Chương 2 - Năm bước "đốn" trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Nhược Vũ quen được Mạnh Cổ đều là “nhờ” người bạn tốt của cô – Cao Ngữ Lam.

Mạnh Cổ là “anh em sống chết có nhau” với bạn trai Cao Ngữ Lam – Doãn Tắc. Ngày đó, Doãn Tắc cùng với họ có vụ xích mích, hậu quả là dắt nhau tới bệnh viện nơi Mạnh Cổ làm việc, tìm bác sĩ ngoại khoa kiểm tra vết thương. Trần Nhược Vũ đi theo sau, nhìn thấy tên bác sĩ trước mặt, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy tướng tá của một vị bác sĩ đáng kính.

Anh nói, cha anh họ Mạnh, mẹ anh họ Cổ, cho nên tên anh là Mạnh Cổ.

Khi đó, nghe tiểu sử về cái tên của anh, Trần Nhược Vũ suýt bật cười. Cái người gọi là Mạnh Cổ làm nghề bác sĩ, rất thích hợp gọi là bác sĩ Mông Cổ*.

(*) Mông Cổ và Mạnh Cổ phát âm giống nhau.

Tên bác sĩ Mạnh Cổ này gây ấn tượng mạnh với Trần Nhược Vũ bởi vừa đẹp trai vừa dí dỏm.

Trần Nhược Vũ thích những tên đàn ông tính tình hoạt bát, khôi hài, bởi vì tính cách cô xuề xòa, nói trắng ra thì có phần thô lỗ. Cho nên dạng đàn ông tinh tế, dịu dàng lại mẫn cảm thì không hợp khẩu vị của cô.

Thế nhưng lúc đó cô đã phạm phải một sai lầm

Ấy là không phân biệt được giữ vui tính cởi mở với mồm thôi mặt dày

Bởi vậy sau này, trong khoảng thời gian dây dưa nhập nhằng với Mạnh Cổ, mỗi lần hồi tưởng lại ấn tượng về anh trong lần đầu gặp gỡ, cô đều thấy ruột gan đau nhói, căm giận mình có mắt như mù.

Lần đầu gặp Mạnh Cổ, Trần Nhược Vũ đang bước vào giai đoạn cực kỳ quan trọng trong cuộc đời con gái – đến tuổi lấy chồng. Nhưng cô chưa có đối tượng, một thân một mình phấn đấu ngoài xã hội, phí hoài tuổi xuân. Cô cần sự quan tâm, cần một tình yêu.

Hồi ấy Trần Nhược Vũ quả thật đang lo ngay ngáy cho tiền đồ bản thân. Công việc tuy không gặp khó khăn gì, thế nhưng cũng chẳng phải thuận lợi. Ba năm trời không yêu đương gì, bờ vai người đàn ông để cô dựa vào suốt quãng đời còn lại thì không biết đang vất vưởng ở phương nào. Khi đó, Trần Nhược Vũ cảm thấy cô cần phải phấn chấn lên, phải dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của chính mình.

Lúc đó cô đã bị vẻ ngoài của tên đàn ông này dẫn vào con đường tội lỗi. Cô không có mắt nhìn người, bị vẻ ngoài sáng sủa khôi ngô cùng cái miệng dẻo như kẹo kéo của anh làm cho mờ mắt.

Sau này hồi tưởng lại, cô không thể không thừa nhận có đôi khi con gái rất dễ bị xúc động, khát vọng được yêu thương làm cho mờ mắt nhìn nhầm người mà không hay. Và cô chính là nạn nhân trong công cuộc tìm kiếm tình yêu này.

Trần Nhược Vũ cô là như thế đấy. Cứ ngỡ gã thối mồm là một người hài hước, và cuộc đời cô từ đấy chuốc sai lầm.

Lại nói, lúc đó Trần Nhược Vũ có hai mục tiêu lựa chọn, một là người anh em sống chết có nhau khác của Doãn Tắc – Lôi Phong – là cảnh sát, chũng chạc, đứng đắn, lịch sự, chân thành. Người còn là bác sĩ Mông Cổ kia – Mạnh Cổ.

Nói cho sĩ diện thì là có hai lựa chọn nhưng thực tế Trần Nhược Vũ đối với hai đối tượng này nào có “nhất kiến chung tình” với ai. Chẳng qua trong thời gian ngắn gặp được hai người đàn ông tốt, cô thấy nếu có phát sinh tình cảm với một trong hai ứng cử viên này cũng chẳng sao, cô đâu phải ni cô.

Cô thừa nhận, bản thân có nhiều tật xấu nhưng phụ nữ bình thường ai chả vậy.

Nói tóm lại, Trần Nhược Vũ nhất thời không biết chọn ai, nếu đã chọn thì không thể sai được. Cô liền tìm đến người bạn tốt Cao Ngữ Lam giúp mình dò hỏi từ chỗ Doãn Tắc, xem hai ứng cử viên kia thân thế ra sao, còn độc thân không.

Là một người con gái hiện đại thức thời, coi trọng thực tế, làm một bảng điều tra “mặt hàng” là điều cần thiết. Trần Nhược Vũ cảm thấy làm thế vô cùng ổn thỏa. Nghe ngóng xem ai dễ “ra tay” hơn, sau đó mới bắt đầu triển khai kế hoạch theo đuổi. Vậy là Trần Nhược Vũ vui vẻ chờ đợi kết quả khảo sát từ Cao Ngữ Lam.

Đúng vậy, cô không ngại chủ động.

Cô không phải là người con gái bảo thủ, cũng không phải dạng ôm ấp tình cảm đơn phương. Cô muốn có mối quan hệ nam nữ tốt đẹp, một công việc ổn định, sống những ngày như thế thì còn gì bằng.

Trong cuộc sống, Trần Nhược Vũ đều nỗ lực hết mình, cố gắng làm việc. Trong công việc đã vậy, ngay cả chuyện tình cảm, cũng chẳng ngại mình là người chủ động.

Sau khi biết Lôi Phong đã có vợ chưa cưới, Trần Nhược Vũ đóng mác “mục tiêu” lên người còn lại là Mạnh Cổ như một lẽ đương nhiên.

Và đây là lựa chọn sai lầm lớn nhất của đời cô.

Sai lầm nối tiếp sai lầm.

Sai lầm đầu tiên là ấn tượng sai trong buổi đầu gặp mặt khiến cô hoàn toàn không nhìn rõ bộ mặt thật của Mạnh Cổ , tạo thành cục diện đáng buồn sau này :  đụng anh lần nào là cô thất bại liên tiếp lần ấy

Sai lầm tiếp theo là cô để cho Doãn Tắc biết mình có hứng thú với hai người bạn của anh ta, lẽ dĩ nhiên sẽ lọt tới tai Mạnh Cổ. Mà chuyện ấy cũng trở thành chủ đề trọng yếu trong hành trình đùa cợt chế cô sau này của Mạnh Cổ.

Mà sai lầm lớn nhất, chính là cô đã chọn sai mục tiêu, đi sai phương hướng, đến khi phát hiện ra thì đã bị sa lầy trong cảnh khốn cùng, thoát thân không nổi

Trần Nhược Vũ trừng mắt với đống hành lá nằm nát bét trên thớt, băm chặt đã tay xong mới sực nhớ là chưa rửa hành. Bùn đất bắn đầy lên mặt cô.

Làm sao bây giờ?

Ăn bẩn sống lâu? Nhưng người bệnh ăn sẽ không sao chứ?

Trần Nhược Vũ có chút do dự. Hay đổ hết chỗ hành này đi?

Nhưng Mạnh Cổ thích ăn cháo thịt nạc với hành lá, cháo nhất định phải có hành mới thơm. Đổ không được mà đem nấu cũng không xong, Trần Nhược Vũ cảm thấy thật oái oăm, rõ ràng vấn đề không lớn nhưng sao cô cứ do dự mãi thế?

Đầu óc bắt đầu bốc khói, Trấn Nhược Vũ đem tới bồn rửa rau, vặn nước rồi trút đống hành trên thớt vào bồn nước, dù sao cũng nhúng qua nước, coi như là đã rửa rồi. Ngoáy hành trong nước một vòng, thấy hành lắng xuống dưới đáy cô lại lấy tay khuấy nó lên.

Đúng là hành động ngu ngốc.

Trần Nhược Vũ đem nước đổ vào rổ, hối hận sao lại nghe lời anh đến thế.

Cô còn đang bực mình với anh, muốn không để ý đến anh nữa, vậy mà chỉ vì cú điện thoại của anh, đã chạy như điên như dại tới..

Rốt cuộc chuyện này sao lại xảy ra? Tại sao cô không thể tự điều khiển bản thân của mình, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào nồi cháo.

Ngày trước, cô quyết định theo đuổi Mạnh Cổ, còn lên hẳn kế hoạch đốn đổ anh.

Bước đầu tiên,đương nhiên là tạo cơ hội tình cờ gặp gỡ, thấy chàng đẹp trai bắt quàng làm ho, lôi kéo làm quen, thúc đẩy đôi bên hiểu rõ về nhau.

Bước thứ hai, giành lấy tình cảm, đóng cọc trái tim.

Bước thứ ba, duy trì cục diện, mưa dầm thấm lâu, củng cố tình cảm.

Nếu mọi chuyện tiến hành thuân lợi, vậy thì cứ tằng tằng mà tới bước thứ tu,hai người tiến đến hôn nhân, dắt tay nhau đi lĩnh cái giấy đăng ký kết hôn, cùng nhau sống hạnh phúc qua ngày.

Nếu thuận lợi hơn nữa, sẽ có bước thứ năm, sinh con đẻ cái.

Nhìn xem, một cuộc sống đẹp như mơ!

Nhưng Trần Nhược Vũ chẳng thể ngờ, kế hoạch đốn gục Mạnh Cổ của cô vừa mới triển khai bước đầu tiên đã thất bại thảm hại.

Một tuần Mạnh Cổ sẽ ở phòng khám bệnh một ngày, thời gian còn lại thì làm việc ở phòng điều trị.  Vì muốn cưa đổ anh, Trần Nhược Vũ tính toán kĩ lưỡng,dẹp hét mọi việc lớn nhỏ, giả ốm đau tới beẹnh viện, đăng ký khám, sau đó lại tặng hoa tặng đồ ăn thức uống để bày tỏ lòng biết ơn, còn mượn danh nghĩa của Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam hẹn anh ra ngoài

Trần Nhược Vũ cứ nghĩ mình đã thể hiện rõ ràng lắm rồi, Mạnh Cổ nhất định sẽ hiểu ý tứ của cô. Thê nhưng anh không chấp nhận cũng chẳng khước từ, thậm chí cứ như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa vô tội lại vừa vô hại.

Nói tóm lại, lúc đó Trần Nhược Vũ ngu đần mới chạy theo anh.

Cô nào phải cao thủ tình trường gì cho cam, ngược lại, đây còn là lần đầu tiên cô đánh bạo đeo đuổi đàn ông. Thế nên vò đầu bứt tóc mãi vẫn không hiểu được phản ứng của Mạnh Cổ là ý gì. Cỏ thể do vô biểu hiện không rõ ràng, thế nên người ta hoàn toàn không cảm nhận được tâm ý của cô? Cũng có thể do giữa hai người còn bị ngăn cách bởi tần quan hệ bạn bè với Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam, thế nên người ta không hề nghĩ tới phương diện tình yêu nam nữ với cô?

Nhưng nói chung Trần Nhược Vũ ngờ nghệch ngày ấy cũng có vài phần bền gan. Tuy bời vì là con gái, cũng xấu hổ rụt rè, ngượng ngùng mà không dám nói trắng ra với Mạnh Cổ được. Nhưng thói đời rất quái gở, cô ngày ngày vò đầu bứt tóc, nghĩ nất óc  xem phải làm thế nào mới thể hiện được ý tứ theo đuổi của mình để chiếm được trái tim của gã Mạnh Cổ kia.

Rồi đến một ngày, trong bệnh viện, cô nghe được cuộc trò chuyện của nhóm y tá.

“ Cô nói xem, cái cô Trần Nhược Vũ sao lại không biết xấu hổ đến thế? Bác sĩ Mạnh Cổ đã không thèm để ý đến cô ta, mà vẫn bám lấy không buông.”

“ Với điều kiện của cô ta sao tìm được đối tượng tốt. Bề ngoài cũng không phải xinh đẹp, chỉ là nhân viên bán bảo hiểm quèn, nói ra chỉ tổ mất mặt. Tôi thấy chỉ vì cô ta ỷ là mình thân với bạn bác sĩ Mạnh, tưởng là dễ ra tay với anh ấy. Hừ, cũng không nhìn lại xem bản thân có xứng với người ta không”

“Đúng thế. Bác sĩ Mạnh là con nhà giàu có, thu nhập cũng cao, cậu cứ nhìn xe anh ấy đi, đồng hồ anh ấy đeo, áo quần anh ấy mặc, có cái nào không phải hàng hiệu đắt tiền. Trong bệnh viện này có cả tá con gái yêu thầm mà có ai dám chạy theo cưa cẩm, đằng này chỉ là một nhân viên bán bảo hiểm quèn mà cũng đòi xúm vào góp vui, thật hết chỗ nói.”

“Người bác sĩ Mạnh thích chắc hẳn là y tá Điền. Tôi thấy, hai người ấy thường xuyên trò chuyện, cử chỉ rất thân mật.”

“ Đúng rồi. Ngày đó, y tá Điền còn ai oán không biết cái cô Trần Nhược Vũ kia là ai, tại sao bác sĩ Mạnh quan tâm cô ta đến thế. Aiz, tôi hận không thể chặt đứt suy nghĩ mơ mộng của cô ta, nếu tôi là bạn của Trần Nhược Vũ tôi sẽ nói cô ấy đừng đến đây nữa. Phụ nữ theo đuổi đàn ông, coi đàn ông như mật mà hút, thật mất mặt. Phải hiểu rõ nhân tình thế thái, như vậy có phải đỡ mất mặt hơn không, cô nói đúng không?.”

“Đúng vậy, đồ của cô ta tặng cho bác sĩ Mạnh anh ấy đều đem đi cho người khác. Tôi thấy, bó hoa kia là cho y tá Điền, còn sầu riêng đường thì chia cho các y tá. Nếu tôi là Trần Nhược Vũ, tôi không dám vác mặt tới đây nữa.”

Trần Nhược Vũ lui lại một góc, nghe mấy người kia bàn tán về mình, xấu hổ không dám đi qua đám người đó. Nhìn túi sầu riêng đường cầm trong tay lại thấy buồn tủi, đây là món cô thích ăn nhất, đến ngày thường dù có thèm đến mấy cũng không dám mua loại quả đắt đỏ này để ăn. Lúc Mạnh Cổ nhận quả sầu riêng đường còn cười tủm tỉm, cô nghĩ anh thích, hóa ra không phải.

Nếu anh không thích thì cứ nói thẳng ra, vì sao không nói? Nếu là muốn chừa lại cho cô chút mặt mũi biết khó mà lui, có thể uyển chuyển biểu đạt một chút cô cũng sẽ hiểu. Nhưng ngay cả thể diện anh cũng không cho cô, bây giờ nếu quay người rời đi sẽ chạm phải mặt đám người đó.

Đầu óc Trần Nhược Vũ trở nên trống rỗng, cô không biết nhà Mạnh Cổ nhiều tiền, cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, đương nhiên cô cũng nhìn ra được điều kiện của Mạnh Cổ không tệ, thế nhưng…Sự lúng túng cùng với nhục nhã khiến cô bất động một chỗ. Cô nghe được nhóm y tá đang nói chuyện bỗng nhiên ngừng lại, ngẩng đầu thấy họ đi tới chỗ mình.

Nhóm y tá tỏ vẻ ngạc nhiên, họ sao biết nhân vật chính trong câu chuyện đang nói tới lại trở thành khán giả. Trần Nhược Vũ mở to đôi mắt nhìn nhóm y tá một hồi lâu, thấy họ đang định lên tiếng cô nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, nghĩ cách đánh bài chuồn. Lúc này sắc mặt Trần Nhược Vũ vô cùng thảm, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nâng mắt nhìn nhóm y tá ở trước mặt, gật đầu nói: “ Cảm ơn”, sau đó quay người rời đi.

Cảm ơn!

Thật ra cô cũng chẳng biết vì sao mình lại thốt ra câu ấy, dù sao lúc đó cô cứ nghĩ rằng mình và Mạnh Cổ sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#haihuoc