CHƯƠNG 23: Hửng nắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 2/9/2013…
Ba năm sau cái ngày định mệnh kia, một ngày mưa tầm tã như bao ngày 2/9 khác. Hôm nay là một ngày đặc biệt, không chỉ là ngày giỗ của Bác, ngày Quốc khánh mà còn là ngày chủ tịch nước kí lệnh ân xá trên toàn lãnh thổ Việt Nam. Nhờ sự tác động của nhiều bên, nhất là ông Cần, mẹ là một trong những trường hợp được ưu ái. Mọi người có vẻ sốt sắng, cuống cuồng hơn ngày thường. Ngay từ sáng sớm chị đã khua mình dậy với giọng hối hả:
- Nhanh nhanh dậy, chuẩn bị đi đón mẹ. Định ngủ trương mắt ra đấy à?
- Cứ bình tĩnh mà chị, theo giấy hẹn là tới trưa cơ mà.- Mình càu nhàu ôm chặt lấy cái gối.
- Giời ơi, 8h rồi đấy, dậy chuẩn bị nhanh. Tao vừa đi chợ về. Anh mày còn đang phải sửa cố mấy cái xe. Hôm nay hẹn giao cho khách. Có phải mua hoa không mày? Mưa gió thế này có ai bán hoa không?
- Làm gì mà cuống cuồng lên thế? Mẹ ghét hình thức mà.Chị cứ làm cơm ngon là được rồi. Hoa hoét gì. Lãng phí.
- Bao năm mới có một dịp đặc biệt.- Bà ấy xị mặt như kiểu cụt hứng vì bị mình dội gáo nước lạnh vào đầu.- Phô trương chút có làm sao?
- Thôi được rồi, thế thì đợi em đèo chị lên mấy hàng hoa trên phố mua. Được chưa? Cứ như là sắp Tết không bằng.- Mình nhỏm dậy vươn vai ngáp một cái rõ to và dài.- Chị xuống nhà trước đi đợi em.
- Rồi.- Bà ấy cười toe toét rồi chạy tót xuống nhà.
- Cẩn thận không ngã dập mặt đấy.- Mình gọi với theo rồi cũng chấp nhận đạp cơn buồn ngủ sang một bên để vào WC đánh răng rửa mặt.
Sau 15 phút mình đã bước chân xuống dưới nhà. Thấy con bé Vịt nhà mình diện dàng bộ váy áo mới đang ngồi nghịch cái đống đồ nghề sửa xe của anh. Mình mới gắt chị:
- Sao không trông cháu đi. Nó nghịch bẩn hết váy bây giờ.
- Đợi chị chút, có mấy cái mail của bên hải quan gửi sang. Chỗ camera IP mình lắp đặt hôm trước có lỗi thì phải, họ không truy cập được.
- Dẹp dẹp hết, kệ họ.- Ông anh mình lau mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt, quần áo, tay chân lấm lem dầu mỡ.- Hôm nay không làm ăn gì hết chỉ tập trung đi đón mẹ thôi.
- Gớm ông xem lại mình đi, thế sao giờ này còn ngồi sửa xe cho khách?- Chị đóng sập cái lap lại, quay sang bĩu môi với anh.
- Đấy là tại anh em quen, chúng nó cứ nhờ đấy chứ. Mình thì trót hứa rồi, chúng nó lại cần xe gấp nên…hì hì- Ông anh cho cái tay đen sì cáu bẩn lên gãi đầu gãi tai chống chế.
- Hạn cho anh trong một tiếng nữa phải quần áo sạch sẽ tinh tươm, chị em em đi mua hoa về mà không thấy anh xong việc đừng trách đấy.- Chị tủm tỉm.
- Rõ thưa bà xã.- Anh giơ tay chào đúng theo kiểu của nhà binh. Mặt nghiêm trang đến là buồn cười.
Mình bế con bé cháu theo chị ra xe đi lên phố. Trời vẫn mưa, ẩm ướt và khó chịu nhưng không khí gia đình mình thì đang ấm áp như một ngày nắng đẹp. Chị vui miệng hỏi:
- Thế đã gọi người yêu qua chưa đấy?
- Dạ… em gọi rồi.- Mình đỏ bừng mặt, ngại ngại trả lời chị.
- Thật không, chú gọi lại cho chị xem nào? Đừng có mà lừa chị, hôm nay chị bảo mẹ có con dâu tương lai ra mắt rồi đất. Song hỷ lâm môn luôn một thể.
- Đã bảo gọi rồi mà, nó bảo trưa nó sẽ tranh thủ xin sếp đi cơ sở rồi trốn qua.
- Thôi gọi lại cho chị lần nữa cho chắc. Nhanh.
- Ừ… thì gọi.- Mình móc móc cái tai nghe Bluetooth trong hộp đồ đeo lên tai và bấm số. Sau ba hồi đổ chuông, bên kia cũng nhấc máy.
Bên kia: “Alo?”
Mình: “Nhím à? Trưa có qua sớm không đấy?”
Bên kia: “Xin sếp rồi, qua sớm mà, cứ yên tâm là Xù về nhà là có Nhím dọn cơm đợi sẵn đón mẹ rồi. Hihi.”
Mình : “Dọn được thật không? Hay lại phá ra? Chị Linh lọ mọ dậy từ 5h đi chợ, nấu hết cả buổi sáng đấy”
Bên kia: “Xù hơi bị khinh Nhím nhé, người ta tập dọn cơm cả tuần nay rồi đấy.”
Mình trêu: “Thế đã tập rửa bát chưa.”
Bên kia: “Thôi chết, cái đấy quên rồi.”
Mình : “Rồi mẹ lót tay lá chuối dắt ra khỏi nhà cho mà xem.”
Bên kia ngạc nhiên: “Sao lại phải lót lá chuối.”
Mình: “Mẹ sợ bẩn tay nên phải lót lá chuối chứ sao nữa. Hihi” 
Bên kia: “Thế thì đi chọn con nào tay sạch ý.”
Mình: “Nhưng mà chị với mẹ chấm con dâu tay bẩn rồi, mà thôi không đùa nữa. Xù đưa chị qua đây lát, chút nhớ cố gắng qua sớm đấy.”
Bên kia: “Biết rồi, hihi…”
Mình cúp máy quay sang chị, thì bắt quả tang bà ấy đang bụm miệng cười. Mình vừa ngượng vừa cáu quát:
- Cười cái gì mà cười, chưa vừa lòng à?
- Vừa lòng, vừa lòng. Chết sợ, gọi nhau bằng biệt danh cơ đấy. Nhím… Xù….
- Thế chị muốn thế nào. Chẳng lẽ trước mặt mẹ cứ mày tao à.- Mình nhăn mặt.
- Thế sao không gọi bằng tên ý.
- Trước gọi nó là Di Di nó bảo gọi giống gọi chó không thích.
- Nhưng mẹ không thích điệu đà đâu, gọi nhau như thế buồn cười và ngứa tai lắm.
- Thế chị bảo phải làm sao, em phải làm công tác tư tưởng mãi mới đổi được cách xưng hô đấy. Trước toàn mày tao, quen miệng rồi.- Mặt mình méo xệch như khỉ ăn ớt.
- Thôi để chị.- Bà ấy nháy mắt.- Có thích gọi nhau bằng “anh, em” không?
- Đố chị làm được đấy?- Mình lè lưỡi.
- Rồi xem, mất gì nào, đừng coi thường bà chị này. Hehe.
Mình càng ngượng thêm cúi mặt tập trung vào việc lái xe. Bà ấy cũng sợ mình cứ chốc chốc lại quay sang đây , lại tai nạn thì bỏ bố nên không trêu nữa quay sang nựng con bé Vịt:
- Vịt có nhớ bà không? Có yêu bà không? Hôm nay bà đi du lịch về với rồi đấy?
- Vịt nhớ bà lắm. Vịt muốn đi lăng Bác, đi công viên với bà. 
- Rồi bà về, ngày nào bà cũng đưa Vịt đi chơi, Vịt thích không?
- Vịt thích lắm. Vịt yêu bà lắm.
Tiếng trẻ con bên tai nghe thật thích, nó hồn nhiên và vô tư quá, như hai chị em mình ngày xưa vậy. Bất giác nghĩ tới anh, mình tự hỏi, có khi nào Vịt cảm thấy xấu hổ vì có một người bố suốt ngày sửa xe, mặt mũi quần áo lem luốc bẩn thỉu không? Rồi lại tự nhủ, chắc là không đâu, mình tin là thế, đó là những đồng tiền mồ hôi nước mắt của anh, những đồng tiền trong sạch hoàn toàn chứ không phải là kiếm bằng máu bằng xương của người khác….
Tự dưng trời ngớt mưa lại, phía chân trời xa xa sáng bừng lên, hửng nắng…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro