Chay cham thoi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6:00 sáng

_ umoaaaa....

_ Nghi, dậy ik học kìa!

Mom từ dưới nhà nói vọng lên.

Con dậy ùi momy...!_ nó vươn vai sau giấc ngủ mệt nhoài cả đêm ( thực ra ko có ngủ mà online suốt ...her...her...), hôm nay là đầu năm học nên nó dậy sớm hơn bình thường…^^. Vội thay quần áo nó chạy một mạch xuống nhà quơ tay trộm lát bánh mì sanwich của miss ( là bà ngoại nhưng nó thích gọi là miss hơn ).

_ Nghiiiiiiiiiii…. Đứng lại!!!!!!!!!!!!

Hix… miss quay qua thì đã thấy tội lỗi của nó liền cầm cái khăn quoàng đang thắt trên cổ nó kéo giật ngược lại.

Ax…ax…axx miss…chis con…miss ui…._ nó rên rỉ

_ Biết chis sao còn ăn uống kiểu đó, ngồi vào bàn ăn uống đàng hoàng như con người coi !

_ Hix… thì con là con người mà…hổng lẽ con thú >”<

_ Người mà trôm bánh mì chạy một mạch zậy đó hả?

Miss lấy cái khăn đang cầm trên tay quơ thẳng vào mặt nó… nhưng cũng may là né kịp…he…he ( cái mạng zẫn bình yên).

_ Hôm nay đầu năm đó, lo sửa soạn ik học đi chị hai, sàn hoài à…!

Mom iu dấu của nó từ sau lưng lên tiếng khiến nó thoát chis…( mom vĩ đại)… Nó liền chào miss vs mom rồi lấy xe chạy thẳng đến trường. Trên đường đi nó ngâm nga bài hát quen thuộc “ wedding ress”… vẫn đang mơ mộng tít đâu trên trời nó thấy dáng người chạy xe đạp quen quen liền phóng theo lên nhìn mặt. Ra là con bé học chung lớp năm ngoái, nhỏ tên Linh…^^ cũng thuộc dạng girl xinh trong lớp.

_ Hey, hôm nay đi đường này zậy hôm qua ở bên nhà nội hả?

Nó nhướng người hỏi nhỏ, khiển nhỏ giật mình.

_ Ừa..^^!

_ ….

_ Nhìn gì mà nhìn tui chăm chú zậy pà ?!

_ Ờ… thấy Linh hơi khác khác

Khác ? _ Nhỏ nhìn nó, trên gương mặt như đang hỏi rằng “ khác điều gì, ở đâu… và… ôi”

_ Ờ… chắc là… Nghi nhầm…he…he

_ Lúc nào cũng zậy, đều trêu chọc người khác được!

Nhỏ làm mặt giận khiến nó bật cười, bắt đầu ý nghĩ chọc thêm vài câu nữa thì lại đến chỗ gửi xe của Nghi rồi nên đành bái bai rồi đường ai nấy đi zậy ( Zì nó ko thích gửi xe trong trường nên gửi xe ở phường công an )

Cạch!

Nó khóa xe rồi lững thững đi đến trường, cũng chỉ băng qua ngả tư thôi là đến rồi nên đi như thế này cũng tạm^^. Vào trường mọi người ai cũng hồi hộp khi vào lớp mới, riêng nó thì… haizzzzzzzzzzzzzza… HÌnh như đối vs nó lớp nào cũng zậy chẳng sao cả ^^!

BỐP!!!!!!!!!!

_ A…ui… đau quá…

Nè… đi đứng mắt để đâu zậy?

_ HỞ?

Nghi ngạc nhiên nhìn người đối diện… chẳng ai xa lạ mà là…

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/260216-Chay-Cham-Thoi-_Hi-Om-Em-Chat-Anh-Nhe-#ixzz1Ot9YUOAT

_ Dương Tiểu Nghi...????

_ HỞ? Bạn là ai? Nó nhăn mặt nhìn người đối diện khi người tak đọc rõ hết cả họ tên mình mà mình thì chẳng bét người đó là ai...!

KO nhớ tui àh... Minh Thư nè, người học chung lớp nhảy vs bạn đó!_ Người đó nắm lấy tay Nghi lắc lắc như đã quen nhau lâu lắm rồi giờ mới gặp lại.

_ Ủa, có hả... sao tui ko nhớ gì hết zạ???

_ Có mà... người đẹp như tui mà ko nhớ hả... người gì đâu áh...!

Hả...? Nghi mở to mắt nhìn người đó ko chớp mắt, người zì đâu mà sao tự tin nhan sắc của mình zậy trời... hix... Kiểu này chắc nhận lầm người thôi... chứ ko phải mình đâu....! Hix... nó nghĩ.

_ Ban... bạn ơi... hình như... bạn nhầm người rồi...!

_ Không...là Nghi mà.

Người đó quả quyết sau khi nghe câu nói của nó, con gái gì đâu mà... cứ lại sát rịch người ta, cứ bước lại gần nó từ từ khiến nó mồ hôi đầm đìa...như tắm.

_ nè...nè... làm gì zậy..?

Thì coi phải nhầm ko, bạn nói mà... Phải nhìn gần như thế này mới nhìn rõ được!

_ Khoan...khoan... có...có...

RÂMMMMMM !

Người đó té chúi nhủi như con chuột chủi xuống dưới đất, khiến nó đứng hình luôn.

_ Có... cục đá kìa!

..._ người đó im lặng nhìn nó rồi từ từ đứng dậy, vẻ mặt khác lúc nãy tiến lại gần.

_ A... hi..hi...tui có ziệc... paizzz nha!

Nói xong nó vội chạy một mạch mất tiu... cho người đó hít bụi ^^! Thiệt tình là làm nó toát cả linh hồn, nếu đứng đó chắc chắn sẽ bị xử tử mất... Nhưng dù gì cũng thoát được nhỏ đó... Người gì đâu mà thấy sợ luôn hà....

Bước nhanh lên cầu thang, nó ngó nghiên ngó dọc tìm lớp của mình... Haizzz.... lớp zì mà tận lầu 3 ( gặp ngay tên làm biếng nhất thế gian)..." 10A3" đây! Lớp của nó, bước vào lớp nó chọn cho mình một chỗ ngồi thuận tiện sát cửa sổ trong khi mọi người đang mãi làm quen vs nhau thì nó chỉ ngồi và...ngủ...

10p trôi qua mọi người ai nấy về chỗ ngồi của mình chờ giáo viên chủ nhiệm đến nhận lớp riêng nó zẫn còn...lơ tơ mơ...

_ Bạn gì ui... xích cái cặp của bạn zô chút ik... lấn chỗ của mình ùi nè !

Tiếng nói của ai mà nghe quen quen zậy tak...... Biết là zậy nhưng nó cũng chỉ quơ tay kéo cái cặp vào trong lòng rồi ngủ tiếp ko thèm quay mặt ra nhìn xem người đó là ai.

Bạn ơi... cô giáo đến rồi kìa... dậy đi!_ Lại là tiếng nói ấy, khiến nó bực bội quay qua định mắng cho vài câu nhiều chuyện thì...... ôi... lại là cô bé dưới sân... Con Tiểu Nha Đầu khiến nó mún bay cả linh hồn quý giá.

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/260216-Chay-Cham-Thoi-_Hi-Om-Em-Chat-Anh-Nhe-#ixzz1Ot9fAqsC

_ Nghi...????

Her... sao số gì mà đen thui luôn zậy choy'... nó nhớ là nó có làm gì tội lỗi đâu ngoài việc hay trộm thức ăn từ tay miss và hay cố tình lấy khăn của momy mang ik giấu cho mom kiếm đến khùng người thì thôi...( hix... tội lỗi)... Nhưng đó cũng chỉ là những trò nghịch ngợm thôi chứ có gì lớn đến độ nỗi học chung lớp vs con nha đầu này đâu...

_ Her... chào...!

_ Làm gì ấp a ấp úng zậy Nghi iu dấu, hùi nãy làm tui té trước mặt mọi người quê lắm biết ko...?

Người đó nhìn nó bằng nửa con mắt khiến nó... muốn chết trân tại chỗ ...

_ Tại...tại... tui cũng muốn báo cho bạn biết mà... tại...

_ Tại cái gì?

_ Bạn... làm ơn đừng có dí mặt bạn sát tui thế... tui... ko có quen...!

Sao thế, mình đều là con gái sao bạn lại ko quen...? Mà sao mặt bạn đỏ ửng hết lên zạ???? _ Người đó bật cười lớn

_ Tại.. trời nóng... mà bạn dí sát thế này thì... thì...

_Minh Thư ~!

Tiếng gọi điểm danh của cô chủ nhiệm khi thấy bên dưới Minh Thư cứ loi choi y chang con zòi thật là khó coi...>"<

_ Bạn tên Minh Thư àh?

Đến bây giờ nó mới để ý đến tên của MInh Thư, cô nàng như bét điều liền ngồi lại in vị chỗ của mình một cách ngoan ngoãn như con mèo zậy ^^!

_ Ừkm... giờ mới bét hả?

Minh Thư trừng mắt nhìn nó, lại nữa rồi...hình như nó dị ứng vs toàn bộ hành động của Minh Thu thì phải....hix...

Sao mỗi lần thấy Minh Thư trừng mắt hay sát lại gần nó thì nó giống như đứa con nít sợ hãi sắp bị lấy mất cục kẹo vậy >"<...

Haizzzzzzz... nó thở dài một tiếng, trước giờ nó có dị ứng vs ai như cô nàng này đâu, thiệt là...( kiểu này chung lớp chắc bị hành hạ dài dài rồi)

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/260216-Chay-Cham-Thoi-_Hi-Om-Em-Chat-Anh-Nhe-/page2#ixzz1Ot9uHE79

Buổi học đầu kết thúc nhanh chóng, nó vội chạy ra khỏi lớp( hình như nó là người đầu tiên thì phải ^^)... Chạy thẳng xuống cầu thang nó tìm kiếm cái gì đó bên dưới sân trường đến ko nhìn nấc thang kế tiếp dài hơn chút nên bị hụt chân té xuống thêm mấy bật nữa...

_ Ui da...hix...

Nó rên rỉ khhi bị té, hình như bị trật hay sao ấy... đứng ko nỗi đau thấu xương nhưng nó vẫn cố đứng dậy lết xuống đại sảnh. Zừa đến nơi, ánh mắt nó chợt buồn... Không hiểu sao nhưng cái nó chờ đợi ko hề hiện diện ở đây, nơi nó muốn thấy. Ngồi phịch xuống đất nó cầm chiếc điện thoại bấm tên " zk yêu".

" Số máy quý khách zừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách zui lòng gọi lại sau..."

" Số máy quý khách zừa gọi hiện..."

Cụp!

Cúi mặt xuống đất, nó nhắm nghiền mắt lại... Có người đã hứa hôm nay sẽ đến sau khi nó tan học nhưng đến giờ vẫn không thấy người mà nó mong đợi.

_ Nghi, sao lại ngồi ở đây?

Thư...!?_ Nó quay người lại nhưng mặt vẫn cúi xuống khiến tóc trước cũng rủ xuống che gần hết cả gương mặt đang buồn ấy.

_ Sao ngồi ở đây? Nghi đang chờ ai àh?

_ À không, Nghi đi liền đây..._ Ui da!!!

_ Nghi, có sao ko?? Chân Nghi bị gì à???

_ À... không sao đâu, hùi nãy bị vấp té ở cầu thang ấy mà ^^!

Chưa kịp nói gì thêm Minh Thư đã vội đưa tay ra đỡ lấy nó.

_ Thư... làm gì zậy? Nó tròn mắt

_ Nghi bị đau chân mà, tui đưa Nghi đi y tế!

Không cần đâu !_ Nó vội đẩy tay Thư ra nhưng chắc vì lúc nãy dùng hết sức để kết xuống đây nên cái chân càng trở nên buốt, khiến nó té xuống lần nữa.

_ Nghe Thư đi, Thư đưa Nghi đến phòng y tế nghen... ngoan đi mà!

Nghe Thư nói vậy vs một phần cái chân ko ổn nên nó đành ngoan ngoãn để Thư đưa mình đến phòng y tế. Hai đứa vào bên trong thì ko thấy cô y tế đâu, Thư liền chạy ra tìm chỉ còn mình nó ở lại trong căn phòng bao quoanh là bức tường trắng.

" Em giờ ra sao rất zui..." Tiếng chuông điện thoại nó ngân lên hiển thị có tin nhắn gửi đến, vô tư mở tin... nó ko tin vào mắt mình nữa... Người đó...Người đó... bị tai nạn giao thông khi đang trên đường đến trường gặp nó... đang cấp cứu...trong bệnh viện.

_ Nghi, Nghi... Nghi đi đâu zậy..? Chân Nghi còn đau mà...Nghi!!!

Tiếng Thư gọi liên hồi khi thấy nó chạy một mạch thẳng ra khỏi trường, lại trong bộ dạng hốt hoảng nữa...

Taxi!!!_ Nó la lớn khi một chiếc taxi zừa rờ tới, leo lên xe nó lo lắng, tim đập nhanh cầu mong không xảy ra chuyện gì vs người đó. 10p...20... nó bắt đầu hết kiên nhẫn...Thực sự rất muốn có thể bay thẳng đến đó ( hix... có phi thân mới làm được)

Kéttttt....Tiếng dừng lại của chiếc xe khiến nó mừng rỡ, chạy thẳng đến phòng cấp cứu... có 3 người ngồi ở hàng ghế đợi, nó vội chạy đến.

_ Sao rồi...Dương Trúc ko sao chứ???

_ Đang trong ấy!

Người mặc áo màu xanh trả lời vẻ lạnh nhạt.

_ Sao lại xảy ra chuyện này???

_ Cô ấy đánh rơi chiếc nhẫn cậu tặng ra giữa đường nên chạy ra, ai ngờ...có chiếc xe lớn...

_ HƠ... sao...sao cô ấy ngốc đến vậy chứ...Minh Trúc...!!!??

_ THÌ TẠI CẬU CHỨ AI !!!

_ Oanh...?

Oanh nãy giờ im lặng giờ lại mở lời lớn tiếng vs nó, gương mặt Oanh lúc này trông thật đáng sợ như muốn giết chết nó vậy.

_ Thôi, hai cậu ngồi xuống đi... đây là bệnh viện đó đừng gây nữa.!

Sang lên tiếng ngăn cản Oanh và nó, để đừng xảy ra chuyện gì phiền phức thêm nữa.

2 tiếng trôi qua, nó băt đầu lo cho Trúc hơn lúc đang ngồi trên taxi, cứ đi đi lại lại ko yên một chỗ.

Cạch! Tiếng cửa phòng cấp cứu mở ra....

4 đứa tròn mắt ko dám tin cảnh tượng trước mắt mình.

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/260216-Chay-Cham-Thoi-_Hi-Om-Em-Chat-Anh-Nhe-/page2#ixzz1Ot9ytEeP

Một chiếc giường trắng xóa được đẩy ra, trên đó có một chiếc khăn màu trắng bên trên...phủ kín khuôn mặt người nằm trên đó.

_ Trúc....

Nó gục xuống bên chiếc giường đẩy... ko dám tin vào mắt mình nữa, mở chiếc khăn ra nước mắt Nghi rơi xuống. Gương mặt của một người con gái xanh xao, mắt nhắm nghiền đôi môi ko chút sức sống.

_ Sao...sao...sao lại như zậy...???

Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức nhưng vết thương ra máu quá nhiều lại bị cán nát phần ngực trái nên..._ Tiếng nói rồ rồ của vị bác sĩ cất lên càng khiến nó thấy đau nhói, nếu ko phải trên đường đến gặp nó hẳn Trúc sẽ chẳng bị gì chẳng ra nông nỗi này...

_ Chết tiệt, nếu Trúc nghe Oanh ở nhà thì đâu có chuyện gì, buổi sáng Oanh đã linh cảm rồi mà....TẠI CẬU ĐẤY NGHI !

Oanh nắm lấy cổ áo nó đẩy vào tường la lớn trong khi nó chỉ biết rằng giờ này nó đang rất đau, dù Oanh có quát tháo thế nào đi nữa nó vẫn nhìn chăm chú vào chiếc giường đang được đẩy đi vào nơi nó đang được đến...

Tớ...tớ...hix... tớ phải đi !_ Nó nói trong nước mắt, Oanh tuy đang tức giận nhưng vẫn hiểu cảm giác của nó... cả 3 đứa cũng ko cản khi nó từ từ bước ra khỏi bệnh viện.

Bắt xe về nhà nó chỉ đi thẳng lên phòng, việc đầu tiên nó làm là gọi điện.

Alô...? _ tiếng nói từ đầu dây bên kia cất lên.

_ Ana hả, là tớ đây... Nghi đây !

Hì, lâu rồi cậu mới gọi điện lại nói chuyện vs tớ đấy...!_ Cười.

_ Trúc...Trúc...cô ấy...bị tai nạn giao thông qua đời rồi...!

_ Cậu nói gì???

_ Trúc... chết rồi...hix....

_ ...

Tớ... tớ.. tất cả đều là lỗi của tớ, nếu tớ ko bắt cô ấy đến gặp tớ thì đâu có chuyện gì...hix...hix..._ Giọng nó như nghẹn lại, nước mắt nó lại rơi... nó ko tài nào kềm được những giọt nước mắt vô duyên ấy ...

Nghi ơi... có bạn tìm con kìa...!_ Tiếng mom từ dưới nhà vọng lên, nó vội đặt chiếc đện thoại xuống lau nước mắt rồi xuống nhà xem ai tìm mình.

_ Thư?

_ Hi, Nghi thấy Thư giỏi không... tìm được nhà Nghi luôn rồi đó !

_ Ưkm... có chuyện gì ko Thư...?!

_ Ý, sao mắt Nghi đỏ vậy?

Thư lo lắng khi nhìn thấy cặp mắt đỏ ngầu của nó.

Không có gì đâu, bụi bay mù mắt ấy mà...haha..._ Nó cố gắng gượng cười cố tỏ ra bình thường trước mặt Thư, để che giấu vết thương đang rỉ máu trong lòng nó lúc này.

_ Còn đùa nữa... bụi bay mà đỏ zậy nguy hiểm đó!

_ Hahahaha... Thư khéo vẽ chuyện nhỏ thành to quá vậy ^^!

_ Nè... ý nói tui nhìu chuyện hả?????????

_ Ý, không có ^^, hơi nhìu chuyện thoy mà....hahahaha...

Hahahaha...nó gục xuống, nó ko thể tiếp tục diễn kịch nữa... Không thể cười nỗi nữa rồi...Nước mắt nó lại trào ra đau xót.

_ Nghi, Nghi sao vậy...??? Sao Nghi lại khóc, có chuyện gì sao...??!!

Hix...hix... Nghi zừa mất một người quan trọng trong cuộc đời của Nghi rồi Thư à...Hix... Nghi mất rồi...._ Nó ôm mặt cúi xuống, không biết có chuyện gì nhưng Thư biết rằng nó đang rất đau khổ nên dùng đôi tay và vòng ngực ấm áp ôm nó vào an ủi, vuốt ve như một chú mèo con bị lạc mẹ.

_ Không sao đâu... đừng khóc nữa, có Thư ở đây mà... Nín đi... không sao đâu!!

Nó ôm lấy Thư khóc nức nở, nó chưa từng khóc nhìu như thế trước mặt ai, mà có cũng chỉ khi có Trúc bên cạnh mà thôi.

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/260216-Chay-Cham-Thoi-_Hi-Om-Em-Chat-Anh-Nhe-/page2#ixzz1OtA1nwVb

_ Nghi đã đỡ hơn chưa...?

Thư hỏi tay vẫn nắm chặt lấy tay nó.

Ưkm... tks Thư... Nghi đỡ hơn rồi, phiền Thư quá!_ Nó rụt tay lại, quay mặt qua chỗ khác nói chuyện vs Thư, không hiểu sao nó làm vậy nhưng chắc nó đã lấy lại bình tĩnh như trước nên ko mún Thư thấy gương mặt sưng lên vì khóc.

_ Biết phiền thì đãi tui ik ăn kem đi, bộ nói ko là được hả?

_ Hơ...

_ Nói cho Nghi biết nha, tui đây ko bao giờ làm ko công đâu, nãy giờ cho Nghi dựa mỏi cả người giờ phải đãi tui 1 chầu kem đi... Không tui ám mấy người à...^^!

Nó bật cười, thiệt không thể hiểu nỗi Thư, tuy chỉ mới gặp nhau hôm nay( hay lâu rồi... ko nhớ nỗi...hix) nhưng nó có thể nhìn Thư được ở nhiều khía cạnh, tính tình khác nhau... Nhưng nó lại ấn tượng cái tự tin thái quá của Thư hơn là sự dịu dàng ban nãy.Đứng lên, nó thẳng người nhìn Thư, môi lại nở nụ cười.

_ Okei, thích thì chiều, đây ko sợ

_ Cười rồi kìa^^!

Thư nhìn nó chăm chú, vẻ mặt vui mừng khi thấy nó cười trở lại. Đây mới là Nghi mà Thư bét chứ.

_

Nè, làm gì dậy hả??_ Thư nhăn mặt khi thấy hành động của nó, liền chống tay nhón chân lên hỏi ( đúng là người lùn tội ghê)

_ Gì, thấy Thư con nít thì phải ghẹo theo kiểu con nít chứ

_ Ha... tui con nít dậy chắc mấy người người lớn quá >"<

_ Quá đúng!

Ê...ê.._ Thư rược nó chạy vòng cả khu phố ( nói hơi quá^^!)... Vừa chạy Thư vừa nguyền rủa nó, làm mặt giận khiến nó không khỏi buồn cười, mà quên mất nỗi đau của mình. Thư là người thế nào mà khiến nó có thể quên đi nỗi đau trong khoảnh khắc thế này.

Tối Thư đã về nhà, còn nó lui thui trong phòng, trên tay cầm khung hình của Trúc. Nước mắt nó ko rơi nữa, nó biết rằng nếu khóc như thế mà Trúc biết được hẳn sẽ đau lòng lắm. Nhìn Trúc trong tấm hình dịu dàng biết mấy, nó nhớ lại lúc nó cùng Trúc đến bãi cỏ sau công viên vào buổi tối.

_ Nghi, sao băng kìa!!

_ Đâu???

_ Đó!

_Ủa, chị đang làm gì zạ???

_ Chị đang ước!

_ Ước...?

_ Ừa, chị ước Nghi sẽ mãi yêu chị và luôn bên chị nè... và...

_ Stop!

Nó đặt tay lên môi Trúc, dần dần ép sát người lại... hai đôi môi chạm vào nhau nhẹ nhàng. NÓ nhìn Trúc mỉm cười.

_ Nụ hôn của em luôn là của chị!

ẦM!!!!

Tiếng sét đánh khến nó giật mình, ngoài trời giờ lại đổ mưa. Nó khẽ cười nhẹ, nụ cười chứa vết thương trong tim nó... Sẽ... không bao giờ được thấy Trúc... ko bao giờ được hôn lên đôi môi ướt át nhưng ngọt ngào đó nữa...

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/260216-Chay-Cham-Thoi-_Hi-Om-Em-Chat-Anh-Nhe-/page3#ixzz1OtALwalO

6:00 sáng

_ DƯƠNG TIỂU NGHIIIIIIIIIIIIIIIIIII !!!!

Mom nó la lớn gõ cữa ầm ầm khiến nó ko thể tiếp tục ngủ, nhăn nhó mặt mày nó bước ra mở cửa.

_ Gì zạ momy?

Nó nói bằng giọng ngáy ngủ

_ Cái…cái áo tui mới mua đâu?

_ Áo nào, con có biết đâu!

_ Có lấy ko?

_ Hix… con có lấy đâu mà momy… con hoàn toàn vô tội mà ….oa…oa

Thôi, thôi, nín ngay… mau kiếm cho tui mau lên, không có là chis vs tui!_ Nói xong mom đi xuống nhà ko quên nhìn nó một cái( rợn cả người)…>”<…

Ngồi trong phòng nó mỉm cười ranh mãnh.

_ Cái áo gì mà đỏ lè mà mom cũng thích nữa… cho mom tìm chơi ;

Đang khoái chì vs trò đùa của mình nó giật mình, ấy chết… nãy giờ quên là hôm nay phải đi học chứ… muộn mất rồi !!

---Tại trường---

_ Nè… thấy gì hông??

-Ukm… tao thấy rồi, đừng có chen mà.. bực cả mình!

- Đẹp trai quá à…>.<

- Đi xe hơi nữa chứ… chắc giàu lắm!!

_ Shen, vào đi chứ !

Tiếng cô giáo chủ nhiệm gọi vào, bước vào lớp mọi ánh mắt đều dồn về phía học sinh mới đó.

Cả nam lẫn nữ đều thấy ngưỡng mộ shen… học sinh mới. Với vóc dáng không thua gì người mẫu, gương mặt baby hơi ít nói nhưng khi cười lại muốn hút hồn những đứa con gái trong lớp.

_ Chào các bạn, mình tên shen. Rất vui được học chung vs mọi người !

HỘC…hộc… THƯA CÔ… Em…EM…Đến TRỄ…hộc…_ Tiếng nói của nó thất thanh trong lớp khiến mọi người chưa kịp bàn tán ngưỡng mộ giọng nói dễ thương của shen thì bị nó chen vào >”<…

_ Ưkm… em vào chỗ ngồi đi, hôm nay tha cho em đó!

_ Hì… tks cô…!

Nó lướt qua mặt shen như không hề thấy, khiến shen có vẻ ngạc nhiên… Mỗi khi có người đi ngang qua đều luôn ngoái đầu lại nhìn và ngưỡng mộ shen, chỉ có nó là không hề thấy…!

Ngồi vào chỗ yên vị, nó mới nhìn lên bục giảng… Hôm nay có học sinh mới à, con trai hay con gái vậy…??

Nó hỏi khiến cả lớp đều quay lại nhìn nó ( hix…tội lỗi)

_ Ngu thế, là tomboy đó!

_ Tomboy là cái gì?

_ Trời, shen là sb đó bà hai..!

Haizzza… chẳng biết người đó là gì nhưng tui không thích… ăn mặc khác thường!_ Nó chu môi ra, đúng là nó không thích những người có phong cách như vậy… vì…nó cảm thấy những người như vậy chỉ muốn quen để lợi dụng thôi!

_ Nếu bạn nói vậy, vậy sao bạn không nhìn lại mình?!

Shen bước đến đặt tay lên bàn nó nói.

_ Không biết, tui thế nào miễn tui là tui thôi!

_ Vậy tôi cũng vậy chứ!

_ Kệ bạn, bạn có là sb hay tomboy thì kệ bạn… tui không quan tâm!

Nói rồi nó đứng dậy bước ra khỏi lớp…

_ Nghi, em đi đâu vậy…?

Cô giáo chủ nhiệm hỏi khhi thấy nó bước ra không 1 tiếng.

_ Em xuống căn tin, đói bụng quá… cô cho em đi nha cô!

( Vốn cô giáo cũng là người dễ dãi vs lại nhí nhảnh chơi trò chơi vs cả học trò nên cũng không ngại những hành động này của nó)

_ Ukm… nhanh đó, sắp học rồi!

Xuống căn tin, nó ngồi một góc… tuy nó đã cười lại nhưng tâm trạng vẫn chưa có thể ổn định được sau cái chết của Trúc.

_ Nghi, sao lại ngồi đây?

_ À, Thư đấy à!!

Sao… vẫn còn buồn à !?_ Thư nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nó, như chú ý lắng nghe lời nó nói.

Ngồi bên Thư nó thấy nhẹ nhõm phần nào đó, không phải cảm giác nặng nề nữa. Bỗng… Thư nắm lấy tay nó.

_ Nghi, Thư…Thư…

_ ??

_ Thư…thích Nghi!

Nó tròn mắt nhìn Thư, có lẽ Thư đang quá vội vàng khi ngỏ lời vs nó. Có lẽ Thư đã biết nó lâu rồi nhưng nó không hoàn toàn biết về Thư thì làm sao… mặc dù bên Thư nó rất thoải mái.

_ Thư à, Nghi…Nghi xin lỗi, Nghi không thể…!

_ Ưkm… có lẽ Thư hơi vội vã trong chuyện này…hix…

_ Không phải, Nghi rất mến Thư nhưng… thật ra Nghi chưa thể quên được người đó… Xin lỗi Thư!

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/260216-Chay-Cham-Thoi-_Hi-Om-Em-Chat-Anh-Nhe-/page3#ixzz1OtAPUbDT

_ Như thế này có nghĩa là…Thư bị từ chối có phải không Nghi…?!

Mắt Thư hơi ướt khiến nó cảm thấy bối rối không biết phải nói như thế nào….>”<

_ Thư à…Nghi….Nghi…

Thư đặt nhẹ ngón tay trỏ lên môi nó như ra hiệu.

_ Nghi…Thư sẽ… làm một ngày Nghi thích Thư!

Nói rồi Thư đứng dậy bước ra khỏi căn tin, nó ngồi đó ngỡ ngàng vs câu nói của Thư. Có thật sự Thư sẽ làm nó quên Trúc và sẽ yêu thương Thư…?! Nó vội lắc đầu xua tan suy nghĩ đó, đứng dậy và lên lớp.

--------------------------------------------------------------

_ Anh à, mình vào quán café đó nha…!

Ừa nè, nếu em thích !_ Bước vào quán café là một cặp tình nhân, nhưng họ đi đến đâu đều được để ý đến đó. Không phải người ta khen họ đẹp đôi mà người ta nhìn họ bằng ánh nhìn lạ lẫm…Vì họ là… hai người con gái!!

_ Sao mọi người nhìn mình ghê thế…?

_ Ukm… kệ họ đi em, họ không hiểu gì đâu, ta cứ vào ngồi vào chỗ của mình là được rồi!

_ Tử Uyên à, anh đang làm gì vậy?

Cô gái hỏi khi thấy người yêu mình cầm điện thoại có vẻ long ngóng 1 cái gì đó.

_ À, anh định nhắn tin cho con gái. Hôm nay anh định bảo là sẽ về trễ chút!

_ Được không anh…?

_ Hì, được mà. Nó giỏi lắm, em yên tâm đi ^^!

Cất điện thoại người đó thở dài một tiếng, có một cái gì đó nghẹn lại ở đâu đó… khi hôm nay người đó không về nhà cùng con gái để được bên cạnh người yêu của mình… một khoảnh khắc nhẹ nhàng trong giây lát.

----------------------------------------------------------

Bộp….bộp…. ngoài trời đang bắt đầu mưa, trong lớp nó ngồi cắn cây bút bi vừa mới mua hồi sáng ( cây bút là thức ăn à >”<)… Hình như nó chẳng chú ý gì đến bài giảng về cái “ Tế bào thực vật” gì gì đó cả…Haizzzzza…Mắt nó chỉ chăm chú nhìn qua cái cửa sổ ấy, ngắm cái gì mà chính nó cũng chả biết nữa…

Ngoài xa, bên kia dãy hành lang nó thấy một cô bé đang vừa đi vừa đọc cuốn sách dày cộm ( >”<…chắc dân nghiện sách ). Cô bé ấy đeo cặp kính gọng màu hồng, đi không nhìn đường nên va phải chú bảo vệ )… Nó bật cười, thật tình… sao lại có người ghiền đọc sách đến thế nhỉ…!?

Reeng…renngg…

Haiza…. Tiếng chuông ra về là điều làm cho nó thấy sung sướng nhất khi đến trường…( ko biết đến học hay đến cho có lệ nữa)…

_ Nghi, Nghi ơi…!

Tiếng Thư từ đằng xa gọi nó khiến nó thả đầu về phía sau vẻ mệt mỏi…

_ Gì vậy Thư?

_ Cho Thư về chung nhé !!

U…Ukm..cũng được_ Nó gật đầu vì nó cũng chẳng có lý do gì để mà từ chối Thư cả…

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/260216-Chay-Cham-Thoi-_Hi-Om-Em-Chat-Anh-Nhe-/page4#ixzz1OtAlJzJM

_ Sao Nghi im lặng vậy…?

_ Hở..à… tại Nghi không biết nói gì

Hì, xin lỗi nhé_ Thư nói nhưng cúi mặt xuống vẻ thoáng buồn.

_ Sao Thư lại xin lỗi…??

_ Chắc Thư làm Nghi khó xữ nhỉ?

Thư ngước mặt lên nở 1 nụ cười vs nó, một nụ cười gượng nhưng đủ làm xoa dịu một ai đó…

_ Thư, ăn kem không?

Nghe xong Thư tròn mắt nhìn nó, đôi mắt giương to ngạc nhiên.

_ Đừng nhìn Nghi thế, hôm bữa Nghi có hứa sẽ đãi Thư ăn kem mà… Giờ đi ăn haz ^^!

_ Hì, ừa …^^

Nó dẫn Thư đến 1 quán kem nhỏ rất dễ thương, hai đứa lon ton vào trong ngồi. Giờ nó để ý thấy Thư cứ ngồi im re

_ Sao vậy?

_ Hì, đâu có gì!

_ Sao cái mặt ngố thế, đang suy nghĩ gì à…;

_ Không…Không…Thư không nghĩ là được ngồi ăn kem vs Nghi như thế này…

Nó bật cười nhón người dậy dung tay cốc vào chán Thư như một đứa con nít …^^

_ Khờ, có gì mà nghĩ vs không nghĩ ở đây…thôi chọn đi kìa…!

Thư cười nhẹ rồi mỡ Menu ra chọn kem, hai đứa đang ăn vui vẻ chợt điện thoại nó rung lên báo có tin nhắn. Mở máy ra xem nó thở dài, Thư vội hỏi.

_ Sao vậy Nghi?

_ À, không có gì… Thư ăn đi…!

_ Ừ !

7h25 phút ------

Nó đưa Thư về nhà rồi cũng từ từ chạy xe về nhà mình. Mở cửa nó nhìn quoanh không có ai, chắc ngoại cũng đã đi qua nhà cô bác gì rồi… còn mẹ nó cũng đi chơi nốt. Thế là một mình làm bổn phận con ngoan rồi…haizzzzza.

1p…2p…5…10p…

Nó bắt đầu thấy chán, bình thường có mom ở nhà thì nó sẽ có người chọc phá nhưng hôm nay chẳng có ai ở nhà ( trừ nó ; ). Chán nó la lên một tiếng như người chán đời lắm.

_ CHÁN QUÁ ĐI !!!!

Không có ai hỏi nó… dĩ nhiên thôi, ở nhà một mình mà…

Nếu là lúc trước sẽ có Trúc đến bên cạnh nó, trò chuyện cùng nó và… sưởi ấm trái tim nó mỗi khi trời mưa…

I miss U, I miss U…I miss U verything…

Tiếng chuông điện thoại rung lên khiến nó giật mình. ( hix… đang thiu thiu ngủ đây >”<)

_ Alo???

_ Nghi hả, Tớ Dương đây!

_ Có chuyện gì vậy…?

_ Cậu đến nhà tớ được không, nhanh lên nhé!

Nói xong Dương cúp máy, nó thì chỉ biết đơ cái bản mặt ngốc của mình ra. Người ta chưa trả lời mà đã cúp máy, đúng là….

30p sau nó có mặt tại nhà Dương, bước vào nó thấy Sang và Oanh cũng ở đó.

_ Nghi, cậu ngồi xuống đi !

Dương nói vẻ ra lệnh.

Ngồi xuống nó đã cảm nhận được một hơi lạnh chạy khắp người, ánh mắt Oanh nhìn nó sắc như muốn nghiền nát ra vậy.

_ Chúng mình là bạn thân của nhau đúng không??

Sang lên tiếng hỏi, cả 3 đứa chỉ nhìn nhau rồi gật đầu, nhưng riêng nó thì không rõ là chuyện gì…

_ Vậy bây giờ hãy thành thật vs nhau đi, tó không muốn bộ 4 chúng mình tan rã vì một hiểu lầm trong tình cảm.

_ Là sao Sang…?

Nó khó hiểu trước những lời Sang nói, tình cảm?? Hiểu lầm???

_ Ưkm… 2 chúng tớ thì không sao, nhưng cậu và Oanh hình như không mấy vui vẻ khi đến đây nhỉ…!

Dương nói.

_ Tại cậu ấy mà trúc mới chết!

Oanh nói rõ một câu, đôi mắt vẫn nhìn về phía nó.

_ O..Oanh…?

_ Sao Trúc lại chọn con người như cậu chứ..?

Cậu nói vậy là sao chứ?_ Nó giương mắt nhìn Oanh, những câu Oanh nói ra thật làm tim nó nhói lên… Sao cứ phải nhắc lại cơ chứ…!

_ Cậu bình tĩnh đi Oanh!

Dương trấn an

_ BÌNH TĨNH GÌ, NHÌN MẶT CẬU TA LÀ TÔI KHÔNG THỂ KHÔNG TỨC GIẬN, NGƯỜI TRÚC CHỌN ĐÁNG LẼ PHẢI LÀ TÔI…CHÍNH CẬU ĐÃ CƯỚP TRÚC!!

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/260216-Chay-Cham-Thoi-_Hi-Om-Em-Chat-Anh-Nhe-/page4#ixzz1OtAofMEO

_ Oanh…?

Nó nhìn Oanh, ánh mắt ngạc nhiên xem lẫn tuyệt vọng… Có lẽ nó không hề để ý hay đếm xỉa gì đến cảm giác của Oanh cả.

_ THôi, cậu ngồi xuống đi Oanh.

Sang đẩy nhẹ vai Oanh ngồi xuống chiếc ghê sofa. Oanh dựa người ra mệt mỏi nó cũng thế… Nó chỉ biết đan chặt hai tay vào nhau dùng đôi mắt buồn bã nhìn Oanh.

_ Oanh…tớ xin lỗi…

Chuyện gì ? _ Oanh di chuyển đôi mắt nhìn nó, nhưng đầu vẫn ngả ngửa dựa vào ghế.

_ Tất cả!

Căn phòng chợt trở nên im ắng, một bầu không khi nặng nề lúc nãy hình như đã bị xua tan hết, lời nói của nó như làm dịu tâm trạng con người đang đau khổ đó…

Về nhà, nó ngã người lên chiếc giường của mình. Gác tay lên trán mắt nó nhắm nghiền, nhiều chuyện xảy ra quá, thật sự nó không biết nên làm gì đây nữa.

------------------------------------------

_ Anh nè, anh sao vậy?

_ À, có gì đâu em!

Người đó quay qua cô gái nhìn một hồi rồi nói.

_ Con gái anh hình như…

_ Sao anh? Con bé học không tốt à hay sao…?

_ Không…không phải, hình như con bé… nó…nó là lesbian em à!

Sao cơ…?!_ Cô gái tròn mắt nhìn người yêu của mình, không thể tin được nhưng gì người đó nói.

_ Sao anh biết?

_ Là con anh… vs lại anh từng vô tình đọc được tin nhắn của nó vs cô bé kia… thật sự anh không muốn nó bước vào con đường này chút nào!

_ Nhưng chúng ta cũng là les mà anh ?! Cô gái cầm lấy cánh tay người đó vẻ xin dùm đứa con gái bé bỏng của người yêu mình.

_ Anh…anh…anh không muốn con bé còn nhỏ mà phải chịu cảnh bị người ta khinh thường dòm ngó nó bằng ánh mắt ghét bỏ, em biết không???

_ Em biết, nhưng nếu anh cấm đoán nó, nó sẽ nghĩ anh không thương nó… Mẹ anh đã chấp nhận anh thì sao anh không chấp nhận con bé chứ?

_ Anh…

Người đó thở dài một tiếng, thật tình là người đó không muốn đứa con gái ngoan của mình đi vào chính con đường mà mình đang đi. Vì cái thế giới này không đơn giản là chỉ yêu và được yêu, nó rất phức tạp không dễ dàng cho 1 con bé 17 tuổi.

9h 27p---

_ Nghi… hôm nay không đi học hả?

Tiếng miss thất thanh từ dưới nhà vọng lên, đang mệt vì hôm qua 3 giờ sáng mới ngủ nhưng nghe vậy nó hết hồn tung mền tung gối ra khỏi người…

_ Trời ơi… 9h mất rồi còn đâu… hix…hix… chết tui oy'

_ Nghi!

Mom nó mở cửa, vẻ mặt nghiêm nghị khiến nó thoáng rợn người ( hix…)

_ Hôm nay con nghỉ học đi, hai mẹ con đi chơi nhé!

_ Dạ…???

Nó tròn mắt nhìn momy iu quấu của lòng nó… tự nhin bảo nó nghỉ học rồi còn đi chơi chung nữa chứ??? ( ax… đúng là chuyện là mà )

Lát sau hai mẹ con đã yên vị trong một quán café sân vườn khá rộng rãi… nhưng hình như quán này toàn là con gái, không có một chút mùi đàn ông… ( hai mẹ con cũng ghê thật, mẹ cho con vào café luôn )

_ Nghi, dạo này con học ở trường thế nào hả?

Mom lên tiếng hỏi nó cắt ngang những câu hỏi trong đầu.

_ Dạ, cũng bình thường như con lương mới xây

_ Con bé này, nói sai thì đừng có nói nha )

Nó cười hả hê khoái chí khi chọc đc mom của nó, nhưng chưa đầy 1 phút gương mặt mom lại như lúc bước lên phòng nó.

_ Nghi, con có người yêu chưa?

_ Dạ..???

_ Con có người yêu chưa?

_ À, chưa mom ơi…… chi zạ??

_ Nghi, con trả lời thật cho mẹ biết nhé

Thì mẹ hỏi đi _ Nó vừa cười vừa nói chuyện vs mom, dường như nó chẳng để ý xem mom sắp nói hay hỏi nó chuyện gì cả.

_ Con thích con gái à??

_ MOM?

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/260216-Chay-Cham-Thoi-_Hi-Om-Em-Chat-Anh-Nhe-/page5#ixzz1OtB7fD5t

_ MOM???

Nó giật mình khi mom lại hỏi nó như vậy, mom đã biết từ khi nào… hay mom đã từng nhìn thấy nó và Trúc…???

_ Phải không?

_ Mom…à…con…con…

_ Có phải con là lesbian không Nghi?

_ Con…con xin lỗi…con…

Con không cần phải sợ hãi như vậy, mẹ không làm gì con đâu con gái à…! Mẹ đã biết từ 1 tháng trước rồi nhưng mẹ nghĩ là chắc con chỉ đua đòi theo phong trào theo cái gọi là “ sành điệu” của những đứa con gái ăn chơi muốn thử cảm giác của người đồng giới nhưng sau 1 tháng mẹ biết là người yêu con và con như thế nào… và mẹ biết con của mẹ les…!

_Mom…con…mom không ghét bỏ con chứ?

Nó cố nói, nói nhưng trong suy nghĩ của nó rất sợ…sợ mom sẽ xa lánh và bỏ rơi nó xem nó như một sự nhục nhã của gia đình.

_ Hì, con là con gái của mẹ… sao mẹ có thể ghét bỏ con được chứ con gái…!?

Mom cười, giờ đây nó cảm thấy nhẹ nhõm. Mom không quát tháo không khinh bỉ hay coi nó là sự xỉ nhục mà bỏ rơi nó, ngược lại mom chấp nhận và vẫn yêu thương nó.

Chợt có tiếng chuông tin nhắn từ máy mom, đọc xong tin nhắn nó thấy sắc mặt mom thay đồi hẳn…Vẻ lo lắng cứ long ngóng 1 cái gì đó.

_ sao vậy mom?

_ Mình đi thôi

_ Đi đâu mom??

Mom quay đầu lại nhìn nó như chợt nhớ ra điều gì đó… vân phân 1 lúc mom lên tiếng nói.

_ Con về trước đi Nghi, mẹ có việc phải đi rồi… Nói ngoại hôm nay mẹ sẽ về trễ!

Nói xong mom chạy ra lấy xe rồ đi để lại nó ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Chậm rãi bước đi trên con đường quen thuộc nó nhìn quoanh 2 bên nó, bỗng nó thấy có 2 bé gái nhỏ cùng chia nhau 1 cây kem hệt như nó và Trúc lúc trước. Nó cùi mặt khẽ mỉm cười, nhưng lần này nó không cười 1 cách cay đắng nữa mà là một nụ cười nhẹ h.p

_ Trúc à… em yêu chị…!

Nó mỉm cười nhẹ nhõm…thì…

Kééééttttttttt……!

……………..

Nghi, Nghi à….tỉnh lại đi con…Nghi…à…_ Tiếng miss và mom nó gọi thúc giục, bàn tay nhăn nheo của miss vội lay lay lấy người nó. Đôi mắt miss giờ đã long lanh ngấn lệ, mom thì ngồi trên ghế hai tay đan chặt vào nhau lo lắng.

Nó thiếp đi và mơ, trong mơ nó thấy mình đang bồng bềnh trên một khoảng trắng, xung quoanh nó cũng trắng xóa như thế khiến nó có cảm giác sợ hãi muốn được co người lại.

_ Nghi !

Tiếng nói quen thuộc từ sau lưng nó, vội vàng quay lại nó nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy màu hồng phấn trông thật đẹp.

_ Trúc…?!

Tiến đến gần nó Trúc mỉm cười rồi đưa nhẹ bàn tay búp măng lên gương mặt đang rơi lệ của nó.

_ Sao em lại khóc?

_ Vì thấy Trúc.!

_ Nên em khóc ?

Không, vì em quá hạnh phúc khi được nhìn thấy Trúc…_ Nói xong nước mắt nó chảy dài trên má, muốn được ôm lấy Trúc quá nhưng sao … nó không thể bước đến?

_ Em đừng bước qua đây, em chỉ đứng đó thôi. Chị xin em đấy… hãy sống tốt nhé!

Trúc…còn chị, sao chị không để em đi cùng chị…TRÚC??

Nó với tay nhưng không cách nào đụng vào Trúc, như không thể bước đến nó quỵ xuống khóc nức nở…Nó đấm tay thật mạnh xuống là lúc nó thấy nước mắt trúc cũng rơi theo hành động của nó. Trúc quay đi, nó cố níu kéo nhưng càng như thế nó càng thấy mình đau buốt, đầu nó như muốn nổ tung chợt nó thấy một đường sáng quẹt ngang vào mắt.

_ Nghi…con tỉnh rồi!

Tiếng mom mừng rỡ khi thấy nó tỉnh lại sau 4 ngày hôn mê trên giường bệnh.

Mom…? Nó cố gắng mở mắt ra nhìn mom của nó nhưng…

_ Mom… sao…sao… mắt con không nhìn thấy gì hết…???

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/260216-Chay-Cham-Thoi-_Hi-Om-Em-Chat-Anh-Nhe-/page5#ixzz1OtBCZqcU

_ Hả, con nói sao cơ Nghi??

Mắt…mắt con… không thể nhìn thấy gì cả… tại sao… đen, màu đen không thế này…SAO TÔI KHÔNG NHÌN THẤY GÌ HẾT THẾ NÀY ??? _ Nó la toáng lên, ôm mặt… Mom ôm chặt lấy nó, nắm chặt hai tay nó lại để không vùng vẫy nữa.

_ Nghi ! Con bình tĩnh đi… Nghi à, nghe mẹ đi con !

Mặc cho mom đang vài nĩ nó vẫn la lớn… xung quoanh nó giờ chỉ là 1 màu đen tĩnh mịch, khiến nó thật sự sợ hãi. Nó quờ quoạng xung quoanh, mom nắm lấy tay nó thật chặt như đang trấn an rồi dịu dàng đặt 1 nụ hôn lên trán nó.

_ Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi, mẹ sẽ tìm bác sĩ chữa mắt cho con!

_ Được không… có thể chữa được sao…?!

Nó nói trong tiếng nấc, thật sự bây giờ nó rất sợ… thật sự sợ hãi không biết phải làm thế nào.

1 ngày, 2 ngày, 1 tháng… Hôm nay nó xuất viện sau khi đã qua quá trình trị liệu, nó đã có thể tập dần vs cái màn đêm của chính nó.

Gâu…Gâu…

_ Ử??? Sao lại có tiếng chó sủa trong nhà mình vậy mom?

Nó hỏi.

_ Đây là chú cún của Bác con mới mua ở Nhật về, nó có thể thay thế đôi mắt của con hiện giờ… nói chính xác hơn nó sẽ là bạn của con đấy!

_ Nó có tên chưa, à… mà làm sao nó giúp con được chứ?

_ Con thử xem!

Nói xong mom xoa đầu nó như ra hiệu hãy sai con chó làm 1 việc gì đó để chứng minh nó có thể thay thế cho đôi mắt của nó.

_ Đi !

Như hiểu tiếng nó nói, con chó liền ngậm cái dây buộc chung vs cái vòng cổ màu xanh dụi dụi vào tay nó ra hiệu.

Gâu…gâu…

_ Hì… thông minh quá, tao đặt tên mày là Pento nhé !

Nó vuốt ve người con cún mới… cứ luôn miệng gọi tên Pento. Con chó cũng tỏ vẻ thích thú, dung lưỡi liếm lấy bàn tay của nó nũng nịu ^^!

-------------------------------------------------

_ Cháu tìm ai??

_ Dạ… cháu tìm Nghi ạ !

Người con gái đó bước vào nhà, trên tay cầm 1 cành hoa hồng phấn khẽ gọi tên nó. Giật mình nó liền la lên.

_ AI ĐÓ??

_ Là em đây!

_ Giọng nói này…

Nó ngập ngừng vì thật ra nó cũng chưa biết xác định của nó có đúng hay không…? Chỉ nghe 1 giọng nói quen nhưng có lẽ do nó nhẫm lẫn..??!!

_ Ừ… là em, Tử Nhi đây !

_ Nhi..?

Anh nghe mùi gì chứ, hôm nay chỗ đó đã bị người ta khai thác rồi… em chỉ may mắn lấy được 1 bông cuối cùng mà thôi…!_ Tử Nhi bước lại gần nó, đưa cành hồng lên gần mặt khiến nó hơi lùi lại.

_ Anh sao vậy…?

_ À, xin lỗi… anh nghĩ anh không còn muốn ngữi hương thơm đó nữa!

Tại sao ?? _ Nhi nhìn nó, gương mặt thoáng buồn.

_ Chắc em cũng biết… mắt anh… mắt anh không thể ngắm cũng không thể… nhìn nó mãi thì làm sao dám ngữi hương thơm dịu dàng của nó chứ…!

_ Tiểu Nghi à, anh không nhớ gì sao…Hồng phấn..! Chị ấy rất thích hồng phấn mà… chẳng lẽ chị ấy không còn cơ hội được ngắm đến cả anh cũng lơ luôn nó sao???

_ EM THÔI ĐI TỬ NHI À, ANH KHÔNG MUỐN NHẮC ĐẾN MINH TRÚC NỮA… EM VỀ ĐI VÀ LÀM ƠN ĐỪNG TÌM ANH NỮA… GIỜ ANH CÓ KHÁC GÌ 1 KẺ MÙ CƠ CHỨ… EM VỀ ĐI, ANH XIN EM ĐẤY !

Tử Nhi khẽ đặt cành hồng xuống bàn, khóe mắt cô rơi ra 1 giọt nước mắt. Cô biết là nó vẫn còn nhớ ngày hôm nay, là ngày mà nó và Trúc lần đâu gặp nhau.

Nhưng việc 2 người đó như thế nào thì có lien quan gì đến Tử Nhi đâu. Cái chính ở đây là cô đã thương thầm nó bấy lâu nay rồi. Nghe tin mắt của nó không còn nhìn thấy nữa Tủ Nhi đã tìm ra cánh đồng đầy hoa hồng phấn để tìm nhưng rồi lại thất vọng. Khi ra thì chỉ còn là 1 mảnh đất trống đang khai thác để xây dựng 1 công trình gì đó, gục giữa 4 bề đất trống cô khóc… Vô tình ngay chỗ cô đứng lại còn sót 1 cành hồng phấn cô đơn giữa 4 bề lạnh lẽo giống như cô.

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/260216-Chay-Cham-Thoi-_Hi-Om-Em-Chat-Anh-Nhe-/page5#ixzz1OtBFfHoi

_ Hồng phấn...?

Tử Nhi khẽ nấc, cô ôm cành hồng sát vào người đau rát, những cái gai trên càng hồng thi nhau cứa vào người cô như trái tim đang tan nát.

_ Anh... bỏ em sao...Tiểu Nghi??

Vừa khóc vừa đi, cô bước vào một quán cafe nhỏ nhưng ấm cúng. Quán cafe này không như những quán khác, nó kín đáo và sang trọng.

_ Em về rồi à, Nghi nó sao rồi?

_...

Sao vậy Nhi? _ Tiếng một người bước ra cầm lấy tay Nhi lo lắng.

_ Em... em..

Tử Nhi sà vào lòng người đó bật khóc nức nở, hai bàn tay trầy rứa máu bấu chặt vào vai, vào áo khiến người đó như cảm nhận được điều mà Nhi không nói thành lời.

____________________________________________

_ Con thấy sao rồi?

_ Dạ, hì! Cũng bình thường à Mom ^^!

_ Thật không?

Mom lo lắng nhìn nó, vì chính nó cũng chưa thể bình tĩnh được về mọi thứ, tâm trạng nó giờ như đang rơi xuống vực sâu mà chưa ai kéo lên.

_ Thật mà, con không tự tử đâu Momy

_ Ừ!

Mom nhẹ nhàng bước ra cửa không thiếu cái quay đầu nhìn nó.

Sập!

Nó ngồi phục xuống, đưa hai tay lên mặt. Nó giờ chỉ là đứa vô dụng sống làm gì nữa, một đứa mù thì làm được gì ???

1h...2h..3h..10..12...6h sáng!

_ Nghi...Nghi ơi... dậy đi học nè !

Ưm..._ Nó dụi dụi mắt, chợt nhớ nó bật người dậy lùi xa về đầu giường la lớn

_ AI ĐÓ ????

_ Là tớ... Thư nè!

_ Thư?

Hì...hì...Tớ nàz.._ Thư nhẹ nhàng tiến đến gần vuốt lên mái tóc đen nhánh của nó.

_ Thư..?

Nó có cảm giác vui vui đâu đấy. Nhưng vẫn cảm giác sợ hãi khi Thư đến gần.

_ Yên nào, tớ muốn chải tóc cho cậu, rối tung rồi này!

Nó ngoan ngoãn ngồi yên cho Thư chải tóc, như một con mèo hung dữ bị thuần phục bởi một cô bé có đôi bàn tay phép thuật.

_ Nghi đang nghĩ gì...?

Thư nói thật khẽ vào tai nó.

Không gì cả! _ Nó nói.

_ Xạo !

_ Thật

_ Xạo

_ Thật!

_ Xạo.

NÈ!!!!!_ Nó lên tiếng dừng cuộc đối thoại lãng xẹt này. _ Thư chọc tức Nghi đó hả?????

_ Hớ... Hùi nào, Thư có chọc gì Nghi đâu nè... Hí...hí...

_ Không mà cười nham nhớ thế hả?

_ Không... mà...

_ Nghi biết là Thư đang...

Bỗng nhiên có một cái gì đó đè hẳn nó xuống giường... Nặng! Cái gì đó nữa, nóng... nòng mà ngọt ở đâu đó.. Ngay môi!

Thư ghì chặt nó, khiến nó càng nóng trong người hơn. Thư đang hôn nó? Sao Thư làm vậy?? Mọi ý nghĩ bắt đầu lung tung rối tung cả đầu óc đang quay cuồng.

_ Nghi thấy sao...?

Thư nằm mé bên vai nó hỏi nhỏ.

_ Ừm... nóng!

_ Chỉ nóng thôi hả? Thư có hơi tí thất vọng.

_ Ừm...và...và...

Nó ấp úng, nó cảm nhận mặt nó đang đỏ lên thì phải...

_ Và gì nữa???

Thư kéo cố áo nó ghì xuống.

Ngọt ! _ nó cố hết sức nói ra câu đó một cách khó khăn.

_ HUra...!!!!!

_ Gì... gì... vậy???

_ Nghi vửa bào là nóng và ngọt phải không????

_ Ờ....ơ...ừm...

_ Vậy là Thư có cơ hội làm Nghi yêu Thư rồi phải không???

_ Ơ.. Thư à, việc này!

Thư đưa ngón tay đặt lên miệng nó vẻ ra hiệu.

_ ĐỪng nói gì cả, và hãy nhớ nó nhé!

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/260216-Chay-Cham-Thoi-_Hi-Om-Em-Chat-Anh-Nhe-/page6#ixzz1OtBSsLm8

_ Ưm... Nghi sẽ không nhớ đâu.

_ Tại sao?

Thư ngước mắt nhìn nó vẻ lo lắng.

_ Vì... Nghi không yêu Thư

Thư sững người, toàn thân như bất động. Nó nói quá rõ ràng và nhấn mạnh từng chữ một khiến Thư cảm thấy tê liệt mọi cảm xúc lẫn đôi mắt đang sắp chực khóc.

_ Nghi...Nghi..sao...Nghi nói vs Thư điều này!?

_ Nghi nói sự thật thôi mà

Thư cố trở lại bình thường, đứng dậy chỉ thẳng vào mặt nó.

_ Không sao cả, rồi Nghi cũng sẽ yêu Thư như Thư đang yêu Nghi vậy. Còn giờ, xin lỗi! Thư phải về !

Thư đóng sầm cửa, nó ngồi đó... trên giường... lặng người đi một lúc. Nó cố ôm thật chặt con gấu bông vào người để không phải bật lên thành tiếng... Tiếng tim nó... đang dao động. Nhưng nó mặc kệ, nó yêu Trúc, đúng! Người nó yêu là Trúc, và chỉ Trúc mà thôi.

1 ngày trôi qua đối vs nó thật tẻ nhạt... Nhưng đã sao, một người mù như nó thì thế nào cũng được.

_ Nghi à, mẹ nói chuyện vs con một chút được không?

_ Dạ, mẹ nói đi!

_ Ngày mai, bạn mẹ sẽ đến nhà ta ở nhờ 1 thời gian... Con đừng...

Mom nó ngập ngừng.

_ Mẹ muốn nói con đừng làm gì quá đáng chứ gì!

_ Không! Ý mẹ là... là con đừng hơi khắc khe quá, vì bạn mẹ cũng sẽ như bạn con. Bạn mẹ hơn con 3 tuổi thôi!

_ HẢ ???

Nó quơ quơ tay tìm Mom, chụp được tay mom nó cố gằng giọng.

_ Con mặc người đó lớn hay bé, nhưng không được bước vào phòng con, tuyệt đối không !

Nói rồi nó buông tay Mom ra, nằm xuống giường. Mom có nói bao nhiêu hay lay người nó, nó cũng chẳng thèm lên tiếng. Biết không thể nói gì Mom đành bước ra ngoài đóng nhẹ cửa.

__________________________________________________ __

_ Alo ?

_ Anh hở, sao rồi anh?

_ Ừ..à... mai em cứ việc qua nhé, nhưng có điều này...

_ Sao ạ ?

_ Em đừng bước vào phòng con bé nhé, chỉ khi nào nó hỏi em hãy trả lời còn không thì em đừng nói gì vs con bé cả !

_ Vâng, em biết rồi, vậy mai em mang hành lý qua nhé, à! Mẹ không nói gì à?

_ Ừ, anh nói chuyện vs mẹ rồi...Không sao hêt!

__________________________________________________ ______________

Cộc...Cạch....

_ Mai đến rồi à...?

_ Hì, em chào chị !

Người con gái đó vội nở một nụ cười vs cả nhà .

_ Em vào đi, Huyền đã dọn phòng cho em rồi đó!

_ Hì, em cảm ơn... À, đây là...??

_ Đây là mẹ chị và bé con của chị!

Người đó cầm lấy tay nó và đặt lên một hộp gì đó( có lẽ là hộp quà)

_ Cho con này!

Nghe mà lùng bùng lỗ tai, nó quăng hộp quà xuống đất

_ Gì mà " con" này " con" nọ ở đây, chị hơn tui có 3 tuổi mà đòi làm " cô" tui à???

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/260216-Chay-Cham-Thoi-_Hi-Om-Em-Chat-Anh-Nhe-/page6#ixzz1OtBWtZJX

_ Ơ...ơ...

Người đó đưa tay lên che miệng vẻ sợ hãi.

_ Nghi !!! Con làm gì vậy hả??? HỖN LÁO !

_ Con nói đúng thôi, là gì mà con phải gọi bằng "cô"?

Mom tức giận định đưa tay lên đánh nó nhưng rồi lại thôi... Nó gọi Pento đến rồi lại lần lên lầu.

CẠCH!

Đóng nhẹ cửa lại Mom ngã người lên giường thở dài.

_ Xin lỗi em nhé, Huyền không ngờ con bé lại....

_ Hì, không sao đâu. Chắc con bé lạ người lạ thôi

_ Em đừng giận nhé!?

_ Hì, ngốc quá nè, sao em phải giận chứ... Đừng trách con bé nữa nha tội nghiệp

_____________________________________________-

_ Aaaaaaaaaaaaaaaa....

Nó tức tối ném cái gối ra phía xa, giận dữ nó không hiểu sao hôm nay Mom lại la nó. Chưa bao giờ Mom la nó cả, khiến nó càng ghét người phụ nữ kia hơn.

" Lùn y như quả nấm....cầm ô che..."

_ A lô ?

_ Nghi hở, Thư nè!

_ Chuyện gì?

_ Nghi ăn gì không Thư mua qua cho Nghi ăn nghen ?

_ Đã nói Thư đừng đến nhà Nghi nữa mà, sao Thư không nghe Nghi nói vậy hả???

_ Hì, đợi nha Thu qua liền !

Cúp điện thoại Thư bước chầm chậm nhìn về phía xa xa, Thư không biết sẽ đối diện như thế nào để nó không đuổi Thư về nữa.

Thư cũng không biết tự lúc nào Thư lại như thế, đáng lẽ ra Thư phải nghe lời nó... Không được gặp nó nữa chứ..?! Nhưng mỗi lần như vậy Thư lại thấy đau nhói ở đâu đó sâu trong trái tim nhỏ bé yếu ớt này. Thư mỉm cười, Thư không biết có thể làm như lời mình nói sẽ khiến nó yêu Thư hay không nhưng hiện giờ Thư cảm thấy thật cô đơn....

_ Nghi à...

_ Đã nói không được qua rồi mà !!!

_ Nhưng... nhưng...

_ THƯ KHÔNG NGHE LỜI NGHI NÓI HẢ ???

_ Nghi à, đừng đuổi Thư về nữa được không, Thư xin Nghi đấy!

_ Không, Thư về ngay đi!

_ Tại sao...tại..sao... Nghi không muốn gặp Thư, Thư phiền phức thế sao???

Thư rơm rớm nước mắt...

_ Không...KHông phải !_ Vậy tại sao chứ..???

Thư ghì lấy nó lay lay, nước mắt Thư tuôn ra, chưa bao giờ Thư thấy mình ngốc nghếch như thế này nhưng thế nào Thư cũng muốn nhận được câu trả lời.

_ ...

_ NGHI TRẢ LỜI Đi Chứ !!!

VÌ...NGHI SỢ...NGHI SỢ NGHI SẼ YÊU THƯ MẤT THÔI !! _ Nó đẩy Thư ra khỏi người _ Nghi giờ chẳng giống những người khác nữa, Nghi không mang đến hạnh phúc cho Thư được đâu... Nghi giờ chỉ là một đứa mù mà thôi!

_ Thư không quan tâm!

_ Nhưng Nghi thì có !

Hai người nhìn nhau mà không biết rằng đằng sau cánh cửa màu nâu gỗ ấy lại có một người nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện này. Người đó lặng người và quay bước đi.

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/260216-Chay-Cham-Thoi-_Hi-Om-Em-Chat-Anh-Nhe-/page7#ixzz1OtBdVzt5

_ Em à...!

_ Sao vậy, sao anh lại qua đây...??? Kẻo có người thấy thì sao?

Người con gái bật dậy vẻ hốt hoảng tiến lại gần cánh cửa nhìn xung quanh rồi đóng nhẹ lại, bấm cửa thật chắt.

_ Anh sao vậy, có vẻ không vui ?

_ Ừ, anh đang nghĩ... không biết Nghi nó...

_ Anh biết gì?

_ Anh thật không muốn ngăn t/c của nó vì con bé đã quá bất hạnh rồi, nhưng...nhưng...cả chính bản thân anh cũng phải có ...

_ Em biết...

_ Anh phải làm sao đây...?

_ Thôi nào, anh nằm nghỉ đi rồi mai ta tính tiếp nhé!!

Người đó đẩy mạnh người yêu mình xuống rồi nằm bên cạnh.

__________________________________________________ __________

_ Thôi, Thư....Thư... về!

Nó vội chộp lấy tay Thư

_ Thư về sớm thế...?

_ Sớm...? Thư ở đây vs Nghi nguyên 1 ngày luôn rồi đó...>"<

Nó vẫn nắm chặt tay Thư như không muốn buông, Thư mỉm cười hạnh phúc đưa tay lên má nó nói thỏ thẻ.

_ Em vẫn ở đây, và em đã và đang làm cho anh yêu em!

Nó chợt giật mình, trong đầu nó hiện lên vô số hình ảnh xáo trộn khiến nó đau đầu dữ dội.

_ Nghi...Nghi à, Nghi ko sao chứ...?

Aaaaaa..._ Nó ôm đầu la lối.

_ Nghi....à...

_ Á, chị hứa là sẽ để phần bánh kem cho em mà...!

_ Nghi, sao hôm nay em ko đi học, em sốt hả...?

_ Trúc, sao chị nói dối em ??? Em thất vọng quá, sao chị lại giấu em ???

_ Nghi à, gặp chị đi, chị nhớ em, chị chết mất...!

_ Nghi à, sao băng kìa.

_ Em ước trước đi!

_ Chị yêu em!

_ Nhớ nhé, đừng bao giờ rời xa chị..!

_ Trúc ! Trúc ! Chị làm sao thế này...?

_ Đồ khốn!

_ Tại cậu, tất cả là tại cậu mà Trúc mới chết...!

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa_ Nó quỵ xuống.

Thư rớm nước mắt, gọi Mom. Mom chạy đến gương mặt thất thần, dìu nó lên giường .

30 phút sau...

_ Nghi nó ngủ rồi!

_ Nghi có sao không cô...??

Thư lo lắng

_ Ừ, không sao đâu! Khuya rồi để cô đưa cháu về nhé !

_ Dạ, vâng ạ!

Thư vẫn quay đầu nhìn nó vẻ ngần ngại, đã có chuyện gì khiến nó như thế...?

__________________________________________________ _

3 tháng sau...!

_ Nghi, con...con!

Mom nói sau khi nhận được 1 cuộc điện thoại tù bệnh viện.

_ Đã có người tình nguyện hiến đôi mắt cho con rồi !!!

_ Thật...thật sao Mom??

Nó đứng dậy, quơ tay tìm kiếm..Mom đón lấy tay nó hạnh phúc

_ Bác sĩ nói 1 tuần nữa sẽ làm phẫu thuật cho con, con sẽ lại nhìn thấy ánh sáng!!

_ Con sẽ nhìn được...Con...con...con phải gọi cho Thư... Con phải báo cho Thư biết!

Nó cố tìm đường đến cái điện thoại, chỉ cần bấm số 1 sẽ nối máy đến Thư ngay.

_ Alo?

_ Thư..Thư à... Nghi sắp lại nhìn thấy ánh sáng rồi!

_ Thật không...Nghi sẽ thấy...sẽ đi học lại...!?

Hôm đó trời bỗng đẹp lạ thường, mặt trời không có ánh nắng gắt như mọi hôm, hôm nay lại có ánh sáng dịu dàng... Mọi người ai cũng nở nụ cười thật tươi trong niềm hạnh phúc của mình.

1 tuần sau đó...

_ Bác sĩ... Có thật cháu sẽ lại thấy ánh sáng không...?

_ HÌ, đương nhiên!

Nó mỉm cười, ánh đèn phòng mổ cũng mở lên và nó đang hy vọng 1 tia sáng duy nhất 1 lần nữa

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/260216-Chay-Cham-Thoi-_Hi-Om-Em-Chat-Anh-Nhe-/page7#ixzz1OtBi1PRT

Thư, sao con lại quyết định đi vậy ?

_ Mẹ đừng hỏi mà, cho con qua Pháp vs ba con đi!

_ Nhưng đột ngột thế này mẹ sợ ...

Mẹ à, ba bảo đã có vé máy bay rồi thì con nên bay qua đó vs ba luôn, chỉ 1 thời gian thôi rồi con sẽ về mà ! _ Thư mỉm cười.

Một người đàn ông to cao, vẻ sắt lạnh dìu lấy Thư và bước lên xe. Trong xe tiếng Thư nấc lên nghẹn lại đắng đến chác ở cổ họng khiến Thư phải bật khóc.

_ Nghi..ơi...

1 tháng sau...

_ Cháu có thể mở băng rồi !

_ May quá, Nghi nó lại đc nhìn thấy ánh sáng rồi cả nhà !

Mom vui mừng xiết chặt tay vào cái khăn đang cầm trên tay.

Bác sĩ từ từ kéo nhẹ dải băng quấn quang đầu nó nhè nhẹ rồi tháo ra hết, nó lấy tay che mặt vì đã lâu rồi nó không nhìn thấy ánh sáng.

_ A...

Nó thấy mọi vật từ mờ mờ ảo ảo thành rõ một cách bình thường như trước, nó bật dậy ôm lấy Mom khóc nấc...

_ Mom... Thư, Thư đâu, đã lâu lắm rồi Thư ko đến thăm con ! Thư bệnh gì vậy Mom...?

Nó níu áo Mom xuống hỏi trên gương mặt vẫn rạng rỡ nụ cười.

_ Mẹ không biết, con qua đó thử xem !

Nó chạy... Chạy thật nhanh đến nhà Thư, vừa chạy nó nhìn xunh quoanh, đã lâu lắm nó mới đc thấy lại

Đến một ngôi nhà màu xanh ở cuối công viên, nó bấm chuông, gõ cửa kêu inh ỏi. Một người phụ nữ bước ra, bà ấy thật đẹp, khác hẳn với vẻ nam tính của mẹ nó bà ấy nữ tính nhiều hơn. Nhưng câu hỏi của bà ấy đã lôi nó về thực tại.

_ Cháu tìm ai?

_ Dạ, cháu tìm Thư ạ…!

_ Thư đi rồi cháu ạ…!

_ Dạ, Thư đi đâu cơ..??

Nó qua Pháp vs ba nó rồi _ Dứt câu người đàn bà ấy đóng cửa lại, ngoảnh mặt. Còn nó… nó đứng bất động như một bức tượng đá…

Nó cố lết về nhà, trong đầu nó biết bao suy nghĩ…Sao Thư lại đi ma không chờ nó… Sao Thư lại bỏ mặt nó khi đã làm nó điên đảo rồi nhung nhớ chứ…?!

_ KHỐN NẠN…!

Nó hét lên!

Trời mưa, nó đưa tay hứng mưa, nước mắt của nó đấy…! Nó hận, hận người con gái đó… Nó sẽ quên, quên đi con người phũ phàng, con người mà nó đã suýt yêu say đắm. Nó nghĩ…!

2 năm sau !

_ Dương à… tớ, tớ thích cậu…Làm bạn gái tớ nhé !

_ Xin lỗi… Tớ chỉ thích con gái thôi!

_ Haha, cậu đùa à, cậu nữ tính dịu dàng thế này….

Dương, Dương…!_ Một cạu trai cỡ 16 , 17 chạy đến

_ ai vậy…?

Dương ngước mắt hỏi.

( đây là nv mới….tên : Võ Hoàng Dương

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/260216-Chay-Cham-Thoi-_Hi-Om-Em-Chat-Anh-Nhe-/page8#ixzz1OtBriap4

_ Biết tin gì chưa…?

Tin gì …?!_ Dương hỏi trống lóc, cúi mặt nhìn tờ giấy đang cầm trên tay không thèm nhìn đến tên đó.

_ Có con nhỏ nào mới chuyển đến trường mình kìa…!

_ Ai…? Mà nó đến liên quan gì đến tao ?

_ Nó xinh lắm, cả đám thằng Tuấn ở ngoài kia đang xôn xao bàn tán kìa…!!!

Dương quay qua nhìn về phía xa xa, rồi mỉm cười vẻ ranh ma, quăng tờ giấy vào một góc rồi đứng dậy.

_ Đi !

_ Đi đâu zậy ?

_ Chứ không phải mày nói là có con nhỏ nào xinh đẹp lắm mà ! Tao đi xem coi đẹp thật không !!

Dương rảo bước đi đến chỗ đám đông đang loi choi giống như mới nhìn thấy sinh vật gì lạ lắm không bằng. Một đứa trong đám vô tình thấy Dương liền kéo áo đứa kia rồi đứa kia, thế là đám đó quay lại nhìn Dương tản ra hai bên cho Dương đến. ( Tuy Dương là con gái nhưng đối vs tài đánh nhau từ khi mới vào trường Dương nhanh chóng được mấy thằng con trai đôn lên thành “ Đại ca ”.

_ Làm gì mà bu một cục ở đây thế này ?

Dương gắt.

_ Mày nhìn đi, con nhỏ đó đó… Đang đứng kế bà cô chủ nhiệm lớp mày đó…!!

Dương chau mày nhìn, đúng là nhỏ đó đẹp thiệt, nhưng vs cái vẻ ngoan hiền đó chẳng phải là mẫu người của Dương.

Thôi, tao đi nhé… Không có hứng thú vs tụi chuyện đi nịnh thầy cô đâu..!

Lên lớp, Dương ngồi nhìn ra cửa sổ đăm chiêu. Mỗi lần Dương ngồi như thế này mấy đứa con gái trong lớp đều lén nhìn Dương, vì lúc này trông Dương rất đẹp và có cái gì đó rất dịu dàng. Chỗ dương ngồi có ánh nắng hắt vào, sáng rực cả đôi mắt màu xanh thẫm của Dương, mặc cho đã bị che qua một lớp kính cận.

_ Bạn ơi, mình ngồi đây được không, lớp không còn chỗ nào hết chỉ còn mỗi chỗ này thôi à..!

Dương vẫn đang nhìn như đang suy nghĩ gì đó nên không nghe thấy tiếng người đang hỏi.

_ Bạn, bạn à. !

Dương giật mình quay sang thì gương mặt xinh xắn đó đang kề sát mặt Dương.

_ HẢ… BẠN ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ HẢ ?

_ Thì tại bạn không nghe nên tui tưởng bạn bị điếc nên mới kê sát tai bạn nói, ai dè bạn bị điếc thiệt… hi…hi…

_ Bạn…Bạn…dám nói tui bị điếc hả..?? … Bạn.. Biết tui là ai không mà dám nói thế vs tui hả ?

_Tại sao tui phải cần biết bạn là ai ?

Dương điên lên, định đứng lên chữi cho con nhỏ không hề quen biết này 1 trận thì…

_ Nghi, Dương !

Tiếng cô giáo đang khoanh tay nhìn 2 đứa.

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/260216-Chay-Cham-Thoi-_Hi-Om-Em-Chat-Anh-Nhe-/page8#ixzz1OtBw0b1l

_ Cô ơi… Em không ngồi kế cái bạn này đâu…

_ Ơ… nhưng tui muốn ngồi chỗ này nhưng kế bạn được hông…???

_ Tại…tại sao chứ… Tui đâu có nợ nần gì bạn đâu >”<

_ THÔI, DƯƠNG, NGHI… HAI EM NGỒI XUỐNG CHO TÔI !

Tiếng cô giáo quát lên khiến cả hai im lặng một hồi. Dương hậm hực ngồi xuống đặt mạnh quyển vở xuống bàn, còn Nghi thì nở nụ cười ranh mãnh vẻ khoái chí.

___________8 giờ 30 phút…

_ Đi bar đi Dương !

_ Ok, tao cũng đang bực bội trong người >”<

_ Có chuyện gì khiến đại ca trường mình giận ghê vậy ta ?

Người con gái có mái tóc dài màu vàng rê ngón tay quanh cằm Dương.

_ Ghê quá, mày đừng có làm vậy coi Lam…!

_ Hứ… Chọc chút mà cũng quạu, nhưng mặt mày lúc quạu nhìn dễ thương lắm…

Lam mỉm cười khúc khích khiến Dương càng điên tiết hơn ( Dương là một người rất cọc tính)

Mày lên cơn rồi phải không, muốn ăn đấm không Lam?_ Dương đưa nấm đấm ra trước mặt hù dọa Lam.

Lam chỉ cười nhé kẻo người Dương về phía mình nói thẻ trong tai Dương khiến Dương rợn tóc gáy.

_ Thử đi, rồi mày sẽ yêu tao đấy Dương ạ…! Hahahahaha.

Dương không quan tâm chỉ phóng xe chạy thật nhanh bỏ mặc nhỏ bạn mà Dương luôn nghĩ là bị tâm thần…

Đổ xịch chiếc xe Sh vào bãi, Dương chậm rãi bước vào Bar. Ánh đèn nhiều màu cùng với những bài nhạc dồn dập như chạy đua với thời gian khiến Dương muốn quậy.

_ Hôm nay sao đi có 1 mình vậy ?

Một người con gái bước đến nhưng ngoại hình đầu tóc, cách ăn mặc đều thể hiện cô là một người con trai.

_ Đáng lẽ đi 2 mình đó, nhưng con kia bệnh quá Dương đi trước nên chắc chút nữa nó mới tới !

Nói xong Dương nốc ngược chai rượu khiến người con gái kia phải lắc đầu.

_ Có chuyện gì buồn bực rồi phải không ? Nói cho Key nghe đi.

_ Gì đâu, chỉ là trong lớp có một nhỏ nào đó mới chuyển đến.

_ Wow… Đẹp không ?

Dương liếc mắt nhìn Key khiến cô cũng hơi quê trước câu hỏi lãng xẹt của mình.

_ Đẹp thì cũng có đẹp mà nó bệnh lắm, suốt buổi ngồi đấu khẩu với Dương miết.. Tức quá..!

_ Hahaha… Ra vậy, chắc cô bé đó siêu lắm mới khiến Dương nhà ta bực tức thế kia.

Dương cốc đầu Key rồi hai người ngồi uống rượu cùng nhau, bỗng có một cô gái lướt qua rất giống Nghi, con bé cứng đầu.

_ Sao vậy Dương ?

_ À… không, không có gì…!

Dương lắc đầu, làm gì có chuyện đó. Mấy đứa như nhỏ đó làm gì vào đây. Đã chắc rằng như thế nhưng Dương ko tin vào mắt mình vì…

Cô gái đứng nhảy trên sân khấu quá giống Nghi…Cái áo ống màu hồng ôm sát cơ thể cùng chiếc quần đùi màu trắng không còn gì ngắn hơn.

_ Ặxxxx…

Dương sặc vì đang nốc rượu thì thấy hình ảnh giật gân đó.

_ Dương kìa, cô gái trên kia nhảy sexy dance quá đã…

Key vỗ tay chăm chú khiến Dương càng cố gắng nhìn.

_ Hey, Nghi… Dương kìa…!

_ Dương nào…?

Nó hét hỏi ngược lại.

_ Người ngồi kế bên Nghi hồi sáng đó…!

_ À, thấy rồi…hahaha

Nó cố tình nhảy sex hơn, ánh mắt luôn hướng về phía Dương… Làm mọi động tác khiến Dương phải chăm chú nhìn. Nó bước xuống, mọi người tản ra cho nó đi. Nó tiếng đến gần Dương và bắt đầu lắc…

_ Nè, nhỏ này…Làm cái gì vậy hả ???

Dương giật mình hét toáng.

_ Hấp dẫn bạn thôi !

Nó cười, rồi tiếp tục nhảy tiếp tục đụng chạm vào cơ thể Dương, Dương cố né nhưng không được. Trong lúc né, môi Dương vô tình chạm vào môi nó khiến Dương như bị điện giật.. và…

Tích..tắc..tích…tắc….

Cốc…Cốc..

_ Ai đó ?

_ Dọn phòng ạ !

_ Dọn..? HẢ ??????

Nó bật dậy, nó…nó… đang làm cái gì…?? Đang nằm trên giường cùng…

Á Á Á Á………………_ Nó hét lớn

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/260216-Chay-Cham-Thoi-_Hi-Om-Em-Chat-Anh-Nhe-/page9#ixzz1OtC8DVRP

_ Cái gì vậy? Đứa…

Dương tròn mắt nhìn nó…

_ CẬU…SAO CẬU…LẠI KHÔNG MẶC GÌ THẾ KIA???

Nó kéo cái mền màu trắng lên rồi tát thẳng vào mặt của Dương.

_ Cậu nói gì thế hả??? Sao cậu lại đưa tôi đến đây ?? Rồi…rồi….Á Á Á Á….

Dương vội bịt miệng nó lại, đè xuống giường.

_ Này, có im ngay không ? Cậu muốn cả trái đất này nghe thấy hả? Bình tĩnh lại coi…>”<

Nó im lặng một hồi rồi bắt Dương nhắm mắt lại còn mình gom quần áo chui vào nhà tắm.

Lát sau nó bước ra với bộ quần áo lúc tối. Dương cũng đã mặc quần của mình nhìn nó.

_ Nè, cậu nhìn cái gì ?

Nó liếc Dương dằn mặt, Dương bật cười trước hành động đó của nó rồi bước lại gần khiến nó… Có cảm giác vừa khó chịu vừa…

Nó vội xua đi cái suy nghĩ ngốc nghếch trong đầu, trở về với thực tế tối qua nó với Dương đã làm gì… ?

_ Cậu cười gì?

Nó nghênh mặt.

_ Không ngờ một con nhỏ ngoan hiền như cậu cũng có lúc như thế này…Hahahaha…Dương cười lớn.

Nó bỏ đi ra khỏi phòng mặc cho Dương liên tục gọi lại. Về đến nhà nó mệt mỏi ngã xuống giường, nó ghét phải suy nghĩ. Nó không thích, không thích chút nào. Nó đưa tay rê nhẹ lên cặp mắt xanh thẫm, đôi mắt mà 1 người giấu tên đã hiến tặng cho nó và nó không biết đó là ai. Màu mắt xanh của nó khiến nó nhớ đến người đó, người con gái cũng có cặp mắt xanh thẵm… Người đã từng nắm giữ trái tim nó đã nắm lấy tay nó khi nó chìm trong bóng tối ghê sợ. Giờ người đang ở đâu ? Liệu ở nơi đó người có nhớ đến nó không hay nó chỉ là vết bẩn trong cuộc sống của người và người ra đi để xóa vết bẩn đó…?!

_ Thư ơi…

Nó khẽ nấc nhẹ, nó lại nhớ…Nhớ ngày người đến nó đã luôn hắt hủi người nhưng người luôn quan tâm nó luôn che chở nó. Chính giây phút người hôn nó, nó đã mặc cho con tim mình đi quá giới hạn của tình bạn.

_ Nghi, con có trong phòng không ?

Tiếng Mom nó gọi ngoài cửa.

_ Có mẹ, mẹ vào đi…!

_ Nghi nè, dạo này mẹ thấy con thay đổi có chuyện gì hả con…?

_ Hì, không có gì đâu mẹ con vẫn bình thường mà.

_ Nghi à, có chuyện này…Mẹ muốn nói…

Sao mẹ lại ấp úng vậy, giữa mẹ con còn chuyện gì khó nói sao?_ Nó cười.

_ Cô Lam và mẹ… định sẽ ra Đà Lạt 1 thời gian

_ CÁI GÌ ?

_ Con trông nhà giúp mẹ nhé !

Ngoại đâu, hông lẽ ngoại cũng đi hả mẹ?_ Nó bật dậy hỏi hối.

_ Ừ, Ngoại sẽ đến nhà họ hàng chơi, nhà chỉ còn 1 mình con thôi đó con có sao không ?

_ Mà mẹ đi đâu ?

_ Mẹ…và cô Lam định sẽ…

Mom đang định nói gì đó thì Lam bước vào khiến nó không thích, chỉ hơn nhau có mấy tuổi mà cô với chả dì.

_ Chị Huyền, có người gọi điện tìm chị kìa.

_ Ừ, chị xuống đây…Mom quay qua nhìn nó rồi xuống nhà nói chuyện điện thoại chỉ còn nó và Lam.

_ Sao cô không xuống với mẹ con đi, đứng đây nhìn gì nữa ?

_ Ơ…cô…

_ Gì nữa, bộ mặt con dính gì hả ?

Nói rồi nó nằm xuống giường không thèm đếm xỉa đến Lam. Nằm được một chút nó cảm thấy có gì đó chạm vào môi nó. Giật mình, theo phản xạ nó đẩy người đối diện ra xa.

_ Lam ?? Cô… cô.. làm cái quái gì vậy hả ????

_ Cô… Cô… xin lỗi…

Lam chạy ra khỏi phòng vội vã, còn nó… Tim nó đập mạnh. Chuyện gì xảy ra thế này? Lam? Lam là người đồng tính giống nó ư? Lam… là bạn mẹ nó cơ mà… Sao lại…?

_ Em sao vậy ? Say xe hả ?

_ Ưm… em không sao anh mệt không? Ngủ chút đi anh !

_ Ừ, em cũng ngủ chút đi. Sắp đến Đà Lạt rồi đó.

Lam thở dài ngã người ra sau, cuối cùng Lam muốn gì ? Lam đã có người yêu mình đến thế và mình cũng yêu người đó vậy mà giờ… Lại có cảm giác nhớ con gái người đó cũng chỉ nhỏ hơn Lam vài tuổi.

Nhà thờ Sacré-Cœur_ Pháp.

_ Em làm gì ngồi đây vậy Thư ?

_ Anh Duris à ?!

Ừ, em lạnh không? _ Người con trai đó choàng nhẹ chiếc áo vest của mình cho Thư.

_ Hì, em không lạnh. Cảm ơn anh!

Thư mỉm cười tiếp tục nhìn lên tượng của chúa như đang thỉnh cầu điều gì.

_ Em nhớ con bé đó à ?

_ Sao anh lại nghĩ vậy ?

Thư quay qua nhìn Duris vẻ ngạc nhiên.

_ Không phải em từng hiến tặng đôi mắt cho nó hay sao? Nhưng cũng may nhờ gia đình mình cũng có quyền lực ở đây nên dễ dàng tìm cho em một đôi mắt thật đẹp khác.

Duris à, anh đừng nhắc đến Nghi nữa. Em quyết định qua Pháp với ba và anh vì muốn Nghi sẽ có 1 tương lai tốt, ngày nào em còn ở lại Việt Nam thì sẽ hại Nghi mất vì em không bình thường…!_ Nghi cúi mặt xuống nói trong tiếng nấc.

_ Thôi nào bé con, ta về nhà thôi trời cũng sắp tối rồi sẽ lạnh lắm đấy…!

Thư bước ra khỏi nhà thờ nhìn cảnh xung quanh rồi lại mỉm cười. Quyết định của Thư là sai lầm không? Hay chỉ là…

_ Ơ…

_ Thư em sao vậy ?

Anh trai Thư vội đỡ lấy Thư.

_ Em.. em.. không sao đâu anh… em hơi chóng mặt thôi…em…

_ Em chảy máu cam rồi kia Thư, bệnh tái phát rồi phải không ?? Thư…Thư…THƯ…!!

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/260216-Chay-Cham-Thoi-_Hi-Om-Em-Chat-Anh-Nhe-/page9#ixzz1OtCFJxn6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro