Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm nghỉ trưa, Mạnh Tư Ngữ cho người trong tổ nghỉ hai tiếng. Nguyên nhân là đối tác đầu từ tìm cô ta họp, giống như là bàn bạc về nội dung kịch bản.

Trước khi rời đi Mạnh Tư Ngữ tìm Hứa Nùng hỏi rất nhiều vấn đề liên quan đến kịch bản đã được thiết lập, Hứa Nùng đều nhất nhất đáp lại, sau cùng, cô ta giống như sợ Hứa Nùng hoài nghi, còn vẽ rắn thêm chân nói thêm mấy câu.

"Đối tác đầu tư dường như đối với kịch bản không hài lòng lắm, tôi đi chuyến này có lẽ sẽ bị mắng."

Kỳ thực lời cô ta nói đều là nói dối, nhà đầu tư không có đối với kịch bản không hài lòng, mà hoàn toàn ngược lại, là quá hài lòng, muốn kéo dài làm phần hai chiếu trên mạng.

Trên thực tế theo lý mà nói cuộc họp này cô ta phải dẫn theo Hứa Nùng đi cùng, như vậy càng được đảm bảo hơn.

Thế nhưng Mạnh Tư Ngữ đã cảm giác được nguy cơ , trước đây cô ta cảm thấy Hứa Nùng mềm yếu, nhu nhược, có thể khống chế. Dù là để cô tham dự rất nhiều chuyện, cô ta cũng sẽ không thật sự cảm thấy như thế nào.

Đến lúc bị mình gây khó dễ còn không biết phải phản kháng lại.

Thế nhưng trải qua chuyện của Bạch Hiểu, cùng với thái độ lúc trước của Hứa Nùng, cô ta đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã hoàn toàn nghĩ sai.

Hứa Nùng chỉ là nhìn dễ bắt nạt mà thôi! Hơn nữa hiện tại trong tay mình còn có thứ cô muốn, cho nên mới có thể nhẫn nhịn.

Một khi vị trí phó đạo diễn này thật sự tới tay Hứa Nùng, vậy cô còn có thể giống như hiện tại không?

Mạnh Tư Ngữ không thể không nghĩ nhiều, cho nên vừa nãy nói những câu đó, là đang cố ý đánh lừa Hứa Nùng.

Một là không muốn cô biết được nhiều ý đồ của nhà đầu tư, hai là vẫn còn canh cánh trong lòng hành động phản kháng ngày hôm đấy của Hứa Nùng.

Nhưng Hứa Nùng cũng không có để bụng, ý tứ trong lời nói của Mạnh Tư Ngữ, ngược lại không phải là cô tự tin, mà là bởi vì kịch bản này lúc đầu nhà đầu tư có xem qua, hơn nữa cô còn cùng Mạnh Tư Ngữ cùng nhau đàm phán, khai thông với nhà đầu tư đó, đối phương có thái độ gì cô đều nhớ.

Hiện tại đã quay được hơn một nửa, sao lại có thể đột nhiên cảm thấy kịch bản không được tốt?

Hứa Nùng biết Mạnh Tư Ngữ nhất định có chuyện muốn giấu mình, cho nên mới cố ý nói những lời như vậy.

Do vậy cô yên lặng gật đầu, trả lời Mạnh Tư Ngữ: "Vâng, đàn chị."

Mạnh Tư Ngữ nhìn thấy phản ứng hờ hững của cô, lông mày không tự giác nhíu lại, nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì, xoay người rời đi.

Sau khi cô ta rời đi, không khí trong trường quay thoải mái hơn rất nhiều.

Dì đưa cơm sớm mang cơm tới, lúc này mọi người đang xếp hàng lấy cơm hộp.

Hứa Nùng trực tiếp lấy hai hộp mang tới lều nội cảnh, Chu Khởi lúc này đang ôm hai tay dựa vào bức tường nhắm mắt nghỉ ngơi. Chân dài chồng lên nhau vắt ở trên chiếc ghế bên cạnh, đôi môi nhẹ nhàng mím thành một đường, cằm cương trực, các đường nét trên khuôn mặt như được điêu khắc, góc cạnh rõ ràng.

Anh ta hiện tại cả người đều tĩnh lặng, trên người có một loại khí chất trầm ẩm không nói rõ được, cùng với bình thường cà lơ phất phơ khi trêu chọc Hứa Nùng hoàn toàn khác nhau.

Mà bộ dáng này của anh ta, càng là so với lúc trước hấp dẫn ánh mắt của các cô gái trong trường quay.

Có mấy diễn viên quần chúng nhỏ, nhìn thấy anh ta lúc này đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng to gan hơn, từng người từng lấy điện thoại ra chụp ảnh anh ta.

Hứa Nùng cầm hộp cơm hướng Chu Khởi đi tới, anh ta giống như cảm nhận được, chậm rãi mở mắt ra.

Hốc mắt sâu, con ngươi đen , khi ánh mắt cùng Hứa Nùng giao nhau, anh ta nhẹ nhàng nhướn môi.

"Còn tưởng rằng em muốn quỵt nợ."

Nói xong, hắn đem hai chân dài của mình thu lại, cố ý nhường vị trí cho Hứa Nùng.

Hứa Nùng có chút không rõ ràng lắm, sau khi ngồi xuống, vừa đem hộp cơm đặt ở trước mặt anh ta, vừa hỏi : "Quỵt nợ gì chứ?"

"Tối hôm qua không phải nói bao ăn bao ở? Sau đó hỏi tối hôm nay anh sẽ ở đâu, em vẫn luôn không nói, vừa nói tới giờ ăn cơm lại không nhìn thấy bóng dáng của em."

Chu Khởi không vội vã ăn cơm, lười biếng chống cằm, một tay khác nhẹ nhàng gõ lên bàn học.

"Bạn học, anh là người thành thật, em không thể lừa gạt anh."

". . ." Người thành thật cái quỷ.

Hứa Nùng không chịu được chính là bộ dáng này của anh ta, nhẹ nhàng lườm anh ta, vừa nghĩ tới chuyện lúc nãy anh ta trêu chọc mình, vẫn cảm thấy tức.

Mở ra đũa dùng một lần, Đập "bốp" một cái ở trước mặt Chu Khởi.

"Ăn cơm!"

Chu Khởi nhìn cô, nhướn mày, "Sao vậy? Thật sự muốn quỵt nợ? Thẹn quá thành giận?"

Hứa Nùng lười để ý tới anh ta, tiện tay gắp một miếng thịt gà trong hộp cơm lên, nhanh chóng nhét vào trong miệng của anh ta.

"Câm miệng, ăn cơm."

Ý cười của Chu Khởi không giảm, nhẹ nhàng cắn một miếng thịt gà cô đút cho mình, không nói lời nào, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người cô, chậm chạp không có rời đi.

Hứa Nùng bị ánh mắt cà lơ phất phơ, mang theo ý cười của anh ta nhìn có chút không tự nhiên, tốc độ ăn càng nhanh.

Lúc này, có người đột nhiên đưa tới một lon nước uống lại đây, ánh mắt Hứa Nùng liếc sang, tay cầm thân chai nước tinh tế, trắng nõn, có lẽ là một cô gái.

Quả nhiên, khi ngẩng đầu lên nhìn qua, đứng đối diện thật sự là một cô gái, hơn nữa không phải ai khác, chính là Bạch Hiểu.
Sự việc ngày hôm qua náo loạn lớn như vậy, Hứa Nùng còn tưởng rằng Bạch Hiểu sẽ yên phận, không ngờ tới lúc này lại chủ động tới gần mình.

Theo bản năng nhíu mày.

Nhưng Bạch Hiểu không nói gì, mà là trực tiếp hướng về phía Chu Khởi nở nụ cười, "Anh chàng đẹp trai, mời anh uống ."

Chu Khởi động cũng không động, như cũ chống cằm ngồi ở đó, đến mí mắt cũng không thèm nhìn Bạch Hiểu.

Thái độ này của anh ta làm cho Bạch Hiểu tức giận.

Vừa mới gọi điện về nhà, mở miệng liền khóc lóc kể lể cảnh ngộ hai ngày này , hơn nữa còn đem chuyện Hứa Nùng, thêm mắm dặm muối nói với người nhà.

Cha mẹ đối với mình vẫn luôn cưng chiều, càng khỏi phải nhắc tới bốn vị trưởng bối hai nhà.

Ở trong mắt bọn họ, Bạch Hiểu chính là bị người ta bắt nạt!

Cho nên sau khi Bạch Hiểu nói hết oan ức, bố Bạch ở đầu bên kia điện thoại kêu không cần nhẫn nhịn, bất luận trong tay đối phương có chứng cớ gì, ông ta đều có thể thay Bạch Hiểu dọn dẹp.

Kêu muốn làm gì thì cứ làm cái đó, chỉ cần không náo, xảy ra mạng người, chuyện còn lại, trong nhà sẽ gánh vác.

Điều này làm cho lo lắng trong lòng Bạch Hiểu hạ xuống, khi lại nhìn thấy Hứa Nùng, cũng không cảm thấy lo âu, thấp thỏm.

Coi như trong tay có ghi âm gì đó thì làm sao? Bản thân mình có cả Bạch gia làm chỗ dựa! Sẽ lại không sợ đồ quê mùa đó!

Cho nên trong suy nghĩ vốn dĩ muốn tạm thời buông tha cho Hứa Nùng lại không còn, bắt đầu muốn chủ động bới lông tìm vết.

Hứa Nùng không phải dẫn tới một nhân vật nam thần tới trường quay sao? Hơn nữa ánh mắt người đàn ông đó không phải chỉ đặt trên người Hứa Nùng sao? Vậy bản thân mình dùng mặt đem người đàn ông đó quyến rũ!

Căn bản không tin, sẽ có người đàn ông ở trước mặt hai người là mình và Hứa Nùng, lựa chọn đồ nhà quê đó!

Tuy rằng lý do tới tổ kịch là vì Lý Hướng Nam, cố ý đối với Hứa Nùng cũng đa phần là bắt nguồn từ người đàn ông đó.

Nhưng hiện tại Bạch Hiểu cảm thấy thay đổi, trước mắt trong tay có thù, nhất định phải báo!

Cho nên lúc này chủ động tiếp cận Chu Khởi, thấy anh ta không để ý tới mình, tức giận trong đầu càng ngày càng bùng lên.

"Tôi nói này anh chàng đẹp trai, mắt anh không có bệnh đấy chứ? Thật sự thích phó đạo diễn Hứa của chúng tôi sao?"

lời này làm cho mày Hứa Nùng càng nhíu chặt hơn, thích gì chứ? Bạch Hiểu rốt cuộc đang nói nhăng nói cuội gì vậy.

Chu Khởi vẫn như cũ lười biếng dựa ở đó, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, một chút để ý tới Bạch Hiểu đều không có.

Bạch Hiểu thấy thế, không cam lòng cũng không phục, cắn răng bắt đầu thêm mắm dặm muối.

"Được, coi như thẩm mỹ của anh khác với người thường, nhưng anh cũng phải nhìn nhân phẩm người chứ." Nói xong, ánh mắt Bạch Hiểu mang theo châm chọc nhìn Hứa Nùng, "Anh không biết, phó đạo diễn Hứa của chúng tôi nhìn rất thành thật nhưng thủ đoạn quyến rũ đàn ông rất nhiều. Buổi tối hôm trước còn cùng một người đàn ông ra ngoài. . ."

Nói tới đây, còn cố ý hỏi Lý Hướng Nam, "Này, Lý Hướng Nam, cậu nói đi , buổi tối hôm đó không phải cậu cũng tận mắt nhìn thấy cô ta cùng một người đàn ông lỗ mãng ra ngoài sao? Hơn nữa tư thế còn rất thân mật."

Buổi tối hôm trước khi Chu Khởi tới tìm Hứa Nùng, Bạch Hiểu chỉ nhìn thấy bóng lưng hai người rời đi, cho nên cũng không biết người đàn ông lỗ mãng đó là Chu Khởi.

Nhưng Lý Hướng Nam biết được, cho nên lúc này chỉ cảm thấy Bạch Hiểu rõ ràng quá mất mặt, nhanh chóng bước tới kéo đi.

"Cậu đừng đoán mò, buổi tối đó. . ."

"Vậy làm sao chứ?" Chu Khởi rốt cục lên tiếng, lười biếng đánh gãy lời của bọn họ.

"Nùng Nùng nhà tôi ưu tú như vậy, nhiều người theo đuổi là rất bình thường. Muốn chọn sao thì cứ thế chọn?"

Vẻ mặt Chu Khởi lúc nói chuyện có chút nhàn nhạt, nhưng trong mắt tràn ngập ánh sáng sủng nịnh.

"Tôi chỉ hy vọng lựa chọn cuối cùng là tôi, còn những điều thuộc về quá khứ, tôi đều vô điều kiện tiếp nhận."

Hứa Nùng: ". . ."

Bạch Hiểu: ". . ."

Tâm trạng Lý Hướng Nam phức tạp: ". . ."

Tất cả mọi người trong trường quay: ". . ."

Lúc này không chỉ trong lòng Bạc Hiểu không ổn định, trong lòng tất cả mọi người trong trường quay đều bắt đầu thổ huyết.

Anh chàng đẹp trai này có phải thật sự là thẩm mỹ có vấn đề không, lúc trước nhìn thấy anh ta tiếp cận Hứa Nùng, còn tưởng rằng chỉ là đơn giản chơi đùa mà thôi.

Mà mọi còn cho rằng là anh ta còn mang theo một loại ác ý. . .

Không phải bọn họ đen tối, nói thật bộ dáng hiện tại của Hứa Nùng, thật sự làm cho người ta một lời khó nói hết.

Nhưng bây giờ anh chàng đẹp trai này lại có thể ở trước mặt mọi người nói những lời này, điều này tương đương biến thành lời tỏ tình, hơn nữa còn là vẻ mặt nghiêm túc cưng chiều? !

Hứa Nùng cũng có chút không thích ứng, lúc trước Chu Khởi trêu chọc mình như vậy, cũng không có lúc nào trực tiếp như vậy.

Cau mày nhìn sang, trong mắt mang theo nghi hoặc, dường như đang hỏi rốt cuộc anh đang làm gì vậy?

Nhưng Chu Khởi coi như không nhìn thấy, tiếp tục không hối không hận diễn vai theo đuổi tình yêu: "Anh biết bình thường em nhu thuận thành thói quen, cũng không ngờ tới bọn anh theo đuổi quá thẳng thắn, nhưng bảo bối, anh thật sự không nhẫn được nữa."

Hứa Nùng: ". . ."

Biết anh ta đang giúp mình, nhưng. . . Nhưng có phải là hơi lố quá rồi không. . .

Bạch Hiểu ở một bên nghe được vừa ghen tị vừa nén giận, cảm thấy mấy người đàn ông này, từng người từng người đều có bệnh.

Lúc trước một Lý Hướng Nam tiếp cận con nhỏ quê mùa đó còn chưa đủ, lại đến một người mắt mù nữa theo đuổi! Hứa Nùng này rốt cuộc có gì tốt!

Không nhịn được, lớn tiếng ồn ào: "Người vừa xấu xí vừa buồn nôn vừa ghê tởm như vậy! Rốt cuộc có giá trị gì để cho mấy người thích? Mấy người từng người, từng người đều có bệnh!"

Vẻ mặt Chu Khởi nhạt đi, có lúc, quanh người anh ta dường như tản ra cỗ hơi thở tàn bạo không tên, tính khí cũng hoàn toàn thay đổi.

Chỉ thấy anh ta nâng mắt tùy ý liếc Bạch Hiểu, ánh mắt rất nhạt, nhưng khi mở miệng, giọng điệu cũng rất lạnh.

"Tính khí tôi rất tồi, cũng không có nguyên tắc gì. Tuy rẳng bình thường không đánh phụ nữ, nhưng không có nghĩa là không xử lý người bắt nạt cô gái nhà tôi."

"Cho nên cô xác định, muốn tiếp tục nói?"

Bạch Hiểu đang không có chút nào để ý đến trạng thái lý trí gì đó, cũng không nhìn ra bất kỳ ngọn lửa nào.

Nghe thấy Chu Khởi nói ra lời uy hiếp chính mình, nhưng hoàn toàn không tin hắn thật sự có thể làm gì .

Cho nên căn bản không hề e dè, nói tiếp: "Chuyện anh đánh phụ nữ hay không thì liên quan gì tới tôi? Tôi nói đều là sự thực! Xác thực vừa xấu vừa buồn nôn! Cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt chẳng nhẽ không đáng ghê tởm?"

Bạch Hiểu nói tới đây, giống như là cảm thấy trình độ còn chưa đủ, suy nghĩ một chút, ngôn ngữ càng thêm ác độc.

"Nói không chừng bộ dáng này là di truyền, có thể bố mẹ cũng không phải là loại tốt đẹp gì!"

Hứa Nùng vốn dĩ vẫn luôn ở bên cạnh yên lặng lắng nghe không có đáp lại, đến tận khi Bạch Hiểu nói tới bố mẹ mình, sắc mặt liền thay đổi.

Tiếp đó, chỉ thấy cô chầm chậm ngẩng đầu, mặt vô cảm nhìn về phía Bạch Hiểu.

Bạch Hiểu cảm thấy Hứa Nùng dường như tức giận, nhưng cũng cũng không để trong lòng, thậm chí càng hống hách.

"Sao vậy? Tôi nói quá đúng không phải hay sao, đâm thủng bụng dạ hẹp hòi của cô? Xùy, cô chính là loại người như vậy, làm gì có dạy dỗ tốt từ gia đình chứ! Hừ, biết quyến rũ đàn ông như vậy, mẹ cô có phải cũng là hồ ly tinh?"

Mặt Chu Khởi hoàn toàn âm trầm, còn chưa kịp làm gì, Hứa Nùng bên cạnh ra tay trước.

Chỉ thấy cô mở hộp cơm của Chu Khởi, trong khi tất cả mọi người đều chưa phản ứng lại, nắm lấy tóc của Bạch Hiểu kéo qua, lại ấn đầu, sau đó. . .

Đem mặt, tàn ác hướng vị trí hộp cơm mà ấn xuống!

Giờ khắc đó, khắp người Hứa Nùng tràn đầy khí lạnh, sắc mặt âm trầm làm cho người ta sợ hãi.

"Tôi không phải từng nói qua, kêu cô không nên lại chọc tôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro