chào bằng một nụ cười hềnh hệch :
- Em ơi, Bình có nhà không?
- Anh gặp chồng em có việc gì không? Chồng em đang ngủ trên nhà.- chị mình vẫn nhắn tin, mắt không rời cái điện thoại chán chẳng buồn nhìn.
- Anh Phong đây mà. Anh hay đi với Bình nhà em ý?
- À, Anh Phong Phố Huế- Chị mình ngước mắt nhìn lên. – Có việc gì không anh?
- Anh qua gặp Bình có chút việc.
- Có việc gì anh nói trực tiếp với em này, nhà em đêm qua đi làm về muộn giờ đang ngủ.
- Chuyện riêng ý mà, thế thôi có gì chiều anh quay lại nhớ. Hề hề.
Ông ấy lại vội vội vàng vàng dắt xe phóng đi mất dạng, chị lắc đầu
- Rồi hôm nay còn tiếp nhiều khách lắm.
Quả nhiên bà ấy dự đoán không nhầm, mật độ khách tấp nập một cách bất thường từ bà hàng xóm sang hỏi xin chạy trường cho con ( mình đ’ biết là ông ấy lại còn có cả cái dịch vụ này nữa), tới bọn trông xe tới đòi tiền bến bãi, còn lại toàn người quen. Mấy đám đầu còn tiếp và nói chuyện tử tế một chút, tới đám thứ n, bà ấy chán hẳn luôn ngồi nghe nhạc mặt kệ mình ngồi chém gió với khách. Cả ngày hôm ấy trừ những lúc đi thu họ ra, thì lúc nào cũng thấy nhà có người ra kẻ vào đông như đi xem bói.
7h chiều, ông Phong Phố Huế lại quay lại. Có phần diện dàng hơn, kính Armani, quần bò lấp lánh, áo sơ mi hoa lá cành.đi cùng một em chân dài tới nách
- Em ơi, Bình đâu sao anh gọi mãi không được?
- Nhà em lấy oto đi rồi. Đi xe chắc không nghe máy đâu anh ạ. Có việc gì anh?
- Anh muốn đặt bàn, hôm nay là sinh nhật bạn anh. Muốn làm cho nó hoành tráng một chút. Hề hề.
- Anh định đặt bàn thế nào? Bao người, bàn vip hay bàn thường?
- Bình nó đi mấy giờ vê? Anh đợi Bình về rồi nó tư vấn vậy.
Mình bắt đầu cảm thấy ngứa mông. Lão Phong này đúng là hay đi với ông anh mình thật, nhưng mà quan hệ chỉ dừng lại ở mức xã giao. Có ăn uống, có rượu chè, nhưng hễ động tới thanh toán là y rằng bố ấy lẩn về trước từ đời nào. Giờ lại hào phóng buông tiền ra đặt bàn bar, bố ai mà tin được.

Lướt qua một loạt khoảng 15 tin nhắn, nội dung nó cứ na ná nhau, đại khái một người con gái ngoan ngoãn và thánh thiện như phò đang khẩn cần tình yêu từ một người đàn ông đã có nơi có bến. Nó nhếch mép cười đểu cái đống tin nhắn một cái
- Chị nghĩ gì về cái đống hổ lốn này?
- Tao đoán là tao nghĩ như mày đang nghĩ.- chị cũng nhếch mép cười.
- Thường thì… Nếu không có chuyện gì mà em vô tình đọc được cơ. Em sẽ bỏ công bỏ sức ra mà điều tra cho chị ngay. Nhưng mà cái đống tin nhắn này nó đến vào lúc này, cộng thêm việc biết là vợ người ta gọi nhưng không nghe máy nhưng lại cứ nhắn thêm tin. Sự thật chỉ có hai loại, hoặc là một con nào đó biết chuyện đang tính nước trả thù, hai là…- Mình cố ý ngừng nói liếc nhìn sang phía bà chị xem bà ấy tỉnh đến độ nào.
- Có thằng chó nào đang cố gắng chọc vào đây để gây xích mích khiến mình ngừng chạy.
- Em nghĩ là chỉ một trong hai cái đấy thôi. Tuy nhiên cũng chẳng loại trừ được điều gì. Đàn ông mà. Giờ chị tính thế nào?
- Tao muốn biết sự thật, hôm qua lúc nhận được tin nhắn đầu tiên. Tao lồng lộn hết lên, gọi cho con ấy, không nhấc máy nhưng vẫn nhắn tin. Nhờ người này người kia gọi vẫn chỉ thế, có lúc con gái nghe máy, có lúc con trai nghe máy. Lúc ồn lúc không. Đã định tối qua gọi ngay cho thằng thụ lý để nó nhắn tin cho lão ấy rồi. Nhưng cả đêm mất ngủ, giờ tỉnh táo lại được một chút. Định im đi coi như không có chuyện gì thì mẹ lại phang cho một câu vừa nãy giật thót cả người. Hơn nữa, hôm nay mẹ cũng lạ lạ lắm.
- Em nghĩ tạm thời đừng bắn tin vào trong ấy, ông ấy giờ trong ấy có lẽ chẳng vui vẻ gì, không nên làm ông ý suy sụp thêm. Nếu chị có thưa thời gian muốn điều tra. Em sẽ giấu mẹ giúp chị. Thu thập đủ bằng chứng lại rồi đợi khi ông ấy ra sẽ ba mặt một lời. Giờ chị gọi vào chỉ là đánh động thôi rồi ông ấy sẽ có thời gian nghĩ cách nói khéo, hoặc chỉ đạo ra ngoài để ỉm chuyện đi. Còn về mẹ chị đừng lo, mẹ sẽ không vì cái này mà làm hỏng chuyện lớn đâu. Mẹ suy nghĩ thấu đáo hơn chị em mình.
- Chị cũng nghĩ thế, không biết là đang có chuyện gì xảy ra. Nhưng là một người vợ, chị sẽ cứ làm tròn trách nhiệm đã. Còn nếu người ta phụ mình thì trời cũng có mắt cả, chị không muốn sau này có chuyện gì thì mình sẽ ân hận vì đã không làm hết sức.
- Chị nghĩ thế là tỉnh rồi đấy, có là anh rể hay không, thì anh ấy cũng là người quan trọng đối với công việc nhà mình, cho dù chị vì chuyện này mà buông thì em cũng tin là mẹ sẽ làm hết sức để kéo cánh tay phải của nhà ra. Chị cứ yên tâm ở phần mẹ và em. Còn chuyện này em sẽ làm rõ. Nếu có kết quả tốt em sẽ nói với chị ngay. Còn nếu không có kết quả, hoặc mọi chuyện không như ý, thì em sẽ để chị đợi tới khi anh ấy ra để ba mặt một lời. Giờ chị hãy quên chuyện này đi và coi như không có chuyện gì cả. Sim của anh ấy, đưa cho em. Gần như sim ấy chỉ để giao dịch tín dụng đen thôi. Chuyện ở sòng chị phải cố.
- Tí lại họp cổ đông bar.- bà ấy ôm mặt mệt mỏi- Chị đau đầu quá, không muốn nghĩ nữa.
- Mấy giờ
- Chắc khi quán đóng cửa, tầm 1h sáng gì đó.
- Thế để em đi với chị. Giờ em ra cửa hàng chốt lại tiền và sổ đã. 
- Không ăn cơm à?
- Bảo mẹ hôm nay em đi có việc phần cơm em.
- Lại làu bàu đấy.
- Kệ.
Mình dắt xe phi thẳng ra khỏi nhà, chiều tối trời mát mát, dễ chịu hơn cái không khí oi điên đảo suốt từ sáng tới giờ. 

Cửa hàng đóng, à ừ, dĩ nhiên là tới giờ này thì chả ai đi cầm đồ mà việc thu họ trong ngày cũng đã hết giờ, ai khất thì cũng đã khất rồi, đứa nào thu được thì cũng đã nã xong. Mình ngồi một mình, nằm ngửa người trên cái ghế giám đốc Hòa Phát to tổ bố ngước mắt lên nhìn cánh quạt quay chầm chậm ở số nhỏ nhất. Thực ra bật quạt là thủ tục thôi chứ chẳng trông mong gì ở cái làn gió thoảng này nhất là khi điều hòa đã bật tới 16 độ. Không hiều cái tháng cô hồn này sao lại nhọ thế, chuyện gì cũng đổ lên đầu được. Mình biết tính con chị, bà ấy miệng nói nghe nhưng lòng bất tuân. Bất kể chuyện này dù thế nào cũng sẽ không nằm im trong lòng bà ấy, tốt nhất khi mà bà ấy chưa kịp làm gì thì nên làm cho mọi việc rõ ràng một chút, để bà ấy yên lòng. Dù chính mình cũng chẳng biết làm như thế nào, chắc chắn ngồi ngắm cánh quạt thế này chẳng giúp cho mọi việc khá hơn…

- Mọi người vui lòng để lại điện thoại ở ngoài, đây là họp kín. Kiên em ở ngoài nhé, em không phải cổ đông. Linh vào thay anh Bình cũng được. Hôm nay thiếu mất một cổ đông, nhưng mọi người cũng biết rồi đấy trong hoàn cảnh này thì chú ấy không xuất hiện được. ý kiến của chú ấy sẽ là ý kiến của số đông.
- Lại có trò gì thế này, giờ lại còn phải cảnh giác nhau thế này nữa à? – Lão hói béo nhăn nhó.
- Thôi dù gì cũng là họp kín, mọi người để hết điện thoại ở bàn ngoài này, Kiên con trông đồ cho các anh chị.
- Vâng.
Đúng là có tiếng nói của người lớn có khác, mọi người răm rắp nghe theo. Thực ra mình cũng chả hiểu bà Hằng làm thế là có ý đồ gì, công nghệ giờ phát triển bỏ mẹ. nếu muốn nghe trộm hay ghi hình cần quái gì phải dùng tới. Ngồi ngáp vặt chán, đầu mình chợt nảy lên một ý nghĩ, mẹ nói có khi kẻ đâm sau lưng lại ở ngay sát sườn, biết đâu…
Mình cầm từng cái điện thoại một hý hoáy ấn gọi cho cái số điện thoại khốn nạn kia. Đầu tiên là máy chị Hằng. Không hiển thị lên gợi ý. Chắc không phải,bất ngờ tiếng nhạc chờ tắt, đầu giây bên kia nhấc máy nhưng không nói gì cả.
- alo xin lỗi anh chị đặt cơm hộp phải không ạ?
- Không phải đâu nhé, nhầm số rồi.- giọng con trai, nó hơi bất ngờ, mẹ tổ sư chắc thằng nào nhấc máy rồi, con trai để nhạc chờ bài Viên đá nhỏ. 
- Anh hỏi lại xem có ai cầm máy gọi không ạ, em đang đứng dưới nhà đây, đúng số này vừa gọi mà.
Hơi chững lại chút, chắc ông ấy thò cổ ra xem có thằng nào đứng ôm cơm hộp dưới nhà không, rồi tiếng ồm ồm lại hỏi
- Em đứng đâu nhỉ?
- Em ở Nguyễn Chí Thanh.
- Thế em nhầm rồi nhé, không có ai gọi cơm hộp đâu.
Rồi cúp máy dập một cái khô khốc. Nó lại với tay sang cái điện thoại tiếp theo của lão béo. Máy bận. Tới cái thứ 4 thì tắt hẳn, khốn nạn chắc tại mình gọi dồn dập và nhiều quá khiến con mồi hoảng. Nhưng chẳng quan trọng việc mình cần làm ở đây là xác minh xem có ông bà nào trong này đã từng liên lạc với nó không, toàn smart phone cả, nếu có thì chắc chắn khi ấn mấy số đầu sẽ hiển thị tiếp gợi ý đằng sau hoặc đã từng có lịch sử gọi đến gọi đi, sau khi nó ấn số có thể xem lại. Đại khái thế. Nhưng tới tận cái điện thoại cuối cùng là của bố nuôi, khi ấn tới số cuối trong điện thoại vẫn không có gì, chán chả buồn ấn gọi vì biết nếu có ấn thì cũng nghe kèn tò tí te mà thôi. Chắc không có tí thông tin gì về con ấy trong đống người này.
- Ôi kinh, chơi bời nha, hôm nay định đi ăn hàng à?
Tiếng lão Kiên ngay sau lưng khiến nó giật bắn mình, chả khác đ’ gì đứa ăn trộm bị bắt quả tang. Mình quay lại làu bàu chửi tục mấy câu trước khi máu kịp lên tới não rồi ngớ người ra, nó hỏi
- Ăn hàng gì cơ?
- Gì nữa, gọi cho con Minh phò chứ gì. Tay còn ấn số điện thoại nó chưa kịp gửi kia kìa.
- Đây á…- Nó giật mình, cái nồi gì vậy, do ăn ở có đức à mà tiền lại rơi giữa đường thế này- Ừ, gọi mãi đ’ thấy nhấc máy, ngon không anh?
- Ngon, hàng Tuyên Quang nhé, da trắng. Anh mà làm tháng 10tr là cũng dám xơi rồi đấy, nhưng em này kiêu lắm chỉ đi với đại gia, thiếu gia như chú thôi.
- Gọi từ tối tới giờ không nhấc máy. Hãm, đang thèm quá anh ạ.
- Hay là anh cho chú số con dancer nhà mình nhé. Con đấy rau thôi, nhanh lắm. Ngọt.
- Thôi, em hãi lắm, loại rau trên bar này, ăn vào dính thuốc trừ sâu lúc nào đéo biết. Sợ luôn. Nhà con kia ở đâu ý anh nhỉ? 
- Đ’ biết luôn, nhưng tí đợi cái taxi Thủ Đô biển 6623 về, thấy nó hay đi xe ấy.
- Ngon rồi, em mà ăn hàng về nhất định có review cho anh, hê hê.
- Hứa nhé, chụp ảnh quay phim nét vào, tối anh về quay tay )
- Rồi rồi, chắc chắn là như thế rồi.

Đợi ông Kiên dọn xong đống đồ cất vào kho, cũng là lúc giải đại hội cổ đông. Mình níu lấy tay chị kéo ra góc kín nói
- Có tin mới chị ơi.
- Sao
- Chó ngáp phải ruồi, em dò ra con kia rồi.
- Là con nào?
- Là con Minh hay lên bar nhà mình. 
- Minh nào nhỉ, bar mình không có con nào tên Minh đâu.
- Em biết, con này làm PR ở dưới Cầu Giấy thi thoảng đi đá khách lạc bar thôi. Không phải người nhà mình.
- Mày biết nó đâu không?
- Gần biết chị ạ. Giờ theo em, khoảng 90% là dò ra.
- Đi, đợi tí. Tao bảo chị Hằng điều cho mấy con cave đi đánh ghen cho nó khí thế.
- Thôi khoan chuyện chưa đâu vào đâu. Hơn nữa không nên bứt dây động rừng. Chị cứ bình tĩnh theo em đã. Xem nó ở đâu rồi sáng mai đi úp sọt. Giờ này chắc đ’ gì đã có nhà.
- Hai chị em làm gì đấy không về à?
Mình lại được phát giật mình thót tim lần thứ hai trong ngày, khốn nạn, được vài lần thế này thì cũng hộc mẹ nó máu mồm mà chết mất. Bà hằng lù lù ngay sau lưng từ lúc nào. Chưa biết bà ấy có nghe thấy gì không, nhưng thấy bà ấy lách qua vào lấy mấy cái túi rồi lại đi ra không nói gì. Mình và chị chào bà ấy rồi luồn ngay xuống hành lang tầng 1, đánh mắt một vòng thấy ngay con thủ đô 6623. 
- Đi về Cầu Giấy anh ơi.- Mình kéo chị lên xe, ngổi ngay ghế sau.
- Về đoạn nào Cầu Giấy hả anh?
- Biết nhà con Minh phò không?- Mình hỏi.
- Dạ..- Lão lái xe nhìn lại kính chiếu hậu rồi hốt hoảng nói- Không biết, hai anh chị cho địa chỉ đi.
- Này chú, nhìn lại bọn cháu đi này- Chị mình thò đầu lên ghế trước.- Thấy rõ chưa? Biết bọn cháu là ai không? Ngày mai chú có muốn đỗ xe ở chỗ cũ nữa không? Cháu nhớ xe chú đấy nhé. Nếu hôm nay chúng cháu mà không đến được chỗ cần đến sợ là hãng xe mình mất đi một tài xế tốt đấy, chú ạ.
- Cô cậu…
- Con cao cao tóc vàng xoăn, hay mặc quần đùi áo kim tuyến. Xăm con bướm ở cổ tay. Chú từng chở nó đi những đâu thì đêm nay chở bọn cháu tới đấy. Giờ đi đi. Mẹ cháu đợi cửa, cháu không muốn về nhà quá muộn đâu.

Chưa biết có tới được bến không, nhưng chiếc taxi lẳng lặng lao vù đi trong đêm tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro