Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ thực ngày hôm nay ở trường quay sau khi rửa mặt xong , Bạch Hiểu lại nghĩ tới đi tìm Hứa Nùng.
Cô ta từ nhỏ tới lớn chưa từng bị bắt nạt thành ra như vậy, trước đây bất luận cô ta nói gì, làm gì, người nhà, bạn bè bên cạnh gần như đều để cho cô ta làm, coi cô ta như đại tiểu thư mà cưng chiều.
Nhưng cô ta lại có thể bị một con nhỏ quê mùa, đánh tới hai lần!
Hơn nữa lần này so với lần trước càng quá đáng hơn!
Điều này làm cho cô ta căn bản không có cách nào nhịn được! !
Nhưng lần này cô ta cũng cảm giác được, Hứa Nùng so với lúc trước có thay đổi rất lớn.
Trước đây bất luận mình bắt nạt cô như thế nào, phản ứng của cô đều là hờ hững, cảm giác đó cũng không biết là có đem mình để ở trong mắt, vẫn là cảm thấy không cần thiết phải đáp lại.
Nhưng từ lúc cô ta gọi đám người đòi nợ dọa Hứa Nùng một trận, cả người cô đều thay đổi, hơn nữa là cảm giác càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Kỳ thực trong lòng Bạch Hiểu mơ hồ cảm thấy sợ hãi, cô sợ chính mình lại đơn độc tới báo thù, ngược lại sẽ làm cho Hứa Nùng càng trở nên hung ác hơn.
Nhưng cơn giận này không xả ra cũng không được!
Cho nên cô ta không có kích động trực tiếp đi tìm Hứa Nùng, mà là tới công ty của bố, khóc lóc tố cáo với ông.
Bố Bạch Hiểu vẫn luôn cưng chiều cô con gái độc nhất này, nghe Bạch Hiểu nói cô hôm nay ở trong đoàn kịch là bị người ta bắt nạt như vậy", làm sao có thể nhịn.
Liền gọi trợ lý tìm mấy người vệ sĩ, dẫn theo Bạch Hiểu, một đường đuổi giết tới thành phố điện ảnh.
Sau khi đến thành phố điện ảnh người trong trường quay đều đã kết thúc công việc, lại kêu Bạch Hiểu dẫn bọn họ tới khách sạn Hứa Nùng ở.
Ý nghĩ ban đầu của bố Bạch là muốn mang người tới dọa cô gái bắt nạt con gái mình, dù sao ông cũng là người làm ăn, không muốn đem mọi chuyện náo loạn thành chuyện to.
Đến lúc đó dựa vào tâm trạng của con gái mình, nếu tâm trạng tốt thì kêu cô gái đó nói câu xin lỗi là xong chuyện, nếu như con gái không vừa ý, liền kêu đối phương quỳ gối, giơ hai bàn tay cho con gái hả giận.
Thế nhưng ông không ngờ tới, cũng không nghĩ tới có khả năng khác. . .
. . .
Tay bố Bạch vốn dĩ đang hung hăng gõ cửa liền dừng lại ở giữa không trung, ông ta nhìn thấy người bên trong xuất hiện, vẻ mặt trong nháy mắt sững lại.
"Chu Chu. . . Chu Chu thiếu? ! !"
Bố Bạch hiển nhiên là bị kích động, hoàn toàn không ngờ tới ở chỗ này lại có thể nhìn thấy Chu Khởi, đột nhiên có chút hoảng hốt.
Bạch Hiểu cũng đang âm thầm sợ hãi, bố gọi người đàn ông này là gì? Chu thiếu gì chứ?
Ánh mắt Chu Khởi hờ hững đảo qua đảo lại, nhìn thấy mấy người vệ sĩ phía sau lưng bọn họ, lại nhìn bố Bạch cùng Bạch Hiểu đứng cùng nhau, đột nhiên nở nụ cười.
"Con gái ông?"
Bố Bạch có một loại dự cảm xấu, biểu tình trên mặt càng thêm lo lắng, "Đúng đúng. . . Chu thiếu, Bạch Hiểu là con gái tôi. Việc đó, chúng tôi dường như gõ nhầm phòng, xin lỗi!"
"Không sai, ông muốn tìm có lẽ là cô gái nhà tôi. Chỉ có điều hiện tại đang tắm."
Câu nói "cô gái nhà tôi" làm cho bố Bạch càng trở nên kinh ngạc, suy nghĩ trong nháy mắt chuyển động, cảm giác dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chuyện này. . . Người bắt nạt mà con gái mình nói, cùng Chu thiếu có quan hệ? !
Khi nhận thức được điểm này, bố Bạch cái gì đều không dám nói, ông ta chỉ cảm thấy trên trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, trong đầu không ngừng suy nghĩ tới các loại khả năng.
"Chu thiếu, cậu. . ."
Chu Khởi dùng tay ra hiệu với ông ta, chặn ngang lời nói của ông ta. Sau đó quay đầu nhìn, thấy Hứa Nùng ở bên trong dường như cái gì cũng không nghe thấy, liền đóng cửa lại bước ra ngoài.
Bố Bạch Hiểu thấy vậy, liền vội vã dẫn theo người đi theo phía sau hắn.
Bạch Hiểu bên cạnh đầu óc vẫn mù mịt, không rõ xảy ra chuyện gì.
"Bố, con. . ."
"Câm miệng cho bố!" Bố Bạch Hiểu lúc này cũng không có dáng vẻ của người cha hiền từ như ngày thường, ngữ khí nói với Bạch Hiểu là sự nôn nóng trước nay chưa từng có.
Bạch Hiểu có chút ấm ức, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bố tức giận với mình, cho nên cũng không dám nhiều lời thêm nữa.
Chu Khởi một đường bước tới thang máy đi xuống 2 tầng lầu, cuối cùng dừng ở tầng 7 của khách sạn, tùy tiện tìm một căn phòng liền nhấc tay lên gõ cửa.
Người bên trong là người lúc trước Trần Tiến sắp xếp tới chiếm phòng khách sạn, tốc độ mở cửa của đối phương rất nhanh, sau khi nhìn thấy Chu Khởi thì lập tức tỏ vẻ cung kính, đứng thẳng người đối với hắn gật đầu, "Chu thiếu."
Chu Khởi không có phản ứng gì, dường như là thói quen, vẻ mặt hờ hững tiến vào căn phòng.
Bố Bạch lúc này chỉ cảm thấy choáng váng, tiến về phía trước, lùi về sau cũng không xong, đứng ở cửa mấy giây, mới nhắm mắt liều mạng tiến vào.
Chu Khởi lúc này đang ngồi ở sô pha hút thuốc, đầu cúi xuống, đèn tường khách sạn trên đỉnh đầu vương xuống ánh sáng mờ nhạt, lông mi dài rũ xuống, bóng râm rơi xuống rõ ràng trên khuôn mặt.
Cả khuôn mặt ngoài trừ vẻ đẹp trai , lại còn thêm một chút âm trầm, tà khí.
Bạch Hiểu âm thầm ở sau lưng bố Bạch đánh giá hắn, trong lòng cũng có chút lo lắng, bất an.
Dáng vẻ hiện tại của người đàn ông này, cùng ban ngày hoàn toàn khác nhau.
Không, nói như vậy dường như cũng không đúng, nên nói là dáng vẻ hiện tại của hắn, cùng với lúc ở cùng với Hứa Nùng, hoàn toàn khác nhau.
Khi ở bên cạnh Hứa Nùng, người đàn ông này là bộ dáng lười biếng, bộ dáng lưu manh cùng xấu xa, không khỏi khiến người ta e sợ hơi thở cường ngạnh của hắn.
Nhưng giờ khắc này hắn hoàn toàn khác, hắn tuy rằng không nói gì cũng không làm gì, nhưng chỉ là yên lặng ngồi ở đó, cả người tản ra hơi thở cường ngạnh cũng làm cho người ta thấp thỏm, bất an.
Bạch Hiểu lần đầu tiên tự kiểm điểm, có phải lúc trước là mình đã làm sai .
Đắc tội với Hứa Nùng ngược lại không có là gì. . . Chỉ có điều sẽ không phải là người đàn ông trước mắt này, vì mình làm cho Hứa Nùng khó xử.
Bố của Bạch Hiểu thấy Chu Khởi vẫn luôn không nói chuyện, bất an trong lòng ngày càng lớn hơn.
Rốt cuộc hít sâu một hơi, ông ta dè dặt mở miệng thăm dò: "Chu thiếu, việc đó. . . Tôi nghe Bạch Hiểu nhà tôi nói, nói dường như cùng . . Ách. . ."
Nói tới đây, bố Bạch đột nhiên quay đầu nhìn Bạch Hiểu, nhỏ giọng hỏi: "Con nói bạn học đó tên là gì?"
Bạch Hiểu mở miệng chính là muốn nói con nhỏ quê mù, nhưng nâng mắt nhìn Chu Khởi ngồi ở sô pha bên đó, ba chữ đó lập tức bị chặn ở trong yết hầu không dám nói ra.
Cuối cùng vẫn là không cam tâm nói ra tên của Hứa Nùng.
"Tên là Hứa Nùng."
Bố Bạch nghe xong, gật đầu liên tục, sau đó lại hướng về phía Chu Khởi nói: "Đúng đúng, cậu xem trí nhớ này của tôi, lúc trước Bạch Hiểu nhà tôi từng cùng tôi nhắc qua, nói có một người bạn học tên Hứa Nùng, rất ưu tú, người cũng rất tốt, đầu óc tôi thực sự không được, lại có thể quên!"
Bạch Hiểu nghe thấy bố nói lời này, không khỏi nhíu mày, nhưng cuối cũng cũng không có dám mở miệng cãi lại điều gì.
Bố Bạch nói tới điều này, dừng một chút, trong lời nói tràn đầy vẻ nịnh nọt lấy lòng: "Việc đó, Chu thiếu, tôi hôm nay tới đây, kỳ thực là nghe Bạch Hiểu nhà tôi nói, cùng cô Hứa ồn ào có chút hiểu lầm, có chút không vui vẻ. Cho nên mới muốn dẫn tôi tới nói xin lỗi cô Hứa."
Chu Khởi ngậm thuốc lá, không mặn không nhạt liếc nhìn đám vệ sỹ mặc áo đen phía sau ông ta, nói: "Dẫn vệ sĩ tới nói xin lỗi?"
Bố Bạch nghẹn họng , lo lắng cùng bất an trong đầu lại tăng thêm, ông ta nhìn Chu Khởi, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
"Việc đó. . . Chu thiếu, hiểu lầm, hiểu lầm, tôi ra ngoài dẫn theo vệ sỹ là thói quen, việc này với việc tới tìm cô Hứa không có bất kỳ quan hệ gì."
Chu Khởi lười không muốn cùng ông ta phí lời, duỗi tay hướng về phía gạt tàn trên bàn trà gẩy tàn thuốc, mở miệng: "Tôi không nói có lẽ ông cũng biết, con gái mình ở bên ngoài có bao nhiêu ngang ngược chứ."
Nói xong, hờ hững nâng mắt, khi nhìn sang phía bố Bạch, trong mắt mang theo vẻ lạnh lùng.
Hắn đơn giản phun ra mấy chữ: "Nên giáo dục."
Bố Bạch đương nhiên hiểu rõ ràng ý tứ trong lời nói của Chu Khởi, ông ta cắn răng, chỉ do dự chốc lát, tiếp theo ——
Trở tay, một cái tát hướng về phía Bạch Hiểu!
"Bốp" một tiếng giòn giã, trong nháy mắt trong phòng rơi vào yên tĩnh, quỷ dị, ngoại trừ Chu Khởi, tất cả mọi người đều bị dọa sợ hết hồn.

Vì để cho Chu Khởi hài lòng, bố Bạch dường như dùng toàn bộ lực. Bạch Hiểu một chút chuẩn bị cũng không có, trực tiếp bị đánh cho lảo đảo về sau mấy bước.
Bạch Hiểu cảm thấy gò má trong nháy mắt trở nên nóng rát, vừa đau vừa tê, bên tai truyền tới tiếng ong ong, cô bụm mặt, không dám tin nhìn bố Bạch.
"Bố? ! !"
Bố Bạch cũng đau lòng , cô con gái này là từ nhỏ đã được ông cưng chiều trong lòng bàn tay mà lớn, trước đây chưa từng đánh nó, ông ngay cả nặng lời cũng chưa từng một lần làm qua với Bạch Hiểu.
Nhưng tình huống lần này hoàn toàn khác.
Con ông trước đây cũng từng đắc tội người ta, Bạch gia có tiền cũng có chút thế lực, bất luận dùng cách gì, luôn là có thể dọn dẹp.
Nhưng lần này người cô đắc tội là Chu Khởi, chuyện này... căn bản không phải là chuyện bình thường!
Thế lực của Chu gia ở thành Bắc vô cùng lớn, rất nhiều hạng mục của Bạch gia đều phải dựa vào Chu gia, đơn giản mà nói, tiền trước đây Bạch gia kiếm được, phần lớn đều là dựa vào Chu gia mới kiếm được.
Vị thiếu gia Chu Khởi này , bình thường rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, cũng không tới Chu thị, nhưng bố Bạch trong lúc vô tình gặp qua cậu mấy lần.
Cũng biết Chu gia chỉ có một người cháu trai duy nhất, ông Chu bồi dưỡng cậu thành người nối nghiệp tập đoàn Chu Thị.
Tuy rằng cũng có tin tức nói, Chu Khởi không muốn tiếp quản Chu thị, cũng không muốn làm ông chủ nhỏ gì đó... Nhưng, bất kể như thế nào, hắn ta cũng thực sự là người của Chu gia.
Huống hồ bản thân hắn cũng không phải là người dễ chọc.
Bố Bạch không tận mắt chứng kiến qua , nhưng không chỉ từng một lần nghe qua sự tích của vị đại thiếu gia này.
Có người nói vị Chu thiếu này không tầm thường như thế nào, dưới tay kinh doanh rất nhiều quán bar, loại hình doanh nghiệp là trường đua xe. Không chỉ như vậy, ở dưới tay của hắn con nuôi dưỡng một đám đàn em, dường như đều là đám người đã từng phạm tội, là những nhân vật trong xã hội ra ngoài khó tìm công việc.
Còn có một chuyện... Không biết có phải là thật hay không.
Có tin đồn vị đại thiếu gia này từng vì em họ quá cố của mình, đánh một người phải nằm trong phòng cấp cứu.
Ngược lại từ đó về sau, vị Chu Thiếu gia ở trong giới thượng lưu bắt đầu biến hóa điên cuồng, cái tên Chu Khởi , cũng giống như ba chữ "Không thể chọc".
Cho nên ngày hôm nay bất ngờ gặp được hắn, lại biết người con gái mình đắc tội là hắn, bố Bạch sao có thể vẫn giống như ngày thường duy trì che trở cho Bạch Hiểu đây? !
Ông ta hung ác dạy dỗ, cũng hoàn toàn là vì để cho Chu Khởi hài lòng, lại không có hành động nào khác, chỉ có thể động tới Bạch Hiểu.
Nhưng hiển nhiên cái tát này cũng không để cho Chu Khởi hài lòng, mặt mày hắn vẫn như cũ tỏ vẻ hờ hững, mang theo vẻ lạnh lùng ngồi ở đó hút thuốc.
Bố Bạch thấy vậy, liền biết hắn không muốn cứ như vậy là xong mọi chuyện.
Cắn răng, ông ta lôi kéo Bạch Hiểu, ấn vai của Bạch Hiểu, lớn tiếng quát: "Con quỳ xuống nhận lỗi với Chu thiếu!"
Kinh ngạc về cái tát vừa nãy bố Bạch tặng cho Bạch Hiểu còn chưa có tiêu tan, đột nhiên lại bị đối xử như vậy, nhất thời tất cả oan ức cùng khó chịu đều xông tới, viền mắt trong nháy mắt cũng đỏ lên.
"Bố, bố làm gì vậy. . . Con dựa vào cái gì mà phải quỳ xuống xin lỗi! Con làm sai điều gì!"
Trong nháy mắt bố Bạch có loại cảm giác trước nay chưa từng có, giống như hiện tại cảm thấy hối hận như vậy.
Ông đột nhiên cảm thấy trước đây thương yêu Bạch Hiểu như vậy có phải là làm hại đứa con này, sao lại không hiểu rõ hoàn cảnh lúc này, một chút sáng mắt cũng không có!
Nhưng ông không lo được nhiều như vậy, thấy Bạch Hiểu không nguyện ý, liền tàn bạo ấn vai cô ép xuống, cuối cùng "rầm" một tiếng, ép buộc cô ta quỳ xuống.
Bạch Hiểu khóc lóc giãy dụa, nhưng vẫn không địch được với sức mạnh của bố Bạch, sau đó không còn cách nào khác, chỉ có thể vừa quỳ vừa khóc.
Bộ dáng khóc đến tê tâm liệt phế, từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu oan ức, ngày hôm nay nhận được toàn bộ, Bạch Hiểu làm sao có thể không đau lòng? !
Bố Bạch ở bên cạnh nghe thấy cũng tan nát cõi lòng, nhưng vẫn là nhẫn tâm, không buông.
Ông cũng không có nhìn Bạch Hiểu, quay đầu nhìn về phía Chu Khởi, "Chu thiếu, cậu nhìn xem. . . Bạch Hiểu nhà tôi đã nhận lỗi, cậu vẫn không hài lòng sao?"
Chu Khởi nhếch môi nở nụ cười, bộ dáng hờ hững, "Được, lời xin lỗi tôi thay cô gái nhà tôi nhận. Chỉ có điều lúc trước còn chưa có thanh toán rõ ràng, chúng ta cần phải tính lại cho rõ ràng."
Trong lòng bố Bạch "lộp bộp" một tiếng, trái tim mãnh liệt bị nhấn chìm , ông cẩn thận nhớ lại những chuyện Bạch Hiểu từng nói qua với mình, suy nghĩ hồi lâu, vẻ mặt đột nhiên cứng đờ.
Lẽ nào vị đại thiếu gia này, nói chính là đám người đòi nợ lãi suất cao, là chuyện đến hù dọa Hứa Nùng? !
"Chuyện này. . . Chu thiếu, cậu. . ."
Chu Khởi không để ý ông ta, móc ra chiếc điện thoại Nokia cũ, tùy tiện ấn hai cái, tiếp theo tùy tiện kẹp ở bên tai.
Trong lúc chờ đợi bên kia tiếp máy, hắn lại tiếp tục hút thuốc.
Điện thoại được kết nối, tàn thuốc hiện lên ánh sáng màu đỏ rõ ràng, sau đó lại đưa tới bên miệng rít một hơi, Chu Khởi đem tàn thuốc bỏ vào trong gạt tàn.
Điện thoại đầu bên kia được người nhận, giọng nói cung kính từ trong ống nghe truyền tới: "Chu thiếu."
"Ừm." Chu Khởi ngậm thuốc lá, giọng điệu có chút không rõ ràng, "Chuyện lúc trước để cậu làm, có thể bắt đầu hành động rồi."
Hắn vừa nói, vừa quét mắt nhìn bố Bạch và Bạch Hiểu, ánh mắt toát ra vẻ lạnh lùng.
"Tất cả chứng cứ, đều giao cho cảnh sát."
. . .
Sau khi cúp điện thoại, bố Bạch có chút mờ mịt, ông không biết Chu Khởi nói rốt cuộc là có ý gì, gấp gáp hỏi: "Chu thiếu, cậu nói vậy là có ý gì? Chứng cớ gì chứ?"
Giọng Chu Khởi hờ hững, bộ dáng giống như không để trong lòng, đáp: "Chứng cớ con gái ông xúi giục người khác phạm tội."
Nói tới đây, hắn ngậm thuốc lá nở nụ cười, nhưng ý cười khiến cho bố Bạch có cảm giác khủng hoảng cùng sợ hãi.
"Nếu Bạch tổng quản con gái mình không được tốt, vậy tôi thay ông dạy dỗ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro